Sơ Nhất xin nghỉ bốn ngày, từ thứ 2 đến thứ 5, thế nhưng thứ 6 Yến Hàng mới xuất viện, vì vậy thứ 5 cậu gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm xin phép nghỉ thêm một ngày.

"Lúc đầu sao trò không xin nghỉ 5 ngày luôn đi, gộp thêm cuối tuần vừa hay được một kỳ nghỉ dài." Giáo viên chủ nhiệm nói.

"Vậy quá rõ, rõ ràng rồi ạ." Sơ Nhất nói.

"Nghỉ nốt ngày mai thôi đấy," giáo viên chủ nhiệm nói, "Tuy trường chúng ta là trường trung chuyên, nhưng trò cũng không thể quá phân tán, học những thứ này đều vì bản thân trò."

"Vâng." Sơ Nhất đáp lời.

Bởi vì không phải cuối tuần nên cậu không gọi mấy người ở ký túc xá tới hỗ trợ, dù sao giáo viên chủ nhiệm nói rồi, không thể quá phân tán, thà rằng để đám kia trốn học ngủ ở ký túc xá còn hơn gọi bọn họ ra ngoài.

Trái lại đồ đạc cũng không nhiều, một xe của Thôi Dật là chở được hết.

"Thủ tục xong rồi," Thôi Dật cầm vài tờ giấy tiến vào, "Đi thôi ... Phiếu thu cháu có xem một chút không?"

"Không xem." Yến Hàng nói, cầm túi lên.

"Để em." Sơ Nhất giành lấy cái túi trên cái hắn.

"Một người què," Yến Hàng liếc nhìn chân cậu, "Thể hiện nỗi gì."

"Không sao, rồi." Sơ Nhất xách túi quay người ra khỏi phòng bệnh.

Nói không sao là không phải, mấy ngày nay đã giảm sưng, không cần nhảy lò cò nữa, chỉ cần không chạy không nhảy đều không có vấn đề, què một chút cũng không sao, nhìn qua vẫn vô cùng "thân tàn chí không tàn".

Từ phòng bệnh xuống lầu rồi tới bãi đậu xe, Sơ Nhất đều quan sát bốn phía, sợ lại chạm trán người kia.

Nhìn hai vòng cậu mới phát hiện Yến Hàng và Thôi Dật cũng không khác gì mình, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn quanh, chẳng qua trông bình tĩnh hơn cậu một chút.

"Chú thuê một dì giúp việc bán thời gian, mỗi ngày sẽ đến nấu hai bữa ăn dinh dưỡng," Thôi Dật mở cửa bước lên xe, "Thời gian tới cháu cứ tĩnh dưỡng ở nhà đi, đừng ra cửa."

"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng.

Sơ Nhất đỡ hắn ngồi xuống ghế sau, định ngồi lên ghế trước mới phát hiện chân trái bị thương, bước lên xe không tiện, do dự một chút cậu quay lưng trực tiếp nhảy phắt ra, nhảy lò cò ngồi vào ghế sau, thu chân lên.

"Hầy," Thôi Dật quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, "Động tĩnh này, suýt chút nữa chú rút dao ra rồi đấy."

"Một luật, luật sư như chú," Sơ Nhất đóng kỹ cửa xe, "Còn có dao á?"

"Dao gọt hoa quả dù sao vẫn có." Thôi Dật khởi động xe.

Rời khỏi bệnh viện rồi Sơ Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hiện giờ trạng thái thân thể của Yến Hàng không tồi, hồi phục rất khá, nhưng một người thường như cậu cũng có thể nhìn ra được, cảm xúc của Yến Hàng không tốt, sắc mặt cũng kém, hẳn là do mất ngủ, nếu không xuất viện cậu sợ sẽ lại có chuyện xảy ra với Yến Hàng.

Cậu quay đầu sang nhìn Yến Hàng, Yến Hàng đang tựa đầu vào ghế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Góc nghiêng gương mặt này.

Còn có đường nét cổ và xương quai xanh.

Sơ Nhất nhìn một phút chốc, ngay khi Yến Hàng quay đầu trở lại cậu lập tức dời mắt đi chỗ khác, nhìn thẳng phía trước.

"Tay của cháu," Thôi Dật nói, "Bác sĩ dạy cách luyện tập hồi phục, cháu nhớ làm theo đừng có lười đấy."

"Vâng," Yến Hàng cười cười, "Dông dài quá đi mất."

"Không dài dòng cũng được thôi, may mà người người đều biết tóc rụng là chuyện thường tình, chứ không chú sợ lúc bố cháu về sẽ đếm tóc trên đầu cháu, thiếu một sợi liền tìm chú tính sổ." Thôi Dật nói.

"Bố cháu nào có khoa trương như vậy." Yến Hàng nở nụ cười.

"Trước mặt cháu dĩ nhiên sẽ không làm thế rồi." Thôi Dật nói.

Yến Hàng cười một chốc lát, lại khe khẽ thở dài.

"Em xem, xem tay anh." Sơ Nhất ghé tai Yến Hàng nhỏ giọng nói.

Yến Hàng xòe bàn tay phải ra.

Sơ Nhất nâng tay hắn lên, cẩn thận kéo băng gạc ra nhìn bên trong một chút.

Vết thương trên eo Yến Hàng mấy lần cậu thay băng gạc đã xem qua rồi, bởi vì dao đâm, nên vết thương không tính là đặc biệt lớn, vết mổ phẫu thuật cũng không lớn.

So sánh ra thì vết dao trên tay nhìn bằng mắt thường hình như còn lớn hơn rất nhiều.

Một vết cắt dài ngang qua toàn bộ bàn tay.

Mặc dù không tổn thương đến dây thần kinh, cũng không ảnh hưởng đến công năng bàn tay, nhưng vết thương lớn như vậy lại nằm ngay bàn tay, hồi phục sẽ rất chậm.

"Không sao đâu." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất không lên tiếng.

"Tay trái tay phải anh đều dùng được," Yến Hàng nói, "Tay trái còn có năng lực tiềm ẩn."

"Tay, tay trái em có năng lực tiềm, tiềm ẩn là gãi, ngứa." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng và Thôi Dật nghe xong đều cười ha ha.

"Vậy chú cũng có, tay trái chú năng lực tiềm ẩn là vẫy xe." Thôi Dật nói.

Sơ Nhất cũng cười, cảm thấy xuất viện vẫn tốt nhất, chủ yếu cậu cảm thấy thả lỏng được rất nhiều, điều kiện ở bệnh viện khá tốt, nhưng ngày nào cũng nhìn bệnh nhân và người nhà qua lại, ngột ngạt vô cùng.

Về đến nhà, Yến Hàng mang quần áo ra treo trở lại vào tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ, nhưng lại đứng trước tủ quần áo hơi do dự.

Sơ Nhất gần như có thể nhìn ra Yến Hàng đang nghĩ gì, hắn muốn tắm, đối với một Chó Tây cực kỳ chau chuốt ngoại hình mà nói, mười ngày không tắm rửa chỉ lau qua lau lại bằng khăn mặt là không thể chấp nhận được.

Mà tắm rửa nhất định phải có người hỗ trợ.

Chắc Yến Hàng còn nhớ góc nghiêng cơ thể "lồi ra lõm vào" của cậu ngày đó, đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng.

Hình ảnh đó, Sơ Nhất vừa nghĩ tới lập tức muốn đào ngay một cái hố trên mặt đất nằm vào, mà còn phải úp mặt xuống dưới cơ, có điều cậu vẫn cắn răng một cái bước tới, bám vào khuông cửa phòng ngủ.

"Tắm à?" Cậu nói, "Em giúp, giúp anh."

"Ừa," Yến Hàng xoay mặt nhìn cậu cười cười, "Anh khó chịu muốn chết."

Không phải chỉ giúp tắm rửa thôi sao.

Có gì quá đáng đâu.

Sơ Nhất đứng ở cửa phòng tắm, đôi mắt liếc xéo, nhìn chằm chằm vết nứt trên khuông cửa bên cạnh, dư quang dừng lại trên người Yến Hàng đang cởi quần áo, cậu cảm thấy mình vẫn hơi cuống quýt, đợi Yến Hàng cởi xong rồi mới tới.

Cứ đứng như vậy đợi người ta cởi quần áo, quá ngu ngốc.

"Được rồi." Yến Hàng nói một câu.

"Ừa," cậu đáp một tiếng, cầm theo một cuộn màng dán chống nước cỡ lớn đi vào phòng tắm, "Dán cái này vào."

Cái màng dán chống nước này không khác màng bọc thực phẩm cho lắm, có thêm keo dính thôi, dán lên da có thể chống thấm nước, Sơ Nhất kéo ra một đoạn, loay hoa loay hoay ở eo Yến Hàng.

"Dán bừa đi, em còn muốn trải cho phẳng như sân bay à?" Yến Hàng nở nụ cười.

"Sợ nước rò." Sơ Nhất cẩn thận dán một miếng vào eo hắn, ấn ấn mép xung quanh cẩn thận, còn đứng thẳng chính diện dán thêm một miếng ở vết thương nơi bụng dưới.

Yến Hàng không cởi quần lót, lúc cậu dán liền nhẹ nhàng kéo cạp quần lót thấp xuống một chút để không bị dán lên mép quần.

Sơ Nhất cắn môi một cái.

Nhưng hôm nay coi như cậu bình tĩnh, có lẽ lần trước quá mất mặt rồi, vừa nghĩ tới là ủ rũ, cho nên không thể không giữ chút mặt mũi mà gây ra sự cố gì trước mặt Yến Hàng nữa.

Yến Hàng xoay mặt vào tường, nhấc tay bị thương lên vịn vào tường, mở vòi nước, cầm vòi hoa sen cúi đầu thử nước ấm.

Không đối mặt với Yến Hàng nữa cậu có thể thả lỏng không ít, nhưng Yến Hàng đứng tư thế này quá đẹp trai, cậu vẫn không dám nhìn chằm chằm.

Cậu thực sự căm ghét chính mình, mà không làm gì được.

"Mai em về trường một chuyến đi, lộ mặt một cái," Yến Hàng nói, "Mặc dù là cuối tuần cũng phải cho người ta biết em không phải tự ý nghỉ dài ngày, chân bị đau thật."

"Ừa," Sơ Nhất xối nước lên lưng hắn, "Nước vừa, vừa chưa?"

"Cực kỳ vừa vặn." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất cười cười, dùng khăn mặt chà chà lưng hắn.

"Có đất không?" Yến Hàng lập tức hỏi.

"Không có," Sơ Nhất dùng thêm chút sức, "Thật không có, anh có thể yên, tâm."

"Anh thấy hình như bọn họ thoa đủ các loại các kiểu gì đó lên người anh, keo dán rồi thuốc rồi nước khử trừng," Yến Hàng thở dài, "Sắp không nhịn nổi nữa."

"Lát anh ngủ, ngủ một giấc đi," Sơ Nhất nói, "Sắc mặt quá dọa, dọa người."

"Phải đó," Yến Hàng nói, "Thực sự anh buồn ngủ lắm lắm luôn, chỉ là ở bệnh viện không ngủ được."

"Em hát cho anh bài, bài Một con, vịt," Sơ Nhất nói, "Ru anh, ngủ."

"Sơ Nhất," Yến Hàng nghiêng đầu đi, cười nói, "Sao em có thể nghiêm túc nói với người ta rằng em phải hát cho người ta nghe hả?"

"Làm sao," Sơ Nhất xoa sữa tắm lên lưng hắn, "Em chính là, người nghiêm túc nha."

"Há," Yến Hàng quay mặt vào tường cười ngặt nghẽo nửa ngày, "Haiz, tỉnh cả ngủ."

Tắm rửa như vậy lâu hơn tự mình tắm nhiều, có điều Yến Hàng vẫn luôn trò chuyện với cậu, mấy ý nghĩ ngổn ngang trong đầu không có cơ hội thức tỉnh, xem như tắm xong cho Yến Hàng một cách thuận lợi, còn gội đầu, còn bộ vị bên trong quần lót, không cần cậu quản, dù sao Yến Hàng vẫn còn một tay dùng được.

Ra khỏi phòng tắm rồi cậu mới phát hiện quần áo trên người đều ướt hết cả.

"Anh ngủ một lát," Yến Hàng mặc quần áo xong đi ra, trùm một cái khăn lông, "Em đi tắm đi, ướt hết rồi."

"Ừa," Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, "Sấy khô, khô tóc hẵng ngủ."

"Được rồi." Yến Hàng đi vào phòng ngủ.

Sơ Nhất tắm xong, mặc một bộ quần áo của Yến Hàng đi ra, phát hiện Yến Hàng trong phòng đã ngủ rồi, tóc cũng chưa sấy, cứ trùm khăn lông như vậy, chăn trên người còn chưa đắp.

Sơ Nhất đứng ở cửa do dự nửa ngày, cuối cùng điều chỉnh hơi thở cố gắng khiến mình nhẹ như nước bước vào phòng, cầm chăn lên, từng chút từng chút tiến lại gần, dừng lại tới ba phút mới trùm chăn lên người Yến Hàng.

Giấc ngủ này của Yến Hàng thực quá khó khăn, cậu tập tễnh rón rén ra khỏi phòng, đóng kín cửa.

Ngủ thẳng một giấc khiếp người.

Bọn họ về nhà tầm qua trưa, buổi tối dì giúp việc tới nấu cơm dinh dưỡng Yến Hàng vẫn chưa tỉnh, chỉ có thể đậy lại để đó.

Sơ Nhất tùy tiện ăn mấy thứ, ngồi yên vị trên salong xem TV, xem đến hơn 10 giờ vẫn không thấy Yến Hàng có động tĩnh.

Cậu rón rén đẩy cửa nhìn mấy lần, nghe thấy hô hấp của Yến Hàng vẫn bình thường mới lui ra đóng cửa vào.

Mấy ngày nay chính cậu cũng ngủ không ngon, lúc này đã buồn ngủ ngáp đến lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ ngồi ở ghế salong không dám ngủ, sợ Yến Hàng tỉnh dậy hoặc có chỗ nào không thoải mái.

Có điều cuối cùng vẫn phải lăn ra ngủ, bởi vì lần cuối cùng cậu xem đồng hồ là 11 rưỡi, sau đó không nhớ gì nữa.

Lúc Yến Hàng tỉnh dậy mặt trời đã nhiệt tình treo giữa đỉnh đầu, nhìn là biết không phải 8, 9 giờ sáng gì đó nữa rồi.

Hắn ngủ một giấc này thật có hơi khoa trương, ngồi bên giường tới mười phút, cơn tê dại trên người và cảm giác miệng vết thương bị kéo căng do thay đổi tư thế mới biến mất.

Hắn chậm rãi mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, nhìn thấy Sơ Nhất ngồi ngửa đầu nhếch miệng ngủ say sưa trên ghế salong, có hơi giật mình.

Hắn tỉnh dậy mất rất nhiều thời gian, cũng lạo xạo không ít tiếng động mà vẫn không thấy Sơ Nhất đi vào, hắn còn tưởng Sơ Nhất về trường rồi...

Đi thẳng đến trước ghế salong, Sơ Nhất vẫn ngủ đến tối tăm trời đất, dáng vẻ như sắp thành Phật đến nơi.

"Chó con," Yến Hàng giơ tay nhẹ nhàng chọt mặt cậu một cái, "Sắp gãy cổ rồi."

Sơ Nhất vẫn há miệng ngủ vù vù.

Yến Hàng nhìn cậu một chốc, trong lòng không nói rõ được tư vị gì.

Lớn như vậy, lần đầu tiên hắn cảm giác được, thế nào là dốc hết sức lực đối xử tốt với một người.

"Anh chuẩn bị cho em chút đồ ăn nhé." Yến Hàng nhỏ giọng nói.

Vừa quay người mới đi tới cửa phòng bếp, đã nghe thấy Sơ Nhất phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nghe như hít thở vô cùng vất vả, hắn nhanh chóng quay đầu.

Thấy Sơ Nhất cúi đầu, ngồi thẳng tắp trên ghế salong, nhìn hắn chằm chằm một giây mới đột nhiên nhảy dựng lên, khàn giọng hô một tiếng: "Anh dậy rồi à?"

"A," Yến Hàng nhìn cậu, "Em có ý kiến rất lớn với việc anh tỉnh dậy à?"

"Hả?" Sơ Nhất ngẩn người.

"Dáng vẻ này," Yến Hàng nói, "Nhìn y như muốn lao lên đánh anh một trận."

Sơ Nhất cúi đầu nhìn chính mình một chút, gãi đầu một cái, ngập ngừng rồi mới nở nụ cười: "Em còn tưởng vẫn, vẫn đang buổi tối cơ."

"Gần trưa rồi." Yến Hàng nói.

"A," Sơ Nhất cầm điện thoại lên nhìn, "Thật, thật sự là ... anh vừa mới ngủ, dậy á?"

"Ừa," Yến Hàng gật đầu, "Nấu chút đồ ăn cho em nhé?"

"Không cần," Sơ Nhất nói, "Hôm qua thức ăn dinh, dinh dưỡng còn chưa, ăn kìa."

"Ờ." Giờ Yến Hàng mới phản ứng được chính mình ngủ bao nhiêu lâu, cả cơm tối cũng không ăn, ngủ gần như trọn vẹn một ngày, bảo sao xương cốt đau ê ẩm.

"Em chuẩn bị cho anh thức, thức ăn dinh, dưỡng," Sơ Nhất đi vào bếp, "Hôm qua dì giúp việc dạy, em."

"Được." Yến Hàng cười cười, dựa vào cạnh cửa.

Sơ Nhất lấy mấy hộp bảo quản thức ăn trong tủ lạnh ra, Yến Hàng cầm điện thoại di động, mở livestream.

"Cái này..." Sơ Nhất quay đầu lại, thấy hắn đang chĩa ống kính về phía mình, "Anh làm gì thế?"

- Livestream đó đứa nhỏ ngốc

- A a a ngủ dậy muộn có phúc lợi!

- Nhóc đẹp trai sao mặt mũi vẫn mơ hồ thế kia

- Mới ngủ dậy tóc tai rối nùi thật đáng yêu

"Phát trực tiếp," Yến Hàng nói, "Hôm nay Chó con nấu bữa trưa cho tôi."

"Cái này không, không có gì để, làm," Sơ Nhất có chút ngượng ngùng, "Chỉ cho vào lò, lò vi sóng, keng."

- Vậy nhìn nhóc keng nha

- Keng

- Keng~~~ đáng yêu!

- Đi keng đi Chó con

"Em keng là được," Yến Hàng cười cười, đi tới bên cạnh cậu, nhìn màn hình chợt lướt qua ba chiếc xe thể thao, nhịn không được xì một tiếng, "Cái gì cũng không làm mà cho em ấy xe thể thao, bình thường chỉ cho tôi kẹo que."

- Tiểu Thiên ca ca lộ mặt đi, mỗi ngày cho anh du thuyền

- Che mặt 1 chiếc kẹo que, lộ mặt cho ngay 2 chiếc

- 2333333

Sơ Nhất nghe thấy có xe thể thao, liếc mắt nhìn sang bên này một cái, cúi đầu lấy hộp thức ăn mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Tóc em rối, lắm à?"

- Tôi nghe thấy đó

- Không rối đâu, tiểu bảo bối

- Rất đẹp trai không rối tí nào

- Nói nhỏ như vậy mà các người vẫn nghe thấy à

"Không rối." Yến Hàng cười nói.

"Cái này là," Sơ Nhất bê một hộp lên, đặt trước ống kính, "Tiểu Thiên ca ca thức, thức ăn dinh dưỡng, thức ăn, dạng sệt."

Trên màn hình đột nhiên toàn dấu chấm hỏi.

- Sao lại phải ăn thức ăn dinh dưỡng thế?

- Bị ốm à

- Lâu như vậy không xuất hiện có phải do bị ốm không?

"Bị thương nhẹ," Yến Hàng giơ tay lên quơ quơ, "Không có chuyện gì."

- A tay bị thương!!!!

- Bàn tay trong mộng của tôi!

- Trời ơi bàn tay tôi yêu nhất bị thương ư???

"Thức ăn dinh dưỡng, rất đơn giản," Sơ Nhất bắt chước dáng vẻ của Yến Hàng, cầm hộp thức ăn, mở lò vi sóng, "Cho, cho vào, đặt nhiệt độ, keng 1 phút."

