Đại Diễn Thánh Hỏa Long lại một lần nữa lên đường.
Sau khi nghe câu chuyện xưa của Thiên Cơ, ánh mắt của Mạt Nhi khi nhìn Cơ Động đã không còn nhiều địch ý như trước. Hơn nữa, ánh mắt nàng khi nhìn Thiên Cơ lại càng thay đổi nhiều, đặc biệt là thường xuyên ngó chừng hắn, thậm chí làm hắn có chút sợ hãi.
Miểu Miểu đứng bên cạnh Trần Tư Tuyền, nhìn bộ dạng của Mạt Nhi liền không nhịn được mà trêu: “Sao đây? Coi trọng Thiên Cơ của chúng ta sao? Có muốn tỷ nói giúp một tiếng hay không? Tỷ có thể cam đoan với muội, tên Thiên Cơ này còn là một nam nhân chưa trải sự đời, cho tới bây giờ chưa từng động vào nữ nhân lần nào.”
Mạt Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt: “Tỷ nói gì đó! Ai thèm coi trọng hắn chứ!”
Miểu Miểu cười hắc hắc: “Coi trọng hắn thì đã sao? Tuổi tác thì có vấn đề gì? Bề ngoài hắn cũng chỉ lớn hơn muội khoảng mười tuổi chứ mấy. Nếu muội đi theo hắn, vậy thì hai người sẽ tạo nên một câu chuyện tình giữa hai phiến đại lục. Đây mới thực sự là Quang Minh và Hắc Ám dung hợp.”
“Tỷ đừng nói loạn lên nữa, muội tức giận rồi đó.” Mạt Nhi chống nạnh, tức giận nói với Miểu Miểu.
Miểu Miểu cười hì hì: “Được, ta không nói nữa là được chứ gì.”
Mạt Nhi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe Miểu Miểu thì thầm to nhỏ ở bên tai: “Ta thật lòng muốn hai người ở chung một chỗ, để xem đứa con sẽ mang thuộc tính hắc ám hay quang minh.”

Mạt Nhi choáng váng, suýt chút nữa thì té khỏi lưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long, may mà có Trần Tư Tuyền kéo nàng lại. Nàng căm tức, trừng mắt nhìn Miểu Miểu với vẻ mặt không cam lòng, nhờ đó mà Miểu Miểu mới không tiếp tục trêu Mạt Nhi nữa. Nếu so về sự tinh quái thì có lẽ họ không phải là đối thủ của Mạt Nhi, nhưng muốn so về tư tưởng “xấu xa” thì Mạt Nhi còn kém xa vị Minh chủ Ma minh này.
Các Thiên Can Thánh Đồ cũng không tiến vào trạng thái tu luyện nữa. Đây là trận đấu đầu tiên sau khi họ tiến vào Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục, cho nên điều họ cần lúc này là điều chỉnh trạng thái của mình sao cho tốt nhất. Hắc Ám Thần Miếu là mục tiêu đầu tiên, nhất định phải làm cho Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục chấn động mạnh mới được.
Cơ Động lại càng chăm chú hơn, hắn trải rộng linh hồn lực ra, cảm thụ hết thảy những sinh vật bên dưới.
Phương tây, mặt trời dần xuống núi, ánh nắng chiều nhiễm đỏ một vùng, sắc trời cũng dần tối lại.
Đại Diễn Thánh Hỏa Long phi hành thêm khoảng bốn trăm dặm thì hạ xuống theo lệnh của Cơ Động. Chỉ một khắc sau đó, linh hồn lực của Cơ Động và đồng bạn liên hệ chặt chẽ với nhau, cũng bao gồm cả Mạt Nhi trong đó.
Mạt Nhi đột nhiên cảm giác được tất cả xung quanh chợt trở nên rất rõ ràng trong đầu mình, thậm chí còn rõ nét đến từng chi tiết. Không đợi nàng kinh hô, trong đầu nàng đã vang lên tiếng nhắc nhở của Cơ Động: “Nếu như không muốn chết thì hãy giữ im lặng. Hiện tại ta đem linh hồn dò xét chia sẻ cho ngươi, ngươi chỉ cần đi theo Trần Tư Tuyền, những việc khác không cần làm. Nếu như ngươi cho là không thể tự khống chế miệng của mình thì ta rất vui lòng mà giúp ngươi phong ấn nó lại.”
Đột nhiên có thanh âm vang lên ở trong đầu mình, loại sự tình kỳ lạ này lập tức trấn trụ được Mạt nhi. Mặc dù nàng vẫn hung hăng trợn mắt với Cơ Động nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng. Rất nhanh sau đó, nàng đã biết đây là địa phương nào, bởi vì linh hồn dò xét của Cơ Động đã truyền đến hình ảnh phía xa vào trong đầu mọi người.
Phía trước ngoài trăm dặm là một vùng hắc ám mông lung, tất cả đều được bao phủ trong làn sương mù màu đen, giống như những gì trên tấm bản đồ mà Cơ Động mua được. Tất cả chỉ là một màu đen nhánh.
Chẳng lẽ đây là… Mạt Nhi mở to hai mắt nhìn về phía trước.
Thanh âm của Trần Tư Tuyền vang lên trong đầu Mạt Nhi: “Không sai, nơi này chính là Hắc Ám Thần Miếu, cũng chính là mục đích của chuyến đi này. Hiện tại muội chỉ cần ghi nhớ những gì chúng ta làm, sau này trở về báo cáo lại với phụ thân muội là được. Đây chính là trụ cột để hai thế lực chúng ta hợp tác. Muội rõ chưa?”
Lúc này Mạt Nhi mới nhớ lại những gì phụ thân đã nói với mình. Mới chỉ có hai ngày thôi mà họ đã đi đến vùng phụ cận Hắc Ám Thần Miếu. Trời ạ! Quái vật hai đầu kia bay nhanh như vậy sao?
Cơ Động đem Đại Diễn Thánh Hỏa Long thu vào trong Sinh Mệnh Chi Hạch, thanh âm của hắn vang lên trong đầu đồng bạn: “Ta vừa cẩn thận dò xét qua, vòng ngoài cách Hắc Ám Thần Miếu khoảng trăm dặm có Hắc Ám Ma quân canh gác. Nếu hạ xuống ở bên trong sẽ bị phát hiện ngay, cho nên bây giờ chúng ta phải tự đi vào đó. Vì tránh kinh động đến đám Hắc Ám Ma quân, nên vừa rồi ta cũng không dùng linh hồn lực dò xét đám hắc vụ bên trong. Do đó, khi chúng ta đi vào phải thật cẩn thận. Xuất phát.”
Vừa nói xong, Cơ Động liền nhẹ nhàng bước đi. Bằng vào trình độ linh hồn lực của hắn thì những chỗ nào có trạm gác đều được truyền tải vào trong đầu mọi người.
“Cơ Động, hay chúng ta dẹp những trạm gác này đi. Những Hắc Ám ma sư này, giết một người thì sẽ ít đi một người.” A Kim nói với Cơ Động.
Cơ Động lắc đầu: “Không được! Căn cứ vào bản đồ mà Thiểm Lôi đưa cho ta, Hắc Ám Ma sư nơi này sẽ thay ca khoảng một đến hai canh giờ một lần. Nếu như chúng ta xử lý trạm gác bên ngoài thì thời gian xâm nhập sẽ bị hạn chế lại. Hơn nữa chúng ta cũng không biết thời gian thay ca cụ thể, cho nên phải tận lực tránh trạm gác thôi.”

Trần Tư Tuyền kéo mạt Nhi, Lang Thiên Ý mang theo Thiên Cơ… Mọi người lặng lẽ gia tốc, theo sự chỉ dẫn của Cơ Động mà chậm rãi tiến gần Hắc Ám Thần Miếu.
Trừ phi địch nhân có linh hồn lực không kém Cơ Động tồn tại, nếu không thì chỉ cần là sinh vật hoạt động liền sẽ không tránh khỏi sự thăm dò của hắn. Phòng ngự của Hắc Ám Thần Miếu không thể nói là không nghiêm mật, đám Hắc Ám ma quân tuần tra không ngừng. Nhưng may mắn là bên ngoài Hắc Ám Thần Miếu có một khu rừng rậm rạp, có thể che chở tốt cho nhóm người Cơ Động. Lực lượng tuần tra ngoại trừ binh lính thì còn có ma sư của Hắc Ám Ma quân, toàn bộ bao nhiêu thì không rõ nhưng đang tiến về hướng này có khoảng mười mấy tên. Hơn nữa tu vi của chúng không yếu, đều từ tứ quan trở lên. Vị trí giữa bọn họ lộn xộn, lại thường xuyên thay đổi phương vị. Nếu như không có linh hồn dò xét của Cơ Động thì muốn xuyên qua vòng tuần tra như vậy là điều không thể nào. Hơn nữa, những ma sư này thường xuyên đem ma lực bản thân thả ra để quan sát dưới lòng đất và xung quanh, bên cạnh đó còn có đám lính hỗ trợ tạo thành mạng lưới phòng ngự cực kỳ nghiêm mật.
Trái tim Mạt Nhi lúc này đã gần như nhảy bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn, nàng nghe đến danh tự Hắc Ám Thần Miếu muốn hỏng cả lỗ tai nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến gần nơi được xem là trung tâm ác ma trong truyền thuyết này, làm sao nàng có thể không khẩn trương đây? Vào lúc này, nàng không còn ý nghĩ quấy rối Cơ Động nữa, mà ngưng thần nín hơi, mặc cho Trần Tư Tuyền kéo đi. Đôi mắt luôn mở to ngó nghiêng bốn phía, tựa hồ như sợ có Hắc Ám ma sư đột nhiên từ đâu đó nhảy ra. Tuy nhiên dưới sự dẫn đường của Cơ Động thì làm sao có thể xảy ra sự việc như vậy chứ?
Khoảng cách trăm dặm đối với người bình thường thì không hề gần, nhưng đối với các Thiên Can Thánh Đồ mà nói thì chẳng đáng kể. Vừa di chuyển vừa tránh né các trạm gác nhưng bọn họ cũng chỉ mất một canh giờ để xuyên qua trăm dặm đường rừng.
Hắc vụ nồng đậm đã ở trước mắt.
Với tốc độ của bọn họ, cho dù có bị quân lính vô tình nhìn thấy thì cũng chỉ là chớp nhoáng, rất dễ nhầm lẫn với hoa mắt mà thôi.
Khi còn cách hắc vụ khoảng một ngàn thước, Cơ Động dừng lại, ra dấu bảo mọi người tạm nghỉ ngơi. Thiên Cơ đi đến bên cạnh Cơ Động, thấp giọng nói: “Không sai, chính là chỗ này. Ta đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai kiện thần khí kia. Mà hắc vụ này là cái gì nhỉ?”
Vừa nói xong, Thiên Cơ liền nhắm hai mắt lại, Thiên Cơ Nhãn lặng lẽ mở ra. Lúc trước, khi hắn đi theo Thiên Cơ đời trước tu luyện, kế thừa y bát thì đã được Thiên Cơ đời trước mở thiên nhãn. Nhưng lúc đó Thiên Cơ Nhãn chỉ là hình thức ban đầu, giống như chờ đợi cơ duyên nào đó. Đến khi hắn thành công thu lấy Thiên Cơ Nhãn thì năng lực của Quang Minh Thiên Cơ mới chính thức bày ra.
Thiên Cơ Nhãn mở ra, tỏa ra quang mang nhu hòa, lặng lẽ chăm chú nhìn hắc vụ phía trước. Tuy nhiên, dường như hắc vụ không bởi vì quang mang nhu hòa này mà nảy sinh bất kỳ biến hóa gì.
Các Thiên Can Thánh Đồ rất tự nhiên mà tách ra. Miểu Miểu lấy ra Đại Địa Nữ Thần Chi Trượng cắm xuống dưới đất. Mặc dù mọi người được linh hồn lực của Cơ Động bao phủ, nhưng ai biết được bên trong hắc vụ này sẽ xảy ra chuyện gì! Đây chính là cẩn thận không bao giờ thừa. Ở tại vùng đất này, không một ai dám có tâm lý khinh thường.
Thiên Cơ Nhãn chậm rãi khép lại, Thiên Cơ mở hai mắt rồi trầm giọng nói: “Rất phiền toái. Hắc vụ này có thành phần hết sức phức tạp, lấy nguyên tố Nhâm Thủy thuộc tính làm chủ đạo, lại trộn thêm độc tố mãnh liệt và linh hồn ba động tạo thành một tấm bình chướng bao phủ hoàn toàn Hắc Ám Thần Miếu. Nếu như ta đoán không nhầm thì đám Hắc Ám Ma quân sẽ phải mang vật phẩm đặc thù nào đó, hoặc có thông đạo riêng biệt thì mới có thể xuất nhập Hắc Ám Thần Miếu.”
Cơ Động nói: “Có thể sử dụng phương pháp dùng linh hồn bao trọn mọi người để tiến vào, mà vẫn che giấu linh hồn dò xét hay không?”
Thiên Cơ lắc đầu, “Không được. Linh hồn ba động bao phủ không hề gián đoạn. Nói đơn giản hơn thì đây giống như một vách tường, hoặc là một kết giới. Một khi chúng ta chạm vào kết giới, cho dù bọn chúng không cảm ứng được là cái gì nhưng ngay lập tức sẽ phát hiện có người ngoài tiến vào. Muốn quỷ không biết thần không hay tiến vào trong đó là không có khả năng.”
Mạt Nhi vốn im lặng bây giờ đột nhiên lên tiếng: “Tổ chức của chúng tôi đã phái mấy trăm người thâm nhập vào đây, có một số từng gia nhập vào Hắc Ám Ma quân. Trên trăm năm cố gắng mới có thể vẽ ra bản đồ nơi đây. Ta nghe phụ thân nói, hắc vụ này là do một loài sinh vật tên là Thạch Mặc Chương Ngư phun ra. Loại sinh vật này không có khả năng công kích nhưng lại có linh thức nhạy bén. Chỉ cần đi vào phạm vi ma vụ của nó liền bị nó phát hiện. Chúng ta từng có hơn trăm người chết khi xâm nhập hắc vụ, họ bị phát hiện rồi bị Hắc Ám Ma quân giết chết. Mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có kế sách nào khả thi. Ngươi nhìn bản đồ đi, Hắc Ám Thần Miếu giống như một tòa thành thị, phía ngoài có hào nước rộng chừng trăm mét bao quanh, độ sâu hơn bốn mươi thước, bên trong nuôi rất nhiều Thạch Mặc Chương Ngư để bảo vệ bên ngoài. Có loài sinh vật này thì căn bản không cần quá nhiều người tiến hành phòng ngự, chỉ cần có người quan sát phản ứng của Thạch Mặc Chương Ngư là được. Chỉ cần chạm vào hắc vụ, rút dây động rừng thì tất cả hắc vụ cũng sẽ điên cuồng vũ động, mà vị trí xâm nhập cũng hoàn toàn lộ ra hình dáng. Như thế đủ để Hắc Ám Ma quân xác định vị trí.
Diêu Khiêm Thư tức giận nói: “Mẹ nó, ta chỉ muốn nói đám Hắc Ám Thiên Cơ này rất sợ chết. Có nhiều ma sư như vậy bảo vệ lại còn sử dụng cái thứ quỷ này.”
Cơ Động nói: “Hắc vụ này không chỉ có tác dụng bảo vệ, mà còn có tác dụng tạo cảm giác thần bí. Dùng để lừa gạt bình dân là hợp nhất. Không phải Hắc Ám Thiên Cơ luôn xây dựng hình tượng của mình thành thần hay sao?”

“Thiếu chủ, ta có thể vào được.” Lang Thiên Ý đột nhiên nói.
Sau khi tu vi đột phá cửu quan, hắn đã có một số biến hóa nhất định. Da thịt có thêm một tầng sáng bóng mịn màng, người cũng cao thêm một chút.
“Sao? Ngươi làm được?” Cơ Động kinh ngạc nhìn về phía Lang Thiên Ý.
Lang Thiên Ý gật đầu: “Ta là Thổ hệ Ma sư, nếu cùng Miểu Miểu phối hợp thì ta nghĩ có thể đi vào từ dưới đất. Ma vụ này tuy mạnh nhưng chỉ có thể bao trùm ở trên mặt đất mà thôi, cho dù có thể ngấm xuống thì tối đa cũng khoảng trăm thước là cùng. Cho nên dưới đất chính là khả năng duy nhất.”
Diêu Khiêm Thư nói: “Ý của ngươi là chúng ta sẽ đào một đường hầm đi vào?”
Miểu Miểu chen lời: “Hắn có Hậu Thổ Chi Châu nên hỏi làm gì. Đừng nói là sâu trăm mét, ngay cả hai trăm mét thì chúng ta cũng sẽ dễ dàng đi qua.”
Cơ Động gật đầu: “Được, cứ quyết định như thế.”
Như vậy cũng được? Mạt Nhi kinh ngạc há hốc miệng nhìn người kêu Cơ Động là thiếu chủ - Lang Thiên Ý. Lúc đầu nàng chỉ thấy Cơ Động lợi hại, sau lại phát hiện Trần Tư Tuyền cũng rất lợi hại, rồi biết thêm Quang Minh Thiên Cơ. Hiện tại thanh niên cao lớn trước mặt này nói có thể chui vào trong lòng đất. Chẳng lẽ những người này đều là quái vật cả sao? Ma sư thổ hệ thì nàng tiếp xúc rất nhiều rồi, nhưng có thể mang theo nhiều người như vậy chui xuống lòng đất thì nàng chưa từng nghe nói qua.
Thiên Cơ liếc mắt nhìn Cơ Động, nói: “Ta phụ trách che chở, ngươi lo phần dò xét?”
Cơ Động gật đầu: “Được, lên đường thôi. Thiên Ý, tất cả dựa vào ngươi đó.”
Lang Thiên Ý bảo mọi người tụ tập lại một chỗ, Mạt Nhi và Thiên Cơ đứng ở giữa. Ngân quang trong mắt Thiên Cơ chợt lóe lên, một tầng hào quang màu bạc bao phủ mọi người. Ngân quang hết sức nhu hòa, tụ mà không tán. Nếu như có người bên ngoài dò xét thì cũng không hề cảm nhận được bên trong có sinh vật tồn tại. Thiên Cơ đã dùng linh hồn lực ngăn cách mọi người với thế giới bên ngoài. Bất kỳ ma lực ba động hay khí tức sinh vật nào cũng đều bị ngân quang bao bọc lại, không hề truyền ra ngoài một chút nào.
Lang Thiên Ý há miệng, phun ra viên châu màu vàng đất, cùng lúc đó Cửu Quan Mậu Thổ Dương Miện cũng hiện lên trên đỉnh đầu hắn. Cửu quan chín mươi hai cấp, đây là thực lực hiện tại của hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play