Nhìn chén cháo khét lẹt trong khay, Cơ Động nở một nụ cười rạng rỡ, cái này mà cũng coi là trừng phạt sao? Lúc này hắn mới phát hiện lá gan của mình càng ngày càng nhỏ đi khi đứng trước mặt Liệt Diễm. Mình hôn nàng như vậy, không ngờ sự trừng phạt chỉ là ăn một chén cháo. Cái này là ý vị cỡ nào chứ? Đáng tiếc khi hắn nhận ra thì đã quá muộn, trải qua giây phút ngắn ngủi ấy, trong ánh mắt của Liệt Diễm đã không còn sự bối rối mà đã khôi phục lại bình thường.
Liệt Diễm thẹn quá hóa giận nói:
- Đệ cười cái gì? Chê ta làm quá kém phải không? Nhưng mà tỷ cảm thấy đã khống chế lửa vô cùng tốt! Không biết vì sao mà nó lại biến thành như vậy nữa.
Nói đến đây, khuôn mặt của nàng không khỏi đỏ lên lần nữa, có chút lúng túng nói:
- Tỷ hoàn toàn có thể không cần ăn cơm, từ khi quen đệ tới nay mới bị đệ dạy hư. Đây là lần đầu tiên nhân gia nấu cơm a.
Cơ Động chặn lại, nói:
- Đệ cười là vì đệ đang cao hứng! Đệ đương nhiên biết rõ đây là lần đầu tiên tỷ làm việc này. Liệt Diễm, đối với đệ đây không thể gọi là trừng phạt được, phải gọi là ban thưởng mới đúng.
Vừa nói, hắn vừa cầm lấy cái thìa, ăn một thìa lớn, hơn nữa ăn cực kỳ sảng khoái, không hề có một chút miễn cưỡng hay giả bộ nào, thêm vào đó là bộ dáng vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ của hắn.
Liệt Diễm có chút nghi hoặc, đoạt lấy chén cháo trong tay Cơ Động.
- Thật sự ngon vậy sao? Chẳng lẽ ta rất có thiên phú nấu nướng sao?
Không đợi Cơ Động ngăn cản, chính nàng cũng ăn một thìa, đúng là dùng cái thìa Cơ Động vừa sử dụng.
- Phì, phì…
Liệt Diễm nghiêng đầu, đem kiệt tác của mình phun ra. Nàng chỉ thấy các vị chát, khê, đắng ngập tràn trong miệng, khó chịu không nói lên lời.
- Khó ăn như vậy mà đệ cũng ăn được?
Nhìn Cơ Động, trong mắt Liệt Diễm tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Cơ Động một lần nữa đoạt lại chén cháo về tay mình.
- Ai nói khó ăn chứ? Đệ một chút cũng không cảm thấy. Đây là hương vị ngon nhất mà đệ từng được nếm từ khi chào đời đến nay, bởi vì đây là chén cháo mà Liệt Diễm ái tâm làm cho đệ.
Vừa nói, hắn đem tất cả lượng cháo còn lại trong chén ăn sạch, không để thừa dù chỉ là một chút xíu.

Liệt Diễm kinh ngạc nhìn hắn! Đúng là nàng muốn hảo hảo chiếu cố Cơ Động nên mới vì hắn mà đi nấu cháo, nhưng ai biết được kết quả cuối cùng lại thành như vậy chứ? Nàng nhìn qua đã cảm thấy không dễ ăn rồi, vừa nếm thử một miếng đúng là nuốt không trôi, không ngờ Cơ Động lại có thể ăn ngon lành như vậy! Theo thần sắc của hắn, còn có ba động của Linh Hồn Chi Hỏa, Liệt Diễm có thể cảm nhận được hắn không hề giả vờ. Đó hoàn toàn là chân tình thật ý, sự cao hứng đó hoàn toàn phát ra từ nội tâm hắn.
Liệt Diễm cảm thấy đôi mắt của mình có chút mơ hồ, một tầng hơi nước nhàn nhạt đọng trên đôi mắt nàng. Nàng cầm lấy chén cháo trong tay Cơ Động đặt qua một bên, nói khẽ:
- Cơ Động, vì sao đệ lại đối tốt với ta như vậy? Cháo khó ăn như vậy mà đệ lại cực kỳ cao hứng. Đệ có biết hay không? Từ khi ta ở cùng một chỗ với đệ, ta càng lúc càng giống nhân loại rồi, một nhân loại có tình cảm của chính mình.
