Sơ Nhất nhắm mắt lại, cả người đều tựa vào người Yến Hàng, cằm tỳ lên bả vai hắn, cảm thấy cực kỳ thư thả, cực kỳ thoải mái.
Từ khi bắt đầu phát hiện mình không hiểu sao lại có phản ứng với Yến Hàng, cậu liền không thể thả lỏng như trước được nữa, sợ chạm vào Yến Hàng hoặc tới gần Yến Hàng sẽ phát sinh chuyện đáng xấu hổ.
Cũng giống như gần hết giờ thi rồi mà còn chưa làm ra đáp án, một khi sốt ruột quá là có thể cứng rồi, càng căng thẳng càng dễ gặp sự cố.
Cậu cảm thấy rất lâu mình không thể thư thái mà ở bên Yến Hàng như vậy.
Yến Hàng vỗ nhè nhẹ trên lưng cậu, giống như dỗ dành trẻ con, khiến cậu cảm nhận được sự chân thật và thoải mái vô cùng.
Cậu ôm sát Yến Hàng, cũng xoa xoa lưng Yến Hàng như vậy.
"Nếu là người khác dám lau tay vào áo anh, anh sẽ đập cho một phát bay thẳng ra ngoài ban công đấy." Yến Hàng nói.
"Hả?" Sơ Nhất vẫn nhắm mắt, lại tiếp tục xoa xoa lưng Yến Hàng, cậu chỉ thấy giọng nói Yến Hàng nghe thật êm tai, nhưng hắn nói cái gì cậu lại không để ý.
"Con mẹ nó em mà còn tiếp tục lau tay vào áo anh," Yến Hàng nói, "Anh đập em đấy."
"A," Sơ Nhất đột nhiên phản ứng lại, vội vàng giơ tay lên nhìn một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Trên tay em không, không dính bột, mì."
"Phí lời," Yến Hàng nói, "Chùi hết vào áo anh rồi."
Sơ Nhất ngẩn người, nhịn không được bật cười.
Cười đến cực kỳ tập trung, làm thế nào cũng không phanh được, cứ bám vào vai Yến Hàng ha ha cười đến một phút đồng hồ.
Buông Yến Hàng ra rồi cậu mới nhìn sau lưng Yến Hàng.
... Cũng vẫn được, có mấy vết bột mì, nếu như hôm nay Yến Hàng không mặc áo phông đen thì không nói không nhìn thấy được.
"Cái gì cơ, không có." Sơ Nhất nói.
"Bây giờ nói dối trơn miệng gớm nhỉ," Yến Hàng nói, "Mở miệng là nói."
Sơ Nhất ngượng ngùng cười cười.
"Đi," Yến Hàng hất hất cằm, "Trong bếp có cái rổ nhỏ để nguyên liệu làm nhân bánh, mang ra đây."
"Không làm trong, trong bếp à?" Sơ Nhất hỏi.
"Bây giờ cũng không nắng lắm," Yến Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ở đây thoải mái hơn."
"Được." Sơ Nhất gật đầu, đi vào trong bếp bê chiếc rổ nhỏ ra.
"Lấy điện thoại anh mở livestream đi," Yến Hàng nói, "Cũng lâu rồi không làm món gì phức tạp."
"Ừm." Sơ Nhất cầm điện thoại hắn lên.
Yến Hàng mở khóa ấn vào weibo, sau đó đưa điện thoại cho cậu, đeo khẩu trang lên: "Hôm nay em quay đi."
Sơ Nhất không biết chơi livestream, chỉ biết xem thôi, lúc này hơi luống cuống tay chân.
Yến Hàng ngồi trên bệ cửa sổ, co một chân lên, đặt cằm vào đầu gối nhìn cậu: "Lại làm sao?"
"Không, biết," Sơ Nhất nhìn Yến Hàng trên màn hình, có có mấy hàng chữ chạy qua, "Đây tính là bắt, bắt đầu rồi à?"
- Tính nha, bắt đầu rồi đó
- Hôm nay là nhóc đẹp trai phụ trách nha 23333
- Trời đất ơi Tiểu Thiên ca ca cứ như tranh vậy á
- Chụp màn hình, lại có hình nền điện thoại mới rồi
"Lúc nào lời nói của các tiểu tỷ tỷ trở nên cực kỳ nhiều là bắt đầu." Yến Hàng nói.
