Đám người ký túc xá ai nấy đều tràn đầy hứng thú và xúm lại định tiếp tục truy hỏi chuyện "yêu đương" của Sơ Nhất, Chu Xuân Dương vỗ tay một cái: "Ăn mấy đồ ăn vặt vẫn đói quá, đi ăn thịt xiên nướng không?"
Đại hàn, bên ngoài gió lạnh thấu xương, đối với kẻ tham ăn mà nói sức hấp dẫn của câu này của Chu Xuân Dương lấn át tất cả, mấy người đồng lòng hô một tiếng: "Đi!"
"Vậy đi thôi," Chu Xuân Dương vung tay lên, "Thực ra tôi còn đặc biệt muốn ăn nướng bàn sắt ... Đáng tiếc quanh đây không có."
Mấy người mang theo tưởng tượng đẹp đẽ về đồ ăn, cùng nhau ra cửa.
Sơ Nhất đi cuối cùng, cậu cũng không quá thèm.
Chu Xuân Dương bước chậm lại, đi bên cạnh cậu.
"Chuyện của cậu," Chu Xuân Dương nhỏ giọng nói, "Đừng nói với mấy người bọn họ."
"A?" Sơ Nhất chưa kịp phản ứng lại, nhìn cậu ta.
"Đừng nói chuyện đang yêu đương với ai," Chu Xuân Dương nói, "Tự mình biết là được rồi, đừng tùy tiện nói với người khác."
"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, nghĩ nghĩ một chút lại hỏi một câu, "Nhưng cậu ..."
"Tôi cũng không muốn nói mà," Chu Xuân Dương nói, "Chẳng qua tôi bị thằng ngu Vương Mẫn ép phải lộ thôi."
Sơ Nhất thở dài.
"Người như vậy nhiều lắm, ký túc xá chúng ta coi như có thể chung sống hòa bình, nhưng chưa chắc người khác đã thế, cậu thấy thằng Vương Mẫn đó, người như vậy ... sau này càng dây dưa không dứt với phòng chúng ta, sau đó lại chia bè kết phái, những ngày tháng sau này làm sao mà sống nổi."
Sơ Nhất cười cười, lại rất nhanh cảm thấy không cười được.
"Tâm lý chính mình không có trở ngại là được," Chu Xuân Dương nói, "Có một số việc không cần sự công nhận của người khác."
Lúc trước cậu đã từng sợ hãi ngập tràn bởi vì phản ứng gần như kích động của Vương Mẫn đối với những chuyện này, không biết từ khi nào cậu đã quên gần hết những điều đó, có lẽ do thái độ thờ ơ và thản nhiên của Chu Xuân Dương, có lẽ sự yêu thích đối với Yến Hàng đã chiếm hết đầu óc của cậu, đẩy tất cả những sợ hãi này kia ra ngoài.
Mãi cho tới tận bây giờ nhớ lại, cậu mới đột nhiên lấy lại tinh thần, mình đã trở thành "bê đê" mà lúc trước cậu sợ nhất.
Tuy rằng cậu cố gắng tự nói với mình rằng không có gì, nhưng làm được như Chu Xuân Dương quả thực rất khó.
Chỉ là bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, thực ra rất nhiều chuyện đều như vậy, lại như Chu Xuân Dương nói, tự mình biết, tự mình tiếp nhận là được, không cần phải oang oang thông báo cho tất cả mọi người, cũng không cần phải làm cho tất cả mọi người thông cảm cho mình.
---
Yến Hàng đứng bên cạnh thùng rác ở lối ra dành cho nhân viên, vừa hút điếu thuốc vừa tranh thủ nghỉ ngơi.
Càng gần đến Tết, hắn càng bận tới mức kích động muốn từ chức, hắn lớn như vậy chưa từng làm công việc gì kiên trì như thế.
Nếu không phải vẫn luôn muốn xuống bếp làm, có khi hắn không làm được vậy.
Cuối tuần trước còn có giám đốc nhà hàng khác tới tìm hắn nói chuyện, cũng làm quản lý, thời gian làm việc và đãi ngộ tốt hơn bây giờ, hắn cũng không cân nhắc.
Hắn vẫn một lòng một dạ muốn xuống dưới bếp, ở đây thành thạo rồi, cơ hội xuống làm dưới bếp sẽ lớn hơn một chút.
"Tiểu Yến." Quản lý Đường từ phía sau gọi hắn một tiếng.
"Vâng," Yến Hàng đáp lời, quay đầu lại, "Ngài tìm tôi?"
"Nói chuyện chút thôi," Quản lý Đường đi tới bên cạnh hắn, châm điếu thuốc, đứng song song với hắn, "Vừa hay tôi cũng muốn ra hóng mát một chút."
"Hóng mát không khí bên cạnh thùng rác." Yến Hàng nói.
Quản lý Đường nở nụ cười: "Aiz."
"Có phải có việc gì sắp xếp cho tôi không?" Yến Hàng hỏi, quản lý Đường sẽ không đến đây hút thuốc, ông ta có phòng làm việc riêng, mở cửa sổ ra là hút được.
"Cậu và Tiểu Vương bận rộn như vậy rồi," Quản lý Đường cười cười, "Tôi nào dám sắp xếp công việc khác, hai người quản lý có tài như vậy, tôi còn sợ tôi làm mất chứ."
Yến Hàng cười không lên tiếng.
"Huống hồ có người vẫn luôn không muốn làm quản lý," quản lý Đường nhìn hắn, "Phải không?"
Yến Hàng cúi đầu gẩy tàn thuốc: "Không phải không muốn làm, mà thích làm dưới nhà bếp hơn ... Công việc quản lý này ngày nào tôi còn làm đều sẽ làm thật nghiêm túc, không ảnh hưởng gì."
"Cái này tôi biết, vốn định để cậu làm quản lý tạm thời thôi, kết quả làm cực kỳ tốt, trong thời gian tới cũng không muốn thay người mới." Quản lý Đường nói.
"Ngài nó thẳng đi ạ, tôi không sao đâu, không cần vòng vo như vậy." Yến Hàng biết nhất định quản lý Đường đã có sắp xếp gì đó, có thể đã biết lúc trước có người tới lôi kéo hắn.
Quản lý Đường bật cười: "Tôi vẫn luôn nhớ cậu muốn xuống nhà bếp làm đó, cũng muốn nếu thật sự có cơ hội sẽ để cậu xuống, có điều cậu chờ đến lúc Kim Linh trở lại làm việc, bàn giao lại công việc cho Kim Linh, đến lúc đó để tôi xem xem có thể cho cậu xuống nhà bếp làm không."
"Được ạ." Yến Hàng không cần suy nghĩ liền gật gật đầu.
"Tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cậu, nếu là người khác chắc chắn phải làm từ cấp thấp nhất làm lên, nhưng cậu có cơ sở rồi," quản lý Đường nói, "Để tôi xem có thể xếp cậu làm phụ bếp hay không."
"Cảm ơn quản lý Đường," Yến Hàng nói, "Chúc ngài năm mới vui vẻ."
"Thần kinh," quản lý Đường dập điếu thuốc, cười vỗ vai hắn, "Yên tâm làm tốt công việc, về phần công việc dưới bếp tôi đáp ứng rồi sẽ giúp cậu thu xếp."
"Ừm." Yến Hàng cười cười.
Gần tới giờ tan làm Thôi Dật gọi điện tới: "Rảnh rỗi đi cướp ít đồ Tết đi."
"Có phải chú tưởng cháu rảnh lắm à." Yến Hàng thở dài.
"Chú tùy tiện nói chuyện thế thôi," Thôi Dật nói, "Gọi điện thoại kiểu gì cũng phải có phần mở màn chứ."
"Cháu vẫn tưởng phần mở màn là "alo" cơ mà." Yến Hàng bật cười, "Để cháu bảo Sơ Nhất đi cướp, bên đó hôm nay thi hết kỳ rồi, thi xong chẳng có việc gì làm."
"Năm nay cháu định ăn Tết thế nào?" Thôi Dật hỏi.
"Chưa biết, bây giờ cháu và chị Vương còn chưa phân ca, tối 30 chưa biết ai đứng ca, chị ấy bảo để chị ấy làm," Yến Hàng nói, "Cháu nghĩ chị ấy là con gái, thế mà chị ấy lại còn tranh chứ, quá nam tính rồi."
