" Em đồng ý yêu cầu của tôi," anh nói, " Tôi liền nghe theo em."
Lộ Vô Khả biết ngay anh không có làm người tốt như vậy mà, hỏi anh: " Yêu cầu gì?"
Thẩm Ngật Tây đem chân thả xuống dưới: "Hiện tại chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ rồi lại nói."
Lộ Vô Khả thu hồi ánh mắt, đi qua trước người anh.
Nam sinh vóc người rất cao, từ trước mặt anh đi qua, ánh nắng ngoài cửa sổ bị anh che hơn phân nửa.
Tầm mắt Thẩm Ngật Tây vẫn luôn dừng ở trên gương mặt cô.
Lộ Vô Khả không nâng mắt, nhanh đi qua.
Thẩm Ngật Tây tay bỏ túi, đứng chỗ đó, nghiêng đầu nhìn cô đi ra ngoài phòng học.
Bị một cô gái quản.
Này mẹ nó vẫn là lần đầu tiên.
Lộ Vô Khả từ phòng học đi ra ngoài đã lâu.
Thẩm Ngật Tây bật cười, từ cửa sau phòng học rời đi.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
- ---------------
Ngày đó giữa trưa Lộ Vô Khả với A Thích hẹn nhau ăn cơm trưa.
A Thích vẫn luôn không thích ăn ở căn-tin lắm, ngại cơm khó ăn sàn nhà còn dơ, liền lôi kéo Lộ Vô Khả ra tiệm ngoài trường ăn.
Kinh doanh quán ăn mở gần trường học rất phổ biến, học sinh sau khi lên đại học sẽ không mỗi ngày quy quy củ củ đi căn-tin trường ăn cơm, luôn ra bên ngoài tìm chút đồ ăn uống, giống A Thích người này chính là một trong số đó, thật sự chú ý việc cái bụng được lấp đầy, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài.
A Thích hôm nay muốn ăn mì sợi, dẫn Lộ Vô Khả đến tiệm mì Lan Châu.
Lúc này mọi người vừa tan học đi kiếm ăn, trong tiệm không còn chỗ ngồi, cũng may A Thích bình thường hay mở mồm cùng người giao tiếp, thường xuyên tới chỗ này ăn cơm cùng chủ quán qua lại liền quen biết, trên lớp học được nửa buổi nhắn tin cho ông chủ, bảo ông giữa chỗ cho các cô.
Hai người gọi hai tô mì sợi và một ít đồ ăn kèm, A Thích ăn rất nhiều nên chút đồ ăn này không sợ ăn không hết.
Lúc ăn cơm miệng A Thích cũng không im lặng được, vừa ăn vừa nói chuyện, có thể là từ buổi sáng cô nàng gặp phải chuyện gì đó nói gần đây cô nàng thấy một nam minh tinh rất tuấn tú, quyến rũ mới nổi lên.
Hai người ăn đến một nửa ngoài ý muốn gặp người quen.
Tưởng Thanh hẳn là với bạn cùng nhau tới, ba nữ sinh từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
A Thích nhìn các cô, mặt đầy nghi hoặc: "Tưởng Thanh từ khi nào có bạn thân vậy?"
Trước khi cùng các cô chào hỏi, Tưởng Thanh thấy các cô chào hỏi trước, không biết tại sao, thoạt nhìn cô ấy giống như không được vui cho lắm, khóe miệng gượng gạo cười.
Không biết cô ấy cùng hai nữ sinh kia nói gì đó, hai nữ sinh hướng các cô liếc mắt, rồi đi đến quầy.
Tưởng Thanh hướng bên này đi tới: "Các cậu hôm nay cũng tới chỗ này ăn cơm?"
A Thích gật gật đầu, hướng quầy bên kia hỏi: "Đó là bạn cậu sao?"
Tưởng Thanh hướng bên kia nhìn, lại thu hồi tầm mắt, gật đầu cười cười: "Đúng vậy, bạn học cao trung."
Tưởng Thanh tính cách không tệ, với ai cũng đều hợp, nhưng cũng vì như vậy, bình thường bên cạnh cô ấy thật sự không có đến một người bạn thân thiết.
Cho nên A Thích mới có thể cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa Tưởng Thanh bình thường sẽ không ra bên ngoài ăn cơm, thời gian cô ấy đều dùng để học tập.
Tưởng Thanh cùng các cô nói chuyện xong liền hướng chỗ hai cô bạn đi qua.
A Thích cắn cắn đũa nhìn bên kia, nói: "Kỳ thật bên cạnh Tưởng Thanh có một hai người bạn thân cũng tốt, tuy rằng luôn cảm thấy cậu ấy nói nhiều hơn cậu một chút, nhưng thật ra rất là hướng nội."
Không biết làm sao có thể giao tiếp ngôn ngữ với người hướng nội, chỉ có thể tự mình cảm nhận ra.
Lộ Vô Khả lúc này mới hướng đến bên kia nhìn qua.
Chỉ là lơ đãng thoáng nhìn, lại nhận ra một người bên trong.
Mấy ngày hôm trước nữ sinh kia theo đuổi Thẩm Ngật Tây cư nhiên lại là bạn Tưởng Thanh, nữ sinh kia nhìn vẫn là điềm đạm nhỏ nhẹ, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt.
Cũng không biết là vì bị Thẩm Ngật Tây từ chối hay là thân thể không thoải mái.
Lộ Vô Khả thu hồi ánh mắt.
A Thích hỏi cô: "Nhận ra ai à?"
Lộ Vô Khả lắc đầu: "Không quen."
A Thích cuốn mì vào đũa bỏ vào miệng: "Thật ra mình có nhận ra một người."
" Thấy không?" cô ấy chỉ chỉ, "Người mặc váy trắng, lớn lên còn rất xinh đẹp, cậu ta mỗi ngày hay chạy đến lớp mình, theo đuổi Thẩm Ngật Tây, có điều hình như gần đây không có đến nữa."
Nói đến chỗ này A Thích lại bắt đầu nghi hoặc: "Có điều lần trước Thẩm Ngật Tây cùng bạn gái chia tay là từ khi nào nhỉ, sao gần đây cũng không nghe được một chút tin đồn gì cả, lại không thấy bên người hắn có cô gái nào, kỳ lạ."
Lộ Vô Khả tay đang lấy ly nước dừng lại.
A Thích hoàn toàn không phát hiện.
Cũng không biết cách đây bao lâu, cô ấy còn cùng Lộ Vô Khả đánh cược, nói Thẩm Ngật Tây không tới một tuần sẽ có bạn gái mới bên cạnh.
Kết quả hiện tại không biết đã qua bao lâu rồi.
Nếu không phải hôm nay nhắc tới A Thích thiếu chút nữa đã quên chuyện này.
Cô ấy nói: "Lộ Vô Khả, mình cư nhiên còn nợ tiền cậu."
Lộ Vô Khả không rõ nguyên do, A Thích đem chuyện này kể lại cho cô, cuối cùng nói: " Cửa sổ kỳ này của Thẩm Ngật Tây khá dài."
Lộ Vô Khả nghe xong không nói gì, chỉ yên lặng ăn mì.
Đều nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lộ Vô Khả cùng A Thích hai người ăn cơm đều rất chậm, hai người ở trong tiệm một hồi lâu mới từ bên trong bước ra đi về.
A Thích vừa xoa xoa bụng nói phải về ký túc xá ngủ thật ngon, đã bị một cuộc điện thoại của chủ nhiệm câu lạc bộ gọi đến.
Lộ Vô Khả chỉ có thể một mình về ký túc xá.
Kết quả trở về ở dưới ký túc xá gặp Thẩm Ngật Tây.
Anh đang đứng dưới gốc cây, châm điếu thuốc.
Đây là ký túc xá nữ có đông nữ sinh nhất, ký túc xá đều có người ra vào, có mấy người đi ngang qua anh đều lưu luyến mà quay đầu nhìn lại
Thẩm Ngật Tây giống như không nhìn thấy, bật lửa nhét lại trong túi.
Ánh mắt Lộ Vô Khả từ trên người anh rời đi, lập tức đi vào ký túc xá.
Mấy nữ sinh đi thoáng qua bên người nói bạn nam này thật đẹp trai, có nữ sinh táo bạo hơn nghĩ muốn đi đến xin số điện thoại.
Thẩm Ngật Tây người này đến chỗ nào đều thực khiến cho các bạn nữ yêu thích.
"Em cho là tôi mù đúng không, Lộ Vô Khả."
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giọng điệu không nhanh không chậm.
Lộ Vô Khả dừng chân.
Lời kia nói ra nghiêm túc có tác dụng, đây là lần đầu tiên anh kêu tên cô.
Thẩm Ngật Tây đã đi tới bên cô.
Lộ Vô Khả không đi nữa, anh đứng lại trước mặt cô, hỏi: "Giữa trưa không đi căn-tin ăn cơm sao?"
Lộ Vô Khả vừa nghe anh hỏi lời này liền biết anh giữa trưa đi: "Anh đi à?"
Thẩm Ngật Tây không trả lời cô đi hay không đi, cười cười không có ý kiến.
Anh đem thuốc lá từ trên miệng xuống, nói sang chuyện khác: " Tôi nghĩ ra yêu cầu rồi."
Lộ Vô Khả sửng sốt mới phản ứng lại là chuyện buổi sáng.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm cô.
"Không có gì, chỉ có một cái thôi."
"Không được trốn tránhtôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT