“Mẹ với ngoại em về đây ở, chỉ có một cái giường thì không đủ, em đặt giường thêm chưa?”
Cố Viên nhìn căn phòng nhỏ này, bếp, phòng ngủ, phòng khách đều trong một không gian, ba người cũng có thể ở tạm, nhưng mà chắc chắn không thoải mái. Phú Văn Ngọc trông không giống người thích tiết kiệm những việc thế này, rõ ràng là bà đang đề phòng anh.
Nghĩ vậy, Cố Viên bật cười, lấy viên kẹo cao su cho vào miệng, trước đây anh không có thói quen ăn kẹo cao su, thói quen này chỉ bắt đầu từ khi gặp Phú Tiểu Cảnh. Căn nhà nhỏ này không thích hợp để hút thuốc, chuông báo khói sẽ kêu, không biết nấu ăn có được hay không.
“Dạ chưa, em không định mua, mà có mua thì có giao ngay được đâu. Dù gì thì họ chỉ ở New York vài ngày, mua giường phí lắm, ở khách sạn tốt hơn.”
“Em nghĩ mẹ em đồng ý sao?”
Phú Tiểu Cảnh giật viên kẹo cao su của Cố Viên, cho vào miệng nhai rồi nói: “Tình hình thực tế không cho phép, bà không đồng ý cũng làm được gì.”
“Anh mua cho em.” Cố Viên khuyên cô, “Nếu em không để mẹ ở chung, mẹ sẽ không thể yên tâm được, không chừng còn nghi ngờ do anh xúi giục em. Mẹ em đề phòng anh như vậy làm anh có cảm giác tội lỗi, như thể anh đang lôi em xuống vực.”
“Giờ anh có hối hận thì muộn rồi.” Phú Tiểu Cảnh ra vẻ thoải mái, “Mẹ em nuôi em bao nhiêu năm, kết quả em quen anh chưa được một năm đã bị câu đi mất, bà không hận anh là coi như tốt rồi đó.”
“Bà chắc hẳn hận anh.” trước khi Phú Tiểu Cảnh kịp phản ứng, anh đã nói, “Tối nay em ngủ lại đây hay về nhà đường 110?”
“Bây giờ về kia đi, lễ phục tốt nghiệp của em còn bên đó, sáng mai qua lấy sợ không kịp.”
“Em nghĩ nửa đêm mẹ có gọi video cho em để bắt em chứng minh không ngủ chung với anh không. Video vừa rồi em gửi không giải thích được gì cả.” Cố Viên dùng ngón trỏ nâng cằm Phú Tiểu Cảnh, “Mẹ em sẽ không nghĩ bây giờ em ở một mình chứ. Em đã nói dối bao nhiêu chuyện rồi?”
“Anh đang nói gì vậy?”
Giọng Cố Viên chợt chậm lại, anh ghé vào tai Phú Tiểu Cảnh, nói từng từ: “Mẹ em nếu biết em sắp ngủ cùng một giường với anh, tâm trạng bà ấy sẽ thế nào?”
Cô nói với anh là với những việc lớn cô rất quyết đoán, có chính kiến riêng của mình. Chính kiến riêng của cô chính là làm một báo cáo giả để lừa mẹ.
Sắc mặt Phú Tiểu Cảnh trở nên nghiêm túc, “Chuyện này đừng lấy ra mà đùa, em không thích.”
“Không thích sao? Nhưng anh nhớ em rất vui khi làm chuyện đó.” Cố Viên đột nhiên dùng sức ôm lấy cô, miệng vẫn dán vào tai cô, “Anh nhớ kỳ của em đã hết hai ngày trước rồi, hôm nay chắc là được đúng không.”
“Hiện giờ em không muốn.”
“Thật sự không muốn?”
Răng Phú Tiểu Cảnh cắn chặt lại nhưng Cố Viên không mất bao lâu thời gian đã nạy mở ra. Anh mạnh mẽ khiến cô không chống cự nổi. Tay cô nắm lại thành nắm đấm, đấm lên lưng anh. Dù cố gắng hết sức nhưng không ảnh hưởng gì đến anh, cô đấm đến mệt, lực trên tay càng lúc càng yếu, cuối cùng tựa như đấm lưng cho anh, không đau không ngứa, thay vì nói phản kháng thì càng giống làm nũng hơn. Nắm tay cô cảm nhận được vết sẹo trên lưng anh, nắm đấm mở ra, ngón tay sờ lên vết sẹo trên lưng anh qua lần áo sơmi.
Ngón tay cô cảm nhận được sự chấn động trên lưng Cố Viên, vai Cố Viên run lên, động tác trên tay dần dịu lại. Cuối cùng anh đặt cằm lên vai Phú Tiểu Cảnh, tay vỗ về lưng cô, “Chúng ta về đi.”
