Hết giờ học buổi chiều, Sơ Nhất còn đặc biệt đi một chuyến đến phòng thực hành, lăn lộn giữa một đống linh phụ kiện, nghiên cứu tháo tháo lắp lắp nửa ngày.

Hôm nay thầy Dương mắng cậu, tuy rằng cậu vừa căng thẳng vừa sợ sệt, nhưng có mấy câu cậu vẫn nhớ rõ.

Trước mắt cậu học môn chuyên ngành rất tốt, cậu phải nghe lời thầy giáo tiếp tục học hành cho giỏi, bởi vì tương lai cậu phải dựa vào cái này mà kiếm cơm.

E rằng người khác không hiểu được, ví dụ như Chu Xuân Dương là thằng nhóc phá hoại mỗi ngày trong đầu chỉ có ăn, ngủ, chơi, gia đình cậu ta cho cậu ta học trung cấp nghề, đơn giản vì tốt nghiệp cấp 2 xong không có chỗ để đi, ngành Khí tu do Chu Xuân Dương tự chọn, cậu ta thích xe ô tô, tuy giờ cậu ta đã phát hiện ra học Khí tu căn bản không phải mỗi ngày được chơi xe ô tô như cậu ta tưởng mà chỉ mỗi ngày chỉ chơi linh kiện xe thôi, nhưng muộn rồi.

Sơ Nhất hiểu rõ cậu không giống những người bạn học khác, cậu không có đường lui, từ lúc cậu nói muốn học trung cấp nghề, bắt đầu phải dựa vào chính bản thân mình.

Không, thực ra cậu muốn tự mình lăn lộn, còn có Yến Hàng, Yến Hàng sẽ giúp cậu.

Nghĩ đến Yến Hàng, trong lòng cậu đều rất thoải mái.

Nhưng cậu cũng không muốn Yến Hàng cứ luôn giúp cậu mãi, mỗi lần Yến Hàng chơi xấu muốn cậu bỏ tiền, nói anh ấy muốn quà đắt tiền, mua điện thoại nói anh ấy không trả tiền, nói làm cơm cho cậu ăn nhưng phải trả công... Mỗi lần cậu nghe thấy vậy đều thỏa mãn vô cùng.

Có cảm giác mình đã lớn rồi.

Thầy giáo dạy thực hành tới nhìn thấy cậu đang tay lem nhem dầu máy bò lăn bò toài trên đất, tự nhiên cực kỳ vui vẻ, tới giải thích cho cậu một hồi, còn chỉ cho cậu tháo ra xếp lại động cơ máy bay một lần.

"Nếu trò có hứng thú," thầy giáo nói, "Lúc thường có thời gian có thể tới đây, hoặc tới ga ra tìm tôi, ở đó có vài xe phải sửa, trò có thể đến xem xem, làm quen với các loại trục trặc ở xe, làm thế nào để phát hiện, sửa như thế nào."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Hiện tại Khí tu khá nổi tiếng," thầy giáo nói, "Nhưng đừng tưởng sửa được xe là cái gì ghê gớm, có trục trặc gì tôi liếc mắt một cái là nhìn ra, lái xe đi ngang qua tôi tôi chỉ cần một lỗ tai cũng nhận ra xe gì, đây mới là bản lĩnh."

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu, không hiểu sao liền cảm thấy kỹ năng như vậy cực kỳ ngầu.

Rửa sạch tay ra khỏi phòng thực hành, cậu cảm thấy bước đi của chính mình nhẹ nhõm hẳn, cứ như thấy được mình hai, ba năm sau ngầu như thế nào.

Nhưng đi tới cổng trường, tay cậu thò vào trong túi sờ thấy điện thoại, đột nhiên cậu nhớ lại hai cú điện thoại kia, tự nhiên trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Yến Hàng nói đừng nghĩ gì cả, nghĩ cũng vô dụng, nhưng muốn thật sự làm được vẫn quá khó khăn.

Xuất phát từ cân nhắc đến sự an toàn, cậu vừa đi về phía trạm xe buýt vừa nhìn xung quanh.

Có điều cảm thấy khả năng của mình kém xa Yến Hàng, suốt một đường cứ hết nhìn Đông lại ngó Tây, vậy mà có người đến gần cậu lại không phát hiện ra.

Cách trạm xe buýt một đoạn, có thứ gì đó chọc vào eo cậu.

"Cướp cẩu," có người sau lưng nói, "Không được nhúc nhích."

Đầu tiên cả người cậu cứng đờ, sau đó tự nhiên tâm trạng được nâng lên cao trăm mét.

"Sao anh lại, lại lợi hại thế, hả?" Cậu quay đầu lại, nhìn Yến Hàng đang đứng phía sau.

"Anh là ai chứ," Yến Hàng cười cười, "Từ hồi anh học tiểu học bố anh đã hay chơi đùa như thế với anh rồi."

Sơ Nhất nhìn nụ cười của Yến Hàng, cảm thấy trong giây phút này phiền não gì cũng bay biến, tất cả đều tiêu tán, cảm thấy người cũng như bay lên.

"Sao anh lại ở, đây?" Cậu bay một chốc sau mới nhớ ra hỏi một câu.

"Ở nhà rảnh rỗi quá không có gì làm," Yến Hàng, "Liền đến cướp cẩu chơi."

Sơ Nhất cười cười một chốc, lại thở dài: "Ừa, không cần lo..."

"Đừng tưởng bở," Yến Hàng ngắt lời cậu, "Anh không có sốt sắng như em."

"Ờ." Sơ Nhất cười không nói nữa.

---

Hôm nay tình trạng ở quán cà phê cũng gần như hôm qua, không có khách nào, chắc phải tới tầm muộn muộn một chút mới có người đến.

"Anh xem một chút xem có nguyên liệu gì," Yến Hàng đi tới mở tủ lạnh ra nghiên cứu, "Em trả tiền đó."

"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Em đi thay, thay đồ trước."

"Đi đi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất thay xong đồng phục đi ra đã thấy Yến Hàng cầm mấy thứ nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị bắt tay vào làm, cậu đi tới đứng bên cạnh Yến Hàng.

"Làm đơn giản chút, kẻo làm lỡ chuyện quán," Yến Hàng nói, "Làm chiếc pizza, với cơm chiên thịt bò tiêu đen nhé?"

"Được." Sơ Nhất nuốt một ngụm nước miếng, bình thường cậu toàn ăn cơm tối lúc 5 giờ hơn, hôm nay vì muốn đến ăn cùng Yến Hàng nên nhịn đói nãy giờ, lúc này chỉ nghe đến tên món ăn thôi liền muốn mang nồi ra gặm.

Yến Hàng bắt đầu làm pizza, có vài người khách đi vào quán, gọi cà phê và đồ uống xong bắt đầu vừa tán gẫu vừa đánh bài.

Sơ Nhất vô cùng gấp gáp, lúc làm cà phê bằng máy pha tự động vẫn luôn nhìn về phía Yến Hàng.

Yến Hàng cười với cậu: "Làm được chứ?"

"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.

Hôm qua Yến Hàng dạy cậu công thức làm vài loại cà phê, tỉ lệ và topping cậu đều nhớ rõ, bây giờ căng thẳng chủ yếu do thói quen thôi.

Có điều lúc bắt tay vào làm tay chân vẫn vụng về như cũ, may mà khách hàng bàn bên kia chủ yếu là muốn đánh bài, nên cũng không giục cậu.

Bưng đồ ra nhìn mấy cốc cà phê và đồ uống mình tự pha, đột nhiên cảm thấy mình thật đa tài đa nghệ.

"Phục vụ ơi," một cậu trai quay đầu kêu một tiếng, "Thơm quá, cái gì vậy?"

