Một Đồng Tiền Xu

Chương 106 - PN1


1 năm

trướctiếp

Hôm nay là ngày cuối cùng Sơ Nhất học ở trường mẫu giáo, mẹ nói sau hôm nay sẽ không đến trường mẫu giáo nữa mà phải đi học tiểu học rồi.

Sơ Nhất không biết trường tiểu học là gì cả, chỉ cảm thấy hơi sợ sệt.

Mỗi lần cậu bị cướp đồ, đều là mấy học sinh tiểu học ở tòa nhà bên cạnh.

Đối với Sơ Nhất mà nói, học sinh tiểu học đều là ác bá.

Bọn họ đều cao hơn mình, cũng đều khỏe hơn mình, còn mang theo cái mác học sinh tiểu học hơn đứt người ta, lúc nhìn thấy cậu sẽ khinh thường liếc mắt nhìn cậu một cái: "Mẫu giáo hả."

Mặc dù mình cũng sắp trở thành học sinh tiểu học rồi, nhưng Sơ Nhất lại không cảm thấy bản thân mình có thể tiếp nhận được nguồn năng lượng học sinh tiểu học, cũng không cảm thấy mình có thể chống lại đám học sinh tiểu học ở tòa nhà bên cạnh.

"Sơ Nhất, hôm nay bà ngoại hay mẹ con tới đón con thế?" Cô giáo Tiểu Quả đi tới hỏi một câu.

"Không, không, không biết." Sơ Nhất trả lời, giọng nhỏ xíu.

Cậu đã ngồi đợi ở cổng trường mẫu giáo rất lâu rồi, mấy bạn nhỏ cùng lớp Táo với cậu hầu như đã về hết rồi, chỉ còn lại cậu và hai bạn nhỏ khác vì bố mẹ có việc nên đến đón hơi muộn.

"Nói lắp!" Một bạn nhỏ tên Tiểu Nghĩa chạy đến chỗ cậu hô một tiếng, sau đó lại quay người chạy trở về lớp học.

"Bạn nhỏ không được nói như vậy!" Cô giáo Tiểu Quả đi vào gọi Tiểu Nghĩa lại, "Cô giáo có từng dặn không được nói như vậy chưa hả? Rất không lễ phép!"

"Cậu ta nói lắp thật! Con đâu có nói sai!" Tiểu Nghĩa không phục lắm, "Khi còn nhỏ nói lắp, lớn lên sẽ nói lắp, sau này đều nói lắp!"

Cô giáo Tiểu Quả còn đang dạy dỗ Tiểu Nghĩa, Sơ Nhất không nghe thấy bọn họ nói gì, cầm một cành cây nhỏ cúi đầu quét qua quét lại trên mặt đất.

Có con kiến nhỏ bò qua trước mặt cậu, cậu đưa lá cây tới, con kiến nhỏ bò lên trên lá cây, cậu cẩn thận đứng lên đi tới bên cạnh bồn hoa bỏ chiếc lá cây xuống mặt đất.

Con kiến nhỏ có xuống được mặt đất thành công hay không cậu còn chưa kịp nhìn thấy, bởi vì bạn học nhỏ lúc nãy gọi cậu là "nói lắp" đột nhiên chạy qua sau lưng cậu, đẩy cậu một cái, cậu đứng không vững nên nhào thẳng vào trong bồn hoa.

"Mẹ!" Tiểu Nghĩa đẩy cậu xong lại tiếp tục vừa chạy về phía trước vừa gọi.

"Aiz, sao có thể chơi đùa với bạn học như thế chứ," mẹ Tiểu Nghĩa nói, "Không được tùy tiện đẩy bạn nữa đâu nhé ... Nào, chào tạm biệt cô Tiểu Quả đi."

"Tạm biệt cô Tiểu Quả." Tiểu Nghĩa vẫy tay với cô Tiểu Quả vừa đi ra một cái, rồi cùng mẹ rời đi.

Sơ Nhất mới vừa giãy dụa chui từ bồn hoa ra thì cô Tiểu Quả nhìn thấy cậu.

"Sao con lại ở đây?" Cô Tiểu Quả thở dài, ngồi xuống vỗ quần cậu, "Toàn đất rồi, lát nữa bà ngoại tới đón lại bị mắng cho xem."

Sơ Nhất cúi đầu nhìn quần mình bị dính đất, đột nhiên có chút sợ sệt.

Sau khi cô Tiểu Quả rời đi, cậu lặng lẽ đi tới bên bể nước, vặn vòi nước ra, vươn tay hứng nước rồi chà chà lên đầu gối.

Bùn vàng rất khó rửa sạch, rốt cục đến lúc bà ngoại tới trường mẫu giáo đón cậu, ống quần cậu đã bị rửa ướt, bùn vàng loang thành một mảng to.

"Đầu óc mày không dùng được hả!" Bà ngoại vừa nhìn thấy liền nổi giận, đi tới vỗ vào đầu cậu một cái, "Không biết làm còn rửa rửa cái gì!"

"Bà ngoại Sơ Nhất!" Cô giáo Tiểu Quả chạy tới, "Sao lại đánh trẻ con như vậy chứ!"

"Vậy tôi đánh cô à!" Bà ngoại trừng mắt nhìn cô Tiểu Quả, "Trẻ con nhà tôi để với các cô ở đây giờ toàn thân đều là bùn! Rửa đến ướt sũng ra cũng không ai quản!"

"Cháu cứ tưởng em ấy rửa tay, lúc đi đến xem thì quần đã bị rửa ướt rồi," cô Tiểu Quả nói, "Cháu cũng lấy khăn lau một lúc lâu ..."

Sơ Nhất rất sợ, lúc bà ngoại nổi giận cực kỳ dọa người, bà ngoại đã từng ở trường mẫu giáo cởi áo, cảnh sát đến bà mới mặc vào, bây giờ nhìn thấy bộ dạng bà trừng hai mắt nhìn cô Tiểu Quả, Sơ Nhất cực kỳ lo lắng bà sẽ lại một lần nữa cởi áo ra.

Cậu nắm lấy tay bà, kéo bà về phía cổng trường mẫu giáo.

"Mày làm gì thế!" Bà ngoại vung tay ra, "Có phải mày bị ngu không!"

Sơ Nhất lảo đảo ngã ngồi xuống mặt đất.

"Đứa nhỏ hôm nay tốt nghiệp mẫu giáo mà!" Cô giáo Tiểu Đường từ một phòng học khác chạy tới, "Bà ngoại Sơ Nhất à bà có thể để cho đứa nhỏ lưu lại chút ký ức tốt đẹp có được không ạ!"

Cô giáo Tiểu Quả đi tới bế cậu từ dưới đất lên.

Bốn phía trở nên rất yên tĩnh, Sơ Nhất có thể nhìn thấy cô giáo Tiểu Đường đang tranh cãi với bà ngoại, cũng có thể nhìn thấy cô giáo Tiểu Quả vành mắt đỏ hoe đang nói chuyện với cậu.

Thế nhưng cậu không nghe rõ.

Trong đầu cậu tất cả đều là hình dáng của những bạn nhỏ biễu diễn trong chương trình ngày hôm nay, ca hát nhảy múa, cậu đứng bên cạnh vỗ tay.

Cậu cũng không muốn nghe rõ, cái gì cũng không nghe rõ cũng rất tốt, không sẽ sợ.

Có điều lúc bà ngoại nắm cổ áo cậu kéo về nhà, cậu không có cách nào để nghĩ sang chuyện khác, bởi vì mỗi khi bà ngoại chửi một câu, cánh tay nắm cổ áo cậu lại vung lên một cái, suốt dọc đường về cậu bị kéo đi lảo đảo ngả nghiêng, còn phải ôm theo cặp sách.

Nếu có thể cao lên một chút thì tốt rồi, bà ngoại sẽ không thể vừa kéo cổ áo cậu vừa đi như vậy nữa.

Về đến nhà mẹ đang xào rau trong bếp, nghe thấy tiếng bọn họ vào nhà liền lập tức hô một tiếng: "Làm cái gì mà lâu thế!"

"Mày còn kêu lâu cái gì?" Bà ngoại nói, "Mày còn quên lần nữa thì mai nó cũng chưa về đến nhà!"

Sơ Nhất cúi đầu lách qua người bà ngoại chen vào trong bếp, nhìn vào chậu rửa rau một chút, rau cải xanh còn chưa rửa, vì vậy nhón chân lên bắt đầu rửa rau.

"Không biết đường xắn tay áo cao lên à!" Bà ngoại đi tới vỗ cậu một cái, "Rửa cái gì mà rửa! Đầu óc còn chưa thèm rửa kia kìa!"

Sơ Nhất nhanh chóng ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu.

Bà ngoại bạ chỗ nào trên người cậu tiện tay là đánh chỗ đó.

Rất đau, có điều Sơ Nhất cảm thấy như bây giờ so với lúc bà ngoại cãi nhau với cô giáo ở trường mầm non còn thoải mái hơn nhiều.

Bà ngoại đánh cậu mấy cái cho hả giận sau đó quay lại phòng khách xem ti vi, Sơ Nhất tiếp tục kiễng chân rửa rau.

Rửa rau rất vui, có thể nghịch nước.

Cậu cực kỳ thích nhìn dòng nước nhỏ từ vòi nước chảy xuống lá rau, bắn ra bọt nước, có lúc bắn cả lên cánh tay.

"Sau này mày giàu rồi tự mua cho mình cái bể bơi mà chơi đi, đừng ở đây lãng phí nước hộ nghèo chúng tao," mẹ đứng bên cạnh nói, "Mày đúng xui xẻo quá mà, lúc đi đầu thai mắt bị mù, chứ không chắc cũng được đầu thai vào nhà tốt hơn."

Sơ Nhất không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn mẹ, chỉ nhìn chằm chằm lá rau tiếp tục rửa.

Giàu á.

Giàu chính là có rất nhiều tiền.

Một trăm đồng phải không?

Hay là một trăm triệu đồng?

... Hình như cậu vẫn không biết một trăm đồng hay một trăm triệu đồng mới là nhiều.

Có điều chẳng sao cả, có rất nhiều tiền là xài mãi không hết, có hể mua rất nhiều đồ ăn ngon ... Ăn cái gì đây nhỉ?

Sơ Nhất vừa rửa rau vừa suy nghĩ rất lâu, không biết mình muốn ăn cái gì, dù sao chỉ cần không phải đồ ăn nhà mình làm là được rồi.

Đồ ăn mẹ và bà ngoại nấu khó ăn chết đi được.

Nếu mà có rất nhiều tiền, có thể chuyển tới một ngôi nhà khác không nhỉ, trong nhà có một đầu bếp làm thật nhiều món ngon.

Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tuy rằng hiện giờ cậu còn không biết mình muốn ăn cái gì, nhưng mà sau này có tiền rồi thì sẽ biết thôi.

Giàu rồi còn có thể đi du lịch.

Đi đâu du lịch nhỉ?

Sơ Nhất giơ rau đã rửa sạch lên, để cho nước trên lá rau chảy ra, vốn dĩ nên để vào trong rổ nhưng rổ bình thường hay đựng bị bà ngoại lúc tức giận giẫm vỡ mất rồi, nên chỉ có thể giơ vậy thôi.

Nước thuận theo cánh tay cậu chảy vào trong áo.

Hơi lạnh.

Ăn cơm xong Sơ Nhất ra khỏi nhà.

Tốt nghiệp mẫu giáo rồi, hiện giờ cậu không cần làm bài tập nữa, nào là chép từ mới, nào là làm toán, cũng sẽ không bị mắng vì không làm được bài nữa.

Tốt nghiệp thật là tốt.

Sơ Nhất nhảy một bước ba bậc thang, vui vẻ chạy ra ngoài hành lang.

Vừa mới ra đến ngoài đã gặp một chú ở lầu trên, cậu nhanh chóng cúi đầu đi sát vào bờ tường.

"Ấy, Sơ Nhất à," chú kia liếc mắt nhìn cậu, móc một viên socola từ đâu đó ra, "Ăn không?"

Sơ Nhất liếc mắt nhìn một cái là nhận ra đây là một viên socola, bởi vì cậu rất thích ăn socola, dì từng mua cho cậu ăn, ngon ơi là ngon, nhưng tiếc là không gặp được dì thì không có để ăn.

Cậu nghĩ tới mình thích ăn socola liền vui vẻ hẳn lên, sau này có tiền rồi cậu có thể mua thật nhiều socola.

"Muốn ăn không?" Chú kia đưa viên socola đến trước mặt cậu.

Sơ Nhất rụt về phía góc tường một chút, cậu không thích cái chú này.

Trong khu nhà có rất nhiều người cậu không thích, mấy người bọn họ toàn thích chê cười cậu bị nói lắp.

"Cháu nói một câu, chú cho cháu viên này luôn này." Chú kia nói.

Sơ Nhất lắc đầu, ngậm chặt miệng.

"Không muốn ăn hả?" Chú kia cười hỏi, "Bình thường nhà cháu cũng đâu có mua đồ ăn vặt cho cháu mà đúng không?"

Sơ Nhất không lên tiếng, chỉ cụp mắt nhìn giày của mình.

Trên mũi giày có một cái lỗ, có thể nhìn thấy bít tất luôn.

Cái lỗ này lẽ ra không to như thế, nhưng hôm nay lúc ngồi ở cổng trường chờ người nhà đến đón cậu cứ ngồi móc móc nó, móc đến lúc to bằng này làm cậu sợ phải dùng tay che lại rất lâu.

"Đừng có trêu nó," đúng lúc đó dì hàng xóm đi qua, "Thằng nhỏ sắp bị bà ngoại đến ngu người rồi, còn trêu nó nữa."

Nhìn theo chân của hai người bọn họ, nhìn đến lúc bọn họ đi vào tận hành lang, cậu mới lập tức quay người dán sát vào tường chạy nhanh ra ngoài, chạy được một lúc liền đá phải túi rác chẳng biết nhà ai đó để ở chân tường, cậu sợ tới suýt nữa ngã lăn ra.

Chạy mãi chạy mãi chạy đến tận bờ sông, cậu mới dừng lại.

Đèn đường ở bờ sông cái sáng có cái tối, cậu xuôi theo con đường đi một lát, tìm thấy một chiếc ghế đá bên cạnh đèn đường tối thui, ngồi xuống.

Không ai có thể nhìn thấy cậu nữa, bây giờ cậu mới thấy an toàn.

Bà ngoại không thích cậu chạy lung tung bên ngoài, nói là sẽ gặp bọn buôn người, bắt cậu đem đi bán.

Sơ Nhất lại rất chờ mong.

Chờ mong một kẻ buôn người xuất hiện, chắc chắn cậu sẽ không chạy, để cho kẻ buôn người đó bắt được cậu rồi bán cậu đến chỗ khác, vậy là cậu được đi du lịch rồi.

Có điều ông ngoại nói bọn buôn người sẽ móc mắt ra trước, đề phòng mấy đứa nhóc thấy đường chạy trốn.

Sơ Nhất nghĩ đến điểm này có hơi do dự, đưa tay lên sờ sờ mắt mình, nếu như không nhìn thấy nữa, thì đi du lịch cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.

Nhưng cậu cũng không tin mấy lời này lắm, cậu quơ quơ chân, bọn buôn người mà muốn bắt cóc trẻ con đem bán, ai lại muốn mua một đứa nhóc bị mù cơ chứ.

Ông ngoại nhất định chỉ doạ cậu thôi.