"Chúng ta tới nhà hàng cháu đặt bàn ăn cơm đi," Thôi Dật nói, "Sơ Nhất đâu?"
"Em ấy muốn về nhà thăm ông bà nội một chút," Yến Hàng nói, "Nếu như cháu được nghỉ sẽ ..."
"Cháu đi theo nó về đi." Thôi Dật nói.
"Vậy chú mới đáng thương biết bao, cháu đang nghĩ kế sách vẹn toàn." Yến Hàng nói.
"Xin từ bỏ đi, chú một mình bao nhiêu năm rồi," Thôi Dật nói, "Ở cùng với cháu phiền chết đi được, còn nhất định phải đốt pháo."
Yến Hàng nhớ đến dáng vẻ Thôi Dật năm ngoái chạy chối chết chỉ vì một bánh pháo, nhịn không được liền ha ha cười một lúc lâu.
"Còn có chuyện này," Thôi Dật nói, "Vốn định qua năm mới nói, nhưng Tết cháu muốn đi chơi thì vẫn phải chú ý một chút."
"Hả? Bên kia có tin gì à?" Yến Hàng lập tức hỏi.
"Tên què đâm cháu bị thương chưa tra ra được," Thôi Dật nói, "Thế nhưng trong đám người tiếp xúc với gã, có một người khả nghi, chú chỉ biết vậy thôi, có tin gì mới sẽ báo cho cháu."
Yến Hàng nhíu nhíu mày: "Vậy là có ít nhất hai người?"
"Ừ," Thôi Dật nói, "Nhưng tên què kia có liên quan đến chuyện năm xưa không còn chưa chắc chắn, có thể hắn chỉ được thuê đến thôi."
"Cháu biết rồi," Yến Hàng do dự một chút, "Bố Sơ Nhất có manh mối gì không?"
"Không có," Thôi Dật nói, "Hai vụ án khác nhau, khó khăn cũng nhiều, người ta không thể tiết lộ thêm cái gì."
"Mấy chú cảnh sát khổ cực rồi," Yến Hàng thở dài, "Hy vọng bọn họ có thể ... sớm bắt được kẻ tình nghi ban đầu và Yến mỗ."
"Chú ghi âm lại, sau đó mở cho Yến mỗ nghe." Thôi Dật nói.
Yến Hàng nở nụ cười: "Xin mời."
---
Mỗi lần Sơ Nhất lấy chìa khóa mở cửa nhà Yến Hàng đều cảm thấy vui vẻ một cách kỳ diệu.
Không chỉ bởi vì đây là nhà của Yến Hàng, mà còn vì nơi này càng ngày càng có nhiều hơi thở của cậu, trong tủ treo vào món đồ cậu để lại để thay, bên cạnh bồn rửa mặt có một chiếc bàn chải Yến Hàng chuẩn bị riêng cho cậu, cả dép lê đi trong nhà nữa.
Mặc dù chỉ là một gian phòng thuê trọ, lại làm cho cậu vui vẻ hơn so với lúc về nhà rất nhiều.
Hôm nay thi kết thúc học kỳ, phòng ký túc xá nháy mắt một cái trống huơ trống hoác.
Trạng thái vườn không nhà trống của kỳ nghỉ đông so với hồi nghỉ lễ Quốc khánh cô quạnh hơn nhiều lắm, lễ Quốc khánh nghỉ chủ yếu là nghỉ cho bản thân, còn kỳ nghỉ đông này, tất cả mọi người đều muốn "đoàn tụ."
Vì vậy Sơ Nhất cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạc, cùng đồng đội chạy trốn khỏi doanh trại, sợ mình lại là người đi cuối cùng.
Tạm thời cậu không có nhà để về, nhưng ít ra có thể ở cùng với Yến Hàng.
"Thi thế nào?" Yến Hàng chưa tan làm, gọi điện thoại tới hỏi tình hình.
"Chưa từng thi, thi tốt như vậy," Sơ Nhất thành thật trả lời, "Em thấy môn chuyên, chuyên ngành em có thể đạt, điểm tối đa."
"Lợi hại quá," Yến Hàng nói, "Bây giờ là Chó đấu bò rồi, cực kỳ trâu bò luôn."
(Chó đấu bò: bulldog đó ạ)
"Vẫn là Chó, đất thôi," Sơ Nhất nói, "Chó đấu bò dung, dung mạo không đẹp."
"Chó đất thì đẹp chỗ nào hả, ngốc nghếch." Yến Hàng nói.
"Chó đất đáng yêu." Sơ Nhất nói.
"Hai năm trước thì em đáng yêu thật, Chó con," Yến Hàng xì một cái, "Còn bây giờ, em dám không biết xấu hổ dùng "đáng yêu" để miêu tả mình à?"
"Không xấu hổ." Sơ Nhất nói.
"... Được rồi, nhóc đáng yêu," Yến Hàng nói, "Lát nữa anh mua hai phần cơm từ nhà hàng về, ăn xong rồi đi mua giúp chú Thôi ít đồ Tết, hôm nay em có phải đến quán cà phê không?"
"Ừa," Sơ Nhất đáp lời, "Còn năm ngày nữa."
Cúp điện thoại rồi Sơ Nhất nằm trên ghế salong, lấy điện thoại ra xem.
Bây giờ thứ cậu xem nhiều nhất là weibo của Hình Thiên tiểu ca ca.
Từ lần trước Hình Thiên tiểu ca ca bất cẩn lộ mặt, từ một blogger ẩm thực biến thành hàng hot, mỗi ngày nhìn số người theo dõi tăng lên Sơ Nhất đều giật mình, cảm thấy nhất định có chị gái nào đó điên rồi mua lượt theo dõi cho hắn.
Nhưng bình luận vẫn rất thú vị.
Cậu thích xem các tiểu tỷ tỷ nói chuyện, các cô nói chuyện đều rất đáng yêu.
- Từ ngày lộ mặt đến nay biến mất mấy ngày rồi, tương tư quá làm tôi mất trí nhớ
- Tiểu Thiên ca ca mời xuất hiện đi, chúng tôi giả vờ chưa từng nhìn thấy gương mặt đẹp trai đó được không
- Đúng, trong lòng chúng tôi cậu là anh đẹp trai không có mặt
- Tên gọi tắt là anh đẹp trai không biết xấu hổ
- Tiểu Thiên ca ca! Tri kỷ như tôi đã giúp cậu đeo thêm khẩu trang vào rồi nè
Sơ Nhất nhìn bức ảnh đính kèm bên dưới cười nửa ngày, hôm đó livestream rất nhiều người chụp lại màn hình giây phút Yến Hàng lộ mặt, sau đó xuất hiện các loại ảnh chế, gắn thêm khẩu trang, gắn thêm chó con, gắn thêm trái tim ...
Sơ Nhất lưu rất nhiều trong điện thoại.
Một giây Yến Hàng lộ mặt hôm đó vẫn rất tuấn tú, tuy rằng do khăn quàng cổ đột nhiên tụt xuống làm vẻ mặt hắn có chút mê man.
Nhìn rất gợi cảm.
Yến Hàng không chỉ có đôi mắt và bàn tay xinh đẹp, miệng cũng đẹp, Sơ Nhất rất thích nhìn mấu tròn tròn ở môi trên của hắn, mỗi lần nhìn thấy đều muốn liếm một cái.
Các tiểu tỷ tỷ gọi đó là môi hạt đậu.
Nghe thôi cũng thấy gợi cảm.
... A.
Sơ Nhất để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm đèn trần.
Chắc trong nhà quá nóng, nhìn đèn thôi cũng phát sinh phản ứng.
Cậu thở dài.
Vòng vèo mấy tháng nay, lúc nào cũng có ham muốn làm thực hành nhưng bởi vì nhát gan, mà cũng không có cơ hội nên chưa lần nào ý muốn thử một phát thực hành dám xông ra lần thứ hai.
Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn, từ giờ đến lúc Yến Hàng về vẫn còn thời gian.
Có thể thử một chút.
Nhưng cậu xấu hổ.
Tuy rằng không biết cái này rốt cục có cái gì đáng xấu hổ, người trong ký túc xá còn có thể lấy ra làm hạng mục thi đấu, nhưng cậu vẫn ngại.
Cậu thở dài, kéo kéo quần, quay đầu về phía lưng ghế salong.
Ngửi thấy mùi quen thuộc của Yến Hàng.
Quần áo của Yến Hàng.
Yến Hàng không phải người thích dọn dẹp, quần áo toàn tiện tay ném bừa trên ghế salong, bây giờ chóp mũi Sơ Nhất đang được bịt kín bởi một cái áo len chui đầu.
Sơ Nhất vùi mặt vào hít sâu một hơi.
Có mùi của Yến Hàng, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt anh ấy hay dùng.
Sơ Nhất nhắm mắt lại, duỗi tay vào trong quần.
Yến Hàng xách hai suất cơm sườn bò mở cửa ra liền nghe thấy trong nhà loảng xoảng gì đó.
Hắn đột nhiên sốt sắng, mở cửa ra, hô một tiếng: "Sơ Nhất!"
"A!" Sơ Nhất cũng đáp lại hắn một tiếng.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy bóng lưng Sơ Nhất vọt qua bàn trà chạy vào nhà vệ sinh.
Giống như lần xông lên lúc nhìn thấy tên què trong bệnh viện, thân thủ mạnh mẽ nước chảy mây trôi.
Không đợi Yến Hàng nhìn rõ xem chuyện gì xảy ra, cậu đã đóng cửa nhà vệ sinh đánh rầm một cái.
Yến Hàng xách túi sườn bò đứng ở cửa sửng sốt tới vài giây, mới quay người lại đóng cửa, đặt sườn bò lên bàn trà, đi tới cửa nhà vệ sinh.
Bên trong không có động tĩnh gì.
"Chó con?" Yến Hàng gõ cửa hai cái.
"Đi ra." Sơ Nhất bên trong nói, trong giọng nói lộ ra kiên định và lạnh lùng.
Yến Hàng ngẩn người: "Em bảo anh đi ra á?"
"Ừ." Sơ Nhất trả lời cực kỳ chắc chắn.
"Đệt mợ." Yến Hàng nói.
"Không có." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng chẳng hiểu gì, nhưng không nói gì nữa, đứng ngoài cửa lắng nghe.
Mấy giây sau, bên trong có tiếng nước, nghe như tiếng giặt khăn hay quần áo gì đó.
Đầy tớ cần cù trong giây phút chủ nhân về đến nhà quyết định bay vào nhà vệ sinh giặt quần áo.
Thần kỳ và cảm động tới mức nào cơ chứ.
Chủ nhân ôm cánh tay đứng ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy mình đã đoán được chuyện gì rồi.
Sau đó cảm thấy muốn cười.
Nhưng bởi vì còn chưa chắc chắn, cho nên chủ nhân cố nhịn cười, chuẩn bị lát nữa xác định lại xong cười một thể.
Đại khái tầm hai phút sau, khóa cửa nhà vệ sinh cạch một tiếng.
Yến Hàng lùi về sau một bước.
Nhưng cửa không mở hẳn ra, mà chỉ mở hé một khe, sau đó thấy đầu Sơ Nhất thò ra dò xét.
Nhìn thấy hắn đột nhiên đôi mắt trợn lên tròn xoe: "Em biết ngay mà!"
"Biết cái gì?" Yến Hàng cười hỏi.
"Biết anh không! Đi ra!" Sơ Nhất nhìn hắn chằm chằm.
"Anh hỏi em nhé, anh cũng giống em làm như vậy," Yến Hàng nói, "Nếu em ở bên ngoài, em có đi ra không?"
Sơ Nhất nhìn hắn, một lát sau mới trả lời: "Không đi."
"Thế đó," Yến Hàng nói, "Cuối cùng anh phải xác định em không sao chứ?"
"Em không sao," Sơ Nhất tay bám vào cửa, "Anh đi ra đi."
Yến Hàng liếc mắt nhìn thấy đồ trên tay Sơ Nhất đang nắm cánh cửa, là một đùm quần áo nhỏ đã giặt sạch.
Nếu không nhìn lầm, là quần lót.
Yến Hàng cắn răng nhịn cười, quay người trở về phòng khách.
Hắn còn chưa kịp đi tới ghế salong đã nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng chạy uỳnh uỵch, kèm theo tiếng rống của Sơ Nhất: "Đừng quay lại!"
Yến Hàng không lập tức quay đầu lại, nghe thấy tiếng bước chân Sơ Nhất đi đến cửa phòng ngủ rồi hắn mới hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Sơ Nhất không mặc quần.
Cầm trên tay không chỉ là quần lót đã giặt sạch, còn có một đùm màu xam xám, là quần thể thao.
Yến Hàng ngã xuống ghế salong, cầm áo của mình che lên mặt bắt đầu cười sằng sặc.
Hắn không muốn cười ra tiếng để Sơ Nhất nghe thấy, dù sao da mặt Sơ Nhất rất mỏng, bị người ta bắt quả tang tại chỗ như vậy đối với Sơ Nhất hẳn là xấu hổ muốn chết luôn.
Nhưng thực sự hắn không nhịn được.
Trùm áo cười nửa ngày cuối cùng hắn mới dằn được ý cười xuống.
Ném áo sang một bên rồi mới phát hiện Sơ Nhất đang nhíu mày đứng trước mặt hắn.
Đã thay quần xong.
"Ăn cơm." Yến Hàng chỉ túi đồ trên bàn trà.
"Ừm." Sơ Nhất nhíu mày xách túi xách để lên bàn ăn, vào bếp lấy bát đĩa đem sườn bò và mấy món ăn xếp ra.
Dọn xong hắn quay đầu liếc mắt nhìn Yến Hàng một cái, lông mày vẫn xoắn lại: "Ăn thôi."
Yến Hàng đi rửa tay một cái, ngồi vào bàn.
Sơ Nhất ngồi xuống đối diện hắn, không nói một lời vùi đầu vào ăn.
Ăn tới 10 phút đồng hồ, cậu mới ngước mắt lên nhìn lướt qua mặt Yến Hàng: "Sao hôm nay anh lại, về, về sớm thế?"
"Hôm nay đi nhờ xe quản lý về," Yến Hàng nói, "Vừa hay ông ấy có việc đi về phía này."
"Ồ." Sơ Nhất đáp một tiếng.
Một lát sau, lần thứ hai nhìn Yến Hàng: "Anh nhìn, thấy rồi à?"
"Ừm." Yến Hàng gật gật đầu.
Động tác tay Sơ Nhất sững lại một chút, thở dài thườn thượt.
"Không sao mà," Yến Hàng nói, "Đều là người lớn, chuyện như vậy rất bình thường, em đừng cảm thấy khó chịu, lần sau lúc anh tuốt thông báo cho em biết để xem là được."
Sơ Nhất không hé răng, sửng sốt một chốc lại tiếp tục cúi đầu ăn lấy ăn để.
Mãi cho đến khi cơm nước dọn dẹp xong xuôi, đi siêu thị mua đồ Tết cho chú Thôi Dật cùng Yến Hàng, rút cục Sơ Nhất mới lấy lại được sức lực.
"Anh đừng nhớ kỹ chuyện, chuyện này." Sơ Nhất nhỏ giọng nói.
"Chuyện gì?" Yến Hàng hỏi.
"Rất tốt." Sơ Nhất gật gật đầu.
Yến Hàng cười cười, khoác tay qua bả vai cậu, chọt chọt mặt cậu hai cái: "Tết anh về nhà cùng em nhé."
"Thật á?" Sơ Nhất đột nhiên quay đầu.
"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Nhưng 29 mới đi được, anh chỉ được nghỉ ngày 30 với Sơ Nhất thôi."
(Sơ Nhất ở đây là ngày mùng 1)
"Sơ Nhất." Sơ Nhất cười cười.
"Sơ Nhất," Yến Hàng lại chọt hai cái, "Vậy anh nhờ đồng nghiệp đặt giúp vé máy bay, cả khách sạn nữa, em về chắc không ngủ ở nhà đâu nhỉ?"
"Vâng," Sơ Nhất nhẹ thở dài, "Em muốn về xem, xem chút thôi, sau đó đến nhà ông, ông bà nội chơi Tất niên."
"Được," Yến Hàng nói, "Vậy đặt phòng khách sạn gần nhà ông bà nội em."
"Nằm, mơ à," Sơ Nhất nhìn hắn, "Chỉ có nhà, nhà nghỉ thôi."
