Chương 101
Lần này tuy rằng Trương Thác không dùng hết sức lực nhưng cũng không nhẹ chút nào, ghế dựa nện thẳng lên đầu gã người trai, lập tức khiến hắn ta ngã sấp xuống đất, Trương Thác cũng không vì nhìn thấy đối phương ngã xuống mà từ bỏ tấn công, lại đập thêm mấy cái nữa mới dùng vẻ mặt phẫn nộ ném ghế dựa sang bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Thu Vũ: “Không bị tổn hại gì chứ?”
“Không… không có” Thu Vũ sợ đến mức toàn thân co rúm lại.
“Vậy là tốt rồi” Trương Thác vỗ võ tay, lại đá một cước thật mạnh lên gã người Pháp đẹp trai đang nằm dưới đất.
Cú này anh đá tháng lên dạ dày đối phương, khiến toàn thân gã người Pháp đẹp trai này giống như một con tôm bị luộc chín, co rúm lại một chỗ, sắc mặt trắng bệch, muốn nói nhưng lại không nói ra tiếng được, gương mặt vặn vẹo chứng minh sự đau đớn trên người hản ta.
“Trương Thác! Anh làm gì thế hả?” La Linh vọt ra cửa phòng bao nhìn cảnh tượng trên hành lang, thét lên chói tai.
Trương Thác lạnh lùng liếc nhìn La Linh một cái, hoàn toàn không thèm để ý, đỡ Thu Vũ dậy, kéo cô ta đi về một đầu khác của hành lang, “Trương Thác, anh đứng lại đó cho tôi!” La Linh rít gào với bóng lưng Trương Thác.
Trương Thác như không hề nghe thấy, ngay cả bước chân cũng không ngừng lại, dẫn Thu Vũ đi xuống tầng, biến mất trong hành lang.
Nhìn thấy Trương Thác kiêu ngạo như vậy, La Linh bực tức đến mức toàn thân run rẩy: “Được! Hay cho một Trương Thác nhà anh!
Chúng ta cứ chờ xem!”
Trương Thác kéo Thu Vũ ra khỏi khách sạn, nhìn kỹ, cô gái này đã khóc đến mức nước mắt giàn giua, chuyện như vậy, đối với một người còn chưa tốt nghiệp chỉ mới đến thực tập như cô ta mà nói, quả thật rất khó chấp nhận được.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nếu không bị người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi bắt nạt cô đấy, nếu bị quay lại rồi bị vợ tôi nhìn thấy, cô ấy nhất định sẽ ghen lắm đấy” Trương Thác lấy ra một ít khăn giấy từ trong túi quần đưa cho Thu Vũ.
Thu Vũ càng khóc to tiếng hơn.
Trương Thác thở dài, anh cũng không biết phải an ủi con gái như thế nào, phụ nữ khóc là chuyện khó giải quyết nhất “Được rồi, cô đừng khóc, nhanh chóng lau nước mắt đi, cô nhìn xem nước mũi của cô kìa, sắp chảy đến miệng rồi, nào có làm nàng tiên được, kết quả biến thành con bọ hung”
Thu Vũ đang khóc nghe thấy anh nói như: không nhịn được cười “phì” một tiếng, rút khăn giấy ra lau nước mắt, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to đỏ hoe nhìn Trương.
Thác: “Anh mới là con bọ hung ấy”
Trương Thác bĩu môi: “Tôi cũng đâu có ăn gí mũi, mau lau đi”
“Ừm” Thu Vũ lau lau mũi, lại phát hiện không có gì cả, cô ta sực tỉnh, vươn đôi bàn g như phấn nện lên người Trương : “Anh phiền quá đi, cố tình lừa gạt tôi!
Tôi nào có nước mũi.”
“Không sao rồi hả?” Trên mặt Trương Thác nở nụ cười: “Vậy bây giờ định thế nào, lên sàn nhảy trút hết ra, hay là về nhà ngủ một giấc, vạch trần chuyện này?”
“Tôi… Tôi sẽ không lên sàn nhảy…” Thu Vũ có chút yếu ớt nói: “Anh Trương, ngày hôm nay làm phiền anh rồi, tôi về nhà ngủ một giấc là được rồi”
“Cái gì mà mệt với không mệt, cô gọi tôi một tiếng anh, tôi còn có thể nhìn cô bị người ta bắt nạt sao? Được rồi, đừng nói cảm ơn mãi nữa, tôi tiên cô về nhà, cô nghỉ ngơi cho tốt, được chưa?” Trương Thác nhướng nhướng mày.
“Ừm” Thu Vũ gật đầu: “Nhà tôi cách đây không xa, anh Trương, anh đi cùng tôi nhé”
Thời tiết mùa hè, đến bảy giờ tối, bầu trời vẫn còn sáng, Trương Thác đi cùng Thu Vũ trên con đường nhỏ, cây cỏ hai bên đường tỏa hương thơm thanh mát.
Thu Vũ mấy lần há miệng, nhưng muốn nói lại thôi.
“Cô gái nhỏ, cô muốn nói gì thì cứ nói ra đi, tính cách cô như vậy không làm nghiệp vụ được đâu” Trương Thác nhếch miệng lên, những động tác nhỏ của Thu Vũ không qua được mắt anh.
“Anh Trương, anh nói cho tôi nghe về chị dâu một chút đi, tôi luôn nghe anh nói chị dâu rất rất yêu anh, lại hay ghen, chị ấy là người như thế nào?” Trong đôi mất to sáng ngời của Thu Vũ lộ ra vẻ tờ mò.
“Cô ấy sao?” Trương Thác nheo mát lại: “Cô ấy chính là cái đuôi của tôi, tôi đi đâu cô ấy theo đó, cực kỳ nghe lời tôi, ở trong nhà, tôi nói một cô ấy không dám nói hai, mỗi ngày.
trước khi đi ngủ đều rửa chân xoa bóp cho tôi, sáng sớm khi tôi rời giường, cô ấy s¡ chuẩn bị đồ dùng rửa mặt đầy đủ cho tôi, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, đúng rồi, khi lau sàn cũng phải bò trên đất dùng khăn lau sạch mới được”
“Thôi đi, còn lâu tôi mới tin” Ánh mất Thu Vũ híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.
“Tại sao? Cô nghỉ ngờ địa vị trong nhà của anh đây à?” Trương Thác trưng bộ dạng.
Hay là nghỉ ngờ sức quyến rũ của anh đây”
“Cũng không phải” Thu Vũ lắc lắc đầu: “Tôi không tin anh sẽ để chị dâu làm nhiều việc như vậy, anh không phải dạng người như thết”“
Sắc mặt Trương Thác thay đổi, kiên định giống như đang muốn thôi miên chính mình: “Đậu, tôi chính là người như vậy!”
“Anh đừng có giả vờ nữa!” Thu Vũ nhìn Trương Thác: “Khi vừa nhắc đến chị dâu, trong mắt anh đã tràn đầy tình yêu, người đàn ông có thể lộ ra ánh mắt như vậy, nhất định phải cực kỳ cưng chiều người phụ nữ của mình, kiểu vô cùng cưng chiều ấy”
“Hừ!” Trương Thác bĩu môi, không tiếp tục phản bác nữa, trong lòng anh đang nghĩ, nếu Lâm Ngữ Lam thật sự nghe lời mình, mình sẽ để cô ấy rửa chân và quét dọn vệ sinh mỗi ngày sao? Mình nỡ sao?
Câu trả lời là không.
Nếu có thể, Trương Thác bằng lòng vì Lâm Ngữ Lam hủy đi tất cả những thứ không tốt đẹp trên thế giới này, ở trước mắt cô chỉ có hoa tươi nở rộ.
Trương Thác về đến nhà đã là chín giờ tối rồi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Ngữ Lam và Milan đang ngồi trên ghế sô pha, tràn đầy hứng thú xem phim truyền hình trên tÌvI “Ô, anh rể Trương của chúng ta đã quay về rồi, mấy ngày không gặp, đến đây cho tôi nhìn xem nào!” Milan vừa thấy Trương Thác đã lập tức đùa giốn.
“Còn sống chứ sao?” Trương Thác cố tính †ỏ ra ngạc nhiên khi thấy Milan.
Mặt Milan hơi khựng lại: “Anh có ý gì thế hả?”
“Không có ý gì cả” Trương Thác lắc đầu.
Lâm Ngữ Lam ngồi bên cạnh, nhìn hai người tranh cãi, khóe miệng không tự giác được mỉm cười.
Ngày thường lúc Milan ở nhà, Trương Thác đều ngủ vô cùng muộn, bởi vì anh không thể để cho Milan phát hiện ra anh và Lâm Ngữ Lam ngủ khác giường Hôm nay cũng không khác gì, cứ như vậy thức đến tận mười hai giờ, Milan mới lưu.
luyến không rời tắt tivi, ngáp một cái đi ngủ, còn Lâm Ngữ Lam đã quay về phòng ngủ từ lâu, bây giờ cũng đã say giấc nồng rồi Trương Thác thở dài, đang chuẩn bị quay về phòng đã thấy ngoài cửa số xuất hiện một bóng đen, tốc độ bóng đen này cực kỳ nhanh, vừa lóe lên đã biến mất.
Trương Thác bình tĩnh mở cửa phòng, đi ra ngoài, cũng không gây chú ý cho Giang Tĩnh, ở sân sau biệt thự, Trương Thác đứng trong bóng đêm, bên tai vang lên tiếng ve kêu.
“Sao vậy?”
“Đại nhân, Lợi Nhẫn của Hoa Hạ đã hoàn toàn bố trí khống chế thành phố Ngân Châu, tất cả thiết bị truyền tin đều bị nghe trộm, một số tin tức nhạy cảm không thể nào truyền đi được, chỉ có thể liên lạc với đại nhân như thế này” Giọng nói truyền đến từ trong bóng đêm.
