Đôi lúc Sơ Nhất gác chân lên người Yến Hàng, Yến Hàng sẽ thản nhiên xoa xoa nắn nắn chân cho cậu vài lần.

Lúc được xoa nắn chân cậu liền cảm thấy mình như muốn thăng thiên, rất thoải mái, trong lòng ngứa ngáy, sau đó phát hiện thời điểm được Yến Hàng tuốt cẩu mới là muốn thăng thiên, thở cũng không nổi.

Tới một giây trước mắt này, cậu rốt cục cảm nhận sâu sắc được rằng, chính mình quả là một Chó đất quê mùa thiếu hiểu biết, động chút là muốn thăng thiên, lúc muốn thăng thiên đều không tìm ra từ ngữ.

Kể cả có tìm ra từ để hình dung đi chăng nữa, lúc này cậu cũng không thèm đoái hoài.

Từ khi Yến Hàng thuận một đường hôn từ ngực cậu hôn xuống tới bụng dưới, trong đầu cậu đều là dung nham, ngoài hưng phấn sôi trào ra không có gì khác nữa.

Đây là cảm giác trước nay cậu chưa từng được lĩnh hội cũng chưa từng tưởng tượng đến, đừng nói đến đầu óc đông cứng, hô hấp mất luôn rồi, cậu cũng không cần thở nữa.

Mỗi một tấc da dẻ, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào, đều bị cảm giác hưng phấn mãnh liệt bao vây, tất thảy mọi giác quan đều tê liệt với mọi thứ, trừ Yến Hàng.

Những thứ cậu có thể nghe thấy, có thể nghĩ đến, có thể cảm nhận được, chỉ có khoái cảm mãnh liệt được bao bọc bởi ẩm ướt và ấm áp mà Yến Hàng mang lại.

Thậm chí ngay tại thời khắc sống còn còn gan to bằng trời mà một tay nắm lấy tóc Yến Hàng, nhưng trước khi cậu trong trạng thái vô thức kịp hiểu ra mình muốn kéo tóc Yến Hàng làm gì, Yến Hàng đã nắm lấy tay cậu, đè lại xuống ghế salong.

Sau đó, gần như hôn mê.

Thật hôn mê luôn rồi.

Sơ Nhất cảm thấy toàn thân căng thẳng đến không thể thở nổi, các khớp xương đều căng ra như sắp đứt, cuối cùng đột nhiên được thả lỏng, tới tận vài phút, sau đó ngã nằm xoài ra ghế salong như chó ăn rau.

Mãi cho tới khi Yến Hàng mặt đầy nước từ trong nhà tắm bước ra, cậu mới hơi hơi hoàn hồn.

"Bắn đầy, đầy mặt anh à?" Cậu hơi hoảng hốt hỏi một cậu.

"Trong miệng." Yến Hàng lau nước trên mặt.

"... À." Lần thứ hai cậu hồn lìa khỏi xác.

Yến Hàng đi tới, sờ sờ mặt cậu: "Aiz, Chó con."

"... Hả?" Cậu nhìn Yến Hàng.

"Bình tĩnh lại chưa?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Chưa đâu." Cậu nói.

"Vậy em cứ thong thả," Yến Hàng nói, "Anh đi nấu gì ăn, muốn ăn món gì?"

"Cơm." Cậu nói.

"Được thôi." Yến Hàng cười cười.

Vừa định xoay người đi vào nhà bếp, Sơ Nhất nắm lấy tay hắn.

"Sao thế?" Yến Hàng quay đầu.

"Nghỉ một lúc." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng ngồi xuống bên cạnh cậu, Sơ Nhất ôm chặt lấy Yến Hàng.

"Không phải em muốn ngồi tâm sự chia sẻ kinh nghiệm đấy chứ hả?" Yến Hàng xoa xoa lưng cậu.

"Không." Sơ Nhất nói, "Chỉ muốn nghỉ, một lúc."

"Có lạnh không?" Yến Hàng cầm điều khiển điều hòa, "Cái người này trần trùng trục quá thể."

Sơ Nhất ngẩn người, đột nhiên hồi hồn, nhanh chóng sờ sờ mông mình một cái, sờ quần lót xong thở phào nhẹ nhõm: "Không bị thủng."

Yến Hàng cười, không lên tiếng.

Cứ ngồi thẫn thờ như vậy tới cả mười phút, rốt cục cảm giác của Sơ Nhất cũng khôi phục lại bình thường, đầu óc có thể suy nghĩ, thân thể cũng hoạt động tự nhiên, lúc này mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, khe khẽ thở dài.

"Sao vẫn còn thở dài." Yến Hàng hỏi.

"Quá kích, kích thích," Sơ Nhất nói, Chuyện này cũng quá, kích thích rồi."

"Vậy sau này không kích thích em nữa." Yến Hàng nói.

"Đừng mà." Sơ Nhất không hề nghĩ ngợi đáp liền một câu, nói xong tự nhiên cảm thấy mặt mình bốc hỏa luôn rồi.

Yến Hàng dựa lưng vào ghế salong cười nửa ngày: "Anh chỉ là lo em không chịu nổi thôi sao?"

"Sức chịu, chịu đựng của em rất, mạnh." Sơ Nhất nói.

"Ồ." Yến Hàng nhìn cậu, vẫn cười.

Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn: "Em cũng có, có thể kích, kích thích anh."

"Nói sau đi," Yến Hàng nói, "Anh sợ em cắn đứt của anh."

Sơ Nhất xì một tiếng.

"Dù sao cũng là cẩu mà." Yến Hàng nói.

"Muốn thử, không?" Sơ Nhất quay đầu, có chút không phục.

Thực ra hắn cũng quá hưng phấn, không nhịn được thói nói hay của Yến Hàng, Yến Hàng nói tới là sinh động, nào là tài xế kỳ cựu gì đó, thực ra cũng giống cậu là lần đầu tiên.

Tài xế mới tội gì cứ làm khó dễ tài xế mới đây.

"Bây giờ á?" Yến Hàng nở nụ cười.

"Ừm." Sơ Nhất vươn tay kéo kéo quần hắn.

"Ấy ấy ấy," Yến Hàng nhanh chóng kéo quần lên, "Em bình tĩnh hoàn hồn đi, anh nấu gì ăn trước đã, lát anh đến nhà chú Thôi Dật hỏi thăm tình hình, hôm nay chú ấy đi cùng một luật sư khác tới gặp bố anh, không biết có tin tức gì mới không."

"Á, được." Sơ Nhất lập tức thu tay về, chuyện chú Yến đối với cậu mà nói chính là liều thuốc an thần, có thể trong nháy mắt khiến cậu tỉnh táo lại.

Cơm tối Yến Hàng nấu chính là mỳ ý và mấy món điểm tâm ngọt, vẫn là tốc độ cực nhanh, mùi vị ngon miệng.

Thế nhưng hôm nay vậy mà Sơ Nhất lại không cảm thấy thèm ăn như mọi ngày, đồ ăn trong miệng đều không cảm nhận được hết mùi vị.

"Em làm, làm sao vậy?" Cậu cảm thấy việc này cực kỳ không phù hợp với phong cách của mình, không nhịn được hỏi Yến Hàng một câu, "Bị ốm ư?"

"Bị anh cắn đến bị ốm luôn?" Yến Hàng vừa ăn vừa hỏi.

"Em chẳng, chẳng có khẩu vị gì." Sơ Nhất cau mày, nhíu mày mấy giây lại nhanh chóng giơ tay ấn ấn mi tâm.

"Chắc hưng phấn qua," Yến Hàng nói, "Chú ý đều chạy hết xuống JJ, không trở về được nữa."

"... Em không có chú, chú ý chạy hết, xuống JJ!" Sơ Nhất nói.

Yến Hàng cười không lên tiếng.

Sơ Nhất nhìn chằm chằm hắn một lúc, do dự nhỏ giọng nói một câu: "E rằng cũng, cũng có thể, dù sao em còn, còn nhỏ."