Từ đằng xa có hai người đi tới, Sơ Nhất tự nhiên hơi căng thẳng, không quơ chân nữa, cứ nhìn chằm chằm bóng người phía bên kia.

Là bọn buôn người sao?

Hai người hả?

Sẽ bắt mình ư?

Mãi cho tới khi hai người kia vừa cười vừa nói đi đến gần, Sơ Nhất mới nhìn rõ hai người kia là học sinh mặc đồng phục phổ thông.

Cấp ba đó.

Chính là trường trung học cực kì cao luôn.

Cao hơn tiểu học rất nhiều, cũng cao hơn mẫu giáo cực cực kỳ nhiều luôn.

Sơ Nhất nhảy xuống khỏi ghế đá, xoay người chạy đến bờ tường phía sau, đứng sau một cái cây, cái loại vị trí đứng phía sau là tường, phía trước là cây cổ thụ này làm cậu cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Cậu dán vào thân cây, chỉ lộ ra một con mắt nhìn hai học sinh cấp ba kia.

Nhìn thấy được bọn họ thật sự vui vẻ, cứ cười mãi.

Sơ Nhất rất ngưỡng mộ họ.

So với Sơ Nhất mà nói, bọn họ là người lớn rồi, mặc dù không lớn như người lớn nhưng trông vẫn cực kì tự do.

Cậu biết sau tiểu học là trung học cơ sở, sau đó mới đến cấp ba.

Cậu còn biết tiểu học có sáu lớp, phải học những sáu năm, cấp hai có ba lớp, sáu cộng ba bằng chín, chính là chín năm.

Thế nhưng mà cậu không biết chín năm là bao lâu, cậu chỉ biết một ngày là bao lâu thôi, chín năm hẳn là rất nhiều rất nhiều rất nhiều ngày.

Hình như rất lâu, cứ như là cả đời vậy.

Không biết mình có cơ hội trở thành học sinh cấp ba không nữa.

Hai học sinh cấp ba kia đi đến trước mặt cậu, cậu nhanh chóng giấu con mắt còn lộ ra ngoài sau thân cây.

Sau đó nhìn thấy trên thân cây có một cái hốc nhỏ.

Hơi tối.

Cậu sợ hết hồn, lùi về sau một bước, dựa vào tường.

Bà ngoại nói với cậu, mỗi một cái hốc cây đều có tay có thể chộp lấy cậu, sau đó ông ngoại còn nói nó sẽ móc mắt cậu ra.

Mỗi lần Sơ Nhất bị doạ sợ như thế, bọn họ đều sẽ cười ha ha.

Sơ Nhất cảm thấy lời bọn họ nói hẳn không phải là thật, bọn họ chỉ là muốn cười thôi.

Giống như lúc mấy người hàng xóm nhìn bà ngoại tức giận thì sẽ cười vậy.

Sơ Nhất cẩn thận vươn tay sờ sờ viền hốc cây, sờ thấy một chút vỏ cây thô ráp.

Cậu chờ một lát, không thấy cánh tay nào từ trong hốc vươn ra, vậy nên lấy hết can đảm thò ngón tay út của mình vào.

Cậu thấy ngón tay út là vô dụng nhất, nhỡ không cẩn thận bị mất cậu cũng vẫn có thể viết chữ với làm việc được.

Hốc cây rất yên tĩnh, ngón tay út cũng không bị bắt mất.

Cậu lại ngoắc ngoắc ngón tay út, vẫn không bị bắt mất.

"Này?" Cậu đến gần hốc cây, nhỏ giọng nói một câu, "Chào cậu."

Trong hốc cây không có tiếng gì, nhưng đột nhiên có ngọn gió thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu phát ra tiếng xào xạc, lá cây ở dưới chân cũng bị gió thổi bay ào ạt.

Sơ Nhất rất căng thẳng, thế nhưng vẫn kiên trì không thu ngón tay út về.

Có thể hốc cây đang nói chuyện với cậu.

"Tớ nghe, nghe thấy rồi," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Cậu với, với, với ..."

Nói được nửa câu, cậu dừng lại, hơi ủ rũ cúi thấp đầu, giọng nói càng thấp hơn: "Tớ nói, nói lắp, bọn họ đều, đều, đều, không chơi, với tớ."

Lại có cơn gió thổi qua, Sơ Nhất cảm thấy trên vai như có thứ gì đó chạm nhẹ một cái.

Trước tiên cậu sợ đến nỗi không dám cử động luôn, qua cả nửa ngày mới chầm chậm quay đầu liếc mắt sang nhìn vai mình một cái, là một chiếc lá.

Điều này khiến cậu vô cùng ngạc nhiên, cầm chiếc lá lên nhìn một chút, chiếc lá vẫn còn một nửa màu xanh, rất đẹp.

"Đây là tặng, tặng cho tớ, sao?" Cậu úp mặt về phía hốc cây, nói vào bên trong, "Cảm ơn cậu."

Bởi vì nhận được quà nên Sơ Nhất cảm thấy hốc cây không đáng sợ nữa, cậu chớp chớp mắt một cái, muốn nhìn rõ bên trong nhưng tiếc là không nhìn thấy gì cả.

"Này?" Cậu úp mặt vào hốc cây, "Tớ tên Sơ, Sơ Nhất, năm mới mùng, mùng một, Sơ Nhất."

Hốc cây không nói chuyện với cậu, nhưng cậu cảm thấy hốc cây có thể hiểu được lời cậu nói, trong này chắc chắn có một tiểu tinh linh, cho nên mới có thể tặng cậu một chiếc lá cây.

"Cậu là tiểu, tiểu, tinh linh à?" Cậu hỏi, "Cậu biết phép, phép thuật không? biu~biu~biu~ biến, biến, biến ra một, chiếc lá."

Hốc cây rất lớn, cậu cảm thấy chỉ cần mình tiến về phía trước dùng sức một chút là có thể thò đầu vào trong đấy rồi, nhưng cậu không dám, cậu sợ không rút ra được.

Hồi cậu còn học mẫu giáo, có một bạn nhỏ nhét đầu mình vào lan can của nhà trẻ, phải gọi xe cứu hoả tới dỡ lan can ra mới lấy đầu ra được, cực kỳ đáng sợ.

Bạn nhỏ khóc đến không thở nổi nữa luôn.

Nếu như cậu bị kẹt cậu sẽ không khóc đâu, nhưng bà ngoại sẽ đánh cậu, có thể sẽ nhét đầu cậu trở lại rồi cả nhà cùng nhau cười cậu..... Cho nên cậu không dám.

"Chúng ta kết, kết bạn đi," Sơ Nhất tiếp tục nói, "Cậu tên là hốc, hốc cây hả?"

Nói xong Sơ Nhất lắng tai nghe một chút rồi gật gật đầu: " Tớ tên Sơ, Sơ Nhất, năm mới mùng, mùng một, Sơ Nhất ... Hình như lúc nãy tớ, tớ nói rồi nhỉ?"

Cậu hơi ngượng ngùng, nhưng hốc cây không có chê cười cậu, cậu khịt khịt mũi: "Cậu còn, còn có bạn, bạn, bạn bè nào khác không? Tớ không có, tớ chỉ, chỉ có một cậu là, là bạn thôi."

"Sau này tớ đến, đến tìm cậu chơi nha," cậu nhỏ giọng nói, "Cậu phải nhớ, tớ nhé."

Đầu đường đột nhiên truyền đến tiếng của bố cậu, từ rất xa gọi tên cậu: "Sơ Nhất! Sơ Nhất!"

"Tớ phải về, về đây," Sơ Nhất hơi sốt ruột vỗ vỗ thân cây, "Ngày, ngày, ngày mai tìm, cậu chơi nha, tạm biệt."

Sơ Nhất không thích nghỉ hè lắm, lúc còn học mẫu giáo ít nhất cậu còn có thể xem các bạn học khác chơi đùa, nghỉ hè rồi mỗi ngày chỉ có thể ở nhà làm việc nhà thôi, quét nhà với lau bàn còn phải rửa bát nữa, có lúc đi mua thức ăn với bà ngoại, giúp bà xách giỏ

Chỉ có thể chờ cơm nước xong xuôi cậu mới có thể chạy đến bờ sông, không ai chơi với cậu, cậu nói chuyện với hốc cây.

Có điều nghỉ hè qua đi, biến thành học sinh tiểu học rồi cậu lại cảm thấy nghỉ hè vẫn tốt hơn, có thể một mình ngẩn ngơ.

Bạn học trong lớp phân nửa là cậu biết, vài người là hàng xóm, vài người là bạn học cùng mẫu giáo.

Mới đi học ngày đầu tiên thôi mà hết thảy bạn học đều biết cậu bị nói lắp, sẽ có một đám người qua chọc cậu nói chuyện, cậu vừa mới mở miệng mọi người đã cười nghiêng ngả, làm cậu ủ rũ suốt thôi.

Mọi người còn biết bà ngoại cậu lúc tức giận sẽ đứng giữa đường cởi áo chửi người ta nữa.

Mỗi khi có bạn học tới nói "Sơ Nhất à, nghe nói bà ngoại cậu ...", cậu lập tức liều mạng cúi thấp đầu, không nói câu nào.

Cực kì muốn lớn nhanh một chút, có thật nhiều tiền, đi tới một nơi không ai biết cậu, một nơi cậu không cần phải nói chuyện nữa.

Hôm nay là ngày nhà giáo, sáng sớm rời giường đi học Sơ Nhất còn liếc mắt xem lịch, sau này cậu sẽ xem lịch, mỗi ngày đều sẽ xem lịch.

Nhìn thấy tờ lịch ngày lật qua cậu sẽ cảm thấy rất vui.

Tháng này trôi qua một nửa rồi.

Thế nhưng cậu đang vui vẻ đi vào lớp học liền đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Hầu như tất cả bạn học trong lớp, trên bàn đều có một bông hoa, hoặc là một món quà nhỏ.

"Cậu không mang quà tặng cô giáo sao?" Bạn cùng bàn nhìn cậu hỏi, "Hôm nay là ngày nhà giáo đấy, phải thể hiện tấm lòng với cô giáo chứ!"

Sơ Nhất nhìn cô bé không nói gì, nửa ngày sau mới chậm chạp ngồi xuống ghế của mình, ôm cặp sách.

Trong lòng cực kì hoang mang, cực kì sợ hãi, tất cả bạn học đều đem theo quà, chỉ mình cậu không có.

"Mẹ tớ thắt nơ bướm giúp tớ nè," Bạn bàn trên quay xuống quơ quơ bông hoa trên tay với bạn cùng bàn cậu, "Đẹp nhỉ?"

Sơ Nhất cúi đầu, mẹ không chuẩn bị quà cho ngày nhà giáo giúp cậu, có khi mẹ còn chẳng biết hôm hôm nay là ngày nhà giáo nữa.

Cậu rất hoảng loạn, không biết làm sao bây giờ.

Sắp vào học rồi, mọi người đều sẽ đem quà lên tặng cô giáo, chỉ cậu không có....... cậu hoảng đến độ muốn khóc luôn.

Cậu mở cặp của mình ra lục lọi bên trong, muốn xem xem liệu có thứ gì có thể tặng làm quà cho cô giáo không.

Bút, tẩy, sách giáo khoa, vở bài tập, hết rồi.

Cậu sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lấy vở bài tập của mình ra.

Lúc đi vào lớp cậu có nhìn thấy có bạn học tự làm một tấm thiệp, trên đó có vẽ hoa có viết chữ.

Cậu mở vở ra, gấp đến nỗi tay run run, cậu cố gắng siết chặt bút, từng nét từng nét viết xuống vở.

Cô ơi em "ai" cô. Sơ Nhất.

(Sơ Nhất không biết viết chữ "yêu" nên viết pinyin thôi)

Sau đó cẩn thận xé trang vở ra.

Lúc cô giáo vào lớp, các bạn đều chạy tới, tặng quà của mình cho cô.

"Cảm ơn các trò," cô giáo nhận từng món quà một, lần lượt xoa đầu từng người bọn họ, "Cảm ơn các trò, cô giáo cũng thích các em nhất."

Sơ Nhất căng thẳng đi sau cùng, cậu nhìn thấy có hai bạn học tặng món quà rất lớn nhưng cô giáo không nhận, chỉ cám ơn bọn họ rồi để bọn họ đem quà về đưa lại cho bố mẹ.

Sơ Nhất nhìn tờ giấy bị cậu nắm chặt trong tay kia, sợ cô giáo sẽ không muốn quà của cậu.

Cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm đưa tờ giấy cho cô giáo, chân cậu cũng phát run luôn.

"Cảm ơn bé Sơ Nhất nhé." Cô giáo xoa xoa đầu cậu, mở tờ giấy ra xem rồi đặt chung một chỗ với quà của mọi người.

Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

"Thật hả?" Bà ngoại nhìn cậu, "Mày tự viết một tờ giấy đưa cho cô giáo mày luôn à?"

Sơ Nhất gật đầu.

"Ai ui mày thật là buồn cười chết tao rồi." Bà ngoại cười một trận, ông ngoại với mẹ cậu cũng cười theo.

Sơ Nhất không cười, cậu có chút khổ sở.

"Mày còn không biết xấu hổ mà lấy tờ giấy đấy ra tặng à?" Mẹ vừa cắn hạt dưa vừa cười không dừng được, "Đầu óc của mày đúng là bỏ đi mà."

"Cô giáo chúng mày không bắt mày lấy tờ giấy rách đó xì mũi à?" Bà ngoại cười nói.

"Không," Sơ Nhất cắn môi, "Cô giáo nói cảm, cảm, cảm ơn ... "

"Còn cảm ơn cơ á?" Bà ngoại cười ngắt lời cậu nói, "Ai ui cảm ơn tờ giấy rách của em nhé!"

Sơ Nhất đứng đối diện hốc cây.

Sau khi xác định bốn phía không có ai, cậu mới tới gần, úp mặt vào hốc cây, ôm lấy thân cây.

"Chào buổi tối, nha," cậu nhỏ giọng nói, "Tớ là Sơ, Sơ Nhất, tớ tới tìm, cậu chơi này."

Nói xong câu này, cậu nhịn không được chớp mắt một cái, nước mắt chảy ra.

"Hôm nay tớ, tớ, tớ, không vui chút, nào," cậu nhỏ giọng khóc, "Có hơi, buồn."

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua vai cậu, cậu cố nén tiếng khóc thút thít: "Cậu là tinh, tinh linh đúng không? Cậu là tinh, tinh, tinh linh có, đúng không?"

"Tớ rất muốn, lớn lên, lên nhanh một chút" cậu dùng sức khịt khịt mũi, nghiêng đầu lau nước mắt, rồi lại úp mặt vào hốc cây lần nữa, "Cậu giúp tớ có, được không?"

Hốc cây không nói gì.

Sơ Nhất cũng không nói gì thêm, cậu ôm lấy thân cây.

Chắc không có tinh linh rồi.

Nhưng hốc cây vẫn là bạn của cậu, nói chuyện với hốc cây xong cậu sẽ vui vẻ.

Có lẽ thật sự có tinh linh nhỉ.

Vậy thì không chừng có một ngày cậu sẽ lớn lên.

Sau đó đến một nơi thật là xa, có thật nhiều tiền, có thể mua thật nhiều đồ ăn ngon.

Cậu cười cười.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hy vọng tất cả mọi nguyện vọng của "bé Sơ Nhất" đều có thể thành hiện thực, sau này có thể sống một cuộc sống thật hạnh phúc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp