Sợ hãi.
Yến Hàng luôn luôn không muốn đối diện với cảm xúc.
Rất sợ hãi.
Mỗi lần trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, mỗi lần chia tay một thành phố chưa kịp quen thuộc đã phải rời xa, mỗi lần nhìn về phía trước cái gì cũng không thấy, nhìn về phía sau cái gì cũng mơ hồ.
Hết thảy cảm xúc của hắn đều bởi vì sự trở về và biến mất của bố mà lên bổng xuống trầm.
Ngoại trừ hiện tại trước mắt, đối với tương lai và quá khứ, bố Yến không bao giờ nhắc tới dù chỉ một chữ, mà hắn cũng chỉ có thể cố gắng tự nói với bản thân mình tất cả những điều ấy đều không cần thiết.
Bọn họ cứ một đôi cha con mà tiêu sái hành tẩu giang hồ, lưu lạc thiên nhai, trải qua hung hăng tùy ý, không bị ảnh hưởng bởi dù chỉ một chút thế tục tầm thường nào.
Tự do.
Ước ao của Sơ Nhất.
Thực sự ước ao của Sơ Nhất chỉ là tưởng tượng.
Không có đích đến, chẳng có chốn về, thứ tự do như vậy, đáng để cho một người ước ao hay sao.
Yến Hàng vào bếp làm thêm một phần cơm, bỏ thêm cà ri, bố Yến thích cà ri, rắc phô mai lên rồi bỏ vào trong lò nướng.
Chỉnh thời gian nhiệt độ xong xuôi rồi hắn lại đứng trước lò nướng thất thần.
Vô luận thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bố còn ở đây, hắn vẫn còn cảm nhận được sự an tâm, dù cho sự an tâm này chỉ như lớp phô mai mỏng phủ lên trên phần cơm vậy.
"Con còn nhớ chuyện khi còn nhỏ sao?" Bố Yến dựa vào cạnh cửa bếp.
"Trước khi học tiểu học hầu như không nhớ rõ." Yến Hàng nói, đột nhiên bố Yến nhắc tới chuyện này làm hắn hoảng hốt một trận, đối với tuổi thơ của mình hắn không có nhiều ký ức, tựa hồ có sự chống cự tự nhiên.
"Hồi mới mang con ra ngoài, mì con còn không biết nấu, có hai bố con, làm một nồi to tướng, nước cạn khô rồi mì vẫn còn sống." Bố Yến cười cười.
"À," Yến Hàng ngẫm lại cũng bật cười,, quay đầu nhìn bố Yến, "Bố cũng chẳng thèm dạy con."
"Chính bố còn không biết làm, dạy kiểu gì, cái việc nấu ăn này con tự học thành tài, thầy giáo nhập môn cũng chẳng có," bố châm điếu thuốc nói, "Muốn một người không?"
"Bố biết nấu loại thuốc lá nào." Yến Hàng nói.
"Làm ơn tập trung." Bố Yến cười nói.
Sau đó một khoảng trầm mặc, lúc lò nướng phát ra một tiếng "đinh", Yến Hàng quay đầu nhìn một chút, bố đang dựa vào cửa bếp, thế mà lúc hắn quay lại bố không phát hiện ra, vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ăn thôi." Yến Hàng nói.
"Thơm quá." Bố Yến khịt khịt mũi, quay người trở lại ngồi xuống ghế salong phòng khách.
Yến Hàng bê cơm đặt lên bàn trà phòng khách, ngồi vào bên cạnh bố Yến.
Trên TV đang phát tin tức địa phương, hai người mỗi người bưng một bát cơm ngồi trên ghế salong vừa ăn vừa xem TV, đây là khung cảnh cố định trong trí nhớ Yến Hàng suốt bao nhiêu năm qua
Bình thường đều không nói câu nào, cơm nước xong ngồi nghỉ tiêu thực một lát, bát có lúc Yến Hàng tiêu thực xong mang rửa ngay, có lúc vứt đó để hôm sau, buổi tối bố Yến xem TV, hắn ngồi bên cạnh chơi điện thoại hoặc đọc sách, bố cũng sẽ tùy ý nói chuyện vài câu, hắn sẽ đem phiên dịch sang tiếng Anh.
Hôm nay cũng như vậy, chỉ là hắn ngồi trên salong cầm sách nửa ngày vẫn chưa đọc nổi hai trang.
Bố Yến đã động đến quyển sách dưới bàn trà, bức thư hắn kẹp trong sách hẳn bố cũng lấy đi rồi, mỗi lần đều như vậy, cho dù hắn có giấu bức thư ở đâu chăng nữa, bố đều có thể tìm được rồi cất đi.
Đương nhiên, chỗ hắn có thể giấu đồ vẫn vậy, những góc trong một căn nhà xa lạ hắn không tin tưởng, đều mang giấu vào đồ vật của bản thân.
Trước đây mỗi lần bố Yến lấy thư đi, ngày tháng sẽ ngay lập tức trở lại bình thường.
Mà hôm nay, lần này lại không giống như vậy, tồn tại một thứ cảm giác không thể nói ra.
Yến Hàng là một người nhạy cảm, có thể cảm nhận nhiều chi tiết cũng như những tâm tình nhỏ, bố Yến hay khen hắn: "Nhãn lực của Thái tử nhà chúng ta quả thực người thường không thể so sánh!"
Hắn ngược lại hy vọng mình thà là kẻ trì độn còn hơn, cái gì cũng không cảm giác được, như vậy cái gì cũng không sợ sệt nữa.
Thực ra không phải hắn chưa từng có suy đoán về bố Yến, lúc hắn còn nhỏ, sự tưởng tượng khờ dại của hắn đã phong cho bố Yến vô số những nghề nghiệp vừa ảo diệu vừa ngầu lòi.
SWAT, đặc vụ, nằm vùng, sát thủ, thiên sứ săn quỷ...
Sau đó hắn không bao giờ nghĩ tới những điều này nữa.
Hắn không thể không đối mặt hay quên đi hiện thực, bố hắn không thể làm bất cứ nghề nghiệp nào, cách bố kiếm tiền cũng chưa chắc đã minh bạch.
Còn về nguyên nhân, hắn đành chờ đợi.
Vẫn luôn chờ, chờ tới bây giờ.
Hôm nay, bất an trong lòng hắn đã đạt tới đỉnh điểm.
Sợ hãi.
Hắn vẫn luôn không dễ dàng để người khác thấy được cảm xúc của mình, cho dù là bố mình, hắn cũng không muốn.
Hắn là Yến Hàng, vị Thái tử từ nhỏ đến lớn hung hăng tự tại không sợ bất kỳ ai.
"Còn nhớ ông bà ngoại con không?" Bố Yến đột nhiên hỏi một câu.
"Hả?" Yến Hàng không phản ứng lại, ông bà ngoại cũng như mẹ hắn Yến Hàng đều không có ấn tượng, chỉ mơ hồ trong một số giấc mơ không vui sẽ xuất hiện tàn ảnh.
Trừ lúc đó ra, lúc thường hắn chưa hề nhớ tới.
Thậm chí khi nghe bố Yến nhắc tới bà ngoại, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ tới bà ngoại mặt trắng lông mày lệch nhà Sơ Nhất.
"Bà ngoại con qua đời năm ngoái, ông ngoại mới đi tháng trước," bố Yến nói, "Thực ra không lớn tuổi cho lắm."
Yến Hàng nhìn bố không biết nên nói gì.
Hắn chỉ biết bố hắn là trẻ mồ côi, hắn không có ông bà nội, còn ông bà ngoại hắn cơ bản chưa nghĩ tới, hiện tại đột nhiên nhắc đến, hắn không có bất kỳ tâm tình gì, cũng không biết đáp lại ra sao.
"Cho đến nay bố chưa từng nhắc đến với con," bố Yến nghiêng đầu, "Bố vô cùng, vô cùng, vô cùng... nhớ mẹ con."
Yến Hàng ngây ngẩn cả người.
Lúc bố nhắc tới hai chữ "mẹ con", hắn thấy ánh nước long lanh trong mắt ông.
Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi hắn có ký ức, nhìn thấy nước mắt của bố.
"Lão Yến," hắn có chút không biết làm sao, "Bố..."
Bố Yến cười cười, nhìn hắn: "Con chẳng giống mẹ con một chút nào cả, muốn nhìn con để hoài niệm bà ấy một chút cũng không được."
"Chẳng phải con giống bố y xì à." Yến Hàng nói.
Thực ra hắn từng có tâm tư giống bố Yến, đã từng soi gương tìm chút gì đó khác bố Yến, xem có thể tìm được hình bóng của mẹ hay không, thế nhưng chưa thành công.
Hắn lớn lên giống bố vô cùng, có lúc hắn cảm thấy, nói không chừng bố Yến là tự mình sinh ra hắn.
"Hôm nay bố không ra ngoài," bố Yến châm điếu thuốc, đưa tầm mắt về phía TV, "Hy vọng con mỗi ngày làm đồ ăn không giống nhau, không muốn tuyệt giao với con đâu nhé."
"Ừm." Yến Hàng cười cười.
Gần 10h, bố đột nhiên nhìn về phía cửa, lập tức cửa bị gõ vang.
"Là Sơ Nhất," Yến Hàng nhẹ giọng, "Cậu ta tới gọi con đi chạy bộ."
"Chạy bộ không cao được," bố nói, "Chỉ tổ phí sức, đổi món khác đi, nhảy cao gì gì đó."
"Vậy bố nói với cậu ta đi." Yến Hàng đứng lên, ra mở cửa.
Sơ Nhất mặc bộ đồ thể thao bị cộc cùng đôi giày NB kia đang đứng ngoài cửa, dựa theo hình tượng mà Yến Hàng thiết kế cho cậu, ống quần ống tay kéo đều được xắn tuốt lên trên.
Nhìn thấy bố Yến cậu cười cười: "Chào chú, chú."
"Chạy bộ à?" Bố Yến nói.
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.
"Chạy bộ rất tốt, chạy bộ tăng chiều cao," bố chỉ chỉ Yến Hàng, "Nó lúc bằng tuổi cháu cao có mét tư..."
"Tín nhiệm giữa cha và con đâu?" Yến Hàng khiếp sợ quay đầu nhìn ông.
"Chính là chạy mỗi ngày, sau đó vèo vèo vèo," bố Yến khua khua tay, "Xong dài ngoằng thành như này, thần kỳ chưa."
"Thần kỳ thật, hiếm thấy." Sơ Nhất nở nụ cười.
"Đi đi đi đi đi đi," Yến Hàng thay giày, lúc ra đến cửa lại quay đầu lại, "Bố ăn khuya không? Chạy phía bên kia có nhất nhiều quán nướng."
"Cánh nướng, xúc xích, sườn nướng, cổ vịt..." Bố Yến nhanh chóng đọc một dãy.
Yến Hàng không để ý nữa, đóng cửa lại, bố Yến bên trong tiếp tục hô: "Xem có món lưỡi vịt muối tiêu không --- Nhớ mua cả bia ---"
"Mét, tư, nha." Sơ Nhất nhìn hắn cảm thán một câu.
"Muốn ăn đòn không?" Yến Hàng nói.
"Em cao, cao hơn rồi." Sơ Nhất nói.
"Không nhìn thấy, cái tốc độ tăng trưởng mắt thường không thể nhận ra này trước tiên nên quên đi." Yến Hàng nhìn nhìn đỉnh đầu cậu, tóc Sơ Nhất có chút dài, lúc gió thổi qua một túm tóc trên đỉnh đầu dựng đứng lên như muốn khiêu vũ, có lẽ không có tiền đi cắt tóc.
"Em đo rồi, năm rồi em cao, cao thêm 5 phân." Sơ Nhất nhảy một cái.
"Chúc mừng nha," Yến Hàng chúc mừng tự đáy lòng, "Vậy rút cục giờ cao bao nhiêu."
"So với anh năm đó, thấp hơn, không nhiều đâu." Sơ Nhất nói.
"Cậu có tin ngay ngày mai tôi sẽ nhập bọn với đám Lý Tử Hào không?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Không, tin," Sơ Nhất lắc đầu một cái, "Lý, Tử Hào học, tiếng Anh không, đạt yêu cầu, mấy người không, cùng hội được."
"Đệt," Yến Hàng nở nụ cười, "Tiếng Anh của cậu lợi hại lắm hả?"
"Em sẽ thi, thi không, qua." Sơ Nhất thành thực trả lười.
"... Đi học không vui à?" Yến Hàng suy nghĩ một chút, "Trung cấp? Cấp ba?"
"Em muốn làm, làm thuê." Sơ Nhất nhỏ giọng nói.
Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.
Đứa nhỏ như Sơ Nhất, trường học đối với cậu mà nói, hẳn không có sức hấp dẫn, nếu có thể đi làm để thoát khỏi hoàn cảnh bây giờ mới là điều cần thiết nhất đối với cậu.
"Mẹ em nhất, nhất định tức giận." Sơ Nhất nói.
"Nhà cậu buồn cười nhỉ, cái gì cũng không quản," Yến Hàng nói, "Thế mà lắm yêu cầu như vậy, cậu có phải được nhặt về không? Hay được nhận nuôi?"
"Không phải," Sơ Nhất cười cười, "Em là ngoài, ý muốn, mẹ em không, muốn em, lẽ ra phải kiểm tra, thì bà ấy, lại không làm."
"...Nha." Yến Hàng ngẩn người, giơ tay lên xoa xoa đầu cậu hai cái.
Hôm nay chỗ chạy bộ đông người, hầu như đều đeo tai nghe, trang bị đầy đủ chạy cùng bạn bè, Yến Hàng nhìn cảm thấy thoải mái, có một loại cảm giác chân thực.
Như thường lệ, chạy được một lúc Sơ Nhất sẽ dần dần chạy sát về một bên, Yến Hàng lại chạy qua kéo cậu vào giữa đường chạy.
"Uống, gì đó không?" Chạy được 1 tiếng rồi ngồi nghỉ, Sơ Nhất hỏi.
"Ngày nào chạy cũng mua đồ uống," Yến Hàng nói, "Tiền tiêu vặt của cậu có vẻ nhiều quá nhỉ?"
"Anh mời, em," Sơ Nhất nói, "Ngày mai sẽ, sẽ uống nước, nước trắng."
Yến Hàng cười vui vẻ nửa ngày: "Muốn uống gì?"
"Trà chanh." Sơ Nhất trả lười.
Yến Hàng mua trà chanh cho cậu, mua cho chính mình một chai coca, lúc ngồi bên bờ sông uống nước, một cơn gioa thổi qua, Sơ Nhất vò vò mái tóc vừa bị gió thổi làm dựng đứng lên.
Yến Hàng nhìn tóc mái trước trán như bị chó gặm của Sơ Nhất, nhịn không được giơ tay giúp cậu sửa lại một chút, phát hiện vẫn y như chó gặm không thay đổi.
Lúc trước hắn không quá chú ý đến mái tóc của Sơ Nhất.
Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu suốt ngày bị người ta gây phiền phức, bị trấn lột tiền phải không?"
"Người trong giang hồ," Sơ Nhất uống một hớp trà chanh, "Sao có thể không, bị cướp."
"Có phải tiền tiêu vặt bị cướp hết nên không có tiền cắt tóc?" Yến Hàng hỏi.
"Em vẫn, vẫn luôn, tự cắt." Sơ Nhất trả lời cực kỳ bình thản.
Yến Hàng từ trong giọng nói của cậu nghe ra vẻ đắc ý: "À, hóa ra cậu cảm thấy tay nghề chính mình rất tốt hả?"
"Đó là trình độ, tự cảm." Sơ Nhất nắm lọn tóc trước trán kéo kéo.
"Phải đó," Yến Hàng nhìn cậu, "Khá là có trình độ nha."
Sơ Nhất cười cười, một lát sau mới hơi ngượng ngùng hỏi: "Khó coi?"
"Không đến mức khó coi, nhờ có mặt mũi cậu nên còn tạm vớt vát lại được." Yến Hàng nói.
"Dù sao bình, bình thường cũng không, ai nhìn em." Sơ Nhất nhấp một ngụm trà chanh.
"Tôi nhìn, ngày nào chạy bộ tôi chả phải nhìn còn gì," Yến Hàng thở dài, "Vừa vặn mai tôi định đi cắt tóc, đi cùng đi."
Sơ Nhất không lên tiếng.
"Tôi có thẻ," Yến Hàng còn nói, "Cậu có thể dùng thẻ của tôi."
"Không, không được," Sơ Nhất trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Em chẳng giúp, giúp đỡ anh, được cái gì cả."
"Không thì vậy đi," Yến Hàng phản ứng lại, hắn hoàn toàn không nhận ra hành động này có vẻ hơi tạo áp lực cho Sơ Nhất, hắn lấy điện thoại ra mở lịch xem, "Ngày mai tôi bắt đầu phải đi làm, Hai Tư Sáu tan ca khá muộn, giúp tôi làm chân chạy mua đồ ăn đi."
Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn.
Yến Hàng cảm thấy mình chẳng có tí ti kinh nghiệm giao lưu với "bạn bè" gì cả.
Vừa đông cứng vừa lúng túng.
Vì vậy cũng ngậm miệng lại.
"Vậy lúc nào, anh muốn mua, mua đồ ăn," Sơ Nhất nói, "Báo trước, trước cho em."
"Được," Yến Hàng gật đầu, suy nghĩ một chút rồi che mắt thở dài, "Đệt, lúng túng chết mất."
Sơ Nhất nở nụ cười.
"Cười cái rắm." Yến Hàng nói.
"Yến Hàng, anh thật sự, rất tốt." Sơ Nhất nói.
"Nói điều gì tôi không biết đi." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất lại cười một tràng.
Trên đường về, Yến Hàng ghé vào hàng đồ nướng bên cạnh ngó nghiêng một vòng, không có đồ bố Yến muốn, đành phải mua một đống đồ ăn lớn, về đến gần nhà lại rẽ vào siêu thị mua hai chai bia.
"Đến nhà tôi ăn đồ nướng?" Yến Hàng nhìn Sơ Nhất, "Mấy thứ này xử lý nhanh thôi."
"Được." Sơ Nhất không chút do dự đáp.
"Thẳng thắn," Yến Hàng vỗ vỗ vai hắn, "Tôi chính là thích cậu như vậy."
"Em cũng thích, chơi với anh." Sơ Nhất nói.
"Được," Yến Hàng nở nụ cười, "Tôi phải bảo bố tôi, cái trò ảo thuật kia không cua được gái, chỉ có thể cua trai thôi."
"Có thể dạy, dạy em không?" Sơ Nhất hỏi.
"Muốn cua trai nào?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Không," Sơ Nhất giơ ngón cái, giật giật, "Thấy rất, rất ngầu."
"Lát nữa dạy cậu, đơn giản thôi, luyện chút là được." Yến Hàng nói.
"Ừm." Sơ Nhất vui vẻ gật đầu, suốt dọc đường về cứ giơ ngón tay lắc qua lắc lại.
Về đến nơi đã thấy bố Yến thu dọn gọn ghẽ bàn trà, bếp nướng điện cùng chảo nướng đâu ra đấy, đây là thói quen của bọn họ.
Hắn và bố Yến đều thích ăn đồ nướng, lại giống nhau không thích ăn bên ngoài, đều là mua đồ về nhà vừa nướng vừa ăn.
"Đến, Sơ Nhất ngồi đi," bố Yến đưa cho Sơ Nhất cái ghế, "Uống chút bia chứ?"
"Nhấm, nhấm chút ạ." Sơ Nhất nói.
"Vậy nhấm vài chai vào." Bố Yến nói.
"Đừng dạy hư đứa nhỏ," Yến Hàng bê ba chiếc đĩa ra, ngồi xuống, bật bếp, cho một khối bơ nho nhỏ vào chảo, "Cho thêm chút bơ vào đặc biệt thơm."
Sơ Nhất ngó ngó vào ngửi một cái: "Thơm quá."
Kiểu tụ tập xung quanh một chiếc bàn ở nhà, không có áp lực, không có tiếng nói đầy oán giận hay bất mãn, không nhanh không chậm cùng ăn đồ nướng cùng uống bia, Sơ Nhất thực sự rất thích.
Ở nhà ông nội cũng có kiểu tụ tập này, thế nhưng nhà ông nội cách đây rất xa, một năm cậu chỉ có thể đợi đến nghỉ hè đến chơi vài ngày, sau đó sẽ chịu đựng cả một tháng nghe bà ngoại chửi rủa cậu là đồ bạch nhãn lang.
Bố của Yến Hàng là người có chút tính trẻ con, lúc Sơ Nhất quay sang nhìn ông, không hề có áp lực đối diện trưởng bối, hoàn toàn thả lỏng.
Cậu có thể không nói chuyện, chỉ nghe Yến Hàng và bố Yến tùy ý tán gẫu.
Rất thú vị.
Rất hạnh phúc và ấm áp.
"Tay nghề nấu ăn của mẹ cháu thế nào?" Bố Yến hỏi cậu.
"Một nồi, một món." Sơ Nhất nói.
Bố Yến nở nụ cười: "Nhóc con, cháu nói lắp mà vẫn có thể độc mồm."
"Tôi tưởng ở nhà bà ngoại cậu nấu cơm," Yến Hàng nói, "Cậu chả bảo mẹ cậu rất bận còn gì."
"Bà ngoại, cũng bận." Sơ Nhất thở dài.
Bận cãi nhau, bận oán giận, bận chiếm tiện nghi.
"Muốn ăn gì cứ đến đây," bố Yến nhấp một hớp bia, "Có đồ ăn ngon, có rượu, không có quy củ."
"Vâng." Sơ Nhất cười gật đầu.
Bữa ăn khuya đột xuất này thật sảng khoái, Sơ Nhất không nghĩ mình có thể ăn nhiều như vậy, cũng không biết hai bố con Yến Hàng ăn rất tốt, bia uống hết đồ ăn cũng gần hết.
"Còn hai cái cánh gà, một đoạn lòng non, thế là hết." Bố Yến dốc nốt cái túi vào chảo.
Hai chiếc túi lồng vào nhau, tiền lẻ Yến Hàng nhét ở chiếc túi bên ngoài rơi ra.
"A, bùa hộ mệnh." Bố Yến nhặt tiền lẻ lên xếp trên khay trà.
"Cháu có," Sơ Nhất cười cười, "Yến Hàng cho, cháu một, một cái."
"Được," bố Yến nở nụ cười, "Chú bảo cháu nhé, cái này cực kỳ linh nghiệm."
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Hôm qua thiếu, thiếu tiền lẻ, mẹ cháu mang, tiêu mất, cháu sợ hết hồn."
Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu: "Tiêu mất thì thôi, lại tìm đồng khác là được."
"Không được, không, giống nhau," Sơ Nhất nói, "Cái kia là... Chính là không, giống nhau."
"Vậy nhớ giữ cẩn thận đó," Yến Hàng buồn cười, "Đều tròn tròn giống nhau, lẫn một cái không tìm được đâu."
Sơ Nhất thấy hắn nói thế, có chút lo lắng, sờ sờ túi.
"Đưa đây," Yến Hằng chắc cũng thấy cậu căng thẳng, chìa tay về phía cậu, "Tôi giúp cậu gia công một chút."
"Gia công, thế nào?" Sơ Nhất lấy đồng xu ra thả vào tay hắn.
"Đợi đó," Yến Hàng đứng lên, "Lão Yến, miếng da nhỏ bố mang về lúc trước đâu?"
"Trên bàn trong phòng ngủ." Bố Yến nói.
Yến Hàng vào trong nhà, một hồi lâu chưa thấy ra.
Sơ Nhất và bố Yến ăn nốt chỗ đồ nướng còn lại, câu được câu chăng hàn huyên nửa ngày mới thấy Yến Hàng đi ra, thả đồng xu vào khay trà trước mặt cậu: "Như vậy không sợ rơi nữa."
Sơ Nhất liếc mắt nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Đồng xu nhỏ được "khoác áo da".
Hai miếng da nhỏ màu nâu sẫm bao quanh đồng xu, mặt trái có một miếng da hình tròn nhỏ, dính vào nhau, ở trên miếng da xỏ một sợi dây dù, làm giống như dây chuyền đeo vào cổ.
"Đẹp quá," Sơ Nhất giật mình, nhìn Yến Hàng, "Anh, tự làm?"
"Dễ mà, cắt miếng da rồi dính dính chút là được," Yến Hàng cười nói, "Nếu không đeo trên cổ cậu có thể đeo ở cổ tay, không dám đeo thì giấu đi, làm như này sẽ không bị lẫn với những đồng xu khác."
Sơ Nhất vẫn luôn nắm đồng xu trong tay, trước khi đứng dậy đi về mới cất vào túi.
Yến Hàng chưa từng nghĩ sẽ có người nâng niu một đồng tiền xu như thế.
"Tiểu Thiên ca ca, tiễn cậu ấy một đoạn," bố Yến dựa vào ghế salong chỉ hủy, "Đường nhỏ bên kia hình như không có đèn."
"Không sao đâu," Sơ Nhất có chút ngượng ngừng, "Cháu cũng, là con trai."
"Đi thôi, tôi tản bộ một lát." Yến Hàng nói.
Bố Yến biết chuyện Sơ Nhất bị bắt nạt, hiện tại trời ấm rồi, tầm này, mấy tên tiểu lưu manh tiểu khốn nạn mới bắt đầu cuộc sống về đêm, sợ Sơ Nhất trên đường về nhà bị lưu manh chặn đường.
Sau khi hắn tiễn Sơ Nhất khỏi đoạn đường không đèn, Sơ Nhất chỉ chỉ đám tòa nhà cũ kỹ phía trước nói: "Nhà em, kia rồi."
"Ừm." Yến Hàng nhìn một chút, cũng không biết cậu chỉ toà nào, nhưng hắn biết Sơ Nhất không muốn để người khác đến gần nhà cậu, vì vậy dừng bước chân.
"Cảm ơn anh." Sơ Nhất nói.
"Phí lời, về đi." Yến Hàng nói.
"Nếu có, có một ngày," Sơ Nhất nhìn hắn, "Anh đi, em sẽ, rất nhớ anh."
Yến Hàng cười cười.
Sơ Nhất cũng cười cười, lại gần nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cầm một chút, rồi xoay người bước nhanh đi.