Phú Tiểu Cảnh nghĩ mình gợi ý quá rõ nhưng Cố Viên chỉ nhìn cô.

Mấy hôm nay Cố Viên chỉ ngủ được hai ba tiếng mỗi ngày, thực tế thì dù bận đến mấy anh chỉ có thể ngủ được năm sáu tiếng, nhưng cho dù không ngủ được thì ban ngày anh cũng không thấy mệt. Anh không thể không nghĩ đến Cố Trinh, khi Cố Trinh phát bệnh, ông tràn đầy năng lượng, không bao giờ thấy mệt.

Anh ngủ không được thì lật từng trang giấy nháp cũ Cố Trinh để lại, từng trang từng trang, bản nháp do Tập Lâm gửi cho anh khi xưa. Anh định đem bản nháp cho người sửa sang lại, sau đó quyết định mình tự làm. Hầu hết giáo sư nghiên cứu lý thuyết toán học phân tích đều đã nhận được email của Cố Viên. Email về quá trình chứng minh của Cố Trinh, cuối email, Cố Viên hy vọng nó sẽ hữu ích cho nghiên cứu của họ. Anh hy vọng Cố Trinh có thể để lại gì đó đời. Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng, mấy năm qua, anh vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi tích cực nào.

Trước kia anh từng nghi ngờ mình mắc bệnh nên sẽ hẹn với bác sĩ, nhưng lần này thì không, mặc dù Cố Viên có bận nhưng vấn đề chính anh biết là mình sợ. Trước đây anh không sợ hãi về căn bệnh này, anh sống đã đủ, cho dù có chết ngay thì không có gì tiếc nuối, không có vướng bận. Mặc dù tình cảm anh dành cho mẹ đã cạn kiệt, anh vẫn lập một quỹ ủy thác cho bà, lúc bà tiêu tiền có thể sẽ nhớ đến anh. Thời niên thiếu, anh vì thiếu tình yêu của mẹ mà luôn buồn rầu, nhưng nếu thật sự yêu anh thì với anh đó cũng là gánh nặng, anh không thể bệnh, cũng không thể chết.

Hiện giờ có Phú Tiểu Cảnh, anh nhận ra rằng mình không dám mắc bệnh.

Phú Tiểu Cảnh kéo tai anh, cúi đầu lặp lại: “Hôm nay em không tô son.” Thấy Cố Viên không đáp, cô ôm mặt Cố Viên, áp trán vào môi anh, như thể anh đang hôn cô, rồi lại đổi trán thành mắt, mũi, cô có thể nghe tiếng nhịp tim anh nhưng anh không làm gì cả. Tay cô luồn vào tóc anh, hôn lên mặt anh tỉ mỉ từng chút một.

Ghế ngồi Phú Tiểu Cảnh được hạ xuống, mặt Cố Viên đè đến, giọng anh ngày càng trầm, “Ghế này có vẻ không phải là nơi tốt, nhưng nếu em kiên quyết thì anh sẵn lòng phối hợp với em.” Mắt Phú Tiểu Cảnh mở to, hình như nhận ra chuyện gì nên giãy giụa ngồi dậy, “Tới giờ ăn rồi.”

Cố Viên đỡ vai cô, cụng vào trán cô, “Em ấy.”

Phú Tiểu Cảnh cứ thích vươn móng vuốt ra trêu anh, đến lúc thật sự nhận ra nguy hiểm thì lập tức rụt về.

“Có phải em nên rụt rè chút không? Bây giờ làm như em đang đùa giỡn lưu manh anh vậy đó.” Phú Tiểu Cảnh vuốt lại mái tóc Cố Viên bị cô làm rối bù, “Đi ăn trước nha, em làm nhiều món anh thích lắm.”

“Em có nói việc về nước với mẹ chưa?”

“Dạ chưa.”

“Em không định về sao?”

“Về.” Sợ Cố Viên không vui, Phú Tiểu Cảnh nói thêm, “Em sẽ không đến New Haven nữa, em sẽ học tiến sĩ ở New York. Như vậy chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày.”

Cố Viên im lặng.

Phú Tiểu Cảnh nói thêm: “Gần đây anh rất bận, em biết anh không có thời gian làm báo cáo xét nghiệm nên em làm xong rồi, tối nay anh đưa cho mẹ xem.”

“Em định giấu bà bao lâu? Cả đời?”

Phú Tiểu Cảnh không ngờ Cố Viên lại phản đối: “Em không muốn mẹ vì một rủi ro không rõ mà lo lắng ngày đêm. Trước đây không phải anh đã đồng ý sao?”

“Nếu một ngày nào đó anh phát bệnh thì sao? Em có tính toán gì không?”

“Báo cáo này đưa cho mẹ em trăm lại mà không có một cái hại. Không có báo cáo này, cho dù anh khỏe mạnh cả đời thì mẹ vẫn luôn lo lắng.” Phú Tiểu Cảnh nhìn chăm chú vào mắt anh, “Bất kể thế nào, em đều ở bên anh. Không phải vì anh cần em, mà vì em cần anh. Mấy đêm nay em luôn suy nghĩ, không có anh, em thật sự không biết phải làm sao.”

Phú Tiểu Cảnh lại bắt đầu bộc bạch lòng mình với Cố Viên.

Những ngày này, Cố Viên ngày càng không lạc quan về tương lai, anh luôn muốn thu ánh mắt mình lại không nhìn đến xa xôi.

“Nếu vậy thì đừng đi. New York có nhiều chủ đề nhân loại học xã hội, ngay ở Manhattan đã có rất nhiều chủ đề có thể thực hiện, em thiếu kinh phí thì cứ tìm anh. Anh chính là tài nguyên của em. Em còn trẻ, hoàn toàn có thể thử sức ở lĩnh vực khác, không chừng lại phát hiện được điều phù hợp hơn.”

“Nhưng em đã đồng ý rồi.” Phú Tiểu Cảnh có thể tưởng tượng được ngày tuyệt vời nhất chính là ngày có thể tiếp tục học mà không cần lo lắng bằng cấp. Mà khi Cố Viên thật sự đưa ra lựa chọn cho cô, cô lại do dự. Cô không muốn sự nghiệp và tình yêu ràng buộc vào nhau, huống hồ cơ hội lại đang ở ngay trước mắt.

Cố Viên không khăng khăng mà chỉ ôm mặt cô: “Anh chỉ nói một đề nghị với em, nếu em không muốn thì quên đi. Anh sẽ nghĩ lại chuyện báo cáo, đừng vội đưa cho mẹ em. Nếu lỡ bị bại lộ thì sẽ phản tác dụng, mẹ em sẽ nghĩ anh xúi giục em.”

“Thật ra mẹ không phải đối chúng ta, bà chỉ cảm thấy chúng ta quá nhanh. Nhưng mà em không thấy nhanh chút xíu nào.”

Cô muốn đợi xác định được quan hệ với Cố Viên thì về nước, Phú Văn Ngọc chưa đến thì Cố Viên như không chờ đợi được muốn kết hôn với cô, nhưng hiện giờ anh như quên mất việc cầu hôn này. Nếu bây giờ anh cầu hôn, chắc chắn cô sẽ đồng ý.

Cố Viên tựa như không hiểu ám chỉ của Phú Tiểu Cảnh, lấy bốn tấm vé đưa cô.

“Trời ơi! Không phải chứ! Berlin Philharmonic!” Phú Tiểu Cảnh trừng mắt thật to, “Anh lấy được khi nào vậy? Mấy ngày trước vé bán hết rồi mà?”

“Ngày mai mọi người có thời gian không?”

“Có! Chắc chắn là có rồi! Mẹ em sẽ rất vui đó.” Dù Phú Văn Ngọc không phân biệt được ban nhạc đỉnh cao với ban nhạc bình thường khác nhau thế nào, nhưng Phú Tiểu Cảnh vẫn muốn mời mẹ nghe hòa nhạc thật hay.

+

Trên bàn ăn, để che giấu nhiệt tình với Cố Viên, Phú Tiểu Cảnh phải gắp thức ăn cho bà ngoại, mẹ trước rồi mới gắp cho Cố Viên.

Phú Văn Ngọc không nhịn được, nhắc Phú Tiểu Cảnh: “Đồ ăn trong chén mẹ chất thành núi rồi, đừng có gắp cho mẹ nữa.”

Phú Tiểu Cảnh chớp mắt, lại gắp cà tím cho bà ngoại, “Bà ngoại, bà nếm coi con nấu thế nào?” Nói rồi lại nhanh như chớp gắp cho Cố Viên một miếng.

Cố Viên rất hợp tác, ăn hết mấy món Phú Tiểu Cảnh gắp cho.

Ăn được nửa chừng, Cố Viên hỏi lịch trình của Phú Tiểu Cảnh.

“Em định đưa mẹ tới thăm mấy trường Ivy League ở miền Đông trước. Mất tầm mười ngày để tham quan. Ngày mai bọn em lái xe đi New Jersey.” Nói rồi Phú Tiểu Cảnh lại múc cho Cố Viên muỗng canh.

“Lịch trình dày đặc quá sợ sức khỏe bà ngoại không chịu nổi. Bên Hampton nhà anh đang để không, sao không đến đó ở vài ngày trước rồi tính toán lại. Bây giờ là hè, trên biển có không ít người chơi, tắm nắng cũng có lợi cho sức khỏe người lớn tuổi.” Cố Viên không hỏi Phú Văn Ngọc mà nhìn bà ngoại, “Để ngày mốt Tiểu Cảnh đưa bà đi được không? Gần đây cháu bận nên không thể đi cùng được ạ.”

Bà ngoại lập tức cười nói: “Cháu mời người hướng dẫn kia rất tốt, bà còn chưa biết nên cảm ơn thế nào đây. Sức khỏe bà ổn, cho nên cháu không cần lo. Nhà kia của cháu trước mắt ta không đi, đợi cháu rảnh rỗi thì bà ngoại qua đó nấu cơm cho cháu.” Bà ngoại biết rõ nguyên tắc, dù sao cũng chưa phải là người một nhà, không thể lợi dụng người ta được. Nói rồi bà nhìn Phú Văn Ngọc, mặt hiện rõ vẻ “Thấy chưa, mẹ có làm con mất mặt không.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play