"Rất nhiều." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Vậy bắt đầu rồi đó," Yến Hàng lấy từ bên trong chiếc rổ nhỏ ra một củ khoai tây, quay về ống kính tung lên tung xuống, "Hôm nay tôi phải làm bánh mì nhân chó sữa cho Chó con."
Đẹp trai quá!
Tâm lý Sơ Nhất cùng nhóm các tiểu tỷ tỷ trên màn hình đồng thời lướt qua ít nhất ba hàng dấu chấm than.
- Làm bánh mì cho Chó con!!! Trời xanh ơi!
- Chó con, cậu là nhân bánh đấy à
- Cái ngữ khí sủng nịch này là muốn mạng của tôi
"Khoai tây thái hạt lựu." Yến Hàng cầm dao lên, cúi đầu bắt đầu gọt thái khoai tây.
- Tay trái
- Lần đầu tiên thấy Tiểu Thiên ca ca dùng tay trái đó
- Mọe nó tay trái cũng trơn tru như thế!
Đến lúc này Sơ Nhất mới phản ứng được, năng lực tiềm ẩn của tay trái mà Yến Hàng nói chắc chính là cái này, hắn dùng tay trái làm việc không khác gì tay phải.
Nghĩ đến lúc nãy Yến Hàng nói với cậu cái gì mà lái máy bay cái gì mà tuốt tuốt... Tự nhiên cậu cảm thấy Yến Hàng là bị bệnh thần kinh.
"Hành tây," Yến Hàng cầm một củ hành tây lên, giơ về phía ống kính, "Cũng thái hạt lựu."
- Chó con nói chuyện đi nha
- Đúng đó nhóc đẹp trai, hôm nay chỉ làm người quay phim thôi à
"Thái hạt lựu." Sơ Nhất nói
- ...
- ha ha ha ha ha ha ha ha ha
- Chó con học lại bài cơ đấy
Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu: "Bị các tiểu tỷ tỷ chê cười à?"
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Nào, câu này em nói." Yến Hàng cầm thịt xông khói lên.
"Thịt xông khói," Sơ Nhất nói, "Thái hạt lựu.'
"Đúng." Yến Hàng gật đầu.
- HHHHHH đáng yêu quá
- Giống nhau thế
- Trời ơi hai người nhanh kết hôn đi!
Sơ Nhất nhìn thấy câu nói này tay run lên một cái, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
Tất cả nguyên vật liệu đều được thái hạt lựu xong xuôi, Yến Hàng đứng lên: "Giờ phải vào bếp, xào chỗ nguyên liện này lên trước đã.
Sơ Nhất đầu óc quay cuồng giơ điện thoại đi theo phía sau hắn.
- Lần đầu tiên nhìn thấy cả người Tiểu Thiên ca ca
- Vóc người này, nước miếng ...
- Chó con nhanh kéo khẩu trang xuống đi !!!
Xào nhân bánh rất đơn giản, xào khoai tây hành tây trước, xào mềm rồi mới cho thịt xông khói.
Sơ Nhất đứng bên cạnh, vẫn chưa từ câu nói của tiểu tỷ tỷ lúc nãy hồi phục tinh thần lại, chỉ thất thần nhìn chằm chằm Yến Hàng trên màn hình.
Mãi cho đến khi Yến Hàng trút hết chỗ nhân bánh đã được xào kỹ ra bát, cậu mới nói một câu: "Đổ ra."
- Má ơi thuyết minh này quá lạnh lùng rồi
- Nhóc đẹp trai không biết nên nói gì đúng không
- Chắc là xem đến thất thần rồi, giống như chúng ta đó
"Cầm lấy." Yến Hàng lưu loát dùng tay trái đập ba quả trứng gà vào bát, sau đó quay đầu lại, chìa cái bát ra trước mặt cậu.
"Trứng gà." Sơ Nhất nói.
"Ừa," Yến Hàng xoay người lại cho thêm vào trong bát một chút gì đó màu trắng, lại đưa bát đến trước mặt cậu, "Cái này."
"Không biết." Sơ Nhất trả lời.
"Nếm thử xem." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất thò tay vào bát chấm một cái, nếm nếm ngón tay: "Bơ."
"Ừa," Yến Hàng gật đầu, "Thêm một chút muối, một chút tiêu đen, trộn đều là xong, nhân bánh Chó sữa."
- Tôi chết đây
- Tôi nổ tung
"Du thuyền." Sơ Nhất nhìn thấy hai tin nhắn tặng quà, không nhịn được nói một câu.
- Cho cậu du thuyền!
- Cho cậu cho cậu hết
- Trời ơi đáng yêu chết mất
"Bây giờ làm bánh mì Chó đất." Yến Hàng đem nhân bánh đã xào ra khỏi bếp, đứng bên cạnh bệ cửa sổ.
- Chó con ló mặt vào đi
- Cầu đứng chung
Sơ Nhất nhìn Yến Hàng một chút, Yến Hàng đang cúi đầu nhéo cục bột mì đã nhào thành từng nhúm từng nhúm nhỏ xếp thành hàng.
Cậu tới gần, quay điện thoại về phía mình cùng Yến Hàng
"Hả?" Yến Hàng quay đầu.
"Hả?" Yến Hàng quay đầu.
"Cầu đứng chung." Sơ Nhất nói.
"Em cũng thật đòi gì cho nấy nhỉ." Yến Hàng nói.
"A." Sơ Nhất cười cười.
- Xin lỗi tôi chết rồi
- Tôi cũng chết rồi
- Chết chung nhớ nhường tôi một chỗ nằm
"Tiếp theo chính là nặn hình chó con," Yến Hàng, "Xin quay phim đặc tả."
"Ừm." Sơ Nhất quay ống kính về phía tay Yến Hàng.
"Tay tôi bị thương," Yến Hàng nói, "Làm bằng một tay sẽ không làm quá phức tạp, chỉ nặn thành đầu chú chó thôi, làm phức tạp quá nướng xong dễ bị biến dạng."
Tay phải Yến Hàng chỉ có thể giúp đỡ, lấy nhân bánh đặt vào, còn lại căn bản là nặn bằng tay trái.
Nhưng Sơ Nhất nhìn đến thất thần, tay trái Yến Hàng tùy tiện vo vo mấy lần, đã nặn ra một hình bầu dục, sau đó lại bóp bóp mấy cái, một cái đầu chó tròn tròn hiện ra, lại nhéo nhéo ít bột mì dán lên làm lỗ tai và đôi mắt.
"Chó đất của chúng ta là tai dựng," Yến Hàng nói, "Lúc làm nũng mới có thể gắp lỗ tai dựng lên..."
Sơ Nhất đã không nhìn thấy mấy tiểu tỷ tỷ nói cái gì nữa, chỉ biết xoẹt xoẹt rất nhanh, còn có rất nhiều quà, trong đầu cậu tất cả đều là "Chó đất của chúng ta", "Làm nũng" ong ong...
"Được rồi, đây là Chó con nở hoa," Yến Hàng vừa nói vừa dùng kéo cắt lên miếng bột mì một vết nhỏ, nhẹ nhàng tạo thành hình cánh hoa, "Giờ sẽ cho vào lò nướng, đợi lên men một chút, sau đó nướng 180 độ trong vòng 15 phút, nướng xong mới đem sốt bơ lúc nãy phết vào, nướng thêm 5 phút là ăn được.
Yến Hàng xếp hết những chiếc bánh được nặn xong vào khay, bê vào trong bếp.
Sơ Nhất đầu óc choáng váng đi theo sau hắn, lúc đi đến cửa bếp còn va vào khung cửa một phát.
Yến Hàng bỏ khay vào lò nướng, bấm chọn thời gian xong liền xoay người.
Sơ Nhất rốt cục lấy lại được tinh thần, theo thói quen của Yến Hàng, lúc này là kết thúc được rồi, không có tổng kết hay chào tạm biệt gì cả, cậu ngưng thần tụ khí vươn ngón tay ra chạm vào màn hình, thoát livestream.