Yến Hàng nhìn Sơ Nhất trên màn hình, cười cười.

Sơ Nhất đặt thời gian xong xuôi xoay người ra nhìn ống kính, sửng sốt một chốc: "Không, biết nói cái, cái gì nữa."

- Đáng yêu quá trời ơi

- Tâm hồn mẹ già muốn nổ tung

- Cái gì cũng không cần nói cứ đứng vậy đi!

"Hai hộp kia thì sao?" Yến Hàng hỏi.

"Há," Sơ Nhất bê hai hộp thức ăn khác lên, "Quên mất có, có thể cho vào, cùng nhau."

Lại một tràng nào đáng yêu quá nào đẹp trai quá nổ tưng bừng, Yến Hàng vẫn luôn cong cong khóe miệng, lúc hắn livestream chính hắn và livestream cho Sơ Nhất chẳng giống nhau, tuy rằng lúc hắn livestream vẫn câu được câu không tùy tiện đùa vui một chút, nhưng trước sau vẫn không cảm thấy quá thú vị, có lúc cười hắn còn lười không muốn cười.

Nhưng Sơ Nhất lại khác, thậm chí hắn có thể hiểu được vì sao các tiểu tỷ tỷ lại kích động như thế.

- Tiểu Thiên ca ca và nhóc đẹp trai ở chung sao?

Giữa một tràng biểu lộ lọt vào một câu như vậy, nhưng rất nhanh đã bị quét trôi mất.

Yến Hàng trấn định.

Những lời tương tự như thế này thực ra từ lần đầu tiên Sơ Nhất xuất hiện trong livestream của hắn đã có rồi, mỗi lần hắn nhìn thấy đều không cảm thấy gì.

Tự nhiên hôm nay nhìn xong lại có chút để ý.

Trước đây hắn đều xếp mấy câu đơn giản này vào nói đùa vui vẻ, hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút ám muội.

Ám muội, lạ lẫm, xen lẫn với ấm áp.

Một tổ hợp vô cùng thần kỳ.

Sơ Nhất trầm mặc đem hai hộp thức ăn còn lại bỏ vào lò vi sóng, keng xong xuôi rồi mới đổ thức ăn ra bát, sau đó nhìn ống kính: "Chính là dạng, này."

"Tôi ăn đây." Yến Hàng tắt livestream đi.

"Mặt em còn chưa, chưa rửa." Sơ Nhất sờ sờ mặt của mình.

"Không ảnh hưởng đến sự đẹp trai của em." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất cười cười.

Rửa mặt xong, san nửa chỗ đồ ăn dinh dưỡng của Yến Hàng sang cho cậu, hắn lâu rồi không ăn đồ ăn đàng hoàng, dạ dày co lại, ăn ít như mèo, mấy miếng đã no.

Trái lại Sơ Nhất vẫn ăn được như cũ, không biết 5kg thịt bị gọt rơi lúc nào, chắc là do bị ốm và lo lắng quá độ.

Ăn xong thức ăn dinh dưỡng , Sơ Nhất nhìn đồng hồ, giờ quay lại trường học là vừa.

"Mấy bộ quần áo kia em đừng cầm về ký túc xá nữa," Yến Hàng đi vào phòng ngủ, thay đồ ngủ ra, tùy tiện nhặt bừa một cái áo phông mặc vào, "Để lại đây đi, thiếu quần áo mặc thì mua thêm."

"Ừm." Sơ Nhất vừa thu dọn bát đũa vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Bộ quần áo Yến Hàng đang mặc không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy, Yến Hàng thường xuyên mặc ở nhà, cực kỳ rộng rãi thoải mái, cổ áo rộng hơn cổ áo T shirt bình thường nhiều, có thể nhìn được xương quai xanh của Yến Hàng.

Thực sự Yến Hàng gầy đi không ít, so với trước đây xương quai xanh càng thêm rõ ràng.

Đây là phản ứng đầu tiên của Sơ Nhất.

Nhưng cậu không không ngờ tới phản ứng thứ hai của mình lại đến nhanh như thế, gần như cùng một lúc.

Thật là đẹp.

Gợi cảm.

Sơ Nhất khiếp sợ.

Gợi cảm?

Gợi cảm là gì?

Thậm chí cậu thấy trong nháy mắt này, trong đầu mình căn bản không có dữ liệu về từ đó, thế mà lại tự nhiên xông ra như vậy.

Yến Hàng rất gợi cảm.

Cậu nhanh chóng bê bát đũa đi vào bếp.

Bỏ bát đũa vào chậu rửa, cậu vặn vòi nước sang bên lạnh, xối nước vã lên mặt.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nước lạnh giội lên, cậu rùng mình một cái.

Hô.

Thoải mái hơn rồi.

Cậu cúi đầu nghiêm túc rửa bát.

Có điều vẫn thấy căm tức chính mình, cảm thấy mình cực kỳ không có tiền đồ.

Cực kỳ không giống con trai.

Rửa bát xong cậu ra khỏi phòng bếp, Yến Hàng đang ngồi dựa lưng trên salong chơi điện thoại di động.

"Em về trường đây." Cậu xách balo lên.

"Ừa," Yến Hàng buông điện thoại xuống, "Buổi trưa mời mấy người bạn ở ký túc xá ăn cơm đi, cảm ơn bọn họ hôm trước tới bệnh viện."

"Được." Cậu gật gật đầu.

"Buổi tối dì giúp việc tới anh sẽ bảo dì ấy làm món khác ..." Yến Hàng còn chưa nói xong đã bị cậu ngắt lời.

"Em buổi, buổi tối không tới." Cậu nói.

Cậu cần chút không gian để giúp mình tỉnh táo lại, cẩn thận điều chỉnh tâm trạng, trước đây cậu vui, buồn, tủi thân, cuối tuần sẽ tới bờ sông, ngồi nhìn nước sông thẫn thờ suốt một ngày.

Mỗi lần thẫn thờ xong, một lần nữa quay trở lại cuộc sống bình thường, cậu đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Yến Hàng ngơ ngác, nhìn cậu, một lát sau mới hỏi một câu: "Buổi tối ngủ ở ký túc xá à?"

"Ừm." Cậu đáp một tiếng.

"Vậy... Được rồi," Yến Hàng không nói nữa, "Bắt taxi đi, đừng ngồi xe buýt."

"Ừm." Cậu tiếp tục đáp lời.

Yến Hàng đang nhìn cậu, cậu có thể cảm giác được, mãi cho tới khi cậu đeo balo lên, đóng cửa vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Yến Hàng xuyên qua khe hở cuối cùng trước khi cửa sập lại.

Nhưng trước sau cậu đều không dám nhìn Yến Hàng.

Cậu thấy chính mình co cứng lại, cực kỳ thô bạo, nhưng ngoại trừ phương thức đó, vẫn y như Chó đất ngày xưa, cậu thực sự không còn cách nào khác.

Cậu cũng không thể nói với Yến Hàng.

Buồn phiền quá mà.

Cậu cúi đầu đi ra khỏi tiểu khu, nhìn xung quanh không phát hiện kẻ nào khả nghi, vì vậy gọi xe như Yến Hàng dặn.

Bực mình chết mất.

Thà ngày đó nói chuyện với Chu Xuân Dương cứ thừa nhận đi, ít nhất bây giờ còn có người để tâm sự.

Xe taxi xuất phát chưa được bao lâu điện thoại liền vang lên, là Hồ Bưu gọi tới.

"Alo?" Sơ Nhất nhận điện thoại.

"Cẩu ca, cậu xin nghỉ hết hôm qua nhỉ, hôm nay về trường à?" Bên kia giọng Hồ Bưu nói siêu nhỏ.

"Phải." Cậu trả lời.

"Thôi mai hẵng về đi." Hồ Bưu nói.

"Sao thế?" Cậu nhíu nhíu mày.

"Bọn 404 ước chiến với chúng ta," Hồ Bưu nói, "Chân cậu chưa khỏi, Xuân Dương bảo tôi nói với cậu đừng về ký túc xá vội."

Sơ Nhất không lên tiếng.

"Cậu mai hẵng về nhé," Hồ Bưu nói, "Nghe thấy không hả?"

"Với bọn nó," Sơ Nhất nói, "Không cần dùng chân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play