"Cái quái gì đây?" Khó nhọc mở hé mắt, Tịnh Hề mới phát hiện ra rằng...

Nàng không thể nào mở miệng nói chuyện được!!!

Cái quái gì vậy trời???

Khẽ giơ tay lên, nàng lập tức có thể chạm tới cái ván gỗ ngay trước mặt. Cảm nhận được không gian nhỏ bé bao quanh, Tịnh Hề tức biết được rằng mình đã bị nhốt vào một cái hộp gỗ...

Hộp gỗ...

Đánh rắm ấy.

Này rõ ràng giống cái quan tài...

A a a! Tên nào thất đức đem bảo bảo đi chôn sống!

"Rubik! Chuyện gì đang xảy ra thế?" Trong đầu Tịnh Hề bắt đầu dò hỏi khối lập phương chết tiệt kia. Không phải nó mở trận truyền tống nàng vào quan tài đó chứ?

Đã vậy còn trói ta như cái bánh tét nữa chứ?

Chớp chớp mi chờ đợi bảng khung chat nhảy ra phản hồi. Nhưng thứ Tịnh Hề nhìn thấy ngoại trừ bóng tối ra thì cũng chỉ là bóng tối. Nàng khẽ khàng gọi Rubik hai ba lần nữa....Nhưng, vẫn không có cái gì xảy ra...

Tới lúc này, nàng mới nhận thức được rằng, nàng thực sự mất liên lạc với Rubik...

Hình như trước khi mở trận truyền tống thời không, giọng nói xa lạ kia...không phải của Rubik...

Hệ thống bị lag...

Oke, ta có thể tự thân vận động.

Cố gắng cử động bàn tay đã trở nên tê cứng, Tịnh Hề khẽ lật nhẹ tay một cái, lẩm nhẩm gọi tên Xích Hồng trong thâm tâm. Quả nhiên, không có phụ sự thất vọng của nàng. Chưa đến năm giây sau khi gọi tên nó, thì ván gỗ trước mặt đã bị kiếm đen xiên vỡ nát bét, chia năm xẻ bảy. Điều thú vị ở đây là, không có một miếng gỗ vụn nào rơi vào người Tịnh Hề...

Ừm...

Khả năng làm việc của Xích Hồng cũng ngon nghẻ ra phết đấy chứ.

Thoát khỏi sự trói buộc chặt chẽ đến khó thở, Tịnh Hề vui vẻ muốn nghiêng người ngồi dậy. Song, do cơ thể này của nàng trong trạng thái được "đóng gói" hơn ba nghìn năm nên... Tịnh Hề không thể cử động được...

Cả người vô lực mềm oặt y bãi bùn...

Phi phù vàng bay lên không trung, tiếng phù bập bùng tí tách sau đó tạo thành một con ma trơi nhỏ thắp sáng cả căn hầm. Tịnh Hề lúc này bắt đầu đảo mắt quanh phòng. Da gà da vịt vô thức nổi lên tầng tầng lớp lớp...

Cái quần què gì chứ?

Đây không phải là hầm chứa mộ à?

Nàng sao lại bay vào hoàng lăng rồi?

Ánh lửa vàng chiếu lên hàng đống chữ tượng hình cùng các kí tự hình nhân nhảy múa. Mặt tường mạ sơn màu hoàng kim mới tinh, bóng loáng. Tuy không rõ năm bao nhiêu đã trôi qua, nhưng điều khiến Tịnh Hề chú ý nhất chính là bức tượng đang đứng giữa hàng hoa sen...

Bức tượng đó không phải nàng sao?

Nhưng Tịnh Hề nhớ, trong khi còn tại vị nữ vương, nàng đâu ra lệnh xây tượng mình đâu nhể?

Xích Hồng thấy chủ nhân ứ thèm để tâm tới mình, cứ ném nó ra rồi mắt cứ nhìn đi đâu đâu. Nội tâm âm thầm cáu kỉnh. Trước đây, là cái gã đàn ông yêu ma quỷ quái kia làm cho nó không thể ở bên ngài ấy nhiều. Giờ lại còn một cái bức tượng xấu xí đâu ra...

Này là tượng con mụ phù thủy gì kinh tởm thế?

Chả có nghệ thuật gì sất!

Phi phi, nó không thể đánh tên đàn ông kia, chẳng lẽ nó không thể quật nát cái bức tượng đáng ghét này chắc!

Thế là một phút sau, Tịnh Hề mệt mỏi dựa đầu vào thành quan tài, trông cảnh tượng Xích Hồng đang chém nát bức tượng khắc nàng. Do thiếu nước trầm trọng, nên nàng không thể nào hé môi được cả. Chỉ đành bất lực nhìn bức tượng làm từ vàng ròng bị chém thành mảnh...

Hự, tức đau lồng ngực...

Cơ mà ta còn không có hơi để tức...

Sau một hồi nhắm mắt dưỡng thần, Tịnh Hề liếc xuống một đống băng vải dày cộm quấn quanh người. Kiểu quấn này, tựa mấy con kén trùm mình bằng tơ tự treo trên cành cây. Đến lúc bấy giờ, nàng lại tự hỏi bản thân mình rốt cuộc đã thở bằng cái gì?

Kín mít thế sao ta vẫn chưa bị ngộp chết?

Ra lệnh cho kiếm đen đi xé nốt đống băng quấn giữa hai chân mình. Cô nàng nhếch mày, hướng ánh mắt ra phía cửa chính...

Lập tức chạy ra ngoài thôi...

Đây có lẽ là lần đầu tiên trên đời, có núi núi châu báu, kim cương chất chứa ngay dưới chân mà Tịnh Hề không hề mảy may nổi lên chút lòng tham nào. Ý niệm duy nhất còn tồn tại trong đầu nàng chỉ là muốn ra khỏi đây, ăn một chùm nho và uống thật nhiều nước...

Khổ chết bảo bảo!

Đọc được suy nghĩ chạy trong đầu của chủ nhân, Xích Hồng bèn khựng thân kiếm lại. Thả hết một lô vòng vàng đang định cướp xuống nền đất. Nhanh nhẹn di chuyển để tìm lối thoát...

Chủ nhân bệnh tới mức không thèm tiền luôn rồi kìa...

Trường hợp hiếm đấy...

Ngay lúc Xích Hồng hừng hực khí thế lao nhanh tới cửa đá để phá nát. Nhưng mũi kiếm còn chưa kịp đụng vào lát gạch, thì nó đã bị đánh văng ra...

Xích Hồng:"???" Mẹ ơi, cái thứ kì dị đâu hà?

Không phải bổn kiếm yếu, là do ban nãy bổn kiếm quá chủ quan, sơ xuất mà thôi...

Đúng, chính là như vậy rồi...

Tự an ủi chính mình, Xích Hồng rất nhanh đã lấy lại khí thế hừng hực xông đến hủy diệt mọi thứ. Song phút chốc, nó lại tiếp tục bị đánh bay ra. Khí thế ban nãy trở nên ỉu xìu như quả bóng xì hơi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play