Cơ Động chăm chú nói:
- Không, trong mắt đệ, tỷ vĩnh viễn không phải là người, mà là thần, nữ thần của lòng đệ. Tỷ nấu cháo cũng giống như đệ pha chế rượu vậy, không chỉ uống hương vị của nó mà trọng yếu hơn là tình cảm ẩn chưa trong đó. Đệ cảm nhận được cảm xúc của tỷ khi nấu cháo. Đệ vẫn cho rằng, bất luận thứ gì cũng đều có linh hồn của mình, kể cả thực vật cũng vậy. Khi tỷ chế tác chúng, cảm xúc của tỷ khác nhau thì thành phẩm làm ra cũng sẽ mang hương vị khác nhau. Tuy tỷ nấu bị khét, nhưng đệ lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu trong đó. Với đệ mà nói, còn có cái gì quý giá hơn nữa chứ? Lòng của đệ rất nhỏ bé, chỉ có thể chứa được một nữ nhân, đó chính là tỷ. Tỷ còn cần đệ trả lời vì sao đệ lại đối tốt với tỷ như vậy nữa sao? (DG: Mình phải học thuộc lòng khúc này mới được, đem đi tán gái thì nói gì nữa =]])
Nghe những lời phát ra từ phế phủ của Cơ Động, Liệt Diễm chủ động dựa vào trong ngực của hắn, đưa đôi tay nhẹ nhàng ôm hắn.
- Không cho đệ cử động, đệ tuyệt đối không thể được voi đòi tiên đó, Tiểu Cơ Động của ta.
Đã rất lâu Liệt Diễm không gọi hắn là Tiểu Cơ Động. Từ khi hắn yêu cầu, nàng đều trực tiếp gọi tên hắn. Lúc này đột nhiên nàng lại kêu lên ba chữ Tiểu Cơ Động, chỉ có điều cảm giác của Cơ Động lại hoàn toàn khác với trước kia, bởi vì trong ba chữ ấy tràn đầy sự thân mật, nỉ non của Liệt Diễm.
Cơ Động tinh tường cảm nhận được Liệt Diễm đã bắt đầu tiếp nhận tình cảm của mình rồi.
Đúng vậy, mình không thể được voi đòi Hai Bà Trưng a, có thể ở cùng một chỗ với Liệt Diễm, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, mình còn cần cái gì nữa cơ chứ?
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền đến thanh âm náo nhiệt, có thể mơ hồ nghe được tiếng người nói chuyện.
Chân mày Cơ Động cau chặt lại, lúc này lại có người tới quấy rầy tâm tình đang rất vui sướng của hắn. Hắn căn bản không muốn để ý tới, nhưng Liệt Diễm đã nhẹ nhàng giãy ra khỏi lồng ngực của hắn.
- Là người của Điều Tửu Sư Công Hội đến, hay là đệ gặp bọn họ đi.
Vừa nói, không đợi Cơ Động kịp phản ứng, hai cánh môi mỏng ôn nhuận đã lướt qua môi hắn, tựa như chuồn chuồn điểm nước vậy. Sau đó hai cánh môi ấy lại nhanh như thiểm điện mà tránh ra.
- Vừa rồi đệ nói ăn cháo không tính là trừng phạt, vậy cái này coi như là trừng phạt đệ đi.
Nói xong, Liệt Diễm nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười đi về hướng cửa phòng.
Cơ Động ngơ ngác nhìn theo Liệt Diễm, trên môi còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt. Hắn rất mất hình tượng mà liếm liếm đôi môi của mình, nếu như đây gọi là trừng phạt, vậy thì nên khiến cho bão tố mãnh liệt hơn một chút a.
Đang lúc hắn còn đắm chìm trong sự ôn nhu của nụ hôn, Liệt Diễm đã mở cửa ra, lập tức thanh âm từ bên ngoài truyền vào trong phòng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
- Cơ Động tiên sinh đã tỉnh chưa, ta có thể gặp hắn không?
Cơ Động nghe thấy liền nhận ra thanh âm này là của Hội Trưởng Điều Tửu Sư Công Hội, Tửu Thần Đỗ Tư Khang.
- Để cho bọn họ vào đi.
Liệt Diễm đội nón trúc lên, hướng về phía A Kim đang ở bên ngoài nói.
- Vâng, chủ nhân.
A Kim nhàn nhạt vâng một tiếng rồi mở cửa ra.
Chủ nhân? Nghe thấy cách xưng hô này, Đỗ Tư Khang ở ngoài cửa bỗng trở nên ngốc trệ, ngây ngẩn cả người. Hắn đã tận mắt nhìn thấy thực lực của A Kim, người có được Cực hạn Âm Kim, đối mặt với trưởng lão Ma Minh, cường giả Bát quan ma sư mà vẫn không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn hủy đi vũ khí của đối phương. Đỗ Tư Khang rất rõ ràng, cho dù mình có thêm tọa kỵ Băng Tuyết Địa Long cũng chưa hắn là đối thủ của nữ hài mà nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi này.
Một cường giả có được Cực hạn Ma lực như vậy lại có chủ nhân? Mặc dù Cơ Động và A Kim đã gây ra sự kinh ngạc rất lớn cho hắn, nhưng lúc này hắn vẫn không nhịn được, giật mình tới mức há hốc mồm.
Đúng lúc này, Đỗ Tư Khang nhìn thấy Liệt Diễm, đầu mang nón trúc che mặt, thân mặc một kiện váy dài màu đỏ. Nón trúc đã che khuất khuôn mặt của nàng, nhưng khí chất xuất trần của nàng lại làm cho người ta không tự chủ được mà đem ánh mắt tập trung vào nàng, đây là một loại cảm thụ vô cùng thần bí.
Đi theo Đỗ Tư Khang còn có Đỗ Minh và con gái hắn. Đỗ Minh mới thấy A Kim đã giật nảy mình, sau khi Liệt Diễm xuất hiện, ánh mắt của hắn ngay lập tức trở thành ngốc trệ. Cho dù là không nhìn thấy dung nhan của Liệt Diễm, nhưng cảm giác trong lòng hắn lại chắc chắn rằng nữ tử mặc váy đỏ này còn đẹp hơn A Kim rất nhiều lần. Mặc dù hắn đối với cái cảm giác này cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng trong lòng trước sau vẫn nhận định như thế.
- Cơ Động đang ở bên trong, các ngươi vào đi.
Liệt Diễm thản nhiên nói. Ngoại trừ lúc ở trước mặt Cơ Động, tâm tình của nàng mới sinh ra biến hóa, còn trước mặt ngoại nhân đều là phong vân khinh đạm.
Liệt Diễm hoàn mỹ đến mức không thể tìm ra bất luận một tì vết nào, thanh âm của nàng sao có thể không động lòng người đây?
Đỗ Tư Khang là người đầu tiên khôi phục tinh thần, kéo đứa con của mình tiến vào trong phòng. Trong khi đó nữ nhi của hắn lại hiếu kì nhìn Liệt Diễm.
- Tỷ tỷ, vì sao ngươi lại che mặt đi vậy?
Nghe được câu hỏi của nữ nhi, Đỗ Tư Khang lập tức hoảng sợ, chặn lại nói:
- Hinh nhi, không nên nói lung tung.

Đỗ Hinh Nhi nói:
- Con đâu có nói lung tung, vị tỷ tỷ này nhất định rất xinh đẹp, che mặt đi thực sự rất là đáng tiếc lắm thay.
Liệt Diễm cười nhạt một tiếng nói:
- Các ngươi vào trong đi thôi.
Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài. A Kim vội vàng đuổi theo, thủ hộ bên cạnh Liệt Diễm.
Đỗ Hinh Nhi thè lưỡi nói:
- Vị tỷ tỷ này thật kỳ quái a! Vì sao khi nhìn nàng, con lại có cảm giác không dám tới gần. A Kim tỷ tỷ lợi hại như vậy, mà lại gọi tỷ ấy là chủ nhân, thật là bất khả tư nghị.
Đỗ Tư Khang cả giận nói:
- Thôi được rồi, ngươi bớt nói đi! Trước khi đến đây ta đã dặn dò ngươi như thế nào? Không cho ngươi đi, ngươi lại đòi đi cho bằng được.
Đỗ Hinh Nhi cười hì hì:
- Nhân gia đã cứu chúng ta, chẳng lẽ con không được đại diện mẹ và người của nghiệp đoàn đến nói lời cảm tạ sao?
