Chương 180 Ai cũng không được gặp

Luật sư Hồ vừa dứt lời, không đợi cảnh sát trực ban lên tiếng đã có một người bước vào Cục Cảnh sát.

“Gặp người? Ai cũng không được gặp!”

Lâm Ngữ Lam và luật sư Hồ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cũng ăn mặc như luật sư đi đến: “Bây giờ đương sự của tôi vẫn nằm trong bệnh viện, kết quả kiểm tra đã có thương tật cấp hai”

“Ha ha, Vương Thành, ông làm luật sự đúng là hơi đáng tiếc” Luật sư Hồ nhìn người đàn ông trung niên mới xuất hiện.

Vương Thành này cũng coi như nổi tiếng trong giới luật sư của thành phố Ngân Châu, chuyên kiện tụng cho người có tiền, bản lĩnh đổi trắng thay đen là hạng nhất.

“Họ Hồ kia, tôi không nói nhảm với ông” Vương Thành ngồi xuống: “Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn nên nói đến vấn đề bồi thường thì tốt hơn.”

“Bồi thường? Ông xã tôi là bị vu oan!” Lâm Ngữ Lam đập tay lên bàn, vẻ mặt tức giận.

Vương Thành nở nụ cười: “Vu oan? Cô à, chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ ở ngay đây!” Lâm Ngữ Lam lấy điện thoại ra, mở video lên, video này là khi nãy cô có chút nghi ngờ nên quay lại. Cảnh trên video đúng là ở ao sen trong công viên Trung Thanh, chỉ là Lâm Ngữ Lam không quay được hình ảnh gã đàn ông đánh cô ả kia. Trong điện thoại cố quay lại chỉ có hình ảnh gã đàn ông đâm dao tới, Trương Thác né tránh sau đó đả lại một cước mà thôi.

Nhìn thấy video này, Vương Thành vẫn bình tĩnh như trước: “Cô à, đây là chứng cứ mà cô nói sao, có thể chứng minh điều gì? Chứng minh chồng cô đã lên người đương sự tôi mạnh thế nào sao?”

Lâm Ngữ Lam nghiến răng: “Ông xã tôi là phòng vệ chính đáng!”

“Phòng vệ chính đáng? Phòng vệ chính đáng cái gì?” Vương Thành tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô à, cô cần phải nhìn rõ, trong video, đương sự tôi vẫn không gây ra thương tổn gì đến chồn ngược lại là chồng cô đánh đương sự tôi, cái này sao có thể là phòng vệ chính đáng chứ? Đây là cố ý đánh người khác được không?”

“Ông!” Lâm Ngữ Lam chỉ vào Vương Thanh, tức giận đến nói không nên lời.

“Tổng giám đốc Lâm” Luật sư Hồ khuyên nhủ một tiếng, ông ta nhận ra tính nan giải của vấn đề này: “Chuyện này, chắc chắn đêm nay không thể xử lý được, cô cho tôi thời gian, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, cô bình tĩnh một chút!”

“Tôi không có thời gian!” Lâm Ngữ Lam hét to, mất hết dáng vẻ bình tĩnh thường ngày: “Bây giờ chồng tôi bị người khác vu oan bắt đi, ông bảo tôi bình tĩnh kiểu gì! Tôi chỉ hỏi một câu, cảnh sát các anh có quyền đòi người không?”

“Sao thế? Sao thế? Chuyện gì mà làm ầm ĩ vậy?” Hàn Văn Tĩnh đang trong phòng làm việc của đội điều tra hình sự xem hồ sơ, nghe thấy âm thanh vang lên chỗ phòng trực ban, bèn đi tới dò hỏi.

Khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, Hàn Văn Tĩnh hơi sửng sốt, vẻ mặt mất tự nhiên.

Cảnh sát trực ban vừa nhìn thấy Hàn Văn Tĩnh liền như nhìn thấy cứu tinh: “Phó đội trưởng Hàn, chuyện này cô xử lý đi, cô này nói chồng cô ấy bị người ta vu oan, còn bị người của bộ đội bắt đi.”

Bắt đi!

Hàn Văn Tĩnh hoảng hốt, chồng của Lâm Ngữ Lam, không phải là Trương Thác hay sao? Sao anh lại bị người của bộ đội bắt đi?

Hàn Văn Tĩnh cau mày: “Cô Lâm, phiền cô đến phòng làm việc của tôi nói rõ chuyện đã xảy ra.”

Lâm Ngữ Lam không thấy bất ngờ vì Hàn Văn Tĩnh nhận ra mình, lần trước lúc bị người tập kích trong xe là Hàn Văn Tĩnh xử lý, mình cũng đã lấy lời khai.

Trong phòng làm việc của Hàn Văn Tĩnh, Lâm Ngữ Lam nói rõ ràng chuyện xảy ra khi nãy với cô ta.

“Cô Lâm, gần đây ông… ông xã Trương Thác của cô đắc tội ai sao?” Hàn Văn Tĩnh vừa ghi chép những gì Lâm Ngữ Lam nói vừa hỏi.

Lâm Ngữ Lam ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Có lẽ là không, con người anh ấy bình thường cà lơ phất phơ, cũng dễ ở chung, không hay nổi nóng, chắc không đắc tội với ai đâu.”

Hàn Văn Tĩnh thầm khinh bỉ trong lòng, ông xã cô dễ ở chung? Không hay nổi nóng? Là cô chưa thấy dáng vẻ nổi nóng của anh ta thôi!

Ninh Nhất Chu mặc đồ bình thường đứng trong đại viện, lúc thấy xe tuần tra chạy vào, nụ cười lạnh lùng trên mặt anh ta càng sâu hơn.

“Cậu Ninh, đã dẫn người đến rồi” Một người đàn ông trung niên cũng mặc quần áo bình thường đứng bên cạnh Ninh Nhất Chu báo cáo.

“Nhốt lại trước, cho anh ta chút đau khổ đị” Ninh Nhất Chu dặn dò một câu, đưa mắt nhìn xe tuần tra kia, sau đó sải bước rời đi.

Ban đêm rất tối, Trương Thác bị áp tải xuống từ trên xe, hai tay hai chân anh đều chưa bị trói, có thể hoạt động tự do.

Trương Thác đưa mắt nhìn, cả đại viện quân khu, ngoài mấy tên lính gác ngoài cửa và người của xe tuần tra ra thì cực kỳ yên tĩnh.

Với bản lĩnh của Trương Thác, nếu muốn chạy, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi, hoàn toàn không ai ngăn được anh, nhưng Trương Thác không định làm thế.

Nếu hôm nay mình đi thật, cho dù nguồn gốc chuyện này là thế nào, chắc chắn mình cũng không thể ở yên tại Hoa Hạ được nữa. Điều này không giống với mong muốn ban đầu của anh, anh đang đợi, nhiều nhất hai mươi bốn tiếng sẽ có người xử lý chuyện này.

Trương Thác mặc người ta nhốt mình vào một nơi giống với phòng tạm giam, bốn phía ở đây đều là vách tường, không có chút ánh sáng, tối đến vươn tay không thấy năm ngón. Sau khi cửa phòng tạm giam đóng lại, cả căn phòng không có chút âm thanh, cực kỳ áp lực, người thường mà ở đây ít nhất hai tiếng chắc chắn sẽ sụp đổ.

Lúc mười một giờ rưỡi tối, một chiếc Mercedes GT màu đỏ chạy đến cửa đại viện quân khu, bị lính gác ngăn lại.

Lâm Ngữ Lam và Hàn Văn Tĩnh đi xuống từ trên xe, Hàn Văn Tĩnh gọi một cuộc điện thoại, sau đó đứng trước cửa đại viện lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng chừng mười phút sau, một người đàn ông trung niên mặc quân phục xuất hiện trước mặt bọn họ. Người đàn ông này chính là người mới đứng bên cạnh Ninh Nhất Chu khi nãy.

Chương 181 Đó là giết muỗi

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Hàn Văn Tĩnh nói thẳng: “Trưởng khoa Lý, tôi là Hàn Văn Tĩnh của đội điều tra hình sự”

“Đội trưởng Hàn, vào trong nói chuyện đi”

Trưởng khoa Lý vẫy tay với lính gác cho Hàn Văn Tĩnh và Lâm Ngữ Lam vào trong đại viện.

Trưởng khoa Lý dẫn bọn họ vào văn phòng của ông ta, pha trà cho hai người, sau đó hỏi: “Đội trưởng Hàn, thầy cô mới gọi điện thoại cho tôi, cô đến đây vì người bị bắt hôm nay sao?”

“Đúng” Hàn Văn Tĩnh nói thẳng: “Theo tôi được biết là anh ta cố ý đả thương người khác bị các người bắt lại đúng không? Đáng lẽ chuyện này nên cho cảnh sát chúng tôi xử lý mới phải, tôi đến là muốn dẫn người đi”

Sắc mặt Trưởng khoa Lý u ám: “Đội trưởng Hàn, cái này e rằng không được, bây giờ là khoảng thời gian ra sức trừ gian diệt ác, có dẫn người ra hay không không phải cô nói là được, nhất định phải có công văn của sở, nếu không tôi không thể đưa người cho các cô”

“Trừ gian diệt ác cái gì!” Lâm Ngữ Lam đập bàn: “Ông xã tôi là bị vu oan!”

“Ông xã cô? Cho hỏi cô đây là?” Trưởng khoa Lý đưa mắt nhìn Lâm Ngữ Lam, khó hiểu hỏi.

“Đây là Chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị, người đại diện của nhà họ Lâm ở Ngân Châu bây giờ, cô Lâm Ngữ Lam” Hàn Văn Tĩnh cố ý nói ra thân phận của Lâm Ngữ Lam vì muốn tạo áp lực cho Trưởng khoa Lý.

Nếu là bình thường, thân phận của Lâm Ngữ Lam thật sự sẽ khiến Trưởng khoa Lý cảm thấy áp lực.

Nhưng hôm nay lại khác, Trưởng khoa Lý làm theo ý của Ninh Nhất Chu, mọi chuyện đều có Ninh Nhất Chu chống lưng, ông ta hoàn toàn không sợ.

“Cô Lâm Ngữ Lam đúng không, chồng cô có phải bị vu oan không phải có chứng cứ mới được, người của chúng tôi chính mắt thấy chồng cô đánh người bị hại, hơn nữa kết quả của bệnh viện đã có, thuộc loại thương tật cấp hai. Chuyện này phải từ từ điều tra, trước khi có kết quả, chồng cô phải ở nơi này của chúng tôi.”

Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, mở video lên.

“Trưởng khoa Lý, ông nhìn kỹ xem, là người đàn ông này lấy dao tấn công ông xã tôi trước nên anh ấy mới phản kháng mà”

Trưởng khoa Lý nhìn video, sau đó lắc đầu: “Cô Lâm, nhìn từ video, người bị hại cũng không đả thương chồng cô thành công, ngược lại là chồng cô làm đối phương bị thương.”

Lâm Ngữ Lam giận đến đỏ cả mặt: “Chẳng lẽ gã ta dùng dao đâm ông xã tôi, ông xã tôi còn không thể phản kháng sao?”

Trưởng khoa Lý lắc đầu: “Cô Lâm, cô nên nghe hiểu lời tôi, đối phương không hề gây ra tổn hại gì cho chồng cô, sao cô có thể chứng minh anh ta đâm chồng cô được? Trời mùa hè thể này, bên cạnh ao sen rất nhiều muỗi, theo tôi thấy, chắc người bị hại đang giết một con muỗi, trong lúc tấn công muỗi thì bị chồng cô đá một cái.”

“Ông!” Lâm Ngữ Lam nhìn Trưởng khoa Lý, tức giận đến nói không nên lời, lần đầu tiên cô nhìn thấy kẻ trơ tráo như vậy! Bây giờ cô đã nhìn ra, những người này đều là cùng một giuộc!

Hàn Văn Tĩnh kéo cánh tay Lâm Ngữ Lam, ý bảo cô đừng quá kích động, sau đó tiến lên thương lượng với Trưởng khoa Lý: “Trưởng khoa Lý, vậy bây giờ chúng tôi muốn gặp Trương Thác, có lẽ vẫn được nhỉ?”

“Không được” Trưởng khoa Lý lắc đầu.

“Tại sao?” Hàn Văn Tĩnh khó hiểu: “Theo trình tự bình thường, chúng tôi hoàn toàn có quyền gặp anh ta.”

Trưởng khoa Lý trả lời: “Ở chỗ chúng tôi không có quy tắc đó, Đội trưởng Hàn, nếu có muốn dẫn người đi, vậy lấy công văn của sở đến đây. Nếu chỉ muốn gặp người thì về cho, hôm nay có thể cho cô vào đã là nể mặt thầy cô rồi.”

Hàn Văn Tĩnh nhíu mày: “Trưởng khoa Lý, ông chắc chắn muốn làm như vậy đúng không? Các ông làm việc không đúng quy tắc như thế, có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Hậu quả?” Trưởng khoa Lý bật cười, hỏi ngược lại: “Đội trưởng Hàn, cô đang uy hiếp tôi sao? Tôi muốn nghỉ ngơi, xin hai vị đi cho!”

Trưởng khoa Lý đi đến cửa phòng làm việc, kéo cửa ra.

Thái độ của Trưởng khoa Lý khiến hai người cực kỳ tức giận, hai cô đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm gì nữa, rời khỏi phòng làm việc của ông ta.

Sau khi ra khỏi đại viện quân khu, Hàn Văn Tĩnh ngồi vào xe, vẻ mặt đầy bất lực.

Bộ trưởng lập tức căng thẳng, ông ta hiểu rất rõ cấp độ an toàn của văn phòng mình cao bao nhiêu. Có thể yên lặng không tiếng động ngồi trong văn phòng của mình đủ để tưởng tượng người phụ nữ trung niên trước mặt đáng sợ đến mức nào. Ông ta đóng cửa văn. phòng lại, nhìn chằm chằm đối phương, nặng nề hỏi: “Bà là ai, có lẽ bà cũng biết hậu quả khi làm như thế, bà sẽ khiến bản thân và tổ chức sau lưng bà đều bị huỷ diệt đấy!”

“Thật sao? Huỷ diệt chúng tôi?” Người phụ nữ cười khẽ một tiếng, tiện tay ném một tấm thẻ đen ra, trên thẻ là mặt nạ quỷ với răng nanh dài.

Khi thấy rõ tấm thẻ này, sắc mặt của Bộ trưởng lập tức thay đổi: “Giữa chúng ta có thoả thuận, các người làm thế này là muốn đơn phương huỷ bỏ thoả thuận ư? Bà phải hiểu rõ cái các người sẽ phải chịu là lửa giận của các quốc gia trên toàn thế giới đấy!”

Người phụ nữ duỗi đôi chân thon dài mang tất chân màu da, gác lên bàn làm việc của Bộ trưởng Bộ An ninh: “Lửa giận của cả thế giới chúng tôi có thể chịu được, nhưng vấn đề là các người có thể chịu đựng lửa giận của chúng tôi không? Còn nữa, người đơn phương huỷ bỏ thoả thuận không phải chúng tôi, mà là các người!”

“Bà có ý gì?” Bộ trưởng nhíu mày.

“Người của chúng tôi bị quân khu tỉnh Ninh vô duyên vô cớ bắt đi, vu oan hãm hại, tôi sẽ không nói lời gì dư thừa, trong vòng bốn tiếng, tôi muốn nhìn thấy kết quả khiến mình hài lòng. Nếu không đừng trách chúng tôi dấy lên khói lửa chiến tranh” Người phụ nữ xinh đẹp lấy một cây thuốc lá kiểu nữ từ trong túi ra, ngậm lên miệng châm lửa, hít sâu một hơi rồi từ từ nhả khói.

“Tỉnh Ninh!” Ánh mắt Bộ trưởng co lại, trong gần một tháng nay, tỉnh Ninh đã gây ra chuyện ba lần rồi, tất cả đều bị đối phương tìm thẳng đến chỗ mình!

Chương 182 Tra tấn đến từ Ninh Nhật Chu

Chín giờ rưỡi sáng, ngoài văn phòng của Bộ trưởng Bộ An ninh ra, văn phòng của rất nhiều nhân viên quan trọng cũng có một người ngồi đó, để lại một tấm thẻ đen có mặt nạ răng nanh.

Mười giờ sáng, vô số trực thăng cất cánh từ thủ đô đi đến cùng một điểm, tỉnh Ninh.

Trên mỗi chiếc trực thăng đều là nhân vật quyền thế ngút trời, lúc này trong lòng bọn họ đều rất bất an. Tuy người vừa đến văn phòng mình không hề nói rõ quân khu tỉnh Ninh cố ý vu oan ai, hãm hại ai, nhưng có thể khiến nhiều người trực tiếp tìm tới như thế, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Thành phố Ngân Châu.

Mười giờ sáng.

Ninh Nhất Chu ngáp một cái, đầy người mẫu còn đang ngủ say bên cạnh ra, nhìn bầu trời sáng trưng, mặc quần áo vào đi nhanh về phía quân khu.

Tải Thượng Thuỷ Hương.

Hai mắt Lâm Ngữ Lam đỏ bừng, quầng thâm rất đậm, cô ngồi trên sofa cả một buổi tối. Lúc tám giờ sáng, cô bắt đầu gọi điện thoại, suốt hai tiếng này, cô liên lạc với tất cả người có tiếng nói bên cạnh mình. Một vài người vốn tràn đầy tự tin, sau khi trò chuyện với quân khu tỉnh Ninh đều nói với Lâm Ngữ Lam rằng bọn họ cũng hết cách.

Bây giờ, Lâm Ngữ Lam gần như tìm một lượt các quan hệ có thể sử dụng, nhưng kết quả rất không như ý, không có một ai giúp được cả.

Có người nói với Lâm Ngữ Lam thế này: “Chủ tịch Lâm, lần này người của cô đã đắc tội nhân vật lớn rồi, ở tỉnh Ninh này không ai có thể giúp được đâu!”

Mái tóc Lâm Ngữ Lam rối loạn, không có chút hình tượng nào, quần áo trên người vì ngồi cả đêm mà nhăn nhúm hết. Khuôn mặt cô tiều tuỵ, hai mắt ố vàng nhìn chằm chằm điện thoại, liên tục quét nhìn số điện thoại trong danh bạ.

Cuối cùng, Lâm Ngữ Lam nhìn vào một số điện thoại, ghi chú trên đó là, Nam Thiên.

Lâm Ngữ Lam từ từ thở ra một hơi khí đục, gọi điện thoại đi, chỉ mấy giây đã có người nghe máy. “A lộ, Ngữ Lam.”

“Nam Thiên, anh có thể giúp tôi không?” Giọng nói của Lâm Ngữ Lam không còn tự tin lúc trước nữa, bây giờ cô chẳng khác nào một cô gái nhỏ, cực kỳ bất lực. “Sao thế?” Nam Thiên hỏi trong điện thoại. “Ông xã tôi, xảy ra chuyện rồi…

Ninh Nhất Chu dẫn người đi tới quân khu tỉnh Ninh, đứng trước phòng tạm giam, trên mặt nở nụ cười khẩy.

Trưởng khoa Lý chờ đợi trước cửa, sau khi nhìn thấy Ninh Nhất Chu thì gọi một tiếng cậu Ninh.

Ninh Nhất Chu nhìn phòng tạm giam, hỏi: “Vẫn nhốt ở bên trong à?”

“Đúng.” Trưởng khoa Lý gật đầu: “Đã mười hai tiếng nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, có lẽ người này đã phát điện luôn rồi.”

Phòng tạm giam này không phải dùng để xử phạt người khác mà là để huấn luyện, lúc một vài tinh anh tiến hành huấn luyện tâm lý sẽ bị nhốt ở đây. Loại huấn luyện này, tinh anh có tố chất tâm lý tốt nhất đến giờ trên ghi chép là ba tiếng lẻ tám phút. Theo những người từng ở bên trong nói, hoàn cảnh đem lại cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt và không có chút ánh sáng rất dễ ép người ta phát điên, sụp đổi

Mười hai tiếng, cho dù là tinh anh trong tình anh cũng không chịu được.

Ninh Nhất Chu phất tay ra hiệu cho Trưởng khoa Lý mở cửa ra.

Trưởng khoa Lý gật đầu, khi cửa phòng tạm giam mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào, bọn họ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang đứng bên trong, mãi không nhúc nhích.

Ninh Nhất Chu thấy thế càng cười tươi hơn, anh ta muốn tra tấn Trương Thác, để Trương

Thác đau khổ, để Trương Thác hối hận, để cho dù Trương Thác muốn chết cũng là một hy vọng xa vời. Một đứa ở rể nhà họ Lâm mà thôi, anh lấy cái gì kiêu ngạo với tôi, anh có vốn để kiêu ngạo với tôi sao? Anh là thứ gì chứ? Ở tỉnh Ninh, trước giờ chẳng có ai dám ngỗ nghịch với Ninh Nhất Chu này cả, trước giờ đều chưa từng có!