"Nhà nghỉ thì nhà nghỉ," Yến Hàng nói, "Trước đây anh với bố anh đến nhà trọ tập thể còn ngủ rồi đây."
Sơ Nhất cười cười.
Đối với Sơ Nhất, về nhà vẫn có một chút hào hứng.
Cậu đã chuẩn bị tiền lì xì cho ông bà nội, còn mua quà cho nhà dì, tiền trả cho HLV Hà cũng đã thu xếp xong, còn mua cho HLV Hà một chuỗi hạt đeo tay, tuy không đắt tiền nhưng HLV Hà vẫn hay thích đeo vòng tay.
Cậu muốn nhìn thấy tất cả mọi người vui vẻ khi nhận được quà của cậu.
Nhưng còn người trong nhà, cậu không mua quà cáp gì, chỉ chuẩn bị tiền lì xì, đối với bà ngoại mà nói tiền mặt hẳn là có ý nghĩa hơn quà cáp nhiều.
---
"Đồ đạc của em chỉ có cái balo bé tẹo này thôi hả?" Yến Hàng hỏi.
"Ừa, mỗi quần lót," Sơ Nhất nói, "Mỗi hai tối không, mang quần áo."
"Được," Yến Hàng gật gật đầu, nhét một cái túi buộc kín vào balo cậu, "Anh cũng chỉ mang mỗi hai cái quần lót."
"Bàn chải đánh răng khăn, mặt đâu?" Sơ Nhất hỏi.
"Đến nơi rồi mua, không muốn mang." Yến Hàng nói.
"Không phải anh muốn xuống, nhà bếp à," Sơ Nhất nói, "Dưới bếp, lương thấp nhỉ? Bại gia ngoạn, ngoạn ý."
"Im miệng." Yến Hàng nói.
Ra khỏi cửa Sơ Nhất có chút hưng phấn, đi máy bay đã chẳng lạ gì, nhưng đi máy bay cùng Yến Hàng vẫn làm cho cậu vừa vui vẻ vừa mơ hồ.
Cậu đưa balo cho Yến Hàng, tự mình xách một túi lớn quà cáp các loại.
"Xuống dưới đợi chú Thôi Dật một lúc," Yến Hàng nói, "Tầm 20 phút nữa chú ấy đến."
"Ừm." Sơ Nhất nhảy nhảy lên một chút.
"Lạnh à?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Vui quá," Sơ Nhất lại nhảy nhảy một chút, hát một câu như tụng kinh, "Chó đất nhỏ ta đây, hôm nay thật vui quá ..."
"Livestream lần tới em hát một bài đi, anh đoán em hát xong em sẽ nổi tiếng ngay lập tức." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất không hát nữa, cười xì một tiếng.
Trên đường không có ai, hai người họ đứng dưới tán cây bên cạnh cổng lớn tiểu khu, mấy phút rồi mới có hai chiếc xe đi qua, người đi đường cũng không quá năm người.
"Đều về quê hết." Sơ Nhất nhích nhích sát lại gần Yến Hàng.
"Ừa," Yến Hàng dựa vào thân cây, "Năm ngoái giờ này anh với lão Thôi còn đang bàn bạc xem ăn cái gì."
"Năm nay chú ấy một, mình." Sơ Nhất có, "Liệu có buồn, buồn không?"
"Chú ấy nói quen rồi," Yến Hàng nói, "Anh thấy chú ấy đúng thật quen rồi, bình thường cũng toàn một mình."
"Lúc nào quay lại mang, mang cho chú ấy ..." Sơ Nhất còn chưa dứt lời, trên bờ tường khúc ngoặt gần đó có bóng người thoảng qua khiến cậu đột nhiên nghiêng đầu.
Đây là lần thứ ba, người kia bởi vì chân có tật nên lúc đi có hơi tập tễnh, gần như đã khắc sâu trong đầu Sơ Nhất.
Không chờ cậu hỏi Yến Hàng có nhìn thấy bóng người lúc nãy không, Yến Hàng đã ném balo trong tay xuống đất, chạy vọt về phía đó.
Lập tức Sơ Nhất phản ứng lại, cũng theo sát Yến Hàng xông lên.