+
Hai người im lặng suốt nửa quãng đường đi.
Phú Tiểu Cảnh lên tiếng trước: “Mẹ em hỏi anh về báo cáo gen?” Cô biết Cố Viên không vô duyên vô cớ mà nói những lời như vậy, trừ khi anh bị kích thích.
“Sao em đoán được?”
“Mẹ em là kiểu khẩu xà tâm phật…”
“Lần này em đoán sai rồi. Mẹ em rất biết cách ăn nói. Đầu tiên là bà nói bà có khách hàng đã làm giải mã trình tự gen trước khi mua bảo hiểm, sau đó nói về ảnh hưởng của việc giải mã gen, tiếp theo thì cứ như thuận tiện mà hỏi anh đã làm kiểm tra gen chưa, nếu chưa thì tốt nhất nên làm một lần, sau này có mua bảo hiểm cũng có tính chất tham khảo.”
Phú Tiểu Cảnh hỏi theo bản năng: “Anh nói có hay không?”
Cố Viên bắt gặp vẻ lo lắng của Phú Tiểu Cảnh trong gương chiếu hậu, hóa ra gen của anh không thể ra ngoài ánh sáng. Trước khi ở bên Phú Tiểu Cảnh, anh phẫn uất, hối hận với quá khứ của mình, nhưng anh chưa bao giờ thấy mình kém cỏi, tự ti, đương nhiên anh cũng giấu giếm; có phần vì việc kinh doanh, đối tác mà không có tiền sử bệnh di truyền thì sẽ đáng tin cậy hơn; hoặc là vì tình cảm không đến mức phải nói; trong mắt anh, kể khổ với người xa lạ chẳng khác gì kẻ ăn mày tình cảm.
Nhưng bây giờ, quá khứ của anh, thậm chí cả gen của anh, đã trở thành thứ xấu hổ với người khác, anh phải che giấu hết lần này đến lần khác mới có thể được một tình cảm bình thường. Một khi bị phát hiện, tình cảm của anh sẽ lâm vào nguy hiểm.
Anh cố ý kéo dài giọng, “Đoán xem?”
“Đừng úp úp mở mở.”
“Anh đem báo cáo đó đưa cho mẹ em thì em còn có thể ngồi yên trong xe của anh được sao? Chỉ sợ em vừa tốt nghiệp, bà đã bắt em mua vé máy bay về nhà ngay.”
Cố Viên nói dối, anh nói với Phú Văn Ngọc rằng anh chưa từng làm xét nghiệm di truyền, hơn nữa anh sẽ nhanh chóng đi làm xét nghiệm. Trước một người mẹ thương con, mọi kỹ năng đàm phán, ngôn ngữ đều không có tác dụng, những thành tựu mà anh nỗ lực bao năm để đạt được hoàn toàn thua một phần báo cáo giả. Phú Văn Ngọc yêu con gái hơn tiền, nên anh không thể dùng tiền mà thu phục bà.
Anh là một người thích đánh cược, nhưng lần này, anh không dám đánh cược sự thật sẽ thế nào. Anh chỉ có thể nói dối. Cố Viên không phải là một người thực sự trung thực, nhưng nếu trước kia không thành thật là chiến lược, lần này anh không thể xem nó là một chiến lược đơn giản.
Lời nói dối này mỗi giây mỗi phút nhắc nhở anh rằng, anh không phải là lựa chọn tốt cho Phú Tiểu Cảnh. Nhiều năm nỗ lực của anh đã lập tức bại bởi gen, lòng tự trọng của anh thế mà lại cho phép việc này xảy ra.
“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Phú Tiểu Cảnh an ủi Cố Viên, “Mẹ em luôn phóng đại nguy hiểm lên mà, suy nghĩ mọi việc đều cực kỳ nghiêm trọng, lượng muối bà tích trữ từ đợt rò rỉ hạt nhân Fukushima tới giờ ăn còn chưa hết nữa đó. Nếu ai muốn kết hôn với em đều phải trình kết quả kiểm tra gen thì chắc em sống cô độc cả đời, có ai mà gen không tiềm ẩn bệnh nguy hiểm, hầu hết là bệnh cao huyết áp, tiểu đường di truyền nhiều đời trước, nghe thì không nghiêm trọng nhưng lúc quan trọng những bệnh đó vẫn chết người. Chưa nói tới việc đột biến gen. Vì suy xét cho chuyện cả đời của em, anh có thể cho phép em làm một báo cáo xét nghiệm giả không?”
Im lặng.
Giọng Phú Tiểu Cảnh rất đáng thương: “Nếu anh không đồng ý thì chắc tới 50 tuổi em vẫn chưa kết hôn được, sau này ai có thể làm hài lòng bà?”
“Em thực sự cho rằng anh là người phù hợp với em sao?”
“Anh không chỉ phù hợp nhất với em, mà còn là tốt nhất.” Phú Tiểu Cảnh tiếp tục nịnh nọt, “Nếu phải chia tay với anh thì sau này em nhìn ai cũng thấy chướng mắt.”
Cố Viên đưa Phú Tiểu Cảnh chiếc hộp thiếc, đó là hộp kẹo Hy lạp hồi trước cô đưa cho anh.
Phú Tiểu Cảnh cầm viên kẹo vị hoa hồng ném vào miệng, dựa vào ghế, ngẩng đầu lên, xuyên qua vòm xe, cô có thể nhìn thấy hơn nửa mặt trăng.
“Em mới quen anh nửa năm, mà dường như đã biết anh cả nửa đời người. Anh nói chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?” Phú Tiểu Cảnh cười nói, “Anh đẹp trai vầy, có phải thường xuyên có con gái đến nói với anh những lời như thế này?”
“Có lẽ chúng ta đã thực sự gặp nhau. Em quên rồi.”
“Không thể, anh như thế này, trước đây nếu em có gặp anh sẽ có ấn tượng. Dù sao lần đầu gặp em, anh rất lạnh lùng, lúc đó em còn tưởng anh là người ABC.”
Bởi vì ký ức khắc sâu, Phú Tiểu Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Viên yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ đừng nói tới việc anh coi trọng dáng vẻ bên ngoài của cô.
“Em không quen anh, sao lại nhờ anh thanh toán?” Một quãng thời gian dài, Cố Viên nghĩ là Phú Tiểu Cảnh nhận ra mình trong cửa hàng rượu nên mới tiến tới thử. Quán bar gặp lại, Phú Tiểu Cảnh đã tới chào hỏi trước, sau khi bị anh từ chối hai lần cô vẫn nhất quyết trả lại áo khoác cũ cho anh. Nếu cô không chủ động nhét 200 đô vào túi áo khoác anh thì sau này hai người sẽ không có những gặp gỡ.
“Vì anh là người duy nhất trong cửa hàng giống người Trung Quốc.” Phú Tiểu Cảnh bừng tỉnh ngộ, “Không phải anh cho là em đến bắt chuyện đó chứ.”
“Em nghĩ nhiều quá.”
Phú Tiểu Cảnh hừ mũi, xác định chắc lúc đó Cố Viên nghĩ vật. Cô cứ luôn cho rằng Cố Viên là người chủ động theo đuổi cô, hiện giờ nghĩ lại, hóa ra trong mắt Cố Viên, có thể là cô luôn chủ động, chủ động bắt chuyện, chủ động mời uống rượu, chủ động đưa kẹo, chủ động đưa tiền, chủ động mời anh đi nghe nhạc…
+
Buổi tối, Phú Tiểu Cảnh nằm đối diện Cố Viên, dùng ngón tay cào cào mũi anh, vừa cào vừa trêu: “Anh có ngửi thấy em có gì khác trước không?”
“Nước hoa em vừa sử dụng mùi dễ chịu.” Cố Viên ngửi vùng tóc bên thái dương của cô.
“Thật hả?” Phú Tiểu Cảnh giơ tay lên ngửi ngửi, “Vậy em lại sử dụng nó nữa.” Nước hoa cô dùng là Clinique Happy, chai nước hoa đầu tiên cô mua khi đến Mỹ, phù hợp vì rẻ mà tên lại có ý nghĩa hay. Hạnh phúc tỏa ra trên quần áo, nhưng Cố Viên không vì vậy mà hạnh phúc, đại khái anh không thích hương thơm nữ tính này.
Cố Viên quấn cô lại, vươn tay làm gối, kề tai đe dọa cô: “Tiểu Cảnh, anh không phải là người chịu đựng được dụ dỗ đâu, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn chút, nếu không ngày mai em không dự lễ tốt nghiệp được thì đừng trách anh.”
“Vậy anh cách em xa ra.”
“Anh không làm được.” Cố Viên tiếp tục ngửi tai cô, “Ngủ sớm đi.”
“Em không muốn ngủ, muốn nhìn anh lâu hơn. Mấy ngày tới thời gian chúng ta gặp nhau sẽ rất ít.” Cô đã về nhà mà Phú Văn Ngọc còn gọi video, bà biết cô đến đây ở thì chỉ có chết. Rõ ràng là hai người yêu nhau nghiêm túc, bây giờ lại như vụng trộm.
Cố Viên úp tay che mắt Phú Tiểu Cảnh, “Ngủ đi, chuyện làm giả anh giỏi hơn em, cho nên chuyện sau này em không cần xen vào.”
Phú Tiểu Cảnh kiên quyết phản bác: “Đây không phải là giả tạo, đây gọi là chiến thuật.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT