Chương 198 Giải cứu
Trương Thác lo sốt vó, sức chống đỡ của cửa chống cháy này đã trải qua tăng cường đặc biệt, độ dày của tấm thép ít nhất cũng đạt đến năm centimet, cho dù dùng súng bắn tỉa cũng không thể dễ dàng xuyên thủng được, một khi cửa đóng lại sẽ vô cùng vững chắc kẹt lại một chỗ.
Nếu cho Trương Thác thời gian, anh có lòng tin có thể phá vỡ cánh cửa này, nhưng bây giờ không có nhiều thời gian như vậy cho anh.
Trương Thác liếc mắt nhìn sang bên cạnh, gần như không hề do dự, anh chạy ra khỏi hành lang chống cháy, lao về phía tầng mười bảy đang bốc cháy dữ dội.
Bên ngoài tòa nhà Lâm Thị, nhân viên cứu hỏa đang lo lắng nghĩ cách, bọn họ lại vừa vận chuyển đến một vòi nước chữa cháy, bắt đầu nối dài, muốn kéo lên đến tầng trên cùng.
Có người cũng xông vào tòa nhà, bắt đầu tăng sức ép nước, sử dụng vòi chữa cháy trong tòa nhà để dập lửa.
Nhưng bây giờ dập lửa là thứ yếu, quan trọng nhất là có người vẫn còn bị kẹt ở tầng trên cùng, nhưng hoàn toàn không có cách nào cứu được!
“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!” Nam Thiên lấy áo khoác chống cháy, đứng dưới tầng nhìn tầng cao nhất đang bốc cháy dữ dội, hét lớn.
“Đội trưởng Nam, anh đừng vội, đừng vội!” Tiểu Trần kéo cánh tay Nam Thiên: “Cháy to quá, hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát rồi, không mở được cửa chống cháy ra, thời gian dài. như vậy, cô Lâm có lẽ không ra được nữa rồi, không cần thiết mạo hiểm nữa!”
“Không ra được sao? Làm sao có thể không ra được chứ!” Nam Thiên rống to nhưng trên mặt lại không có một tia hy vọng nào, anh ta hiểu được lời nói của Tiểu Trần, cho dù bây giờ Lâm Ngữ Lam vẫn còn sống, nhưng cô có thể chống đỡ được đến bao giờ, thể lửa lớn như thế này, hoàn toàn không thể dập tắt trong thời gian ngắn được, cô có thể chống đỡ được bao lâu, một phút? Hay là hai phút?
Mặt Nam Thiên xám như tro tàn, áo choàng chống cháy trong tay anh ta rơi xuống mặt đất, anh ta ngã xuống bên cạnh, giờ phút này anh ta cảm thấy không có chút sức lực nào.
“Nhìn kìa! Ai kia! Trời ơi, anh ta đang làm gì vậy?”
Trong đám người đứng nhìn xung quanh, thanh niên cầm ống nhòm kia đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Có người! Có người leo lên tầng! Anh ta điên rồi, không muốn sống nữa sao!”
“Trời ạ, anh ta định chịu chết sao!”
Mọi người nhìn thấy, bên hông tòa nhà từ tầng mười bảy lên tầng mười tám, đang có một bóng người giữa lúc lửa lớn dữ dội, leo lên phía trên.
Vị trí cao như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, tuyệt đối sẽ rơi xuống thành kết cục thịt nát xương tan!
Gió mạnh điên cuồng gào thét, khói đen dày đặc bao phủ xung quanh người Trương Thác, che mất tầm nhìn của anh, đồng thời cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn với hành động của anh.
Trương Thác híp mắt lại, cố gắng hết sức nhìn rõ trước mắt, anh cố nén cơn đau do ngọn lửa mang đến, kiềm nén hơi thở từng bước từng bước leo lên.
Bên hông tòa nhà, rất ít những điểm để cho anh mượn lực, từng động tác của anh đều đang liều mạng, chỉ không cẩn thận một chút thôi, sẽ rơi vào tình thế không thể cứu vãn được.
Những người đứng dưới tầng đều lau mồ hôi thay cho Trương Thác.
“Nhìn kìa! Anh ta lên rồi! Tầng mười tám! Anh ta lên đến tầng mười tám rồi!”
Thanh niên cầm ống nhòm kêu lên kinh ngạc, từng động tác của Trương Thác đều khiển cho anh ta kinh hồn bạt vía.
Trương Thác tìm đúng một chỗ hổng vừa bị vỡ nát, chui vào.
Chỗ của anh chính là phòng làm việc của Lâm Ngữ Lam, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành biển lửa.
“Ngữ Lam! Em ở đâu!” Trương Thác hét lớn một tiếng, hít vào rất nhiều khói độc, ho khan liên tục.
Nhưng lại không có ai trả lời anh.
Anh cố nén đau đớn trên người, anh có thể cảm giác được, lông tơ trên người mình đã bị đốt cháy, một mùi khét bay lên.
Ánh mắt Trương Thác tìm kiếm xung quanh, sau khi xác định Lâm Ngữ Lam không ở trong phòng làm việc, anh nhanh chóng chạy ra ngoài, gào lên trong hành lang đang cháy lớn.
Lâm Ngữ Lam trốn trong phòng vệ sinh, bây giờ toàn thân cô không còn chút sức lực nào, áo sơ mi cấp nước trong tay cũng biến thành khô ráo, cô cảm thấy mình không hít thở được nữa rồi.
“Mình… sắp chết rồi sao…”
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam tràn đầy lưu luyến, cô không cam lòng mình sẽ rời đi như vậy, mình vừa mới tìm thấy một người mình có thể dựa vào, mình đã bắt nạt anh thời gian dài như vậy, cho đến bây giờ mình chưa từng ôm anh được một lần, chuyện ngày hôm qua, mình còn chưa nói xin lỗi với anh, còn muốn ăn bữa sáng anh làm, còn muốn đi hát karaoke với anh, muốn đi nhìn ngắm khắp nơi trên thế giới.
Lâm Ngữ Lam cảm thấy mọi thứ trước mắt mình bắt đầu trở nên mơ hồ rồi, mí mắt càng ngày càng nặng, sắp sụp xuống đến nơi, sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Bàn tay cầm quần áo chậm rãi thả lỏng, áo sơ mi trong tay rơi xuống mặt đất, người Lâm Ngữ Lam đỏ bừng, cho dù nấp trong phòng vệ sinh, cô vẫn bị hơi nóng làm bỏng rồi, gương mặt xinh đẹp ban đầu giờ phút này đều lộ vẻ nhếch nhác.
Trước mặt Lâm Ngữ Lam mơ hồ xuất hiện bóng dáng Trương Thác.
Hai tay Lâm Ngữ Lam không có chút sức lực nào, đột nhiên quơ qua quơ lại, miệng nhẹ giọng thì thào: “Anh tránh ra, tôi bây giờ… rất khó coi…
Anh… Anh đừng nhìn…”
“Ngữ Lam! Ngữ Lam!”
Trương Thác gào to trong hành lang, anh tìm khắp tầng lầu nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ngữ Lam, sự lo lắng khiến cho Trương Thác cảm thấy sắp phát điện đến nơi rồi.
Đột nhiên một chiếc điện thoại cháy đen hấp dẫn sự chú ý của Trương Thác, anh liếc mắt nhìn, đây là điện thoại của Lâm Ngữ Lam.
Ánh mắt của Trương Thác thuận theo điện thoại trước mặt tiếp tục tìm kiếm, anh nhìn thấy cửa lớn của phòng vệ sinh.
Trương Thác không suy nghĩ chút nào, đá văng cửa lớn trước mặt, tia lửa bay khắp nơi, rơi xuống người anh, khiến da anh nóng ran thành từng chấm đỏ.
Trong nháy mắt khi vọt vào phòng vệ sinh, Trương Thác đã nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, tóc cô đã bị đốt cháy sém, thân thể đỏ bừng, chỉ có quần áo lót trên người.
Động tác đầu tiên của Trương Thác là cởi áo mình đang mặc trên người xuống, xấp nước dưới vòi, bọc lấy thân thể Lâm Ngữ Lam, đồng thời nhặt áo sơ mi của Lâm Ngữ Lam rơi xuống bên cạnh, sau khi cấp nước xong, che miệng mũi của Lâm Ngữ Lam, anh bế Lâm Ngữ Lam lên, không để ý đến ngọn lửa xung quanh, lập tức xông ra ngoài.
Ngọn lửa bao vây toàn thân Trương Thác, thiêu đốt anh đến mức không có chỗ nào không bị bỏng, Trương Thác ôm chặt cô gái trong lòng, không để cho cô phải chịu một chút tổn thương nào.
“Ngữ Lam, Ngữ Lam!”
Trương Thác không ngừng gọi tên cô, anh không thể để cho Lâm Ngữ Lam cứ hôn mê như vậy được.
Đi tới cửa sổ tầng mười tám, Trương Thác liếc mắt nhìn xuống dưới, đám đông kia nhỏ bé hệt như một bầy kiến.
Khói đen nồng nặc bồng bềnh trước mặt.
Ngay trước cửa sổ, Trương Thác đứng khoảng năm giây, sau đó nhảy xuống.
Những người đứng xem dưới tầng nhìn thấy động tác này của Trương Thác đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, một cô gái nhát gan ré lên một tiếng chói tai, che mắt không dám nhìn tiếp nữa.
Trương Thác một tay ôm lâm Ngữ lam, một tay vươn về phía trước, khi đang rơi xuống tầng mười bảy, anh đột nhiên vươn tay bắt được bệ cửa sổ.
Một luồng sức mạnh khổng lồ kéo xuống dưới, giờ phút này, Trương Thác cảm thấy cánh tay mình sắp bị gãy luôn rồi!
Từ một tầng lầu nhảy xuống, leo lên một tầng lầu khác, đây là cảnh tượng thường gặp được trên phim điện ảnh, phóng mắt nhìn toàn thế giới, cũng chẳng có mấy người làm ra được chuyện này.
Cũng may sức cánh tay của Trương thác mạnh đến mức kinh người, anh thành công bám vào bệ cửa sổ. Vươn người nhảy lên, nhảy vào bên trong cửa sổ, trong ngọn lửa thiêu đốt, bảo vệ người phụ nữ trong lòng, từ hành lang chống cháy xông ra ngoài.
Chương 199 Nổi giận
Chạy thẳng một đường xuống tầng mười bốn, cuối cùng chỗ này cũng không còn khói đen dày đặc nữa, Trương Thác há miệng thở, bế Lâm Ngữ Lam đến gần cửa sổ, cố gắng ấn huyệt nhân trung của cô.
Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng cô gái trong lòng vẫn không có chút động tĩnh gì.
Trương Thác là một người đàn ông cho dù có bị đạn bắn vào người cũng không kêu đau, giờ phút này anh lại rưng rưng nước mắt.
Hít phải lượng lớn khói độc, không giống với những chứng bệnh bình thường, nếu Lâm Ngữ Lam hôn mê thời gian quá dài, cho dù là Diêm Vương sống như anh cũng không thể cứu vãn nổi!
Nếu Lâm Ngữ Lam cứ như vậy chết đi ngay trước mặt Trương Thác, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình!
“Ngữ Lam! Em tỉnh lại đi! Ngữ Lam!”
Trương Thác ấn huyệt nhân trung của Lâm Ngữ Lam, cạy miệng của cô, hít một hơi thật sâu hô hấp nhân tạo cho cô.
Đôi môi cô gái vốn dĩ đỏ thắm, giờ đã trở nên khô nứt, không còn màu máu.
Bây giờ Lâm Ngữ Lam chỉ cảm thấy mình rất mệt, thật sự rất mệt mỏi, không có chút sức lực nào, không có sức di chuyển, không có sức nói chuyện, thậm chí ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, nhưng cô lại có thể nghe thấy, có một giọng nói không ngừng gọi tên mình, giọng nói này chính là của người mà mình vẫn luôn nhớ đến khi mình tuyệt vọng nhất.
Cô cố gắng muốn mở mắt, muốn nói cho người kia, mình nghe thấy.
Trương Thác nhìn cô gái trước mặt không có chút động tĩnh nào, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Trong lúc mình tuyệt vọng nhất, có giống như một thiên sứ, xuất hiện trước mặt mình, mang hy vọng đến cho mình, để cho mình tiếp tục sống sót qua mùa đông giá lạnh đó, khi mình bị bệnh tật tra tấn, cũng là cô giúp mình chiến thắng căn bệnh, tiếp tục sống sót.
Từ rất nhiều năm trước, Trương Thác đã tự nói với mình, anh không sống vì chính bản thân mình, mà là sống vì người phụ nữ này.
Nhưng bây giờ, anh đã đứng trên đỉnh thế giới, có thể nhìn xuống toàn thế giới, anh được gọi là Diêm Vương Sống, có thể cứu mạng người khác, mình được gọi là Satan, giống như thần trên thế gian này, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô, bó tay không có cách nào.
“Tỉnh lại đi!” Trương Thác hét lớn một tiếng, hít sâu một hơi, lại thổi vào miệng Lâm Ngữ Lam lần nữa.
Hơi thở này giống như một sức mạnh thần kỳ, từ phần miệng truyền vào thân thể Lâm Ngữ Lam, cô gái từ từ mở mắt, nhìn thấy người đàn ông nằm gục bên cạnh mình, gương mặt bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.
“Anh… Hồn tôi?” Cô gái cất tiếng rất nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ lúng túng.
Giọng nói rất nhỏ này vang lên bên tai Trương Thác, giống như âm thanh của thiên nhiên, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó, ôm thật mạnh cô gái vào lòng.
“Em không sao rồi, thật tốt quá, thật tốt quá!” Trương Thác có cảm giác không thể nói năng lưu loát được: “Em làm anh sợ muốn chết, làm anh sợ muốn chết!”
Lâm Ngữ Lam nhìn bộ dạng Trương Thác như vậy, đầu tựa vào trong ngực anh: “Đồ ngốc.”
Trương Thác bế Lâm Ngữ Lam đi theo cầu thang chống cháy chậm rãi xuống tầng, giờ phút này, nhân viên cứu hỏa cũng đã cầm vòi chữa cháy dài hơn, xông vào trong tòa nhà, bắt đầu tiến hành dập tắt lửa.
Trong khoảnh khắc Trương Thác bể Lâm Ngữ Lam ra khỏi tòa nhà, một tràng tiếng hoan hô vang lên.
Trong mắt thư ký Lý Na tràn đầy vui mừng, kích động đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Vừa nãy cảnh tượng Trương Thác một mình leo lên từ tầng mười bảy, lại ôm Lâm Ngữ Lam nhảy xuống, tất cả mọi người đều thấy rõ.
Nam Thiên nhìn Trương Thác ôm Lâm Ngữ Lam trong lòng, không nói ra được một câu nào.
Tiểu Trần oán giận trừng mắt lườm Trương Thác một cái: “Đáng ghét, thế mà lại để cho đồ rác rưởi này được nổi tiếng rồi!”
Xe cứu hộ đã đến đây đợi sẵn từ lâu, bác sĩ dẫn theo máy y tá, trước tiên chạy đến bên cạnh Trương Thác, đặt Lâm Ngữ Lam nằm ngang trên băng ca, chụp ống oxi cho cô, với tình hình bây giờ, Lâm Ngữ Lam có thể hôn mê lần nữa bất cứ lúc nào.
Toàn thân Trương Thác đều bị khói đen hun đến mức bẩn thỉu, anh cầm một chiếc khăn lông, tùy ý lau mặt.
Bạch Trì đã đến đây từ lâu, sau khi nhìn thấy Trương Thác xuất hiện, đưa một bộ quần áo cho Trương Thác.
Trương Thác cầm quần áo thay xong, đi đến bên cạnh Lý Na, dò hỏi: “Tình huống gì vậy, tại sao tòa nhà lại đột nhiên bốc cháy?”
Lý Na trả lời: “Là diễn tập”
“Diễn tập?” Vừa nghe thấy hai chữ này, trong nháy mắt Trương Thác nghĩ đến một khả năng.
“Ừm.” Lý Na gật gật đầu: “Người bạn kia của Chủ tịch Lâm, tên là Nam Thiên, mượn tòa nhà để diễn tập”
“Nam Thiên!” Ánh mắt Trương Thác động đặc lại, đồng thời lóe lên một tia sáng lạnh, anh nhìn sang bên cạnh, Nam Thiên đang vũ trang đầy đủ đứng chỗ đó.
Một luồng khí thô bạo vọt lên trong lòng Trương Thác, anh không để ý đến có rất nhiều tinh anh vũ trang đầy đủ đang đứng nơi đó, sải bước đi tới: “Nam Thiên, mẹ nó! Mày bò ra đây cho ông!”
Giọng nói của Trương Thác rất to, giống như một tiếng chuông vang dậy, vang lên bên tai Nam Thiên.
Nhất thời, Nam Thiên cùng tất cả những người bên cạnh đều nhìn về phía Trương Thác.
“Họ Trương kia, anh gọi cái gì mà gọi! Tôi nói cho anh biết, nói chuyện tôn trọng một chút cho tôi!” Tiểu Trần chỉ vào Trương Thác, cảnh cáo.
Trương Thác không để ý đến Tiểu Trần, siết chặt nắm đấm, sải bước dài về phía Nam Thiên.
Diễn tập! Diễn tập của binh chủng nào mà lại trình diễn dập tắt lửa trên không trung ở khu dân cư đông đúc như thế này! Nếu như vừa nãy mình về chậm mấy phút đồng hồ nữa thôi, ngộ nhỡ trên đường trở về gặp phải hai lần đèn đỏ nữa, như vậy bây giờ sẽ có hậu quả gì chứ!
“Nam Thiên! Ông bảo mày cút ra đây! Mày có nghe thấy hay không hả!” Trương Thác gầm lên với Nam Thiên.
“Họ Trương kia, có phải anh không nghe thấy tôi nói không hả, tôi bảo anh nói chuyện tôn trong một chút!” Tiểu Trần đi thẳng đến trước mặt Trương Thác, bây giờ tâm trạng anh ta đã rất khó chịu, lần này xảy ra chuyện như vậy, bên trên nhất định sẽ điều tra, đến lúc đó nhất định mình sẽ bị xử phạt, vốn dĩ đã rất phiền muộn rồi, tên họ Trương này còn đến đây diễu võ giương oai nữa sao? Nếu không phải tên rác rưởi như anh cưới được cô Lâm, làm sao lại xảy ra chuyện như thế này được.
Trong lòng Tiểu Trần tràn đầy phiền não không có chỗ trút, bây giờ nhìn thấy Trương Thác, lập tức muốn lấy anh làm nơi trút giận.
“Họ Trương kia, đứng im tại chỗ! Không được cử động!” Tiểu Trần vươn tay ngắn Trương Thác lại.
“Cút ngay!” Trương Thác bực bội đẩy Tiểu Trần ra.
“Dám ra tay? Anh làm phản rồi!” Tiểu Trần vừa thấy Trương Thác vươn tay ra trước, trong lòng vui vẻ, lật ngược tay thành nắm đấm, đấm về phía mặt Trương Thác, anh ta đã muốn đánh Trương Thác từ lâu rồi, không chỉ mới ngày một ngày hai, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay.
Tiểu Trần cho rằng nắm đấm này của mình tuyệt đối sẽ khiến cho tên rác rưởi trước mặt này ngã lăn xuống đất, nhưng anh ta nghĩ sai rồi.
Đối mặt với nắm đấm của Tiểu Trần, Trương Thác lật ngược tay nắm chặt lại, sau đó vặn mạnh một cái, sức mạnh khổng lồ này vặn ngược cánh tay của Tiểu Trần một vòng, Tiểu Trần đau đến mức không nhịn được kêu lên.
“Cút ngay!” Trương Thúc đẩy Tiểu Trần sang bên cạnh, đi về phía Nam Thiên.
Tiểu Trần bị một chiêu của Trương Thác khống chế, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.
“Họ Trương kia! Anh dám đánh lén cảnh sát! Muốn lật trời đúng không!” Tiểu Trần rút súng lục bên hông ra, bước từng bước một tiến lên, chĩa họng súng vào gáy Trương Thác.
Bước chân bước về phía trước của Trương Thác đột nhiên dừng lại, dù không quay đầu lại anh cũng biết thứ đang chĩa vào gáy mình là cái gì.
Trong giây phút này, giọng nói của Trương Thác hoàn toàn thay đổi.
Có mâu thuẫn và có rút súng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.”Tôi khuyên anh, cất súng đi!” Giọng nói của Trương Thác rất lạnh lùng, giống như gió rét cuối đông.
Chương 200 Để tôi đánh chết anh nhé?
Đang giữa mùa hè, trên đỉnh đầu còn có lửa lớn đang thiêu đốt, nhưng Tiểu Trần nghe thấy giọng nói của Trương Thác, không hiểu tại sao lại có cảm giác rùng mình một cái!
Tiểu Trần dùng súng cố gắng chọc chọc vào gáy Trương Thác, điều này có thể tiếp thêm can đảm cho anh ta: “Họ Trương kia, anh đang đe dọa tôi sao?”
“Tôi cho anh cơ hội, đếm đến ba, anh không cất sủng đi thì đừng trách tôi” Giọng nói Trương Thác bình tĩnh, toàn thân đều thả lỏng, những người quen biết Trương Thác đều hiểu được, anh càng tỏ ra bình thản như vậy, lại càng gần giới hạn tức giận, một khi lửa giận của anh bốc lên, không ai có thể đối mặt trực diện được.
Trương Thác nhẹ nhàng nâng mắt, cũng không quay đầu lại nói: “Một…”
“Ba!” Không đợi Trương Thác nói xong, Tiểu Trần đã nghiến răng phun ra: “Thế nào hả họ Trương, ông đây vẫn không cất súng đi đấy, anh có thể làm được gì ông đây nào!”
“Ha” Trương Thác cười nhẹ: “Anh sẽ biết ngay thôi!”
Trong nháy mắt khi chữ “thôi” vang lên, Trương Thác đột nhiên xoay người lại, Tiểu Trần đứng sau lưng Trương Thác chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, rồi tiếp theo, khẩu súng ban đầu trong tay Tiểu Trần đã rơi vào tay tên họ Trương!
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Trần chính là, không thể nào!
Quá nhanh! Cho dù có là tinh anh trong đội cũng không thể dễ dàng cướp được khẩu súng trong tay mình như vậy được, làm sao anh ta làm được chứ!
Trương Thác cướp súng xong, lên đạn, lại chĩa họng súng lên đầu Tiểu Trần, một loạt động tác trôi chảy lưu loát.
Đợi Tiểu Trần hoàn toàn phản ứng lại, anh ta đã phải đối mặt với họng súng đen ngòm, tỏa ra một luồng khí lạnh như băng.
Ngón tay Trương Thác đặt trên cò súng, anh chỉ cần kéo nhẹ không đến nửa centimet là có thể lấy mạng Tiểu Trần rồi.
Trong nháy mắt khi Trương Thác cướp được sống, những người đi cùng Tiểu Trần được vũ trang đầy đủ, ngay giây phút đầu tiên đã chĩa họng súng về phía Trương Thác.
Khoảng hơn mười khẩu súng, có thể bắn mục tiêu thành cái sàng ngay giây đầu tiên.
“Làm gì thế hả, bỏ súng xuống! Hai tay ôm đầu ngồi xuống!” Một tiếng quát chói tai vang lên, cảnh cáo Trương Thác.
Tiểu Trần liếm môi một cái, cười với Trương Thác: “Thế nào, họ Trương kia, có nhìn thấy không, anh có bản lĩnh này thì sao chứ? Anh đánh chết tôi sao?”
Trong ánh mắt Tiểu Trần tràn đầy khinh thường.
Ánh mắt Trương Thác bình thản, hơn mười khẩu súng nhắm thẳng vào anh, anh hoàn toàn không thèm để ý một chút nào.
“Bỏ súng xuống! Có nghe thấy không hả! Để súng xuống, ôm đầu ngồi xuống bên cạnh!” Một tiếng quát chói tại lại vang lên lần nữa.
“Họ Trương kia, nổ súng đi! Anh có dám không? Nổ súng bắn chết tôi đi! Cầu xin anh đấy!”
Tiểu Trần trưng vẻ trêu tức, rõ ràng không thèm để ý tới Trương Thác.
Trương Thác cười khẽ: “Được thôi.”
Khi Trương Thác nói ra chữ được thôi, ban đầu ánh mắt của Tiểu Trần vốn khinh thường, trong nháy mắt đã đông cứng lại.
Anh ta nhìn thấy trên trán những đồng đội đang cầm súng chĩa vào Trương Thác kia, trong nháy mắt đều xuất hiện một chấm đỏ.
Tiểu Trần ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, quá rõ ràng những chấm đỏ kia có nghĩa là gì.
Cùng lúc đó, tất cả những người đang cầm súng chĩa vào Trương Thác cũng đã phát hiện ra chấm đỏ trên trán đối phương, sắc mặt nháy mắt trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Trương Thác nhìn Tiểu Trần, khóe miệng hàm chứa nét cười: “Anh nói, để tôi đánh chết anh đúng không?”
Giờ phút này, nụ cười của Trương Thác đối với Tiểu Trần mà nói, vô cùng đáng sợ.
Tiểu Trần nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
“Anh nói xem, có phải để cho tôi đánh chết anh không?” Trương Thác lại mở miệng lần nữa, hỏi.
Tiểu Trần há miệng, nói không ra lời.
Bạch Trì đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lo lắng, anh ta không lo lắng Trương Thác nói đùa chút nào, Bạch Trì chắc chắn chỉ cần người đứng đối diện đại ca kia còn dám mạnh miệng, một giây sau, ít nhất sẽ có thêm mười mấy thi thể ở đây.
Bạch Trì nhìn xung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt tập trung vào xe cứu thương bên cạnh, vội vàng chạy đến.
“Chị dâu, chị dâu! Chị mau đi khuyên đại ca đi!” Bạch Trì đứng ngoài xe cứu thương, gõ cửa vị trí lái xe. cửa xe mở ra.
Lâm Ngữ Lam đang nằm trong xe cứu thương, nghi ngờ nhìn thanh niên đẹp trai trước mặt này: “Anh là ai?”
“Chị dâu, tôi tên là Bạch Trì, chị mau đi khuyên đại ca đi, bây giờ chỉ có chị mới có thể khuyên được anh ấy thôi!” Bạch Trì tỏ ra sốt ruột, ngón tay chỉ sang bên cạnh.
Lâm Ngữ Lam nhìn theo hướng Bạch Trì đang chỉ, cũng bị hoảng sợ hết hồn, tuy nhiên cô chỉ nhìn thấy Trương Thác cầm súng chĩa vào Tiểu Trần, không nhìn ra những thứ khác, nhưng chỉ có thể cũng đã đủ kinh người rồi.
Lâm Ngữ Lam không nói hai lời, lấy ống truyền khí trên mũi xuống, chật vật đi xuống xe, được Bạch Trì nâng đỡ, sải bước đi về phía Trương Thác.
“Đại ca, đại ca, chị dâu đến rồi!” Bạch Trì đã kêu Trương Thác thật to từ khoảng cách rất xa.
Trương Thác quay đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, gương mặt lạnh lùng như bằng kia lập tức biến thành gió xuân.
“Tại sao không ở trên xe nghỉ ngơi cho khỏe?” Trương Thác nở nụ cười với Lâm Ngữ Lam, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Em… Em hơi khó chịu, anh có thể đi cùng em được không?” Lâm Ngữ Lam nhìn những người đang cầm súng chĩa vào Trương Thác kia, lo lắng nói.
“Được.” Trương Thác gật gật đầu, cầm súng lục ném bừa xuống mặt đất: “Có điều em đợi anh một lát, anh có chuyện này phải nói với Nam Thiên.”
Trương Thác cũng không thèm liếc nhìn Tiểu Trần một cái, xoay người đi về phía Nam Thiên.
Trong nháy mắt khi Trương Thác xoay người, Tiểu Trần thở hồng hộc mấy hơi thật mạnh, vừa nãy, anh ta cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn đè xuống người mình, khiến cho mình không thể hít thở được.
Tiểu Trần nhìn về phía bóng lưng Trương Thác, bây giờ trong mắt anh ta không còn sự khinh thường như vừa nãy, mà chính là xen lẫn sợ hãi, anh ta, rốt cuộc là ai?
Trương Thác đi đến trước mặt Nam Thiên.
Nam Thiên không kiêu ngạo như Tiểu Trần, trong ánh mắt anh ta đã tràn đầy áy náy: “Trương Thác, tôi…”
“Bich!”
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Nắm đấm của Trương Thác nện mạnh lên bụng Nam Thiên, cú đấm này khiến cho toàn thân Nam Thiên giống như con tôm luộc cong gập lại, mặt trướng đỏ bừng.
Ánh mắt Trương Thác nhìn về phía Nam Thiên đã tràn ngập lạnh lùng, giọng nói anh vang lên rõ ràng bên tai Nam Thiên: Lần này nể mặt Ngữ Lam, tôi không giết anh, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cũng không xứng được gặp cô ấy, nhớ kỹ lời nói của tôi, tôi không phải đang đùa với anh đâu.”
“Xin… xin lỗi…” Nam Thiên ôm bụng, chật vật phun ra.
“Người anh có lỗi, không phải là tôi” Trương Thác hờ hững liếc nhìn Nam Thiên một cái, sau đó xoay người sải bước về phía Lâm Ngữ Lam.
Nam Thiên nhìn bóng lưng Trương Thác, trong ánh mắt đã tràn đầy phức tạp.
“Đội trưởng Nam, anh ta thật quá…” Tiểu Trần chạy đến bên cạnh Nam Thiên, sắc mặt rất khó coi, anh ta vừa mới nói được một nửa, đã nghe thấy mấy âm thanh phụt phụt rất nhỏ vang lên bên tai.
Tiểu Trần quay đầu nhìn lại, sợ hãi phát hiện ra, mấy chiếc xe bọc giáp đằng sau mình, toàn bộ đều đã bị thủng lốp, mà những ứng ngắm ngoại tuyến vẫn nhắm lên trán mọi người, giờ phút này đã biến mất hoàn toàn rồi.
Điều này chứng minh, những ứng ngắm ngoại tuyến vừa nãy cũng không phải nói đùa.
Nam Thiên cười gượng một cái: “Tôi thật sự là quá mức tự cao tự đại, người đàn ông mà Ngữ Lam thích, sao có thể là người bình thường được chứ?”