“Ừm” Trương Thác gật gật đầu, người của anh, anh hiểu: “Nói đi”
“Thứ Phong đã bại lộ, nhận được tin tức, Lợi Nhẫn đã có ba tiểu đi ì š thành phố Ngân Châu, còn có một số người của các gia tộc đi cùng, chúng t “Ha” Trương Thác cười khế m với Thứ Phong, không cần phải r: Ngân Châu, đợi ở đây, để cô ta cố tình lộ ra một số hành tung, có một số người, không gõ một cái thì không được rồi, ngay cả người của gia tộc cũng có ý đồ với chúng †a, xem ra trong khoảng thời gian này, các thế lực lớn đã không ngồi yên được nữa rồi”
Chương 102
Lại một buổi sáng tinh mơ nữa.
Trên đường đi làm, Lâm Ngữ Lam nói với Trương Thác, buổi sáng anh không cần đến công ty nữa mà đi thẳng: đến Đông y quán xử lý một chuyện liên quan đến khía.
cạnh dạy học, có rất nhiều thứ cần anh đến tự mình sắp xếp mới được.
Đối với mệnh lệnh của Lâm Ngữ Lam, đương nhiên Trương Thác chấp hành không điều kiện.
. Ạ vs 4d ì Đến Đông y quán bận rộn cả một buổi sáng, nói với đám người hội trưởng Mã về những thiết bị cần phải mua, chuyện cần Trương Thác phải suy tính cũng không nhiều, nhưng ngược lại có rất nhiều chuyện cần anh quyết định mới được, lo hết một đống ngổn ngang lung tung xong cũng đã là buổi trưa rồi Trương Thác lại quay về công ty, đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì thấy thư ký Lý tìm đến.
“Chủ tịch Lâm bảo anh đến phòng làm việc của cô ấy một lát”
“ờ”
Trương Thác bước vào tầng cao nhất trong cao ốc Lâm Thị, gõ cánh cửa lớn của phòng làm việc chủ tịch.
“Vào đi” Giọng nói của Lâm Ngữ Lam từ trong phòng làm việc vang lên.
Trương Thác đẩy cửa lớn phòng làm việc, trong nháy mắt khi cửa mở ra, Trương Thác cũng cảm thấy có chuyện không ổn.
“Chủ tịch Lâm, em tìm tôi sao?” Trương Thác hỏi một câu.
Lâm Ngữ Lam cầm một tập báo cáo trên tay, mắt liếc nhìn Trương Thác, trong mắt cô khó giấu được phân nộ: “Nghe nói ngày hôm qua anh đã làm một chuyện lớn?”
“Chuyện lớn?” Trương Thác lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Xử lý theo cảm tính, đánh khách hàng, trong lúc đi làm xem video trên mạng, đều là anh làm đúng không?” Lâm Ngữ Lam ném mạnh tập báo cáo trên tay xuống bàn làm việc.
Đối với công việc, Lâm Ngữ Lam vẫn luôn duy trì thái độ nghiêm túc rất cao.
Trương Thác nhíu mày, nghĩ một lát đã hiểu được chuyện gì xảy ra, có lẽ là La Linh này làm người xấu tố cáo trước rồi.
“Chủ tịch Lâm, chuyện ngày hôm qua, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích với em”
“Vậy thì không cần, suy nghĩ của anh, tôi có thể hiểu được, sáng sớm nay tôi đã gọi cô gái nhỏ Thu Vũ kia đến đây hỏi chuyện rồi, cách làm của đối phương hôm qua thật sự có chút quá khích, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận như vậy, nhưng đánh người, có phải là hơi nóng nảy rồi hay không hả? Có biết hành động xúc động của anh ngày hôm qua đã tạo thành bao nhiêu tổn thất đối với công ty hay không? Anh thân quen với cô gái nhỏ kia lắm à?”
“Tôi…” Trương Thác vừa mới chuẩn bị nói chuyện nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, bây giờ Lâm Ngữ Lam tức giận giống như không liên quan lắm đến chuyện mình đánh người, mà nhiều hơn là, vì mình ra mặt giúp Thu Vũ?
Trương Thác nhìn chằm chằm gương xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam, muốn nhìn ra manh mối nào đó.
Lâm Ngữ Lam bị Trương Thác nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt có chút mất tự nhiên, cô vỗ mạnh xuống bàn: “Trương Thác, tôi hỏi anh đấy!”
“Chủ tịch Lâm, em ghen sao?” Vẻ mặt Trương Thác có chút quái dị, hỏi.
“Ghen? Anh điên rồi à? Tôi ghen cái gì?” Lâm Ngữ Lam tỏ ra như rất nực cười: “Bây giờ tôi đang hỏi anh, có biết anh đã tạo thành bao nhiêu tổn thất cho công ty hay không?”
“Không biết” Trương Thác lắc lắc đầu: “Tôi không cho.
rằng tôi tạo ra tổn thất gì cho công ty cả.”
Lâm Ngữ Lam trừng to mắt: “Không cho rằng tạo thành tổn thất cho công ty? Trương Thác, tôi thật không rõ làm sao anh nói ra được những lời này, hợp tác với công ty Ikefa là bước đầu tiên chuyển hình của tập đoàn, cũng là một bước có tính nhảy vọt, vậy mà lại bị anh phá hỏng như vậy, thế mà anh nói, không cho rằng tạo thành tổn thất cho công ty?”
“Không phải một công ty Pháp thôi sao, tôi lại tìm một công ty khác là được, loại người hạ lưu như vậy, chúng ta cũng không nên hợp tác với bọn họ” Trương Thác nói vẻ không sao.
Anh cũng quen biết không ít công ty của Pháp, bất kể là tập đoàn xuyên quốc gia hay có hoàng gia chống lưng, anh đều có thể tìm được dễ dàng.
“Ha” Lâm Ngữ Lam cười một tiếng giễu cợt: “Trương Thác, anh đừng đứng chỗ này mạnh miệng với tôi, anh lấy được hạng mục bệnh viện cho công ty, mang lại lợi nhuận cực kỳ lớn cho công ty, nhưng một hạng mục là một hạng mục, anh đừng cho rằng anh đám phán thành công một đơn hàng thì có thể không coi tất cả những hạng mục khác ra gì!”
“Tôi đâu có như vậy, em cho tôi thời gian, tôi sẽ đi tìm một đối tác để hợp tác”
“Được, anh cần bao nhiêu thời gian?” Lâm Ngữ Lam dựa người vào ghế tựa: “Một tháng? Nửa năm? Hay là một năm?”
Trương Thác vươn ra ba ngón tay: “Ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ tìm được công ty hợp tác mới: “Được, tôi cho anh ba ngày, ba ngày sau, tốt nhất là anh có thể thực hiện được lời nói của mình, nếu không, anh nhất định phải đưa ra một lời giải thích hợp lý cho tôi!”
Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Trương Thác: “Đi ra ngoài đi! Quay về bộ phận của anh, về phần giải thích như thế nào với giám đốc của mình, đó là chuyện của anh!”
“OK” Trương Thác ra dấu tay với Lâm Ngữ Lam, kéo cửa phòng làm việc, lui ra ngoài.
Cửa phòng làm việc còn chưa đóng lại, đã bị Trương Thác đẩy ra lần nữa.
“Đúng rồi Chủ tịch Lâm”
“Chuyện gì?” Lâm Ngữ Lam lộ ra dáng vẻ không kiên nhãn.
Trên mặt Trương Thác nở nụ cười trêu đùa: “Ngày hôm qua tôi chỉ thấy chướng mắt những người kia thôi, không có gì với cô gái Thu Vũ kia cả, em đừng có ghen nhé, hì hì”
Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi kiềm chế lửa giận trong lòng: “Anh và người khác như thế nào, chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi nghĩ bây giờ chuyện quan trọng nhất của anh là đi tìm đối tác hợp tác của anh đi, ba ngày sau, không những anh phải giải thích với tôi mà còn phải giải thích với đội ngũ của anh nữa đấy, sự cố gắng của nhiều người như vậy, không thể vì một mình anh mà biến thành dã tràng xe cát được!”
“Yên tâm đi, yên tâm” Trương Thác cười hì hì, đóng cửa phòng làm việc lại.
Lâm Ngữ Lam ngồi trong phòng làm việc, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, thật ra đối với chuyện đánh người của Trương Thác ngày hôm qua, cô cũng không tức giận chút nào, thậm chí sau khi nghe Thu Vũ giải thích xong, trong lòng cô còn cảm thấy rất sảng khoái, muốn vỗ tay khen ngợi Trương Thác, nhưng tại sao mình lại giận đến như vậy chứ? Bởi vì hạng mục lần này có thể sẽ mất thật hay sao? Vậy cũng không đến Chẳng lẽ thật sự vì mình đang ghen sao?”
Lâm Ngữ Lam lắc đầu thật mạnh, muốn hất bay suy nghĩ trong đầu.
Không! Không thể nào! Sao mình lại có thể ghen vì người này được chứ?
Trương Thác lại quay về Phòng Nghiệp vụ, phát hiện ánh mát ai nấy nhìn mình đều có vẻ là lạ, rất phức tạp, trong ánh mắt có trách cứ cũng có thương hại.
Chuyện Trương Thác làm ngày hôm qua, thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đánh khách hàng, chuyện này quá kinh người.
Đương nhiên, có một số người tỏ vẻ hiểu được cách làm của Trương Thác, thậm chí còn cảm thấy rất hả giận, dù sao các cô cũng đã từng gặp loại khách hàng vô lễ này.
rồi, biết rõ cảm giác đó.
Có điều cũng có người tràn ngập oán trách với Trương Thác.
Trong một góc phòng làm việc, chị Hồng dẫn theo ba cô gái tiếp thị đứng đó lẩm bẩm mãi không thôi.
“Phi, là thứ gì không biết, mới đi làm được hai ngày đã gây ra phiền phức lớn như vậy! Chúng ta cố gắng thời gian dài như vậy mà đã bị một mình anh ta làm hỏng rồi!”
