\[ Ting! Độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 25%.\]

Tịnh Hề:"...."

Chuột nhỏ lại hiện ra, nó vô cùng hưng phấn, kích động gào: "Kí chủ!!! Tiến độ tăng lên kìa! Trời ạ! Trong hai năm cuối cùng cũng tăng lên một chút! Ngài vừa làm như thế nào thế kí chủ?" Nó tò mò hỏi, hai năm qua đến cả 0,1% độ hảo cảm cũng không tăng khiến nó lo lắng buồn sầu không thôi. Vậy mà hai người này mới gặp nhau, độ hảo cảm tăng một mạch.

Từ lần sau nên sắp xếp để kí chủ gặp nam phụ nhiều hơn. Như thế, độ hảo cảm càng tăng nhanh.

Tịnh Hề trầm mặc, ta mới chỉ gọi tên này một tiếng : Anh Mộ!" thôi mà.

\[ Thật sao kí chủ? Ngài không ôm ấp, hôn hít gì đó với hắn à?\]

Ngươi bảo xem một đứa nhóc hơn mười hai tuổi như ta làm mấy việc đó với một thanh niên hai mươi tuổi bằng cách nào???? Chuột nhỏ, ngươi học mấy cái này từ đâu thế?

Con chuột béo này, đầu óc càng ngày càng đen tối rồi!!

Bị tra hỏi, chuột nhỏ chột dạ sờ mũi. Đâu thể trách nó được! Thân là một hệ thống, ngoại trừ trợ giúp kí chủ ra nó chả có việc gì làm cả nên mới vào thư viện xem sách đó chứ.

Ngươi có thư viện?

Thấy kí chủ không nói nó xem sách gì mà chỉ hỏi câu này, chuột nhỏ siêu ngoan gật đầu mấy cái: \[ Đúng nha kí chủ! Trong không gian hệ thống có phòng thư viện riêng. Có nhiều sách hay về các tiểu thế giới lắm. Ngài muốn xem cũng được.\]

Tịnh Hề không bận tâm đến thư viện gì cả. Nhưng thỉnh thoảng cô sẽ vào đấy xem....

Sách mà chuột nhỏ đọc.

Tán gẫu với chuột nhỏ xong, cô lại nhìn Tịch Mộ, rồi lại nhìn đến móng heo của hắn cô đang cầm trong tay. Cười: "Anh Mộ! Thế...."

Chưa kịp dứt câu, Tịch Mộ đã nắm lấy tay cô, hắn ôn nhu bảo: " Em là vợ tương lai của anh. Em đã nói như vậy sao anh nỡ không đồng ý chứ."

Tịnh Hề nhanh chóng rút tay khỏi hắn, cô nhóc quay đầu, nói với Tôn Khải im lặng nãy giờ: "Chú Tôn, về đi thôi."

" Thế còn cháu?" Mặc dù biết thanh niên kia là vị hôn phu của bé thỏ nhưng hắn ta vẫn không an tâm khi để một con nhóc ở lại một nơi đầy nguy hiểm thế này.

Tịnh Hề cười càng thêm ngọt, cô nhóc nhấc chân đi đến trước mặt Nhất Long, thản nhiên rút thanh kiếm đang cắm trên mặt đất, thao tác rất nhẹ nhàng.

"Chú Tôn, chú quên cháu là ai à?"

Tôn Khải lại nhớ đến các loại bản lĩnh của bé thỏ từ lúc hai người gặp mặt....

Rất lợi hại!!

Người ta đã nói vậy rồi, Tôn Khải cũng không cố nán lại nữa. Hắn bước ra cửa, đi về.

Trong phòng, không khí như lắng đọng.

Tịnh Hề nhét kiếm vào vỏ, đứng bên cạnh Tịch Mộ, bỗng nhớ tới một vấn đề khác.

Không thể để Tịch Mộ giết người á!!!

Làm sao giờ? Hắn sắp giết người rồi!!

\[ Kí chủ, hay ngài bảo hắn đưa mình về đi. Như vậy, hắn sẽ không giết người nữa.\]

Hắn không giết bây giờ thì giết lúc sau. Cách của ngươi chỉ kéo dài thời gian sống cho đám thiểu năng này thôi.

\[ Kí chủ, ngài cứ nói hắn trở ngài về trước đã. Xong trên đường đi, kí chủ hãy khuyên hắn. Chỉ cần khuyên hắn không được tự thân động thủ thôi mà.\]

Tịnh Hề khẽ nhăn mày sau đó lập tức lật mặt. Cô nhóc túm lấy tay của Tịch Mộ, tỏ vẻ ngốc manh: "Anh Mộ! Bây giờ tối muộn rồi, em về nhà đây đề phòng bố mẹ lo lắng." Dứt lời, liền ôm kiếm đi thẳng ra cửa.

Cơ mà....

Chân chưa bước ra, tay cô đã bị Tịch Mộ tóm lại, trên đầu là giọng nói ôn nhu của hắn: "Bé con! Để anh đưa em về."

Tay hắn ôm trọn lấy tay nhỏ của cô nhóc, dắt đi.

" Tịch nhị thiếu, thế những kẻ này xử lí như thế nào?" Một tên vệ sĩ đằng sau mở miệng hỏi.

Hắn cảm thấy thật bất lực!

Cả hai cậu chủ đều bỏ bê công việc chạy theo gái hết!

" Giải quyết tại đây luôn đi. Dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ vào."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Trên xe ô tô.

Tiểu Hề đã thu kiếm vào không gian, cô nhóc chăm chú nhìn thanh niên bên cạnh, hắn tuy lái xe nhưng môi vẫn duy trì nụ cười.

Người này chỉ sợ bệnh không nhẹ! Cười vậy mà không mệt à??

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nhóc, hắn hỏi: "Sao thế?"

" Anh nhớ nhà em ở đâu sao?"

"Anh nhớ." Từ trước tới giờ, khả năng ghi nhớ của hắn rất tốt. Chưa kể, đây là cô nữa.

Cô là vợ tương lai của hắn.

Bất kể cái gì về cô sao hắn có thể quên được?

Tuy hai năm không gặp mặt, hắn vẫn sẽ nhớ mọi thứ về cô.

Ừm... Bây giờ cô thích ăn kẹo mút, thích mặc áo hoodie.

"Bé con, em đói không?"

Tịnh Hề nghe Tịch Mộ nói vậy, bắt đầu suy nghĩ. Cô nhận nhiệm vụ lúc bốn giờ chiều, mà lúc này đã gần chín giờ tối. Ngoại trừ ăn một đống kẹo mút ra, cô chưa cho gì vào bụng cả.

"Em ăn rất nhiều kẹo rồi."

Tịch Mộ nhìn cô nhóc càng dịu dàng: "Ăn kẹo sẽ không đủ no. Kẹo không tốt cho sức khỏe. Từ lần sau ăn ít thôi."

Không tốt cho sức khỏe???

Ta ăn từ nhỏ tới giờ có sao đâu!

Tịnh Hề đương nhiên là không nghe lời hắn nói. Cô trầm mặc, sau đó nhìn Tịch Mộ: "Anh đưa em đi ăn sao?"

"Ừ! Em muốn ăn gì?"

Cô ngước cặp mắt hạnh lên, kì quái hỏi: "Sau đó anh để em trả tiền?"

Tịch Mộ nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, hắn cảm thấy hơi buồn cười: "Anh là đàn ông. Sao có thể để bé con trả tiền được."

"Anh sẽ trả tiền ư?"

"Ừ."

\[ Kí chủ, sao ngài hỏi vấn đề hài hước vậy?\]

Không phải theo lẽ thường thì ai ăn người đó trả tiền ư?

Chuột nhỏ cảm thấy lẽ thường của cô cần bổ sung thêm một điều, nó nói: \[ Kí chủ của tôi ơi! Hắn là vị hôn phu của ngài, lên mai là chồng tương lai của ngài. Ngài cứ việc tiêu tiền của hắn. Với lại theo phép tắc, thân là một người đàn ông có phong độ khi đi ăn với phái nữ phải trả tiền.\]

Tịnh Hề gật gù, tên Tịch Mộ này tuy tâm tình khó đoán nhưng nghĩ đến việc về sau cô có thể tiêu tiền của hắn....

Có lẽ kết hôn với hắn cũng không tồi.

\[....\] Chuột nhỏ giờ mới biết kí chủ nhà nó mê tiền vậy.

Đấy chỉ là nó chưa thấy lúc Tiểu Hề bỏ tiền mua đồ cho bản thân thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play