Bước đi được một đoạn, Họa Mục Tiên cõng Cẩn Dục Lăng trên lưng có chút khó khăn. Nếu không phải thân thể đã được cải tạo và đang trong quá trình tu luyện, một đứa trẻ 7 tuổi như Họa Mục Tiên lại cõng một người đàn ông trưởng thành quả thật hơi quá sức.


Lưỡng lự một hồi, thay vì đưa Cẩn Dục Lăng lập tức trở về Ma giáo, Họa Mục Tiên lại muốn đợi y tỉnh dậy rồi cùng đi. Không hiểu sao, hắn rất, rất muốn ở riêng bên cạnh Cẩn Dục Lăng.


Không kẻ dòm ngó, không người quấy rầy.


Một không gian chỉ có bọn họ.


Họa Mục Tiên một khi đã quyết định liền không đắn đo, chần chừ, hắn mang người mình thầm mến đi sâu vào khu rừng tràn ngập bẫy rập và quái thú. Những thứ này không có tác dụng với người của Ma giáo, nên Họa Mục Tiên cũng không quá bận tâm mấy thứ lặt vặt đó. Hắn nhanh chóng tìm ra một hang động bị rong rêu bao phủ, trong Ma giáo chưa từng có ai nhắc đến chỗ này.


Họa Mục Tiên nhíu mày trầm tư, hang động này một cái bẫy chăng? Hay một địa đạo chứa đựng bảo vật kho báu?


Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn bước vào hang động tối tăm.


Linh cảm của Họa Mục Tiên mách bảo, nơi này nhất định phải đi vào.


Bộp.


Họa Mục Tiên lựa một chỗ không quá gồ ghề đặt Cẩn Dục Lăng xuống, bản thân lại ngồi đối diện với y.


Lần đầu tiên, hắn mới có thể ở gần Cẩn Dục Lăng tới như vậy. Y tựa như thần tiên không thể chạm tới, cao thượng và thánh khiết. Dù y có tu ma, có cùng kẻ khác song tu, thì hắn vẫn cảm thấy y không bao giờ có thể bị vấy bẩn.


Dù chỉ là hài tử, nhưng khả năng quan sát của Họa Mục Tiên rất nhạy bén.


Hắn có thể nhận ra cái người tên là Cẩn Dục Lăng kia chưa từng để ai khác vào mắt, ngoại trừ Đình Yên Tâm thì ôn nhu chăm sóc, Ma Thiên Tôn thì kính cẩn thận trọng, tất cả những người khác đều bị y lạnh nhạt đối đãi. Mà với Họa Mục Tiên hắn... y...


Lộp cộp...


Tiếng vang chợt vọng ra từ sâu bên trong hang động, dòng suy tư của Họa Mục Tiên bị đánh tan, hắn tăng lên cảnh giác.


Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi vào hang động, một quả cầu màu trắng từ từ lăn ra tới chân của Họa Mục Tiên.


Bên trong cất chứa đồ vật sao?


Họa Mục Tiên hơi kinh ngạc, bất quá để Cẩn Dục Lăng ở bên ngoài hắn không cảm thấy an tâm. Còn chưa biết bên trong kia chứa gì đâu...


Vẫn là đợi Cẩn Dục Lăng tỉnh dậy trước.


Họa Mục Tiên đỡ người Cẩn Dục Lăng xuống dựa vào vách đá, bản thân cũng ngồi đối diện rồi hồi phục linh lực.




"Ưm..." Trầm Lăng nặng nề mở mắt, đầu óc như bị quay cuồng khiến cho cậu khó chịu không thôi.


Chuyện đã xảy ra?


"Ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi!" Họa Mục Tiên vui mừng lao về phía Trầm Lăng.


"Ngươi..." Trầm Lăng xanh mặt, vì sao Họa Mục Thiên lại ở đây chứ?


A, đúng rồi, cậu đã bị Ma Dục Phi dùng hành dược bắt cóc...


May quá... cậu thật sự không muốn làm nam sủng chút nào đâu!


Họa Mục Tiên thấy gương mặt của Trầm Lăng hết xang lại trắng, bàn tay hướng về phía cậu toan xem nhiệt độ trên trán.


Trầm Lăng hoảng hốt, theo phản xạ tránh né bàn tay của Họa Mục Tiên, bầu không khí trở nên vô cùng trầm mặc và xấu hổ. Cậu ho nhẹ che dấu thất thố của mình ''Ừm, ngươi là Họa Mục Tiên phải không? Ta sẽ nhớ sự trợ giúp lần này của ngươi, ngươi có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì nằm trong khả năng của ta.''


Nhớ tới nhân vật nữ phụ Ma Dụ Phi, Trầm Lăng nhịn không được oán hận cùng buồn bực. Thật không ngờ nàng ta lại dùng Mê hành dược lên người cậu, việc này chẳng giống trong nguyên tác tí nào. Và còn...


Trầm Lăng thoáng nhìn Họa Mục Tiên bên cạnh, trong lòng tràn ngập nghi ngờ và tò mò, hắn làm cách nào mà cứu được cậu từ tay Ma Dục Phi thế nhỉ? Không phải Họa Mục Tiên chỉ vừa mới 7 tuổi thôi sao?


''Lăng ma tôn...'' Họa Mục Tiên ánh mắt mê muội nhìn thẳng về phía cậu, giọng nói run run hỏi lại một lần ''Ngài... ngài nói thật chứ? Bất kỳ thứ gì?''


''Đương nhiên.'' Trầm Lăng nghiêm túc gật đầu. Tại sao Trầm Lăng lại có cảm giác bất an thế này, quá mức dị thường...


Lồng ngực của Họa Mục Tiên vang mạnh từng nhịp đập, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn bình thường. Đây sẽ là bước ngoặc mối quan hệ giữa bọn họ sao?


Thời gian như ngừng lại một lần nữa, từng hình ảnh, từng thanh âm khắc sâu vào linh hồn.


Đó là một sự luân hồi.


''Vậy...


Ngài có thể làm phụ thân của ta?''


Trầm Lăng sững sờ nhìn gương mặt đầy khát vọng cùng mong chờ của Họa Mục Tiên, miệng lưỡi như nếm phải thứ tư vị đắng chát, chua xót. 


Quả nhiên... dù có cố gắng thay đổi mọi thứ như thế nào đi chăng nữa, thì có một số chuyện nhất định phải xảy ra.


''Nếu đó là điều ngươi muốn...'' Trầm Lăng thở dài sầu não, hoàn toàn không tình nguyện đáp lại ''Được thôi, từ bây giờ ngươi sẽ là nhi tử của ta, Họa Mục Tiên.''


''V... vâng!'' Họa Mục Tiên kích động ôm chầm lấy người trước mặt, dung nhan xinh đẹp đỏ ửng lên mang theo hạnh phúc và mừng rỡ khó tả. Hắn nhẹ giọng thủ thỉ bên tai Trầm Lăng, tựa như thanh âm của đường mật tan chảy ngọt lịm ''Phụ thân.''


Tim Trầm Lăng đập mạnh một nhịp, bỗng nhiên cảm thấy hài tử này cũng không quá đáng sợ như trong tiểu thuyết. Chỉ cần cậu dạy dỗ hắn thật tốt thì sao Họa Mục Tiên có thể tuyệt vọng và hắc hóa tới mức hủy diệt thế giới chứ?


Bỗng nhiên trong đầu cậu xuất hiện âm thanh quen thuộc đã lâu chưa nghe của hệ thống:


[Độ hoàn thành nhiệm vụ: +5%


Mở ra nhiệm vụ phụ 1: Tìm kiếm bí tịch Huyết Hải Thiên Ma cho nam chủ.]


"..." Trầm Lăng đen mặt, không phải nhiệm vụ chính của hệ thống buộc cậu phải trở thành nhân vật quang hóa sao? Một khi 'phụ thân' quang hóa, vì sao 'hài nhi' lại đi tu luyện bí tịch tà môn như vậy chứ?


Họa Mục Tiên không chú ý tới vẻ mặt phong phú của Trầm Lăng, hắn tươi cười hớn hở lôi kéo tay cậu đi sâu vào hang động "Phụ thân, bên trong này hẳn là có chứa bảo vật phi phàm, chúng ta vào trong xem thử được không?"


"..." Trầm Lăng câm lặng lần hai, cậu không nghĩ rằng... nhiệm vụ phụ nhanh như vậy sắp hoàn thành.


Khi nghe được chính miệng nam chủ gọi mình là phụ thân cực kì tự nhiên, khóe môi Trầm Lăng chợt co rút.


Hào quang Mary Sue đây sao?


Trầm Lăng cũng không dám chắc hang động này chính là sơn động được nhắc đến trong tiểu thuyết, nhưng dựa vào nhãn lực của nam chủ, không phải là không có khả năng.


Nguyên tác tiểu thuyết vốn đã rối loạn, nên thay đổi thêm nữa cũng chẳng vấn đề gì.


Trầm Lăng gật gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Họa Mục Tiên bước sâu vào hang động, tay còn lại thì cầm ngọc phát sáng chiếu rọi tầm nhìn.


Họa Mục Tiên đi bên cạnh chưa tắt đi nụ cười trên môi, tựa như một hài tử phát hiện ra đồ chơi yêu thích nhất và giữ chặt lấy không buông. Nhiệt độ ấm áp truyền từ lòng bàn tay của Trầm Lăng đã xóa tan mọi ủy khuất và ghen tị trước đó của hắn.


Ma Dụ Phi thì sao?


Đình Yên Tâm thì sao?


Tất cả những người khiến Cẩn Dục Lăng để mắt đến đều sẽ biến mất thôi.


Y chỉ cần nhìn hắn đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play