Trầm Ngạn bưng từng món ăn thơm phức lên bàn, Tịnh Hề vứt điện thoại sang một bên, hít sâu...

Ôi, đói...

Trầm Ngạn cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của cô nhìn mình, cười thật dịu dàng. Anh bế Tịnh Hề ngồi lên đùi, vòng tay ôm lấy eo cô.

"Không cần đâu, em có thể..." Tịnh Hề ngọ nguậy mấy cái, đang nói dở lập tức im bặt.

Mông của cô đang bị một cái gì đó chọc vào.

Mama ơi!!!!

Hãy để yên cho ta ăn cơm đi mà!

Tịnh Hề không dám cử động nữa, cô ngoan ngoãn ngả vào ngực Trầm Ngạn.

Tên này mà động tình thì...

"Hôm nay để anh đút cho bé con kiểu ăn mới."

Bé con! Bé con! Bé con!

Bé con cái đầu anh ấy.

Ta là bảo bảo, không phải bé con.

Ai cần anh đút!

Lăn ngay!!!

Tịnh Hề gượng cười, cô cố lờ đi cái thứ đồ chơi sưng to đâm đâm vào mông: "Anh Ngạn, em ăn như bình thường là được rồi."

Trầm Ngạn cường thế bóp chặt eo cô, như thể muốn khảm nhập cô vào sâu xương cốt luôn vậy. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, ôn nhu cười: "Kiểu ăn này hay lắm. Đảm bảo em sẽ thích."

Tịnh Hề:"..." Cám ơn anh, chồng à!

Nhưng em không cần thật!

Trầm Ngạn bắt đầu gắp đồ ăn, anh ta cầm cái muỗng, nhét hết vào mồm.

Tịnh Hề đang há miệng chờ được đút:"..."

Ăn kiểu này mà hay à?

Đây là cướp miếng ăn của ta!

Trầm Ngạn nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống. Nhân lúc cô kinh ngạc, anh luồn lưỡi, đẩy từng miếng, từng miếng cơm vào mồm cô. Tịnh Hề bị ép phải nuốt đống cơm đó...

Buồn nôn...

Tịnh Hề luống cuống trợn tròn mắt, cô đẩy đẩy anh. Người đàn ông thấy hành động kháng cự của cô, siết chặt hơn. Hai luồng đẫy đà của Tịnh Hề cọ xát với bộ ngực rắn chắc kia. Trầm Ngạn càng thêm hưng phấn, hôn càng thêm điên cuồng.

Mãi đến lúc sau, khi Tịnh Hề đã không còn dưỡng khí để mà thở, Trầm Ngạn mới chịu buông cô ra. Trầm Ngạn nhìn đôi môi sưng đỏ, vui vẻ liếm mấy cái.

Tịnh Hề tức bay cả màu, cô vung tay lên, tát mạnh một cú vào mặt Trầm Ngạn.

Trầm Ngạn bị tát, một bên má hiện lên vệt đỏ. Đáy mắt anh ta loé lên một đạo huyết quang. Anh lại tiếp tục cúi mặt, hôn mạnh vào môi Tịnh Hề.

Tịnh Hề:"..." Đáng lẽ không nên tát anh ta.

Trầm Ngạn càng hôn càng say...

Sao môi bé con lại ngọt đến thế?

Cơ thể của em ấy thơm mùi kẹo, mùi hương ấy khiến cho anh ngửi đến phát nghiện.

Hôn thêm cái đã.

Phòng bếp yên lặng, chỉ có tiếng môi lưỡi quấn quýt của hai người. Tịnh Hề cảm thấy Trầm Ngạn là muốn xé rách môi cô,hôn gì mà hôn cứ như là dã thú cắn vậy. Thấy Tịnh Hề tiếp nhận đủ nước bọt mình truyền sang rồi, Trầm Ngạn mới hài lòng lui về. Anh còn cảnh cáo: "Em mà tỏ ra ghét bỏ là anh hôn tiếp."

Tịnh Hề che đi đôi môi lạp xưởng của mình, hung dữ trừng tên điên này.

Tôi ghét bỏ cả nhà anh!!!

Nhìn đống đồ ăn đã nguội trên bàn, Tịnh Hề không còn hứng thú mà ăn nữa.

Trầm Ngạn mò tay chui vào váy cô, bàn tay mơn trớn phần thịt mềm mại trong đó, véo nhẹ. Cả người Tịnh Hề run lên...

Anh ta thế mà nhét luôn bàn tay vào quần lót cô!!!

"Bỏ ra ngay!" Trầm Ngạn rũ mắt, nhìn thiếu nữ e thẹn kẹp hai chân lại. Anh càng ác ý hơn, ngón tay vươn lên, cắm thẳng một cái.

Tịnh Hề run rẩy cuộn tròn người lại, cô túm chặt tay của Trầm Ngạn, cố tỏ ra "ta thật đáng thương", nói: "Anh bỏ ra đi mà."

Nhanh lên!!!

Lập tức bỏ ra!!!

Trầm Ngạn u ám nhìn người trong lòng, ánh mắt dời đến vết thương ở tay cô.

Đáng ghét!

Ngày nào anh cũng phải nhịn đến nghẹn mà tay cô mãi chưa khỏi.

Anh phải thu thêm phúc lợi từ việc này mới được.

Thế là lời cảnh cáo của Tịnh Hề hoàn toàn vô dụng.

Người đàn ông nhét thẳng hai ngón tay vào, chơi đùa thân thể thiếu nữ. Tịnh Hề cố kìm nén cảm xúc kì lạ nảy sinh trong cơ thể. Cô úp mặt vào ngực Trầm Ngạn, không cho anh ta thấy vẻ mặt mình lúc này.

Đợi đấy cho ta!

Hoàn thành hết nhiệm vụ nhất định phải té khỏi đây.

Bảo bảo không thể chịu đựng được bệnh của tên này.

Thân hình cao lớn của Trầm Ngạn run run. Anh ta vùi đầu vào hõm cổ cô, cắn cắn mút mút. Hô hấp nặng nề.

"A..." Trầm Ngạn gầm nhẹ một cái, hai ngón tay rút khỏi người cô. Anh ta giơ hai ngón tay nhơ nhớp đó lên, để gần mặt Tịnh Hề, cười dịu dàng:"Em xem này."

Tịnh Hề:"..." Xem con mẹ anh!

Trầm Ngạn thấy cô đỏ bừng mặt, cắn môi không nói gì cả. Anh đưa hai ngón tay đó vào mồm, liếm hết sạch nước dính trên đó.

Tịnh Hề nhìn hành vi thần kinh của anh ta, chỉ muốn oẹ thôi.

Khủng khiếp quá đi!

Trong kịch bản, nam phụ đâu có biến thái nặng thế này!

Anh ta ở bên nữ chính sáu năm, nữ chính vẫn sạch.

Ta chung một nhà với anh ta chưa tới nửa năm mà sắp thất thân rồi nè.

Cứu với!!!

Trầm Ngạn trông thấy Tịnh Hề có chút thất thần, anh ta bế ngang cô. Bước lên tầng: "Muộn rồi, chúng ta đi tắm mau còn nghỉ ngơi nữa."

Tịnh Hề:"..." Anh nói gì cơ?

"Chúng ta đi tắm..."

Không cần, mình tôi tắm là được rồi.

Có quỷ mới biết tên này trong lúc tắm lại dở trò đồi bại gì nữa???


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play