Hắc Ám Thiên Cơ nhìn Phất Thụy hỏi:
- Thanh kiếm kia gọi là gì?
Phất Thụy đáp:

- Gọi là Hỏa Thần Kiếm, được hợp lại từ hai thanh thứ thần khí của Cơ Động.

- Hỏa Thần Kiếm?

Hắc Ám Thiên Cơ trầm ngâm đáp, rồi gã nhìn nhìn quanh cấm thất trống rỗng của mình, lửa giận trong mắt đột nhiên bạo khởi, hai tay vung ra, phóng ra một luồng lực cực lớn liền đem tám gã Tử Bào Đại Tế Ti đánh bay vào bức thạch bích phía sau.
Hắc Ám Thiên Cơ lạnh giọng:

- Mạng của các ngươi ta tạm thời giữ lại, nếu không phải được con ta biện hộ cho thì các ngươi nhất định không thoát khỏi hình phạt Phệ Hồn. Truyền lệnh, lục soát toàn bộ đại lục, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm được đám người đó cho ta!
Tám gã Tử Bào Đại Tế Ti tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức thở phào, tuy rằng bị Hắc Ám Thiên Cơ đánh một chưởng khiến xương cốt toàn thân muốn nứt, nhưng cuối cùng có thể sống rồi, liền đồng thanh:

- Đa tạ Thiên Cơ không giết, đa tạ Thiếu chủ cầu tình!
Hắc Ám Thiên Cơ phất tay, quát:
- Lui xuống!
- Vâng!
Đám Tử Bào Đại Tế Ti đáp lời liền thối lui. Hắc Ám Thiên Cơ chuyển hướng nhìn sang Phất Thụy, trong mắt lóng lánh quang mang hỏi:
- Ngươi có phải gạt ta không?

Phất Thụy trong lòng khẽ rùng mình, nhưng vẫn đáp cứng:
- Phụ thân, lời này của cha là có ý gì? .
Hắc Ám Thiên Cơ hừ lạnh:
- Có thể thoát ra Hắc Ám Hỗn Độn phòng ngự trận trong Hắc Ám Thần Miếu bằng truyền tống, năng lực này quả thật không tầm thường. Đám người này có năng lực truyền tống từ đâu? Ngươi vì sao không báo cáo? Nếu như không phải bọn chúng có năng lực truyền tống này thì sao đám chuột nhắt đó dám công kích Thần miếu?"
Dù Hắc Ám Thiên Cơ truy hỏi gắt gao nhưung Phất Thụy vẫn tự nhiên đáp:

- Đúng là con đã hơi coi thường! Phụ thân, nếu như con không có đoán sai thì bọn người Cơ Động có lẽ đã dùng truyền tống quyển trục. Trước khi đến Thánh Tà Đảo, chúng ta đã từng đi qua thương hội Ngốc Có Tiền, ở đó liền nhận được ba kiện Thần khí nữa. Cơ Động lúc xuất phát chắc đã lấy đi chừng ba mươi mấy quyển trục. Chúng con cũng chưa từng xem qua chúng nên cũng chẳng biết nó có tác dụng gì. Bây giờ xét lại thì chắc bên trong số quyển trục đó có lẽ có đại lượng quyển trục truyền tống. Bằng vào tu vi linh hồn Thánh cấp của hắn thúc dục quyển trục, chắc mới có thể mang bọn chúng rời đi. Cha đã quên mất chăng? Lúc trước khi con dẫn bọn chúng lên Thánh Tà Đảo qua bên trận doanh Hắc Ám Đại Lục chúng ta, Cơ Động đã phát động một số quyển trục truyền tống mới có thể giúp bọn chúng tìm được đường sống trong chỗ chết, bằng không thì... bọn chúng sớm đã bị chúng ta toàn diệt rồi!"
Hắc Ám Thiên Cơ lúc này sắc mặt mới hơi hòa hoãn, gật đầu gằn giọng:

- Tính toán đám người đó vận khí tốt, có thể tìm được truyền tống quyển trục nhiều như vậy. Ngay cả Hắc Ám đại lục chúng ta cũng rất ít có loại quyển trục này được lưu truyền tới nay. Chuyện này cũng không thể trách ngươi toàn bộ được, đúng là tên tiểu tử Cơ Động vận khí không tệ!

Hắc Ám Thiên Cơ hỏi tiếp:
- Con cho rằng hiện tại chúng ta phải làm như thế nào đối phó đám người đó? Dùng sự quen thuộc của con với bọn chúng, có thể tìm được phương pháp của bọn hắn hoặc là dẫn dụ bọn chúng mắc câu chăng?
Phất Thụy nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp:

- Phụ thân, nếu như con là cha thì... hiện tại biện pháp tốt nhất chính là cha tự mình tọa trấn Thần miếu, dồn tất cả lực lượng đưa lên Thánh Tà Đảo. Chỉ có như vậy mới có thể tránh được bọn chúng đột kích. Dựa theo suy tính của Cơ Động thì lần này bọn chúng sang Hắc Ám đại lục ta chủ yếu chính là đối phó với Hắc Ám ma quân. Tuy rằng cha đã đem bọn Hắc Ám Thiên Can thánh đồ đưa lên trấn thủ Thánh Tà Đảo. Nhưng mà dù sao cũng không ổn thỏa, trên đó diện tích quá lớn, nếu như bọn người Cơ Động sau khi công kích Thần Miếu xong lại trở về đánh Thánh Tà Đảo thì sẽ mang tổn thất cực lớn cho chúng ta. Chỉ cần cha tọa trấn tại đó thì một năm sau, Hồng Liên Thiên Hỏa giải trừ thì chỉ cần chúng ta nhất cử đánh vào Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, đem chủ lực của bọn chúng phá hủy, không sợ bọn Cơ Động không hiện thân, đến lúc đó báo thù cũng không muộn!
Hắc Ám Thiên Cơ nhíu mày đáp:

- Không được! Hắc Ám Thần Miếu chính là căn bản của ta, sao có thể đơn giản buông tha được? Về phần chiến trường Thánh Tà Đảo ngược lại con không cần phải lo lắng nhiều. Ta đã có biện pháp đem Truyền tống pháp trận bên này tu phục, một khi sửa xong, ta tùy thời đều có thể trong thời gian ngắn đến Thánh Tà Đảo, không sợ bọn chúng đến đánh lén. Hừ, ta ở chỗ này chờ đám người đó, nếu như bọn chúng có lá gan đến, ta nhất định bầm thây vạn đoạn bọn tiểu tử Cơ Động kia. Chỉ cần giết mất đám ôn con Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ. Vậy thì Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục không có gì có thể lọt vào mắt ta nữa.
Phất Thụy khuyên:

- Phụ thân, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, hơn nữa chúng ta Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục diện tích rộng lớn, muốn tìm mười người bọn chúng quả thật quá khó khăn, ngoại trừ cha ra, chúng ta không có lực lượng nào có thể áp đảo bọn hắn. Dù bọn hắn không công kích Thần Miếu, nhưng để bọn chúng quấy rối trên đại lục, thậm chí đoạn nguồn tiếp tế của quân ta thì sao?
Hắc Ám Thiên Cơ cười lạnh đáp:
- Thì cứ để cho bọn chúng quấy rồi. Tuy chúng ta trên Thánh Tà Đảo có mấy trăm vạn đại quân, nhưng trong ba năm Hồng Liên Thiên Hỏa có đến nay, ta cơ hồ đã đem tất cả lương thảo có thể dùng trên đại lục đều đưa lên Thánh Tà Đảo rồi để xây dựng một kho lương khổng lồ. Toàn bộ vật lực trên đại lục cơ hồ đều tập trung đã vào chỗ đó, đừng nói Hồng Liên Thiên Hỏa chỉ có thể cháy thêm một năm rưỡi nữa, coi như là cháy đến ba năm sau thì lương thảo quân ta cũng đủ chèo chống. Về phần đám bình dân đó, cứ để cho bọn chúng đi giết. Tánh mạng của đám sâu kiến đó thì có nghĩa lý gì chứ? Đúng như lời của con nói, chỉ cần chúng ta có thể đánh vào Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, thì cái gì cũng không thiếu. Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục béo bở không phải là chuẩn bị cho chúng ta sao?
Nói xong Hắc Ám Thiên Cơ nhìn Phất Thụy nhẹ nhàng nói:

- Phất Thụy à! Nói về phá hủy, không có ai có thể so với ta. Nhưng nói đến kiến thiết thì đó không phải là mặt mạnh của ta. Chờ cha con chúng ta thống nhất hai phiến đại lục rồi, phần trách nhiệm kiến thiết, xây dựng lại này sẽ là của con đó! Sau này con chính là chủ nhân của hai đại lục, mà ta sẽ là tín ngưỡng của nó.
Nói đến đây, hắn cười âm lãnh:

- Bọn Hắc Ám Thiên Cơ đời trơú quả thật đều là một lũ ngu. Bọn chúng không tiếc hi sinh chính mình chỉ vì xâm chiếm Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, nói cái gì là gieo rắc Hắc ám khắp ngóc ngách của thế giới. Quả thực chính là ngu xuẩn. Ta - Hắc Ám Thiên Cơ đương nhiệm, chỉ thiếu chút nữa là có thể thành thần, sau khi hai đại lục Hắc Ám - Quang Minh thống nhất, thì nó sẽ vĩnh viễn nằm dưới sự thống trị của gia tộc ta. Con cần phải cố gắng lên! Phụ thân có thể tìm vô số cơ thiếp cho con, sớm ngày truyền xuống hậu đại, chuẩn bị tốt người thừa kế cho gia nghiệp của chúng ta.
Nghe Hắc Ám Thiên Cơ nói, sống lưng Phất Thụy phát lạnh. Hắn giờ mới hiểu được là đến giờ mình và Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ đều nghĩ quá đơn giản rồi. Vị phụ thân máu lạnh của mình thì ra có một lý tưởng khủng bố như thế. Có thể nói, hắn là người ích kỷ nhất trên thế giới. Muốn dùng toàn bộ lực lượng Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục để thống nhất hai phiến đại lục phục vụ cho mình. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi bên cạnh Hắc Ám Thiên Cơ, Phất Thụy đã khắc sâu được cảnh tình của của dân chúng trên Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục là thê thảm đến cỡ nào. Bốn từ vô cùng thê thảm cũng không thể diễn tả được tình cảnh của bọn họ nữa. Trên đây căn bản không có khái niệm về quốc gia nữa. Hắc Ám Thiên Cơ sau khi nắm được toàn bộ Ma Sư trên Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, bằng vào lực lượng tuyệt đối đã dùng hết toàn bộ tài nguyên của đại lục, hoàn toàn đổ vào quá trình chuẩn bị chiến tranh. Càng không kiến thiết, gặp ai phản kháng thì xử lý chính là giết chóc và hủy diệt. Chỉ hơn mười năm ngắn ngủi, lão đã khiến cho Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục oán thán tận trời, khắp nơi đều là nạn dân, người có thể ăn no cũng chỉ có thể là những binh lính và Ma Sư. Trong hành trình về Thần miếu, hắn thấy nơi đều là đất hoang, nạn dân chết gục bên đường không biết là bao nhiêu mà kể.
Nguyên bản vào lúc Phất Thụy quyết định trợ giúp Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ đối phó Hắc Ám Thiên Cơ, trong lòng thủy chung còn một phần không nỡ, dù sao nói như thế nào thì ông ta là phụ thân của mình! Đại nghĩa diệt thân là một việc khó khăn như thế nào chứ? Thế nhưng khi hắn tận mắt thấy tình cảnh dân chúng lầm than của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, hắn rốt cục quyết định phải kiên trì tới cùng. Hắc Ám Thiên Cơ gây ra không biết bao nhiêu cảnh gia đình tan vỡ, bao nhiêu bình dân vô vì cái gọi là lý tưởng của lão mà phải chết đi. Hắn tuyệt đối không muốn tình thế như thế xuất hiện trên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục. Nhất là đại chiến sau khi Hồng Liên Thiên Hỏa tắt. Tổng chiến lực song phương cộng thêm hậu cần tiếp tế chỉ sợ con số vượt qua nghìn vạn người. Nửa đêm nằm mộng, Phất Thụy đã không chỉ một lần bật dậy trong núi thây biển máu. Vào chính lúc đó, hắn đã hạ quyết tâm. Vô luận như thế nào, bằng lực lượng của mình ngăn việc đó xảy ra. Hắc Ám Thiên Cơ chỉ là phụ thân của hắn. Nhưng khi cuộc chiến tranh này thật sự phát sinh, Hắc Ám đại quân xâm chiếm thành công Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, vậy thì sẽ có bao nhiêu gia đình sẽ tan vỡ? Có bao nhiêu người phụ thân thấy hài tử của mình chết đi?
- Phất Thụy! Phất Thụy!

Hắc Ám Thiên Cơ gọi tỉnh Phất Thụy, có chút không vui hỏi:

- Con đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập thần như vậy?

Phất Thụy liền đáp:

- Phụ thân, con đang ước mơ cha thống nhất hai phiến đại lục. Bất quá, phụ thân, tiền tuyến ta tồn lương chắc đã đầy đủ rồi, có nên đem lương thực phân ra một ít cho các bình dân? Nói ra sao thì Hắc Ám đại lục mới là căn bản của chúng ta. Con chính tai nghe thủ hạ của cha nói rằng trên đại lục ta tiếng oán thán thật sự là không thấp.

Hắc Ám Thiên Cơ hừ lạnh đáp:
- Bọn dân đen chết hay sống thì cùng ta có quan hệ gì? Ta có một đại quân vô địch, tất cả tiếp tế phải là cho quân đội cùng với ma quân của ta. Còn bọn bình dân thì để cho bọn họ chết cả cũng được. Người chết nhiều thì nhu cầu lương thực sẽ giảm thôi.
Phất Thụy thầm thở dài, hắn biết rõ, chính mình dù nói cái gì nữa cũng vô dụng. ý định trong đầu Hắc Ám Thiên Cơ đã thâm căn cố đế, căn bản không phải hắn có thể thay đổi.

- Là ai nói cho ngươi biết Hắc Ám đại lục ta đang oán thán đây? "

Hắc Ám Thiên Cơ trầm giọng hỏi.
Phất Thụy không có giấu diếm đáp:

- Là Lý Vĩnh Hạo. Trừ những Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ ra on cũng không tiếp xúc với những người khác.
Hắc Ám Thiên Cơ hừ lạnh, trong mắt hiện lên dày đặc sát cơ gằn từng tiếng:
- Lại là Lý Vĩnh Hạo. Hắn có một khuyết điểm lớn nhất chính là nói nhiều. Ta đoán cũng chỉ là hắn. Con tốt lắm, không có dấu ta. Phất Thụy, con phải nhớ rõ, con mới là người thừa kế duy nhất của ta. Về phần tên Lý Vĩnh Hạo, nếu như không phải bây giờ cha còn phải dùng tới hắn, không phải hắn trong Hắc Ám ma quân có chút lực ảnh hưởng nhất định thì ta đã giết hắn rồi. Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ trong mắt ta bất quá chỉ là quân cờ mà thôi. Chờ Hồng Liên Thiên Hỏa giải trừ, ta thôn phệ con Thánh thú Cúc Hoa Trư thành thần rồi thì sứ mạng của bọn Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ cũng đã xong.
Phất Thụy vô cùng ngạc nhiên khi nghe Hắc Ám Thiên Cơ nói. Hắn tuyệt đối không nghĩ rằng Hắc Ám Thiên Cơ muốn hạ sát thủ đối với Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ. Hàn ý trong lòng lập tức càng sâu hơn. Trong lòng thầm than, vị phụ thân của mình thự sự để ý chỉ chỉ sợ cũng chỉ có chính hắn mà thôi. Tiểu sư đệ ơi tiểu sư đệ! Động tác của các ngươi nhất định phải nhanh một chút, ngàn vạn lần không thể để cho hắn tìm được Cúc Hoa Trư. Nếu ông thật sự thành thần thì chỉ sợ là cái thế giới này chúng ta cũng phải hủy trong tay hắn thôi!
Trung ương thành - Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Một tòa thành thị miễn cưỡng xem như phồn hoa.
Trước khi Hắc Ám thần miếu thống trị trên Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, tòa thành thị này đã từng là thủ đô của đế quốc Hắc Ám Trung Thổ đầu tiên trên Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục.
Địa vị của nó cùng với Trung Nguyên thành trên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục là giống nhau. Tòa thành thị này sở dĩ còn có thể còn được vài phần phồn hoa, tạm gọi là nguyên vẹn này cũng không phải bởi vì nó đã từng có địa vị rất cao trên phiến đại lục này mà là vì chủ thành rất gần Hắc Ám thần miếu, ước chừng ba trăm dặm. Là một tòa chủ thành duy nhất phụ cận Hắc Ám thần miếu. Vật tư muốn tới Hắc Ám thần miếu đều phải muốn đi qua nơi này, mà những Ma Sư trong Hắc Ám thần miếu cũng sẽ thường xuyên tới nơi này tiêu khiển. Vì thế tòa thành thị này mới được hơi phồn hoa. Hơn nữa, Hắc Ám Ma Sư dù sao đều có người nhà, tòa thành thị này còn có một phồn hoa là bất kể gia đình nào ở đây đều là người thân là Ma Sư trong Hắc Ám ma quân.
Hắc Ám Thiên Cơ đối với bình dân cực kỳ tàn nhẫn nhưng đối với Hắc Ám Ma Sư lại vô cùng tốt, nếu không thì lão cũng không thể được Hắc Ám Ma Sư ủng hộ rồi.
Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Hắc Ám Thiên Cơ vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ lúc này dĩ nhiên sẽ ở trong thành thị gần Hắc Ám thần miếu như thế. Phải biết là nếu như lão tận lực dùng linh hồn tu vi gần đến thần cấp trực tiếp thì có thể phát giác ra bọ họ chỉ ở gần lão ba trăm dặm mà thôi.
Quang Minh Thiên CanThánh Đồ là đêm qua thừa dịp ban đêm lẻn vào tòa thành thị này, bọn họ ngay đó mua một tòa nhà miễn cưỡng xem là xa hoa, tầm ba tòa nhà bình dân. Trong thành này, gia đình có thể mua được một tòa nhà như thế tối thiểu cũng có một người thân là một tên Thất quan Ma Sư trong Hắc Ám ma quân.
Lúc này, mười người Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ đang an vị trong phòng khách, bọn họ ánh mắt đều bình tĩnh, thậm chí còn không quên dùng hấp thụ ma lực trong Hắc Ám Tinh Miện nữa. Đương nhiên biểu hiện bình tĩnh này là do Cơ Động, Thiên Cơ và Trần Tư Tuyền dùng linh hồn lực Thánh cấp đỉnh phong của mình bao phủ mọi người. Dù Hắc Ám Thiên Cơ thật sự dùng thần thúc quét qua cũng không sợ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play