Đêm dài dằng dặc, buồn ngủ lắm rồi.
Chả hiểu sao lại có người muốn tuốt cẩu.
Cẩu cũng có tôn nghiêm của cẩu nha, không thể mỗi lần đều thành thành thực thực nằm yên cho người ta tuốt, con sâu xéo lắm cũng quằn nha.
Cho nên trận này người tuốt cẩu và cẩu bị người tuốt chiến đấu rất chi kịch liệt.
Chó đất và Chó Tây đều thở dốc đến lợi hại.
Ga trải giường cũng bị giày xéo cuộn thành một cục, chăn gối thì bị vung xuống đầy đất.
Nói thật, lúc Yến Hàng nhảy xuống khỏi giường phi như bay vào nhà tắm rửa ráy nọ kia Sơ Nhất vẫn còn ngồi trên giường thần người nhìn một đống tan tác, cảm thấy không giống như vừa tuốt cẩu, nhìn đi nhìn lại đây hẳn phải là hiện trường một cuộc bạo động mới đúng.
"Chó con, thay ga trải giường đi!" Yến Hàng lao vào nhà tắm rồi lại thò đâu ra hô lên một câu.
"Dựa vào cái gì." Sơ Nhất ngồi xếp bằng giữa đống hỗn độn trên giường.
Yến Hàng không để ý tới cậu nữa, đóng cửa nhà tắm lại.
Sơ Nhất thở dài, thế mà bây giờ mình không còn bị mọi người bắt nạt nữa, chỉ còn một người dám bắt nạt thôi.
Trước khi Yến Hàng tắm xong cậu vẫn ngoan ngoãn xuống khỏi giường, tìm ga sạch thay, ngẫm nghĩ nhìn nhìn cái chăn đang lăn lóc trên nền đất, với sự chú ý và trình độ bắt nạt người của Yến Hàng, vỏ chăn chắc chắn cũng phải đổi thôi.
Vậy nên cậu thay luôn cả vỏ chăn.
Yến Hàng đi ra vừa hay thấy Sơ Nhất đang ôm đống chăn ga vừa thay mang đi giặt.
"Ngoan quá." Yến Hàng lại gần hôn cậu một cái.
"Loại ân, ân huệ nhỏ xíu này cũng đòi, đòi dỗ người, ta." Sơ Nhất ra khỏi phòng ngủ.
"Anh chà lưng cho em nhé." Yến Hàng trong phòng nói vọng ra.
"Không cần," Sơ Nhất thở dài, "Em sợ anh đánh, đánh em."
Yến Hàng nằm dài trên giường cười hắc hắc nửa ngày.
Sơ Nhất nhét vỏ chăn và ga giường vào máy giặt, sau đó ngồi xổm trước máy giặt.
Máy giặt nhà cậu dùng là loại cực kỳ cổ lỗ sĩ, lúc hoạt động tưởng như đang nghiền nát quần áo chứ không phải giặt, nói là tự động nhưng nếu không có người nhúng tay vào thì không giặt nổi.
Nay là lần đầu tiên cậu dùng máy giặt kiểu mới, lúc trước toàn là Yến Hàng bấm bấm, giặt xong cậu lấy ra phơi.
Cũng may tuy rằng cậu quê mùa thật, nhưng đầu óc vẫn dùng tốt, nhìn mấy lần là hiểu, bấm bấm mấy cái, chỉnh mức nước chỉnh chế độ xong liền quay trở về phòng ngủ.
Không biết là tuốt cẩu xong thư thái hay được cẩu tuốt cho thư thái, trong lúc cậu mang đồ đi giặt Yến Hàng đã nghiêng đầu ngủ.
Sơ Nhất nhanh chóng hoạt động nhẹ nhàng hơn, tắt đèn trèo lên giường đắp chăn kín mít, mỗi một động tác đều vô thanh.
Nằm nghe Yến Hàng thở đều đều, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc biết tin tức của bố Sơ cho tới khi hỏi được cho ra nhẽ mọi chuyện, trong lòng cậu lúc nào cũng trầm nặng tới sắp thở không ra hơi chưa từng nơi lỏng một giây phút nào.
Bây giờ nằm nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của Yến Hàng, cậu mới thấy lòng mình buông lỏng.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, chuyện này xem như kết thúc rồi.
Tuy rằng chú Yến vẫn biệt tăm biệt tích, tuy rằng đồng bọn của lão Đinh vẫn chưa bị bắt, nhưng ít nhất cuộc sống của hai người bọn họ đã quay trở lại quỹ đạo bình thường.
---
Sơ Nhất ngủ rất say.
Gần tới nửa đêm mới thức giấc một lần vì Yến Hàng nằm bên cạnh đột nhiên cựa mạnh một cái, như muốn ngồi chồm dậy rồi lại thôi.
Sơ Nhất nửa tỉnh nửa mê vươn tay ôm lấy hắn, tay vỗ nhè nhẹ lên cánh tay hắn.
Chắc hẳn Yến Hàng gặp ác mộng, cậu muốn nói gì đó an ủi Yến Hàng một chút, thế nhưng chưa kịp nghĩ xem nên nói gì thì đã lại chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Sáng sớm tỉnh dậy thấy khá tốt, đặc biệt nhìn thấy bóng lưng Yến Hàng đang đứng ngoài ban công tràn ngập nắng vàng vươn vai duỗi người lại cảm thấy động lực rời giường cũng không có.
"Anh ngủ, ngon không?" Cậu nằm lỳ trên giường hỏi.
"Cũng không tệ lắm," Yến Hàng nói, "Nhưng hình như có gặp ác mộng."
"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Đúng thế."
"Mơ thấy bố anh," Yến Hàng xì một tiếng, "Nhẽ ra mơ thấy ông ấy nên vui vẻ mới phải, ai dè lại mơ thấy vụ án, đáng sợ."
"Ông ấy chắc không, không sao đâu," Sơ Nhất nói, "Vết thương khỏi rồi."
"Ừ," Yến Hàng quay người đi vào phòng, tiện tay vỗ mông cậu một cái, "Dậy đi, hôm nay anh phải đến nhà hàng sớm."
"Sao thế?" Sơ Nhất ngồi dậy.
"Hôm nay định xuống bếp làm mấy món," Yến Hàng nói, "Chuẩn bị tiến quân xuống bếp."
"Thật?" Sơ Nhất nhảy xuống giường, đi theo sau Yến Hàng, "Vậy, sau này sẽ là bếp, bếp trưởng Yến?"
"Nghĩ hay quá ta," Yến Hàng nở nụ cười, "Đấy chỉ là có cơ hội thôi, phụ bếp còn chẳng dám nghĩ nữa là bếp trưởng, để bếp trưởng chỗ anh mà nghe thấy nhất định sẽ lườm em cháy mặt."
"Sau này kiểu, kiểu gì chả thế." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng quay đầu lại hôn lên miệng cậu một cái: "Đến lúc ấy hẵng hay."
---
Con đường xuống bếp của Yến Hàng coi như thuận lợi, chưa tới một tháng, trải qua vài bận sát hạch, hắn đã được toại nguyện xuống bếp làm.
Đối với Sơ Nhất mà nói, tuy rằng tiền lương không cao như lương quản lý nhưng chỉ cần Yến Hàng vui vẻ, thế là một công việc tốt rồi.
Chút tiếc nuối duy nhất chính là ... Đồng phục không đẹp như lúc trước!
Yến Hàng đứng trước gương phòng thay đồ chụp một bức ảnh gửi tới cho cậu xem.
- Áo trắng tung bay
- Đừng có tự tô vẽ cái bộ đồng phục đầu bếp ấy đi, nó cũng đâu có bay bay phiêu phiêu được đâu
- Tạp dề đen cũng đẹp mà
- Đó là tạp dề hả? Em tưởng là váy cơ, sao anh không chụp cả người
Yến Hàng không thể làm gì khác hơn đành chụp thêm một bức ảnh toàn thân gửi tới, quần màu đen.
- Mặc quần áo này rồi chỉ có thể dựa vào gương mặt được thôi
Sơ Nhất trả lời.
- Dù sao em tới ăn cơm cũng đâu nhìn thấy
- Em tới ăn có, có được ăn đồ anh, nấu không?
- Không đâu, chắc chỉ được ăn đồ ăn do anh chuẩn bị nguyên liệu thôi
Sơ Nhất nhìn điện thoại, cười nửa ngày.
Thực ra xem thêm vài lần nữa thấy không phải là khó coi lắm, dù sao cũng là Yến Hàng, có mặc giẻ lau cũng vẫn đẹp.
Yến Hàng xuống bếp thích ứng công việc rất nhanh, Sơ Nhất có thể cảm thấy hắn vui vẻ hơn lúc làm quản lý nhiều, mỗi ngày đều nói với cậu hôm nay làm được những gì, học được món gì mới.
Trước đây lúc còn làm quản lý, Sơ Nhất hình như chưa từng nghe hắn nói về chuyện công việc bao giờ.
Ngày qua ngày, thời gian trôi thật là nhanh, Sơ Nhất cứ cảm thấy học kỳ này mới chỉ vừa bắt đầu, lúc hồi phục tinh thần trở lại thế mà cũng gần đến thi học kỳ rồi.
Hôm nay, bọn họ được phân nhóm theo giáo viên tới xưởng khí tu thực địa để trải nghiệm, thầy giáo lái xe trường đưa bọn họ tới, mấy người ký túc xá Sơ Nhất có vẻ còn vui hơn Tết.
"Có phải hôm nay sẽ đưa cho bọn em một cái xe hỏng rồi bắt bọn em sửa không ạ?" Hồ Bưu hỏi thầy giáo.
"Mấy trò có thể xem xét một chút," thầy giáo nói, "Chứ sửa xe á? Còn sớm lắm."
"Biết đâu bọn em lại là thiên tài thì sao," Trương Cường nói, "Bọn em đã bao giờ được sờ vào xe đâu, không có cơ hội cho bọn em phát huy năng lực mà."
"Cái đám Khí tu bọn em này á, để nói có đứa nào ra hồn ấy hả," thầy giáo nói, "Chỉ có mỗi Sơ Nhất thôi, mà còn kém thiên tài xa xôi lắm, Sơ Nhất ngày nào cũng lăn lê ở phòng thực hành, mấy đứa các trò chỉ biết yêu đương vớ vẩn thôi."
"Không phải mà," Cao Hiểu Dương nói, "Em không có yêu đương vớ vẩn, em chỉ có ngủ thôi, làm gì có thời gian mà yêu đương."
Cả đám đều bật cười.
Sơ Nhất ngồi bên cạnh ghế lái, cảm thấy hơi xúc động, mấy chiếc xe của trường ngoại trừ xe của thầy Hiệu trưởng dùng để làm màu ra những cái còn lại đều chẳng ra làm sao, từ lúc nổ máy đã loảng xà loảng xoảng.
Sau khi nổ máy đi được một đoạn, thầy giáo đạp ga tăng tốc, Sơ Nhất giữa tiếng nói chuyện xôn xao của mọi người còn nghe ra được âm thanh tí tách nhè nhẹ, lại rất có tiết tấu.
Cậu tỉ mỉ lắng nghe một chút, lần thứ hai tăng tốc âm thanh này lại xuất hiện.
"Không tra, tra dầu máy ạ?" Cậu quay đầu hỏi thầy giáo.
"Là sao?" Thầy giáo hỏi ngược lại một câu.
"Tách, tách tách kêu," Sơ Nhất nói, "Lúc tăng, tăng tốc."
"Thấy chưa," thầy giáo nghiêng đầu, nói với về phía sau, "Mấy trò chỉ biết nói chuyện, lỗ tai dùng để làm cảnh thôi, trước đây có dạy các trò làm thế nào để tìm được trục trặc của xe thông qua âm thanh không hả?"
"Em không nghe thấy mà," Lý Tử Cường vươn đầu ra hàng ghế trước, "Bọn em ngồi sau làm sao nghe thấy được."
"Trò có ngồi hàng trước cũng không nghe thấy." Thầy giáo nói.
"Thầy làm vậy chính là ép chúng em cô lập Sơ Nhất," Chu Xuân Dương nói, "Truyền thống phòng ký túc xá bọn em là bài xích, cô lập bạn học ưu tú."
Sơ Nhất cười cười.
"Nếu như không phải do dầu máy thì sao?" Thầy giáo hỏi Sơ Nhất.
"Van có, có kẽ hở," Sơ Nhất nói, "Sửa rồi mà, mà vẫn còn thì phải tháo, tháo cả động, cơ."
"Ừ," thầy giáo gật gật đầu, "Chi phí tháo dỡ động cơ rất tốn kém, tra dầu máy, thay bộ lọc, chỉnh lại van, đều là những phương pháp tương đối tiết kiệm chi phí."
Đám người phía sau nhất loạt chỉnh tề đáp "Vâng" một tiếng.
Sơ Nhất rất có hứng thú với khí tu, nhất là lúc đến tận địa điểm thực tế.
Nhìn nhân viên kỹ thuật người này người kia tới tới lui lui bên cạnh xe, không hiểu sao lại có chút cảm giác thành công, hơn nữa cậu cảm thấy công việc này rất thích hợp với bản thân, không cần nói chuyện, không cần giao lưu quá nhiều.
Có vấn đề thì tìm, tìm được vấn đề thì sửa.
Quá trôi chảy.
"Xe tôi có hơi cũ, có tiếng gì cứ xì xì xì," có một chị gái đang nói chuyện với nhân viên kỹ thuật, "Lúc nào không để ý thì không nghe thấy, hơi hơi yên tĩnh là lại nghe được, sợ chết tôi."
"Có thể là vấn đề gì?" Thầy giáo nhỏ giọng hỏi mấy người bọn họ.
"Miếng đệm xilanh bị vỡ." Tô Bân cướp lời nói.
Thực ra không cướp cũng chẳng ai tranh, đám người ký túc xá này nhìn bộ dạng là biết không ai có ý định trả lời.
"Có thể," thầy giáo lại nhìn Sơ Nhất, "Trò thấy thế nào?"
"Ống chân không vỡ, rồi chân không bị, rò rỉ ..." Sơ Nhất nói xong đi về phía đầu xe đứng cạnh nhân viên kỹ thuật, "Đúng không?"
"Đúng," nhân viên gật gật đầu, "Nhưng vị trí này không dễ tìm, đến nghe xem tiếng phát ra từ đâu."
"Đây." Sơ Nhất khom lưng nhìn chằm chằm, chỉ chỉ thuận theo tiếng đang phát ra.
"Hình như thế," nhân viên kỹ thuật cũng nhìn nhìn một chút, rồi quay đầu lại nhìn thầy giáo, "Năm nay thực tập à?"
"Không phải," thầy giáo khoanh tay, "Năm sau cơ, hôm nay dẫn đến cho cảm nhận rồi nhìn ngó chút thôi."
Về đến ký túc xá rồi cả đám lại kéo nhau xuống căng tin ăn cơm, Hồ Bưu nhỏ giọng nói: "Hôm nay chắc Tô Bân hơi bị khó chịu đó."
"Có ý kiến thì ước chiến với Sơ Nhất một phen," Chu Xuân Dương nói, "Đố kị có thể giúp tăng sức chiến đấu, biết đâu lại có thể đánh thắng Sơ Nhất."
"Có thể lắm chứ." Lý Tử Cường chà chà hai tiếng.
Sơ Nhất cũng biết hôm nay cậu có hơi làm Tô Bân mất mặt một chút, thế nhưng vấn đề mà hai người bọn họ nêu ra đều có khả năng, chỉ là trùng hợp ống chân không thực sự bị vỡ thôi, cậu thởi dài: "Đều là ji, ji ..." (cơ... cơ...)
"Đều là JJ." Hồ Bưu gật gật đầu.
"Đồ thần kinh," Ngô Húc cười đến sặc, "Tiếp lời cái quỷ gì vậy."
"Đều là cơ bản." Chu Xuân Dương nói.
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.
"Cậu cố tình chọc tức người ta đấy hả," Trương Cường nhìn Sơ Nhất, "Chúng tôi đều không trả lời được, cậu nói là cơ bản, cố tình chọc tức chúng tôi hả?"
"Phải đó." Sơ Nhất tiếp tục gật đầu.
"Ước chiến đi." Trương Cường nói.
"Được." Sơ Nhất vẫn gật đầu.
"Thấy không," Hồ Bưu cười ngặt nghẽo, "Khí chất Cẩu ca bây giờ khác xưa rồi."
"Không uổng công cậu cưỡng ép quảng bá hình ảnh cho cậu ta suốt một năm trời." Chu Xuân Dương nói.
Sơ Nhất nhớ lại lần đầu tiên có người khác ngoài Yến Hàng gọi cậu một tiếng Cẩu ca, thế mà thời gian trôi qua thật nhanh.
Hồi đó cậu vẫn là Cẩu thấp bé, còn không dám nói chuyện, cũng cực kỳ sợ bị người ta nhìn ngó.
Một năm trôi qua, mỗi khi cậu nghĩ tới chính mình lúc đó, tuy rằng vẫn còn có chút cảm giác khi ấy nhưng cũng bắt đầu cảm thấy xa lạ rồi.
---
"Nghỉ hè em có dự định gì không?" Yến Hàng ngồi trên ghế salong, cầm một quyển sổ tay du lịch nhỏ, "Muốn đi du lịch không?"
"Thầy Vương bảo giới, giới thiệu việc làm thêm, hè cho em," Sơ Nhất nằm gối lên tay vịn ghế salong, gác chân lên đùi Yến Hàng lắc một cái, "Trâu bò không?"
"Trâu bò," Yến Hàng gật gật đầu, "Nhìn chân em lắc qua lắc lại nãy giờ đủ biết em đắc ý biết bao nhiêu rồi."
Sơ Nhất cười cười, dùng thêm sức lắc lắc hai cái nữa.
"Khi nào thì bắt đầu?" Yến Hàng hỏi.
"Giữa tháng 7." Sơ Nhất nói.
"Vậy vẫn được nghỉ nửa tháng." Yến Hàng gật gật đầu.
"Thì sao?" Sơ Nhất hỏi.
"Muốn đi đâu chơi không?" Yến Hàng nói, "Anh có năm ngày nghỉ phép ..."
Đầu tiên Sơ Nhất ngẩn người, sau đó mới đột nhiên nhảy lên, rống lên một tiếng: "Thật không!"
Yến Hàng bị cậu dọa cho hết hồn, quăng quyển sách đang cầm trong tay thẳng về phía mặt Sơ Nhất: "Giả đấy!"
"A." Sơ Nhất nhìn hắn.
"Con mẹ nó nhỡ anh đang cầm dao trong tay có phải bây giờ đầu em cũng bay luôn rồi không hả," Yến Hàng nhìn cậu chằm chằm, "Hết cả hồn, lớn bằng chừng này rồi, Cẩu ca rồi, còn không bình tĩnh bằng một đứa chó sữa."
"Em vui mà," Sơ Nhất xông đến cọ cọ hắn một chút, "Gâu!"
"Cút." Yến Hàng lại ngửa người xuống gối đầu lên tay vịn salong bên kia, tiếp tục xem sổ tay du lịch.
Sơ Nhất cũng theo sát đổ người xuống, nằm úp sấp trên người hắn, ôm Yến Hàng, dí mũi vào bên cổ hắn hít hà mạnh một hơi: "Tiểu Thiên ca ca đổi, đổi nước hoa rồi."
"Ừa," Yến Hàng xoa xoa đầu cậu, "Tinh mũi ghê, thơm không?"
"Thơm," Sơ Nhất nói, "Người anh vốn, vốn đã thơm."
"Loại nịnh hót này," Yến Hàng xì một tiếng, "Lộ liễu đến thế là cùng."
Sơ Nhất chôn mặt vào bả vai hắn cười sằng sặc một hồi, lát sau mới hỏi một câu: "Có thật không? Đi chơi?
"Thật," Yến Hàng dùng cuốn sổ tay gõ gõ lên đầu cậu, "Em có chỗ nào muốn đi không? Năm ngày cả đi cả về."
"Không có." Sơ Nhất nói, "Chỉ cần đi với, với anh, đi đâu cũng, cũng đều được."
"Anh thì, có nơi anh muốn đi," Yến Hàng hơi do dự, "Không thể tính là nơi để du lịch, thế nhưng chắc chơi sẽ vui."
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Chỉ là anh muốn hỏi ý kiến em một chút," Yến Hàng nói, "Anh muốn đi là có nguyên nhân, nhưng cứ thế kéo em đi cùng anh thì ..."
Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh muốn về, nhà à?"
Yến Hàng hơi giật mình, nhìn cậu, một lát sau mới nói một câu: "Khả năng trao đổi ý niệm của em thần kỳ thật đấy."
"Chỉ cảm thấy anh chỗ, chỗ nào cũng đều đi, đi qua rồi," Sơ Nhất cười cười, "Chỗ muốn đi, cũng chẳng, chẳng còn chỗ nào."
"Ừ," Yến Hàng đặt tay sau gáy kéo cậu lại gần, hôn cậu một cái, "Trước đây anh không muốn về, anh cũng không thấy nơi ấy đối với anh có mối liên hệ đặc biệt gì ... Thế nhưng bây giờ, lại có chút muốn quay về xem xem, cũng muốn thăm mẹ anh một chút, cách đây cũng không xa lắm."
"Vậy đi thôi." Sơ Nhất nói.
"Ừa." Yến Hàng cười cười.
Yến Hàng không biết vì sao mình lại đột nhiên có ý nghĩ như thế, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới chuyện quay về, đối với nơi mình sinh ra hắn không có quá nhiều ký ức.
Có lẽ là do hiện giờ mỗi ngày trôi qua đều bình bình ổn ổn hắn mới bắt đầu có thời gian và tâm tình để nghĩ tới.
Hắn chưa từng nhìn thấy mẹ, bố hắn biến mất cũng lâu rồi, mối liên hệ duy nhất còn lại giữa bọn họ, chỉ còn nơi đó.
Còn có một chuyện hắn không nói với Sơ Nhất, hắn luôn cảm thấy, bố hắn sẽ ở đó.
Tuy rằng hắn đã nỗ lực để khiến mình không suy nghĩ về việc bố hắn đang ở đâu, bây giờ tình hình ra sao, nhưng dù sao bố cũng là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời đầy sóng gió của hắn suốt bao nhiêu năm qua, nên hắn vẫn muốn tìm được một chút gì đó có thể giúp hắn an tâm.
Thi học kỳ của Sơ Nhất và công việc của hắn gần như không có gì đáng phải lo lắng, rất thuận lợi như dự định.
"Thế mà điểm mấy môn văn hóa thảm quá nha." Yến Hàng vừa thu thập hành lý vừa nói.
"Hết cách rồi," Sơ Nhất ném quần áo của chính mình ra giường, nhặt lấy vài cái lát nữa mặc đi đường, "Dù sao cũng là nhân, nhân tài chuyên ngành, chuyên ngành tốt là, được."
"Loại tinh thần không biết xấu hổ này của em đáng để cho toàn trường học tập đấy." Yến Hàng nói.
"Anh định lái, lái xe thật à?" Sơ Nhất nhìn hắn.
"Đừng đánh trống lảng." Yến Hàng nói.
"Tài xế nửa, nửa mùa," Sơ Nhất nói, "Một năm không sờ, sờ vào xe lấy, một lần."
"Thế em đã sờ bao giờ chưa," Yến Hàng nói, "Em đến sờ còn chưa sờ được lấy một lần."
"Sờ rồi." Sơ Nhất nói.
"Toàn xe hỏng." Yến Hàng nói.
"Anh ấu, ấu trĩ thế nhở." Sơ Nhất xì một tiếng.
"Yên tâm đi," Yến Hàng nằm trên một đống quần áo, "Có em ngồi trên xe mà, nhất định anh sẽ lái cẩn thận."
"Ừm." Sơ Nhất nhào tới đè lên người hắn, dùng sức vừa ôm vừa cọ mấy lần.
"Lăn xuống." Yến Hàng nói, "Bây giờ em không phải Chó con nữa đâu biết chưa, đè người ta đến thở không nổi nữa luôn."
"Em," Sơ Nhất đứng lên, dựa vào bên tường, "Một mét tám, tám ..."
"Không biết xấu hổ, em mà mét tám tám con khỉ." Yến Hàng nói.
"Tám hai." Sơ Nhất nói.
"Anh mét tám hai từ ba năm trước rồi." Yến Hàng nói.
"Anh ba năm tăng ba, ba centimet," Sơ Nhất nói, "Em ba năm ba, mươi centimet."
"Đó là bởi vì em căn bản là thấp, hồi cấp 2 trông em chỉ mét hai, tức là đến giờ tăng được sáu mươi centimet rồi đấy." Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.
Hồi còn nhỏ nhìn thấp thấp, bình thường nhìn Sơ Nhất cũng không cảm thấy thằng nhóc này có thể cao lên bao nhiêu, giờ nhìn chăm chú mới phát hiện ra, dáng vẻ nhóc con đáng thương năm đó đã biến mất hoàn toàn rồi.
Chà chà, kinh người đấy.
Đi du lịch với Yến Hàng mà nói không có gì mới mẻ, hắn với bố hắn hai người du lịch với nhau, du lịch kiểu nào cũng từng có, tự lái xe cũng có, bố Yến mua một chiếc xe eight-handed, lái đi hai nơi thì giải tán cho nó thành nine-handed.
Thế nhưng đối với Sơ Nhất, du lịch thực sự là một sự kiện siêu siêu phấn khích.
Hai người bọn họ chưa từng thực sự đi du lịch cùng với nhau, chỉ có mỗi một chuyến về nhà, lại còn là một chuyến đi chẳng vui vẻ gì.
Sáng sớm ngủ dậy mắt Sơ Nhất thâm đen một vòng, vui mừng tới nỗi cả đêm không ngủ.
Đến lúc tới dưới lầu nhà chú Thôi Dật lấy chìa khóa xe chú Thôi Dật cũng phải bật cười: "Cháu đây là vui đến nửa tháng không ngủ đấy à, không mệt sao."
"Hành khách lên xe liền, liền ngủ," Sơ Nhất nói, "Đấy mới là du lịch."
"Lái xe chậm một chút, nhìn thấy điểm dừng nghỉ thì dừng xe nghỉ ngơi," Thôi Dật nói với Yến Hàng, "Xe chú bảo dưỡng rồi ... Thực ra không bảo dưỡng cũng không sao mà đúng không, có Sơ Nhất đây mà?"
"Cháu sửa được." Sơ Nhất lên xe.
"Tuổi trẻ tốt thật, có thể mạnh mồm đến thiếu đánh như thế," Thôi Dật cười liếc mắt nhìn cậu, vỗ vỗ vai Yến Hàng, "Có địa chỉ chưa?"
"Rồi ạ." Yến Hàng gật gật đầu.
"Chú ý an toàn." Thôi Dật nói.
"Cháu biết." Yến Hàng mở cửa lên xe.
"Ngoài lái xe an toàn, các loại an toàn khác cũng phải chú ý." Thôi Dật nhìn hắn.
"Vâng, cháu biết rồi." Yến Hàng gật gật đầu.
Xe chạy ra khỏi cổng lớn tiểu khu, Sơ Nhất vui sướng kéo cửa xe xuống, ghé đầu vào bên cửa sổ, cảm nhận làn gió ấm ấp mang theo hơi nước lướt qua trên gò má.
"Đóng cửa sổ vào đi," Yến Hàng nói, "Anh muốn bật điều hòa, nóng chết đi được."
"Không." Sơ Nhất dứt khoát nói.
"Cái gì?" Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Lát nữa vào đường cao tốc rồi mép tóc cũng bị thổi đến tận sau gáy đấy."
"Như vậy mới, mới là du lịch nha," Sơ Nhất híp mắt lại, "Gió nóng hầm, hầm hập, ánh nắng vàng, cây, cây cối chạy hai bên, còn có radio với, với ..."
Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn: "Với người yêu nữa."
Yến Hàng nở nụ cười, vươn tay mở radio trên xe, chọn bừa một đài âm nhạc: "Thế này đúng không?"
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Có phải em là thanh niên văn nghệ tinh tướng truyện đen đọc cả một mớ," Yến Hàng nói, "Sao không đem cả xe chấn gì gì đó tính luôn vào đi?"
"Có ghế, ghế sau mà." Sơ Nhất nói.
"Đệt mợ," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Anh phát hiện ra em học hư thật rồi, có phải bắt chước đám nhãi ranh ở ký túc xá của em không hả?"
"Không phải." Sơ Nhất hơi ngượng ngùng mà xoa xoa mũi.
Lái xe ra khỏi nội thành rồi đường đi thay đổi rất nhiều, không ít xe cộ chở hành lý chạy ngang qua bên cạnh họ, đều là người đi du lịch hè.
Dọc đường đi bắt đầu có cảm giác đi du lịch rồi.
Một cơn gió nóng hầm hập thổi vào trong xe, Yến Hàng hướng ra phía ngoài cửa xe, huýt sáo một tiếng thật vang dội.
"Điên rồi." Sơ Nhất cười nói.
"Anh vui." Yến Hàng nói.