Ninh Nhất Chu ra hiệu tới cửa phòng tạm giam, Trưởng khoa Lý lập tức đi vào kéo Trương Thác ra ngoài.

Sắc mặt Trương Thác rất bình tĩnh, lúc ánh nắng chiếu lên mặt anh, anh còn không thèm chớp mắt một cái.

Nhìn thấy Trương Thác như vậy, Ninh Nhất Chu càng vui vẻ hơn, anh ta chắc chắn người này đã hoàn toàn chết lặng rồi.

Nhưng chỉ tra tấn Trương Thác như thế, Ninh Nhất Chu cũng không hả giận, anh ta còn có thủ đoạn khác nữa. Ninh Nhất Chu đã không yêu thích chuyện tra tấn thân thể một người từ lâu rồi, cái anh ta muốn là huỷ hoại một người trên cả tâm lý và tinh thần.

Ninh Nhất Chu hung ác nói: “Đưa đến phòng thẩm vấn, tôi muốn đêm nay anh ta phải nghe lời quỳ gối trước mặt mình như một con chó!”

“Đã hiểu.” Trưởng khoa Lý gật đầu, kéo áo Trương Thác đến phòng thẩm vấn, dù bị như thể anh cũng không hề phản kháng.

Ninh Nhất Chu cho rằng Trương Thác đã ngu người rồi, nhưng anh ta không biết bây giờ Trương Thác chẳng có cảm giác gì cả. Anh từng ở trong hoàn cảnh còn khủng bố hơn phòng thẩm vấn này nhiều, từng một mình làm bạn với yên tĩnh suốt cả tháng, nhưng tâm lý vẫn không bị ảnh hưởng gì.

Có một nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới đã làm hướng dẫn tâm lý cho Trương Thác, cuối cùng cho ra một kết luận là chuyện gì trên thế giới cũng không thể vượt qua giới hạn chịu đựng của người đàn ông này, trên phòng tuyến tâm lý của anh chỉ có một điểm uy hiếp mà thôi.

Phòng thẩm vấn là một căn phòng khắp nơi đều có thuỷ tinh, loại thuỷ tinh này có thể khúc xạ ánh sáng, trên trần có tổng cộng tám bóng đèn ánh sáng mạnh. Nhiệt độ màu của loại đèn ánh sáng mạnh này có thể lên đến 6000K, khi nó mở đến lớn nhất một bóng đèn ánh sáng mạnh có thể châm lửa cho một điếu thuốc.

Lúc tám bóng đèn đều mở, lại thông qua khúc xạ thuỷ tinh, nhiệt độ của căn phòng có thể đạt đến mức rất cao. Hơn nữa ánh sáng này còn đáng sợ hơn nhìn thẳng vào mặt trời ở sa mạc mùa hè, dù nhằm mắt lại cũng sẽ cảm thấy mắt đau nhức.

Dưới tám bóng đèn ánh sáng mạnh có một cái ghế thẩm vấn, khi người bị trói lên ghế có giãy giụa thế nào cũng vô dụng. Ghế thẩm vấn nằm ở điểm tụ quang của tâm bóng đèn ánh sáng mạnh, ngồi ở đó chẳng khác gì bị nướng trong lò cả.

Nhưng khác biệt lớn nhất ở chỗ lò nướng có thể nhanh chóng khiến người ta chết đi vì nhiệt độ vô cùng nóng, còn ở đây, là từ từ tra tấn một người.

Loại phòng thẩm vấn này là dùng để đối phó với gián điệp và hạng người cực kỳ hung ác, cho dù phạm tội nghiêm trọng bình thường cũng sẽ không sử dụng cách này.

Trương Thác đã bị Trưởng khoa Lý dẫn vào trói trên ghế thẩm vấn, tay chân buộc chặt, không thể giãy giụa.

Ninh Nhất Chu đứng ngoài phòng thẩm vấn, xuyên qua kính thuỷ tinh nhìn tình hình bên trong, miệng anh ta khẽ mở, ra lệnh: “Bật đèn”

Một bóng đèn ánh sáng mạnh trên đỉnh đầu Trương Thác đột nhiên sáng lên, độ sáng kia cho dù cách một lớp kính thuỷ tinh cũng khiến Ninh Nhất Chu Vô thức nhắm mắt lại, qua khúc xạ của mấy mặt thuỷ tinh, cả phòng thẩm vấn sáng như ban ngày, khiến người ta chỉ nhìn đã thấy khó chịu.

Ninh Nhất Chu vốn cho rằng đèn vừa mở, Trương Thác bị trói trên ghế sẽ kêu la. Nhưng anh ta phát hiện Trương Thác vẫn y như khúc gỗ, chỉ nhắm mắt ngồi yên ở đó.

Cảnh này khiến tâm trạng Ninh Nhất Chu khó chịu, quát: “Mở thêm một bóng nữa!”

Chương 183 Ninh Nhật Chu điên cuồng

Hai bóng đèn ánh sáng mạnh bật lên, cho dù đứng ở bên ngoài, Ninh Nhất Chu cũng không thể nhìn thẳng vào nó.

Trương Thác vẫn ngồi nhắm mắt trên ghế, vẻ mặt rất bình tĩnh. “Ba bóng!”

“Bốn bóng!”

“Năm bóng!”

Liên tiếp năm bóng đèn mở lên, ánh sáng chói mắt kia khiến Ninh Nhất Chu đã khó mà thấy rõ tình hình bên trong.

Sau khi trải qua mười hai tiếng trong bóng tối lại đột nhiên gặp phải chuyện này, là một người bình thường đều sẽ kêu thảm thiết, tinh thần trực tiếp bị chèn ép đến sụp đổ, nhưng Trương Thác vẫn im lặng như trước, không hề nói một câu.

Tình huống như vậy khiến tâm trạng Ninh Nhất Chu cực kỳ khó chịu.

Anh ta không chỉ muốn nhìn thấy Trương

Thác thê thảm cỡ nào, anh ta còn muốn nghe thấy Trương Thác kêu la thảm thiết, cầu xin tha thứ, đó chính là âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới.

Buổi tối hôm đó, cảnh mình lật xe và cảnh mình u ám rời khỏi trường đua đều khiến Ninh Nhất Chu cảm thấy có thể phát điên bất cứ lúc nào!

Ninh Nhất Chu cắn chặt răng: “Mở thêm một bóng nữa!”

Vẻ mặt Trưởng khoa Lý cứng lại, nhắc nhở: “Cậu Ninh, nếu còn mở nữa thật sự có thể chết người đấy.”

“Mở” Ninh Nhất Chu điên cuồng, hôm nay anh ta nhất định phải nghe được tiếng kêu thảm thiết của Trương Thác.

Đèn thứ sáu được mở, loại ánh sáng mạnh này khiến người ta không nhịn được nghi ngờ nếu đi vào bên trong nhìn thẳng vào những ngọn đèn đó thì có thể bị đâm mù mắt hay không.

Nhưng kết quả vẫn không khiến Ninh Nhất

Chu hài lòng, anh ta vẫn không nghe thấy tiếng kêu thê thảm và đau đớn của Trương Thác.

Cảm giác này giống như đánh một quyền lên cục bông vậy, khiến anh ta cực kỳ khó chịu. “Mở hết! Mở hết! Tôi muốn anh ta phải chết!” Ninh Nhất Chu điên cuồng hét to, lần này anh ta không đợi Trưởng khoa Lý làm gì đã tự mình tiến lên mở hết tám bóng đèn.

Khi tám bóng đèn này sáng lên, người đứng bên ngoài đã không còn cách nào nhìn rõ tình huống bên trong nữa rồi, đứng nhìn từ xa, nơi này giống như một luồng sáng trắng, như mặt trời rơi xuống đất, không thể nhìn thẳng, tản ra nhiệt độ nóng bỏng!

Ninh Nhất Chu há to miệng thở hổn hển, vẻ mặt điên cuồng. “Họ Trương kia, mày xong đời rồi! Xong đời rồi! Ha ha ha!”

Ninh Nhất Chu ở bên ngoài cười điên cuồng.

Mà Trương Thác đang nằm ngửa trên ghế trong phòng thẩm vấn đã kêu ra tiếng rồi.

Thủ đô cách thành phố Ngân Châu gần một nghìn hai trăm kilomet, cần đi khoảng hai tiếng đồng hồ.

Lúc mười một giờ rưỡi trưa, điện thoại trong văn phòng của người đứng đầu quân khu tỉnh Ninh – Ninh Trường Hà đã sắp bị gọi đến nổ tung. Một nhóm nhân vật lớn đến từ thủ đô, thân phận của mỗi người đều có thể khiến Ninh Trường Hà ăn mặc ngay ngắn đứng ở cửa lớn quân khu nghênh đón như tân binh.

Mà lần này lại có tổng cộng tám người đến, khiến Ninh Trường Hà cảm thấy bối rối trong lòng.

Lúc mười hai giờ trưa, Ninh Trường Hà đứng ở giữa đại viện quân khu nhìn tám chiếc trực thăng lượn vòng trên đỉnh đầu, không đợi trực thăng đáp xuống đất, ông ta đã cung kính chào theo nghi thức quân đội chờ đợi.

Ngoài phòng thẩm vấn.

Ninh Nhất Chu đứng bên ngoài phòng thẩm vẫn sáng quắc lẩm bẩm. “Họ Trương à, mày cho rằng mày là ai, mày có thể đầu với Ninh Nhất Chu tao sao? Từ nhỏ tạo đã cao cao tại thượng, còn mày thì sao? Xuất thân nghèo hèn, làm một thằng ở rồi Tạo có rất nhiều cách khiến mày chết, tạo muốn thấy mày nằm bò trước mặt tao nịnh hót lấy lòng như một con chó!”

“Yên tâm, đợi mày phát điên rồi, tao sẽ chăm sóc cho vợ mày thật tốt, tạo sẽ cho mày nhìn thấy tao có được cô ấy như thế nào!”

“Mày biết không, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám khiến tao mất mặt trước mọi người, mày là người đầu tiên, tạo rất khâm phục sự can đảm của mày! Tao muốn mày phải hiểu cái gì là khoảng cách không thể vượt qua, tao muốn mày biết chênh lệch giữa mày và tạo chính là trên trời và dưới đất!”

Ninh Nhất Chu cười điên cuồng.

Từ lần trước ở biệt thự nhà họ Trình, Trương Thác không thèm nhìn đến Ninh Nhất Chu đã gieo hạt giống oán hận trong lòng anh ta.

Trong buổi họp mặt hôm đó, Ninh Nhất Chu đã muốn trả thù Trương Thác rồi, kết quả lại là mình mất mặt. Tất cả những chuyện này đều khiến Ninh Nhất Chu không thể chấp nhận được, bây giờ, anh ta đang phát tiết sự bất mãn trong lòng mình.

Thân thế kiêu ngạo khiến từ nhỏ nội tâm Ninh Nhất Chu đã cực kỳ hống hách, chỉ cần có người bất kính với anh ta một chút đều sẽ khiến Ninh Nhất Chu cảm thấy tức giận. ở phía sau Ninh Nhất Chu, tám người trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen, cổ áo đeo huy hiệu đỏ đi tới. Ninh Trường Hà đi sau lưng bọn họ, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

Tám người trung niên ra ngoài đều dẫn theo cảnh vệ, khi nhìn thấy phòng thẩm vấn kia sáng lên và Ninh Nhất Chu hùng hổ đứng trước phòng, Bộ trưởng An ninh Hoa Hạ lập tức phất tay, hai cảnh vệ của ông ta tiến lên đè Ninh Nhất Chu lại.

Ninh Nhất Chu vừa nhìn thấy là hai người mặc đồ quân đội đè mình lại thì lập tức quát mắng: “Các anh làm gì đấy! Mở to cái mắt chó của các anh nhìn xem ông đây là ai! Quân khu tỉnh Ninh là nhà của tôi đấy, các anh dám động vào tôi à? Buông ra!”

Bộ trưởng An ninh nghe thấy tiếng quát mắng của Ninh Nhất Chu thì nhướng mày, nhìn Ninh Trường Hà đi theo phía sau: “Tư lệnh viên Ninh, con trai của ông đúng là kiểu ngạo nhỉ, quân khu tỉnh Ninh trở thành nhà của các người từ lúc nào vậy?”

“Ninh Nhất Chu, con cầm miệng cho ba!” Ninh Trường Hà quát con trai mình, sau đó cười lấy lòng nhìn Bộ trưởng An ninh: “Lãnh đạo, trẻ nhỏ nói chuyện thiếu suy nghĩ, lãnh đạo đừng để bụng”

Bộ trưởng An ninh hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía phòng thẩm vấn: “Các người đang làm gì đó? Có tội phạm nghiêm trọng sao?”

Ninh Trường Hà đưa mắt nhìn phòng thẩm vấn đang chiếu ánh sáng mạnh kia, cũng chẳng hiểu gì hết, ông ta đưa mắt nhìn Trưởng khoa Lý ở một bên.

Cả người Trưởng khoa Lý run rẩy, vội vàng gật đầu: “Phải, hôm qua lúc tuần tra nhìn thấy một tội phạm cố ý làm người khác bị thương cho nên dẫn về.”

“Ha ha, tội phạm cố ý làm người khác bị thương cũng không thể sử dụng cách này chứ?” Một lãnh đạo khác đến từ thủ đô cũng nói: “Là tội phạm nghiêm trọng gì khiến các người phải tấn công tâm lý đến mức này, mau tắt đèn!”

Trưởng khoa Lý nghe thế thì không dám chần chừ, vội vàng tắt đèn đi.

Làm Trưởng khoa, đương nhiên ông ta có thể nhận ra tám người này là ai. Ở cả Hoa Hạ, mỗi người trong bọn họ đều có địa vị hết sức quan trọng, lời nói của những người này, ông ta nào dám không nghe.

Ánh đèn chói mắt trong phòng thẩm vấn tắt đi, vào khoảnh khắc đó, mọi người cảm thấy màu sắc bên ngoài đều tối lại không ít.

Trong phòng thẩm vấn có một người đang nhắm mắt ngồi trên ghế.

Lúc nhìn thấy người trên ghế, Bộ trưởng An ninh thay đổi sắc mặt.

Trên đường đến đây, ông ta vẫn không ngừng đoạn cuối cùng là nhân vật lớn nào của tổ chức kia bị quân khu tỉnh Ninh vu oan hãm hại. Bây giờ nhìn thấy Trương Thác khiến Bộ trưởng An ninh có cảm giác không chân thực.

Làm người lãnh đạo cao nhất phụ trách cả ngành quân cảnh của Hoa Hạ, Bộ trưởng An ninh có hiểu biết về thế giới ngầm, cũng từng tham gia một vài hội nghị của thế giới ngầm, gặp được một vài nhân vật lớn.

Trương Thác, ông ta từng gặp một lần.

Đây là nhân vật giậm chân một cái, cả thế giới ngầm đều sẽ rung chuyển ba lần.

Chương 184 Anh vẫn chưa rõ bọn họ là ai à

Một nhân vật như vậy bị quân khu tỉnh Ninh vu oan hãm hại!

Lúc này Bộ trưởng An ninh cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu lần này tổ chức kia không đến thông báo cho mình mà sử dụng cách bạo lực nhất giải quyết vấn đề, vậy bây giờ sẽ là tình huống thế nào đây?

Hậu quả đó, Bộ trưởng An ninh cũng không dám nghĩ tới.

Ninh Nhất Chu bị cảnh vệ đè lại nhìn mấy người Bộ trưởng An ninh, tuy anh ta là con trai của người đứng đầu quân khu tỉnh Ninh, nhưng anh ta không quen bọn họ, cũng không có chút ấn tượng gì, trước giờ anh ta đều chưa từng chú ý tới những điều này.

“Rốt cuộc các người là ai! Đang làm gì hả!”

Bộ trưởng An ninh hỏi lại: “Tôi cũng muốn hỏi cậu đang làm gì đấy! Người trong phòng này mắc phải sai lầm gì, đáng để cậu sử dụng hình phạt lớn như thế sao?”

“Cái này không có liên quan đến ông…

“Chát

Ninh Nhất Chu mới cãi lại đã bị Ninh Trường Hà tát một cái lên mặt.

Ninh Trường Hà hét lớn: “Đủ rồi! Cầm miệng!”

Ninh Nhất Chu che mặt nhìn Ninh Trường Hà, anh ta chẳng hiểu gì cả.

“Ba, ba…”

“Xin lỗi!” Ninh Trường Hà lại tát thêm một cái lên mặt anh ta.

Bộ trưởng An ninh phất tay: “Được rồi, khỏi phải xin lỗi. Tư lệnh viên Ninh, con trai ông nên xử lý thế nào, nhận điều tra thế nào đều là chuyện của sau này, bây giờ mau mở cửa ra nhanh lên.”

“Vâng! Vâng!” Ninh Trường Hà liên tục gật đầu, ra lệnh cho Trưởng khoa Lý mở cửa ra.

Trong lúc đang mở cửa, Bộ trưởng An ninh lập tức đi tới xem người bên trong, ông ta sợ vị này sẽ nổi giận.

Bản thân Bộ trưởng An ninh không sợ Trương Thác, nhưng ông ta hiểu rõ thân phận của anh. Nếu đối phương nổi giận, hậu quả gây ra và phạm vi ảnh hưởng đều rất rộng.

Vào lúc cửa mở ra, một tiếng ngáy vang lên khiến Bộ trưởng An ninh ngẩn người, ông ta đứng ở cửa nhìn vào bên trong.

“Anh gì ơi, anh gì ơi!” Một cảnh vệ đi vào phòng, nhẹ nhàng lắc người Trương Thác.

“Hả?” Trương Thác còn buồn ngủ nhìn cảnh vệ: “Chuyện gì đấy, sao tắt đèn sưởi rồi?”

“Ặc… Cảnh vệ nghe thấy lời của Trương Thác thì hơi cạn lời.

Thân là cảnh vệ của Bộ trưởng An ninh, đương nhiên là tinh anh trong tinh anh, anh ta cũng từng bị huấn luyện tâm lý bằng cái này. Khi tám bóng đèn mở lên, căn phòng này thật sự không phải cho người ở lại nữa rồi.

Nhưng người trước mặt thì sao? Chẳng những ngủ không nói, còn xem tám bóng đèn ánh sáng mạnh đủ để lấy mạng người kia thành đèn sưởi

Trương Thác cố mở mắt, quét sạch cảm giác buồn ngủ đi, đưa mắt nhìn tới Bộ trưởng An ninh, cất tiếng hỏi: “Ồ, là ông à, sao ông lại đến đây?”

Lời của của Trương Thác khiến Bộ trưởng An ninh không ngừng oán thầm, sao tôi lại đến đây? Người của cậu đã sắp bao vây chỗ làm việc của chúng tôi rồi, nếu chúng tôi không đến thì được hả

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng chắc chắn Bộ trưởng An ninh sẽ không nói vậy, ông ta cười với Trương Thác: “Xem ra cậu vẫn rất tốt

Trương Thác ngáp một cái, hai tay tuỳ tiện dùng sức, xiềng xích trói lấy tay anh lên ghế thẩm vấn bị nhẹ nhàng làm đứt.

Trương Thác duỗi eo một cái: “Tôi ấy, nếu không phải năng lực thích ứng mạnh cũng không sống được đến bây giờ, ông thấy có đúng không?”

Bộ trưởng An ninh tỏ vẻ không hề bất ngờ vì chuyện Trương Thác có thể nhẹ nhàng giấy khỏi xiềng xích, ông ta rất hiểu thế giới ngầm, cũng biết người ở đó lợi hại đến mức nào, đây cũng không phải vấn đề khó khăn gì với người trước mắt.

Nhưng Ninh Nhất Chu và Trưởng khoa Lý đều không được bình tĩnh cho lắm.

Bắt đầu từ buổi sáng, Ninh Nhất Chu cho rằng Trương Thác đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Nhưng bây giờ nhìn lại, đối phương hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, thậm chí còn tỏ vẻ không sao cả. Dáng vẻ giãy khỏi xiềng xích kia giống như trước giờ trong mắt đều chưa từng coi mình ra gì!

Điều này khiến Ninh Nhất Chu hoàn toàn không chấp nhận được

Trương Thác lắc lắc đầu đứng dậy, đi ra cửa phòng thẩm vấn.

“Cậu Ninh kia, lời anh nói khi nãy tôi đều nghe thấy, anh nói không sai, thân phận của hai chúng ta, một người trên trời, một người dưới đất. Chỉ là người ở trên trời là tôi, còn người dưới đất là anh thôi.”

Trương Thác mỉm cười, nói tiếp: “Tôi thấy dáng vẻ này của anh chắc chắn rất tò mò mấy người phía sau mình là ai nhỉ, người mới nói chuyện với tôi ấy, ông ta họ Quách, Bộ trưởng Bộ An ninh Hoa Hạ. Nếu anh thường xuyên xem tin tức có lẽ sẽ rất quen thuộc với ông ta. Về phần bảy người còn lại cũng đều có cùng cấp bậc với ông ta, bây giờ anh hiểu chưa?”

“Cái gì! Chuyện này… không thể nào!” Ninh Nhất Chu khó tin trợn to mắt.

Mình chỉ đối phó với một tên ở rể của nhà họ Lâm lại có thể dẫn đến nhiều nhân vật lớn như vậy, sao có thể chứ? Trương Thác có thân phận gì mới có thể khiến những người này chạy tới từ nơi cách xa nghìn dặm?

Trương Thác hoàn toàn không để ý tới sự khiếp sợ của Ninh Nhất Chu, anh nhìn Bộ trưởng An ninh: “Cái kia, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, mọi người cũng trở về sớm một chút, tôi tin mọi người cũng rất bận.

Trương Thác nói xong, không đợi mấy người Bộ trưởng An ninh trả lời đã phất tay đi nhanh ra ngoài.

Bộ trưởng An ninh nhìn theo bóng lưng của Trương Thác, đột nhiên nói: “Đợi đã!”

“Hả?” Trương Thác dừng chân nhưng không quay đầu lại, nghi ngờ hỏi.

“Gần đây tỉnh Ninh có quá nhiều phiền phức, tốt nhất cậu nên bảo người của cậu yên lặng hơn, tôi cũng hiểu rõ tình hình của cậu. Sau chuyện lần trước, tôi tin có lẽ cậu bây giờ cũng muốn yên ổn một chút nhỉ?” Bộ trưởng An ninh khuyên nhủ, trong lời nói còn mang theo uy hiếp.

Trương Thác rụt cổ, trả lời: “Có lẽ thế, tôi không muốn gây chuyện, chỉ là có vài người cứ thích ỷ thế hiếp người, ông cũng thấy đấy, chuyện lần này cũng không thể trách tôi được. Tôi cũng muốn nói với ông vài điều, tôi không chủ động gây chuyện, nhưng nếu còn có loại cặn bã ỷ thế hiếp người này, tôi không ngại để người của mình ra tay đầu, đừng nghi ngờ lời của tôi.”

Vào lúc Trương Thác nói xong, Bộ trưởng An ninh chỉ cảm thấy một áp lực vô hình trải rộng khắp cả người mình, làm cho mình cực kỳ khó chịu. Đợi đến lúc áp lực này tan đi, người ở trước mắt cũng đã biến mất.

Bộ trưởng An ninh thở phào nhẹ nhõm, nói với cảnh vệ: Bắt người lại! Tư lệnh viện Ninh, bắt đầu từ bây giờ phiền ông buông công việc trong tay xuống phối hợp điều tra với chúng tôi.”

Ninh Trường Hà nhìn Bộ trưởng An ninh trước mặt, thở dài một hơi, gật đầu, không nói một lời.

Ông ta có biết Trương Thác, lần trước từng gặp ở tiệc mừng thọ của ông cụ Trình, nhưng ông ta không ngờ chàng trai này lại có lực lượng lớn như thế. Khi nãy nghe cuộc trò chuyện của anh và Bộ trưởng An ninh như hoàn toàn không coi lãnh đạo này ra gì.

Ninh Trường Hà chủ động tháo quân hàm xuống giao cho cảnh vệ ở một bên, đại biểu cho thái độ của mình.

Lúc trước Ninh Nhất Chu còn rất kiêu ngạo, bây giờ thì mặt xám như tro tàn, kể cả Trưởng khoa Lý cũng thế, ông ta đã có thể nghĩ đến hậu quả của mình rồi, bị bãi bỏ quân hàm chính là kết quả tốt nhất.

Trương Thác nhẹ nhàng bước đi, rời khỏi đại viện quân khu. Vốn muốn gọi điện thoại báo bình an cho Lâm Ngữ Lam, kết quả phát hiện điện thoại hết pin, không còn cách nào khác, chỉ có thể đi về nhà trước.

Chương 185 Hai cô gái bất lực

Bệnh viện Nhân dân số 3 của Ngân Châu, một nam một nữ nằm trên giường bệnh, người nữ mặt mày bầm tím lại đang nở nụ cười, tuy người nam đi lại khó khăn, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.

Tối qua chỉ diễn một vở kịch ở công viên Trung Thanh đã lấy được một triệu, đủ để mình sống thoải mái mười mấy năm rồi!

Bây giờ hai người đều đang suy nghĩ nên xài tiền thế nào, hoàn toàn không quan tâm người bị mình vu oan sẽ có kết quả gì.

Khi hai người còn mặc sức tưởng tượng đến tương lai tươi đẹp, vài người mặc đồ bình thường xông vào phòng bệnh, không nói hai lời đã đè hai người xuống.

“Mấy người là ai? Làm cái gì đấy!” Gã đàn ông bị đè lại lớn tiếng gào thét.

“Bớt nói nhảm, đi theo chúng tôi!” Người cầm đầu quát to.

Gã đàn ông trên giường bệnh thay đổi sắc mặt, chợt nghĩ đến điều gì đó, dùng sức đẩy người trước mặt: “Đi chết đi. Người đang đè gã ta lại bị đẩy ra, gã ta nhảy xuống giường, nhanh chân chạy ra ngoài phòng bệnh.

Người phụ nữ mặt mày bầm tím cũng nhanh chân bỏ chạy.

Thấy hai người chạy trốn, những người mặc đồ bình thường cũng không đuổi theo, ngược lại còn cười khẩy.

Trong một hành lang không người của bệnh viện, một y tá nhỏ vẻ ngoài ngọt ngào không nhanh không chậm để đầu kim vào ống tiêm, tháo bảng tên xuống, sau đó lấy ra một cái mặt nạ quỷ có răng nanh dài từ sau người đeo lên mặt. Cô ta nhìn một nam một nữ chạy ra từ cuối hành lang, tay cầm ống tiêm, sải bước chân xinh đẹp đi về phía hai người.

Sứ giả của địa ngục, đi lại ở mỗi một thành phố trên thế giới, bọn họ sẽ được triệu tập vào một khoảng thời gian nào đó để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sứ giả địa ngục không có nhiều, nhưng mỗi người bạn nhìn thấy đều có thể là sứ giả địa ngục.

Y tá nhỏ đi tới trước mặt một nam một nữ kia, giơ kim tiêm trong tay lên, đâm xuống động mạch chủ của người trước mặt.

Mấy giây sau, một nam một nữ nằm trên hành lang, mặt đầy đau đớn, cả người không ngừng co giật, khoé miệng sủi bọt mép.

Làm xong mọi chuyện, y tá nhỏ tháo mặt nạ xuống rồi đeo bảng tên của mình lên, đi vào phòng bệnh bên cạnh như người không liên quan, tươi cười truyền nước biển cho người bệnh.

Cục Cảnh sát Ngân Châu, hai mắt Hàn Văn Tĩnh đầy tơ máu đứng trong văn phòng Cục trưởng, cô ta cũng cả đêm không ngủ, đã đợi mấy giờ trong văn phòng này rồi.

Gần đến giữa trưa, Cục trưởng mới thong thả tới làm.

“Văn Tĩnh à, cuối cùng là có chuyện gì, buổi chiều tôi còn cuộc họp trên sở nữa!” Cục trưởng lau mồ hôi trên trán.

“Tôi muốn một phần công văn đến bộ đội dẫn người đi!” Hàn Văn Tĩnh nhìn chằm chăm Cục trưởng, hùng hồn nói.

“Dẫn người đi?” Vẻ mặt Cục trưởng lộ ra nghi ngờ: “Dẫn ai?”

“Ông từng gặp rồi, tên vô lại lần trước bắt về, rồi ông bảo tôi thả đi đấy!”

“Cậu ta?” Cục trưởng thay đổi sắc mặt, ông ta vẫn luôn rất kiêng dè thân phận của Trương Thác, ông ta chỉ biết thân phận của anh rất cao, cao đến lãnh đạo của tỉnh cũng phải cư xử cực kỳ cẩn thận.

“Tôi cần công văn, có không!” Hàn Văn Tĩnh không nói nhiều lời, hỏi lại lần nữa.

“Văn Tĩnh à, cô đừng gấp, ít nhất có phải nói với tôi đã xảy ra chuyện gì chứ?” Cục trưởng lau mồ hôi.

Hàn Văn Tĩnh nói rõ mọi chuyện bằng hai câu ngắn gọn, Cục trưởng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, theo bình thường, chắc chắn bộ đội không có quyền bắt người.

Mà bây giờ bộ đội trực tiếp vượt qua bên cảnh sát, tiến hành bắt người, còn bắt một nhân vật lớn như vậy. Nếu thật sự bị trách tội xuống, mũ quan trên đầu mình thật sự khó mà giữ nổi rồi!

Nghĩ vậy, Cục trưởng không dám chần chừ, dẫn Hàn Văn Tĩnh chạy tới quân khu, trên đường còn mở cả đèn cảnh sát, đèn giao thông cũng không thèm nhìn.

Sau khi đến quân khu, cảnh trước mắt khiến Cục trưởng và Hàn Văn Tĩnh đều sững sờ.

Bọn họ nhìn thấy những nhân vật lớn bình thường chỉ xuất hiện trên tin tức đang đứng trên sân tập của đại viện, còn Ninh Trường Hà đứng đầu quân khu tỉnh Ninh đã tháo quân hàm xuống đứng ở một bên, vẻ mặt xám xịt.

“Cái này…“

Cục trưởng và Hàn Văn Tĩnh đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, vội vàng tiến lên chào tám vị lãnh đạo.

“Cục trưởng Cục Cảnh sát? Có chuyện gì sao?” Bộ trưởng Quách của Bộ An ninh cau mày, bây giờ tâm trạng của ông ta rất tệ. Khi nãy lúc ông ta điều tra quân khu tỉnh Ninh đã phát hiện rất nhiều chuyện khiến mình ghê tởm.

“Là… Cục trưởng nhìn Bộ trưởng An ninh, hơi chần chừ.

“Tôi tới tìm bạn của mình, bộ đội vượt qua đội cảnh sát, trực tiếp bắt người, không hợp quy tắc!” Hàn Văn Tĩnh không quan tâm được nhiều chuyện như thế nữa, cả buổi tối khi biết Trương Thác xảy ra chuyện, cô ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Vô số lần đều là Trương Thác đứng trước mặt mình, giải quyết từng vấn đề khó khăn vì mình. Mà bây giờ Trương Thác đã xảy ra chuyện, mình lại không thể giúp được gì, thậm chí ngay cả gặp mặt anh một lần cũng không làm được! “Bạn cô?” Bộ trưởng An ninh nhíu mày: “Bạn cô tên gì?”

“Trương Thác.”

“Trương Thác!” Vừa nghe thấy thế, Bộ trưởng An ninh ngạc nhiên kêu lên: “Cô nhóc, Trương Thác là bạn cô à?”

“Đúng.” Hàn Văn Tĩnh gật đầu.

Bộ trưởng An ninh quan sát Hàn Văn Tĩnh một lượt từ trên xuống dưới: “Cô và cậu ta có quan hệ gì?”

“Bạn bình thường.” Hàn Văn Tĩnh đáp.

Bộ trưởng An ninh cười khẽ: “Nhìn dáng vẻ nôn nóng này của cô cũng không giống bạn bè bình thường lắm.

“Hai chúng tôi. Hàn Văn Tĩnh muốn nói lại thôi.

Bộ trưởng An ninh cười Hạ hạ: “Được rồi, tôi đã hiểu sơ sơ rồi, Trương Thác không có việc gì cả, cô không cần lo cho cậu ta, trở về đi.”

“Không có việc gì?” Hàn Văn Tĩnh trợn to mắt.

Cục trưởng bên cạnh nghe thế, thân thể vô thức run lên, ông ta ngồi trên cái ghế này nhiều năm như thế đương nhiên cũng suy nghĩ linh hoạt. Chỉ nhìn thái độ của Bộ trưởng An ninh là ông ta đã hiểu, có lẽ những nhân vật lớn này đều đến vì Trương Thác.

Trời ạ, cuối cùng đây là nhân vật gì vậy, chuyện anh bị bắt lại có thể khiến những nhân vật đứng đầu Hoa Hạ tự mình ra mặt.

Còn Hàn Văn Tĩnh cũng không suy nghĩ nhiều như Cục trưởng, sau khi biết Trương Thác đã không sao, trái tim treo lên cả | đêm của cô ta cũng hoàn toàn buông xuống.

Bệnh viện Nhân dân số 1 Ngân Châu,

Lâm Ngữ Lam ngồi bên giường bệnh, lấy canh gà mới mua tới ra, múc cho Milan một bát.

Milan thấy mái tóc rối, khuôn mặt tiều tụy của Lâm Ngữ Lam, quan tâm hỏi: “Ngữ Lam, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không có gì đâu.” Lâm Ngữ Lam nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng nở nụ cười: “Chỉ là công ty gặp phải một vài chuyện thôi.”

Milan uống một ngụm canh gà trong bát, hỏi: “Liên quan đến Trương Thác sao? Cậu cãi nhau với anh ta à?”

“Không có” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, trên mặt lộ vẻ chán nản.

Trước giờ, Lâm Ngữ Lam đều là một người phụ nữ mạnh mẽ, dường như chuyện gì cũng không thể làm khó cô, trở ngại gì cũng không thể đánh bại cô. Nhưng lần này, Lâm Ngữ Lam cảm thấy bất lực từ tận đáy lòng.

Bắt đầu từ buổi sáng, cô đã sử dụng hết tất cả mối quan hệ của mình, nhưng cuối cùng chỉ có thể nghe ý trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play