“Đúng đấy, còn cái người tên Thu Vũ kia nữa, chẳng có chút hiểu biết gì, tiếp khách hàng ăn cơm, mờ ám một chút cũng có làm sao, cũng chảng mất miếng da nào, nhìn bộ dạng cô ta ngày hôm qua đi, còn kêu cứu làm cái gì cơ chứ, thật khiến người ta ghê tởm”
*Ài, ai bảo người ta ngây thơ trong sáng, biết giả vờ chứ, cô cũng giả vờ thử xem nào”
“Tôi nhổ vào! Nhìn trong sáng, sau lưng không biết lẳng lơ đến mức nào đâu, cô xem bộ dạng kia đi, tội nghiệp đáng thương, bình thường cũng chịu khó nhìn vào gương diễn lắm đấy”
“Đúng đấy, ha ha ha”
Lúc này Thu Vũ ngồi bên cạnh, bên cạnh cô ta không có một ai, tuy mấy người chị Hồng hạ thấp giọng, nhưng lời nói của bọn họ vẫn lọt vào tai Thu Vũ, mắt cô gái này hồng hồng, cố gắng không để cho mình khóc lên.
Chương 103
Đúng lúc đám người chị Hồng này đang bàn tán linh tinh thì nhìn thấy Trương Thác.
“Ôi chao, đây không phải anh hùng của chúng ta hay.
sao?” Chị Hồng giở giọng quái gở: “Thế nào, ngày hôm qua thích làm anh hùng, hôm nay đến để thu dọn đồ đạc cút xéo đi đấy à?”
“Ai nói không phải chứ” Một cô gái trẻ tuổi nói chuyện với chị Hồng lườm một cái trắng mắt: “Thời buổi này.
luôn’eó,những người cho răng mình quá quan trọng”
Trương Thác liếc nhìn mấy người bọn họ mệt cái, không nói gì Cửa phòng làm việc của giám đốc mở ra.
La Linh bước ra, mát liếc nhìn Trương Thác: “Họ Trương kia, anh to gan lắm đấy, ngày hôm qua gây ra phiền toái lớn như vậy, đến giờ này mới đi làm? Nói đi, anh định xử lý chuyện này như thế nào?”
Trương Thác cũng không thèm nâng mí mắt, đi về chỗ ngồi của mình ngồi xuống: “Tôi đã nói với Chủ tịch Lâm rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này”
“Anh xử lý chuyện này?” La Linh lộ ra vẻ mặt nực cười: “Dựa vào một người mới như anh sao, anh định xử lý thế nào? Bây giờ lập tức đi xin lỗi anh Roth cho tôi!”
“Tại sao?” Trương Thác lộ ra vẻ mặt vô cùng nghỉ ngờ, nhìn về phía La Linh: “Chuyện ngày hôm qua, không phải tôi làm rất tốt sao? Chảng lẽ có thể mặc cho bọn họ bắt nạt người ta hay sao?”
“Ha” La Linh cười khẩy một tiếng: “Anh cảm thấy mình làm như vậy không sai? Chúng tôi đông người như vậy, vất vả thời gian dài như vậy, việc hợp tác sắp thành công rồi, cũng chỉ vì sự xúc động của một mình anh mà toàn bộ đều đổ sông đổ biển hết sao? Anh khiến cho mọi cố gắng của mọi người đều trở thành uổng phí!”
“Yên tâm, không đâu” Trương Thác thu dọn đồ đạc trên bàn một chút: “Tôi sẽ tìm được công ty hợp tác mới, đến lúc đó vẫn có thể đàm phán thành công hạng mục, mọi người sẽ không cố gắng vô ích”
“Tìm được công ty hợp tác mới? Trương Thác, e rằng anh đang nói chuyện viển vông đấy?” La Linh khoanh tay trước ngực.
Chị Hồng tiếp lời: “Nghé con mới sinh không sợ hổ thôi!”
“Đúng vậy, có những người thật sự cho rằng tìm đối tượng hợp tác đơn giản như vậy sao, mạnh miệng mà không sợ đau lưỡi kìal”
Từng tiếng lại từng tiếng châm chọc vang lên, đều đến từ phía mấy người chị Hồng bên kia.
La Linh mở miệng: “Trương Thác, đây chính là biện pháp.
giải quyết mà anh nói với Chủ tịch Lâm, anh sẽ tìm một công ty hợp tác khác sao?”
“Đúng”
Chị Hồng lộ ra vẻ mặt buồn cư: y anh nghĩ Phòng.
Nghiệp vụ này của chúng ta phải đợi anh bao lâu, một năm? Hay là năm năm? Mọi người chúng tôi cũng không giống như ai đó, muốn làm gì thì làm cái đó, tiền lương này phát ra còn phải đi nuôi gia đình nữa đấy”
“Ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi sẽ tìm được một công ty hợp tác khác” Sau khi Trương Thác thu dọn đồ đạc xong, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Buồn cười chết mất! Ba ngày, anh cho rằng anh là cái gì? Công ty xuyên quốc gia của Pháp, đừng có mạnh miệng như thết Nghe lời Giám đốc La, nhanh chóng đi xin lỗi anh Roth đi! Chúng tôi cũng không dám chơi đùa kiểu này với anh đâu” Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc khêu gợi dựa vào tường, mắt nhìn ngón tay của mình, vẻ mặt coi thường.
Trương Thác vừa nói ra ba ngày xong, những người ban đầu còn có chút thương hại Trương Thác, sắc mặt cũng hơi thay đổi, ba ngày †ìm được tập đoàn xuyên quốc gia để hợp tác, đây không phải khoác lác thì là cái gì?
Con ngươi La Linh cũng xoay mấy vòng, sau đó mở.
miệng: “Được, ba ngày đúng không, họ Trương kia, anh cũng đừng nói La Linh tôi không cho anh cơ hội, anh Roth này, tôi sẽ thu xếp ba ngày nữa, ba ngày sau, nếu anh không tìm được đối tượng hợp tác mới, phải ngoan ngoãn đi xin lỗi anh Roth, đến lúc đó người ta bảo anh làm cái gì, anh đừng có từ chối!”
“Tùy cô” Trương Thác dửng dưng đáp lại một câu, anh đi đến trước mặt Thu Vũ, gõ gõ bàn Thu Vũ: “Đi, theo tôi ra ngoài chạy nghiệp vụ”
“Ờ” Thu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, thật thà đi theo đằng sau Trương Thác.
Trong phòng làm việc, đám người chị Hồng nhìn bóng lưng Trương Thác rời đi, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
“Giám đốc La, họ Trương này hơi kiêu ngạo rồi đó!”
“Đúng đấy, không tự nhìn xem bản thân mình là thứ gì, tôi đi làm nhiều năm như vậy, lần đầu gặp phải một nhân viên mới kiêu ngạo như vậy!”
La Linh lắc lắc đầu, không nói gì, miệng lại hiện lên một nụ cười khẩy.
Bước chân Trương Thác rất nhanh, khiến cho Thu Vũ phải chạy theo mới kịp.
“Anh Trương, thật xin lỗi, đều tại tôi hại anh rồi” Trên gương mặt Thu Vũ tràn đầy áy náy.
“Cái gì? Hại tôi?” Vẻ mặt Trương Thác khó hiểu.
“Ôi” Thu Vũ lo lắng giậm chân: “Anh Trương, đây chính là tập đoàn xuyên quốc gia của Pháp đấy, trong vòng ba ngày, anh có thể tìm được đối tượng hợp tác khác không, thật ra ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ rồi, chuyện này tôi xử lý cũng không đúng, con gái đi ra ngoài chạy nghiệp vụ, bị người ta đụng chạm một chút cũng là bình thường, tôi cảm thấy tôi có chút kiêu ngạo quá rồi”
“Nói cái gì vậy?” Trương Thác vươn ngón tay búng mạnh lên cái trán trơn bóng của Thu Vũ.
“Ối!” Thu Vũ bị đau lấy tay che kín trán.
“Cô gái nhỏ, con gái chạy nghiệp vụ cũng phải biết bảo vệ mình, cô phải biết, hợp tác giữa công ty với công ty, là mối quan hệ hai bên cùng có lợi, cũng không phải là nhân viên nghiệp vụ chúng ta đi cầu xin bọn họ, đối với những người hạnh kiểm xấu như vậy, cô cứ sử dụng quyền lực của cô, có chuyện gì, Chủ tịch Lâm của các cô sẽ che chở cho cô, tuyệt đối sẽ không để cho người của mình phải chịu thiệt, rõ chưa?”
Mày liễu của Thu Vũ cong cong, xoa trán, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Trương Thác, cô ta gật gật đầu: “Biết rồi, anh Trương”
“Được rồi, hôm nay cô đi theo tôi, tôi dạy cho cô chạy.
nghiệp vụ như thế nào” Hai tay Trương Thác đút vào trong túi quần, sải bước đi: “Đi”
“Đi đâu vậy?” Thu Vũ đuổi theo Trương Thác, theo bản năng hỏi một câu.
“Ngồi lê đôi mách”
Thành phố Ngân Châu là thủ phủ của cả tỉnh Ninh, ngay bên cạnh cao ốc Lâm Thị, có một tòa nhà thương mại tổng hợp, trong tòa nhà thương mại có tất cả vô số công ty lớn nhỏ khác nhau, cảnh tượng cũng vô cùng kỳ quặc, một số công ty nhìn qua có văn phòng rộng rãi, có lẽ chỉ là một công ty Internet, còn có một số căn phòng nhỏ đến mờ nhạt, lại kinh doanh quy mô lên từ hàng triệu đến hàng chục triệu.
Nơi mà Trương Thác dẫn Thu Vũ đến, chính là một công ty nhỏ nằm ở khúc rẽ tầng bảy của tòa nhà thương mại, nói là công ty, còn không rộng bằng một nửa tiệm ăn nhanh ở tầng dưới, trên biển hiệu chỉ viết ba chữ phòng làm việc, diện tích mặt bằng tổng cộng không đến ba mươi mét vuông, loại căn phòng cỡ nhỏ này bình thường đều chỉ dùng cho người ta thuê để mở phòng làm việc Internet thôi.
Thu Vũ băn khoăn nhìn Trương Thác đẩy cánh cửa kính của phòng làm việc trước mặt mình, một mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt, bởi vì không mở cửa sổ mà tạo thành không khí tồi tệ vô cùng khó ngửi.
“Mẹ kiếp, mùi gì thế này?” Trương Thác phẩy phẩy tay trước mũi, quan sát phòng làm việc này một chút.
Đi vào cửa, chỉ khoảng năm mét vuông, một cái bàn giống như kiểu lễ tân, bên cạnh bàn là một cánh cửa nhỏ, thông vào bên trong phòng, bên trong bàn ghế hỗn loạn, giống như đồ dùng trong nhà đã cũ bị thu hồi về.
“Có ai không?” Trương Thác không đi vào bên trong, chỉ đứng ở quầy lễ tân, lớn tiếng hỏi.
Đợi khoảng hơn mười giây, một bóng dáng mập mạp xuất hiện trong tầm mắt Trương Thác và Thu Vũ, đây là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người phát triển theo chiều ngang, cao cùng lắm chỉ một mét sáu mươi lăm, Thu Vũ đi giày cao gót vào còn cao hơn người mập này nửa cái đầu.
Chương 104
“Ai vậy?” Người mập không kiên nhẫn hỏi một câu, đôi mắt nhỏ híp lại nhìn chằm chằm vào thân thể Thu Vũ từ trên xuống dưới không rời mắt, bỉ ổi không để đâu cho.
hết.
Thu Vũ rợn gáy trước ánh mắt của người mập, không tự.
chủ được lùi về sau mấy bước.
“Cô bé, cô đi ra ngoài trước đi, tôi trò chuyện với người mập này một lát” Trương Thác xoay người nói với Thu Vũ mộtcâu. ` z7 “Được” Thu Vũ giống như được giải thoát, gật đầu đồng ý, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Người mập kia lộ ra vẻ mặt khó chịu nhìn Trương Thác: “Ranh con, chúng tôi không nhận người đâu, có điều nếu là cô gái kia đến đây, tôi còn có thể suy nghĩ một chút”
“Bớt nói nhảm đi, liên lạc với Eugene, bảo anh ta trong vòng ba ngày phải dẫn đội ngũ của anh ta đến Ngân Châu, đàm phán một hạng mục với Lâm Thị” Trương Thác thuận tay ném ra một tấm thẻ màu đen, trên tấm thẻ in một hình mặt nạ quỷ, răng nanh u ám, chỉ cần nhìn vào cũng đã khiến người ta rét lạnh.
Người mập vừa nhìn thấy tấm thẻ này, thân thể mập mạp theo bản năng run lên một cái, vẻ khó chịu trên mặt nhất thời cũng trở nên cung kính: “Đại nhân, anh là..”
“Anh không cần phải biết, gần đây tất cả những tin tức.
nhạy cảm ở Ngân Châu đều bị nghe trộm, tôi không muốn bại lộ, không muốn trực tiếp liên hệ với Eugene, ba ngày sau, tôi sẽ đến đây tìm anh ta” Trương Thác nói xong, không hề liếc nhìn người mập một cái, xoay người đi ra ngoài.
Người mập kia khom lưng, đợi Trương Thác hoàn toàn bước ra khỏi cửa, anh ta mới dám đứng thẳng người dậy, hai tay cầm tấm thẻ lên, cánh tay cũng run rẩy.
Trên toàn thế giới, gần như mỗi thành phố đều sẽ có một phòng làm việc, phòng làm việc này chỉ có một người phụ trách, nhiệm vụ của bọn họ chính là tiếp đãi, hễ có người cầm tấm thẻ này tìm đến, bọn họ phải dùng lễ nghi cao nhất, làm hài lòng mọi yêu cầu của đối phương, trong đó bao gồm cả ám sát, súng ống…
Thu Vũ đang đứng bên ngoài phòng làm việc đợi Trương Thác, thấy sau khi mình ra ngoài chưa đến một phút, Trương Thác cũng đi ra.
“Đi thôi, đàm phán xong xuôi rồi, đã tìm được đối tượng hợp tác” Trương Thác vỗ võ đầu Thu Vũ, dẫn cô ta đi vào thang máy.
“Đàm phán xong rồi?” Gương mặt Thu Vũ lộ vẻ nghi ngờ, đi đến một chỗ như vậy mà tìm được đối tượng hợp tác?
Tập đoàn xuyên quốc gia của Pháp sao?
Trương Thác và Thu Vũ vừa mới bước vào thang máy thì đã có một bóng người từ cửa cầu thang đi lên, đây là một người đàn ông để ria mép, người đàn ông ria mép đi đến trước cửa phòng làm việc mà Trương Thác vừa rời khỏi, nhìn vào bên trong một cái.
“Nhìn cái gì vậy? Làm gì hả?” Người mập trong phòng làm việc đẩy cửa kính ra, trừng mắt nhìn chảm chằm người đàn ông ria mép.
Người đàn ông ria mép cười cười: “Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, các anh có nhận người không?”
“Không nhận người, cút xéo!” Người mập phất phất tay.
Người đàn ông ria mép cười mỉa một tiếng, gật gật đầu, xoay người rời đi, cùng lúc đó, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi đến một dãy số: “Giám đốc La, phải làm cho.
rõ ràng, thằng ranh kia chắc chắn tìm đến một công ty ma, muốn vàng thau lẫn lộn”
Trương Thác và Thu Vũ đi ra khỏi tòa nhà thương mại.
Trương Thác đang chuẩn bị nói với Thu Vũ bảo cô gái về nhà nghỉ ngơi hai ngày, đợi hai ngày nữa hãy đến làm việc, chợt nghe thấy trước mặt vang lên một giọng nói.
“Đây không phải là Thu Vũ đấy sao? Sao hả, chạy nghiệp.
vụ à? Ài, phơi mình dưới mặt trời nắng gắt thế này, vất vả quá đấy, thật đáng thương”
Trương Thác nhìn theo phía giọng nói phát ra, người nói chuyện là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, người phụ nữ này cao hơn Thu Vũ một chút, cao gần một mét bảy, dáng người nóng bỏng theo tiêu chuẩn người mẫu, để tóc dài.
“Bạn cô à?” Trương Thác hỏi Thu Vũ một câu.
Thu Vũ cười gượng: “Anh Trương, đây là bạn học của em, cũng là lễ tân của công ty chúng ta”
“Ờ” Trương Thác gật gật đầu, dựa theo doanh nghiệp.
của mình, phải có thái độ đối xử thân thiện với nhân viên, anh lên tiếng chào hỏi đối phương: “Xin chào người đẹp, tôi cũng ở Lâm Thị, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt”
“Xí” Cô gái xinh đẹp khinh thường liếc nhìn Trương Thác một cái, khinh bỉ nói: “Nhân viên nghiệp vụ đáng chết”
Cô gái nói xong thì nện bước chân, lắc lư vòng eo thon đi khỏi.
“Anh Trương, ngại quá” Thu Vũ kéo ống tay áo Trương Thác, lè lưỡi với Trương Thác: “Con người cô ta vẫn như vậy…
Trương Thác nhìn sang, vừa nấy cô gái này ngồi vị trí phó lái trên một chiếc xe BMW, anh lắc đầu, cũng không để ý, nhiều năm vào nam ra bắc như vậy, đã từng gặp được rất nhiều người, cũng đã gặp nhiều người còn chảnh chọe hơn cô gái này nhiều.
Trương Thác vốn định về công ty ăn cơm trưa, kết quả lăn lộn nửa ngày, xem đồng hồ đã sắp hai giờ chiều đến nơi rồi.
Hỏi thăm Thu Vũ, trưa nay cô gái này vẫn chưa ăn gì, hai người dứt khoát tìm quán cơm ăn một bữa, Trương Thác.
nói với Thu Vũ, bảo hai ngày tới cô đừng đến công ty, bao giờ đàm phán đơn hàng mới hãy đến, Thu Vũ đến cũng chỉ chịu bắt nạt, còn không bằng lấy lý do chạy nghiệp vụ nghỉ ngơi ở nhà hai ngày cho xong.
Sau khi hai người tách ra, Trương Thác cũng không rảnh rỗi, anh đi mấy nơi sắp xếp một số việc, mãi đến tận sáu giờ chiều, anh mới lo xong công việc.
Sân bay thành phố Ngân Châu.
Milan mặc váy dài, đeo một cặp kính râm, đứng ở cửa lên máy bay, gió nhẹ thổi qua, váy dài tung bay, mái tóc.
nhảy múa, thu hút không ít ánh mắt.
Một bóng người thanh tú xinh đẹp xuất hiện ở cửa máy.
bay.
“Milan!”
“Like!” Milan tháo kính râm xuống, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười, nhìn người vừa đến, đó chính là bạn thân kiêm đồng nghiệp của cô ở nước Pháp.
Like mặc một bộ quần áo thời trang màu vàng nhạt, không giống với phong cách thiết kế thường gặp ở Hoa Hạ, là một chiếc áo thắt lưng hình chữ T, phối hợp với một chiếc quần bảy phân, chất liệu mềm mại, lộ ra khí chất, người phụ nữ này có một đôi mắt màu xanh lam, lông mày dài mảnh, sống mũi cao, cằm nhọn, khiến cho.
cô ta trông giống như một con mèo Ba Tư.
Cô ta hơi nhíu đôi mày khoa trương ngang ngạnh của mình, lông mi vừa dài vừa dày dùng độ cong hoàn mỹ vểnh ra đằng trước, rủ xuống một bóng mờ nhàn nhạt, cánh môi màu hồng non mềm cực mỏng, khẽ mím môi, giống như một bông hoa kiều diễm, gương mặt khiến cho người ta muốn hôn lên.
