Thu Vũ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái mét.
“Được rồi, lễ khai mạc định lúc năm giờ.

Còn sớm, chúng ta vào chơi đi.” Phó Nhạc Nhạc khinh thường liếc nhìn Ngô Quân, sau đó vẫy tay chào mọi người đang hát trong KTV.
Một nhóm người đã chọn phòng bao lớn nhất, Phó Nhạc Nhạc yêu cầu phục vụ mang đồ uống lên.
Thu Vũ cầm một chai đồ uống, ngồi sang một bên, tự mình uống cạn.

“Sao vậy, buồn bực?” Một cô gái có vẻ ngoài bình thường ngồi bên cạnh Thu Vũ.
“Không có.” Thu Vũ lắc đầu.
“Được rồi, nhìn bộ dáng của cậu, ai cũng có thể nhìn ra được là có vấn đề, do Ngô Quân phải không?” Cô gái hỏi.
Thu Vũ im lặng không nói.
Cô gái vỗ vai Thu Vũ: “Tiểu Vũ, mình biết, cậu vẫn luôn thích Ngô Quân, nhưng bây giờ, mọi người vừa tốt nghiệp, tìm chỗ thực tập ở khắp nơi, làm gì còn đơn thuần như ở trường học, trước đây Nhạc Nhạc luôn thích Ngô Quân, nhưng Ngô Quân tháy gia đình Nhạc Nhạc nghèo khó nên từ chối Nhạc Nhạc nhiều lần, kết quả là một thời gian trước, nhà của Nhạc Nhạc bị phá bỏ, phải dời đi nơi khác, được bồi thường rất nhiều tiền, ngay khi biết tin, Ngô Quân lập tức theo đuổi Nhạc Nhạc.

Bây giờ, chỉ cần Nhạc Nhạc cho cậu ta tiền, cậu cũng thấy rồi đấy, cậu ta phải ngoan ngoãn và nghe lời.”
Nghe những gì cô gái nói bên tai, khiến Thu Vũ cảm thấy khắc khoải, thật sự không ngờ Ngô Quân lại là người như vậy.
“Tiểu Vũ, cậu nói, một thời gian trước, Ngô Quân có thường gửi tin nhắn cho cậu không?” Cô gái hỏi.
Thu Vũ im lặng gật đầu.
“Lúc đó, cậu ta vừa nhìn thấy cậu có công việc tốt, muốn cậu giúp cậu ta tiên vào Lâm thị, nên đột nhiên liên lạc với cậu.

Cậu không biết đâu, cậu ta đã hỏi tất cả nữ sinh trong lớp.”
Cô gái đang nói chuyện, Ngô Quân mở cửa phòng riêng, cậu ta mặc một bộ đồ mới bước vào.

Phó Nhạc Nhạc nhìn Ngô Quân một cái rồi hài lòng gật đầu: “Được rồi, không tệ, đúng rồi, không phải trước đây cậu rất đa tài à, hay là hát cho chúng tôi nghe một bài?”
“Được rồi, Nhạc Nhạc, cậu nói gì cũng được.” Ngô Tôn gật đầu liên tục, không hề có ý từ chối.
Nhìn bộ dạng của Ngô Quân, đôi mắt Thu Vũ hiện lên vẻ đau khổ.
Vẫn còn nhớ khi còn đi học chàng trai này như ánh nắng mặt trời, thích ôm đàn hát trên ghế đá dưới gốc cây to, lúc đó sẽ có rất nhiều cô gái tụ tập vây quanh cậu ta, có người còn vẽ phác thảo cho cậu ta.

Khi đó, cậu ta đang cầm một quả bóng rổ và phi nước đại trên sân một cách dũng cảm.
Nhưng bây giờ, không bao giờ gặp lại chàng trai như ánh nắng đó nữa.
Trương Thác ngồi bên cạnh Thu Vũ nhẹ nhàng nói: “Cuộc sống ở trường chỉ là cuộc sống của một người mà thôi.

Khi ra khỏi khuôn viên trường, có thể nhìn rõ thế giới đa dạng này.

Rốt cuộc, mọi người trong trường đều có những ảo tưởng đẹp đẽ, khi họ đối mặt thực tế, họ sẽ thấy.
rằng những ảo tưởng đó không tốt bằng một bữa ăn no.”

Thu Vũ cắn môi gật đầu, nhìn Ngô Quân đang đứng hát, đôi mắt có chút đỏ lên.
Một nhóm người đang vui vẻ trong hộp đêm, nhưng rất ít người quan tâm đến Thu Vũ và Trương Thác.
Họ nghĩ rằng Thu Vũ đến Lâm thị để thực tập, cũng thấy rất tốt, nhưng phát hiện ra rằng cô ấy thậm chí không thẻ mượn được xe của công ty.

Cô ấy trông giống như một nhân viên bình thường, cũng như người họ Trương đó đã làm việc lâu như vậy mà vẫn mặc quần áo bình thường, thật không có gì hứa hẹn.
Ngay cả Phó Nhạc Nhạc, sau khi biết Thu Vũ không mượn xe, cũng không quan tâm Thu Vũ nhiều.
Sau khi chơi đến bốn giờ, mọi người miễn cưỡng rời khỏi phòng, bước ra khỏi KTV.
Vừa tới cửa đã thấy năm chiếc Audi A6 đậu ngay ngắn trước KTV khiến Phó Nhạc Nhạc sáng mắt.
“Anh Trương, đây đều là do anh tìm được sao?” Thu Vũ trầm giọng hỏi.
“Không có.” Trương Thác lắc đầu, giao lại việc tìm xe cho Bạch Trì, với tính cách của tiểu tử đó, nhát định sẽ không tìm loại xe này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play