Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 177: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (7)


2 năm

trướctiếp



Y Quân rất ít khi (\*)xuất sơn.

(\*) Xuất sơn: Dời núi.

Thân là một vị thần y đại danh đỉnh đỉnh, không có lý do gì đủ để đích thân chàng ta hạ mình hết. Chỉ những ai may mắn thoả mãn được một chút thú vui bé nhỏ của Y Quân. Khi đấy ngài vui, có thể nể mặt kẻ đó mà sai dược đồng đến nhà cứu chữa...Chứ cực kì hiếm khi tự mình xuất sơn. Y Tiên Sơn phong phú đủ loại thảo dược, hà cớ gì mà chàng phải chạy ra ngoài làm chi...

Nhưng có hai trường hợp ngoại lệ...

Hai trường hợp ngoại lệ song lại chỉ dành cho duy nhất một người...

...

"Y Quân, có thư từ Giai Tuệ cô nương gửi đến." Dược đồng bé nhỏ ló đầu nhìn vào qua cửa sổ của ngôi nhà tranh, nhỏ giọng bẩm báo với người đàn ông đang ngồi luyện thư pháp trên bàn. Lư hương trong phòng bay thoang thoảng lưu động trong không khí. Đang rũ mắt tĩnh toạ, nhưng khi nghe đến bốn chữ "Giai Tuệ cô nương" qua miệng dược đồng. Nam nhân khẽ giương mắt lên nhìn đứa bé, nhấp môi ôn hoà cười: "Để ra đây đi."

"Vâng ạ." Nhu nhuận trả lời, tiểu đồng ngoan ngoãn đem cuộn thư nhỏ đặt lên chồng sách giấy trên mặt bàn. Lén lút liếc vẻ mặt của Hi Hoa. Sau đó nhóc ta cúi đầu dời đi.

Cửa phòng vừa đóng, Hi Hoa lập tức buông bút lông xuống. Vươn móng vuốt cầm lấy cuộn thư nhỏ xinh kia. Chàng ta nhanh nhẹn tháo dây thắt, mở thư ra và đọc chăm chú từng dòng chữ một...

...

"Y Quân, ngài có chuyện gì cần giao phó ạ?" Dược đồng vốn đang ngồi canh nồi đun thuốc. Không ngờ Y Quân đột ngột gọi nhóc vào, đành phải bảo đồng bạn bên cạnh giúp việc hộ. Sau đó nhanh nhảu chạy vào nhà tranh....

Vẫn là bộ bạch y đó, Hi Hoa cầm lấy một bọc đồ ném cho đứa bé. Dược đồng cẩn thận đỡ lấy, chàng hất tay áo đứng dậy. Nhàn nhạt nói với nhóc ta: "Chuẩn bị đồ đi. (\*)Nửa canh giờ nữa ngươi cùng xuất sơn với ta. Bê cái đó theo."

(\*) Nửa canh giờ \= 1 tiếng.

"Vâng ạ." Vừa cúi đầu, thằng bé vừa nghĩ...

Quả không hổ danh là Giai Tuệ cô nương, chỉ có nàng ấy mới có đủ năng lực khiến Y Quân phải xuất sơn.

...

Đã lâu lắm rồi Hi Hoa chưa gặp lại Tịnh Hề.

Kể từ đêm hai người họ ngắm pháo hoa đón mừng năm mới...

Chàng say, không có nghĩa là kí ức chàng bị xoá mất...

Mọi hành động mà mình đã làm vào đêm hôm đó, Hi Hoa vẫn nhớ rõ ràng.

Những ngày về sau, chàng ta còn sầu não ôm đầu tự vấn bản thân xem mình có mắc bệnh điên không nữa? Nếu không thì tại sao lại say đến hồ đồ, ngả người vào ả ma nữ đây?

Vấn đề này...đến cả chính chàng ta cũng không giải đáp được?

Trong khi đang dọn dẹp hành lý, tư trang cá nhân vào tay nải để lên kinh thành. Nhưng trong đầu Hi Hoa lại có chút ngập ngừng...

Chàng đi rồi? Nhỡ đâu tiểu ma nữ chạy đi tìm chàng thì biết thế nào?

Nàng ấy sẽ quay lại đây cho coi.

Sau đó, Hi Hoa tự thôi miên chính mình...

Chàng làm sao thế? Tâm tư của mình dạo này cứ đặt đâu đâu ấy?

Còn chưa đến nửa canh giờ mà đầu óc Hi là đã chạy lòng vòng rẽ hơn mười tám con phố rồi.

Cuối cùng, thần y đại nhân vẫn quyết định...dứt áo ra đi. Giai Tuệ có việc gấp, chàng không thể không giúp đỡ...

Dẫu gì bọn họ cũng là bạn bè.

Hi Hoa không hề nhận thức được một điều... Dường như trí não chàng ta đang dần dần kéo giãn quan hệ khoảng cách với tiểu tri kỉ năm xưa...

Nhét nốt mấy lạng bạc vào trong vạt áo, dọn dẹp qua loa cho căn phòng này. Hi Hoa chuẩn bị nhấc chân đi ra ngoài cửa. Chỉ là còn chưa kịp mở cửa phòng, chợt một cơn gió lạnh thổi sượt qua mặt. Tóc đen chảy dài tựa thác nước, bạch y thoang thoảng mùi hương thơm ngọt lướt qua mũi chàng ta. Thiếu nữ bay xuyên tường lao thẳng vào trong nhà. Áo trắng có chút rách rưới, da thịt lộ rõ vài vết bỏng cháy đen...

Điều này dọa cho Hi Hoa hú hồn một phen. Lập tức ném tay nải xuống, vội vã đỡ lấy hồn thể đang trở nên mờ nhạt dần của Tịnh Hề, cuống quýt hỏi: "Ngươi sao thế?"

Đoạn, chàng đỡ nàng đến cái giường mà mình thường xuyên nằm ngủ.

"Chết tiệt! Cái con heo khốn khiếp đó!" Tịnh Hề đau đớn đến mức muốn văng tục. Chật vật ngồi lên trên nệm giường. Nàng nhíu mày khổ sở nghiến răng nghiến lợi: "Sao ta lại yếu thế chứ?"

Hi Hoa không có trả lời câu hỏi của Tịnh Hề. Nhìn vào thân hình lúc nhạt lúc đậm của cô gái nhỏ, cùng vài vết thương tím đen hiện trên da thịt trắng nõn. Trái tim mơ hồ nhói đau, khó thở tới kì lạ. Song ngoài mặt chàng chỉ đành ngồi cạnh nàng, cất giọng điệu âm trầm chất vấn: "Ai làm ngươi bị thương thế này?"

Dăm ba bức thư, câu chuyện về mỹ nhân tri kỉ đã sớm bị chàng ta vứt ra sau đầu...

Vốn là muốn quan tâm hỏi han con ma này. Ai dè lại phải nhận lấy cái thái độ còn đáng đánh đòn hơn.

"Kệ ta đi. Ngươi cũng chỉ là một con người mà thôi. Giúp được gì cho ta chứ?" Mệt mỏi tựa đầu vào thành giường, đôi mắt Tịnh Hề có xu hướng nặng dần nặng dần...

Giờ bảo bảo cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Chương này hơi nhạt. Nhưng mấy chương sau là có drama nha :33333**



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp