Gió xuân quét qua từng tán cây, thanh âm xào xạc đầy êm tai. Không khí tại nơi Y Tiên Sơn vào những ngày như thế này tươi mát vô cùng. Hương thơm thảo dược vấn vít vờn quanh sống mũi. Tịnh Hề dạo bước dưới gốc cây đa cổ, bay lên lùi ra hướng sau vài mét. Nàng giơ ngón tay múa vẽ biểu phù giữa không trung. Biểu phù màu lam nhạt chuyển động uốn lượn, nhẹ nhàng. Hít một hơi thật sâu, Tịnh Hề hất mạnh ống tay áo một cái. Biểu phù theo động tác của nàng mà lao về hướng cái cây. Âm thanh sét đánh bên tai mãnh liệt, chưa đến mấy giây sau mảnh đất cái cây chỉ còn lại một vẻ điêu tàn, khét lẹt...

Hài lòng cong môi cười đầy ngọt ngào, Tịnh Hề âm thầm cuộn tay thành nắm đấm thề trận quyết chiến này...

Bảo bảo sẽ thắng!

...

"Triệu phu nhân lại tái phát bệnh cũ.Cộng thêm chứng bệnh phong hàn do thân thể nhiễm lạnh, nên bệnh nặng càng thêm nặng." Nhàn nhạt nói ra một tràng dài, Hi Hoa ngồi bên thành giường khẽ đưa tay kéo lại mành trướng. Hướng mắt về phía đôi nam nữ đang đứng bên kia.

"Ngạch nương ta, sao có thể..." Giai Tuệ một thân áo vàng ngọt ngào tựa chú chim sơn ca. Tóc dài được búi theo kiểu Vân Tiên Kế. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đầy hoạt bát lúc này tràn đầy hoảng sợ. Người nam nhân bên cạnh nàng ta cực kì tuấn tú, khí thế sắc bén y như lưỡi kiếm được rút khỏi vỏ. Khoác y phục màu thiên thanh, bàn tay to đỡ lấy thiếu nữ áo vàng bên cạnh. Ôm người bên cạnh vào lòng mà vỗ lưng an ủi: "Có ta đây rồi."

Đoạn, hắn ta ném ánh mắt hả hê đầy khiêu khích cho Hi Hoa.

Nếu là trước đây, Hi Hoa sẽ cảm thấy hơi hơi tức ngực khi chứng kiến cảnh tượng này...

Nhưng bây giờ thì...chàng ta chẳng có cảm giác gì cả.

Thậm chí còn thấy thật phung phí thời gian khi xuất sơn.

Đưa giấy kê dược cho tiểu đồng đi cùng, Hi Hoa vén tay áo đứng dậy. Nho nhã lễ độ cười một tiếng, chàng ta nhìn thẳng vào Giai Tuệ cùng người nam nhân kia. Ôn hoà nói: "Nhị tiểu thư, tại hạ còn có việc gấp ở Y Tiên Sơn nữa. Nên ta sẽ để cho tiểu đồng này ở lại đây chăm sóc thừa tướng phu nhân cho đến khi phu nhân khỏi bệnh."

Không ai dám phản đối lời nói này của chàng...

Tại vì chàng ta chính là thần y đệ nhất thiên hạ.

Được thần y cho đãi ngộ tốt đến vậy, chỉ sợ là người thường đã sớm quỳ xuống khóc lóc đầy cảm động rồi đấy chứ.

Song phản ứng của hai kẻ đối diện thì khác hoàn toàn. Người nam nhân mặc đồ thiên thanh phi thường khó hiểu. Còn Giai Tuệ thì...

Cũng khó hiểu...

Nhưng còn thêm mấy cái biểu cảm kiểu un bờ li vờ bồ nữa.

Chắc nàng ta cũng không có nghĩ đến rằng, sẽ có ngày Hi Hoa lại tỏ ra lạnh nhạt với mình đến vậy.

Không biết có phải do Thất vương gia ở đây hay không, nhưng nàng ta nhớ Hi Hoa chưa bao giờ gọi mình là "Nhị tiểu thư" cả.

Đây mới chính xác là bộ mặt thật của chàng khi đối diện với người khác.

Sau đó, Hi Hoa để lại lời dặn dò với dược đồng bé nhỏ. Khi đã hoàn thành hết mọi nhiệm vụ cần thiết rồi, chàng ta mong muốn lập tức được trở về Y Tiên Sơn ngay...

Chỉ là đến ngày thứ hai khi đang chuẩn bị xách đồ dời phủ, thì một biến động khác đã xảy ra.

Giai Tuệ ngồi trên bàn trà ngoài sân vườn của Khánh Nhân điện, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt tấm khăn lụa. Vẻ mặt hiện rõ sự nôn nao, lo lắng. Từng cành cây trúc lất phất lắc lắc mình theo gió. Nam nhân khoác bạch y áo trắng tựa tiên nhân giáng thế đạp cỏ bước đến. Khoé môi luôn luôn giữ vững nụ cười như thường lệ. Chỉ là trong đáy mắt đào hoa diễm liễm tươi đẹp kia đã bớt đi vài phần thân thiết...

Cơ mà Giai Tuệ không có nhận ra.

"Hi Hoa huynh!" Nàng ta gấp gáp muốn đứng dậy, rồi lại ngồi xuống. Đợi chờ cho đến khi Hi Hoa đặt mông ngồi xuống ghế, Giai Tuệ bắt đầu khẩn thiết nói: "Hi Hoa huynh, chỉ có mình huynh biết rõ bệnh tình của ngạch nương ta nhất. Huynh cũng hiểu hoàn cảnh của ta hiện giờ. Nhưng phụ thân ta tin lời Hoàng di nương, nghĩ ngạch nương ta bị yêu ma quỷ quái đeo bám làm suy yếu khí vận. Ta...có thể nhờ huynh giúp đỡ nốt chuyện này thôi được không?"

Ân tình của mình, Hi Hoa đã trả hết cho một lần cứu mạng trước đây dùm Triệu phu nhân rồi...

Giờ đây chẳng còn lí do gì để chàng ta phải níu chân ở lại cả...

Huống chi lần chữa trị này...vốn là một món tặng quá hời cho Giai Tuệ.

Nghe đến bốn chữ "yêu ma quỷ quái", trí não Hi Hoa bất chợt nhớ về tiểu ma nữ đang ngồi bên bàn tre, mỗi ngày đều chăm chú ngắm nhìn chàng hoặc vẽ một vài bức hoạ nào đó. Có khi giờ con ma đó đang chờ chàng về cũng nên. Nội tâm âm thầm nhảy nhót tưng tưng, ngoài mặt chàng ta không vội từ chối Giai Tuệ mà chỉ hỏi: "Thất vương gia đâu?"

"Chàng ấy..." Giai Tuệ có chút ấp úng: "Hôm nay chàng ấy có chính sự bên hoàng cung nên hiện giờ không có ở đây."

Không phải nàng ta không biết Hi Hoa có tình cảm với mình...

Nhưng...

"Ta không ở lại. Y Tiên Sơn còn có việc gấp đợi ta."

Còn có nàng ấy đợi chàng.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Theo mọi người, vị diện này nên có thịt không? (Tui mong m.n chuẩn bị mũ bảo hiểm \=)))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play