Sơ Nhất không biết mình có được tính là người nhạy cảm hay không, lớn như vậy, cậu vẫn luôn biết lúc nào cần ẩn thân và nghe lời đoán ý, nhưng cậu cũng phải ngó lơ tất cả những thứ hoặc lớn hoặc nhỏ có thể gây nên tổn thương đối với chính bản thân mình.

Cho nên cậu khi thì nhạy cảm, lúc lại thờ ơ.

Nhưng với tất cả những sự việc liên quan đến Yến Hàng, hẳn là cậu rất nhạy cảm.

Yến Hàng nghe cuộc điện thoại không hiện tên người gọi cũng không có tiếng gì, sau đó có hơi thất thần.

"Anh gọi taxi đến dưới lầu," ăn sáng xong Yến Hàng lấy điện thoại ra gọi xe, "Đưa em về trường học."

"Em ngồi xe, xe buýt là được," Sơ Nhất ngẩn người, "Không, không cần gọi xe."

"Không sao đâu." Yến Hàng trả lời rất đơn giản.

Sơ Nhất cũng không nói thêm, xe đến, cậu và Yến Hàng cùng nhau xuống dưới lầu.

Xe chở Yến Hàng tới nhà hàng trước, Yến Hàng lúc xuống xe còn víu cửa sổ xe cười với cậu: "Đến nơi nhắn tin cho anh."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

Nhìn xe lái đi khỏi, Yến Hàng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Thôi Dật: "Chuyện của bố cháu có tin gì không?"

"Không có động tĩnh gì, sao thế?" Thôi Dật lập tức hỏi.

"Có thể do cháu nghĩ nhiều thôi," Yến Hàng nói, "Sáng sớm nghe một cuộc điện thoại không nói gì, cũng không hiển thị số gọi đến."

"Theo lí thì không có khả năng, mấy ngày này cháu cứ chú ý một chút," Thôi Dật nói, "Chú tìm người hỏi thăm xem sao."

"Vâng," Yến Hàng cười cười, "Có phải cháu sốt sắng quá không."

"Chuyện như vậy làm gì có ai có thể bình tĩnh," Thôi Dật nói, "Phản ứng bình thường thôi."

Hàn huyên với Thôi Dật vài câu, Yến Hàng bước vào nhà hàng.

Mỗi sáng sớm phân công công việc thực sự đáng ghét, nhất là còn phải nhìn thấy cái bản mặt cau có cố ý lười nhác của Mã Lực, hắn càng cảm thấy bực mình, vốn sáng nay tâm trạng đã không ra sao, lúc này lại càng muốn đánh nhau một trận.

Hoàn cảnh thay đổi thực sự rèn luyện con người ta, hiện giờ hắn cảm thấy mình sắp thành Ninja rùa, nếu là một năm trước, một Mã Lực như vậy, kiểu gì hắn cũng phải động thủ một lần.

Hành tẩu giang hồ, chính là hung hăng tùy ý, bây giờ cố định một chỗ rồi, thành ra tầng tầng lo lắng.

Phân công công việc xong mọi người tản về vị trí, Trương Thần đi tới, nhỏ giọng nói: "Có phải có quản lý mới tới không?"

"Không rõ," Yến Hàng thật bội phục Trương Thần, thời gian công tác không lâu hơn hắn bao nhiêu, mà lúc nào cũng có thể hỏi được tin tức ngầm, "Vẫn chưa thấy nói gì với tôi."

"Nếu như là thật," Trương Thần nói, "Cậu nhất định phải để tôi ở nhóm cậu nha, đổi tổ khác tôi sợ không thích ứng được."

Yến Hàng cười cười: "Ừm."

Việc này trước khi Trần Kim Linh nghỉ phép đã nghe nói quá, có điều vẫn chưa có tin tức chính xác, tổng giám đốc mới lên điều chỉnh rất nhiều, phòng ăn cũng đông khách hơn, tuyển thêm nhân viên phục vụ, tăng cường đội ngũ là bình thường.

Yến Hàng rất hy vọng có quản lý mới, trực tiếp cho hắn về làm nhân viên phục vụ... hoặc xuống nhà bếp.

Không lâu sau, quản lý Đường gọi điện tới, bảo hắn hai mươi phút nữa đến văn phòng họp cuộc họp nhỏ.

Yến Hàng nhìn đồng hồ, đi đến hành lang phía cửa sau phòng ăn đứng một lát, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hôm nay sáng sớm khởi đầu không đàng hoàng, hắn không muốn lúc họp mang theo tâm trạng này, dù là họp nhỏ, dù là hắn cũng không để ý cái chức vị quản lý này.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, là tin nhắn của Sơ Nhất.

- Em đến trường rồi, hôm nay không có chương trình gì, đi quanh trường học tham quan lớp

- Giày mới đi được không

- Thích lắm, đi mười bước vấp hai bước cũng không có chút vấn đề nào

Yến Hàng nhìn điện thoại cười nửa ngày, nhất thời cảm thấy thoải mái được một chút, hắn chậm rãi xoay người quay trở lại phòng ăn.

Chưa được hai bước đã thấy Mã Lực mồm ngậm điếu thuốc hút dở từ cửa sau phòng ăn đi ra, nhìn thấy hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ đem điếu thuốc trong miệng cầm xuống tay mà thôi.

Hắn nhìn thấy Mã Lực cũng không có ý định bắt chuyện.

Yến Hàng không mở miệng, thời điểm gã đi ngang qua liền thò tay tóm lấy tay đang cầm điếu thuốc của gã, sau đó ấn cổ tay gã một cái.

Mã Lực đột nhiên nhảy sang bên, cau mày nhíu mặt, điếu thuốc trên tay gã rơi xuống đất.

Yến Hàng giẫm tắt điếu thuốc, liếc mắt nhìn gã: "Giờ làm việc không được hút thuốc, trên hành lang không được hút thuốc."

Mã Lực không lên tiếng, mạnh mẽ muốn hất tay hắn ra, nhưng hắn không hề buông lỏng.

"Đây là lần thứ hai," Yến Hàng nói, "Quy định là để tuân thủ chứ không phải để dàn xếp, hiểu chưa?"

"Buông ra!" Mã Lực nhìn hắn chằm chằm.

Yến Hàng không nhúc nhích, ngay khi cảm thấy Mã Lực vận đủ sức chuẩn bị đem toàn lực hất tay hắn ra, hắn liền buông tay.

Mã Lực không còn trở lại tùy ý vung tay lên, đập bộp vào bức tường phía sau lưng.

Nhất thời đau đến tái mét mặt mày.

Yến Hàng không để ý đến gã nữa, đi vào phòng ăn, dặn dò nhân viên phục vụ mấy câu rằng chuẩn bị đi họp, sau đó ra khỏi cửa đi về phía văn phòng của quản lý Đường.

Đợi thang máy một lúc, cửa thang máy mở ra, Yến Hàng ngập ngừng, thấy Tổng giám đốc đi từ bên trong ra, hắn chào hỏi: "Chào buổi sáng Tổng giám đốc."

"Tiểu Yến à," Tổng giám đốc cười, "Đi họp hả?"

"Vâng." Yến Hàng trả lời.

"Thời gian này áp lực công việc nhiều không?" Tổng giám đốc hỏi.

"Vẫn được ạ, làm nhân viên phục vụ áp lực cũng không ít." Yến Hàng nói.

Hắn có ấn tượng rất tốt với Tổng giám đốc, người này lúc mới nhậm chức tới nhà hàng vi hành một bận gây khó dễ mà hắn lại chống đỡ được, sau này mỗi lần thấy hắn đều cười híp mắt, còn khen hắn tới mấy lần.

Nhưng hắn có ấn tượng tốt với Tổng giám đốc không phải vì hắn được người ta khen, Tổng giám đốc không kênh kiệu, rất hòa đồng, kiểu cách của quản lý Đường còn giống tổng giám đốc hơn.

"You've been doing a very good job recently," Tổng giám đốc đột nhiên đổi hình thức nói chuyện, "but I do hear some complaints."

Yến Hàng ngẩn người, suýt chút nữa không phản ứng kịp, vừa cấp tốc thích ứng vừa rút lại thẻ người tốt vừa cấp trong lòng cho Tổng giám đốc.

Khả năng làm việc không tồi, nhưng vẫn có người trách cứ hắn.

Xì.

Phàn nàn của nhân viên đều là nặc danh, Mã Lực muốn dìm hàng hắn thì chỉ cần đi nộp phàn nàn mười tám lần, kiểu gì cũng tạo được chút hiệu quả.

""Although I don't think you are the one to blame for most of them, I'm still expecting a better performance from you." Tổng giám đốc cười cười.

"I will see what I can do and give it my best shot."Trong lòng Yến Hàng hơi khó chịu, nhưng vẫn trả lời đúng tiêu chuẩn.

Tổng giám đốc gật gật đầu: "Talk to me if you've got any problems."

"Everything is under control so far. Thank you very much." Yến Hàng nói.

"Đi họp đi," Tổng giám đốc thay đổi hình thức trò chuyện lần hai, "Làm tốt lắm."

"Vâng." Yến Hàng đáp một tiếng.

Cuộc họp của quản lý Đường quả thực nhỏ, không đến mười phút đã kết thúc.

Đúng như tin tình báo của Trương Thần, có quản lý mới tới. Tên là Vương Đàn Đàn, tên nghe thực ôn nhu, mà phong cách tương tự Trần Kim Linh, quản lý Đường đào được từ nhà hàng khác về.

Yến Hàng không có ý kiến gì, cảm giác duy nhất chính là công việc sau này thoải mái nhiều rồi, nghỉ ngơi được nhiều hơn...

"Việc chia tổ nhân viên phục vụ để Yến Hàng sắp xếp đi," quản lý Đường nói, "Dù sao cậu ấy cũng tương đối quen thuộc."

"Hôm nay trước khi tan tầm tôi sẽ nộp lại danh sách." Yến Hàng nói.

"Được," Vương Đàn Đàn nói, "Vất vả cho Tiểu Yến rồi, sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn."

"Em chỉ là quản lý tạm thời thôi, còn phải học tập chị nhiều, nếu như em có làm gì không đúng nhất định góp ý giúp em nhé." Yến Hàng cười cười

Đi ra khỏi văn phòng quản lý Đường, hắn vuốt vuốt nụ cười giả tạo trên mặt, thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại phòng ăn, Yến Hàng đứng ở quầy bar bắt đầu cân nhắc phân tổ, những người khác hắn chưa nghĩ tới, nhưng nhất định phải phân Mã Lực vào tổ của Vương Đàn Đàn.

Rút cục không cần phải nhìn cái bản mặt đó nữa, đây là việc vui vẻ nhất hôm nay.

"Yến Hàng," Trương Thần đi tới, "Vừa rồi có khách hàng gọi điện tới muốn liên hệ đặt thực đơn riêng, nói thẳng là muốn tìm Tiểu Yến, tôi đã nói chúng ta tạm thời không nhận thực đơn riêng, nhưng người đó muốn nói chuyện trực tiếp với cậu, muốn tôi đưa số điện thoại của cậu cho ông ta, tôi chưa cho, bảo lúc nào cậu về sẽ gọi lại... Số điện thoại đây."

"Ừ," Yến Hàng nhận tờ giấy, nhìn dãy số trên đó một chút, "Để tôi gọi cho ông ta."

Long tiên sinh.

Khách hàng thường xuyên tới hắn hầu như đều biết, gọi đích danh tên hắn cũng không lạ, nhưng hắn không nhớ ra mình có quen biết vị khách nào họ Long.

Yến Hàng nhấc điện thoại ở quầy, bấm số.

Hệ thống báo số điện thoại chưa được kích hoạt.

Yến Hàng ngẩn người, gọi lại lần nữa, vẫn là chưa kích hoạt.

"Trương Thần," Yến Hàng quay đầu, "Số điện thoại ghi đúng không thế?"

"Đúng mà, tôi còn đối chiếu hẳn hai lần," Trương Thần nói, "Gọi không được à?"

"Ừ," Yến Hàng thả ống nghe xuống, "Không sao, chờ ông ta gọi lại vậy"

Cả ngày cũng không thấy Long tiên sinh gọi đến lần nào nữa.

Thực ra nếu bình thường hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, khách hàng đọc nhầm số, khách hàng tự nhiên đổi ý, đều có khả năng.

Nhưng lại đúng vào ngày hôm nay, hắn phải suy nghĩ đến mọi sự.

Tuy rằng cảm thấy mình hơi căng thẳng thái quá, nhưng có chút không khống chế được, hắn xoay người đi với phòng rửa tay, định rửa mặt để ổn định tâm tình một chút.

"Gọi tiếp đi, một hai cuộc có ích lợi gì," trong phòng rửa tay có người đang nhỏ giọng nói chuyện, "Cứ y như trước là được."

Yến Hàng đứng ở cửa, tai có thể nghe ra đây là tiếng của Mã Lực.

Một câu nói không đầu không cuối như vậy, lại làm cho Yến Hàng đột nhiên nảy sinh hoài nghi đối với gã.

Sau câu nói kia Mã Lực không nói gì nữa, cúp điện thoại, từ phòng riêng tận cùng bên trong đi ra.

Lúc nhìn thấy Yến Hàng, mặt gã rất bình tĩnh, như bình thường không thèm liếc mắt nhìn Yến Hàng lấy một cái, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.

"Rửa tay." Yến Hàng nói.

Mã Lực dừng lại nhìn hắn, quay người đi tới bồn rửa tay, rửa tay một cái sau đó mặt không cảm xúc đi lướt qua bên cạnh hắn ra ngoài.

Yến Hàng nhìn bóng lưng gã, tâm lý chán ghét tới cực điểm.

Cuộc điện thoại đặt thực đơn riêng e rằng không liên quan tới gã, còn cuộc điện thoại gọi đến lúc sáng sớm kia, lại khiến người ta khó mà không nghi ngờ gã.

Thực ra Yến Hàng hy vọng chuyện này là do Mã Lực làm, như vậy hắn không chỉ có thể thở phào một hơi, hết thảy phẫn nộ và bực bội của hắn, cũng đều có thể biến mất.

Mà chỉ trong một buổi trưa nhận tới ba cuộc điện thoại không có tiếng động nào, làm Yến Hàng vốn dĩ còn chút chưa xác định gần như có thể chắc chắn rằng chuyện này do Mã Lực làm.

Chỉ có người ở đẳng cấp như Mã Lực, mới có thể chọn loại phương thức thấp kém như vậy.

Yến Hàng không thể không thừa nhận, tuy phương thức như thế đối với hắn mặc dù không có chút sát thương nào, nhưng lại rất ảnh hưởng tới công việc của hắn.

Bởi vì gần tới giờ cơm tối, tần suất cuộc gọi đến bắt đầu tăng lên, không giống với kiểu nháy máy quấy rối, mấy cuộc điện thoại này gần như một phút một cuộc, mỗi lần đều kiên trì đến tận khi tự động ngắt máy, hơn nữa vì không hiển thị số gọi đến, nên không thể cho vào danh sách đen được.

Mà dĩ nhiên, coi như có hiển thị đi chăng nữa, một phút đổi một số cũng không phải việc gì khó.

"Hàng ca," một nhân viên phục vụ đi tới, "Bên kia có khách tìm anh."

"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng, tắt chuông điện thoại thả lại vào túi, vừa đi vừa nhìn về phía nhân viên phục vụ chỉ chỉ.

Có hơi ngoài ý muốn nhìn thấy... bạn học của Sơ Nhất.

"Chào buổi tối Hàng ca." Chu Xuân Dương cười với hắn.

"Hẹn bạn à?" Yến Hàng cười cười.

"Không, mình tôi thôi." Chu Xuân Dương nói.

"Thật biết hưởng thụ," Yến Hàng nói, "Muốn ăn món gì?"

"Tôm sốt cá mo ruy," Chu Xuân Dương không nhìn thực đơn, "Bánh thịt gà khoai tây xay."

"Được," Yến Hàng gật gật đầu, "Uống nước không?"

"Nước chanh là được, tôi đang giảm cân." Chu Xuân Dương nói.

Yến Hàng nhìn lướt qua thân hình cậu ta: "Người như thế này đòi giảm cân là muốn chọc tức mấy tên béo?"

Chu Xuân Dương nở nụ cười, ngay khi Yến Hàng ghi xong món cho cậu ta định quay đi, cậu ta liền nói một câu: "Hàng ca, anh thật sự không dùng Wechat?"

"Hả?" Yến Hàng nhìn gã.

"Sơ Nhất gửi ảnh cho anh không phải dùng tin nhắn MMS chứ?" Chu Xuân Dương hỏi.

"Cũng không phải," Yến Hàng không ngờ tới cậu ta sẽ hỏi cái này, "Có điều đó là số cá nhân, tôi không dùng với người ngoài."

"... À," Chu Xuân Dương ngẩn người, "Xin lỗi."

Yến Hàng cười cười, quay người đi khỏi.

Hôm nay không biết là ngày gì, các loại sự việc thần kỳ cứ liên tiếp xuất hiện, Yến Hàng trở lại quầy bar, mở Lịch vạn niên trên máy tính xem ngày.

Rất bình thường, không có gì quá xấu.

Điện thoại trong túi quần lại rung lên.

Yến Hàng bực mình một trận,kích động muốn lôi điện thoại ra đập thẳng vào mặt Mã Lực.

Hắn có thể đổi số, số này mới dùng chưa bao lâu, hơn nữa chủ yếu đều dùng để liên lạc với nhà hàng và khách hàng, không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng Mã Lực muốn biết số điện thoại hắn cũng chẳng khó khăn gì.

Quan trọng nhất là, hắn không có chứng cứ gì chứng mình việc này do Mã Lực làm, cũng không có cách nào dùng thủ đoạn để cho gã một bài học.

Hắn chống tay lên quầy bar, cúi đầu nhìn xuống đất.

Hắn thật có thể nhẫn nại, dù sao hắn cũng không bất mãn với công việc trước mắt.

Nhưng sáng sớm nay đích xác bởi cú điện thoại kia mà hắn tâm hoảng ý loạn, sợ hãi đột nhiên xông tới cùng với cố sự hắn vốn không muốn nghĩ, gần như đem khoảng thời gian bình tĩnh gần đây của hắn phá vỡ toàn bộ.

Dù cho giờ đã biết chuyện này do Mã Lực làm, hắn cũng không có cách nào ngay lập tức bình ổn tâm trạng của chính mình, cũng không thế áp xuống đoạn ký ức chỉ vừa nghĩ tới thôi đã khiến hắn thống khổ.

Cả buổi tối Yến Hàng cảm thấy đầu óc mơ hồ, lúc Chu Xuân Dương ăn xong tới chào hỏi hắn, suýt chút nữa hắn không nở được nụ cười.

"Hàng ca, không nay không cần dùng thẻ giảm giá cho tôi đâu," Chu Xuân Dương nói, "Tôi dùng thẻ của bố, không cần tiết kiệm cho ông ấy."

"Không thì chiết khấu cho cậu 10% nhé." Yến Hàng nói.

Chu Xuân Dương nở nụ cười: "Không thành vấn đề nha."

"Cậu còn mua mang về?" Yến Hàng nhìn hóa đơn của cậu ta.

"Ừ," Chu Xuân Dương gật đầu, "Ký túc xá toàn một đám hổ đói đây, mua về cho bọn họ ăn đỡ thèm."

Tuy rằng cảm thấy thằng nhóc này có chút kỳ quái, nhưng tổng thể thì Yến Hàng vẫn có ấn tượng tốt.

- Hôm nay sao em không đi cùng Chu Xuân Dương đến đây?

- Đến đâu? Cậu ta đi đâu?

- Tối nay cậu ta đến nhà hàng bọn anh ăn cơm

Sơ Nhất đọc tin nhắn Yến Hàng gửi tới, có cảm giác mắt mình sắp vằn tia máu đến nơi rồi.

Suốt buổi trưa cậu không nhìn thấy Chu Xuân Dương, còn tưởng cậu ta về nhà, thế nào cũng không ngờ tới đột nhiên Chu Xuân Dương lại chạy đến nhà hàng Yến Hàng bọn họ ăn cơm!

- Một mình cậu ta à?"

- Đúng thế, nhưng anh không biết cậu ta có muốn để cho bọn em biết hay không, cậu ta chưa muốn nói, em đừng hỏi

- Vâng

Chu Xuân Dương đi ăn cơm! Một mình!

Mà buổi chiều cậu ăn ở nhà ăn, thức ăn khó ăn muốn chết, lại còn đắt lòi, ăn xong cậu thấy ruột xon xót.

Nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ tới đi tìm Yến Hàng, cả buổi trưa không có con khỉ gì để làm, cậu lại không nghĩ tới đi tìm Yến Hàng chơi!

... Dĩ nhiên muốn cũng chẳng được, Yến Hàng đi làm, chơi con khỉ.

Chu Xuân Dương có tiền, cậu ta còn đến nhà hàng để ăn cơm, có thể gọi món, đầy đủ lý do.

Mà cậu muốn mua đôi giày thôi Yến Hàng còn phải cho cậu bao lì xì.

Nghèo – rớt – mồng – tơi.

Sơ Nhất thở dài, trong đầu cuồng nộ như có bão, một phút sau bình tĩnh lại, có chút buồn bực.

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Sơ Nhất không ngẩng đầu, liền nghe thấy Hồ Bưu hô lên một tiếng, "Xuân Dương cậu đi đâu... Có đồ ăn!"

"Pizza, còn có điểm tâm," Chu Xuân Dương xách một túi lớn, để xuống bàn, "Còn có bánh nhân thịt, tôi đi taxi về, vẫn còn nóng đấy, ăn không?"

Mấy người trong ký túc lập tức vây lại.

Sơ Nhất nằm úp sấp trên giường trên, liếc mắt nhìn thấy trên túi đồ ăn có logo nhà hàng của Yến Hàng.

"Mua ở đâu thế?" Trương Cường hỏi.

"Nhà hàng cơm Tây hôm nọ đó," Chu Xuân Dương nói, "Chỗ mà quản lý là bạn của Sơ Nhất."

"Đậu má," Lý Tử Cường có chút bất mãn, "Cậu đi một mình không rủ bọn tôi?"

"Bất ngờ thôi," Chu Xuân Dương đẩy kính mắt một cái, "Bố tôi tập thể hình ở lầu trên, gọi tôi không đi, tôi không chờ được nữa mới đi ăn cơm."

Đi tập thể hình còn đeo kính không số, chau truốt gớm nhỉ!

Mấy người kia như lũ cướp lao vào túi đồ ăn.

Chu Xuân Dương nhào vào cướp lấy một hộp, sau đó víu lan can giường Sơ Nhất, đứng ở giường dưới, đưa hộp cho cậu.

"Tôm sốt cá mo ruy," Chu Xuân Dương nhỏ giọng nói, "Lần trước thấy cậu rất thích ăn cá mo ruy."

Sơ Nhất ngẩn người, nhìn cậu ta không lên tiếng.

"Trong túi hết nhẵn rồi," Chu Xuân Dương cười cười, "Tôi nhìn dáng người cậu có vẻ cướp không nổi."

Sơ Nhất cảm thấy chính mình thực sự hết cách rồi.

Chu Xuân Dương đi tới, cậu cực kỳ tức giận, tuy rằng không biết mình tức giận cái gì, nói chung vừa nghĩ tới Chu Xuân Dương tới nhà hàng Yến Hàng ăn cơm một mình, mà chính mình lại phải nhai cơm bếp là tức muốn điên lên.

Nhưng bây giờ cậu đột nhiên lại hết giận.

Cũng bởi vì Chu Xuân Dương sợ cậu không cướp được đồ ăn, ưu tiên cầm riêng cho cậu một hộp.

Đối với việc người khác lấy lòng, chỉ cần cậu cảm giác được người ta thật lòng, dù chỉ là một chút chút thôi, cũng khiến lòng cậu lập tức nhũn như kẹo dẻo.

"Cảm ơn." Sơ Nhất nói.

"... Khách khí thế." Chu Xuân Dương cười, nhảy xuống.

---

Sau giờ làm việc Yến Hàng đem danh sách phân tổ nhân viên phục vụ đưa cho Vương Đàn Đàn, cô cầm danh sách đến phòng ăn, thông báo tổ viên tổ mình lát nữa ở lại thêm một lát, làm quen lẫn nhau.

Có điều cái một lát này, quả thực rất lâu, Yến Hàng sắp xếp người dọn vệ sinh, công việc hôm nay gần như xong chuẩn bị ra về, cô vẫn còn đang nói chuyện với nhân viên.

"Sao tôi cảm thấy chị ấy còn dữ hơn cả chị Trần nữa," Trương Thần đi cùng Yến Hàng ra ngoài cửa nhỏ giọng nói, "Cảm ơn ông trời cậu không phân tôi qua tổ bên đó."

"Tháng này cô còn phạm sai lầm tôi sẽ chuyển cô qua." Yến Hàng nói.

"Liều mạng không dám phạm, cậu yên tâm." Trương Thần cười cười, chạy vào phòng thay đồ nữ.

Yến Hàng thay quần áo xong, đi ngang qua phòng ăn thấy Vương Đàn Đàn vẫn tiếp tục nói, nhân viên tê dại hết cả rồi.

Hắn nhanh chóng phi xuống lầu.

Bình thường hắn không đi lối dành cho nhân viên, hắn không có xe, mỗi lần đều đi thẳng từ cửa lớn ra ngoài đón xe buýt hoặc đi bộ vài trạm về nhà.

Hôm nay hắn cũng như bình thường đi cửa lớn, sau đó vòng ra bãi xe dành cho nhân viên ở bên đường.

Mã Lực thường lái một chiếc xe nhỏ màu vàng, nhưng mỗi lần đều đem xe giấu trong bãi xe.

Hôm nay quả nhiên vẫn như cũ, chậm rãi lái xe đi ra, quẹo vào đường nhỏ giữa nhà hàng và trung tâm thương mại.

Yến Hàng đeo khẩu trang, yên lặng không một tiếng động đuổi theo.

Ngay lúc Mã Lực định chuyển hướng liền giơ chân đá một cước vào eo gã, đạp gã rơi từ trên xe xuống.

Tiếp theo không đợi Mã Lực đứng dậy, Yến Hàng lại đạp vào mặt gã thêm một cái.

Mã Lực phải tới hơn mười giây sau mới hô lên, nhưng con dao trong tay Yến Hàng kề vào cổ gã, gã lập tức câm nín.

Đằng sau trung tâm thương mại là một dãy thùng rác lớn, hắn lôi áo Mã Lực, kéo gã qua.

"Yến Hàng!" Mã Lực cắn răng thấp giọng nói, "Tao biết là mày!"

Yến Hàng không lên tiếng, đạp tiếp một cước vào bụng gã.

Hắn hy vọng Mã Lực không nhận ra hắn, nhưng nếu Mã Lực nhận ra hắn thật, hắn cũng chẳng sao.

Đánh người rồi không thể muốn dừng là dừng.

Mã Lực bị hắn ném vào giữa hai cái thùng rác, sau đó năm phút đồng hồ liền Mã Lực không có cơ hội đứng lên, chỉ có thể ngồi ôm đầu.

Yến Hàng rất lâu rồi không đánh người, lần trước là đánh bạn học của Sơ Nhất, còn không dám nặng tay.

Lúc này nhìn về phía Mã Lực, hắn không quá kiềm chế, chỉ đảm bảo không gãy xương là được.

Mỗi quyền mỗi cước đều chặt chẽ vững vàng.

Cuối cùng rút cục Mã Lực ôm đầu kêu lên: "Hàng ca tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi, tha cho tôi..."

Yến Hàng túm lấy hắn, đá thêm hai cước mới ngừng lại.

Mã Lực nằm trên đất, ôm đầu không nhúc nhích.

Yến Hàng vẩy vẩy tay, trầm mặc quay người về hướng khác đi.

Trở lại đường lớn, nghe tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện, tiếng nhạc truyền ra từ các cửa tiệm, hắn mới chậm rãi tìm về chút cảm giác, lửa giận trong người coi như cũng giảm được chút.

Đi tới trạm xe buýt, hắn dựa vào biển quảng cáo, nhắn tin cho Sơ Nhất.

- Ngày mai đi học à

- Phải, nhưng em không muốn đi học lắm

- Vậy thì đi ăn xin đi thôi

- Anh tìm giúp em có việc bán thời gian nào không, em muốn đi làm

- Được

Yến Hàng cười cười, suy nghĩ xem việc gì tương đối thích hợp với Sơ Nhất, không cần nói nhiều, không mất thời gian lên lớp...

Đang thất thần, cảm giác bất an kỳ quái làm hắn hướng mắt nhìn sang bên phải.

Luôn cảm thấy một ánh mắt nào đó.

Bên phải lề đường người đi tới đi lui, tan tầm, dạo phố, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Hắn xoa xoa mặt.

Rút cục là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play