Thế giới cổ này...có lẽ là đã bị virus xâm nhập đi...

Vấn đề...Tịnh Hề đã sớm biết từ trước rồi...

Theo nguyên tác gốc mới thu thập được, sau khi Maya kết hôn với Seta, cô nàng lập tức bị Feyrld bắt cóc đến hoàng cung Arasyland. Nam phụ ban đầu bắt cóc nữ chính hòng chơi đùa nam chính. Sỉ nhục bộ mặt Ai Cập cơ mà...

Chàng ta đã không may sa vào lưới tình của Maya lúc nào không biết...

Thế là Feyrld đòi tổ chức hôn lễ với cô nàng, nhất quyết đem người trói chặt cạnh mình. Điều khiến Tịnh Hề cảm thấy mâu thuẫn là...

Tại sao chàng ta không ăn sạch sành sanh nữ chính đi???

Gạo nấu thành cơm là được mà.

Điều này không hợp lý với tính cách nói chuyện hai câu thì động dục của Feyrld tí nào cả.

Đó, cứ như thế. Maya bị ép buộc phải kết thân với người có gương mặt giống anh trai mình. Khiến cho nàng ta vừa cảm thấy hoảng loạn, vừa cảm thấy tuyệt vọng. Cố gắng bày mưu tính kế để chạy khỏi đây, song vẫn không thoát nổi con mắt của nam phụ đại nhân. Bị chọc tức nhiều lần, Feyrld cực kì đau lòng, đòi bẻ gãy chân nữ chính để nhốt người cạnh mình...

Đọc tới đoạn đây, Tịnh Hề vô thức lạnh cả sống lưng, da gà da vịt cứ thể nổi hết lên. Liếm liếm môi, đưa tay sờ sờ cổ chân của mình, nàng mới âm thầm thở phào một hơi...

May quá, chân nàng vẫn còn ở đây...

Và lành lặn...

Có thể nói, Feyrld là nhân vật nam phụ phản diện đáng ghét nhất mà các độc giả thấy. Kẻ gì đâu mà mất dạy khủng khiếp, không chỉ phá hoại mối tình tuyệt đẹp của nam nữ chính. Lại còn là tên tiểu tam xấu tính, ác độc, ma quỷ, xấu xa vô đối. Làm n\+1 việc thất nhân thất đức, giết mẹ giết cha...v..v...v...

Về sau, chàng ta là người đã giơ cao thanh kiếm, đầu sỏ gây ra chiến tranh tứ quốc. Liên miên máu lửa suốt mấy năm trời cũng không dứt...

Kịch bản tới đây là the end.

Không may cho vị thương nhân xuyên thời không của chúng ta - Tịnh Hề. Bị ép buộc nuốt hết sự điên cuồng biến thái của một tên từng giết cha mình. Lại là trùm cuối của truyện, dù cho được tặng buff từ hệ thống cũng không hề khiến cô nàng hết vật vã được.

Tức muốn chết không á!

Đáng lẽ nhân vật nữ phản diện là chị gái hoàng đế Seta - nữ hoàng Cleopatra đến năm hai mươi lăm tuổi thì ngủm củ tỏi rồi. Nhưng do lỗi hệ thống bị hack, nên sự kiện này ép buộc phải đẩy sớm vào năm nay...

Lúc này, Tịnh Hề mới độ tuổi đôi mươi.

Sự mất tích của nàng, chỉ sợ tạo ra một cơn sóng gió cực lớn cho dòng chảy lịch sử của các thời kỳ sau...

Đặt đĩa nho sang cái bàn bên cạnh, nàng bắt đầu đứng dậy, xỏ dép cỏ vào. Tịnh Hề mới gọi cô hầu gái của mình ra...

Là Varu đấy.

Hai năm trước, sau khi lén lút thực hiện phi vụ đào tẩu, Tịnh Hề lập tức đòi đem nàng thị nữ về hoàng cung Thebes. Nhưng cô nàng khăng khăng không chịu nghe theo, thề sống thề chết đòi bám váy nữ hoàng. Thế là hai người cùng dắt tay nhau đi nửa vòng thế giới. Tịnh Hề tiêu tiền, có Varu chăm sóc cho nàng. Quả là cuộc sống quá tiêu dao tự tại.

Thật tuyệt vời!

Nhưng rồi niềm vui nào cũng phải kết thúc...

"Dạ, tiểu thư cho gọi gì em?" Dời xa hoàng cung đã lâu, Varu bắt buộc phải thay đổi cách xưng hô với Tịnh Hề. Tuy vậy, phép tắc chủ - tớ vẫn phải có. Nàng ta không dám cho phép mình bản thân quên đi cốt cách vốn rèn giũa từ nhỏ.

Nhìn đỉnh đầu đầy tóc của người trước mặt, Tịnh Hề có chút suy tư xem có nên đưa Varu theo mình không...

Sau cùng, nàng quyết định là không!

Bảo bảo sắp xong rồi, còn đem theo một đứa con chồng trước đi làm chi cho nó mệt...

"Nấu cơm cho ta đi." Gật gù tự tán thưởng sự thông minh của chính mình, Tịnh Hề yêu cầu Varu làm một bữa cơm thật ngon nghẻ cho mình. Làm nhiệm vụ thì làm chứ đâu thể nào tự ngược đãi cái bụng mình được?

Chưa kể, tay nghề nấu bếp của Varu cũng rất đỉnh cao nữa.

"Vâng."

...

Màn trướng che khuất bóng hình người nằm trên giường. Đuốc lửa bập bùng chiếu sáng căn phòng. Maya một đầu tóc vàng xoăn rối bù mệt mỏi. Hai tay bị trói quặp ra sau lưng, chân bị xích sắt gắn lại, không sao cử động được. Vì mồm bịt chặt mất rồi, nàng ta chỉ có thể bất lực ô ô kêu lên vài tiếng thôi...

"Khổ cho ngươi rồi. Ta cứ tưởng đây là một vụ trao đổi công bằng cơ...Ai dè..." Giọng điệu hời hợt cùng tiếng thở dài tiếc nuối của nam nhân khẽ vang lên. Màn trướng ngay tức khắc được người hầu vén ra, Maya quay đầu, hướng ánh mắt quật cường không cam lòng tới người đàn ông đang ưu nhã vắt chân ngồi lên ghế. Nhận được ánh mắt như thế của nữ chính, Feyrld không có để lộ cảm xúc gì cả. Ngoài tươi cười ra thì cũng chỉ là tươi cười: "Nàng ấy cũng không có ở đấy. Vậy là...ngươi mất đi công dụng thiết yếu rồi. Nói xem nhỉ..."

Feyrld nhàn nhã châm trà, rót nước ra ly mà uống. Không khí trong phòng thoang thoảng hương thơm của lá trà. Nhấp môi, chàng ta cười dập dờn gió xuân mà hỏi Maya. Câu hỏi mà khiến nàng ta sợ đến mức hồn lìa khỏi xác: "Ta ghét Ai Cập như vậy, nên giết ngươi bằng cách nào cho vui nhỉ?" Đoạn, chàng ta liệt kê từng cách thức với điệu cười ẩn ẩn sự thú vị: "Móc mắt, chặt xác ra hay là móc nội tạng giờ? Sẽ thật tuyệt nếu tháo dời từng bộ phận trên cơ thể ngươi ra và ném nó cho Seta."

Maya:"..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play