Thuốc gây mê đã hoàn toàn hết tác dụng, vết thương trên người bắt đầu đau từng trận từng trận, Yến Hàng chịu đau rất giỏi, loại đau đớn này đối với hắn mà nói không tính là quá khủng khiếp, chủ yếu do đau kéo dài.

Hắn vẫn muốn cố gắng ngủ, điều chỉnh hô hấp, thở chậm lại và theo nhịp điệu, nhưng trước sau vẫn chỉ mơ mơ màng màng được một chốc chứ không thể nào ngủ được.

Trên mu bàn tay trái luôn cắm kim tiêm, đối với người hiếm khi phải truyền nước như hắn có hơi khổ sở.

Ê ẩm dọc từ mu bàn tay đến hết cánh tay, còn lạnh lẽo, sẽ có chút không khống chế được mà run rẩy.

Vốn dĩ hắn còn cảm thấy rất thú vị, Sơ Nhất nằm úp sấp bên mép giường, mỗi lần tay hắn động đậy, Sơ Nhất sẽ vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay hắn một cái, lại động đậy, lại chạm nhẹ, hắn tưởng tượng như mình đang câu cá.

Mồi câu rung rinh, cá nhỏ ngốc nghếch lao tới rồi lại nhanh chóng né ra.

Mãi đến tận khi cá cắn câu hắn mới phát hiện có gì đó không đúng, nhưng không dám động đậy.

Chờ Sơ Nhất rón rén ra khỏi phòng đóng kỹ cửa rồi hắn mới khe khẽ thở dài, điều chỉnh lại đầu nãy giờ vẫn lệch qua một bên cho thẳng trở lại, cổ đau ê ẩm.

Một chút cuối cùng kia, chạm vào đầu ngón tay hắn không phải tay Sơ Nhất, mà là ... môi em ấy.

Mặc dù chỉ một cái chạm rất nhẹ, xúc cảm khác lạ vẫn rất rõ ràng.

Yến Hàng nhìn về phía cửa phòng bệnh, lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Trước đây bố vẫn nói lúc đánh nhau phải chú ý, đừng để bị thương quá nặng, nếu không gây mê một lần sẽ làm hao tổn một nửa trí thông minh.

Mỗi lần hắn nghe đều cảm thấy rất buồn cười, có điều bây giờ trải qua rồi mới thấy ông bố lúc nào cũng nói hươu nói vượn của hắn khả năng lần này là nói thật.

Gây mê qua rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy trong đầu như bị đổ hồ dán,  tùy tiện nghĩ chút chuyện thôi cũng thấy mệt.

Trí thông minh giảm một nửa hả?

Thôi thì chẳng sao cả, trước đây IQ 300, bây giờ chiết khấu còn trăm rưởi, vẫn là thiên tài đây.

Yến Hàng cười cười.

Chuyện ngày hôm qua rất nhiều chi tiết nhỏ đã nhớ không rõ nữa, hắn cũng không nguyện ý suy nghĩ nhiều, dù sao hắn lớn bằng ngần này, lần đầu tiên bị một người sức mạnh kém mình xa tít tắp đâm cho nhập viện.

Điều duy nhất có thể nhớ rõ ràng là hắn ngay lập tức phản ứng lại được sau cú va chạm, cảm giác được tay phải của người đằng sau nâng lên, may mắn vạn phần chính là tay trái đang cầm điện thoại, tay phải hắn buông bên người, trong nháy mắt trên eo cảm thấy đau buốt vẫn có thể nắm lấy lưỡi dao chưa đâm toàn bộ vào cơ thể mình.

Sau đó không nhớ nữa, hắn không thể không để ý đến vết thương trên eo, hầu như các động tác trên cơ thể đều cần dùng đến sức mạnh phần eo, hắn không liều mạng, hắn chọn bảo vệ chính mình.

Nhưng ... hắn vẫn không nghĩ ra, ngoại trừ một dao đầu tiên ra, những động tác sau đó của người kia không có lực sát thương, nếu không phải người này thật sự không có kinh nghiệm, nếu không tại sao gã lại không xuống tay thật nặng.

Tại sao không xuống tay?

