Chương 2413:

Điều này cũng khiến Trương Thác khẳng định, chú Từ tuyệt đối có chỗ không đúng, e rằng hồn thiêng sắp thức tỉnh trong miệng Tà Thần đang ở trên người chú Từ này, Từ Bảo.

Thành đến tìm mình gây rắc rối, chẳng qua là để loại bỏ hai nhân tố không xác định là mình và Toàn Cảnh Thiên.

“Anh, chúng ta đi thôi” Toàn Cảnh Thiên nói.

“Không đi” Trương Thác lắc đầu, “Chúng ta cứ như vậy mà đi, có phải khiến người ta cho rằng chúng ta hơi quá dễ bắt nạt không? Nếu như Dương Quốc Hưng nhất định sẽ tới, vậy thì cứ ở đây, giết bọn Dương Quốc Hưng!”

Trương Thác xuất thân là một sát thủ, làm một sát thủ, ẩn nấp là nhân tố cần thiết nhất.

Ở một chỗ cách bến tàu không xa, hai người Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên đang ẩn nấp bên trong sương mù.

Trương Thác ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngay cả hô hấp cũng đều trở nên như có như không, trên người Trương Thác càng không có một chút hơi thở nào, lấy trạng thái bây giờ của Trương Thác mà nói, dù là loại cao thủ cấp bậc như Nhân Miêu kia tới, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng phát hiện ra Trương Thác ở bên trong sương mù.

Toàn Cảnh Thiên ngồi ở sau lưng Trương Thác, ngoại trừ thỉnh thoảng phát ra một chút âm thanh như tiếng heo kêu ăn ra, trạng thái cũng không khác Trương Thác là bao, thực lực của Toàn Cảnh Thiên quả thực sẽ khiến cho người ta coi anh ta là một tên mập mạp vô dụng, có thể thấy được năng lực ẩn nấp của anh ta không kém Trương Thác chút nào.

Trong sương mù dày đặc cực kì yên tĩnh, chỉ có trong bến †àu cách đó không xa thỉnh thoảng sẽ truyền ra một chút âm thanh, những âm thanh này bay lượn bên trong sương mù, giống như tiếng quỷ kêu rên quanh quẩn một chỗ.

Trương Thác khoanh chân ngồi ở chỗ đó chú ý tới, lại có mấy tên truyền thừa giả đi tới bến tàu, chú Từ tự mình lên chào đón, nụ cười trên mặt cực kì ngọt ngào.

Ánh sáng biến ảo.

Ánh sáng dần dần biến mất bên trong trận pháp này, bóng tối tràn ngập bên trong sương mù, khiến tầm mắt vốn đã không sáng rõ trở nên càng thêm lờ mờ, bây giờ ngay cả những thứ ngoài hai mét trước mắt cũng đã không thấy rõ lắm.

Người bên trong bến tàu đều có chút buồn ngủ, từ khi tiến vào trong trận pháp, thần kinh của mỗi người bọn họ đều đang duy trì một loại trạng thái căng thẳng, giờ phút này được thư giãn, sự mỏi mệt lóe lên trong đầu.

Ngẩng đầu, có thể xuyên qua sương mù dày đặc, mơ hồ nhìn thấy trăng tròn treo trên bầu trời cao, chiếu xuống ánh sáng lạnh lão.

Một ít sát ý đột nhiên rạch phá bầu trời đêm.

“Đến rồi!”

Trương Thác nhắm mắt ngồi xếp bằng ở chỗ kia đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía trước.

Đó là một luồng ánh sáng, phá vỡ sương mù, lao thẳng đến chỗ bến tàu.

“Cạch!”

Một tiếng vang lanh lảnh, không có bất kỳ dây dưa dài dòng gì, chiếc thuyền kia trực tiếp vỡ thành hai mảnh.

“Dương Quốc Hưng, tôi chờ anh từ lâu rồi!”

Bên trong bến tàu truyền đến một tiếng hét lớn.

“Ha ha” Tiếng cười khẽ của Dương Quốc Hưng vang lên: “Chỉ bằng đám chó mèo mấy người mà còn muốn tính kế tôi?

Tôi đã phát hiện ra sự có mặt của mấy người từ ngoài trăm mét rồi, đúng lúc lắm, người người tập hợp một chỗ, cũng đỡ để tôi phải lần lượt đi tìm, lão già, làm thịt bọn họ, để Vệ Tử Lam kia lại lại cho tôi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play