"Còn một ít bột mì, làm mấy cái bánh quy chó con đi." Yến Hàng nói.
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu, bỏ điện thoại lên trên bàn, ra bồn rửa tay nghiêm túc rửa sạch bột mì dính trên tay, sau đó quay người lại ôm chầm lấy Yến Hàng.
"Làm gì thế?" Yến Hàng hỏi.
"Làm nũng." Sơ Nhất nói.
"Há," Yến Hàng bật cười, xoay tay lại sờ sờ đầu cậu, "Lỗ tai đâu?"
"Gắp, lên đi." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cười vỗ vỗ tay cậu: "Đè lên vết thương của anh rồi."
"Ồ!" Sơ Nhất nhanh chóng buông lỏng tay.
Hôm nay Yến Hàng nướng bánh rất phức tạp, mất nhiều thời giam, còn làm bánh quy chó con nữa, nướng hết xong xuôi là vừa hay đến giờ cơm tối.
"Vậy ăn cái, cái này." Sơ Nhất cầm một ổ bánh mì Chó đất nói.
"Tùy em," Yến Hàng nói, "Ăn đi, lát còn muốn ăn gì nữa thì có thể làm ít mỳ Ý."
"Ừm." Sơ Nhất cắn một miếng bánh mì.
"Ngon không?" Yến Hàng hỏi.
"Ngon." Sơ Nhất gật đầu.
Lời này nói ra không trái lương tâm một chút xíu nào, cậu cảm thấy mấy món Yến Hàng tùy tiện làm như thế này đều có thể miểu sát cả một tiệm bánh ngọt Tây.
(miểu sát = giết trong 1s)
Tổng cộng làm được 16 cái bánh mì Chó đất, Sơ Nhất ăn 10 cái, Yến Hàng ăn 4 cái, 2 cái còn lại Sơ Nhất định để dành mai ăn sáng.
"Nói cho em chuyện này." Yến Hàng ngồi ở ghế salong vừa nghịch điện thoại vừa nói.
"Ừm." Sơ Nhất ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Hôm trước bảo em việc làm bán thời gian ấy," Yến Hàng nói, "Người ta nói tối mai bắt đầu, làm từ 7 rưỡi đến 10 giờ."
"Tối mai?" Sơ Nhất nhìn hắn, đầu tiên là phấn khích, dù sao tiền của cậu không còn nhiều, phấn khích qua đi lại thấy hơi căng thẳng, cậu tổng cộng mới đi làm thuê có một lần, còn không cần lên tiếng.
"Tối mai anh dẫn em qua làm quen với chỗ làm," Yến Hàng nói, "Cách đây không xa lắm."
"Được," Sơ Nhất chà chà tay, "Em có, hơi căng thẳng."
"Không sao đâu," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Biết lừa gạt quà của người ta, đi làm nhân viên phục vụ mà căng thẳng con khỉ gì."
"Em không!" Sơ Nhất ngẩn người, "Ai lừa gạt, quà hả!"
"Hôm nay mấy tiểu tỷ tỷ quét nhiều quà quá nha." Yến Hàng nói.
"Đó là anh!" Sơ Nhất nhìn hắn chằm chằm.
Mỗi lần các tiểu tỷ tỷ tử vong tập thể đều là do anh lên tiếng!
Có điều cậu không thể không xấu hổ mà nói ra, với cả quá dài, nói ra phát mệt.
"Ừa." Yến Hàng nở nụ cười, "Hôm nay anh ... tâm trạng cực kỳ tốt."
"Thật không?" Sơ Nhất hỏi.
"Thật," Yến Hàng nhìn cậu, "Lâu lắm rồi không vui vẻ như vậy."
"Mệt không?" Cậu cảm thấy nhìn Yến Hàng vẫn còn có chút mệt mỏi, không biết mệt bởi vì làm bánh mì hay vì vừa mới khỏi sốt cao nên vẫn yếu.
"Hơi hơi," Yến Hàng nói, "Hết sốt đều như vậy."
"Vậy mà anh còn làm, bánh mì." Sơ Nhất nói.
"Tâm tình tốt thì không thành vấn đề," Yến Hàng gối lên cánh tay, "Tết năm ngoái, anh đang đau dạ dày mà còn làm cả một bữa tiệc lớn đó."
"Năm vừa rồi anh, ăn Tết ở, ở đâu?" Sơ Nhất hỏi.
"Đây chứ đâu," Yến Hàng suy nghĩ một chút, "Cùng với chú Thôi."
Sơ Nhất nhớ lại chuyện ăn Tết năm ngoái, tâm trạng lúc đó bây giờ vẫn có thể nhớ rõ ràng, cậu nhíu nhíu mày, đột nhiên ngẩng đầu: "Vậy năm, năm tới..."
"Vẫn cùng với chú ấy thôi," Yến Hàng nói, "Đằng nào chú ấy cũng chẳng về nhà."
Sơ Nhất không lên tiếng.
Cậu chẳng bao giờ muốn nghĩ tới việc ăn Tết, Tết đối với cậu mà nói có cũng như không, nhưng bây giờ cậu tìm thấy Yến Hàng rồi, Tết không còn là "có cũng như không" nữa.
Cậu không muốn về nhà ăn Tết, chỉ muốn lặng lẽ về thăm ông bà nội và dì, nhưng như vậy lại phải xa Yến Hàng, vừa nghĩ tới ba ngày về nhà đợt nghỉ Quốc khánh vừa rồi, tâm trạng cậu tự nhiên xuống dốc không phanh.
"Còn có vài tuần nữa thôi," Yến Hàng giơ tay đặt lên đầu cậu, ngón tay vân vê mái tóc cậu, "Mặt lại xị ra rồi."
Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn hắn nhếch nhếch miệng.
---
"Cậu định đi làm thuê?" Hồ Bưu hơi giật mình, "Có phải thiếu tiền không, thiếu tiền thì bảo bọn tôi chứ, bọn tôi góp vào cho cậu mượn?"
"Không phải," Sơ Nhất thở dài, "Chỉ là muốn, đi làm."
"Tại sao hả?" Hồ Bưu lại hỏi.
"Kiếm tiền đó." Sơ Nhất nói.
"Vẫn thế, thiếu tiền thì bảo bọn tôi chứ." Hồ Bưu nói.
"Ài," Chu Xuân Dương nằm trên giường cười rũ rượi, "Người ta đi làm thuê kiếm tiền, không phải thiếu tiền chờ chúng ta cho mượn, nói chuyện với cậu sao lại vất vả thế nhỉ."
"Làm thuê sẽ mệt chứ," Hồ Bưu nói, "Chúng ta vẫn còn là trẻ con mà."
Sơ Nhất nhìn cậu ta.
"Chẳng lẽ không đúng à, cậu không tự nhận thức chính xác được bản thân à," Hồ Bưu nói, "Chúng ta không phải là trẻ con sao, anh tôi 20 tuổi, lúc nào cũng coi tôi như trẻ con vậy đó."
Sơ Nhất không lên tiếng, cậu chưa bao giờ cảm thấy mình là trẻ con, trong nhà cũng không ai coi cậu là trẻ con hết, chẳng qua cậu chỉ thấy mình quê mùa thôi.
Nhưng Hồ Bưu vừa nói như thế, đột nhiên cậu giống như hiểu ra điều gì đó.
Yến Hàng.
Trong mắt Yến Hàng, mình chính là trẻ con á?
Chó con, Chó đất nhỏ, Chó sữa ...
Yến Hàng luôn coi cậu là đứa trẻ con rồi, cưng chiều thành thói quen, còn gắp lỗ tai gì đó nữa...
---
Hôm nay bắt đầu có khẩu vị hơn rồi.
Mới hơn 4 giờ Yến Hàng đã cảm thấy hơi đói bụng, cố gắng chịu đựng tới tận 5 giờ, hắn đành phải tự làm một đĩa cơm chiên dứa thập cẩm cho mình, ăn điên cuồng, ăn xong rồi vậy mà không thấy no.
Chắc là thân thể đang dần dần hồi phục rồi.
Đương nhiên, tâm trạng mới là điều ảnh hưởng tới khẩu vị của hắn nhất, tâm trạng tốt mọi việc đều tốt.
Hắn cầm điện thoại lên xem giờ, vốn là Sơ Nhất định tới đây ăn cơm với hắn rồi mới đến chỗ làm, thế nhưng chuẩn bị ra cửa lại bị thầy giáo gọi đi khuân đồ.
Yến Hàng nằm trên ghế salong, trong lúc đợi Sơ Nhất từ trường tới đây hắn không biết là mình nên đọc sách một lúc hay chơi điện tử, hay chợp mắt một chốc nữa.
Hắn cầm điện thoại lên bấm bừa phứa, phần mềm an toàn nhắc nhở hắn lâu rồi không thanh lý rác, hắn ấn vào thanh lý.
Thanh lý xong rồi đám mây lưu trữ lại báo hắn biết dung lượng bộ nhớ không còn nhiều, dùng tiền mua thêm đi.
Hắn nhìn một chút, tốn nhiều dung lượng nhất là ảnh và video.
Hắn không muốn xóa ảnh.
Video?
Lâu lắm rồi không xem video, sắp không nhớ nổi trong đó có những gì nữa rồi, hắn mở tệp video ra.
Chiếc video đầu tiên đập vào mắt hắn làm hắn ngẩn người.
Hắn đã không nhớ đến mình còn sót lại video AV ngắn kiểu này, may mà Sơ Nhất không có thói quen mày mò điện thoại của hắn, nếu không Sơ Nhất mà nhìn thấy còn không xấu hổ đến điên luôn mới lạ.
Hắn nhìn chằm chằm tiêu đề video một chốc.
Thực ra trước đây cũng có xem AV, lúc tuốt có xem, lúc lại xem ảnh.
Hắn nhíu nhíu mày, xem một cái AV, sờ eo một đứa nhóc, vậy mà cũng có thể có phản ứng... Yến Hàng à hứng thú của mày cũng rộng rãi quá nhỉ?
Yến Hàng gối đầu lên cánh tay, trầm tư.
Hắn nhớ lại cảm thụ lúc trước một chút, lúc tự xem một mình, rốt cục lực chú ý đặt ở trên người nam hay trên người nữ... nhưng trong thời gian ngắn ngủi này nhớ không ra.
Nhưng có thể xác định chính là, bất kể là xem video hay xem ảnh, hắn sẽ không xem loại chỉ có mỗi nhân vật nữ.
Nói như vậy...
Yến Hàng xì một tiếng, mở video ra.
Con mẹ mày vậy đi xem thử đi.
---
Sơ Nhất ở dưới lầu chờ Yến Hàng xuống, tiện thể đi quanh vườn hoa nhỏ một vòng, thế nhưng không tìm được con nhím.
Bảo vệ đi qua nhìn cậu: "Tìm con nhím hả?"
"A." Sơ Nhất cười cười.
"Chắc là đang tản bộ với vợ nó ở bên kia rồi." Bảo vệ chỉ về phía bồn cây xa xa.
"Vợ nó?" Sơ Nhất sửng sốt.
"Ừ," bảo vệ gật gật đầu, "Chính là chú Thôi của các cậu đó, không biết nhặt được ở đâu một con nhím cái..."
Sơ Nhất bật cười, cậu thật không ngờ tới Thôi Dật còn thú vui này, tìm vợ cho con nhím.
Đang muốn đi sang bên kia xem thử một chút, phía sau truyền đến tiếng của Yến Hàng: "Đi đâu đó."
Sơ Nhất lập tức quay đầu lại, đi như gió cuốn hai bước đã vọt đến trước mặt hắn: "Không, không đi đâu."
"Đi thôi," Yến Hàng quàng cánh tay lên vai cậu, sau đó rút lại, liếc mắt nhìn cậu, rồi lại quàng cánh tay lên, sau đó nhíu mày, "Không phải em lại cao lên đấy chứ?"
"Hả?" Sơ Nhất sờ sờ đỉnh đầu, "Đâu biết đâu."
"Ôm cái vai thôi cũng không tiện tay." Yến Hàng nói.
"Vậy phải, làm sao đây," Sơ Nhất nói, "Lát nữa mua, mua cho anh đôi, giày cao, cao gót nhé?"
"Anh đã bảo em rồi Sơ Nhất," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Lát nữa anh mua miếng cao thuốc dán miệng em lại đấy.
Sơ Nhất cười ngặt nghẽo nửa ngày.
Quán ăn cậu tới làm thuê không lớn lắm, hơi giống quán cà phê hồi trước Yến Hàng từng làm, bảy, tám cái bàn nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp, âm nhạc rất nhẹ, đứng ở cửa đã ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng.
"Tự em vào đi," Yến Hàng cùng cậu đứng phía đối diện, "Đừng để người ta thấy em đi làm thêm còn phải có người dẫn đi."
"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Bọn họ biết, biết em nói, lắp không?"
"Biết," Yến Hàng cười cười, "Người ta bảo không cần dùng gì đến lời nói, chỉ cần vài câu vài chữ lễ phép là xong chứ cũng không có gì để nói."
"Được," Sơ Nhất nhìn đồng hồ, "Giờ vào, luôn không? Còn chưa tới, tới giờ nữa."
Yến Hàng cũng nhìn đồng hồ, 20 phút nữa mới tới giờ làm: "Một lúc nữa, sớm năm ba phút là được, tới sớm quá nhỡ người ta đang có chuyện khác thì không tiện."
"Vậy đứng đây, một lúc." Sơ Nhất gật đầu.
"Qua bên kia đi." Yến Hàng nhìn hai bên một chút, chỉ chỉ phía trước.
Hai người bọn họ đi tới phía trước một đoạn, ngồi xuống ghế đá ven đường.
Giờ trời rất lạnh, ngoại trừ hai người bọn họ ra chẳng còn ai ngồi đây hóng gió.
"Lạnh không?" Sơ Nhất hỏi.
"Không lạnh." Yến Hàng quàng cánh tay ra sau lưng ghế cậu, ngón tay gõ gõ trên bả vai cậu, như đang đánh nhịp.
Sơ Nhất rất thích bầu không khí như thế này.
Chỉ cậu và Yến Hàng, nói chuyện, hoặc không nói gì, chỉ cần có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Yến Hàng là thích.
"Muốn xem ảo thuật không?" Yến Hàng nói.
"Tay trái cũng, làm được?" Sơ Nhất hỏi.
"Há, quên mất," Yến Hàng nở nụ cười, "Tay trái có thể chơi tiền xu, nhưng không làm ảo thuật được, không nhanh bằng tay phải, sẽ lộ."
Sơ Nhất cười cười một chốc, lại nhìn mặt đất thất thờ.
"Yến Hàng," cậu nghiêng đầu, "Có phải anh..."
"Hả?" Yến Hàng nhìn hắn.
"Luôn cảm thấy em, em là đứa trẻ con, không?" Sơ Nhất hỏi, "Chính là coi em như đứa, đứa nhóc đó?"
"Hỏi cái này làm gì?" Yến Hàng cười cười.
"Chỉ muốn hỏi thôi." Sơ Nhất nói.
"Lần đầu tiên anh gặp em, còn tưởng em là học sinh tiểu học đó," Yến Hàng nói, "Nhìn đồng phục em mặc mới biết em học cấp 2 rồi."
"Bởi vì thấp à?" Sơ Nhất thở dài.
"Không phải," Yến Hàng nhìn cậu một chút, "Bởi vì em rụt rè."
"Há," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Sau đó, thì sao?"
"Sau đó à," Yến Hàng ngửa đầu, ngước mắt lên nhìn trời, "Sau đó thì ... không nói rõ được, vừa cảm thấy em người lớn lên rất nhiều, lại vừa cảm thấy em vẫn còn nhỏ."
Yến Hàng dựng thẳng ngón út: "Chỉ một chút thôi."
"Thực ra em là đồng xu, ma thuật đó?" Sơ Nhất nói.
Yến Hàng bật cười, hồi lâu mới dừng lại, nhìn cậu, gương mặt trở nên nghiêm túc.
"Cũng không tính là trẻ con đâu," Yến Hàng nhìn cậu, vươn tay chạm nhẹ lên môi cậu một cái, "Ít nhất lúc này anh ... cũng không xem em là đứa nhóc nữa."