Chương 1695:

Vì Chu Ngọc Ninh mới sảy thai nên chỗ bụng dưới là một điểm yếu chí mạng.

Nhìn khuôn mặt đau đớn của Chu Ngọc Ninh, ánh mắt Tổ Lâm không hề có chút đau xót nào mà chỉ tràn đầy sự tức giận, cậu ta bước đến dẫm lên tay của Chu Ngọc Ninh: “Đồ không biết xấu hổ, tôi cho cô một cơ hội, mau nói xin lỗi tôi ngay!”

Nước mắt theo khóe mắt của Chu Ngọc Ninh chảy xuống, cô ta nhìn vào người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt: “Tổ Lâm, anh chính là một con chó không biết cắn người chỉ biết sủa loạn mà thôi!”

“Con điếm này, đây là cô tự tìm chết đấy nhé!” Trong đầu Tổ Lâm hiện lên ý muốn muốn giết người, cậu ta rút con dao đeo bên hông ra.

Khi thấy con dao trong tay Tổ Lâm, Chu Ngọc Ninh không hề hoảng sợ mà ngược lại, cô ta còn có vẻ nhẹ nhõm như sắp được giải thoát khỏi thế gian đầy đau khổ này.

“Tổ Lâm, anh không cần phải ra vẻ với tôi, quen anh lâu như thế chẳng lẽ tôi còn không hiểu anh hay sao? Nếu anh có cái gan đó thì đã không phải làm con chó hèn hạ đến tận bây giờ!” Chu Ngọc Ninh vừa nói vừa vạch áo giơ cổ ra khiêu khích Tổ Lâm.

“Thứ đê tiện, để xem tôi có dám giết cô hay không?” Tổ Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, vung con dao trong tay lên rồi đâm thẳng vào cổ Chu Ngọc Ninh.

“Phập!”

Một âm thanh nặng nề vang lên giữa đêm đen tĩnh mịch, hai mắt Chu Ngọc Ninh trợn to đôi đồng tử dần mất đi tiêu cự, cô ta mở miệng muốn nói nhưng lại không thể phát ra tiếng vì con dao sắc bén đã ghim trên cổ.

Chu Ngọc Ninh đau đớn cố gắng giơ tay lên nắm lấy áo Tổ Lâm rồi lại buông ra.

Máu tươi chảy đầy trên đất, sắc mặt của Chu Ngọc Ninh ngày càng tái nhợt.

Tổ Lâm người con gái trong lòng mình, rõ ràng cậu ta yêu Chu Ngọc Ninh nhiều như thế mà giờ khắc này ngoài sự tức giận đang bủa vây ra thì cậu ta không cảm thấy đau khổ nữa.

Phải giết Hà Minh Huy!” Tổ Lâm gào lên.

“Đã rõ.” Một sứ giả địa ngục lạnh lùng đáp Hôm nay là một ngày ý nghĩa mà ai cũng háo hức mong chờ những điều tốt đẹp, thế nhưng ẩn sâu trong bóng tối vẫn còn tồn tại những thứ đen tối mà không ai có thể biết được.

“Người này nên xử lý sao đây ạ?” Một sứ giả địa ngục khác chỉ vào thi thể trên mặt đất lên tiếng.

“Để yên vậy đi, tôi muốn cho người khác biết phản bội tôi sẽ có kết cục thế nào!” Tổ Lâm rút ra con dao trên cổ Chu Ngọc Ninh ra, không thèm lau vết máu mà trực tiếp tra vào vỏ.

“Rõ.” Địa ngục hành giả đáp rồi nhìn thi thể trên mặt đất, tuy họ biết cứ để thi thể ở đây nhất định sẽ xảy ra chuyện nhưng đây là mệnh lệnh của Quân vương địa ngục nên họ phải tuân theo.

Đêm đen gió lạnh, máu tươi trên người của Chu Ngọc Ninh cũng dần dần khô lại.

Sáng hôm sau, người người nhà nhà đều dậy sớm tất bật chuẩn bị đi chúc tết.

Sáng nay khi đội tuần tra đi tuần thì phát hiện một thi thể, là của một người phụ nữ bị giết, thời gian tử vong được xác định là vào lúc hừng đông, vụ án giết người vào đêm giao thừa này như báo trước một năm không yên ổn của vùng Châu Xuyên này.

Trong khuôn viên nhà họ Lâm.

Trương Thác vừa ngáp vừa vươn vai, một hương thơm bay ngang mũi anh, Trương Thác nghiêng đầu sang thì thấy một thân thể mềm mại đang nằm cạnh mình và chính là Lâm Ngữ Lam.

Trương Thác vừa xoa xoa thái dương vừa nghĩ, sau khi kết hôn một thời gian dài, đúng là lâu rồi cô với anh mới ngủ chung giường, cùng nhau thức dậy tình cảm như thế này.

Đêm qua hai người ngủ chung giường nhưng lúc ấy anh say, cô cũng say, mọi người đều say, anh không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau khi Báo Đầu nhập cuộc rượu cả, và cũng càng không hiểu nổi tại sao lại ngủ chung giường với Lâm Ngữ Lam.

Trương Thác xoay người lại ôm lấy eo nhỏ mềm mại của Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam đang ngủ nhạy cảm phát hiện có người đụng vào người mình, cô khẽ cựa quậy, vô thức kêu lên một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play