"Cơm chiên," Sơ Nhất nói, "Bữa tối của chúng, chúng ..."

"Vậy cho một phần cơm chiên đi," cậu ta nói, "Đói bụng quá."

"... tôi." Sơ Nhất nói hết lời, lại nghe cậu ta nói như thế, nhất thời không biết làm sao, quay đầu nhìn Yến Hàng.

Yến Hàng gật gật đầu.

"Được." Sơ Nhất cầm thực đơn lên nhìn một chút, bên trên không có món cơm chiên thịt bò tiêu đen, thực đơn buổi tối cũng không có món mặn.

"Bảo bọn họ một phần 28 đồng, một phần duy nhất, không có nhiều hơn." Yến Hàng liếc mắt nhìn thực đơn.

"Ừm." Sơ Nhất cười cười.

Công việc này cũng rất được, buổi tối không quá đông khách, mà có cũng toàn gọi mấy cốc đồ uống, đến giờ dọn dẹp sắp xếp một chút rồi khóa cửa đi về.

Sơ Nhất cảm thấy rất thú vị, đương nhiên nếu Yến Hàng không có ở đó thì sẽ không còn thú vị như thế nữa.

Pizza và cơm chiên làm xong rồi, hai người bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ ở góc quán.

Pizza vị sầu riêng, Sơ Nhất không thích mùi này lắm, nhưng Yến Hàng làm rất siêu, không biết là cho thêm nguyên liệu gì mà mùi sầu riêng không quá nặng nữa, còn có mùi thơm ngậy của sữa, ăn ngon cực kỳ.

Cậu vừa cắn một miếng vừa nhìn Yến Hàng.

Lúc Yến Hàng ngước mắt lên nhìn cậu, đột nhiên cậu lại thấy hơi bối rối, nhanh chóng cúi đầu và cơm chiên.

Bây giờ ở bên cạnh Yến Hàng, cảm giác không giống trước kia nữa.

Có một loại cảm giác thân mật bí ẩn, nhưng cũng bởi vì cảm giác thân mật này mà tự nhiên có chút ngượng ngượng.

Bây giờ lại đối mặt trong khoảng cách gần như thế, cậu gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của Yến Hàng, hòa lẫn với mùi vị cơm chiên, không hiểu sao làm cậu đột nhiên chìm trong sự hưng phấn không thể nói thành lời.

"Hai ngày nữa anh đi làm rồi," Yến Hàng nói, "Đi cùng với em hai ngày nữa thôi, sau đó chắc không vấn đề gì đâu nhỉ."

"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại hơi bận tâm, "Anh lâu, lâu không đi làm, vẫn làm quản, quản lý chứ?"

"Ừa," Yến Hàng nở nụ cười, "Sao thế, sợ anh bị mất chức à?"

"Không sợ." Sơ Nhất nói.

"Sang năm anh sẽ tranh thủ xin xuống bếp làm." Yến Hàng nói.

"Giám, giám đốc của các anh, sẽ phát điên," Sơ Nhất thở dài, "Không yên được, một ngày còn đòi, đòi xuống, bếp làm."

"Vậy hết cách rồi," Yến Hàng cười nói, "Anh có mỗi sở thích này."

"Em còn không, không có sở thích," Sơ Nhất đột nhiên có chút phiền muộn, "Thật đó, em vậy, mà không có sở, sở thích gì?"

"Em có mà," Yến Hàng nói, "Đánh quyền này, mài viên đá nhỏ gì đó."

Yến Hàng nhắc đến chuyện viên đá Sơ Nhất liền sốt sắng, mấy viên đá bị giẫm hỏng vẫn chưa sửa xong, có hai viên bị vỡ mài xong chỉ còn nhỏ xíu, sợ khoan lỗ sẽ bị nứt mất, cho nên cậu còn chưa làm xong hết, giờ rất sợ Yến Hàng hỏi tới.

Lâu như vậy còn chưa xong, quá không coi trọng rồi!

"Hôm nay em ..." Yến Hàng nói một nửa lại ngừng, hình như có hơi do dự.

Sơ Nhất lập tức phản ứng kịp: "Em về trường."

"Ờ." Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.

"Thầy chủ, chủ nhiệm bọn em," Sơ Nhất nhanh chóng giải thích, "Sáng nay mắng, em, vì đêm không về, ký túc."

Yến Hàng xì một tiếng: "Cái trường trung cấp vừa nhỏ vừa nát của em mà cũng quản nghiêm thế cơ à?"

"Không nhỏ, cũng không nát," Sơ Nhất có chút không phục, "Mù chữ."

"Cút." Yến Hàng bật cười, miếng pizza trên tay suýt rơi xuống đất.

"Thầy dạy thực hành bọn, em chỉ nghe động, động cơ cũng biết, biết xe gì." Sơ Nhất nói.

"Thế còn em?" Yến Hàng cười hỏi.

"Sau này em cũng, cũng vậy." Sơ Nhất nói.

Câu này cậu nói cực kỳ khẳng định, không do dự dù chỉ một chút, nói xong cũng không thấy xấu hổ, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cậu tràn đầy tự tin như vậy.

Yến Hàng không lên tiếng, chỉ nhìn cậu, cười cười một hồi lâu.

Hết giờ làm thu xếp dọn dẹp đóng cửa xong xuôi, Yến Hàng muốn đưa cậu về trường, cậu không đồng ý, gọi xe đưa Yến Hàng về trước rồi mới một mình quay lại trường.

Xuống xe trả tiền rồi cậu mới đau lòng tới nỗi muốn đập tài xế một trận.

Ký túc xá đã đóng cửa, Sơ Nhất làm theo như Chu Xuân Dương chỉ, trèo từ cầu thang sắt bên hông ký túc xá lên, chui qua cửa sổ vào hành lang.

Lúc leo cầu thang cậu phát hiện cái thang sắt này vừa nhìn là biết bình thường chẳng ai dùng, nhưng chỗ đạp chân đều được mài đến sáng bóng cả lên, một chút gỉ sét cũng không có ...

Chính là lối mòn phồn hoa người đến người đi tấp nập, thế mà trường học không nghĩ đến tháo nó xuống.

Về đến phòng ký túc xá đã tắt đèn, nhưng một loạt màn hình điện thoại vẫn sáng trưng.

"Sơ Nhất à?" Hồ Bưu hỏi một câu.

"Ừ." Sơ Nhất đáp lời.

"Hôm nay tất cả đều chỉnh tề rồi," Lý Tử Cường nằm trên giường, "Cả tối con mẹ nó cứ nhấp nhổm."

"Phải đó." Hồ Bưu nói.

"Đứa nào bịa chuyện nói có người về muộn," Trương Cường nói, "Con mẹ nó tao sẽ xử lý."

Sơ Nhất hướng mắt nhìn về phía giường Tô Bân, cậu ta cũng đang chơi điện thoại, trên mặt không cảm xúc, ánh sáng trên điện thoại hắt vào có thể thấy mặt cậu ta cực kỳ nghiêm túc, dáng vẻ học sinh xuất sắc bị toàn thể nhân dân kéo tụt lùi.

Sơ Nhất vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó bò lên giường, nhắn tin cho Yến Hàng.

- Em ngủ đây

- Ngủ ngon nhé Chó con

- Ngủ ngon Tiểu Yến

Chúc ngủ ngon xong rồi Sơ Nhất vẫn cầm điện thoại nhìn thật lâu, cũng không biết xem cái gì, cơ bản là xem album của Yến Hàng, cứ kéo lên lại kéo xuống mãi.

Tuy rằng tất cả đều là tiếng Anh cậu không hiểu, nhưng cậu lại xem đến say sưa ngon lành.

Xem xong lại mở weibo ra, xem đống bình luận của các tiểu tỷ tỷ viết cho Yến Hàng.

- Cầu livestream

- Tôi mới tới, xin hỏi bao giờ lại có livestream

- Muốn ngắm nhóc đẹp trai quá

- Nhớ hai người quá

- Ai biết quy luật livestream không? Vừa mới nhảy hố, mỗi ngày đều phải ngó một lần sợ bỏ qua mất, thế mà người ta thương tôi sợ tôi bỏ lỡ, liền dứt khoát không thèm livestream luôn...

- Không có quy luật, biến mất nửa năm, một năm là chuyện bình thường

- Ai có thể giải đáp cho tôi chút không? Tiểu Thiên ca ca và Chó con rốt cục có phải đang ở chung hay không thế?

- Ai biết, quá thần bí, bây giờ hai người bọn họ có phải là một đôi hay không còn chưa chắc chắn

- Chắc chắn là một đôi, ai sẽ thuần khiết biểu diễn tình huynh đệ như vậy chứ!

- Mỗi ngày đều muốn kéo khẩu trang Tiểu Thiên ca ca xuống

- Kéo khẩu trang quá trong sáng, tôi vẫn luôn muốn kéo quần mỹ thiếu niên cơ

- Muốn kéo quần Chó con

- Cẩn thận chút đi, Chó con vẫn còn con nít, kéo của Thiên ca trước đi

- Khó chịu, hai ngày nay tự nhiên nổi tiếng rồi, có cảm giác bảo bối mình giấu đi bị hội tiểu yêu tinh cướp mất

...

Không biết Yến Hàng có hay đọc bình luận không, Sơ Nhất đọc một vòng mà mặt đỏ lựng, mấy chị gái này cái gì cũng dám nói, đọc mấy bình luận này xong cậu liền theo bản năng muốn nói về cái quần một chút.

Chắc Yến Hàng sẽ không đọc đâu, ngoại trừ chơi điện tử, Yến Hàng không hay nghịch điện thoại, Sơ Nhất vẫn luôn cảm thấy hắn không quá quan tâm đến chuyện này, livestream thích mở thì mở, thích dừng là dừng.

Nếu mà là cậu, mỗi ngày đều sẽ xem bình luận, còn có thể sẽ trả lời nữa, cậu là người tự ti, từ nhỏ đã không có bạn bè, không thể so với người duy nhất còn sót lại trên thế giới như Yến Hàng, dù như vậy vẫn luôn bình tĩnh và tự tin.

Tuy rằng cậu biết nhiều lúc tâm trạng Yến Hàng tụt xuống đáy vực, nhưng luôn luôn có thể vực dậy được.

Người như vậy, cả đời có thể đụng tới một lần, là chuyện vô cùng may mắn rồi.

Cậu không chỉ đụng phải, mà còn ...

Sơ Nhất để điện thoại đã khóa màn hình sang một bên, nhanh chóng nằm thẳng, nhắm mắt lại.

Không được nghĩ nhiều, nhất là không được nghĩ bậy bạ.

Gì mà đôi môi gì mà hô hấp, gì mà ... một giây liền bắn, cũng không được nghĩ.

Mày mới một giây liền bắn!

Ai một giây liền bắn chứ!

Một giây thì sao!

Sơ Nhất trở mình, kéo chăn che kín đầu.

Yến Hàng đã an ủi cậu rồi, cũng giải thích hợp lý cho cậu, nhưng cậu vẫn không có cách nào dừng nghĩ về chuyện đó.

Mất mặt quá!

---

Yến Hàng không cùng cậu đi làm ở quán cà phê được nữa rồi, Sơ Nhất bắt đầu trông quán một mình.

Có điều nhờ mấy ngày huấn luyện của Yến Hàng, giờ cậu đứng sau quầy bar đã không còn luống cuống tay chân như lúc ban đầu.