Sự xuất hiện của Like cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người, đây là một cô gái con lai xinh đẹp đúng tiêu chuẩn, tóc dài màu vàng dịu dàng, như thác nước rủ xuống sau vai, lọn tóc hơi cong lên, khiến cho người không kiềm chế được muốn đến vuốt ve mái tóc mềm này.
Hai cô gái xinh đẹp phong cách hoàn toàn khác biệt đứng bên cạnh nhau, giống như tạo thành phong cảnh đẹp đế nhất trước tòa lầu sau máy bay.
Milan ôm Like: “Tại sao đột nhiên lại đến đây vậy?”
“Thầy giáo gần đây đang bồi dưỡng, bèn cho tớ nghỉ dài hạn” Like vén mái tóc dài của mình: “Hơn nữa tớ cũng nhiều năm không về nước rồi, dứt khoát đi về dạo chơi loanh quanh xem thế nào, đúng rồi, cậu nói tên lừa tình kia, vẫn còn ở đây sao?”
“Anh ta ấy à?” Vừa nhắc đến Trương Thác, sắc mặt Milan có chút mất tự nhiên, ban đầu, đúng là Milan muốn vạch trần Trương Thác, nhưng sau khi thấy Trương Thác làm nhiều chuyện cho Lâm Ngữ Lam như vậy, Milan cũng có chút dao động, bản thân mình có cần thiết phải đi vạch trần anh không? Nếu anh thật sự một lòng một dạ đối xử tốt với Lâm Ngữ Lam, vậy trước đó tính thế nào đây?
“Sao vậy?” Like phát hiện vẻ mặt Milan kỳ kỳ, hỏi.
“Không có gì” Milan lắc đầu, kéo tay Like: “Đi thôi, trước tiên tớ dẫn cậu đi gặp Ngữ Lam đã, tớ nghĩ hai người nhất định sẽ có rất nhiều đề tài chung”
Chương 105
Trương Thác bận bịu hết một ngày, khi về đến nhà, ngửi được mùi cơm chín ngào ngạt từ trong nhà bay ra “Milan lại nấu cơm sao?”
Trương Thác hoàn toàn không nghĩ đến việc Lâm Ngữ Lam có thể biết nấu ăn.
Quả nhiên, vừa vào trong nhà đã thấy Lâm Ngữ Lam đang ngồi cạnh bàn cơm, đầy mong đợi nhìn vào nhà bếp… ẨÀ Z 3 Cùng ngồi cạnh bàn ăn với Lâm Ngữ Lam còn có một cô gái xinh đẹp xa lạ, bóng dáng Milan thỉnh thoáng lấp ló trong nhà bếp.
“Ngữ Lam, bạn mới đến sao?” Trương Thác rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi, môi lần có mặt Milan, anh đều sẽ gọi tên Lâm Ngữ Lam như vậy.
Lâm Ngữ Lam phấn khởi giới thiệu với Trương Thác: “Đây là Like, bạn của Milan ở Pháp, anh chưa biết đúng không, Milan và Like đều nấu ăn cho hoàng gia nước Pháp đấy, anh có may mắn của hoàng gia đấy, Like, đây là Trương Thác”
“Xin chào” Like chủ động vươn tay về phía Trương Thác.
“Xin chào” Trương Thác duỗi tay nắm đầu ngón tay đối phương, vẫn đang suy nghĩ đến lời nói của Lâm Ngữ Lam.
Hoàng gia nước Pháp sao?
Trong đầu Trương Thác lúc này lập tức nghĩ đến một người, đầu bếp chính hiện nay của hoàng gia Pháp vẫn luôn khẩn khoản cầu xin mình truyền dạy cho ông ta một số kỹ xảo nấu ăn, có một năm từng nói với mình, ông ta tìm được hai hạt giống tốt người Hoa Hạ, tập thể đầu bếp dưới tay ông ta cũng chỉ có hai người Hoa Hạ này, chẳng lẽ Milan và Like chính là học trò mà người kia tìm được sao?
Ánh mắt Trương Thác hơi kỳ quái nhìn lướt qua Like một lần rồi lại nhìn Milan đang bận rộn trong nhà bếp một cái.
Bạn thân của vợ mình, rất có thể sẽ biến thành học trò của học trò của mình sao?
Ánh mắt Trương Thác nhìn quét qua cũng không tránh được ánh mắt của Like, vừa mới gặp lần đầu đã đánh giá toàn thân người ta từ trên xuống dưới như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng Like cũng không nói gì, cô ta biết rõ bản chất của Trương Thác, một tên lừa tình, lần này đến, Like cũng có ý định phối hợp với Milan, vạch trần người này.
Hôm nay Milan cũng không nấu món ăn Pháp gì cả, mà nấu mấy món ăn thường ngày, hương vị kia bay ra, Lâm Ngữ Lam đã không nhịn được từ lâu.
Bây giờ Trương Thác cũng đã nhận ra, vợ mình từ đầu đến cuối rõ ràng là một người ăn hàng, bình thường không biểu hiện ra ngoài, một khi gặp được đồ ăn ngon, bản chất ăn hàng lập tức lộ ra ngay.
Lúc ăn cơm, ba cô gái trò chuyện với nhau, chủ đề trò chuyện phần lớn đều về đồ trang điểm, thương hiệu quần áo, Trương Thác cũng không xen miệng vào, nhanh chóng cơm nước xong, tìm lý do đi ra ngoài.
Vừa nãy trước khi về nhà, Hàn Văn Tĩnh đã gọi điện thoại cho Trương Thác nói đêm nay ông trùm của Hắc Lôi dẫn người đến đàm phán.
Hắc Lôi là ông trùm xã hội đen của tỉnh Ninh, căn cứ cũng không nằm ở thành phố Ngân Châu thủ phủ của tỉnh Ninh, Hắc Lôi hiểu rất rõ đạo lý cây cao chịu gió lớn.
Cho nên mặc dù thành phố Ngân Chân là một miếng mỡ béo bở, nhưng Hắc Lôi cũng không dám một mình chiếm hết, thậm chí có thể mặc kệ một Thanh Diệp xã dần dần lớn mạnh ở thành phố Ngân Châu.
Nhưng nếu bảo Hắc Lôi chắp tay nhường toàn bộ thành phố Ngân Châu, chuyện này không thể nào.
Lầu Bát Tiên.
Ở đẳng trước tượng Quan Công cao bằng người thường, bát hương đã cắm đầy.
Hàn Văn Tĩnh mặc áo da bó sát người, dáng người nổi bật, thướt tha rung động lòng người, ngồi ghế chủ tọa lớn nhất trên bàn Bát Tiên, anh Ba Rắn Độc của Thanh Diệp xã quấn băng gạc trên tay, đứng đẳng sau lưng Hàn Văn Tĩnh.
Trong lầu Bát Tiên, cũng không có bao nhiêu phần tử xã hội, chỉ có lác đác mười người, nhưng mười người này cũng chính là đại ca của các tổ chức lớn trong những tổ chức ngầm của tỉnh Ninh.
Ông trùm của Hắc Lôi là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, ông ta có một gương mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.
nữa, mặc quần áo thể thao rất phổ biến, nếu người đi trên đường nhìn thấy ông ta, không ai có thể ngờ được, ông ta là ông trùm của giới xã hội đen cả tỉnh Ninh.
Hắc Hồng, hai mươi tuổi đã lăn lộn trong giới xã hội đen, rất nhiều người đều từng nghe nói đến câu chuyện của ông ta.
Bên cạnh Hắc Hồng, có một thanh niên gương mặt non nớt đang đứng, không khí trong lầu Bát Tiên có vẻ rất yên tĩnh, nhưng thanh niên vẫn đứng ở đó cầm điện thoại di động chăm chú chơi trò chơi, nhạc nền của trò chơi quanh quẩn trong lầu Bát Tiên.
Hắc Hồng nhìn Hàn Văn Tĩnh, mở miệng, giọng nói của ông ta có vẻ hơi khàn: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay trước khi tôi đến đây, có làm thế nào tôi cũng không nghĩ ra được, chủ nhân của Thanh Diệp bây giờ lại là một con nhóc, ăn Đại Khuyên xã, tiêu diệt nhiều người của Hắc Lôi chúng tôi như vậy, ngay cả thi thể cũng không tìm được, quả nhiên lợi hại.”
Kỳ quái là khi Hắc Hồng nói đến những điều này, trên mặt không lộ ra vẻ tức giận chút nào, thậm chí trong ánh mắt còn lộ vẻ khen ngợi.
“Thật ra, mặc kệ cô tiêu diệt Đại Khuyên xã hay là giết người của tôi, tôi cũng không sao cả, ở tuổi này của cô, tôi còn tàn nhẫn hơn cô, từ trên người cô, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của tôi lúc đầu, nhưng cô tuyệt đối không thể không để lại một người sống nào như vậy được, A Huyết là người mà các cô không thể động vào được”
Thanh niên đang chơi trò chơi trên điện thoại đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười quỷ dị với Hàn Văn Tĩnh: “A Huyết là anh trai của tôi.”
Hàn Văn Tĩnh nhìn thấy nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp của thanh niên này, tự dưng cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắc Hồng thấy Hàn Văn Tĩnh không hé răng nửa lời, cười ha ha một tiếng: “Ranh con, cô tuổi tác còn trẻ, có rất nhiều chuyện cô không hiểu, trên thế giới này, có rất nhiều rất nhiều thứ mà cô không thể tưởng tượng được, cũng có rất nhiều rất nhiều người mà cô không thể nào.
trêu chọc vào được”
Đối với lời nói của Hắc Hồng, Hàn Văn Tĩnh tràn đầy cảm xúc, tuổi tác ngày một tăng lên, thế giới này lại lần lượt mang đến cho cô ta những kiến thức mới.
Ban đầu khi cô ta trừ gian diệt ác, cô ta cảm thấy những kẻ dám cầm đao liều mạng này đều là người gian ác, sau này, loại cầm đao liều mạng đó chẳng qua chỉ là người hung dữ, còn có những người đáng sợ hơn nữa, ví dụ như giết người.
Cho đến nay, Hàn Văn Tĩnh vẫn luôn chậm rãi tiếp xúc với những thứ này, mãi đến tận khi gặp được Trương.
Thác, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Trương Thác giết người quy mô lớn ở lầu Bát Tiên, tận mắt nhìn thấy Thứ Phong nhảy múa ở quán bar Dạ Sắc, từ đội trưởng Kim Hâm của Lợi Nhẫn, cô ta lại nghe được nhiều chuyện mà trước đây bản thân cô ta chưa từng dám nghĩ đến.
Đúng như Hắc Hồng nói, thế giới này, vượt xa tưởng tượng của mình.
“Trong giới, có quy tắc trong giới” Hắc Hồng bưng ly trà trước mặt đến bên miệng nhẹ nhàng thổi: “Cô giết người của tôi, thôn tính Đại Khuyên xã, đều là chuyện trong giới, cô có năng lực, cô làm, tôi không có gì để nói, nhưng cô giết A Huyết, lại là một chuyện khác, chuyện này cần một lời giải thích, ranh con, tôi cũng không làm khó cô, lúc đó là ai ra tay, cô bảo người đó đứng ra là được”
“Anh ta đang trên đường đến” Hàn Văn Tĩnh mở miệng.
Tuy Hàn Văn Tĩnh không biết những thứ khiến người ta không cách nào tưởng tượng nổi trong lời Hắc Hồng là thứ gì, nhưng Hàn Văn Tĩnh có thể tin, những thứ đó không thể đe dọa được Trương Thác.
Lợi Nhãn là tổ chức như thế nào, Hàn Văn Tĩnh là người trong chính phủ có thể hiểu rõ rành rành, người ở đó, trực tiếp nghe lệnh của chỉ huy cao nhất, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh! Ngay cả bọn họ, đối với một thuộc hạ của Trương Thác mà còn phải cẩn thận từng ly từng tý một, như vậy, còn Trương Thác thì sao?
Đối với vấn đề rốt cuộc Trương Thác có thân phận gì, Hàn Văn Tĩnh vẫn luôn không nghĩ sâu quá, bởi vì cô ta hiểu rõ, bản thân cô ta hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được nhiều như vậy, kiến thức của cô ta thật sự quá có hạn rồi.
Chương 106
Hắc Lôi là thế lực lớn, nhưng so với tập đoàn vũ trang của Tam Giác Vàng cũng chả là cái cóc khô gì, vẻn vẹn chỉ có một mình Thứ Phong đã tiêu diệt sạch một tập đoàn vũ trang, chỉ một Hác Lôi này, làm sao đe dọa được Trương Thác cơ chứ.
Đối với Trương Thác, Hàn Văn Tĩnh có lòng tin tuyệt đối.
Hắc Hồng thấy khuôn mặt Hàn Văn Tĩnh không lộ ra chút cảm xúc nào, lắc lắc đầu: “Chúng tôi có câu châm ngôn, là nghé con mới sinh không Sợ cọp; tôi cảm thấy, dùng để miêu tả cô lúc này lại đàng thích hợp hơn” ˆ “Hả? Tại sao lại nói như vậy?” Hàn Văn Tĩnh lấy tay én tóc rối dưới tai, vô cùng hứng thú hỏi một câu.
“Hoa Hạ có võ thuật cổ, Tứ Cực Môn, cô đã từng nghe thấy bao giờ chưa?” Hác Hồng nhẹ nhàng thưởng thức trà.
“Chưa từng” Hàn Văn Tĩnh lác lắc đầu.
Hắc Hồng chậm rãi thổi hơi trên ly trà, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Hoa Hạ, vẫn là một đất nước lớn có vô số thứ nổi tiếng thế giới, nhưng thời gian trôi qua, võ thuật Hoa Hạ đã từ từ xuống dốc rồi, tất cả mọi người đều cho rằng, võ thuật Hoa Hạ cùng lắm cũng chỉ là một phương pháp rèn luyện sức khỏe, tu dưỡng tâm tính mà thôi, không biết đến sự đáng sợ của võ thuật cổ!”
Hắc Hồng đặt ly trà xuống bàn, hai tròng mắt nhìn sang.
“Tứ Cực Môn chính là thứ xuất sắc trong đó, môn chủ của Tứ Cực Môn năm đó dùng sức một người, một mình đấu với ba mươi bảy người, đánh bại toàn bộ đối phương!”
“Trời!” Đại ca của một tổ chức theo bản năng há to miệng.
Một người đơn độc đấu với ba mươi bảy người, là khái niệm gì cơ? Hoa Hạ, thật sự có võ thuật cổ tồn tại hay sao?
Tất cả những người đang ngồi đều lộ ra ánh mắt khiếp SỢ.
Hắc Hồng hài lòng nhìn sắc mặt những người xung quanh, tiếp tục nói: “Mọi người đều biết, mấy năm trước, có một nhóm vượt qua Giang Long bước vào tỉnh Ninh, ai nấy đều danh tiếng hung ác lẫy lừng”
“Chuyện này tôi biết!” Hắc Hồng vừa dứt lời, đã có một người tiếp lời: “Trước đây những người kia gây ra một trận sóng to gió lớn trên khắp tỉnh Ninh, những người kia ¡ nấy đều độc ác tàn nhãn, sức lực mạnh mẽ, chỉ riêt mấy người anh em bọn họ đã đánh dẹp vô số trận ch khiến cho rất nhiều đại ca của tổ chức xã hội đen khi đó đều phải cung kính lễ phép với bọn họ, tôi nghe nói, trong đó có mấy người còn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, bản lĩnh rất lợi hại”
“Tôi cũng đã từng nghe nói đến chuyện này”
“Anh chẳng qua chỉ mới nghe nói, tôi còn thật sự từng.
gặp mấy người kia rồi cơ, ai nấy đều là dân liều mạng giết người không chớp mắt, lúc đó có một chiếu bạc mù mắt chọc phải bọn họ, mấy anh em này đánh giết vào tận chiếu bạc, ngày hôm sau, chiếu bạc kia đóng cửa, đến bây giờ cũng chưa từng mở ra lần nào nữa, nghe nói đã chết mất mấy chục người! Dư luận khi đó xôn xao lắm, có điều sau này không còn nghe thấy tin tức của những người này nữa”
“Không sai” Hắc Hồng gật gật đầu: “Sở dĩ anh không.
nghe thấy tin tức của những người kia nữa, bởi vì, mấy người này mù mắt chọc phải môn chủ của Tứ Cực Môn, bị môn chủ của Tứ Cực Môn phế bỏ hết toàn bộ trong vòng bảy chiêu rồi”
Hác Hồng vừa dứt lời, trên bàn lại rộ lên tiếng ồn!
Lúc trước khi mấy người kia vượt qua Giang Long, có thể nói là rất hung hăng hồng hổ trong giới, không ai không biết, không người không hay, sức lực mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhãn, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng, giới xã hội đen tỉnh Ninh sau này sẽ để cho mấy người này điều khiển, thế nhưng trong lúc vô tình không để ý, mọi người không còn thấy tin tức gì về những người này nữa, lúc ấy có rất nhiều người còn suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì, nhưng không có một ai biết được cả.
Cho tới hôm hay, bọn họ mới biết được câu trả lời, người hung tàn như vậy mà lại bị người ta hoàn toàn phế bỏ trong bảy chiêu, môn chủ Tứ Cực Môn này rốt cuộc là nhân vật gì chứ?
Võ thuật cổ Hoa Hạ thật sự lợi hại đến vậy sao?
“Đại ca Hắc, anh nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến A.
Huyết kia?” Hàn Văn Tĩnh dựa vào ghế ngồi, hỏi với sắc mặt bình thản, Hắc Hồng nói những thứ này, những người khác giật mình sợ hãi, nhưng cô ta không sợ hãi chút nào, so sánh với Thứ Phong làm ra những chuyện kia, những chuyện mà môn chủ Tứ Cực Môn kia làm ra, chẳng qua chỉ là trò trẻ con.
“A Huyết, đó chính là con trai ruột của môn chủ Tứ Cực Môn, các cô đã giết con trai ruột của môn chủ Tứ Cực Môn!”
Lời nói của Hắc Hồng khiến cho người ta kinh ngạc vô cùng.
Lời vừa dứt đã khiến ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều tập trung về phía Hàn Văn Tĩnh, có người lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, có người tỏ ra thương hại, chọc phải một nhân vật lợi hại như vậy, Thanh Diệp, có lẽ cũng không tồn tại được lâu.
“Vậy đại ca Hắc định thế nào đây? Thanh Diệp chúng tôi cứ giải tán như vậy sao? Hay là..” Sắc mặt Hàn Văn Tĩnh vẫn như trước, không có gì thay đổi.
“Ai giết A Huyết, các cô giao người đó ra đây, chuyện này không liên quan gì đến Thanh Diệp các cô, tôi bảo đảm cho Thanh Diệp các cô tiếp tục tồn tại sống sót, Ngân Châu sau này, vẫn thuộc về Thanh Diệp các cô quản lý!”
“Nếu không giao thì sao?” Hàn Văn Tĩnh lại hỏi.
“Ranh con! Tôi nể tình cô còn trẻ tuổi, không biết sai lâm của bản thân mình, nếu cô không giao ra, Thanh Diệp có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào!” Hắc Hồng vẫn luôn giữ vẻ mặt hòa nhã, lúc này trong mắt bốc lên ngọn lửa, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Hàn Văn Tĩnh cười cười: “Đại ca Hắc, thật ra cũng không muốn lừa ông, cho dù tôi giao người ra, Tứ Cực Môn ông nói cũng không thể làm gì anh ta được”
Rắn Độc đứng sau lưng Hàn Văn Tĩnh, nghe nói như vậy thì tràn đầy cảm xúc gật gật đầu, ông ta chính là người đã từng nhìn thấy Trương Thác và Thứ Phong ra tay, chỉ riêng sự quyết đoán khi lấy mạng người này thôi, ông ta chỉ nhìn cũng đã cảm thấy lạnh đến thấu tim rồi.
