“Em có thể nể mặt sáu năm tình cảm, coi như thương anh, đừng đuổi tận giết tuyệt với anh như vậy.”
Hà Viễn tỉnh lại từ trong giấc mộng, nghe có tiếng trẻ con vọng đến từ ngoài phòng, hắn nhìn vết ánh sáng chiếu vào qua khe cửa vẻ mặt có chút hoảng hốt, cuối cùng cũng xác định được mình đã ra khỏi sơn trang trên núi.
Quý Bạch Thư và Vương Nguyên Diệu đi theo Phó Lão Gia lên núi trong đêm mưa ép buộc Phó Thặng ly hôn với hắn, tất cả không phải là mơ.
Trong lúc Hà Viễn đang ngẩn người, Quý Bạch Thư mang theo một cốc nước và thuốc xuất hiện ở cửa: “Tỉnh rồi à?”
Anh đóng cửa lại rồi bật đèn, trong phòng thoáng chốc đã sáng như ban ngày.
Quý Bạch Thư tiến vào đưa thuốc và nước cho Hà Viễn nói: “Bồi bổ khí huyết.”
Hà Viễn không lên tiếng, tiếp nhận viên thuốc rồi một ngụm nuốt vào, sau đó khàn khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Em bị sốt phải đến bệnh viện truyền nước, sau khi trở lại đã ngủ mười mấy tiếng rồi. Bây giờ đã là tám rưỡi tối.”
Hà Viễn gật gật đầu, dựa vào đầu giường ngẩn người.
Quý Bạch Thư kéo ghế lại rồi ngồi xuống, ôn hòa dò hỏi: “Có chuyện muốn nói với anh sao?”
Hà Viễn lắc đầu.
“Được rồi. Lúc nào muốn nói thì tới tìm anh.” Quý Bạch Thư biết lúc này tâm trạng của hắn bất ổn, có lẽ cũng chẳng muốn tâm sự gì, cũng không thích hợp để truy hỏi, dù cho anh cũng có rất nhiều nghi hoặc. “Liên quan đến Phó Thặng… Chuyện ly hôn ấy, em không muốn nói gì ư?”
“Không có gì để nói nhiều. Anh ấy là Alpha, em là Beta, yêu nhau thì kết hôn, hết yêu rồi ồn ào quá cũng chả vui vẻ gì, chờ ly hôn là tốt rồi.”
Dăm ba câu nói của Hà Viễn đã rũ sạch quan hệ của mình với Phó Thặng, Quý Bạch Thư lại cảm thấy hắn vẫn để ý chuyện này nên cũng không muốn nói quá nhiều với hắn nữa.
Quý Bạch Thư: “Sau này có tính toán gì chưa? Tiếp tục dạy học à? Nghe nói em từ chức rồi.”
Hà Viễn: “Có chút việc phải làm. Sau khi hết bận có lẽ em sẽ học Khoa học công nghệ máy tính.”
Quý Bạch Thư gật gật đầu, Hà Viễn rất có chủ kiến, luôn có thể xử lý tốt mọi chuyện, chỉ là chuyện hôn nhân giữa hắn và Phó Thặng lại không xử lý tốt.
Nhớ lại Alpha hôm qua nhìn chằm chằm họ lúc rời đi, cả lúc đưa Hà Viễn đang sốt cao đến bệnh viện thuận tiện kiểm tra toàn thân, khi nhìn thấy kết quả Quý Bạch Thư có chút hoảng sợ.
Vì Hà Viễn bị tiêm vào quá nhiều thuốc hướng dẫn nên nồng độ pheromone tiết ra vượt quá ngưỡng bình thường, bị pheromone của Alpha cấp S đánh dấu nhiều lần, từ trong ra ngoài đều bị pheromone của Alpha thấm ướt, đậm đặc đến mức khiến mọi người tưởng rằng đây là một Omega chứ không phải là một Beta không bao giờ bị ký hiệu hoàn toàn.
Đây không phải là điều bình thường với một Beta.
Quý Bạch Thư có kinh nghiệm trong nghiên cứu pheromone đại khái có thể đoán ra một, hai lại liên hệ với chuyện nửa năm trước Phó Thặng phải vào bệnh viện điều trị, cơ bản đã đoán được mâu thuẫn giữa hai người.
Đơn giản chính là tin tức tố quy định Alpha và Omega là một đôi trời sinh, còn Beta lại là một sai lầm bất ngờ.
Suy nghĩ một chút, Quý Bạch Thư vẫn chọn từ bỏ việc tiếp tục tán gẫn về đề tài này, dù sao anh cũng không có cách nào đưa ra một lời khuyên đúng đắn cho chuyện này, tuy rằng Vương Nguyên Diệu cũng là Alpha nhưng tuyến thể từng bị tổn thương không bị tin tức tố quấy nhiễu nên anh không thể dùng bản thân mình để đưa ra ví dụ cho Hà Viễn.
“Có người điều tra em rồi điều tra ra anh.” Quý Bạch Thư chọn một đề tài khá nghiêm túc để nói
Hà Viễn giương mắt: “Ai?”
“Là Nguyên Diệu phát hiện đầu tiên, bảo vệ anh và đứa nhỏ.” Quý Bạch Thư vỗ vai Hà Viễn ra hiệu hắn thả lỏng, sau đó nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn: “Những người kia nhắm vào em, Hà Viễn, em nói cho anh biết em đang làm cái gì? Em và Phó Thặng… Anh chờ em muốn rồi nói sau, nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của em, em nhất định phải nói rõ cho anh.”
Hà Viễn châm chước nói: “Là người của nhà họ Phương?”
Vẻ mặt Quý Bạch Thư nghiêm túc, “Xem ra là em biết.”
Hà Viễn: “Phương Tắc có đến tìm anh không?”
Quý Bạch Thư cau mày: “Anh ta đến tìm anh làm cái gì?”
Xem ra anh ra vẫn chưa nghĩ ra điều gì, nhưng nếu Phương Tắc tra được Quý Bạch Thư không biết có tự cảm thấy hổ thẹn hay không? Hà Viễn cười lạnh trong lòng, mà cũng đúng, Quý Bạch Thư ngay cả mặt cũng khác rồi, Phương Tắc không nhận ra cũng là bình thường, huống chi giờ đây trong lòng anh ta chỉ có Omega kia, sợ là sớm đã người vợ cũ và đứa con này của mình rồi.
Hà Viễn nhạt nhẽo nói: “Nhà họ Phương muốn thông qua em để uy hiếp Phó Thặng. Trong vụ án buôn lậu ngọc lần trước, có vài người là con cháu nhà họ Phó cũng tham dự vào, nhưng nhà họ Phó lại thoát được không tổn thất gì, hai nhà Phương, Hạ lại tổn thất nặng nề. Lúc này Phương Tắc quay về chủ trì đại cụ đương nhiên không cam lòng, muốn tìm một cách để bóp chết nhà họ Phó… Phó Thặng là trụ cột của nhà họ Phó, đả kích anh ấy có thể đánh gãy hai chân của Phó gia nên anh ta mới điều tra em.”
Quý Bạch Thư: “Nói như vậy, em bị nhà họ Phó gây phiền phức?”
Hà Viễn không lên tiếng.
Quý Bạch Thư cho rằng hắn ngầm thừa nhận, không khỏi thở dài: “Gần nhất em đừng ra ngoài nữa.”
Hà Viễn: “Chẳng mấy chốc nữa em sẽ ly hôn với Phó Thặng.”
Quý Bạch Thư: “Hai người ly hôn, không phải càng dễ để bắt em áp chế Phó Thặng hơn sao? Nói không chừng còn tra tấn em để kích thích Phó Thặng, cái gì mà đau đớn vì mất đi tình yêu, thất bại hoàn toàn —— cười cái gì?”
Hà Viễn chống hai má, hai mắt hơi cong: “Anh, anh xem nhiều phim truyền hình quá rồi đấy.”
Quý Bạch Thư trách cứ vỗ Hà Viễn một cái, ôn hòa nói: “Sáng ngày kia là ngày tốt để ly hôn, em cũng tìm một ngày trả lời Phó Lão Gia Tử đi. Nhà họ Phó quá phức tạp, hai đời nhà họ đều lặn lộn cả trong quân đội và chính trị, em còn nhỏ, ngây thơ lại lương thiện, không chơi lại đám người đó.”
Hà Viễn cười cười, có chút chột dạ sờ lên chóp mũi, chắc chỉ có Quý Bạch Thư mới cảm thấy hắn vẫn là đứa trẻ ngây thơ thiện lương tựa như bất cứ ai cũng có thể bóp chết hắn vậy.
Nhưng ngẫm lại Quý Bạch Thư nhìn ai cũng là đứa trẻ ngây thơ thiện lương, trong lòng anh ai cũng bình đẳng.
“Được rồi, không có chuyện gì thì đứng lên đi lại một chút, đợi lát nữa đi ăn cơm. Muộn chút thì nói chuyện với Tiểu Cát, cả ngày nay nó cứ nhắc em suốt.” Quý Bạch Thư đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Hà Viễn gọi anh lại, nói: “Anh, nếu như người nhà họ Phương tìm anh, dù có là ai thì anh cũng đừng để tâm.”
Quý Bạch Thư hơi kinh ngạc với thái độ trịnh trọng của Hà Viễn, ngẫm lại có lẽ bản thân cũng không có thời gian mà quan tâm mấy người xa lạ, hơn nữa Vương Nguyên Diệu cứ nhắc đến người nhà họ Phương là lại ghét cay ghét đắng, anh liền bất đắc dĩ đáp: “Biết rồi.”
Hà Viễn gãi gãi hai má, nhìn theo Quý Bạch Thư ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại, nụ cười liền nhạt đi, cảm giác thất vọng mất mát nhanh chóng ùa đến, trong đầu hắn đọng lại ánh nhìn cuối cùng của Phó Thặng, là Phó Thặng xin hắn đừng đi.
Một lúc lâu, Hà Viễn thở dài.
Khi hắn nâng mắt lên một lần nữa ánh mắt đã trở nên lạnh nhạt, Phương Tắc nhanh như vậy đã tra ra được Quý Bạch Thư, tuy có Vương Nguyên Diệu che chở nhưng vẫn khó đảm bảo ngày nào đó anh ta sẽ tìm ra chân tướng, Hà Viễn không hy vọng người nhà họ Phương trở lại làm bẩn mắt Quý Bạch Thư, cũng không hy vọng bọn họ phá hoại hạnh phúc hiện tại của Quý Bạch Thư.
Hà Viễn ra khỏi phòng Quý Tiểu Cát đã lảo đảo nhào tới, ôm lấy bắp chân của hắn, cái mông nhỏ ngúng nguẩy muốn tìm chỗ bò lên nhưng nỗ lực nửa ngày vẫn không bò lên nổi, ngẩng đầu tủi thân gọi: “Chú…”
Năm đó Quý Tiểu Cát hít phải quá nhiều khói đặc gây ảnh hưởng đến sự phát triển của tiểu não, vấn đề không lớn nhưng tứ chi khó giữ cân bằng, bù lại trí tuệ lại phát triển thông minh không kém gì cha nó.
Hà Viễn ôm lấy Quý Tiểu Cát: “Đã làm xong bài tập chưa?”
Quý Tiểu Cát nhảy nhót tưng bừng trong nhát mắt đã ủ rũ, nó rất không thích làm bài tập, rõ ràng cái gì cũng biết hết rồi, đi thi cũng được điểm tối đa nhưng vẫn phải làm bài tập.
Quý Tiểu Cát: “Đừng nói chuyện này, chú là bạn tốt nhất trong lòng con cơ mà.”
Hà Viễn: “Bớt đi. Bạn tốt nhất bây giờ của con là bạn cùng bàn đúng không?”
Quý Tiểu Cát: “Bạn cùng bàn là bạn tốt nhất trong những người bạn cùng bàn, chú là bạn tốt nhất trong tất cả những chú bạn tốt.”
“Logic ghê cơ.” Hà Viễn nói xong thì xách nó lên giao lại cho Vương Nguyên Diệu: “Bài tập còn chưa làm đâu, kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi.”
Vương Nguyên Diệu tiện tay xách Quý Tiểu Cát quay lại bàn học, mở sách vở ra nói: “Mau làm đi. Trước chín giờ tối nay mà không xong thì ba con lại thức đêm với con đấy. Con nhẫn tâm thế sao? Quý Tiểu Cát.”
Sức khỏe của Quý Bạch Thư chính là liều thuốc tốt nhất để trừng trị Ma vương Quý Tiểu Cát, tác dụng mọi lúc mọi nơi mọi trường hợp, vì vậy bé ngoan Quý Tiểu Cát nằm nhoài lên bàn vừa nghĩ linh tinh làm sao để phá hủy trường học vừa làm bài tập.
Quý Bạch Thư ở trong bếp nấu canh thuốc cho mọi người, Vương Nguyên Diệu an vị đối diện Hà Viễn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Quý Bạch Thư đang bận rộn trong bếp.
“Phương Tắc đang tìm chú.”
“Em biết.”
“Mấy chuyện hoang đường Phó Thặng làm trong khoảng thời gian này bị Phương Tắc vô tình hay cố ý lan rộng ra ngoài, hiện tại ai cũng biết Phó Thặng yêu chiều một Beta. Nhưng sau khi chú và Phó Thặng ly hôn, Phó Thặng không bảo vệ được chú nữa, khó tránh khỏi sẽ có mấy người nảy ý đồ xấu, nên tốt nhất chú nên rời khỏi thủ đô, tránh đi thì hơn, thời gian tới sẽ loạn lắm.”
“Ừm.”
Vương Nguyên Diệu cau mày, một hồi lâu sau lại thở dài: “Chuyện Phương Tắc để anh xử lý.”
Hà Viễn cúi đầu đáp một tiếng.
Vương Nguyên Diệu gõ bàn nói rằng: “Phương Cao Mân chết khiến Phương Tắc nghi ngờ chú, hắn tùy tiện để lộ ra vài tin tức nói chuyện buôn lậu ngọc bị điều tra có liên quan đến chú, đến lúc đó không chỉ một nhà họ Phương đòi mạng chú đâu.”
Hà Viễn không lên tiếng.
Vương Nguyên Diệu thấy hắn thực sự khó chơi, vô cớ đau đầu: “Phương Tắc xin lỗi Bạch Thư, hẳn là anh nên thay Bạch Thư lấy lại công bằng. Chú có thể yên tâm, Phương Tắc chủ động quy hàng đối thủ cạnh tranh của cha anh, về công về tư, anh đều sẽ đối phó với hắn. Phương Tắc trở về thủ đô, muốn điều đi lần nữa cũng không dễ.”
Hà Viễn đang ăn cơm, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Quý Bạch Thư.
Quý Bạch Thư nấu hai món canh, một là cho Vương Nguyên Diệu và Quý Tiểu Cát uống, một là nấu cho Hà Viễn tẩm bổ.
Trước đây khi Hà Viễn sinh bệnh, Quý Bạch Thư cũng thức trắng đêm để chăm sóc, vì hắn bị dị ứng với rất nhiều loại thuốc, để tăng cường thể chất mà từng có một khoảng thời gian ngày nào anh cũng nấu canh bổ dưỡng cho hắn.
Hắn được Quý Bạch Thư cứu về.
Quý Bạch Thư là anh trai, là cha mẹ, là thân nhân duy nhất của Hà Viễn.
“Anh đồng ý với em một chuyện…” Hà Viễn nhìn về phía Vương Nguyên Diệu, ánh mắt lạnh đến mức thấu xương: “Người nhà họ Phương tuyệt đối không được quay về gặp Quý Bạch Thư.”
“Không cần chú yêu cầu anh cũng sẽ làm như vậy.”
Lúc này Quý Bạch Thư đi ra, “Hai người đang tán gẫu cái gì đấy?”
Hai người kết thúc đề tài, Hà Viễn nói nhớ món ăn của Quý Bạch Thư, Quý Bạch Thư được khen ngợi cười đến cong cả mắt vui vẻ vô cùng, nhanh chóng bưng một chén canh tới cho hắn. Vương Nguyên Diệu ngồi cạnh ăn dấm không ngừng, nói mấy câu chua lét rước lấy khinh bỉ của Quý Bạch Thư, nhưng cũng thành công dời đi sự chú ý của anh.
Hà Viễn liếc mắt nhìn Vương Nguyên Diệu mặt đỏ bừng vùi mặt vào trong bát canh mà thầm trợn trắng mắt, đồ Alpha ngốc nghếch.
***
Hà Viễn gần như đã khỏi hẳn liền xác định rõ ngày đi ký thủ tục ly hôn.
Phó Thặng gầy nhom, sắc mặt tối tăm, mở trừng mắt nhìn chằm chằm Hà Viễn, phía sau là người của Phó Lão Gia Tử phái tới.
“Chắc chắn ly hôn chứ?”
Nhân viên công tác ngồi sau cửa tiếp khách hỏi, Hà Viễn lên tiếng, Phó Thặng chỉ lo nhìn Hà Viễn, nhân viên công tác không được đáp lại cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc, nhiều trường hợp một bên nhất định muốn ly hôn nhưng bên còn lại sống chết cầu xin khóc lóc đừng ly hôn.
“Có mang đủ giấy tờ không?”
Hà Viễn lấy giấy ra, Phó Thặng bên kia không hề nhúc nhích, ngược lại người theo phía sau y lại chủ động trình giấy tờ lên.
Nhân viên công tác nhìn nhiều thêm hai lần, nghĩ thầm ngay cả giấy ly hôn cũng phải để người khác mang cho, bị ly hôn cũng đáng đời.
Thủ tục ly hôn khô khan tẻ nhạt, trình đơn ly hôn, sau đó xét duyệt, cuối cùng phát giấy chứng nhận đã ly hôn. Thời gian nhận giấy ly hôn rất ngắn, nếu vợ chồng đã thỏa thuận xong có thể lĩnh giấy ngay trong ngày.
Nhân viên công tác nhận đơn ly hôn, theo trình tự hỏi nguyên nhân, ý kiến về việc ly hôn, Hà Viễn trả lời từng câu hiển nhiên vội ly hôn lắm, Phó Thặng ngậm chặt miệng không nói một lời, đều là người phía sau y đáp lại.
Nhân viên công tác từ kinh ngạc đến bất đắc dĩ, cuối cùng tức giận nói: “Anh bị bắt cóc à? Sao câu nào cũng phải để người khác trả lời cho thế?”
Câu này hấp dẫn được cái liếc mắt của Phó Thặng: “Đúng.”
Nhân viên công tác sửng sốt, nghi ngờ nhìn mấy người trước mặt.
Phó Thặng tiếp nhận ánh nhìn lom lom của người ta rồi nói: “Tôi bị bắt cóc, bị ép buộc phải ly hôn, bản thân tôi không hề muốn ly hôn.”
Dung nhan của Phó Thặng tiều tụy, hơn nữa biểu hiện bị kiểm soát quá rõ ràng, tỏ vẻ yếu đuối rất có sức thuyết phục, nhân viên công tác chần chờ, “Có cần báo cảnh sát đến xử lý không?”
Phó Thặng: “Làm phiền anh, cảm ơn.”
Nhân viên công tác theo bản năng cầm điện thoại lên, Hà Viễn nghiêng người nói: “Anh ấy đùa đấy, đều là bạn anh ấy cả. Tình cảm của chúng tôi thật sự đã không còn, cũng không có con cái không có tài sản tranh chấp, phiền anh cứ làm tiếp thủ tục ly hôn.”
Phó Thặng gọi hắn: “Hà Viễn.” Con mắt đỏ ngầu, có chút tủi thân, có chút khẩn cầu.
Hà Viễn cúi đầu gọi một cuộc điện thoại cho Phó Lão Gia Tử, người phía sau lại nói mấy câu bên tai Phó Thặng, Phó Thặng nhìn chằm chằm Hà Viễn, vươn tay muốn bắt hắn lại nhưng bị tránh thoát, mà giữa hai người lại có những người khác ngăn cản, y không có cách nào chạm vào Hà Viễn được.
Phó Thặng cầu xin hắn: “Hà Viễn, chúng ta đừng ly hôn được không?”
Hà Viễn nhìn chằm chằm đầu ngón tay.
Phó Thặng đột nhiên tránh thoát khỏi kiềm chế muốn bắt lấy tay Hà Viễn, không ngờ Hà Viễn lại phản ứng kịch liệt nhảy ra, tuy rằng rất nhanh liền nhận ra Phó Thặng không đụng tới mình rồi bình tĩnh lại, nhưng phản ứng quá khích trong giây lát ấy của hắn vẫn ảnh hưởng đến Phó Thặng, y ngây ra nhìn Hà Viễn, trên mặt toát ra vẻ khó có thể tin và khổ sở.
Y không hề biết Hà Viễn lại sợ mình đến nước này.
Phản ứng của Hà Viễn còn kích thích y hơn cả việc ly hôn.
Hà Viễn có chút lúng túng, phản ứng của hắn hơi quá đáng, trong phút chốc tự hắn cũng thấy mình lập dị, “Xin lỗi.”
Hắn nói xin lỗi, Phó Thặng nhìn qua lại càng khổ sở hơn.
Miệng Phó Thặng khép mở mấy lần, muốn nói cái gì đó nhưng y nhận ra mình chẳng nói nên lời, đầu óc rối như tơ vò, tim đau đến khó chịu, vốn còn đang thủ thế chờ đợi, ý đồ tranh thủ chút tình cảm nhưng trước ánh mắt né tránh của Hà Viễn cùng với động tác chống cự khách sáo lễ phép, bao ý định dễ dàng tiêu tán, quân lính tan rã.
“Thương lượng xong chưa?” Nhân viên công tác đột nhiên hỏi.
Hà Viễn ứng tiếng, Phó Thặng vẫn cái vẻ làm như không nghe thấy gì như trước, nhìn chằm chằm Hà Viễn không tha.
Nhân viên công tác: “Đã xét duyệt xong xuôi, không có vấn đề gì nữa, cầm giấy hôn thú đã hủy của hai người đi. Giấy ly hôn có thể lấy cùng ngày, cũng có thể hoãn mấy ngày lại nói.”
“Ngày hôm nay lấy đi.” Hà Viễn nói.
Phó Thặng thấp giọng nói: “Ngày khác được không? Giấy ly hôn có thể lấy trong một tháng, Phương Tắc đang tìm em, cho anh chút thời gian để xử lý họ, sau đó sẽ ly hôn, khi đó em cũng sẽ khá an toàn.”
“Hôm nay luôn đi.”
Phó Thặng có chút hồn bay phách lạc, nghĩ Hà Viễn phải ghét mình bao nhiêu mới muốn ly hôn ngay mà không chờ được như vậy, ngay cả một ngày cũng không kịp chờ.
Phó Lão Gia Tử nhúng tay, Hà Viễn thái độ kiên quyết, dường như chỉ mình y là người muốn níu kéo, liều mạng cũng chỉ làm người khác càng thêm chán ghét vô dụng.
“Giấy hôn thú đã hủy.”
Nhân viên công tác làm từng bước, đến bước nào báo lại bước đó, Phó Thặng nghe vào trong tai lại lạnh lẽo như bùa đòi mạng.
Tâm lý Phó Thặng sốt ruột đến hoảng loạn, nhìn nhân viên công tác soạn thảo giấy ly hôn, uổng công vô ích nhìn, không thể ra sức ngăn cản, lại quay đầu nhìn Hà Viễn, Hà Viễn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng chói chiếu lên người hắn huyễn hoặc như chỉ một giây sau hắn sẽ hóa thành làn khói rồi bay đi, lắng đọng như bụi trần, đột nhiên biến mất ngay trước mắt.
Y như bị treo lên cao chơi vơi giữa không trung, dưới chân là vách núi sâu không thấy đáy, giữa đôi chân chỉ có một sợi danh mảnh, hơi hơi dùng sức sẽ té xuống, cố tình lúc này hai bên đầu dây lại có người đang châm lửa.
“Hà Viễn…” Phó Thặng mấp máy đôi môi, thanh âm nhỏ như muỗi, “Đừng đi được không?”
Nhưng ngoại trừ ầm ầm vang vọng trong tai y thì chẳng còn ai nghe thấy nữa.
“Đây là giấy ly hôn của hai anh. Bắt đầu từ hôm nay hai anh chính thức giải trừ quan hệ hôn nhân, từ nay về sau, tự do kết hôn, không can thiệp vào chuyện của nhau.”
‘Bộp’ một tiếng, giơ tay ấn xuống, dấu mộc đỏ đóng lên đỏ bừng trên giấy ly hôn, tuyên bố bọn họ không còn là quan hệ vợ chồng nữa. Phựt’ một tiếng, hai đầu sợi dây mảnh bị đốt trụi, Phó Thặng rơi vào vực sâu không thấy đáy, cảm giác chênh vênh bị nhấn chìm, càng thêm hoảng hốt đến nỗi tứ chi vô lực, hô hấp cũng bắt đầu chậm lại, bên tai như xuất hiện ảo thính.
Hà Viễn cầm giấy ly hôn rồi đi ngay.
Phó Thặng đứng im tại chỗ cũ, kinh ngạc nhìn giấy ly hôn, mãi đến tận khi bị giục nhường chỗ y mới đứng dậy rời đi.
Người của Phó Lão Gia Tử thấy hắn không nhận giấy ly hôn, vừa định cầm lên, Phó Thặng đã đi rồi quay lại, cẩn thận từng li từng tí một tay cầm lấy giấy ly hôn cẩn thận cất vào túi áo trên ngực, lòng bàn tay ấn lên nơi ấy rồi rời đi.
***
Quá trình ly hôn không hề xảy ra sóng gió, Hà Viễn áng chừng giấy ly hôn rồi quay về nhà Quý Bạch Thư, vứt giấy ly hôn lên bàn rồi nằm bẹp xuống giường không dậy, tới tận đêm khuya hắn cũng chỉ bâng quơ một câu về việc ly hôn trên bàn ăn, Quý Bạch Thư và Vương Nguyên Diệu trong nháy mắt yên tĩnh.
Quý Tiểu Cát nhỏ người mà ma mãnh, đã biết ly hôn có nghĩa là gì, lặng lẽ đưa cho hắn gấu bông yêu thích và kẹo của mình, cũng ngoan ngoãn làm bài tập chứ không ghét nữa.
Hà Viễn ở nhà Quý Bạch Thư ba ngày bị xem như thủy tinh mong manh dễ vỡ mà đối xử cẩn thận từng chút một khiến hắn bức bối cả người, cuối cùng dứt khoát tìm một căn nhà ở bên ngoài rồi dọn ra.
Quý Bạch Thư giữ lại thất bại, Hà Viễn quyết ý dọn ra ngoài ở.
Trong nhà mới thuê đầy đủ mọi thứ, chỉ là không có sách vở cùng với những đồ vật quen thuộc như quần áo, thiết bị liên lạc và thẻ ngân hàng vẫn để ở chỗ Phó Thặng.
Hà Viễn đi báo mất giấy tờ, mở thêm một thẻ ngân hàng phụ để dùng, quần áo, thiết bị liên lạc và các thứ khác có thể mua lại, hắn không dự định quay về vì không muốn liên quan gì đến Phó Thặng nữa.
Ra ở riêng một tháng Hà Viễn thường xuyên cảm nhận được một ánh mắt rơi trên người mình, quay đầu nhìn lại thì không tìm được, có lúc nửa đêm vẫn có thể nhìn thấy một chiếc xe dừng dưới lầu, đến ban ngày lại không nhìn thấy.
Cứ kéo dài như vậy trong khoảng thời gian rất dài, Hà Viễn đành bấm số của Phó Lão Gia Tử nói lại chuyện này.
Tầm mắt, và cả chiếc xe kia không còn thấy nữa.
Ngày nào đó, Hà Viễn nhận được cuộc gọi từ một số lạ, đối phương không nói một lời, Hà Viễn alô vài tiếng mới ý thức được người bên kia là ai, vì vậy hắn cũng không nói, cuối cùng vẫn là Phó Thặng thua trận.
“Lão gia tử kéo mặt già tìm đến mấy chỗ quan hệ cũ, trong thời gian mấu chốt tìm vài nhiệm vụ ở ngoài cho anh đi làm.” Phó Thặng nói chuyện ở một đầu khác thiết bị liên lạc, “Như em mong muốn, em có thể yên tĩnh một thời gian.”
“Anh không muốn quấy nhiễu em, chỉ là có lúc nhớ em quá, không nhịn được muốn gặp em mà thôi. Chờ anh hoàn hồn đã xuất hiện ở gần em rồi. Hà Viễn, anh biết em muốn cắt đứt hẳn với anh thế nhưng em có thể… có thể đừng quá quyết tuyệt như vậy không? Ít nhất, cũng đừng nhanh như vậy, cho anh chút thời gian để thích ứng, em có thể nể mặt sáu năm tình cảm, coi như thương anh, đừng đuổi tận giết tuyệt với anh như vậy.”
“Anh không quấy rầy em, chỉ nhìn em từ xa xa, có được không?”
Hà Viễn: “Do dự thiếu quyết đoán không phải là tính cách của anh.”
“Không phải do dự thiếu quyết đoán, Hà Viễn, anh chưa bao giờ là người do dự thiếu quyết đoán.”
Hà Viễn cau mày, không hiểu lắm lời này của Phó Thặng có ý gì.
Phó Thặng ở đầu kia nở nụ cười, ngay sau đó là một tiếng ho khan tiếng sau còn nặng nề hơn tiếng trước, ho như xé họng đến nơi. Nhưng tiếng ho khan cũng biến mất rất nhanh, sau đó là tiếng ho bị bóp nghẹt lại sau khi đã rời xa thiết bị liên lạc, nếu không phải Hà Viễn thính tai có lẽ còn nghe không ra.
Hà Viễn cau mày, Phó Thặng bị cảm?
Trước đây Phó Thặng từng bị thương, trong khoang ngực lưu lại di chứng, hơi cảm sốt một chút sẽ bị ho khan.
“Không có chuyện gì, anh cúp trước đây.”
Tiếng ho bên kia đã biến mất, đến hơi thở cũng như không hề tồn tại.
Hà Viễn do dự một chút, cúp máy, hắn tiến đến bên cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, quả nhiên lại thấy một chiếc xe dừng dưới lầu, Phó Thặng đứng bên cửa xe ho đến mức không thẳng người lên được, ban công lầu hai có một nhà nuôi chó.
Con chó bị đánh thức, hướng về phía Phó Thặng sủa inh ỏi.
Có người bị đánh thức, tính tình nóng nảy liền mắng nhà nuôi chó, cũng mắng ai hơn nửa đêm rồi còn ho khan, sao không chết sớm luôn đi.
Phó Thặng vất vả lắm mới hết ho, y đứng tại chỗ mấy phút, cúi đầu, khom lưng, tóc tai không được chải chuốt, quần áo ăn mặc tùy tiện, dáng dấp suy sụp không có tinh thần.
Gió đêm rất lớn, nhiệt độ giảm xuống dưới 10°C.
Phó Thặng ngẩng đầu chuẩn xác nhìn lên nhà của Hà Viễn, Hà Viễn cũng không nhúc nhích, từ bên ngoài không thể nhìn thấy vị trí hắn đang trốn.
Phó Thặng bắt đầu hút thuốc.
Hà Viễn nhíu mày rất chặt, cảm mạo ho khan gió lạnh như vậy mà còn hút thuốc, y muốn phế luôn sức khỏe của bản thân hả? Hay là muốn dùng khổ nhục kế?
Hút xong một điếu thuốc Phó Thặng quay lại trong xe, ước chừng qua hai mươi phút ô tô mới sáng đèn rời đi.
Hà Viễn nhìn theo ô tô của Phó Thặng rời đi bỗng nhiên hoàn hồn, trong ngực nghẹn ứ đến phát đau, lúc này hắn mới nhận ra nãy giờ mình quên phải hô hấp.
Hà Viễn đỡ trán lắc lắc đầu, cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhanh chóng dịch đến ghế sô pha rồi nằm xuống để giảm bớt cảm giác không khỏe, dạo này thể lực của hắn ngày càng kém, thỉnh thoảng choáng váng đầu óc, cũng không có khẩu vị gì, chắc là mấy tháng bị nhốt trong sơn trang không được vận động nên thể chất có chút yếu đi.
Hà Viễn suy tư, có lẽ nên tìm thời gian đăng ký một lớp tập thể hình.
***
Hôm ấy Hà Viễn tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, đi ngang qua khoa sản, thoáng thấy một đôi chồng chồng đi ngang qua, trong đó người mang thai đang nhỏ giọng oán giận đầu óc choáng váng, không thấy ngon miệng, không muốn ăn, còn nói lần này là hắn đẻ, lần sau đổi thành ông chồng đi mà đẻ.
Hà Viễn kinh ngạc quay đầu lại nhìn bọn họ, mới biết hai người đều là Beta.
Beta…
Hà Viễn nhìn chằm chằm vào bụng Beta đang mang thai, bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Hắn nhớ rằng beta rất khó mang thai, tỷ lệ nữ Beta mang thai khá cao nhưng tỷ lệ nam Beta có thai rất thấp, nhất là những Beta có thiên hướng phân hóa thành Alpha, thường ở trên giường cũng là phía trên, rất ít trường hợp ví dụ về việc có thai.
Hà Viễn và Phó Thặng đã kết hôn sáu năm, không phải lúc nào cũng đeo bao, nhưng nửa năm qua đã bị ký hiệu hoàn toàn vô số lần, bị tạo ra khoang sinh sản, nhưng mỗi lần bác sĩ tới kiểm tra Phó Thặng đều là cõi lòng đầy mong đợi, thất vọng mà ra về, cho nên lâu dần đến cả Hà Viễn cũng cảm thấy tỷ lệ có thai thấp đến bằng 0, hắn không có khả năng mang thai đứa nhỏ.
Hắn nghĩ, điều đó là không thể.
Nửa năm qua bị ký hiệu nhiều lần như vậy còn không mang thai, sao ly hôn rồi lại có được chứ?
Hà Viễn thấp thỏm bất an lên mạng tra cứu dấu hiệu mang thai, những triệu chứng cơ bản bên trong đều không xuất hiện, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng thoáng buông lỏng, nhưng trong lúc kiểm tra sức khỏe hắn vẫn thần xui quỷ khiến đăng ký xét nghiệm HCG.
Xét nghiệm beta HCG là một xét nghiệm kiểm tra nồng độ beta HCG trong máu hoặc nước tiểu. Chỉ số này có thể được xem là một dấu hiệu tuyệt vời để chẩn đoán có thai sớm bởi vì nồng độ HCG tăng rất nhanh sau khi trứng được thụ tinh, thường là tăng gấp đôi cứ mỗi 48 – 72 giờ.
Làm xong nguyên bộ kiểm tra sức khoẻ đã đến buổi trưa, nhưng phải chiều mới có kết quả.
Hà Viễn dự định đi đón Quý Tiểu Cát trước, nhưng lại bị một người chặn lại ngay trước cổng trường.
Mấy bảo tiêu dáng người cao lớn chặn Hà Viễn lại, mời hắn đến quán cà phê đối diện nói chuyện.
Hà Viễn hỏi là ai, bảo tiêu dẫn đầu nói ra một cái tên.
Nụ cười vui vẻ trong mắt Hà Viễn nhanh chóng tan đi, chỉ dư lại lạnh lùng làm người sợ hãi.
Được đưa tới chỗ chỉ định, Hà Viễn lạnh lùng nhìn Omega xinh đẹp trắng trẻo, Omega lộ ra nụ cười dịu dàng mời hắn ngồi xuống, hỏi hắn thích uống cà phê gì, ăn loại bánh ngọt nào, lời nói khách sáo mà lễ độ, nhưng không muốn chủ động đi thẳng vào vấn đề.
Hà Viễn: “Vu Tử Minh, bà Phương?”
Vu Tử Minh, người vợ Omega của Phương Tắc, nghe vậy vẫn nợ nụ cười tao nhã, “Quả nhiên anh biết tôi, tôi vẫn nghĩ Quý Thường sẽ không nói gì với anh cơ đấy. Xem ra anh ta cũng chẳng có bao nhiêu khoan dung độ lượng gì cho cam, cũng sẽ oán giận chuyện chồng mình thay lòng đổi dạ với đứa em trai nhặt được… Anh ta ở sau lưng có mắng tôi là tiểu tam, tiểu tiện nhân không?”
Hà Viễn khen gã: “Cậu cũng tự biết mình lắm đấy.”
Vu Tử Minh lại cười càng thêm vui vẻ hơn, tựa hồ tin chắc rằng Quý Thường sẽ nói xấu sau lưng mình, thì ra cũng chỉ là cái loại phàm tục ghen tuông vì mấy chuyện này, gã rất hài lòng.
Hà Viễn còn nói: “Thế nhưng trước khi anh tôi bất hạnh ‘bỏ mình’ tôi lại không hề biết đến sự tồn tại của bà Phương đây.”
Nụ cười trên mặt Vu Tử Minh cứng đờ trong nháy mắt, gã trừng mắt nhìn Hà Viễn đang trào phúng cười, chậm rãi xệ mặt xuống, không cảm xúc nhìn hắn.
“Phương Cao Mân là do anh hại chết ? Vụ án buôn lậu ngọc của nhà họ Phương cũng là do anh chọc ra?”
“Phương Tắc đúng là không chút đề phòng cậu.”
Vu Tử Minh hất cằm lên: “Bởi vì tôi là vợ Phương Tắc.”
Gã đánh giá Hà Viễn, lại nói: “Nhưng tôi cũng không ngờ anh có thể gả cho Phó Thặng đấy, hai anh em các người đúng là có thiên phú ở mặt này. Có phải cái đám Beta các anh có máu câu dẫn đàn ông từ trong xương đúng không?”
Không đợi Hà Viễn tỏ thái độ, Vu Tử Minh cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, dù gì Beta cũng bị bỏ rơi sau khi đã chơi đủ mà, nhưng dựa vào cách này để vượt qua khoảng cách giai cấp kể ra cũng không thiệt thòi.”
Tâm trạng Hà Viễn vẫn bình thường, không bị chọc giận, nhìn về phía camera theo dõi, cúi đầu, thấp giọng nói: “Tôi điều tra được, hai ngày trước khi biết quán bar bị cháy, ai đó đã buộc quán bar của Quý Thường ngừng kinh doanh thời vụ với danh nghĩa là chưa đảm bảo an toàn cháy nổ, sau đó bị một đám lưu mang ăn trộm thiết bị chữa cháy đi. Cùng ngày xảy ra hỏa hoạn, Quý Thường nhận một cú điện thoại, sau đó tinh thần uể oải suy sụp, tâm trạng bất ổn, mới có thể phát sinh xưng đột với lũ người Phương Cao Mân, sau đó phát sinh hỏa hoạn —— “
Dừng một chút, Hà Viễn giương mắt nhìn Vu Tử Minh: “Đình chỉ quán bar, sớm mang thiết bị chữa cháy đi, cố ý kích thích tinh thần Quý Thường, giật dây đám Phương Cao Mân gây phiền phức… Đều là cậu làm.”
Vu Tử Minh mỉm cười: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, lúc đó tôi đã đính hôn với Phương Tắc, không cần thiết phải đối phó với một kẻ đánng thương đã bị vứt bỏ.”
Sau một khắc, gã lại làm khẩu hình miệng với Hà Viễn ‘Là tôi làm đó, thì đã sao’.
Được chính mồm xác nhận, trái lại Hà Viễn rất bình tĩnh.
Hắn đồng ý với Vương Nguyên Diệu không đối đầu chính diện với Phương Tắc là vì ngay từ đầu mục tiêu của hắn đã không phải là Phương Tắc, mà là người vợ Omega của anh ta Vu Tử Minh.
Hà Viễn luôn ân oán rõ ràng, Phó Gia Tịnh thấy chết mà không cứu cũng là có nguyên nhân nên hắn hủy diệt sự nghiệp của Phó Gia Tịnh.
Hạ Tinh Văn là đồng lõa, nên phải ngồi tù.
Phương Cao Mân và Vu Tử Minh đều là hung thủ giết người, nên đền mạng.
Phương Tắc chỉ là phụ tình Quý Thường, tội không đáng chết, nên đau đớn vì mất đi tình yêu, cả đời sống trong lao tù thống khổ, vợ và em ruột đều phạm tội vì anh ta, vì anh ta mà chết, anh ta cũng nên vì thế mà hối hận suốt quãng đời còn lại.
Người nhà họ Phương, cũng phải vì hành vi dù cố ý hay vô tình đổ thêm dầu vào lửa mà phải hối hận.
Hà Viễn nắm xương ngón tay, mặc cho Vu Tử Minh hung hăng cười đắc ý, ở trước mặt hắn không một tiếng động châm chọc Beta si tâm vọng tưởng, nói người có thân phận gì thì nên ở đúng chỗ dành cho mình, đừng cả ngày mơ mộng những chuyện không thể.
Những câu nói này vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, Hà Viễn không để ở trong lòng, chỉ hờ hững nghĩ những chuyện khác.
Chuyện làm ăn buôn lậu ngọc của nhà họ Phương hai lần bị chém đứt, Phương Cao Mân bị đâm đến nát bét, Phương Tắc chỉ có thể mang theo vợ con trở về, tự mình chém đứt cánh tay đổi lấy một con đường sống cho nhà họ Phương.
Sau đó anh ta tiếp tục điều tra, tuyệt đối không thể bỏ qua cho người đã hãm hại nhà họ Phương.
Anh ta điều tra ra Hà Viễn, sau đó phát hiện ra quan hệ của hắn và Quý Thường, thả một số chuyện hắn từng làm hoặc chưa làm ra ngoài, lợi dụng cơn giận của người khác để trả thù Hà Viễn, tiếng gió này cũng truyền tới tai Vu Tử Minh.
Nhưng chỉ cần một ngày Hà Viễn không ly hôn với Phó Thặng thì sau lưng hắn vẫn là nhà họ Phó, mà trong cái thủ đô này không một ai dám trắng trợn trả thù nhà họ Phó cả, Vu Tử Minh cũng không ngoại lệ.
Lửa giận của những kẻ đó không có chỗ trút, trừ phi Hà Viễn và Phó Thặng ly hôn.
Như hắn sở liệu, Vu Tử Minh xuất hiện.
Hết chương 13.
Editor: Đây là một bộ truyện hết sức công bằng, bỏ qua giới tính thứ hai ABO thì mọi người đều là đàn ông, đều có quyền tranh đấu :)) Omega không bị bó buộc bởi quá nhiều nguyên tắc, nhưng nó lại phản ánh một thế giới tình yêu bị chi phối bởi pheromone, một thế giới A và O đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn còn B chỉ là ngọn cỏ ven đường không có quyền mưu cầu hạnh phúc. Là câu chuyện các nhân vật phải đấu tranh giành giật, vượt lên cả thiên tính để biết được thế nào mới là một tình yêu đúng nghĩa.