Sơ Nhất không có chút khái niệm gì với chữ "hôn" này hết, ký ức duy nhất chính là môi dán sát vào môi Yến Hàng, xúc cảm mềm mại, thậm chí lúc tưởng tượng cũng chưa từng vượt ra ngoài phạm vi này.
Đối với cậu mà nói, loại tiếp xúc như vậy thôi đã quá đủ khiêu khích thần kinh cậu.
Thế mà tình hình trước mắt này, đầu lưỡi Yến Hàng ướt át mò mẫm thăm dò trên địa bàn của cậu, gần như có thể thẳng thắn nổ tung dây thần kinh cậu ra luôn.
Một khi dây thần kinh bị nổ đứt mất, thế thì bị thần kinh thật rồi.
Bệnh nhân thần kinh không có bất cứ chút kinh nghiệm nào một khi thần kinh lên, vậy đành phải chạy nước rút thôi.
Thực ra Sơ Nhất căn bản không biết mình nên làm như thế nào, cũng không biết mình đang làm gì, cậu hoàn toàn dựa vào bản năng.
Khi đầu lưỡi Yến Hàng xẹt qua, xúc cảm mềm mại khiến hô hấp cậu trở nên dồn dập, cậu không chút suy nghĩ đuổi theo, cản đường, không trả lộ phí không cho đi qua.
Yến Hàng không cam lòng yếu thế, đánh nhau với cậu.
Thần thương khẩu chiến.
Mà tác dụng phụ của thần thương khẩu chiến chính là quạt gió thổi lửa.
Sơ Nhất cảm thấy lá gan của mình bị lửa bốc lên thổi cho lớn gấp ba lần, cậu nắm lấy áo trên eo Yến Hàng kéo lên, thò tay vào trong.
Thắt lưng Yến Hàng rất đẹp, cậu vẫn luôn muốn sờ một cái, nhưng chưa tìm được cơ hội.
Lúc này cậu không chút suy nghĩ bèn trực tiếp vòng tay ra sau lưng Yến Hàng, xoa mạnh ở thắt lưng hai cái, người bây giờ hoàn toàn do dây thần kinh đã đứt điều khiển, âm thầm thò tay vào trong quần của Yến Hàng.
Chuyện khá nghiêm trọng rồi đây.
Yến Hàng xoay tay lại tóm lấy tay cậu, thần thương khẩu chiến cũng tạm thời ngừng lại, ghé vào tai cậu thở dốc, như muốn nói gì đó, ví dụ như "Con mẹ nó đây là nhà vệ sinh đấy" kiểu kiểu đó, nhưng cuối cùng Yến Hàng không nói gì.
Vung chân đá bay một cánh cửa phòng ngăn bên cạnh, đẩy cậu vào.
Lần đầu tiên Sơ Nhất vào nhà vệ sinh trong quán Karaoke cao cấp, phòng riêng trong nhà vệ sinh quán Karaoke cao cấp Sơ Nhất cũng là lần đầu tiên bước vào.
Cậu chỉ cảm thấy phòng ngăn riêng này so với nhà cậu còn sạch sẽ chỉnh tề hơn nhiều, còn có mùi nước hoa ... Sau đó không hơi đâu quan sát từng chi tiết khác được nữa.
Hết thảy thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác, xúc giác và cảm giác của cậu, tất cả đều tập trung hết lên người Yến Hàng.
Bàn tay lướt qua làn da Yến Hàng cậu có thể cảm nhận được sự săn chắc và nhiệt độ nóng hổi, có thể nghe thấy tiếng da dẻ cọ sát vào nhau phát ra âm thanh, còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc bên tai, và môi lưỡi ướt át.
Từ sau lần đang tự đùa giỡn lưu manh bị Yến Hàng bắt quả tang đến giờ cậu vẫn không thể không biết xấu hổ mà tìm cơ hội thử lại lần nữa, lúc này cậu mới phát hiện, chỉ cần có cảm xúc, kinh nghiệm không còn là vấn đề nữa.
Cái gien đùa giỡn lưu manh trong từng con người là thứ dẫn dắt người ta đi tới.
Sơ Nhất vặn vai Yến Hàng, mạnh mẽ xoay người hắn nửa vòng quay mặt vào tường, rồi từ phía sau dán sát ôm lấy hắn.
Yến Hàng chống tay vào tường.
Chính xác, chính là tư thế này.
Sơ Nhất thích thú nhìn một lần rồi không dám nhìn nhiều nữa.
Cậu cắn lên cổ Yến Hàng một cái, duỗi tay xuống thò vào bên trong.
Yến Hàng gằn giọng hừ một tiếng, không biết là bị cắn đau hay bởi vì tay của cậu.
Nhà vệ sinh cao cấp quả thực quá tốt, còn có âm nhạc.
Tiếng nhạc miễn cưỡng che giấu được hai con người đang trốn trong phòng riêng, đã làm việc cẩu thả còn phát ra âm thanh.
...
Yến Hàng ném tờ giấy lau vào bồn cầu, Sơ Nhất còn chưa kịp nối lại mấy đoạn dây thần kinh bị đứt, vẫn hơi hoảng hốt.
"Lại đây." Yến Hàng dựa vào tường thấp giọng nói, nắm thắt lưng quần của cậu kéo một cái.
"NO." Sơ Nhất cũng thấp giọng nói.
"NO cái lông chó á." Yến Hàng dùng thêm lực.
Sơ Nhất không hé răng, nắm lấy thắt lưng quần, kiên cường nhìn hắn.
"Đây là," Yến Hàng nở nụ cười, "Em đang kháng nghị hay là ..."
Sơ Nhất nghe thấy có người đẩy cửa nhà vệ sinh, đột nhiên cả người tỉnh lại từ trong hoảng hốt, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, đứng thẳng tại chỗ bất động.
Yến Hàng giơ ngón tay chặn trên môi.
Sơ Nhất hoàn toàn không cần lời nhắc nhở của hắn, lúc này đừng nói lên tiếng, đến thở cậu còn không dám.
Cũng may người kia bước vào xong cũng không ở lâu, hái hoa một chút xong là ra ngoài luôn.
Sơ Nhất cảm thấy mình vẫn còn bình tĩnh chán, còn chú ý đến việc người kia hái hoa xong không rửa tay ...
"Đi ra." Yến Hàng nhỏ giọng nói, mở cửa phòng ngăn đi ra ngoài.
Sơ Nhất kéo kéo lại quần, nghe thấy Yến Hàng mở vòi nước bắt đầu rửa tay cậu mới đi theo ra ngoài.
Tuy rằng cậu cũng không có ý định cho Yến Hàng cơ hội ra tay, nhưng tự dưng bị dọa cho mềm nhũn thế này vẫn có hơi buồn rầu, cậu đứng bên cạnh Yến Hàng, cũng rửa tay.
"Bị dọa mềm nhũn rồi hả?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất không lên tiếng.
"Sao thế?" Yến Hàng nghiêng đầu, gảy bọt nước dính trên mặt cậu, "Đang chờ anh khen em à?"
"Khen cái gì?" Sơ Nhất ngẩn người.
"Tuốt rất giỏi chứ gì." Yến Hàng nói.
Mấy lời này nói rất bình thường, nhưng Sơ Nhất vẫn sợ đến lập tức quay đầu nhìn tứ phía, thấy tất cả cửa phòng ngăn riêng đều đang mở mới thở phào nhẹ nhõm: "Đừng khách khí."
Yến Hàng phá ra cười nửa ngày, lau khô tay rồi xoa xoa đầu cậu: "Chó ngốc."
"Nhìn em," Sơ Nhất tắt vòi nước, "Có, bình thường không?"
Yến Hàng nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Rất bình thường, không có một chút nào cho thấy vừa mới ..."
"Được!" Sơ Nhất ngắt lời hắn, "Bình thường là, được."
"Anh thì sao?" Yến Hàng hỏi.
"Anh, vẫn được," Sơ Nhất thở dài, "Tất nhiên là bình, thường."
"Đi nào, Thọ tinh," Yến Hàng ôm chầm vai cậu, "Đi hát thôi."
Ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại hành lang, nghe thấy từ trong các phòng truyền ra nào tiếng rú như lợn chọc tiết, hoặc êm ái như họa mi hót, Sơ Nhất dần dần chậm rãi bình tĩnh lại, quay về thực tế.
Tình huống lúc nãy sau cuộc gọi của mẹ Sơ, giống y như đang xem phim truyền hình đến đoạn cẩu huyết đột nhiên có đoạn quảng cáo hương diễm xen vào.
Làm cậu có chút không muốn quay lại xem tiếp phim truyền hình cẩu huyết nữa.
"Hôm nay sinh nhật em," Yến Hàng ghé vào tai cậu nói, "Đừng nghĩ ngợi gì hết."
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Chuyện của bố em," Yến Hàng nói, "Chú Thôi Dật sẽ đi hỏi thăm, nếu có chuyện gì cần xử lý chú ấy sẽ thu xếp, em không cần lo lắng."
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.
"Sinh nhật vui vẻ, bảo bối nhỏ." Yến Hàng nói.
"Không nhỏ." Sơ Nhất nói.
"Sinh nhật vui vẻ, bảo bối." Yến Hàng vừa cười vừa nói lại lần nữa.
Trong phòng riêng, mấy người đang chìm đắm trong tiếng hát của chính mình, hoàn toàn không để ý chuyện bọn họ chỉ nghe cuộc điện thoại thôi cũng mất bao nhiêu là thời gian.
"Nào nào nào," Lý Tử Cường thấy hai người bọn họ bước vào, lập tức giành lấy điều khiển chọn bài trong tay Hồ Bưu, "Hát chúc mừng sinh nhật nào."
"Được đó." Ngô Húc bắt nhịp hát Chúc mừng sinh nhật.
Sau đó cả đám người lôi lôi kéo kéo, banh cổ họng gào rú hát Chúc mừng sinh nhật một lần, gần như mang toàn bộ âm thanh bị kìm hãm ở phòng ăn sảng khoái thả ra ngoài.
Sơ Nhất không biết là do sự tình trong nhà vệ sinh lúc nãy hay Yến Hàng an ủi có tác dụng, bây giờ nhìn một đám người cùng nhau hô Chúc mừng sinh nhật với cậu, cảm giác buồn bã đã dần dần bị áp xuống.
Cậu chưa từng nghĩ chính mình sẽ có một người được tổ chức sinh nhật như vậy, cùng bạn học ăn cơm, hát Karaoke, ăn khuya, giống như tất cả những học sinh cấp ba khác.
Hát chúc mừng sinh nhật xong tiếp tục xếp hàng hát đơn ca.
Yến Hàng bèn gọi mấy thứ đồ ăn đồ uống, trên bàn bày đầy đồ ăn.
Sơ Nhất lấy điện thoại ra, chụp một lượt tất cả mọi người lẫn đồ trên bàn, sau đó xếp chung vào album với mấy bức ảnh khi nãy chụp ở phòng ăn.
Đặt tên album là Sinh nhật Chó con.
Cậu còn muốn chụp chung với Yến Hàng một tấm, nhưng lại cảm thấy bây giờ mà giơ điện thoại lên tự sướng một cái thì trông hơi ngu, nếu như không có Chu Xuân Dương ở đây cậu sẽ chẳng xoắn xuýt thế này.
Cậu với Yến Hàng có bất cứ động tác nào dù là nhỏ, Chu Xuân Dương liếc mắt một cái là nhìn ra, cậu rất xấu hổ.
"Chọn bài gì hát đi?" Yến Hàng đến gần cậu hỏi bên tai, "Một con vịt à?"
Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn: "Không."
"Sao thế?" Yến Hàng cười cười.
"Chọc cười, cười chết người ta à." Sơ Nhất nói.
"Cười chết thì cười chết chứ," Yến Hàng xì một tiếng, "Sao thế, em một con Chó con còn sợ mất hình tượng à?"
"Dù sao cũng không, không phải Chó thường" Sơ Nhất nói, "Tốt xấu gì cũng là, là Chó đất đấu."
Nói xong cậu này cả hai người họ đều bật cười, cười ha ha cả nửa ngày.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, Sơ Nhất cúi đầu liếc mắt nhìn, phát hiện thế mà lại là Chu Xuân Dương, cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Chu Xuân Dương.
Chu Xuân Dương nâng cốc đồ uống lên, vừa uống vừa giơ điện thoại quơ quơ về phía cậu.
Sơ Nhất mở tin nhắn ra.
Chu Xuân Dương gửi đến một bức ảnh, chụp cậu và Yến Hàng nhìn nhau cười đến mức dáng vẻ như chẳng hề quan tâm tới bất cứ điều gì xung quanh.
"Chụp cũng đẹp đó chứ," Yến Hàng nhìn bức ảnh, giơ ngón tay cái về phía Chu Xuân Dương, "Gửi sang cho anh nữa."
Sơ Nhất gửi bức ảnh qua cho Yến Hàng, lại chăm chú nhìn điện thoại di động một chốc.
Đẹp thật, chắc vì không chụp cả những người và đồ đạc ngổn ngang xung quanh vào bức ảnh, Chu Xuân Dương chỉ chụp cận cảnh từ ngực trở lên, toàn bộ bức ảnh chỉ có hai người bọn họ với nhau, trên mặt là ánh sáng ấm áp và ám muội của phòng hát.
"Ai chọn Một con vịt thế hả?" Cao Hiểu Dương hô lên.
"... Tôi." Sơ Nhất thở dài.
"Micro đây," Cao Hiểu Dương đưa micro cho cậu, "Phong cách ca hát cũng khác người quá ta?"
"Tôi hoài niệm." Sơ Nhất cầm micro lên nhìn nhìn.
Cậu mới chỉ từng dùng micro ở dàn hát ở nhà, bà ngoại cầm micro gào lên OK một tiếng thôi mà tiếng phát ra cứ như tiếng chùy sắt, cực kỳ khiếp người, cũng chỉ có bà ngoại mới đủ can đảm dùng cái giọng đó để hát thôi.
Micro này cao cấp quá khác hẳn, cầm trong tay nặng trình trịch, cực kỳ có cảm xúc, tự nhiên cảm thấy mình thành ca sĩ luôn.
Trên màn hình bắt đầu chạy lời bài hát Một con vịt, còn có một cô gái nhỏ nhảy nhảy nhót nhót xuất hiện.
Sơ Nhất nhìn chằm chắm mấy số đang đếm ngược, bắt đầu hát lên: "Một con vịt xòe ra hai cái cánh ... Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp..."
Trong phòng hát ngoại trừ Yến Hàng, tất cả mọi người đồng thời quay đầu, cùng nhau nhìn cậu chằm chằm.
Sơ Nhất có thể cảm nhận được sự khiếp sợ trong ánh mắt bọn họ, đột nhiên muốn phá ra cười.
"Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm..." Cậu nhịn cười, tiếp tục nghiêm trang hát, "Lúc lên bờ vẫy cái cánh cho khô ..."
"Đệt mợ!" Rút cục Chu Xuân Dương không chống đỡ nổi nữa, phá ra cười sằng sặc như điên.
"Đệt mợ!" Hồ Bưu vỗ đùi.
"Đệt mợ!" Trương Cường ngửa đầu dựa vào ghế salong vừa cười vừa nói.
"Đệt ... mợ!" Lý Tử Cường sặc một ngụm nước.
"Cẩu ca cậu quá hoàn mỹ rồi." Cao Hiểu Dương vẫn phá hủy đội hình theo thông lệ.
"Như này phải áp phí cấm ngôn thôi." Ngô Húc nói.
Sơ Nhất không để ý tới bọn họ, kiên trì hát tiếp một lượt nữa, lúc trước cậu không nhớ rõ lắm, giờ có lời bài hát chạy chạy trên màn hình, cực kỳ hoàn mỹ cực kỳ nghiêm chỉnh hát xong cả bài.
"Cảm ơn." Hát xong cậu bèn nói một câu.
Trong phòng cả đám lại tự nhiên cười ầm ầm hết cả lên.
Mọi người lại tiếp tục hát, Sơ Nhất mới quay đầu nhìn Yến Hàng: "Vẫn là niệm, kinh à?"
"Không phải," Yến Hàng vừa nhìn điện thoại vừa cười, "Lần sau em hát không cần nhạc đệm đâu, anh sắm cái mõ ngồi bên cạnh gõ gõ đệm cho em hát là hợp lý."
Sơ Nhất ngửa đầu dựa vào ghế salong cười nửa ngày.
"Anh vừa quay video lại rồi," Yến Hàng xích xích về phía cậu, đưa điện thoại ra trước mặt cậu, "Anh định phát lên có các tiểu tỷ tỷ fan hâm mộ xem, được không?"
"Được." Sơ Nhất nhìn chính mình đang trịnh trọng hát trong video, còn mấy người bên cạnh đều đang nghiêng trái ngã phải cười đến không thể nhìn rõ mặt... Góc nghiêng của Cẩu ca cũng đẹp đó chứ.
"Chó ... con ... ca ... hát..." Yến Hàng nhập dòng chữ, đăng video lên weibo, lại nhỏ giọng cười nói, "Muốn xem bình luận không?"
"Không xem, kiểu gì cũng toàn, toàn là khen em." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng không lên tiếng, xem điện thoại, một lát sau bắt đầu cười.
Sơ Nhất ngồi thẳng dậy, vẫn phải nghiêng đầu sang: "Em xem chút."
- ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
- HHHHHHHHH
- ha ha ha ha ha ha ha ha xin lỗi chó con, tỷ tỷ vẫn rất yêu em
- ha ha ha ha ha ha ha
- Trời ạ Chó con bài hát này ha ha ha ha ha
- Các ngươi có thể có tâm chút hay không! Ha cái gì mà ha, khen trước đi đã rồi hẵng ha ha ha ha ha ha ha ha ha a
- Rốt cuộc làm thế nào mà lại có thể nghiêm túc hát thành như thế được vậy hả ha ha ha
- Xin lỗi, cười chết tôi rồi
- ha ha ha ha ván giường nhà tôi bị tôi cười đến sập mất rồi
...
Yến Hàng kéo kéo xuống mấy lần, bình luận cực kỳ thống nhất, liếc mắt nhìn sang một cái, Sơ Nhất sắp không biết chữ "ha" là chữ gì nữa rồi.
Mỗi lần nhìn thấy một dòng "ha ha ha" cậu đều không nhịn được muốn cười.
"Hình tượng em, em vỡ vụn rồi." Cậu thở dài, xoa xoa cơ mặt nãy giờ vì cười nhiều quá có chút mỏi mỏi.
"Hình tượng em vốn dĩ vẫn thế này rồi," Yến Hàng nói, "Hoàn toàn không vỡ."
Cả buổi tối mọi người đều hát đến sảng khoái, có điều Sơ Nhất hát mỗi bài Một con vịt, không phải là cậu xấu hổ không dám hát, mà mấu chốt là không biết bài nào khác nữa để mà hát, cũng không thể trong phòng hát Karaoke đi hát Quốc ca được, còn hát thành như thế ...
Yến Hàng cũng không hát, mãi tới tận lúc cuối trước khi chuẩn bị đi hắn mới chọn một bài hát tiếng Anh.
Trong nháy mắt hủy hoại toàn bộ thành quả suốt một buổi tối của đám người ký túc xá này.
"Thật không thể tin được," Hồ Bưu nói, "Lần nào Hàng ca cũng làm tôi cảm thấy anh ấy quá kỳ diệu."
"Tôi phải hát như Sơ Nhất mới không kỳ diệu hả?" Yến Hàng nói.
Tất cả mọi người lại cười một tràng.
Ra khỏi quán Karaoke rồi Sơ Nhất mới cảm thấy tai mình có chút khó chịu.
"Có phải, em bị điếc không." Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.
"Chó con," Yến Hàng nói, "Chó con, Chó con, Chó con, Chó con, có ai nhìn thấy Chó con của anh không ... Nghe thấy chưa?"
"Được rồi." Sơ Nhất nở nụ cười.
"Rống suốt một buổi tối chả thế," Yến Hàng xoa xoa tóc cậu một chút, "Khỏi nhanh thôi."
"Giờ đi ăn nướng à?" Hồ Bưu hỏi.
"Ừ, giờ tôi đi đánh xe tới đây," Yến Hàng gật gật đầu, "Các cậu gọi taxi đi theo tôi đi."
Chỗ ăn đồ nướng cách hàng Karaoke không xa lắm, lái xe mười phút đã tới nơi.
Một đám người hưng phấn đã không còn nhiều sức lực cho lắm, vừa ăn vừa nói chuyện, từng người từng người đều như thùng không đáy.
Cuối cùng không thể ăn thêm được một chút nào nữa rồi mới dừng lại.
Chu Xuân Dương lấy điện thoại ra xem đồng hồ: "Bây giờ Sơ Nhất đã được 17 tuổi lẻ một tiếng đồng hồ rồi."
"Chúc mừng 17 tuổi." Cả đám người nâng cốc chạm leng keng một vòng.
Đám người kia về ký túc xá hết rồi Sơ Nhất và Yến Hàng mới cùng nhau đi xe về nhà, mai là thứ 6, ngày đáng mong đợi nhất của cả tuần, Chủ nhật cậu cũng không mong đợi đến mức đấy, vì hôm sau phải quay về đi học.
"Chờ chú Thôi xuống lấy đồ ăn khuya." Yến Hàng nói.
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
Nhắc tới Thôi Dật, lập tức cậu lại nghĩ đến chuyện của bố Sơ, không nhịn được mà thở dài.
Yến Hàng không lên tiếng, vỗ vỗ bả vai cậu.
Một tẹo sau Thôi Dật đã xuống tới nơi, đang mặc đồ ngủ, dép lê cũng không thay, nhìn thấy đồ nướng trên tay Yến Hàng là hai mắt dán vào không buông tha, hai chân bước nhanh như gió đến cầm lấy túi đồ: "Thèm đến phát điên luôn rồi."
"Chuyện của bố Sơ Nhất," Yến Hàng nói, "Chú hỏi thăm một chút xem sao."
"Ừa, chắc chắn rồi," Thôi Dật liếc mắt nhìn Sơ Nhất một cái, "Cứ tưởng cháu còn chưa biết?"
"Bà ngoại nói, với cháu." Sơ Nhất nói.
"Cháu đừng lo lắng quá, khoảng thời gian này chỉ có luật sư mới có thể gặp được bố cháu thôi," Thôi Dật lấy một xiên thịt dê nướng ra cắn một cái, "Chú đã liên lạc với luật sư rồi, bạn học cũ của chú, một chị cực kỳ lợi hại luôn, sáng mai chú dẫn cháu đến làm mấy thủ tục ủy thác rồi mấy cái thủ tục khác nữa ... Còn phải giả chữ ký của mẹ cháu nữa, dùng tên mẹ cháu để ủy thác, sau đó chị luật sư mới qua đó được, tình hình cụ thể thì phải đợi cô ấy gặp bố cháu rồi mới biết."
"A," Sơ Nhất ngẩn người, "Cảm ơn chú, Thôi."
"Làm thế chắc không sao chứ?" Yến Hàng hỏi.
"Không sao đâu," Thôi Dật nói, "Lúc gặp bố cậu ấy bảo ông ấy ký thêm một chữ, coi như đồng ủy thác."
"Ừm." Yến Hàng gật gật đầu.
Sơ Nhất đứng bên cạnh thẫn thờ, sau khi nghĩ nghĩ một chút bèn nhanh chóng hỏi một câu: "Có mất, mất phí, không ạ?"
"Lệ phí chú tìm Yến Hàng đòi là được," Thôi Dật nói, "Cháu trả cho nó sau."
"Tạm giữ trong bao lâu?" Yến Hàng hỏi.
"Bình thường tạm giữ ba ngày, trong vòng bảy ngày sẽ ra quyết định có tạm giam hay không," Thôi Dật nói, "Nếu có tình huống đặc biệt nhiều nhất sẽ là 14 ngày."
"Tình hình bố em ấy có tính là đặc biệt không?" Yến Hàng lại hỏi.
"Cái này thì không nói trước được, phải gặp được ông ấy đã." Thôi Dật nói.
Trở về đến nhà Yến Hàng, Sơ Nhất đi tắm rửa sạch sẽ, ngồi thẫn thờ trên ghế salong.
Hôm nay ầm ĩ suốt cả một buổi tối ... Không, ầm ĩ cả một ngày mới đúng.
Cậu cảm thấy mình đã trải qua hết thảy mọi cung bậc cảm xúc chỉ trong một ngày hôm nay rồi, cả ngày lên bổng xuống trầm, trong đầu rối tung rối mù, mãi cho tới bây giờ tắm xong rồi, xung quanh không còn tiếng cười, tiếng nhạc nữa cậu mới thấy cả người mình dần dần yên tĩnh lại.
"Đi ngủ đi," Yến Hàng tắm rửa xong xuôi, vừa lau tóc vừa nói, "Mai còn phải đi làm thủ tục, dậy sớm một chút, làm xong sớm thì chị luật sư có thể qua đó sớm hơn."
"Chị luật sư là bạn, bạn học chú Thôi," Sơ Nhất nói, "Gọi người ta là chị sao, gọi là chú Thôi."
"Ừa," Yến Hàng cười gật gật đầu, "Con gái mà, từ tiểu muội muội rồi đến tiểu tỷ tỷ đến đại tỷ tỷ rồi mới đến tỷ, không giống con trai."
Sơ Nhất cười cười.
"Nhanh lên," Yến Hàng nói, "Đi ngủ."
"Không ngủ được." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng nhìn cậu không lên tiếng.
Sơ Nhất quay đầu lại, nhìn Yến Hàng: "Thực ra vốn, vốn dĩ em không định xen, xen vào chuyện nhà, em nữa."
"Anh biết." Yến Hàng nói.
"Thế nhưng vẫn, vẫn lo lắng." Sơ Nhất nhíu nhíu mày.
"Thế cũng là bình thường mà," Yến Hàng nói, "Dù sao cũng là bố ruột."
"Mẹ em bà ngoại đều, đều không quan tâm." Sơ Nhất nói.
"Em với họ không giống nhau," Yến Hàng nói, "Thế nhưng ... nếu như em không muốn xen vào, thì có thể đừng xen vào."
"Em cũng chẳng, quản được bao nhiêu," Sơ Nhất thở dài, "Em chỉ, chỉ muốn biết vì, vì sao, rốt cục chuyện là, thế nào."
"Ừa," Yến Hàng vắt khăn lau lên tay vịn ghế salong, ngồi xuống bên cạnh cậu, "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mai đi làm thủ tục cho xong xuôi, luật sư tới nói chuyện là biết chuyện như thế nào thôi mà."
Sơ Nhất gật gật đầu, một lát sau giương mắt nhìn khăn mặt ẩm ướt vắt trên tay vịn ghế salong: "Khăn ướt không?"
"Hả." Yến Hàng sờ sờ khắn mặt, "Vừa mới lau tóc xong nên chắc chắn là ướt rồi."
"Ghế salong da mà," Sơ Nhất nói, "Có mốc, không?"
"... Đầu óc em có phải là trong một giây quay một cái, một giây sau lại quay một cái không." Yến Hàng đứng dậy cầm khăn mặt mang vào nhà tắm, "Có lúc còn chệch hẳn sang đường ray bên cạnh luôn."
Sơ Nhất cười cười. "Không biết."
"Ngủ đi." Yến Hàng thở dài.
Không ngủ được.
Sơ Nhất nằm trên giường, nghiêng người về phía Yến Hàng, tay thò sang vắt ngang bụng hắn, có thể cảm nhận được Yến Hàng thở phập phồng.
Yến Hàng cũng không ngủ được.
Kể cả trong lòng không có chuyện gì khác, náo loạn suốt một buổi tối như thế muốn ngủ ngay lập tức cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chuyện Yến Hàng giữ trong lòng, nhiều hơn của cậu nhiều.
Bố Sơ bị bắt, cho dù là tốt hay xấu, cho dù kết quả có thế nào, ít nhất cũng là có kết quả, còn chú Yến thì đến một chút manh mối nhỏ còn chẳng có.
E rằng Yến Hàng vốn đang bình tĩnh kiên nhẫn đợi chờ, bây giờ bình tĩnh lại bị phá vỡ mất rồi.
Sơ Nhất nhíu nhíu mày.
"Chó con thối," Yến Hàng nhẹ giọng nói, "Không ngủ được à?"
"Ừa," Sơ Nhất đáp một tiếng, "Sáng sớm mai em, em dậy được, đừng lo."
"Đâu có lo." Yến Hàng cười cười.
Ngón tay Sơ Nhất nhẹ nhàng gãi gãi trên bụng Yến Hàng hai cái, có hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng: "Yến Hàng."
"Hả?" Yến Hàng nắm một ngón tay cậu, vuốt ve một cái.
"Nếu, nếu như bố em, nếu như là bố em làm, làm chú Yến bị, bị thương," Sơ Nhất khó khăn mãi mới nói ra được, "Anh có giận, giận em không?"
"Không đâu." Yến Hàng nghiêng đầu, "Sao lại nghĩ như thế?"
"Tự nhiên nghĩ thôi." Sơ Nhất nói.
"Cũng không phải do em làm," Yến Hàng nói, "Anh giận em làm gì?"
"Cha làm con, con chịu đó." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng nở nụ cười, một lát sau mới nói một câu: "Thế cũng được, đền thịt đi."
"... Đồ vô, vô nhân tính," Sơ Nhất ngẩn người, "Người ta vẫn còn nhỏ, nhỏ như này."
Yến Hàng không nói nữa, cười không ngừng.
Sơ Nhất thở dài, nhịn không được cũng bật cười.
Hai người trong bóng tối ha ha cười đến nửa ngày.
---
Cua: Hàng ca, anh lưu manh quá vại -_-