So với hình tượng chật và chật vật đêm qua, Tịnh Hề lúc này vô cùng xinh đẹp. Mái tóc dài hoàng kim rực rỡ ,đôi con ngươi trong veo, thánh thiện. Cặp cánh trắng hoà cùng làn váy của cô, tựa như thiên sứ trong thần thoại bước ra...

Một vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết.

Kèm cùng với nụ cười kẹo đường kia đúng là mị người mà.

Tịnh Hề ngồi cạnh Lạc Cẩm Tu. Khoảng cách không quá gần nhưng cũng không quá xa, mùi hương thơm ngọt từ người cô thoang thoảng bên mũi cậu. Tai cậu ta không khỏi đỏ lên, nhích người dịch ra một chút.

"Nhóc người chim?"

"..." Ta xiên cho ngươi một nhát giờ!!!

Đã bảo không phải người chim rồi mà.

Tịnh Hề cười càng thêm rạng ngời...

"Em là thiên sứ, không phải người chim." Bảo bảo đây đẹp hơn mấy con chim đó nhiều.

Chim...chim...chim...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play