Vụ án của chú Yến rút cục cũng mở phiên toà, tuy rằng ý của chú Thôi Dật cơ bản là không có vấn đề gì, luật sư Lưu đã chuẩn bị rất đầy đủ toàn diện, nhưng chung quy vẫn là phiên tòa xử án mạng, đừng nói Yến Hàng, đến Sơ Nhất cũng lo lắng đến run cầm cập, huống hồ cậu vốn dĩ là người dễ căng thẳng.
Thế nhưng để giúp Yến Hàng ổn định tâm trạng, cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh thận trọng, thậm chí không quên đi hỏi thăm việc thuê phòng cho bố, còn nhờ Yến Hàng hỏi thăm giúp cậu, cậu muốn cho Yến Hàng cảm thấy tất cả vẫn nhưng bình thường, đồng thời phân tán sự chú ý của hắn một chút.
Yến Hàng nói nếu như lần này tòa án thẩm vấn thuận lợi, một thời gian nữa chú Yến có thể ra ngoài, Sơ Nhất hy vọng hắn có thể bình tĩnh đợi đến lúc đón chú Yến.
"Em định thuê cho ông ấy phòng dạng nào?" Yến Hàng vùi mình ở ghế salong chậm rãi lướt lướt điện thoại.
"Căn một ngủ là, là được," Sơ Nhất nói, "Một mình ông ấy, cũng ở không lâu, lắm, không cần quá để tâm."
"Em tốt nghiệp xong không ở ký túc xá nữa," Yến Hàng xem điện thoại, "Liệu ông ấy có bảo em tới ở cùng với ông ấy không?"
"Em không đi," Sơ Nhất không chút suy nghĩ, "Em ở, ở đây."
Yến Hàng cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu: "Nhà anh cũng chỉ có một phòng ngủ."
"Em không tốn, tốn diện tích," Sơ Nhất nói, "Em còn là kim chủ, trả tiền thuê, thuê nhà cho anh."
"Vậy được." Yến Hàng gật gật đầu.
"Vậy," Sơ Nhất đột nhiên nhớ ra, "Chú Yến ..."
"Nếu là trước đây, chắc chắn ông ấy sẽ đến ở cùng anh," Yến Hàng nói, "Bây giờ đã biết quan hệ của hai chúng ta, ông ấy nhất định sẽ tự tìm chỗ ở."
"Ồ." Sơ Nhất đột nhiên có chút áy náy, nhiều năm như vậy, trước khi xảy ra chuyện chú Yến và Yến Hàng chưa từng sống xa nhau, xưa nay đều là cùng ở cùng đi.
Bây giờ tự dưng ra khỏi trại giam lại không thể ở cùng con trai được nữa, thương tâm biết bao.
"Bố anh con người này," Yến Hàng gác chân lên lưng cậu, "Không biết ông ấy có thể sống ổn định hay không, đời này ông ấy chưa từng ổn định, bây giờ đột nhiên phải ở nguyên một chỗ không được đi đây đi đó, chắc là không quen được."
"Ông ấy còn, còn có thể đi đây đi đó, à?" Sơ Nhất quay đầu, "Hung thủ ... chết rồi mà."
"Nhiều năm rồi đều sống như vậy, lúc anh mới tới đây còn không quen nữa là ông ấy," Yến Hàng thở dài, "Bây giờ ông ấy chẳng còn vướng bận gì nữa cả."
"Ừa." Sơ Nhất cũng thở dài.
Chú Yến cũng thật là lãng tử đi.
Tìm phòng thuê cho bố Sơ cũng không phải việc dễ, Yến Hàng hỏi thăm mấy đồng nghiệp cũ đều là những căn quá lớn, toàn căn ba ngủ, bốn ngủ, cả căn hướng biển, phòng thuê loại này tiền cậu chịu không nổi.
Loay hoay suốt mấy ngày trời rốt cục thầy Giang ở xưởng sửa xe cũng hỏi được cho cậu một căn một ngủ, chỉ là vị trí hơi xa một chút, nhưng vấn đề này không lớn, Sơ Nhất định đi xem thử xem.
"Chúng ta cùng, cùng nhau đi đi." Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.
"Được." Yến Hàng gật gật đầu.
Ngày diễn ra phiên tòa càng ngày càng gần, Yến Hàng cũng càng ngày càng không muốn nhúc nhích, chỉ thích vùi mình trên salong hoặc ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhưng có lúc ánh mắt rất lơ đãng, vừa nhìn cũng biết là đang thẫn thờ.
Ngoại trừ việc lôi kéo hắn cùng nhau đi xem phòng, Sơ Nhất trong thời gian này cũng không tìm được việc gì thích hợp có thể giúp phân tán sự chú ý của Yến Hàng đi một chút.
Tất nhiên cậu còn có đại chiêu, có điều bây giờ tâm trạng hai người bọn họ không tính là quá tốt, xuất đại chiêu tâm này sợ hiệu quả không như ý muốn...
"Căn này bên trong rất ổn," chủ nhà mở cửa, "Năm ngoái tôi mới trang trí lại, đồ đạc đều là mua mới, đến có thể dùng ngay."
Sơ Nhất và Yến Hàng đi theo sau chủ nhà vào trong, bên trong quả thực rất mới, tường vẫn còn trắng tinh.
"Phía bên ngoài tòa nhà thì không làm thế nào được, dù sao cũng là tòa nhà cũ," chủ nhà nói, "Thế nhưng xung quanh tiện ích đều đầy đủ, sinh sống rất tiện, siêu thị, chợ thực phẩm đều có.
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, tiến vào phòng bếp nhìn một chút, phòng bếp tuy không rộng lắm, nhưng so với nhà bếp hồi xưa đã tính là khá rồi.
Căn phòng diện tích nhỏ, xem tới xem lui mười phút cũng không còn gì phải xem nữa rồi.
Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.
"Anh thấy cũng được," Yến Hàng nói, "Lúc nãy đi qua thấy cách bến xe buýt cũng không xa lắm."
"Đúng, gần bến xe buýt, có hai chuyến xe vào nội thành," chủ nhà nói, "Vẫn rất thuận tiện."
Sơ Nhất không có kinh nghiệm đi thuê phòng, Yến Hàng nói được cậu thấy cũng được, vậy nên ký hợp đồng với chủ nhà ngay tại chỗ luôn, trả tiền giao chìa khóa.
Chủ nhà trước khi đi còn dặn dò thêm siêu thị nào có bán các loại đồ dùng hàng ngày tương đối đầy đủ.
"Bố em ở một mình như này là thích hợp," Yến Hàng xoay người, "Kể cả có mang thêm người về, cũng đủ sống."
"Mang người về?" Sơ Nhất nhìn hắn.
"Ông ấy mới ngoài bốn mươi," Yến Hàng nói, "Quen bạn gái cũng bình thường."
"... Còn chưa ly, ly hôn đây." Sơ Nhất nói.
"Mẹ em cũng biệt tích rồi," Yến Hàng xoa xoa gáy cậu, "Có điều bố em muốn làm gì thì kệ ông ấy đi, việc này em cũng đừng xen vào."
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
Mẹ bảo muốn ly hôn, nhưng từ khi bố bị bắt mẹ cũng chưa từng xuất hiện, bố Sơ bị bỏ mặc như thế, muốn tìm bạn gái gì đó thật cũng không ngạc nhiên.
Sơ Nhất thở dài, gia đình giống như gia đình bọn họ trên thế giới này không biết có cái thứ hai hay không.
Sau khi ra khỏi nhà thuê, Yến Hàng chậm rãi xoay người, lấy điện thoại ra xem đồng hồ: "Đi dạo một vòng rồi hẵng về."
"Được," Sơ Nhất lập tức gật đầu, Yến Hàng có thể chủ động muốn đi dạo khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, "Đi đâu?"
"Bất động sản." Yến Hàng cười cười.
"Cái gì?" Sơ Nhất sửng sốt.
"Hơi xa, đi taxi đắt, ngồi xe buýt đi," Yến Hàng nói, "Hôm qua nói chuyện điện thoại với chị Vương, chị ấy nói có một khu nhà mới ở ngoại thành, khá rẻ."
"Xem nhà á?" Cuối cùng Sơ Nhất cũng hiểu, ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa mình và Yến Hàng, "Hai chúng ta? Xem nhà á?"
Yến Hàng nở cười, "Làm sao, xem nhà chứ đâu bắt em mua nhà, có phong thái kim chủ xíu đi được không."
"Xem, cái gì mà xem," Sơ Nhất vung tay lên, "Mua cho anh."
"Không tồi," Yến Hàng gật đầu, "Chính là như vậy."
Ngồi trên xe buýt đi tới chỗ khu nhà mới nghe đồn khá rẻ kia Sơ Nhất không nhịn được hỏi một câu: "Sao tự nhiên anh, anh lại muốn đi xem nhà, vậy?"
"Không biết," Yến Hàng nói, "Vừa nãy lúc đi theo nghe chủ nhà giới thiệu, anh liền cảm thấy ... không nói rõ được cảm giác gì, kiểu thấy rất thú vị."
"A." Sơ Nhất nhìn hắn, không hiểu ý hắn lắm.
"Cứ theo bản năng mà nhìn trong nhà, chỗ này đặt cái gì, chỗ kia đặt cái gì, chỗ này nên treo một bức tranh, chỗ đó kê một chậu hoa, thế nhưng lại nghĩ đây cũng không phải nhà của chính mình, chăm chút như thế lại thấy tiếc."
"Cho nên mới giả, giả vờ mua nhà cho, đã nghiền," Sơ Nhất gật gật đầu, "Đã hiểu."
Yến Hàng cười không lên tiếng.
Tòa nhà này đại khái chắc là vì nằm ở ngoại thành, nên không có nhiều người tới xem, cơ bản xung quanh toàn là nhân viên môi giới bất động sản.
Trông hai người bọn họ cũng không giống người có thể lập tức mua nhà nên không có ai tới bắt chuyện, điều này khiến Sơ Nhất cảm thấy hơi xấu hổ.
Ngược lại Yến Hàng lại rất thong dong, trước tiên kéo cậu tới xem bản đồ, sau đó chọn một căn cảm thấy ổn ổn rồi đi thẳng qua đó.
Tòa nhà vẫn đang trong quá trình xây dựng, cửa còn chưa lắp, hai người bọn họ liền đi thẳng vào bên trong xem.
"Lầu một còn có một khu vườn nhỏ," Yến Hàng nói, "Có thể trồng gì đó."
"Trồng rau à?" Sơ Nhất hỏi.
"... Em làm sao thế hả," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Ông nội em già cả vậy rồi còn trồng hoa, thằng nhóc con mười tám tuổi muốn trồng rau."
Sơ Nhất cười cười: "Vậy thì hoa."
Sau khi vào Yến Hàng đi xung quanh: "Thiết kế gần giống với căn hộ của chú Thôi."
"Căn hộ chú, Thôi là mua à?" Sơ Nhất hỏi.
"Ừ, chú ấy mua nhà thì thoải mái," Yến Hàng nói, "Không như bố anh, lưu lạc cả đời."
"Mỗi người một cách, cách sống." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng quay đầy cười cười: "Phải đó."
Xem nhà mà có thể xem tới tận hai tiếng đồng hồ, Sơ Nhất chưa từng nghĩ tới.
Yến Hàng dẫn cậu đi loanh quanh lầu trên lầu dưới, vốn dĩ cậu chỉ cảm thấy Yến Hàng muốn xem thì cậu đi xem cùng, xem lòng vòng một hồi cậu mới hiểu vì sao Yến Hàng lại muốn xem.
Thật kỳ diệu.
Tuy rằng không mua nổi, nhưng mỗi khi nhìn thấy một căn nhà đều sẽ không nhịn được mà nghĩ: Nếu như đây là nhà mình, mình muốn kết cấu sẽ như thế nào, nhà nhiều lầu hay chỉ một lầu, có sân thượng hay không, bên trong thiết kế ra sao, mỗi một không gian bên trong bài trí thế nào.
Loại tưởng tượng này khiến cho người ta tràn ngập mong đợi và hy vọng.
Thỉnh thoảng trong nháy mắt, Sơ Nhất còn tưởng tượng đây là căn nhà của cậu và Yến Hàng, một giây sau bọn họ thỏa thuận xong liền chuyển vào ở ngay.
Cậu không nhịn được ha ha cười một hồi lâu.
Nhưng ngẫm lại không biết nguyện vọng này bao giờ mới có thể thực hiện được, lại có chút thất vọng, thở dài.
"Bị điên rồi sao?" Yến Hàng nói.
"À," Sơ Nhất day day mũi, "Em muốn mua, mua nhà.'
"Mua xe trước đi," Yến Hàng nói, "Nỗ lực một chút cái gì có thể làm được trước thì làm trước."
"Phải đi xem triển, lãm ô tô thôi!" Sơ Nhất búng tay một cái, "Triển lãm!"
Đến Quốc khánh mới có triển lãm ô tô quy mô lớn, từ giờ đến Quốc khánh còn cả một khoảng thời gian.
Hơn nữa từ bây giờ đến Quốc khánh còn rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Yến Hàng muốn đi thi chứng chỉ, cậu phải tốt nghiệp, cũng phải thi, bố còn muốn tới đây ...
Quan trọng nhất là, mở phiên tòa.
Thôi Dật nói chuyện với Yến Hàng hai ba lần để xác nhận xem có phải hắn sẽ thực sự không đến nghe hay không.
Yến Hàng quyết định không đi nghe.
"Thật sự không nghe?" Sơ Nhất hỏi.
"Không dám nghe." Yến Hàng nói.
"Anh còn, còn việc không dám, làm à?" Sơ Nhất kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng nắm lấy.
"Ừa, không phải anh khiêm tốn, việc này anh sợ thật," Yến Hàng ngửa đầu dựa vào ghế salong, "Anh không dám."
"Nếu không thì em, em đi nghe," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Sau đó báo, cho anh?"
"Không cần, em đi cùng với anh," Yến Hàng nói, "Ngồi ở cửa tòa án."
Sơ Nhất ngẩn người: "Cửa?"
"Ừ," Yến Hàng nghiêng đầu nhìn cậu, "Anh không dám đi nghe, thế nhưng ..."
"Muốn xem trộm." Sơ Nhất nói.
"Lão Thôi nói có thể sẽ đi từ cửa chính, nói không chắc có thể nhìn nhìn một chút." Yến Hàng nói, "Anh chỉ muốn ... xem tình hình bố anh hiện giờ thế nào."
"Anh tuấn," Sơ Nhất nói, "Đẹp trai."
Yến Hàng nhìn cậu một chút rồi nở nụ cười: "Mẹ kiếp, chỉ thế là nhanh."
Sơ Nhất đến gần hôn lên mặt hắn mấy cái: "Vậy em với anh ngồi, ngồi cửa."
Thôi Dật qua sớm hơn hai người bọn họ hai ngày, buổi chiều hôm trước khi diễn ra phiên tòa Sơ Nhất và Yến Hàng mới tới nơi, Thôi Dật đã đặt phòng cho bọn họ ở khách sạn mà chú ấy đang ở, rất gần tòa án, đi bộ khoảng chừng hai mươi phút là tới.
"Em chưa từng, từng tới đây." Sơ Nhất nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Em lớn lên ở đây mà," Yến Hàng dựa vào cửa sổ, châm điếu thuốc, "Có phải em chỉ hoạt động xung quanh mỗi hai con đường gần nhà thôi đúng không."
"Không phải mỗi hai, con đường," Sơ Nhất nói, "Còn đến trường, đến chợ, thực phẩm còn có trung tâm, thương mại, phải bảy, bảy tám con phố đó."
"Vậy là anh coi thường em rồi?" Yến Hàng cười nói.
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.
"Chuyện về đây không nói với ông nội với bố em à?" Yến Hàng hỏi.
"Không nói," Sơ Nhất nói, "Ông bà nội không, không sao, bố em mà biết sợ, sợ ông ấy, xấu hổ."
Yến Hàng ngậm thuốc lá, nhìn xa xăm.
"Cần ăn cơm với, với chú Thôi với luật, luật sư Lưu không?" Sơ Nhất hỏi.
"Không cần," Yến Hàng vỗ vỗ vai hắn, "Hai người bọn họ tối nay không có thời gian nói chuyện với chúng ta, em muốn ăn gì lát chúng ta cùng đi ăn."
Không có gì muốn ăn, có lẽ là do lớn lên ở đây, Sơ Nhất cảm thấy bất cứ đồ ăn gì cũng đều rất bình thường, nhất là trong tình hình như bây giờ, bày trước mặt cậu cả một con dê nướng chắc cậu cũng chẳng có khẩu vị gì.
Yến Hàng thì càng không cần phải nói, lấy điếu thuốc thứ hai còn quên cả châm lửa, đưa lên miệng ngậm nửa ngày cũng không phát hiện ra, Sơ Nhất châm cho hắn mới khiến hắn giật mình bừng tỉnh.
"Thôi không hút nữa," Yến Hàng dụi tắt điếu thuốc lá, "Đi ăn cơm."
Con phố trước cửa khách sạn đúng lúc rất náo nhiệt, hai người bọn họ đi dọc theo con phố một đoạn tìm một quán ăn, miệng mồm nhạt nhẽo ăn một bữa cơm.
No hay không no còn không cảm giác được.
Sơ Nhất xoa xoa bụng.
"Chưa no à?" Yến Hàng lập tức hỏi.
"Không phải," Sơ Nhất thấy Yến Hàng đang trong tình trạng hiện giờ mà còn có thể chú ý đến động tác cực kỳ nhỏ của cậu thì rất cảm động, "Em chỉ đang xác, xác nhận là em ăn, cơm rồi thôi."
"Sao mà còn căng thẳng hơn cả anh vậy." Yến Hàng nở nụ cười.
"Em vốn còn muốn giả, giả bộ bình tĩnh hơn anh, một chút," Sơ Nhất thở dài, bắt chước điệu bộ Yến Hàng, khoác cánh tay lên vai hắn, "Nhưng em còn, còn nhỏ, không biết giả bộ."
"Sao lại có thể không biết xấu hổ mà nói mấy lời đó với anh vậy chứ," Yến Hàng nhìn cậu từ trên xuống dưới, đánh giá, "Sắp cao hơn cả anh, suốt ngày kêu mình nhỏ, mặt to như cái bánh rồi còn nhỏ."
"Nhỏ hơn anh," Sơ Nhất nói, "Là có thể nói em, em đáng yêu rồi."
"Đánh em đó." Yến Hàng nhìn cậu.
"Em có lớn, vẫn có thể đáng yêu." Sơ Nhất sửa lại.
"... Được rồi." Yến Hàng thở dài.
Đêm đó Yến Hàng không ngủ, tất nhiên Sơ Nhất cũng không ngủ được, sáng sớm lúc Thôi Dật gọi điện thoại cho Yến Hàng, hai người bọn họ đã ngồi ở phòng được gần một tiếng đồng hồ rồi.
"Lão Thôi nói chú ấy và luật sư Lưu bây giờ sẽ qua thẳng đó." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất bỗng đột nhiên đứng dậy: "Vậy chúng ta cũng đi, đi, đi, đi ..."
"Đi thì đi," Yến Hàng hơi nhếch khóe miệng cười nhìn cậu hát một câu, "Đi tới tháng 9 ..."
(Lời bài hát 九月九的酒 của Trần Thiếu Hoa)
"Bài hát kiểu này chỉ, chỉ có người già mới, hát thôi," Sơ Nhất xì một tiếng, "Anh lại còn hát."
"Đi thôi," Yến Hàng đứng lên, nhảy nhảy tại chỗ một chút, "Đi bí mật quan sát."
"Bao, bao giờ bắt đầu thế?" Sơ Nhất đi theo phía sau hắn ra khỏi phòng, nhỏ giọng hỏi.
"Không biết, nghe nói là phải áp giải người từ trại giam đến đây trước," Yến Hàng hình như đang tìm quần áo để thay, mà ngồi sờ soạng cái túi trước mặt nửa ngày cũng không bới ra được bộ nào, "Đưa người đến tòa mới ..."
Sơ Nhất thò tay lấy một chiếc áo phông từ trong túi ra bỏ vào tay hắn.
Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.
"Tiểu Hàng Hàng đừng, đừng căng thẳng." Sơ Nhất hôn lên trán hắn một cái.
"Ừm." Yến Hàng cười cười.
Sơ Nhất lại đưa tay nâng mặt hắn lên, xoa xoa mấy cái: "Bình tĩnh."
"Ừa." Yến Hàng nghiêng đầu, cọ cọ đôi môi vào lòng bàn tay cậu một chút.
Lúc hai người bọn họ tới cửa toàn án, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Không thấy ai, có hai người đang từ tòa nhà chính bước ra, nhìn vô cùng bình tĩnh.
Không, không phải bình tĩnh mà là cực kỳ trang nghiêm. Sơ Nhất mỗi lần đi qua tòa án không hiểu sao đều cảm thấy căng thẳng, cứ có cảm giác đi chậm một chút sẽ bị bắt lại vậy.
Cũng không biết tại sao.
Cho dù tòa án trước mắt này cũng không lớn lắm, nhìn không khác gì các tòa án khác.
Bên trong tòa án không có chỗ nào để ngồi đợi, Yến Hàng liền kéo cậu vào một cửa hàng bán trà ngay đối diện tòa án, cách một cửa kính có thể nhìn rõ động tĩnh xung quang cổng chính.
Ông chủ pha cho bọn họ một ấm trà, vừa giới thiệu loại trà.
Nhưng Yến Hàng hiển nhiên là cực kỳ lơ đãng, ông chủ nhìn sang phía đối diện: "Có phải hôm nay có người quen phải hầu tòa không?"
"Vâng," Yến Hàng thu lại ánh mắt, "Lát nữa chúng cháu sẽ mua trà, loại này đi ạ."
"Không sao," ông chủ cười cười, "Cứ uống trước đi, không mua cũng không sao."
"Cảm ơn ạ." Sơ Nhất nói.
Ông chủ đứng dậy đi ra, ngồi xuống một ghế xích đu bên kia từ từ uống trà.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, lúc bọn họ vừa tới đây là khoảng chín giờ, Thôi Dật nói sẽ không sớm như thế vì còn phải áp tải người tới, hai người bọn họ chắc là còn phải đợi một lúc lâu nữa.
Lúc mới đầu Sơ Nhất còn nghĩ nghĩ một chút, nếu như nhìn thấy chú Yến, sẽ là cảnh tượng như thế nào, liệu Yến Hàng có chạy như bay tới hô một tiếng "cáo già", sau đó chú Yến quay đầu lại, lệ tuôn hai hàng.
Sau đó lại nghĩ lại, cảm thấy trí tưởng tượng của mình quá nghèo nàn lại còn cẩu huyết, nhất là khi đang nắm tay Yến Hàng, cậu phát hiện tay Yến Hàng rất lạnh, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ biết nắm lấy tay Yến Hàng liều mạng xoa xoa.
Xoa đến gần mười giờ, Yến Hàng có chút ngồi không yên, Sơ Nhất có thể cảm giác được, hắn và Yến Hàng gần như đứng lên cùng một lúc, bước ra khỏi cửa hàng trà, đi về phía cổng chính.
Cùng Sơ Nhất băng qua phố đi tới cổng tòa án, Yến Hàng cảm thấy chân có chút lâng lâng.
Chuyện này mà để bố hắn biết không biết sẽ cười nhạo hắn tới mức nào, không phải chỉ là đến liếc mắt xem một người thôi sao, lại căng thẳng thành như vậy ...
Sau khi đăng ký xong vừa bước được hai bước đột nhiên Sơ Nhất kéo mạnh cánh tay hắn một cái.
Yến Hàng quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc xe đang từ bên ngoài vòng vào trong cổng tòa án, hắn nhất thời chôn chân tại chỗ.
Tuy rằng Thôi Dật nói có thể đến xem một chút, nhưng trong lòng Yến Hàng vẫn có sự chuẩn bị, hoặc là nhìn thấy hoặc là không nhìn thấy.
Lúc này nhìn thấy xe đi tới, có lẽ hắn có thể sẽ nhìn thấy người, đột nhiên cảm thấy hít thở khó khăn.
Bao lâu rồi?
Hơn hai năm?
Hay là ba năm?
Hay là hơn một năm?
Không, sao mà có hơn một năm được ... Hai năm? Ba năm?
Xe lái tới trước bậc thềm dẫn vào bên trong tòa nhà chính, Yến Hàng nhìn chằm chằm cửa xe, theo bản năng quờ tay sang bên cạnh một cái, chụp được tay Sơ Nhất, mạnh mẽ siết chặt.
"A a a." Sơ Nhất nhỏ giọng kêu.
Hắn nghe thấy, nhưng không buông tay.
Cửa xe mở ra, cảnh sát trại giam xuống xe trước, sau đó là ... bị can.
Yến Trí Viễn.
Chỉ từ đằng sau gáy, Yến Hàng ngay lập tức có thể nhận ra người này chính là bố hắn.
Tóc cắt rất ngắn, suốt hai mươi năm qua hắn chưa từng thấy ông ấy cạo tóc ngắn tới như vậy.
Bố theo sau cảnh sát bước lên bậc thang đi thẳng vào bên trong.
Yến Hàng cảm thấy có chút choáng váng, toàn thân như bị một tầng sương mù bao phủ, nhưng từ cách bước đi vẫn có thể nhận ra ông ấy đang đeo còng tay, dưới chân thì không thấy rõ được có đeo còng chân hay không.
Trong nháy mắt chuẩn bị bước vào bên trong đó, bố đột ngột dừng lại.
Sơ Nhất tự nhiên cảm thấy cực kỳ khâm phục sự ăn ý của Yến Hàng và chú Yến, trong tình huống như vậy vẫn có thể hành động giống y như nhau.
Ngay khi chú Yến quay đầu lại, Yến Hàng lập tức xoay người, quay lưng về phía tòa nhà chính.
Còn cậu chẳng kịp phản ứng lại, đứng như trời trồng nhìn chăm chăm chú Yến đang đứng bên kia.
Khoảng cách hơi xa, cậu hoàn toàn không nhìn được rõ biểu cảm của chú Yến, thế nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi ông ấy quay đầu trở lại, hình như cậu có thể trông thấy nụ cười trên khóe miệng chú Yến.
Đứng đó mãi một lúc lâu sau Sơ Nhất mới rút bàn tay nãy giờ vẫn bị Yến Hàng siết chặt tưởng như gãy xương đến nơi ra, mạnh mẽ vẩy vẩy mấy cái.
Yến Hàng nhìn cậu: "Đi vào?"
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
Khi Yến Hàng mở miệng, trong mắt vẫn còn ánh nước, sau đó nói xong nháy mắt một cái, trở lại dáng vẻ thường ngày.
"Ông ấy đang mặc đồ anh mua cho, chính là cái áo phông đó," Yến Hàng nói, "Bây giờ không cần mặc quần áo phạm nhân sao?"
"Chắc là không, không cần nhỉ?" Sơ Nhất nói.
"Tiếc thế," Yến Hàng nói, "Không thể cười nhạo ông ấy quần áo xấu xí, có điều vẫn có thể cười nhạo còng tay.
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu cười.
"Còn đổi kiểu tóc, trông có vẻ là cạo bằng tông đơ," Yến Hàng nói, "Ông ấy không thích tóc ngắn như vậy nhất, bảo là trông ngâu si."
Sơ Nhất không lên tiếng, nhìn Yến Hàng.
Yến Hàng vẫn nói rất nhiều, soi mói bình phẩm chú Yến một phen, còn tiện thể suy đoán xem lát nữa lúc tòa thẩm vẫn sẽ có biểu hiện như thế nào.
Cho dù là giọng điệu hay cử chỉ, Yến Hàng trông đều rất thoải mái.
Nhưng Sơ Nhất thấy hắn nói tràng giang đại hải như vậy là biết hắn cũng chẳng thoải mái gì, thậm chí nói suốt một lúc lâu như vậy còn không đổi tư thế, vẫn là dáng vẻ lúc mới xoay lưng lại.
"Yến Hàng." Sơ Nhất ngắt lời hắn.
"Anh nghĩ đến lúc đó ... Hả?" Yến Hàng dừng lại.
"Không sao đâu," Sơ Nhất nói, "Nhất định sẽ thuận, thuận lợi."
"Ừm." Yến Hàng rốt cục nhúc nhích một chút, cúi đầu nhẹ nhàng giậm giậm chân.
"Lúc chú ấy đi, đi vào," Sơ Nhất nói, "Nhìn chúng ta cười, cười đấy."
"Thế à?" Yến Hàng ngẩng đầu lên.
"Ừ," Sơ Nhất gật đầu, "Em nhìn thấy."
Yến Hàng nhìn cậu, nửa ngày sau mới xì một tiếng: "Nhất định là kiểu cười sâu xa ... Lần trước lúc viếng mộ mẹ anh em còn sợ đến thế, lúc nãy thấy bố anh em không sợ hãi mà quỳ xuống à?"
"A!" Sơ Nhất đột nhiên sững sờ, "Đây là ra, ra mắt phụ huynh à!"
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay có chuyện này, ở bên ngoài tòa án có thể thấy người hay không tôi có đi hỏi một vòng, cả luật sư cả cảnh sát trại giam, nói không giống nhau lắm, người nói có thể nhìn thấy, có người lại bảo là đi lối riêng không thấy được. Cho nên việc này là tùy thuộc vào tòa án các cấp và tình huống cụ thể.
Với cả là tình tiết chuyện, muốn cho Yến Hàng nhìn bố hắn lấy một lần, dù sao cũng rất lâu rồi không gặp nhau ⊙▽⊙