Ngày đó lúc Yến Hàng lấy điện thoại di động kê dưới gốc cây, Sơ Nhất cũng đoán hắn đang livestream, có điều tới hôm nay cậu mới biết livestream của Yến Hàng nhàm chán như vậy.

Hơn nữa tùy tiện muốn thì bắt đầu, muốn thì ngừng, có khi ngay cả chào hỏi cũng chẳng có đã thoát livestream rồi.

Còn không lộ mặt, lúc lộ mặt lại đeo khẩu trang.

Chẳng trách không ai xem.

Nếu Yến Hàng chịu ló mặt, nhất định sẽ thu hút mấy tiểu cô nương bàn bên, nhận cả đống quà cáp... có điều Sơ Nhất lại rất thích kiểu livestream nhạt nhẽo này.

Nó khiến cậu cảm thấy "một cuộc sống khác", có thể cực kỳ bình thường, có thể cực kỳ tẻ nhạt, nhưng không giống cuộc sống của cậu.

Rất thú vị.

Tuy rằng cậu cũng chưa xem livestream được mấy lần.

Cái điện thoại già cỗi của cậu không đáp ứng nổi loại livestream tân tiến này, mỗi lần xem là như xem bằng lưu lượng 2G, một lát là đơ, pin tụt ầm ầm.

Giờ Yến Hàng livestream cậu vốn cũng muốn xem một lát, thế nhưng không kịp rồi, cậu phải đi mua dầu ăn.

Mẹ Sơ không muốn mua dầu ăn ở siêu thị, muốn cậu ra chợ thực phẩm mua một can dầu ăn, như thế sẽ rẻ hơn.

Chợ thực phẩm cách khá xa, được phép đi lâu hơn một chút, có điều cậu đi tìm bút, lại đợi Yến Hàng một lúc, giờ mà không chạy ra chợ thực phẩm ngay thì sẽ về nhà muộn.

Tuy rằng mẹ Sơ không đánh cậu, nhưng cậu không quá tình nguyện nghe mẹ Sơ trầm mặt mắng mỏ.

"Mua dầu?" Yến Hàng nhìn hắn, "Vào bừa cái siêu thị nào chẳng có?"

"Đắt." Sơ Nhất nói.

"Định đi chợ mua?" Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất gật gật đầu.

"Vậy cậu đi đi." Yến Hàng nhìn đồng hồ.

Sơ Nhất đứng lên, nhìn hắn, cảm thấy mình muốn nói một hai câu gì đó, thế nhưng nhìn một chốc lại không tìm được từ gì để nói.

"Hả?" Yến Hàng bị cậu nhìn có chút chẳng hiểu ra sao, "Cậu đừng nói là cậu vẫn còn một cái bút khác rơi dưới sông nhé."

"Không." Sơ Nhất nở nụ cười, quay người chạy đi.

Bút máy trước đây là dì tặng, cậu không dám dùng, mẹ Sơ vẫn hay mang bút từ chỗ làm về, mực xanh mực đỏ đủ cả, cậu đều dùng loại bút đó.

Cây bút này cậu vẫn cất kỹ, nếu không phải là muốn cảm ơn Yến Hàng, không chừng cậu quên mình có cái bút này, có khi cái điện thoại di động kia cũng sẽ bị cậu quên mất tiêu luôn.

Không thể nắm giữ thứ gì, quên nó đi là tốt nhất, nếu không đến lúc muốn mà không có sẽ khó chịu, đây là kinh nghiệm của cậu.

Sơ Nhất chạy thẳng một mạch tới chợ thực phẩm, bình thường chạy như thế sẽ thấy rất mệt, hôm nay lại cảm thấy cũng không xa lắm.

Chắc bởi tặng được bút rồi.

Cậu không có cơ hội tặng quà cho người khác, bạn bè sinh nhật không mời cậu, còn tặng quà cho bố mẹ... thà đừng tặng còn hơn.

Lúc cậu học tiểu học, từng tích cóp tiền tiêu vặt rất lâu, gom nhặt giấy vụn, vỏ chai mang bán, được chút tiền liền đi mua cho mẹ Sơ chiếc khăn quàng cổ, muốn làm mẹ vui một chút.

Cũng như mỗi lần dì tặng quà cho cậu, cậu đều vui ơi là vui.

Nhưng mẹ Sơ lại chẳng thấy thế.

Cuối cùng bà ngoại cầm theo khăn quàng cổ, dẫn cậu đến cửa hàng náo loạn một hồi, đem khăn quàng trả lại, bà ngoại lấy tiền đi mua thuốc lá, về đến nhà mẹ Sơ không thấy cầm tiền về, lại ầm ĩ với bà ngoại một trận.

Vậy nên sau đó cậu không nghĩ tới việc tặng quà cho ai nữa.

Lần này tặng quà cho Yến Hàng, cậu cũng rất lâu mới hạ quyết tâm.

Lý Tử Hào ném bút đi, cậu lại bới rác tìm nó, mấy việc này với cậu mà nói chẳng là gì cả, điều cậu lo lắng chính là, Yến Hàng không muốn nhận món quà này.

Yến Hàng nhận rồi, cậu lại tận mắt nhìn thấy Yến Hàng cầm cây bút vừa bới ra từ trong rác rưởi, chẳng cần tẩy rửa gì, chỉ cầm giấy lau qua.

Sơ Nhất cười cười.

Yến Hàng thật là tốt.

Từ chỗ chợ thực phẩm mua dầu cho mẹ Sơ xong, Sơ Nhất lập tức ôm đồ hộc tốc chạy về nhà.

Lúc chạy qua tòa nhà chỗ Yến Hàng thuê trọ, cậu liếc mắt nhìn về phía đó, cửa sổ phòng khách nhà Yến Hàng nhìn thẳng ra phố, ở giữa còn cách một bồn hoa và ba cái cây, có điều rèm cửa sổ đang kéo lên.

Có lẽ Yến Hàng còn chưa về.

Sơ Nhất chạy chậm dần, can dầu nặng thật, chạy hết đoạn đường này cũng có chút mệt.

Mẹ Sơ không gọi điện thoại giục cậu, hẳn là vẫn còn đang trong phạm vi thời gian cho phép... Có điều sau khi sang đường, lúc nhìn thấy tòa nhà nhà mình, cậu liền biết vì sao mẹ không gọi điện cho cậu.

Hẳn là không để ý tới.

Cách từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng của bà ngoại.

Tiếng mắng chửi rất khí thế, nội dung nghe không rõ, thế nhưng điều Sơ Nhất có thể tưởng tượng ra chắc không khác biệt cho lắm.

Cả người tự dưng có cảm giác không thở nổi, bước chân càng ngày càng chậm.

Cậu bám sát vào chân tường chậm rãi bước, trong tâm vẫn luôn cầu nguyện, mắng xong nhanh lên, kết thúc nhanh lên, kết thúc trước khi mình về đến dưới lầu đi.

Mà giống như mấy nguyện vọng nhỏ cậu nói với hốc cây chưa từng thực hiện được, cầu khẩn trong lòng cậu cũng chưa bao giờ thành công.

Hơn nữa hiện thực so với cầu nguyện của cậu còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.

Bà ngoại không ở dưới lầu, mà ở ven đường.

Áo cánh đã cởi, tay trần chống eo, xuyên qua đám người vây xem xung quanh có thể nhìn thấy người bà thân trên trơ trụi.

Sơ Nhất dừng lại, dựa vào cạnh tường.

Lại không thể né tránh ánh mắt của người khác.

"Sơ Nhất!" Có người cười hô tên cậu, "Mau mang bà ngoại mày về nhà đi kìa!"

"Chậm chút nữa là bà ấy cởi cả quần luôn đó!" Lại có người cười nói.

Sơ Nhất cúi đầu không lên tiếng.

Cậu không biết bà ngoại hôm nay sinh sự vì cái gì, cãi nhau với ai thành như vậy, chỉ biết cảnh tượng này trong mắt hàng xóm láng giềng, sẽ trở thành chuyện tiếu lâm kể suốt vài tháng trời.

Tất cả mọi người đều biết, bà ngoại cậu, là người đàn bà chanh chua, cãi nhau với người ta đều có thể lột áo lột quần bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Thật sự là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, thậm chí ở trường cậu học.

---

Lúc Yến Hàng mở cửa vào nhà bố Yến liền hỏi một câu: "Mùi gì vậy?"

"... Vẫn ngửi thấy sao?" Yến Hàng giơ chân lên nhìn đế giày.

"Ngửi thấy," bố Yến nói, "Con đánh nhau với người ta ở hố phân hả?"

"Một lát ăn cơm rồi, bố đừng để ăn mất ngon." Yến Hàng cởi giày ra, thả vào thùng rác bên cạnh, hắn nhìn thấy có ông lão sẽ tới đây thu rác thải ngày hai lần.

"Có đi làm liền tiêu hoang nha." Bố Yến nói.

"Con thất nghiệp rồi." Yến Hàng đi vào bếp rửa tay, lúc đi ra lại mò thấy cây bút máy trong túi, do dự một chút đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức quay người vào bếp đem bút máy rửa hẳn hai lần.

"Làm một ngày mà không được nhận tiền à?" Bố Yến không hỏi hắn vì sao thất nghiệp.

"Nhận rồi bố có muốn không, chẳng đủ ăn bát mỳ." Yến Hàng ngồi xuống, cúi đầu xem xét cây bút máy trong tay.

Đây là một cây bút Parker màu bạc, tuy rằng kiểu dáng nhìn qua có chút xưa cũ, nhưng lại rất tinh xảo.

Một cây bút máy, Yến Hàng không hứng thú lắm, thời gian hắn dùng bút không nhiều, dù sao chỉ có lúc học tiểu học, mà thường hắn thích dùng bút chì hơn.

Thế nhưng là quà được tặng, cảm giác khác hẳn.

"Cái gì vậy?" Bố Yến hỏi.

"Bố nhìn mà không biết đây là cái gì hả?" Yến Hàng quơ quơ cây bút về phía bố Yến.

"Nhìn ra cũng không thể tin vào mắt mình đó." Bố Yến châm điếu thuốc.

"Người ta tặng." Yến Hàng nói.

"Tặng?" Bố Yến có chút bất ngờ, "Là cậu nhóc con nhắc đến hả?"

"Vâng," Yến Hàng gật gật đầu, "Bữa trưa bố muốn ăn gì?"

"Pizza." Bố Yến nói.

Yến Hàng liếc mắt nhìn bố.

"Bố xem qua thấy lò nướng trong bếp còn dùng được, liền mua ít nguyên liệu," bố Yến chỉ chỉ tủ lạnh, "Vốn là để con làm bữa tối, giờ con thất nghiệp rồi, chuyển thành bữa trưa đi."

Yến Hàng đứng dậy mở tủ lạnh, đế bánh, phô mai, sốt, đều đủ.

"Vậy được," Yến Hàng nói, "Con đi mua ít ớt xanh, thịt nguội gì đó."

"Mua chai rượu vang nữa." Bố Yến bổ sung.

"Chúc mừng con thất nghiệp đúng không?" Yến Hàng nói

"Chúc mừng con kết bạn bè mới, còn được tặng quà." Bố Yến vui vẻ nói.

Yến Hàng không lên tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Quà là được tặng.

Bạn bè?

Sơ Nhất sao?

Yến Hàng rất mơ hồ với khái niệm "bạn bè", quan hệ ra sao, tình cảm sâu đậm thế nào mới tính là bạn bè, hắn không rõ lắm.

Thế nhưng Sơ Nhất, không cần tính là bạn bè.

Lời chưa nói được mấy câu, bạn bè ít nhất còn có thể tán gẫu, bảo hắn tán gẫu với Sơ Nhất, không chừng sẽ uất ức mà chết.

Ra khỏi cửa rẽ trái đi thẳng một đoạn là có một siêu thị gia dụng, mấy ngày nay Yến Hàng đều đến đó mua thức ăn, coi như đầy đủ, đồ cũng không đắt, dân quanh đây cũng đều mua thức ăn ở đó, nhìn qua thu nhập các nhà không chênh nhau là mấy, hắn đặc biệt không hiểu vì cớ gì mà mẹ Sơ Nhất lại bắt cậu đi tận chợ thực phẩm để mua dầu ăn.

Thế mà Sơ Nhất lại cực kỳ vâng lời, chạy tới chợ thực phẩm xách một can dầu to tướng.

Thật là một can to tướng luôn á.

Yến Hàng đứng ở cửa siêu thị, nhìn Sơ Nhất đang đi về phía hắn, tay vẫn đang xách thùng dầu, ước chừng to gần bằng bình nước cỡ nhỏ.

Mà rõ ràng Sơ Nhất đang đi ngược hướng với đường về nhà cậu ta.

Yến Hàng không nhúc nhích, nhìn Sơ Nhất cúi đầu từ từ đi tới, tựa hồ có hơi phiền muộn, lúc thường bị người ta bắt nạt cũng không thấy lộ ra biểu tình như vậy, lúc này lại cau mày.

Sơ Nhất vẫn không nhìn thấy hắn, chỉ cúi đầu bước về phía trước, lúc đi ngang qua hắn Yến Hàng nhịn không được vươn tay gõ lên đầu cậu một cái: "Aiz."

Sơ Nhất nghiêng đầu.

"Cậu không về nhà hả?" Yến Hàng nói.

"Trước tiên tản, tản bộ đã." Sơ Nhất nói.

"Xách theo can dầu đi tản bộ?" Yến Hàng hỏi.

"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Nâng cao sức, khỏe."

Có lúc Yến Hàng không hiểu, làm thế nào Sơ Nhất đang trong trạng thái tâm tình không tốt vẫn có thể độc mồm được nhỉ.

"Có người chặn đường cậu." Yến Hàng hỏi.

"Không," Sơ Nhất lắc đầu, "Cuối tuần bọn họ nghỉ, nghỉ ngơi."

"Vậy cậu tản bộ đi," Yến Hàng không biết còn có thể nói gì, quay người bước vào siêu thị.

Siêu thị khá đông người, Yến Hàng chen lấn giữa đám người nhặt được ớt xanh và mấy gói rong biển.

Lúc đang muốn đến chỗ tủ lạnh tìm thịt nguội, hắn đột nhiên phát hiện Sơ Nhất xách theo can dầu 800kg đi theo phía sau hắn.

"Đệt mợ," Yến Hàng sợ hết hồn, "Cậu làm gì thế?"

"Tản bộ." Sơ Nhất nói.

"Cậu xách thứ này vào đây mà không sợ phải trả tiền hả?" Yến Hàng nhìn can dầu trong tay cậu, "Trong này cũng bán dầu, lát người ta không cho cậu ra ngoài đâu."

"Cái này là ba, ba không," Sơ Nhất xoay xoay can dầu, mấy mặt đều không có nhãn mác, "Không sao đâu."

Yến Hàng thở dài, tiện tay cầm một cái giỏ bên cạnh đến: "Bỏ vào trong đi, cậu xách theo, tôi nhìn thôi còn mệt."

Sơ Nhất bỏ thùng dầu vào, kéo giỏ tiếp tục đi theo phía sau hắn không xa không gần.

Cầm chai rượu vang lên, Yến Hàng tiếp tục tìm thịt nguội, không có thịt nguội hắn định dùng thứ khác thay thế, lạp xưởng xúc xích gì đó đều được.

Sơ Nhất nhất định là gặp chuyện gì đó, mà Yến Hàng không có thói quen hỏi gặng, hỏi hai câu không nói là khỏi hỏi thêm, nếu là bố Yến một câu cũng sẽ không hỏi.

Mua đủ đồ rồi, hắn liếc nhìn Sơ Nhất, Sơ Nhất xách theo can dầu hình như cũng chưa có ý định về nhà, chỉ là không đi theo hắn nữa, tự mình đi về phía trước.

"Sơ Nhất." Yến Hàng gọi cậu một tiếng.

Sơ Nhất quay đầu lại.

"Ăn cơm chưa?" Yến Hàng hỏi một câu phí lời.

"Lát nữa uống, uống dầu." Sơ Nhất nói.

"Đến nhà tôi uống đi," Yến Hàng nói, "Cho cậu mượn cái cốc."

"Giờ, luôn hả?" Sơ Nhất hỏi.

Yến Hàng phát hiện ở phương diện khác Sơ Nhất rất ngay thẳng, như tình huống trước mắt này, cậu thậm chí còn không từ chối một chút nào.

Rất tốt.

Bố Yến thấy hắn đi ra ngoài mua đồ ăn lúc quay về còn mang theo một người một dầu có chút bất ngờ.

"Sơ Nhất," Yến Hàng giới thiệu một chút, "Chính là cậu nhóc tặng bút máy cho con, con gọi cậu ấy tới ăn cơm."

"Hoan nghênh hoan nghênh, chú là Yến Thù, bố của Yến Cơ Đạo," bố Yến nhiệt tình đưa tay về phía Sơ Nhất, "Khách khí như vậy, còn mang theo... dầu ăn?"

Sơ Nhất ngẩn người, vươn tay bắt tay bố Yến một chút: "Chào, chú."

"Dầu ăn là cậu ấy mua về nhà," Yến Hàng nói, "Sơ Nhất tới đây giúp một tay."

Kỳ thực không có giúp được gì, hắn chỉ là sợ Sơ Nhất không thích ứng nổi chú Yến Thù ăn nói linh tinh.

"Được." Sơ Nhất lập tức thả can dầu xuống, thay đôi dép lê xong còn tiện tay đem mấy đôi giày ngổn ngang trên đất sắp xếp chỉnh tề.

Yến Hàng liếc mắt nhìn bố một cái, bố Yến cũng đang nhìn hắn, hiển nhiên hành động tiện tay này của Sơ Nhất khiến bố Yến giật mình.

"Livestream cái đi." Yến Hàng cầm điện thoại gác lên trên giá cao, đeo khẩu trang vào.

"Có, người xem sao?" Sơ Nhất hỏi.

"Cháu trai này còn không tránh sang một bên." Yến Hàng nhìn cậu.

"Tránh ngay." Sơ Nhất lập tức nói.

Yến Hàng không để ý tới cậu nữa, điều chỉnh điện thoại một chút, hướng về phía bàn nguyên liệu.

Sơ Nhất nhìn tay Yến Hàng.

Sau khi có vài người vào phòng live, trên màn hình toàn là Tay Tay Tay Tay.

Tay Yến Hàng thực sự rất đẹp, nhất là lúc chuyển động.

Rửa ớt xanh, mở gói xúc xích, cầm dao...

Sơ Nhất nhìn có chút xuất thần, không chỉ do tay Yến Hàng, còn vì kỹ năng dùng dao của hắn.

Thuần thục thái ớt xanh, cắt xúc xích, mỗi một động tác đều nước chảy mây trôi, không có một chút dừng lại hay do dự dư thừa.

Trên màn hình rất náo nhiệt, Sơ Nhất tranh thủ lướt qua.

- Tiểu Thiên ca ca đừng im lặng vậy mà, ít nhất cũng phải giải thích từng bước và điểm cốt yếu chứ

- Trầm mặc nấu ăn hệ liệt

- Đột nhiên thoát livestream hệ liệt

- Tôi thấy còn có người?

- Tôi cũng thấy

- Có người

Sơ Nhất nhanh chóng lui lại.

Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, với tay lấy điện thoại xuống, quay camera về phía cậu: "Chính là người này."

- Tiểu soái ca

- Cư nhiên nấu cơm cùng nhau!!!

- Tôi đột nhiên có chút suy đoán không đứng đắn nha

Không đợi Sơ Nhất thu hồi nét mặt kinh ngạc, Yến Hàng đem điện thoại trả về chỗ cũ, tiếp tục xử lý nguyên liệu: "Lấy khay nướng tới đây."

Sơ Nhất lập tức mang khay nướng tới.

"Loại pizza bán thành phẩm này cũng không có gì nhiều để làm," Yến Hàng nói, "Muốn ăn cái gì thì cắt nhỏ rải lên trên, rắc phô mai bào vụn, sau đó nướng kỹ là được.

Yến Hàng nói xong đem khay nướng bỏ vào trong lò, điều chỉnh thời gian: "Thế là ăn được rồi."

Sơ Nhất chưa lấy lại tinh thần, Yến Hàng đã thoát livestream.

"Xong, xong rồi?" Sơ Nhất hỏi.

"Chưa xong, còn cái nữa," Yến Hàng quay người tiếp tục bận việc, "Chế biến giống nhau không cần live nữa."

"Đằng nào cũng chả ai xem," bố Yến đi tới dựa vào cửa nhà bếp, "Hình Thiên, hoạt náo viên mỹ thực kém danh tiếng nhất trong lịch sử, đến fan còn lười tặng quà."

"Ai bảo," Yến Hàng vừa thái ớt xanh vừa nói, "Mới vừa có người quét tặng máy bay đó."

"Tại sao?" Bố Yến nói, "Trượt tay?"

Yến Hàng liếc mắt nhìn Sơ Nhất một cái: "Đại khái do... Sơ Nhất lộ mặt."

Bố Yến vui vẻ, cười đến nửa ngày: "Hóa ra là cho Sơ Nhất."

"Bố ra ngoài chờ ăn đi." Yến Hàng thở dài.

Bố Yến quay lại phòng khách, tiếp tục xem tin tức địa phương.

"Anh có muốn, muốn không?" Sơ Nhất ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

"Muốn cái gì?" Yến Hàng ngẩn người.

"Mặt." Sơ Nhất nói.

"Cậu có tin tôi đem cậu ra thái lát không?" Yến Hàng phi thường khiếp sợ.

"Mặt," Sơ Nhất chỉ chỉ chính mình, "Em."

"Cậu chờ một chút," Yên Hàng buông dao, tay chống xuống bàn, "Để tôi tiêu hóa đã."

"Nếu như anh, muốn, quà tặng," Sơ Nhất giải thích, "Có thể..."

"Biết rồi," Yến Hàng ngắt lời cậu, nhìn cậu nửa ngày không lên tiếng, chuẩn bị đem chiếc pizza thứ hai bỏ vào lò nướng mới nói một câu, "Cậu là muốn trả ơn hả?"

Sơ Nhất nhìn hắn không lên tiếng.

"Cậu..." Yến Hàng định nói thêm gì đó thì bị Sơ Nhất ngắt lời.

"Không phải." Sơ Nhất nói.

"Vậy thì sao?" Yến Hàng hỏi.

"Nhìn anh không quà, quà tặng," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Đáng thương."

"... Cút!" Yến Hàng nói, ngẫm lại liền buồn cười, "Đệt!"

Sơ Nhất dựa vào bên tường cùng Yến Hàng trông lò nướng.

Cũng không thể nói vì trả ơn, đơn giản chỉ là đơn thuần muốn biểu đạt tâm tình của mình mà thôi.

Với Yến Hàng mà nói, có một số việc căn bản không phải chủ ý làm, chỉ là tùy ý thôi, mà hắn đối với chuyện của cậu, cậu cảm thấy không phải như thế.

Chỉ là cậu không dám thừa nhận cảm giác ấy, cậu sợ Yến Hàng không cảm thấy như cậu, hoặc cho là cậu đang muốn tìm kiếm sự bảo vệ.

Cậu không cần bất kỳ ai bảo vệ, cậu chỉ muốn có người có thể giao lưu một cách bình thường với cậu mà thôi.

Yến Hàng có thể giao lưu với cậu như vậy, mặc dù cậu không biết có thể duy trì được bao lâu, nhưng cậu vẫn thật tâm quý trọng.

Hai chiếc pizza được nướng xong, Yến Hàng lại nấu một món canh, Sơ Nhất rất lưu loát ra phòng khách sắp xếp bàn lại một chút, bưng pizza và canh ra ngoài, rồi nhanh chóng mang bát đũa ra.

Yến Hàng hơi kinh ngạc với năng lực quan sát của Sơ Nhất, đồ vật để chỗ nào, Sơ Nhất không cần hỏi, có vẻ cũng không quá để tâm quan sát, nhưng trước khi Yến Hàng mở miệng, Sơ Nhất đã làm xong việc rồi.

Yến Hàng không biết đây là cảm giác gì, hắn cùng cha mấy năm nay lang bạt khắp nơi, tuy rằng bạn bè không có, vẫn tiếp xúc với khá nhiều người, hắn sinh ra mẫn cảm với một số sự việc.

Kiểu của Sơ Nhất không giống với người có năng lực quan sát, cảm giác cậu mang đến chính là tận tâm tận sức cố gắng để không gây ra bất cứ sai lầm nào, nghiêm túc mà tự nhiên khiến người khác hài lòng.

"Sơ Nhất uống chút chứ?" Chú Yến mở chai rượu vang.

"Không, không biết." Sơ Nhất nói.

"Nếm thử chút đi," chú Yến rót cho cậu một chén nhỏ, "Nhấm nháp chút."

"Vâng." Sơ Nhất cười cười.

Trong ký ức cậu, ngoại trừ dịp Tết đến nhà họ hàng, dù tới nhà bạn chơi hoặc tới ký túc xá ăn cơm, cậu cơ bản chưa từng trải qua.

Nên loại trải nghiệm cùng nhau làm cơm trong bếp, cùng nhau ngồi ở bàn, vừa ăn vừa nói chuyện như thế này với cậu hoàn toàn mới mẻ, Sơ Nhất cắn một miếng pizza, cực kỳ hạnh phúc.

"Nhà cháu ở gần đây à?" Chú Yến hỏi.

"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, "Đi, đi thẳng, đường Nam."

"Trưa nay ta ra ngoài loanh quanh lại đi ngang qua bên đó," chú Yến cười cười, nhớ tới gì đó liền đụng đụng tay Yến Hàng, "Lúc trưa quay về, nhìn thấy bên đó có một bà già cởi trần đang cãi nhau với người ta, cực kỳ hung hãn, ta lại không có ý định ở lại xem náo nhiệt."

"A?" Yến Hàng sửng sốt.

Tay Sơ Nhất đang cầm miếng bánh pizza bỗng run một cái. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play