"Đúng nhỉ, còn chưa thành niên đây." Yến Hàng gật đầu.

"Bị anh dạy, hư." Sơ Nhất thở dài.

"Hối hận rồi chứ gì." Yến Hàng cười nói.

"Không," Sơ Nhất nghĩ lại lại rất xúc động, "Nếu không, không có anh, em hiện tại cũng không, không biết ra sao, không dám tưởng tượng..."

Có lẽ vẫn còn ở nhà, chắc chắn không thi nổi cấp ba, chỉ có thể đi học nghề ở một nhà nào đó quanh đấy, mỗi ngày đều phải về nhà, sống trong ngột ngạt và chán nản.

Cha không ở nhà, mẹ thì bỏ đi, cậu và ông bà ngoại ... Nghĩ đến đã thấy tối tăm mù mịt không ánh mặt trời.

"Gần đây bố em có liên lạc với em không?" Yến Hàng hỏi một câu.

"Không," Sơ Nhất lắc đầu một cái, "Ông nội gọi, gọi cho em, nói ông ấy không, không ta khỏi cửa."

"Không tìm việc làm?" Yến Hàng nói, "Ông ấy là vô tội được thả, không ảnh hưởng đến tìm việc làm, đổi một nơi ở khác, cũng chẳng ai biết ông ấy từng xảy ra chuyện gì."

"Cho nên thật, nhìn không nổi bố em," Sơ Nhất nhíu mày, "Ngã không, không đứng dậy nổi."

"Bây giờ ông bà nội em nuôi ông ấy sao?" Yến Hàng hỏi.

"Không biết, em bảo ông nội đừng, cho ông ấy tiền," Sơ Nhất nói, "Em cũng, cũng không cho, ông ấy mới có bao, nhiêu tuổi, cứ như vậy phế, phế à."

Yến Hàng cười cười: "Nói mấy lời này nghe y như người già, thế mà còn không biết xấu hổ kêu mình còn nhỏ."

"Chính là còn nhỏ," Sơ Nhất nói, "Chó con, đặc biệt đáng, đáng yêu Chó, con."

"Ừa, Chó con." Yến Hàng tặc tặc lưỡi.

Cơm nước xong Yến Hàng gọi điện cho Thôi Dật rồi ra khỏi cửa, để đầy tớ Sơ Nhất ở nhà dọn dẹp bát đĩa.

Thoạt nhìn nhà Thôi Dật là biết chính là thiếu đầy tớ, tuy rằng không thể nói là hỗn loạn nhưng chính là liếc mắt một cái nhận ra ngay khí chất cẩu độc thân.

"Thế nào ạ?" Yến Hàng hỏi, "Thầy Lưu có ý kiến gì không?"

"Suy nghĩ bước đầu cũng không khác lắm với lời chú từng nói," Thôi Dật nói, "Họ Đinh phạm tội lớn, kết hợp với động cơ gây án của bố cháu, cách thức, kết quả, hơn nữa ông ấy không có tiền án, là phạm tội lần đầu, tất cả đều có lợi, hiện tại có hai điểm chú hơi băn khoăn, có phải phòng vệ chính đáng hay không, ông ấy với Sơ Lập Tân đều khai như nhau, còn xem đề cập chuyện này như thế nào, điểm còn lại là bỏ trốn."

"Vâng," Yến Hàng gật gật đầu, "Cháu hiểu rồi."

"Kinh nghiệm thầy Lưu rất phong phú, còn có chú làm trợ thủ cho ông ấy," Thôi Dật nói, "Cháu cứ yên tâm chờ, vụ án này liên quan đến vụ án trước đây, điều tra chắc phải hai, ba tháng, tố tụng một, hai tháng nữa, rồi còn tái thẩm, chú tính toán chắc khoảng chừng tám tháng, thời gian dài như vậy, nếu cháu không vững vàng, chú không dễ chịu lắm."

"Chú có gì mà không dễ chịu." Yến Hàng cười cười.

"Lúc Yến Trí Viễn bặt vô âm tín cũng vậy, bây giờ người cũng ở đây rồi, thỉnh thoảng còn muốn gặp một lần," Thôi Dật nói, "Hỏi thăm con trai ông ấy thế nào, chú nói thế nào, ngày nào cũng buồn rười rượi, cùng ta đi nghe ngóng?"

"Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ thoải mái, thực ra chỉ cần ông ấy không chết là được, cháu cũng không đòi hỏi gì khác." Yến Hàng cầm miếng socola trên bàn nhà Thôi Dật bóc ra ăn.

"Lúc trước không bị đâm chết, sau này chắc chắn không chết được," Thôi Dật nói, "Chờ phán quyết cuối cùng là được."

"Được," Yến Hàng gật đầu, "Có phải đến lúc mở phiên tòa cuối cùng cháu mới có thể gặp bố cháu không?"

"Đúng," Thôi Dật gật đầu, "Đến lúc đó cháu có thể đến nghe một chút ..."

"Cháu cảm thấy có lẽ không đi thì hơn," Yến Hàng nhíu nhíu mày, "Không thoải mái, bố cháu chắc cũng không muốn gặp cháu như vậy."

"Tùy cháu," Thôi Dật vỗ vỗ vai hắn, "Hôm nay chú đã chuyển lời của cháu cho ông ấy rồi."

"Ông ấy phản ứng thế nào?" Yến Hàng hỏi.

"Cháu cảm thấy thế nào?" Thôi Dật cười.

"Chắc sẽ bảo cháu giống mấy tiểu cô nương." Yến Hàng nói.

"Đúng cha con ruột." Thôi Dật dựng thẳng ngón cái.

"Chắc chắn rồi." Yến Hàng có chút bất đắc dĩ.

Chuyện của cha hắn, cũng gần như vậy, ngoại trừ khẩu cung của ông ấy và ý kiến chung của luật sư, Yến Hàng cũng không hỏi thêm gì nữa, thật ra có nói gì nữa chưa chắc hắn có thể hiểu được.

Vậy thì chờ đi, Thôi Dật nói khoảng tám tháng, thực ra ngẫm lại cũng không đến mức quá lâu.

Chỉ cần biết rằng cha hắn không có chuyện gì, hơn nửa năm nay cũng sẽ không khó chịu đến như vậy, trước đây khó chịu vì cái gì cũng không biết, tất thảy mọi sự đều chỉ có thể đoán già đoán non, lại đều chỉ nghĩ theo hướng xấu nhất.

---

Không biết có phải hai tháng nghỉ hè làm thêm cho Sơ Nhất sức mạnh và tự tin hay không, sau khi tựu trường nhiệt tình tăng vọt, hết mình lao đầu vào học tập.

Yến Hàng nằm trên ghế salong lướt vòng bạn bè của Sơ Nhất, chưa tới một tháng đã có tới bốn, năm lần đăng lên mấy bức ảnh đen kịt, toàn dầu là dầu cùng với mấy đống linh kiện oto không biết cái nào với cái nào.

Cũng không có caption, chỉ có mấy chiếc emo nho nhỏ.

Vốn dĩ Yến Hàng còn nghĩ kỳ nghỉ lễ Quốc khánh hắn không thể cùng Sơ Nhất đi chơi, sợ Sơ Nhất sẽ buồn, bây giờ nhìn lại, Sơ Nhất có khi cũng không có thời gian mà đi chơi.

Bây giờ người ta đã là đàn anh ngành khí tu, bất kể là mặt mũi, hay giá trị vũ lực, hay là trình độ nghiệp vụ, cũng phải kêu một tiếng Cẩu ca.

Kỳ nghỉ Quốc khánh của Cẩu ca, chắc lại lăn lộn với dầu máy trong gara thôi.

Nghỉ lễ Quốc khánh có thể bỏ qua, nhưng cuối tuần vẫn phải có.

Hôm nay là cuối tuần, Sơ Nhất vật lộn trong nhà sửa xe của trường hơn nửa ngày, sau đó nhắn tin cho hắn.

- Em đứng ở đối diện nhà hàng đợi anh tan tầm nhé.

Yến Hàng cảm thấy được, một người đối với một người có quan trọng hay không, quan trọng đến mức nào, hiện tại đã có thể nhìn ra được.

Hôm nay hắn vốn uể oải cùng tâm trạng phiền não bởi khách quá đông, chỉ một tin nhắn này thôi cũng đủ khiến hắn nhất thời phấn chấn lên, hơn nữa là phấn chấn tới tận lúc tan tầm.

Hắn và Sơ Nhất ở bên nhau không phải ngày một ngày hai, từ khi biết nhau tới giờ đã trải qua không ít chuyện, thậm chí một số chuyện tới giờ còn chưa có kết quả, nhưng hắn lại vẫn như cũ cứ nghĩ tới Sơ Nhất, nhìn thấy Sơ Nhất là cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.

Có lẽ Sơ Nhất cũng không biết mình có năng lực lớn như vậy đâu.

Yến Hàng thay quần áo xong, đang từ phòng thay đồ đi ra thì đụng phải Tiểu Hồ.

"Hàng ca," Tiều Hồ vừa nhìn thấy hắn, lập tức tiến tới, nhỏ giọng nói, "Vị đại tiểu thư kia lại tới nữa rồi."

"Ở đâu?" Yến Hàng hỏi.

"Không thấy người, em vừa xuống dưới liền thấy xe cô ta đậu ở trước cửa đó." Tiểu Hồ nói.

Yến Hàng nhíu mày: "Vậy đường chạy trốn của anh cũng khó mà xác định rồi."

"Phải đó," Tiểu Hồ nói, "Cũng không biết cô ta sẽ chặn anh ở lối nào ... Nếu không em đi tìm cô ta, nói là anh không làm ở đây nữa?"

"Cậu cảm thấy liệu cô ta có tin cậu không?" Yến Hàng nói.

"... Không." Tiểu Hồ thở dài.

"Không sao đâu," Yến Hàng cười cười, "Cũng không thể làm gì tôi, chỉ là hơi phiền chút."

"Anh nói tại sao không có cô nương nào quấn lấy em như vậy chứ?" Tiểu Hồ có chút tủi thân.

"Tôi phiền muốn chết đây, cậu còn hâm mộ?" Yến Hàng nhìn cậu ta.

"Anh phiền nhưng em đâu có phiền," Tiểu Hồ nói, "Đại tiểu thư dung mạo xinh đẹp, lại có tiền ... Thôi không nói nữa, anh đi nhanh lên đi, nhỡ đâu lát nữa cô ta mò tới đây còn khó chạy hơn."

"Đi đây." Yến Hàng vỗ vỗ vai cậu ta.

Đại tiểu thư này, Yến Hàng không nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ta là từ bao giờ, theo như đại tiểu thư nói thì ít nhất phải một, hai năm trước, nhưng Yến Hàng hoàn toàn không có ấn tượng.

Khi đó hắn đang ở đại sảnh, mỗi ngày khách ra vào đếm không xuể, nếu như chỉ ghé qua vài lần để ăn cơm, hắn nhất định không nhớ được, cho dù là một cô nương xinh đẹp đi chăng nữa.

Cô nương xinh đẹp trước đây hắn còn có thể để mắt vài lần, từ khi ở bên trai đẹp rồi hắn cơ bản ngoảnh mặt làm ngơ.

Đại tiểu thư đại khái từ một tháng trước mới bắt đầu chính thức ra trận, thông qua quản lý đại sảnh gọi hắn tới, sau đó giới thiệu bản thân rồi tỏ tình.

Yến Hàng lễ phép cự tuyệt, nhưng cũng không nói rằng mình không có hứng thú với con gái, chỉ là không ngờ tới cô ta cứ mấy ngày lại tới một lần, hôm nay đây đã là lần thứ tư rồi, giống như đang nhắc nhở Yến Hàng rằng hắn vẫn là một trai đẹp đang được tiểu cô nương theo đuổi.

Xe đại tiểu thư đỗ ở trước cửa nhà hàng có lẽ là cái bẫy, khiến người ta cho rằng cô ta sẽ ngồi xổm đâu đó ở phòng lớn rồi chọn đi lối cửa sau, cho nên Yến Hàng quyết định đi thằng qua đại sảnh.

... Thực ra cũng chỉ là tùy tiện tìm lý do, từ đại sảnh đi ra chính là đường lớn, có thể lập tức nhìn thấy Cẩu tử đang ngồi xổm bên đường đối diện đợi hắn.

Trong đại sảnh bình an vô sự, không thấy đại tiểu thư.

Yến Hàng thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, liền thấy chiếc xe thể thao đỗ phía bên trái cùng với vị đại tiểu thư đang đứng dựa vào cửa xe.

"Trốn em phải không," đại tiểu thư đi tới, "Gặp mặt tán gẫu vài câu kết bạn thôi cũng không cho cơ hội luôn sao? Có phải tuyệt tình quá không."

"Bạn bè gì đó hôm khác kết đi," Yến Hàng nói, "Hôm nay tôi rất bận, không có thời gian."

"Bận chuyện gì vậy?" Đại tiểu thư ấn điều khiển từ xa trong tay, chiếc xe kêu lên một tiếng, "Em đưa anh đi."

"Không cần," Yến Hàng nhìn Sơ Nhất đang đứng phía đối diện, do dự một chút rồi chỉ chỉ, "Có người đón rồi."

"Ai?" Đại tiểu thư nhìn một chút, "Đi bộ á?"

"Chạy bộ," Yến Hàng nói, "Chạy về nhà."

"Chạy về nhà?" Đại tiểu thư ngẩn người, "Không phải anh nói anh rất bận sao? Vội về nhà à?"

"Đúng vậy," Yến Hàng, "Chúng tôi cả tuần chỉ có hai ngày này mới có thể gặp nhau, tất nhiên là vội về nhà rồi.

Đại tiểu thư hoang mang đầy mặt.

"Bên đó," Yến Hàng nói, "Là bạn trai tôi."

Đại tiểu thư trố mắt.

Yến Hàng hái một bông hoa từ chiếc chậu hoa bên cạnh đưa vào tay cô gái: "Cảm ơn."

Sau đó không đợi cô nàng nói nữa liền thằng thắn đi về phía trước.

"Ai vậy?" Sơ Nhất hỏi, "Tiểu, tỷ tỷ kia."

"Đừng có gọi thân thiết như vậy," Yến Hàng choàng tay qua vai cậu, "Lát nữa biết được chân tướng lại hối hận vì đã gọi như thế đấy."

"Chân tướng là cái, cái gì?" Sơ Nhất hỏi.

"Em đoán đi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất quay đầu lại nhìn một chút, trầm tư: "Một phú bà muốn, muốn bao nuôi anh, sao?"

"... Thế mà cũng đoán được." Yến Hàng cảm thán.

"Không phải à?" Sơ Nhất hỏi.

"Một người chỉ muốn kết bạn ..." Yến Hàng chưa nói xong đã bị Sơ Nhất ngắt lời.

"Không thể," Sơ Nhất nói, "Chỉ muốn kết, kết bạn anh sẽ, sẽ không có thái, độ như vậy."

"Anh có thái độ gì?" Yến Hàng liếc mắt nhìn hắn.

"Anh chỉ em," Sơ Nhất nói, sau khi suy nghĩ một chút liền nở nụ cười, cười đến là vui vẻ, "Yến Hàng."

"Hả?" Yến Hàng chọc chọc mặt cậu, "Cười gì vậy."

"Có, có phải anh nói với, cô ấy," Sơ Nhất, "Đó là bạn, bạn trai tôi."

"Em bây giờ được đó," Yến Hàng nở nụ cười, "Hiểu rất rõ anh."

"Nói thế thật?" Sơ Nhất xoay mặt nhìn hắn.

"Ừm." Yến Hàng gật gật đầu, "Anh nói đó là bạn trai tôi, chúng tôi một tuần chỉ có thể gặp nhau hai ngày, tôi phải nhanh nhanh cùng cậu ta chạy bộ về nhà hưởng thụ đêm xuân."

"... Đánh rắm." Sơ Nhất nói.

"Thật," Yến Hàng ghé vào tai cậu, "Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, buổi tối muốn hưởng thụ một chút.

"Ồ." Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, "Anh đột nhiên nói, nói như vậy, em có hơi, hơi ngại."

"Không sao, em ngại là chuyện bình thường," Yến Hàng xoa xoa đầu cậu, "Em còn nhỏ mà."

"Đúng vậy." Sơ Nhất cười.

"Chạy về thôi," đi một đoạn bỗng Yến Hàng nói, "Lâu rồi không chạy bộ."

"Ngày nào em cũng chạy." Sơ Nhất nói.

"Anh cũng chạy mỗi ngày," Yến Hàng xì một tiếng, "Chúng ta lâu rồi không chạy chung, giờ ở cạnh nhau chỉ suốt ngày nghĩ mấy loại chuyện không đứng đắn."

"Nghiêm, nghiêm túc đi," Sơ Nhất gật gật đầu, hai người bọ họ đều đang mặc đồ chạy bộ, cũng không mang túi xách, chạy về cũng không vấn đề gì, "Chạy thôi."

Yến Hàng gảy gảy mặt cậu, chạy ra bên ngoài.

Sơ Nhất theo sau, cùng hắn chạy song song.

Con đường này cũng ổn, tầm này vỉa hè chưa nhiều người đi lại, hai người bọn họ chạy rất thoải mái.

Trước đây chính là chạy như thế này, không có đường chạy, không có sân tập, cứ như vậy chạy men theo lề đường, cậu chạy sát chân tường, Yến Hàng chạy phía bên ngoài, thỉnh thoảng còn vươn tay kéo cậu ra.

Hồi đó việc vui vẻ nhất mỗi ngày, chính là buổi tối được chạy bộ cùng với Yến Hàng.

Chạy hai vòng, ngồi xuống ghế đá bên bờ sông nghỉ ngơi một hồi, uống nước nói chuyện phiếm.

Lúc ấy cậu cực kỳ dễ hài lòng, Yến Hàng xuất hiện ngay khi cậu dễ dàng thỏa mãn nhất, mang đến một mối quan hệ vượt ngoài mong đợi.

Lúc đó so với thời điểm hiện tại, thực ra cũng không được tính là thực tế, cũng không thể nói là quá vui vẻ, rời khỏi phạm vi của Yến Hàng, cậu lập tức quay trở lại bóng tối.

Nhưng cậu có thể nhớ nhất nhiều, mỗi một chi tiết nhỏ giữa cậu và Yến Hàng đều có thể nhớ tới rõ ràng.

Cậu thậm chí có thể nhớ lần đầu tiên nắm tay Yến Hàng, cảm giác bàn tay hắn nắm chặt mắt cá chân cậu, càng nhớ rõ nụ hôn động viên Yến Hàng đặt lên trán cậu.

Có lẽ là từ lúc đó, tình cảm cậu dành cho Yến Hàng, đã không chỉ là tình bạn đơn giản nữa, nhưng dù sao cũng là Chó đất, phản ứng hơi chậm.

"Nghĩ gì thế?" Yến Hàng hỏi.

"Rất, rất nhiều," Sơ Nhất nói, "Chuyện trước đây cùng, cùng nhau chạy bộ."

"Hoài niệm à?" Yến Hàng cười.

"Không cần hoài," Sơ Nhất nói, "Vẫn luôn nhớ, nhớ kỹ."

"Anh không nhớ rõ," Yến Hàng nói, "Làm sao bây giờ."

"Em sẽ không ghét, ghét bỏ anh ..." Sơ Nhất nói, "A, A Alz, Artz, Erzmer ... Alzheimer!"

Yến Hàng cười ngặt nghẽo, vừa chạy vừa cười,

"Mời em uống, uống nước đi," Sơ Nhất xì một tiếng, chỉ chỉ sạp báo nhỏ trước mặt, "Kia kìa."

"Được." Yến Hàng gật đầu.

Hai người mua một chai Coca, ông chủ trả lại hai đồng tiền xu.

Yến Hàng cầm lấy, đưa cho Sơ Nhất một đồng: "Đồng xu ma thuật."

Sơ Nhất cầm đồng xu lên đột nhiên ngẩn người, hiện giờ cậu không còn mang theo đồng xu mặc áo da của Yến Hàng theo bên mình nữa, mà đặt ở gối đầu.

Cậu đã không còn là Chó đất cần phải cảm nhận sự hiện diện của Yến Hàng mới có thể lấy hết can đảm của mình như hồi đó nữa.

Nhưng nghe thấy đồng xu ma thuật, cậu vẫn đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.

Yến Hàng không lên tiếng, đi lên phía trước một đoạn chìa tay đến trước mặt cậu, đồng xu lật qua lật lại giữa các ngón tay.

Sơ Nhất nhìn đồng xu, Yến Hàng vẫn chưa nói cho cậu biết cái món ảo thuật chuyên dùng cua gái này rốt cục là làm như thế nào, có lẽ cũng không có ý định nói cho cậu biết, thực ra cái món ảo thuật này cuối cùng cũng chỉ cua được mỗi một chú Chó con, quả thực thất bại.

Yến Hàng lật tay một cái, đồng xu biến mất.

"Oa!" Sơ Nhất lập tức hô một tiếng, "Thật là lợi hại!"

Yến Hàng cười cười.

"Đi đâu rồi?" Sơ Nhất tiếp tục phối hợp.

Yến Hàng vòng tay qua bả vai cậu, chạm vào tai trái cậu một cái, cậu vừa mới quay đầu, mặt đã bị ngón tay Yến Hàng chọt vào.

"Hiện tại thì cũng không thích hợp cho lắm, đang ngoài đường, cũng không thể nào lãng mạn được." Yến Hàng nhẹ giọng nói bên tai phải cậu, "Mà là có chút lời nói, cảm thấy rất thích hợp, liền muốn nói."

Sơ Nhất không lên tiếng, Yến Hàng ghé vào tai cậu thì thầm làm cậu rất thoải mái, chỉ muốn nhắm mắt lại lắng nghe.

Nghe bao lâu cũng được.

"Anh cảm thấy chắc chắn em không hiểu yêu là như thế nào, em quê mùa," Yến Hàng nói, "Thế nhưng anh cũng không hiểu lắm, dù rằng anh thời thượng hơn em."

Sơ Nhất nghe xong có hơi buồn cười, nhưng kích động từ trong thâm tâm đột nhiên xông tới làm cậu không cười nổi, cậu cảm thấy bốn phía xung quanh đều tối sầm, chỉ có cậu và Yến Hàng là sáng.

Yến Hàng tiếp tục nhẹ giọng nói: "Nhưng anh vẫn muốn nói ..."

"Em yêu anh." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng đột nhiên im bặt, vài giây sau mới nói một câu: "Ta con mẹ nó muốn đánh người, một đứa cà lăm con mẹ nó còn học được thói cướp lời người ta có phải là muốn ăn đòn không hả!!!"

Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn cười.

"Đánh ngay bây giờ đấy!" Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm.

Sơ Nhất không lên tiếng, vẫn chỉ cười, bản thân cảm thấy xưa nay chưa từng cười ngu xuẩn đến như vậy, nhưng chỉ là không thể ngừng cười.

Yến Hàng thở dài, vươn tay ôm lấy cậu.

"Thôi, cướp cũng cướp rồi," Yến Hàng nói, "Anh cũng yêu em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play