Khách hàng tới gọi cà phê hay đồ uống hầu như cậu đều làm được, chỉ một lần có khách muốn gọi cà phê Ireland, Yến Hàng không dạy cậu, chỉ nói với cậu là có pha chung với rượu whisky, bình thường không nhiều người uống.

Lúc nghe thấy khách chọn món này, cậu rất bình tĩnh trả lời hôm nay không có rượu, không pha được.

Có thể bình tĩnh như thế mà đối đáp người ta, làm thuê quả thực là một sự rèn luyện rất tốt.

Chỉ có duy nhất một điều không thể vui vẻ được, là bởi vì thầy Dương đã cảnh cáo cậu không cho qua đêm không về nữa, cho nên ngoại trừ cuối tuần cậu chỉ có thể lăn lê ở ký túc xá.

Mong đến cuối tuần quá.

Bây giờ nỗi nhớ của cậu với Yến Hàng chỉ có càng ngày càng tăng thêm, quay người một cái thôi đã nhớ, hơn nữa so với nhớ nhung trong quá khứ, cậu luôn cảm thấy nhớ nhung của hiện tại bắt đầu xen lẫn một số nội dung chỉ nghĩ thôi đã xấu hổ.

Mà khi cuối tuần đến thật ... cậu lại bắt đầu căng thẳng.

Liên tục ba cái cuối tuần cậu đều ngủ không ngon.

Cơ bản là không thể ngủ say được.

Cứ nằm xuống là nghĩ tới chuyện gì gì đó.

Cậu vẫn cảm thấy chính mình không hề cố gắng nhớ lại chuyện đó, hơn nữa ngày ấy rõ ràng mình hoang mang mơ hồ vô cùng, nay lại nhắm mắt thôi cũng nhớ được đến từng chi tiết nhỏ, thậm chị có thể nhớ tới hơi thở gấp gáp của Yến Hàng cùng quỹ đạo đầu ngón tay Yến Hàng xẹt trên người cậu.

Đây chính là khát khao trong truyền thuyết rồi.

Cậu thừa nhận mỗi lần mình nghĩ tới những thứ này, sẽ hưng phấn, không cần biết trước mặt là không khí, là cửa tủ quần áo, là cái ấm nước, cậu đều sẽ có phản ứng.

Khát khao một cách cực kỳ tiêu chuẩn.

Cậu không chỉ khát khao, còn rất mâu thuẫn.

Không dưới một lần cậu trộm nghĩ nếu như chuyện như vậy lại tới một lần nữa, cậu sẽ thế nào.

Nhưng luôn luôn không dám có bất kỳ động tác nào.

Gần đến cuối năm, Yến Hàng cực kỳ bận rộn, cuối tuần vẫn vội vội vàng vàng suốt cả ngày không được nghỉ ngơi, mỗi lần cậu tới đều cảm thấy trên mặt Yến Hàng dán ba chữ "Anh mệt quá" to tướng.

Căn bản cậu không nỡ lúc Yến Hàng đang ngủ mà có bất cứ động tác không biết xấu hổ nào.

Ngoại trừ lý do đàng hoàng này ra, lý do làm cậu mâu thuẫn nhất chính là ... cậu sợ mình lại mất mặt một lần nữa.

Có những người bị như vậy nhiều lần, thành thói quen.

Có những người lại chỉ có thể bị một lần, tiếp một lần nữa quá xấu hổ.

Hôm nay Yến Hàng tan tầm sớm, buổi trưa xong hết việc, chưa tới giờ cơm tối đã về đến nhà.

Sơ Nhất lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy Yến Hàng từ trong phòng ngủ đi ra, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc ấm áp bao bọc toàn thân.

"Lát nữa đi mua mấy bộ quần áo cho em đi, vừa hay hôm nay rảnh," Yến Hàng nhìn cậu, "Trên đường đến quán cà phê rẽ vào phố đi bộ mua đồ, mua xong ăn cơm rồi đi làm là vừa."

"Mua quần áo?" Sơ Nhất cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, "Quần áo không phải còn rất, rất tốt à?"

"Cộc," Yến Hàng thở dài, "Bộ này chắc mua từ năm ngoái hả? Từ năm ngoái đến năm nay em cao lên bao nhiêu em không biết à?"

"Không biết." Sơ Nhất nói.

"Đừng keo kiệt," Yến Hàng nhìn cậu, "Anh biết hôm qua em được nhận lương rồi."

Sơ Nhất nở nụ cười, nhắc đến lương cậu lại vui vẻ.

"Thôi anh mua cho em," Yến Hàng suy nghĩ một chút, "Tự em mua chắc dự toán chỉ tầm hai trăm."

"Dự toán năm trăm," Sơ Nhất giơ năm ngón tay về phía hắn, "Không ngờ, chứ gì?"

"Quá ngoài ý muốn." Yến Hàng chân thành gật đầu.

"Cẩu ca của anh," Sơ Nhất nói, "Cực kỳ nhiều tiền."

"Vâng," Yến Hàng nở nụ cười, "Cẩu ca cực kỳ nhiều tiền, phiền em giúp anh lồng vỏ chăn một chút đi."

"Lại thay?" Sơ Nhất nhìn hắn, "Lần trước thay chưa, chưa đến hai tháng mà?"

"Em tưởng một học kỳ mới thay một cái giống ở ký túc xá em à?" Yến Hàng nói, "Nhanh lên."

Sơ Nhất thực sự vô cùng ghét lồng vỏ chăn, trước đây lúc còn ở nhà phải lồng vỏ chăn cho cả nhà, người còn thấp bé, lồng xong muốn giũ chăn cho phẳng còn phải nhảy lên nhảy xuống.

Toàn bộ người dân trên thế giới này chắc đều ghét lồng vỏ chăn.

Trước khi trời chuyển lạnh, thảm trạng lồng vỏ chăn của đám người ký túc xá khiến cậu giờ nghĩ đến vẫn còn buồn cười, Chu Xuân Dương lồng hai lần vẫn bị xoắn, cuối cùng trong cơn nóng giận rút phắt ruột chăn ra, đặt lên chốc vỏ chăn, lúc ngủ đắp một lớp vỏ chăn một lớp ruột chăn, tất cả mọi người đều thấy biện pháp này là phi thường hoàn mỹ, có thể trở thành nét đặc trưng của phòng.

Có điều tuy rằng rất ghét lồng vỏ chăn, nhưng nếu là lồng giúp Yến Hàng thì Sơ Nhất vẫn vui vẻ mà làm.

Yến Hàng đã đặt cả vỏ chăn và ruột chăn chỉnh tề ở trên đệm.

"Đã xếp thành như, này," Sơ Nhất thở dài, "Tiện tay lồng vào không, không phải là xong, à."

"Đã xếp thành như vậy em còn không nhanh chóng lồng cho xong đi." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất vừa mới bắt đầu, điện thoại di động ngoài phòng khách đột nhiên kêu một tiếng, "Xem hộ em, xem có thể là, đám, ký túc xá rủ, rủ đi ăn, xong chụp, chụp ảnh."

"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng.

Balo của Sơ Nhất cơ bản là trống không, có mỗi cái điện thoại với một đôi găng tay, và một ít tiền lẻ lấp ló ở ngăn nhỏ bên cạnh.

Chẳng khác gì trai thẳng.

Yến Hàng cười cười, lấy điện thoại của cậu ra liếc mắt nhìn.

Là Hồ Bưu gửi tới mấy bức ảnh, tất cả đều là đồ ăn, toàn là thịt, còn có một nồi lẩu chua cay nóng hổi.

"Thực sự là," Yến Hàng nói, "Giờ mới có mấy giờ đã đi ăn, bắt nạt người chưa được ăn cơm đấy à?"

"Chắc chắn còn đăng, trên vòng bạn, bạn bè nữa." Sơ Nhất cười nói.

"Anh xem xem." Yến Hàng mở vòng bạn bè của Sơ Nhất ra.

Quả nhiên là đầy ắp trên đó, hơn nữa không riêng gì Hồ Bưu, cả đám người bọn họ ai nấy cũng đều đăng, mỗi người 9 cái, liếc mắt nhìn quả là ngứa đòn.

Yến Hàng cười, kéo xuống mấy cái.

Sơ Nhất từ khi thêm bạn bè vào Wechat, vòng bạn bè trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Xì.

Tất cả đều là con gái.

Yến Hàng liên tục xì xì kéo lên kéo xuống, kéo tới nội dung ngày hôm qua, ngón tay hắn dừng lại.

Một cô gái đăng 3 bức ảnh.

Ba cái đều chụp Sơ Nhất và Chu Xuân Dương đang ngồi bên cạnh sân tập ở trường.

Nói. Chuyện. Có. Cười. Đùa. Cũng. Có.

Nếu chỉ là thế thôi, Yến Hàng sẽ không khó chịu nhiều như vậy, dù sao ở ký túc xá Sơ Nhất chơi thân với Chu Xuân Dương nhất.

Thứ khiến Yến Hàng ngay lập tức cả người khó chịu, chính là nội dung hàng chữ của cô gái kia.

- Hôm nay có thức ăn cho chó

Thức ăn chó con mọe nó chứ!

Yến Hàng cực kỳ khiếp sợ, tuy rằng hắn thấy đây chỉ là trò đùa của mấy cô gái thôi, cũng vô cùng chắc chắn Sơ Nhất và Chu Xuân Dương ngoài tình anh em ra không có bất cứ quan hệ nào khác.

Nhưng giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy khá khó chịu, à cực kỳ khó chịu.

Cảm giác này cho dù là dục vọng chiếm hữu hay bất cứ dục vọng gì khác, cũng làm hắn cáu tới nghiến răng 70 cái một phút.

Hắn cầm điện thoại đi tới cửa phòng ngủ, nhìn Sơ Nhất đang quay lưng về phía hắn giũ giũ chăn.

Chó con thối tha vậy mà dám cùng người khác đi vung thức ăn cho chó.

Không thể nhẫn nhịn.

Đại Cường Tiểu Cường hay Hồ Bưu hắn đều có thể nhịn, nhưng cố tình lại là Chu Xuân Dương!

Sơ Nhất vươn tay, áo phông trên người đu lên, phần thắt lưng liền lộ ra.

Yến Hàng nhíu nhíu mày, đi tới đứng sau lưng cậu, vươn tay vén áo lên một cái, sờ vào eo cậu.

Sơ Nhất tay còn đang giơ lên trời đột nhiên chết sững.

Yến Hàng thò nốt tay còn lại vào trong áo cậu, hai tay ôm lấy eo Sơ Nhất.

"Anh ..." Sơ Nhất nghiêng đầu định nói chuyện.

Yến Hàng không cho cậu cơ hội nói cho xong, trên tay dùng lực một chút, thẳng tay đẩy cậu ngã xuống giường, không đợi Sơ Nhất kịp nghiêng mặt sang, hắn cũng nhào tới, đè lên người Sơ Nhất.

Động tác tiếp theo cơ bản dựa vào bản năng, tay hắn thuận theo eo Sơ Nhất vươn ra đằng trước, dò dẫm vào trong quần.

Mấy giây sau, hô hấp của Sơ Nhất hoàn toàn hỗn loạn, sau đó mới chôn mặt trong chăn nhỏ giọng "hừ" một tiếng.

---

Cua: "Tôi đã làm gì nên tội?" Chu Xuân Dương said -_-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play