Đỗ Tư Khang bất đắc dĩ lắc đầu, đối với nữ nhi này hắn thật sự là không có biện pháp. Đỗ Hinh Nhi năm nay mười chín tuổi, tính cách cũng giống Đỗ Minh, có chút chấp nhất và quật cường. Đương nhiên, loại tính cách này hoàn toàn là truyền thừa từ Đỗ Tư Khang mà ra. Chỉ có điều Đỗ Hinh Nhi không hề có hứng thú với rượu, hơn nữa, tuy nàng cũng thường xuyên chống đối lại Đỗ Tư Khang, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn khác với ca ca của mình. Đối với nữ nhi này, Đỗ Tư Khang cực kỳ sủng ái, thậm chí có chút thiên vị hơn so với Đỗ Minh.
Một nhà ba người đi vào trong phòng ngủ, Cơ Động đứng dậy tiếp đón họ. Tuy Cơ Động hết sức bất mãn vì bị họ cắt đứt màn thân mật với Liệt Diễm nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã giấu đi tâm tình của mình, điều chỉnh trạng thái trở lại bình thường.
- Đỗ hội trưởng.
- Cơ Động tiên sinh.
Đỗ Tư Khang nhẹ gật đầu.
Đỗ Tư Khang bước lên trước một bước nói:
- Cơ Động tiên sinh, lần này thật sự đa tạ ngài đã giúp đỡ Điều Tửu Sư Công Hội chúng ta.Thật không biết nên nói lời cảm tạ với ngài như thế nào mới tốt nữa.
Nhìn Cơ Động, Đỗ Tư Khang không khỏi hồi tưởng lại cảnh Cơ Động và A Kim đại chiến với Ma Minh. Hắn cực kỳ kính nể thanh niên trẻ tuổi mà hắn còn chưa biết rõ này, hơn nữa lão lại càng mang ơn người thanh niên này.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Đỗ hội trường không cần phải như thế. Lần này chỉ là cơ duyên xảo hợp vừa vặn đụng phải. Ta cùng với Điều Tửu Sư Công Hội cũng là có duyên, sao có thể không giúp đỡ được? Sau này quý nghiệp đoàn phải chú ý nhiều hơn, giống như ngài nói vậy, kẻ mang ngọc có tội. Hãn Hải Quỳnh Tương không đơn thuần là rượu, mà còn là tuyệt thế chí bảo, phải càng chú ý việc bảo vệ nó hơn nữa.
Đỗ Tư Khang thở dài một tiếng, nói:
- Trải qua việc lần này, công hội đã tiến hành điều chỉnh rất nhiều, Ma Minh bị ngài đánh lui, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không tìm tới chúng ta để gây phiền toái. Phân hội Ma Sư Công Hội tại Thiên Thủy Thành cũng đã quyết định thành lập quan hệ hợp tác với chúng ta. Đó đều là nhờ mặt mũi của ngài, có bọn họ trợ giúp, mọi việc chắn hẳn sẽ tốt hơn nhiều.
Ngày đó sau khi trở về, Đỗ Tư Khang đem những chuyện đã xảy ra, thuật lại cho vài vị Hội trưởng của Ma sư phân hội tại Thiên Thủy thành. Lúc đó bọn họ mới hiểu được vị Chấp pháp trưởng lão này cường đại tới mức nào. Lúc đại chiến ở Thiên Mang sơn, bọn họ cũng đã cảm nhận được ma lực ba động khổng lồ, muốn không tin cũng không được.
Đỗ Minh đi tới trước mặt Cơ Động, khom mình hành lễ, cực kỳ cung kính kêu lên:
- Lão sư.
Lúc này đây, hắn đã hoàn toàn vui vẻ phục tùng Cơ Động, thậm chí còn sợ Cơ Động không chịu nhận hắn là đồ đệ nữa.
Cơ Động hướng Đỗ Minh gật nhẹ, đúng lúc này, Đỗ Hinh Nhi cũng chạy tới, đôi mắt to của nàng chớp lên:
- Lão Sư.
Lúc này, Cơ Động không khỏi sửng sốt một chút.
- Ngươi là…?
Đỗ Tư Khang chặn nàng lại, nói:
- Đây là tiểu nữ Đỗ Hinh Nhi. Hinh Nhi, không được quậy phá, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Đỗ Hinh Nhi bỉu môi, nói:

- Con không có quậy phá a! Ca ca có thể bái sư, vì sao con lại không thể? Cơ Động ca ca, ta cũng muốn bái ngươi làm sư phụ, có được không? Nghe cha ta nói ngươi rất lợi hại, ngươi cũng có thể dạy dỗ ta a.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Cái này chỉ sợ không được, ta là một ma sư Hỏa hệ, hẳn ngươi không phải là ma sư Hỏa hệ. Ta sao có thể nhận ngươi làm đồ đệ được?
Đỗ Hinh Nhi bất mãn nói:
- Ca ca cũng không phải là ma sư Hỏa hệ. Tại sao hắn lại có thể bái ngươi làm sư phụ? Thuộc tính của ta cũng giống như mụ mụ, là Tiên thiên thuộc tính, tỉ lệ chín - một, Canh Kim thuộc tính a. Đây tuyệt đối là thiên tài trụ cột.
- Canh Kim?
Cơ Động kinh ngạc nhìn Đỗ Hinh Nhi, hắn không thể nghĩ tới, nữ hài có chút tinh nghịch, rực rỡ này lại là Kim hệ dương thuộc tính. Phải biết rằng đa số nữ tử xuất hiện dương thuộc tính, hầu hết đều có tính cách giống nam nhân, giống như Chúc Quy lúc trước, cả đời phải mang danh Nam Nhân Bà. Vậy mà giờ đây trên người Đỗ Hinh Nhi, hắn lại không nhìn ra điểm nào giống như vậy a.
Đỗ Hinh Nhi có chút đắc ý, nói:
- Thế nào, rất kinh ngạc có phải không. Kim hệ Dương thuộc tính của ta cũng rất đặc biệt, ta trời sinh đã có Thiên Kim Chi Thể rồi.
Thiên Kim Chi Thể? Bốn chữ này làm cho Cơ Động sửng sốt một chút.
- Thiên Kim Chi Thể là có ý gì?
Hắn đúng là chưa nghe nói qua.
Đỗ Hinh Nhi bất mãn nói:
- Đó chính là Nguyên Tố Chi Thể a, ta vừa ra đời đã là Canh Kim Nguyên Tố Chi Thể, cho nên Canh Kim thuộc tính của ta không giống với người bình thường. Dương thuộc tính sẽ không ảnh hưởng đến tính cách của ta.
Nguyên Tố Chi Thể trời sinh? Đây là lần đầu tiên Cơ Động nghe nói tới, cái gì gọi là Nguyên Tố Chi Thể trời sinh? Cơ Động kinh ngạc:
- Chẳng lẽ là Tiên thiên mà chỉ Ngũ quan ma sư mới có được?
Đỗ Hinh Nhi cười đắc ý nói:
- Nói đúng rồi, tuy so với kẻ có được Cực hạn Ma lực còn kém một chút, nhưng cũng không nhiều lắm. Tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn người khác rất nhiều. Hiện tại ma lực của ta cũng sắp đuổi kịp ca ca rồi, chỉ còn kém hai cấp mà thôi. Nếu không phải ngày đó người của Ma Minh quá đông, chắc chắn ta sẽ cho bọn hắn nếm mùi đau khổ rồi. Cơ Động ca ca, hiện tại ngươi có thể thu ta làm đồ đệ chưa? Ta là một cô gái rất ngoan ngoãn a.
Nghe được câu nói sau cùng của Đỗ Hinh Nhi, bất luận là Đỗ Tư Khang hay Đỗ Minh đều cảm giác được một giọt mồ hôi to tướng đang từ sau lưng chảy xuống. Ngoan ngoãn? Hai chữ này vĩnh viễn không hòa hợp với Hinh Nhi a.
Cơ Động mỉm cười:
- Không được.
Đỗ Nhi mân mê miệng nói:
- Vì sao chứ?
Cơ Động nói:
- Không phải ngươi vừa mới hỏi ta, vì sao ca ca ngươi không phải là Hỏa hệ ma sư nhưng lại có thể bái ta làm sư phụ? Hiện giờ ta nói cho ngươi biết nguyên nhân. Bởi vì ca ca ngươi không phải học năng lực ma sư, cũng không phải ma kỹ của ta.
Lúc này, ngay cả Đỗ Tư Khang cũng ngây ngẩn cả người.
- Cơ Động tiên sinh, tiểu nhi không bái ngươi làm sư phụ để học tập năng lực ma sư, vậy rốt cục là học cái gì?
Đỗ Minh giành nói:
- Là điều tửu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play