Tại sao người không có kinh nghiệm như vậy lai muốn mạo hiểm động thủ với hắn, nếu như không phải vì cú điện thoại kia, người này căn bản không động được tới một sợi tóc của hắn.

Cú điện thoại kia.

Hai ngày nay thứ hắn nhớ rõ ràng nhất chắc là cú điện thoại đó của Sơ Nhất.

Nói đúng hơn là câu nói "em thích anh" của Sơ Nhất trong điện thoại.

Tuy rằng trước đó hắn đã từng nghĩ đến phương diện này, nhưng Sơ Nhất trong mắt hắn vẫn luôn là đứa nhỏ mê mê tỉnh tỉnh, cho dù bây giờ cao gần mét tám, cho dù ở trường được mệnh danh "Cẩu ca", cũng chỉ là đứa nhỏ ngốc thôi.

Hắn không ngờ Sơ Nhất đột ngột như vậy, cũng thẳng thắn như vậy mà bộc bạch một câu như vậy.

Mà đến bây giờ hắn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào.

Nếu là bất kỳ một người nào khác, hắn cảm ơn một câu là xong việc.

Nhưng Sơ Nhất không được.

Sơ Nhất không giống bất kỳ người nào khác, nhạy cảm tự ti, rụt rè từng li từng tí một.

Một câu "cảm ơn" như nói với những người khác, đối với Sơ Nhất không chừng sẽ là đả kích.

Em thích anh.

Yến Hàng đổi tư thế, nhấc tay trái đặt trên bụng, đau ê ẩm quá khó chịu.

Sơ Nhất thích hắn, cực kỳ rõ ràng, hắn vẫn luôn biết rằng Sơ Nhất thích hắn, cũng như hắn rất thích Sơ Nhất, thấy Sơ Nhất chơi rất vui, rất đáng yêu, lúc bị tủi thân hắn còn đau lòng muốn chết.

Nhưng Sơ Nhất là chó con ngốc nghếch, cái này cũng hết sức rõ ràng.

Căn bản hắn không thể xác  định Sơ Nhất có phân biệt được thích với "thích" hay không.

Thậm chí có thể xem như Sơ Nhất chưa từng có bất kỳ loại tình cảm bình thường nào với người khác, tình thân tình bạn cái gì cũng không có...

Ngay lúc này, Chu Xuân Dương nói mình là đồng tính luyến ái, thích con trai.

Chưa đến hai ngày sau, Sơ Nhất liền nói "em thích anh".

Đây rút cục là bị ảnh hưởng tâm lý hay thực sự nhận ra?

Xem ra phải đem Chu Xuân Dương ra đánh một trận thật ...

Em thích anh.

Yến Hàng quay đầu, nằm quá lâu, gần như mất ngủ suốt cả đêm, bây giờ hắn nằm tư thế gì cũng toàn thân đau nhức, một ngày một đêm giữ nguyên một tư thế, quả thực muốn điên rồi.

Cho nên hiện giờ hắn cũng không thể nào đoán được thích của Sơ Nhất đối với hắn là loại thích nào.

Hắn chưa từng thích ai bao giờ, chỉ thấy cô gái này xinh xắn, cậu chàng nọ đẹp trai, ngoài ra hắn không có bất kỳ một ý nghĩ nào khác.

... Nhưng mà trước khi xác định rõ Sơ Nhất đến cùng là có chuyện gì, chính mình có chuyện gì đều không quan trọng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông điện thoại của Sơ Nhất.

Đứa nhóc này ra ngoài chính là đứng ở cửa, gần như một tấc không rời.

Yến Hàng lại hơi lo lắng về tình trạng thân thể cậu, tuy là Cẩu ca đã luyện quyền một năm, nhưng dù sao cũng hai ngày một đêm chưa nghỉ, còn bị sốt ...

Cửa bị đẩy ra, Yến Hàng nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ.

Có thể nghe thấy tiếng Sơ Nhất rón rén đi tới bên cạnh giường: "Còn đang ngủ ... Vâng, cháu biết rồi ..."

Yến Hàng hé mắt, hừ một tiếng.

"Em đánh, đánh thức, anh à?" Sơ Nhất cúp điện thoại, nhìn hắn nhẹ giọng hỏi.

"Không," Yến Hàng nói, "Anh dậy rồi."

"À," Sơ Nhất cười cười, "Chú Thôi nói giúp, giúp anh xin nghỉ rồi, bảo em đi mua, mua điện thoại."

"Em bỏ tiền hả?" Yến Hàng ngáp một cái.

"... Em bỏ, bỏ tiền?" Sơ Nhất nói, "Cũng được, anh dùng, dùng được điện thoại, người già không?"

"Lăn." Yến Hàng nói.

"Chú Thôi nói trong thẻ, thẻ của anh có tiền." Sơ Nhất mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ví hắn ra.

"Lão Thôi quá không nhân tính," Yến Hàng xì một tiếng, "Sinh nhật tặng hộp bút sáp màu còn con mẹ nó giữ lại sáu cái, giờ anh thân tàn chí kiên mà ông ấy còn không nỡ đưa anh một cái điện thoại."

(Thân tàn chí kiên: Thân tàn mà chí không tàn)

"Chí anh cũng không, sao kiên được," Sơ Nhất lấy thẻ của hắn ra, "Hôm qua người phẫu thuật cùng, anh, kêu gào, gào ầm ĩ suốt một đường, choáng, choáng váng cả hành lang."

"Cho em xem chí kiên của anh một chút," Yến Hàng nở nụ cười, "Anh muốn nằm nghiêng một lát, em đỡ anh đi."

"Được." Sơ Nhất đi tới bên giường, vươn tay đỡ xuống dưới lưng hắn, "Anh đừng dùng sức."

Yến Hàng không dùng sức, Sơ Nhất chậm rãi nâng hắn đẩy thành nằm nghiêng.

"Khỏe gớm nhỉ." Yến Hàng nói.

"Khỏe như nhau," Sơ Nhất nói, "Lật anh ba, ba trăm sáu, mươi lăm độ không, không thành vấn đề."

"Im miệng." Yến Hàng cười hai tiếng.

"Ba trăm sáu, mươi độ." Sơ Nhất liền sửa sang một chút.

"Đi mua điện thoại đi," Yến Hàng nói, "Tiện thể ăn gì đó."

"Hộ lý sắp, sắp đến rồi," Sơ Nhất giúp hắn kéo chăn đắp lại, "Người ta đến em, em sẽ đi."

"Ờ." Yến Hàng vén chăn lên, thò tay vào trong muốn kéo quần áo lại một chút, đồng phục bệnh nhân không co dãn tí nào, cứ lỏng lỏng lẻo lẻo, xoay người như vậy vắt hết toàn bộ sức lực, chỗ nào cũng khó chịu.

"Đừng nhúc nhích." Sơ Nhất nắm lấy cổ tay hắn, cẩn thận thả lại xuống giường.

"Kiểu gì cũng phải kéo quần kéo áo để mà gãi ngứa chứ," Yến Hàng nói, "Không khoa trương đến vậy đâu, anh cũng không bị gãy tay."

"Anh ... kéo, kéo quần áo, còn gãi ngứa?" Sơ Nhất hỏi.

"Bây giờ là kéo quần áo, lát nữa có khả năng sẽ cần gãi ngứa," Yến Hàng nói, "Từ hôm qua đến giờ anh còn chưa được gãi ngứa đây."

Sơ Nhất đứng ở đằng sau hắn, không nhìn thấy vẻ mặt, một lát sau mới thấy cậu xốc chăn lên.

Quần áo kéo rất cẩn thận, Yến Hàng cảm thấy Sơ Nhất còn căng thẳng hơn người bị thương là hắn nhiều, tuy rằng hắn không muốn mở miệng, nhưng thật sự quần áo được kéo tử tế xong thư thái hẳn, lập tức sau lưng liền ngứa, một giây cũng không đợi được

Hắn đành phải phải nói một câu: "Sau lưng ngứa, tiện tay gãi một chút đi, gãi ác vào."

"Ờ." Sơ Nhất đáp một tiếng, kéo áo hắn lên thò tay vào, xoạt xoạt hai cái, "Đủ ác chưa?"

"... Cực kỳ tàn nhẫn," Yến Hàng cảm thấy sau lưng có chút nóng rát, chắc do nằm ngửa đè lên quá lâu, "Gãi thêm hai cái cho ác nữa đi."

Sơ Nhất nhẹ nhàng gãi gãi hai cái: "Lúc nãy không, không phải dùng quá, quá nhiều lực à?"

"Không," Yến Hàng cười cười, "Thoải mái rồi."

Sơ Nhất bê ghế tựa ngồi xuống cạnh giường, lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, thở dài: "Hết pin."

"Tối em về nhà một chuyến đi," Yến Hàng nói, "Anh không muốn mặc đồ bệnh nhân nữa đâu, em về lấy vài bộ quần áo vào đây, tiện thể cầm cục sạc pin vào."

Sơ Nhất nhìn hắn không lên tiếng.

"Ngủ một giấc nữa." Yến Hàng nói.

"Không phải anh nói để, để em hầu, hầu hạ anh sao." Sơ Nhất có vẻ không được vui.

"Buổi tối hộ lý ngủ lại đây, em ngủ chung với hộ lý hả?" Yến Hàng nói.

"Vậy không cần hộ, hộ lý nữa," Sơ Nhất nói, "Đỡ tốn, tiền."

Yến Hàng nhìn cậu không lên tiếng.

Sơ Nhất cũng nhìn hắn chằm chằm, 3 phút sau mới mở miệng: "Được rồi, vậy sáng, sáng mai em lại đến."

"Ngoan," Yến Hàng giật giật tay trái, "Lại đây cho Tiểu Thiên ca ca xoa đầu nào."

Sơ Nhất cúi đầu xuống bên tay hắn, hắn giơ tay vò vò đầu Sơ Nhất.

---

Hộ lý là một ông chú hơn 40 tuổi, nhìn người rất nhanh nhẹn sạch sẽ, nghe nói làm hộ lý hơn chục năm rồi, rất quen thuộc với các loại quy trình quy định ở bệnh viện, cũng rất biết chăm sóc bệnh nhân.

Có điều Sơ Nhất vẫn cảm thấy có chút không thể nào thoải mái được.

Nhất là lúc thay quần áo cho Yến Hàng.

Quần áo bệnh nhân mới được mang tới, vừa vặn bình nước truyền của Yến Hàng cũng hết, chú hộ lý nói tiện thể thay quần áo luôn, Sơ Nhất đang muốn đỡ Yến Hàng dậy, chú hộ lý đã nhanh nhẹn rút một cái tay cầm ở cuối giường ra, loạch xoạch mấy cái đem nâng giường lên.

Sơ Nhất lập tức ngây người nhìn, cậu hoàn toàn không biết giường còn có thể điều chỉnh thành tư thế này.

Sau đó cởi áo thay áo, cậu căn bản không xen tay vào được, chú hộ lý loạt xoạt mấy cái đã làm xong, còn tiện tay lau người cho Yến Hàng.

Chú hộ lý xuất hiện, cậu gần như biến thành người thừa.

Lúc thay quần lại càng khó chịu.

Sơ Nhất chỉ có thể cố gắng tham gia "giúp một tay" trong công việc đó, cố hết sức đem thời gian thay quần rút xuống càng ngắn càng tốt.

"Aiz," thay quần áo xong, Yến Hàng dựa vào giường thở phào một hơi, "Chỗ phẫu thuật xa tít bên trên, sao vẫn phải cạo lông chứ."

Sơ Nhất ngẩn người, không biết nói tiếp thế nào.

Thực ra vấn đề này từ lúc thay quần áo cho Yến Hàng xong cậu vẫn luôn tự hỏi, chỉ là không dám hỏi ra miệng thôi.

"Phẫu thuật đều thế hết, diện tích cần khử trùng rất lớn," chú hộ lý cười cười, "Không sao đâu, mọc lại nhanh lắm, chỉ là có hơi ..."

"Đệt," Yến Hàng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Sơ Nhất, "Chó con."

"A." Sơ Nhất lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, "Hả?"

"Về nhà thu dọn đồ đạc ăn cơm ngủ," Yến Hàng nói, "Ngày mai lại đến."

"Được." Sơ Nhất đáp một tiếng, mắt liếc nhìn chú hộ lý.

"Yên tâm đi," chú hộ lý nói, "Chú chăm sóc nhiều bệnh nhân rồi, không ai không hài lòng."

Sơ Nhất ra khỏi bệnh viện đột nhiên có chút mơ hồ, đứng ở ven đường không biết đi đâu.

Một cơn gió lạnh thổi qua cậu mới nhớ ra, khu bệnh viện này cậu chưa tới bao giờ, hôm trước đi theo xe cứu thương đến đây, bây giờ không biết đi hướng nào về.

Cậu nhìn trái nhìn phải một chút, định tìm trạm xe buýt.

Mà quay đầu qua lại mấy cái, đột nhiên cậu cảm thấy choáng váng đầu óc, lảo đảo một bước chống tay vào thân cây bên cạnh mới đứng vững.

Phản ứng này làm cậu có chút hoang mang, không phải bởi vì khả năng mình bị ốm, mà sợ nhỡ mai mình ốm đến không dậy nổi thì phải làm sao bây giờ.

Là một chúa keo kiệt, cậu chống tay ở thân cây, kịch liệt đấu tranh suốt một phút đồng hồ, đi tới ven đường vẫy một cái taxi, mở cửa trèo lên.

Về đến cổng tiểu khu, Sơ Nhất cảm thấy mình thật sự sốt đến hồ đồ rồi, chưa mua điện thoại cho Yến Hàng, quên luôn chưa hỏi Yến Hàng muốn mua điện thoại nào.

Do dự nửa ngày, cậu quyết định tự theo ý mình, mua một cái điện thoại cùng hãng cùng dòng với cái điện thoại Yến Hàng dùng trước đó nhưng mẫu mới hơn.

Yến Hàng vốn rất thích điện thoại của hắn, khen suốt cả ngày, nói là chụp ảnh rất đẹp.

Sơ Nhất lần đầu tiên trong cuộc đời bước vào cửa hàng điện thoại di động.

Lần đầu tiên tiêu một phát hết hơn bốn ngàn đồng, hơn nữa không dùng thẻ của Yến Hàng, cậu bỏ tiền của mình mua, tiền trao cháo múc, cậu lập tức biến thành vô sản.

Có cảm giác sống nương tựa lẫn nhau với đồng tiền xu nhỏ mặc áo da nằm trong túi áo.

Mở cửa nhà Yến Hàng ra, ngửi thấy không khí quen thuộc, cả người Sơ Nhất đều thư thái.

Mà vừa thả lỏng một chút cậu mới thật sự cảm thấy mình ốm không hề nhẹ rồi.

Đầu choáng váng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chân đứng không vững...

Cậu nhanh chóng lấy hòm thuốc của Yến Hàng, lật qua lật lại, tìm được ... một hộp Bố Lạc Phân, hưởng lợi từ quá trình huấn luyện uống thuốc giảm đau quanh năm của bà ngoại, cậu biết loại này có thể hạ sốt, liền bóc một viên bỏ vào miệng.

Chưa đoái hoài tới việc sắp xếp quần áo cho Yến Hàng, cậu cắm sạc điện thoại, tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường trùm chăn, ôm gối của Yến Hàng ngủ mê man.

Chắc là buồn ngủ thật, ngủ tới đất trời tối tăm, lúc tỉnh dậy thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Điện thoại đặt bên gối rung một cái, cậu nhanh chóng cầm lên nhìn.

Trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ, là số lạ, còn có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Thôi Dật.

"Chú Thôi," cậu nhận điện thoại Thôi Dật gọi tới trước, "Cháu vừa mới ngủ, ngủ dậy."

"Chú cũng đoán thế," Thôi Dật nói, "Cháu về nhà rồi à?" Còn sốt không?"

"Về rồi ạ, không, không sốt nữa." Sơ Nhất sờ sờ gáy, một tay đầy mồ hôi.

"Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm." Thôi Dật nói.

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng, nhìn đồng hồ, hóa ra mới 11 giờ, còn tưởng mình ngủ giấc này đến tận ngày kia luôn rồi.

---

"Em trai cháu gọi lại," chú hộ lý cầm điện thoại đang reo đi tới bên giường, "Cháu nghe đi."

"Cảm ơn chú," Yến Hàng cầm lấy điện thoai bấm nghe, "Sơ Nhất?"

"Em vừa, vừa ngủ không, nghe thấy." Giọng Sơ Nhất mang theo âm mũi đặc trưng vừa mới ngủ dậy.

"Buồn ngủ quá mà," Yến Hàng cười cười, "Ăn gì chưa?"

"... Ăn rồi." Sơ Nhất do dự một chút.

"Ăn gì?" Yến Hàng lập tức hỏi.

"Cơm." Sơ Nhất lần ngày trả lời rất nhanh.

"Trong tủ lạnh có sữa chua," Yến Hàng nói, "Không muốn ăn gì thì uống một chai đi."

"Há," Sơ Nhất nói, "Em mua, mua điện thoại cho anh, nhưng không, không biết anh có thích, thích không, là ... là ... anh chờ em xem, xem một chút."

"Thích," Yến Hàng nói, "Điện thoại người già cũng thích."

Sơ Nhất nở nụ cười, "Không phải điện, điện thoại người già nha, hơn bốn ngàn đó."

"Em lấy tiền của em mua à?" Yến Hàng hỏi.

"Ừm." Sơ Nhất đáp.

"Vậy không trả đâu." Yến Hàng nói.

"Lên wei, weibo anh tố, tố cáo," Sơ Nhất nói, "Blogger ẩm, ẩm thực đeo khẩu, trang chỉ vì một, một cái điện thoại lại có, có thể làm, làm ra chuyện này!"

Yến Hàng ôm vết thương trên eo cười mấy tiếng: "Câu dài thế này thật khó khăn cho em quá."

"Không khó," Sơ Nhất nói, "Chỉ cần có kiên, kiên trì thì cũng, nói xong."

"Im miệng." Yến Hàng cắn răng khống chế tiếng cười của chính mình.

Điện thoại của chú hộ lý, Yến Hàng cũng không tiện tán gẫu với Sơ Nhất quá lâu, hơn nữa giờ này ở bệnh viện mà nói là muộn lắm rồi, TV đã ngắt được hơn một tiếng, bệnh nhân giường bên cạnh đã ngủ, hắn nói thêm với Sơ Nhất vài câu rồi cúp điện thoại.

Chú hộ lý nằm xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, Yến Hàng khe khẽ thở dài.

Tối hôm nay chắc hắn lại không ngủ được, trong đầu rất nhiều chuyện, tâm sự không thể nói với ai, mà đúng là tâm trạng không tốt, chỉ khi nghe thấy giọng nói Sơ Nhất mới có thể vơi được một chút.

Điện thoại vừa cúp, hắn lập tực rơi vào phiền muộn hòa với nhàm chán.

Với hắn mà nói, nằm thẫn thờ như vậy không phải hắn không quen, nhưng đã nằm thẫn thờ không ngủ được còn không thể động đậy, hắn khó chịu vô cùng.

Hắn suốt đêm không ngủ, có lẽ trí thông minh không bị chiết khấu mất 50%, đầu óc hắn bắt đầu chậm rãi tỉnh táo lại.

Ngoại trừ cảm giác được rõ ràng đau đớn ở vết thương và toàn thân đau nhức, hắn đột nhiên nảy ra phán đoán đối với kẻ đánh lén mình.

Phán đoán này làm tim hắn đập nhanh hơn.

Thôi Dật từng nói, năm đó không phải chỉ có một người, nếu như lão Đinh là một trong số đó, bất kể gã chết như thế nào, đồng bọn của gã khả năng có cảm giác.

Người chân tập tễnh kia, tuổi tác xêm xêm, vậy có thể gã chính là đồng bọn.

Nhưng tên đồng bọn này không thể chỉ bởi vì cảm thấy hoặc biết rằng tên đồng bọn khác của gã chết rồi, liền làm chuyện gì gây với hắn, bởi vì cứ coi như giết được hắn, đối với người đang lâm vào khốn khó như gã chẳng có chút ý nghĩa nào.

Chỉ có thể là tên đồng bọn này bị bức ép tới mức không còn cách nào ...

Bị ai bức? Tổn thương hắn có thể uy hiếp ai?

Yến Hàng chậm rãi giơ tay lên, xoa xoa mi tâm của mình, hắn vẫn luôn không dám nghĩ đến tình hình bố Yến, chết rồi, hay còn sống, ở chỗ nào, đang làm gì.

Nhưng bây giờ đột nhiên hắn có suy đoán.

Tuy rằng hết thảy mọi việc đều xây dựng trên giả thiết, hắn vẫn không thể nào khống chế được ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện.

Lão hồ ly Yến Trí Viễn này, hẳn là chưa chết.

Cua: Nếu bạn đang đọc truyện ở một trang không phải wattpad chính chủ thaocua36 của editor, vui lòng click back và vào đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor nhé!

---

Sáng sớm Sơ Nhất vác túi hành lý đi vào phòng bệnh, liếc mắt liền nhận ra tối hôm qua Yến Hàng không ngủ, sắc mặt không tốt, so với hôm qua nhìn uể oải hơn nhiều.

"... Túi đâu ra đấy?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Trong tủ anh." Sơ Nhất nói.

"Trong tủ anh mấy cái túi liền," Yến Hàng nói, "Xách bừa một cái lên cũng đẹp hơn cái này nhá."

"Cái này xấu, xấu hả?" Sơ Nhất nhìn cái túi trong tay mình, chính là loại túi vải bố màu xanh lam cực kỳ phổ thông, bởi vì đồ vật cần lấy không nhiều, kích cỡ cái này là thích hợp nhất.

"Không xấu." Yến Hàng nói.

"Cho anh điện, điện thoại nè." Sơ Nhất lấy điện thoại từ trong túi ra, chú hộ lý tới lấy túi cất vao trong tủ.

"Lắp sim vào hộ anh đi." Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất đang loay hoay với cái điện thoại, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cái đầu thò vào, liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Yến Hàng?"

"Sao cô lại tới đây?" Yến Hàng ngẩn người.

"Quản lý Đường nói anh gặp cướp," một cô gái đi vào, cầm một bó hoa rất to, phía sau còn có mấy người khác, "Chúng tôi mới tới thăm một chút, chị Vương lái xe chở chúng tôi đến."

Sơ Nhất nhận ra đây là đồng nghiệp của Yến Hàng, tết Trung thu còn biểu diễn ca nhạc, cậu lùi về đằng sau, giường lại vị trí bên cạnh giường.

"Chuyện gì xảy ra thế?" Một chị gái lớn tuổi hơn đặt một túi quà lên trên chốc tủ đầu giường, "Thế mà bảo cậu là lưu manh xã hội đen, lần này lời đồn truyền không nổi nữa rồi, lưu manh xã hội đen bị ăn cướp đâm cho một dao vào bệnh viện... Bị thương có nặng không?"

"Không sao ạ." Yến Hàng cười cười.

Người này hẳn là chị Vương, Sơ Nhất từng nghe Yến Hàng nhắc tới, là quản lý của một tổ khác, người rất tốt.

"Thật là không sao không hả," cô gái đang cầm hoa nhìn qua có vẻ thân với Yến Hàng, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, "Sắc mặt này, quá kém đi."

Bỏ tay ra!

Bỏ ra ngay!

Sơ Nhất trợn tròn mắt, vốn đang đứng dựa vào tường, tự nhiên đứng thẳng dậy.

Hai ngày nay, ngoại trừ lau mặt, mình còn không chạm vào mặt Yến Hàng đâu! Cô gái này có ý gì!

Tùy tùy tiện tiện vươn tay như thế!

Yến Hàng giống như nghe thấy tiếng lòng cậu đang rít gào, ánh mắt đột nhiên xuyên qua khe hở giữa đám người, dừng lại trên mặt cậu, nhìn cậu cười cười.

Nụ cười này rất ôn nhu, ôn nhu vô cùng, hết thảy cảm xúc của Sơ Nhất tiêu tán trong nháy mắt, lại trở lại dựa vào tường, cảm thấy chân có chút nhũn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play