Hắc Hồng vỗ bàn một cái, nước trà trong ly sóng sánh tràn ra ngoài: “Ranh con kia, cô ngạo mạn quá rồi đấy, thế lực của Tứ Cực Môn, không phải thứ cô có thể tưởng tượng được!”
“Đại ca Hắc, thế lực của Tứ Cực Môn, tôi không thể nào.
tưởng tượng được, nhưng đợi lát nữa người mà ông gặp được, thế lực của anh ta, cũng không phải thứ ông có thể tưởng tượng được” Hàn Văn Tĩnh nhếch miệng lên thành một nụ cười, giơ điện thoại di động lên: “Anh ta đến rồi”
Hàn Văn Tĩnh vừa dứt lời, cửa lớn lầu Bát Tiên đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Trương Thác đút hai tay trong túi quần, đứng ở cửa lầu Bát Tiên nhìn vào bên trong một vòng, ánh mắt lướt qua từng tên đại ca của các tổ chức ngầm, cuối cùng nhìn về phía Hàn Văn Tĩnh: “Sao phải làm ầm ï như vậy? Giết luôn hay là đi theo thứ tự?”
“Là người này sao?” Hắc Hồng nghỉ ngờ hỏi Hàn Văn Tĩnh.
“Đúng, là anh ta” Hàn Văn Tĩnh gật gật đầu, ra hiệu xin cứ tự nhiên: “Người giết A Huyết cũng là do anh ta phái đến, ông có thể đi tìm anh ta trò chuyện”
Hắc Hồng không nói gì, vẫy vẫy tay với thanh niên đứng đằng sau vẫn luôn chơi điện thoại di động kia.
Thanh niên lộ ra bộ dạng mất kiên nhẫn, ngón tay liên tục ấn mấy cái trên màn hình di động, sau khi điện thoại di động phát ra âm thanh pentakill, thanh niên đút điện thoại di động vào trong túi quần, đi về phía Trương Thác.
Mỗi bước đi thanh niên đều vặn khớp một cái, phát ra tiếng vang.
“Này, anh đừng vặn gãy đấy nhé” Trương Thác nhìn bộ dạng xoay đầu quá trớn của thanh niên này thì không nhịn được nhắc nhở.
“Chết đi!”
Khi thanh niên đứng cách Trương Thác chưa đến năm mét, đột nhiên nói một câu, anh ta bước về phía trước từng bước một, hai tay cùng vung lên hướng về phía ngực Trương Thác.
Trong nháy mắt khi thanh niên kia vung nắm đấm lên, Trương Thác liếc mắt nhìn Hàn Văn Tĩnh, Hàn Văn Tĩnh khẽ lắc đầu với Trương Thác, ý tứ là không cần phải giết Trương Thác hiểu rõ, bỏ qua không dưới mười loại khả năng trực tiếp giết chết đối phương, anh nghiêng người sang bên cạnh tránh thoát.
Thanh niên cười khẩy một tiếng, quay đầu đá ngang lên người Trương Thác, Trương Thác thuận thế kéo chiếc ghế ngồi từ bên cạnh sang, đỡ lấy chiêu đá ngang này của đối phương.
Cảng chân của thanh niên và chiếc ghế này va chạm với nhau, trong nháy mắt, chiếc ghế đã vỡ ra thành năm mảnh, có thể thấy được cú đá này của thanh niên nặng đến mức nào.
Chương 107
Hắc Hồng thấy Trương Thác có thể tránh thoát được hai chiêu của thanh niên kia thì cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Ranh con, người này của cô cũng có chút thực lực, thảo nào cô kiêu ngạo như vậy, có điều, vẫn phải nhớ lấy lời nói của tôi, chút bản lĩnh của cô đứng trước mặt Tứ Cực Môn, không đáng được nhắc đến”
“Đại ca Hắc, trước tiên nhìn kỹ đã rồi hãy nói” Hàn Văn Tĩnh vô cùng hứng thú nhìn động tác của Trương Thác và người thanh niên kia.
Là một cảnh sát hình sự, bản thân Hàn Văn Tĩnh cũng.
biết một ít võ thuật để đánh nhau, nhưng cô ta phát hiện ra, những thứ mà bản thân mình học được, hoàn toàn khác hắn với những gì mà thanh niên này biểu hiện ra, thậm chí có thể nói là hai thái cực.
Bất kể là đánh nhau hay là bắt giữ, thứ Hàn Văn Tĩnh học.
được đều là lợi dụng khớp xương của kẻ địch, cùng với những điểm mềm yếu trên người để khống chế, nhưng bây giờ, thứ mà thanh niên này thể hiện ra chính là sức.
mạnh tuyệt đối!
Trong lòng Hàn Văn Tĩnh đưa ra một giả thiết, nếu đổi lại là chính mình bước lên đấu với thanh niên này, mình có thể chống cự được bao lâu? Năm giây? Hay là mười giây? Hay là trong nháy mát đã bị đối phương đánh bại rồi?
‘Võ thuật cổ! Lần đầu tiên Hàn Văn Tĩnh nghe thấy danh từ này, lúc này tràn ngập tò mò và khao khát.
Trương Thác và thanh niên kia liên tục so chiêu, chuẩn xác mà nói, là thanh niên kia ra chiêu còn Trương Thác chỉ né tránh.
Thanh niên liên tục ra mấy chiêu, đều không thể động đến vạt áo của Trương Thác, sắc mặt có chút khó coi, tốc độ đột nhiên tăng lên mấy phần.
“Ha, ranh con, nhìn rõ cái gì gọi là võ thuật cổ đi nhé, lòng kiêu ngạo của cô từ lúc này cũng nên thu lại đi, mặc cho thế lực của cô có lớn hơn nữa, nếu một cao thủ võ thuật cổ muốn lấy mạng cô, cũng rất dễ dàng” Hắc Hồng lại tự rót cho mình một ly trà nữa, cầm trong tay, mắt quan sát tình hình trước mặt.
Trương Thác liên tục né tránh, trong lòng cũng có chút khó chịu, vốn muốn trêu chọc thằng ranh này đùa vui một chút, có điều nhìn thằng ranh này có chút gấp gáp, Trương Thác cũng không còn tâm trạng chơi đùa, khi đối phương lại vung nắm đấm đánh tới lần nữa, Trương Thác hơi nghiêng người né tránh, sau đó bàn tay biến thành hình dao chém lên gáy thanh niên.
Lần này Trương Thác ra tay có thể nói là vừa nhanh vừa chuẩn, thanh niên một giây trước vẫn còn vung nắm đấm mạnh mẽ đầy uy lực, một giây sau đã thấy hai mắt tối sầm, đầu cắm thẳng xuống mặt đất.
Hắc Hồng vừa mới bưng ly trà đến bên miệng, còn chưa kịp uống thì đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hoàn toàn sửng sốt.
Còn đại ca của những tổ chức ngầm khác cũng hơi choáng váng, đây là tình huống gì?
Ngay vừa nãy Hắc Hồng còn mạnh miệng một tiếng võ thuật cổ, mạnh miệng một tiếng bảo Hàn Văn Tĩnh thu lại sự kiêu ngạo của mình, kết quả Hàn Văn Tĩnh gọi người đến, chỉ vừa mới ra tay, đã đánh cho thuộc hạ là cao thủ võ thuật cổ của Hắc Hồng KO luôn rồi hả?
“Yên tâm đi, không giết.”
Trương Thác nhìn ánh mắt đám người kia có chút sững sờ, giải thích.
Hàn Văn Tĩnh nhếch miệng nở nụ cười, quả nhiên người đàn ông này không để mình thất vọng, Tứ Cực Môn gì chứ, cao thủ võ thuật cổ cái gì, đứng trước mặt anh đều không chịu nổi một chiêu!
Sau mấy giây ngây người, Hắc Hồng mới kịp phản ứng lại, đứng dậy, thu lại vẻ khinh thường trong mắt: “Các hạ cũng là người của giới võ thuật cổ? Không biết kế thừa môn phái nào?”
“Võ thuật cổ?” Trương Thác nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Không có sư phụ, ông lại là ai vậy, đây không phải là đàm phán tổ chức ngầm sao, có liên quan gì đến võ thuật cổ?”
“Các hạ hiểu lầm rồi” Hắc Hồng cười cười với Trương Thác: “Nếu là chuyện giữa các tổ chức ngầm, tôi hoàn toàn không cần phải đến đây, lần này đến là vì con trai ruột của môn chủ Tứ Cực Môn bị giết.”
“Tứ Cực Môn? Lại là cái gì vậy?” Trương Thác lấy làm lạ, hỏi.
Sắc mặt Hắc Hồng nhất thời trở nên vô cùng khó coi: “Các hạ thật quá đáng!”
“Cái gì gọi là quá đáng hay không quá đáng, nếu đã không phải là đàm phán giữa những tổ chức ngầm, vậy.
hãy để cho môn chủ của Tứ Cực Môn gì đó tự mình đến đây đi, làm chuyện thiếu đầu óc như không có sức mạnh còn lần lượt phái từng con gà yếu đến đây tìm đánh, không có thời gian lãng phí ở đây với các ông đâu” Trương Thác tỏ ra mất kiên nhẫn.
Hắc Hồng nhìn Trương Thác một cái, lại nhìn thanh niên đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, bóp bóp năm †ay: “Được! Nếu các hạ đã khinh thường Tứ Cực Môn như vậy, có dám nhận lời khiêu chiến của Tứ Cực Môn hay không? Khiêu chiến đến từ võ thuật cổi”
“Đến lúc đó gọi điện thoại liên lạc nhé, nếu không còn chuyện gì nữa chúng tôi đi trước đây” Trương Thác đi đẳng trước, kéo cánh tay Hàn Văn Tĩnh dẫn cô ta ra khỏi lầu Bát Tiên, trong suốt quá trình, anh không thèm liếc nhìn Hắc Hồng một cái.
Hàn Văn Tĩnh cười cười với Hắc Hồng: “Đại ca Hắc, có thời gian gặp lại sau nhé.”
Hắc Hồng đứng trước bàn Bát Tiên, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Thác, ông ta tuyệt đối không thể nào ngờ được, Thanh Diệp thế mà tìm được một cao thủ võ thuật cổ đến giúp đố! Thảo nào.
Thanh Diệp có gan lớn như vậy, có điều người trẻ tuổi kia cũng quá mức kiêu ngạo, dám không coi Tứ Cực Môn ra gì, nhất định sẽ phải trả giá rất nhiều!
Đường cái bên ngoài lầu Bát Tiên tối om, đèn đường mờ.
ảo mông lung, rất khó cung cấp hiệu quả chiếu sáng gì đó.
“Trương Thác, võ thuật cổ là cái gì?” Hàn Văn Tĩnh đi bên cạnh Trương Thác, trên gương mặt đẹp đầy vẻ tò mò.
Trương Thác suy nghĩ một lát, giải thích: “Cũng coi như là một loại võ thuật thôi, có điều khả năng sát thương mạnh mẽ hơn, phần lớn võ thuật cổ đã không còn truyền dạy nữa rồi”
“Vậy anh biết mấy loại?” Hàn Văn Tĩnh nhìn Trương Thác.
“Một loại” Trương Thác không chút suy nghĩ trả lời: “Võ thuật cổ thuộc về một loại võ thuật kéo dài, nếu cẩn thận nghiên cứu sâu, cả đời cũng không đủ để nghiên cứu được một bộ, một người học một loại cũng đã đủ rồi.”
Trong đôi mắt đẹp của Hàn Văn Tĩnh lóe ra suy nghĩ mạnh mẽ: “Có thể dạy tôi được không?”
“Được chứ, cô muốn học tôi có thể dạy” Trương Thác thản nhiên gật gật đầu, nhắc nhở: “Có điều bắt đầu tập.
võ thuật cổ sẽ rất mệt, cô phải chuẩn bị sẵn sàng”
“Tôi không sợ Hàn Văn Tĩnh kiên định lắc đầu, ngay vừa nãy, khi cô ta nhìn thấy sức mạnh của võ thuật cổ, cô ta đã nôn nóng muốn học tập ngay.
“Cô muốn học lúc nào?”
“Ngay đêm nay, tôi muốn anh, dạy tôi cả đêm!” Hàn Văn Tĩnh lắc lắc eo, cánh tay ngọc quấn lên cổ Trương Thác, hơi thở như lan.
Dìu dặt cung đài ngân tiếng sáo, xích đu nhún nhảy đón đêm sang.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, ánh sáng mặt trời chói mát chiếu vào.
Trương Thác mở mắt nhìn bên cạnh trống rỗng, thở dài, người đàn bà này thật đúng là mạnh mẽ.
Nhà của Hàn Văn Tĩnh vẫn giống như lần trước Trương Thác đến, chẳng qua tất cả giấy khen trong phòng làm việc đều đã bị xé xuống.
Trên bàn ăn có bữa sáng mà Hàn Văn Tĩnh đã chuẩn bị cho Trương Thác, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Trương Thác cảm thấy ngọt ngào, ngồi trên bàn, đang thưởng thức bữa sáng, chuông điện thoại chói tai vang lên.
Trương Thác liếc mắt nhìn người gọi điện đến, sắc mặt có chút mất tự nhiên khi nhận điện thoại: “Alo, Chủ tịch Lâm?”
“Anh đang ở đâu?” Lâm Ngữ Lam hỏi trong điện thoại.
“Ở..” Trương Thác chần chừ còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, giọng nói của Lâm Ngữ Lam đã gấp gáp vang lên: “Trước tiên anh cứ đến Di Saint đã, lúc này đối với anh mà nói, là một cơ hội!”
“Di Saint?” Trương Thác ngạc nhiên hỏi lại một câu, đây không phải là một nhà hàng kiểu Pháp sao?
Ăn cơm qua loa xong, Trương Thác rời khỏi nhà Hàn Văn Tĩnh, đi về phía nhà ăn kiểu Pháp Di Saint.
Lúc này mới sáng sớm, cũng không phải thời gian kinh doanh của Di Saint, khi Trương Thác vừa đến đã nhìn thấy mấy chiếc xe sang trọng đang đỗ đẳng trước cửa nhà hàng.
“Đây là?” Trương Thác ngạc nhiên đi vào trong nhà hàng.
Chương 108 “Trương Thác, ở đây!”
Vừa vào cửa, Trương Thác đã nghe thấy giọng nói của Lâm Ngữ Lam.
“Chủ tịch Lâm, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Thác tò mò hỏi một câu.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Lam tràn đầy vẻ kích động: “Thi đấu đấy!
Người từ Pháp đến, thách đấu với Milan và Like, bây giờ đang so tài nấu nướng đấy!”
“Người Pháp đến đây thi nấu ăn á?” Trương Thác lộ vẻ mặt nghi ngờ: “Chủ tịch Lâm, vừa nãy không phải em nói đây là một cơ hội với tôi sao, không phải chỉ là nhìn bọn họ nấu ăn đấy chứ?”
“Dĩ nhiên không phải” Lâm Ngữ Lam vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Nói ra anh cũng không tin được, lần này người đến là người của hoàng gia nước Pháp! Anh có thể tìm được cơ hội hợp tác từ chỗ những người này!”
Vừa nghe thấy hai chữ hoàng gia, Trương Thác đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Milan và Like ở nước Pháp nấu ăn cho.
hoàng gia, sắp tới thầy giáo của hai cô đi bồi dưỡng, nên hai cô cũng xin một kỳ nghỉ dài hạn một thời gian, trong thời gian này đương nhiên có người muốn thay thế vị trí của hai cô, đồng thời thay thế luôn vị trí của thầy giáo hai cô nữa.
Lâm Ngữ Lam giải thích cho Trương Thác nghe một chút về nguyên nhân của mọi chuyện, cũng không khác mấy so với dự.
đoán của Trương Thác, lần này, hoàng tử thứ bảy của hoàng gia nước Pháp cố tình chạy đến Hoa Hạ, để làm trọng tài cho lần thi đấu này.
Thành viên hoàng gia cố tình chạy đến để làm trọng tài sao?
Đối với chuyện này, Trương Thác tuyệt đối không hề nghi ngờ một chút nào, Trương Thác đã tự lĩnh hội được mấy thành viên hoàng gia này có thể nhàm chán đến trình độ nào, đừng nói cố tình chạy đến làm trọng tài, cho dù là nghiêm túc ngồi xem hết một vòng con kiến chuyển nhà, cũng có thể làm được luôn.
Nước Pháp là một quốc gia vô cùng chú trọng mỹ thực, không phải nói ngoa, mỹ thực, trong lòng người Pháp chiếm đến một phần ba, là thứ không thể thiếu trong cuộc sống.
Trương Thác nhìn bộ dạng Lâm Ngữ Lam hưng phấn như vậy, có chút cạn lời: “Chủ tịch Lâm, sao tôi lại phát hiện ra Milan bị người ta thách đấu mà có vẻ em rất hưng phấn vậy?”
‘Vừa bị Trương Thác nói như vậy, Lâm Ngữ Lam cũng có chút ý thức được sự thất lễ của mình, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên: “Có sao?”
“Có” Trương Thác gật gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Em không lo lắng chuyện.
Milan có thể thua cuộc chút nào sao?”
“Chắc sẽ không thua đâu nhỉ?” Lâm Ngữ Lam mởto hai mắt: “Thầy giáo của Milan và Like là đầu bếp chính của hoàng gia nước Pháp đấy”
“Vậy cũng không chắc được” Trương Thác lắc lắc đầu: “Nếu đối phương đã có thể chạy từ Pháp đến Hoa Hạ, vậy chắc chản đã chuẩn bị đầy đủ rồi, bao gồm cả nguyên liệu nấu ăn tươi sống được vận chuyển từ máy bay, em phải biết, nguyên liệu nấu ăn ‘vô cùng quan trọng đối với món ăn, mấy người Milan có phần thắng rất nhỏ đấy”
Sau khi Trương Thác nói dứt lời, vẻ hưng phấn ban đầu trên mặt Lâm Ngữ Lam đã hoàn toàn biến mất, vừa nãy cô thật sự.
không nghĩ đến khía cạnh này.
Đầu bếp và nhân viên phục vụ trong nhà hàng của Di Saint lúc này đều có vẻ mặt vô cùng kích động khi đứng bên cạnh, khi bọn họ biết được người đến chính là hoàng tử.
của nước mình, còn có đầu bếp hoàng gia nữa, cảm xúc kích động trong lòng này thật sự không thể miêu tả ra được.
Ánh mắt Trương Thác quét xung quanh một vòng, cuối cùng tập trung chú ý vào.
một anh chàng đẹp trai người Pháp, đối phương mặc áo sơ mi Louis Vuitton, tóc quăn màu vàng, tròng mắt màu xanh lam giống như biển cả.
Trương Thác đã từng ở lại hoàng gia nước.
Pháp một thời gian, nhưng cũng chưa từng.
gặp vị hoàng tử thứ bảy này bao giờ, tương tự, hoàng tử thứ bảy này cũng chưa từng gặp Trương Thác bao giờ, nếu không bây giờ anh ta tuyệt đối không thể ngồi yên như vậy được, mà phải dùng lễ lớn với Trương Thác ngay từ đầu.
“Trương Thác, anh đừng nhìn chằm chằm người khác như vậy, tuy hoàng tử Charles Bonate sẽ không để ý đến những chuyện.
này, nhưng đó dù sao cũng vẫn là hành động không lễ phép” Lâm Ngữ Lam thấy.
Trương Thác cứ nhìn hoàng tử thứ bảy mãi, không kiềm được nhắc nhở.