Vì để không kinh động đến mọi người bên dưới, theo sự dẫn dắt của Âm Triêu Dương, bốn đại thần thú đều bay cao trên không trung, từ bên dưới rất khó có thể nhìn thấy.
Trong nháy mắt đã bay ra khỏi Trung Nguyên Thành, lúc này vẻ mặt Âm Chiêu Dung đã vô cùng tươi cười, không còn chút nào bộ dáng trợn mắt nhíu mày, chuẩn bị hủy diệt cả một tòa thành thị như lúc trước nữa.
- Sư mẫu, vì chuyện của ta, ngài và sư phụ…
Cơ Động lúc này đã chuyển sang ngồi trước mặt Âm Chiêu Dung, từ trên thân Đằng Xà tản mát ra từng luồng khí tức Cực Hạn Âm Hỏa làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Âm Chiêu Dung cười nói:
- Tiểu Động Động, với sư mẫu còn nói lời khách khí làm gì. Đừng nói ngươi chính là hy vọng tương lai của Hỏa Hệ chúng ta, cho dù ngươi chỉ là đệ tử của chồng ta thôi, chúng ta cũng không để cho người ta dễ dàng tổn hại đến ngươi được. Bất quá, khi nãy có một câu ngươi nói không đúng a. Ai nói ngươi là cô nhi chứ? Chẳng lẽ, ngươi và sư phụ, sư mẫu cũng không phải là người một nhà sao?
Cơ Động quay đầu nhìn về phía Âm Chiêu Dung, môi mím lại thật chặt. Hắn cũng sẽ không nói lời cảm kích gì, nhưng ánh mắt của hắn đã đem tất cả tâm tình của mình nói hết cho vị Thái Ất Chí tôn này.
Âm Chiêu Dung vỗ vỗ bả vai của Cơ Động:

- Được rồi, Tiểu Động Động, chuyện gì cũng không cần phải nói nữa. Lần này vận khí của ngươi coi như cũng không tệ, cũng không bị đám gia hỏa của Trung Thổ Đế Quốc làm hại. Nếu như lúc trước ta mang theo ngươi cùng đi, có lẽ cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.
Đúng lúc này, Hỏa Long Vương đang phi hành ở phía trước đột nhiên ngừng lại, ba đầu ma thú bay phía sau cũng lần lượt ngừng lại.
Hai mắt Âm Triêu Dương lúc này đã lại nhắm lại, nhàn nhạt nói:
- Chúc Dung, ngươi và Chúc Diễm quay về Nam Hỏa Đế Quốc xử lý chuyện lần này, lực chọn người thích hợp đưa vào Thiên Can Học Viện, thay thế vị trí của ngươi. Tuy rằng lần này chúng ta gây ra chuyện lớn trong Trung Thổ Đế Quốc, nhưng sự tình của Thiên Can Học Viện cũng rất qaun trọng. Không được vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn. Các ngươi cứ tạm thời ở lại Nam Hỏa Đế Quốc, thành lập nên một Học Viện Hỏa Hệ. Chúc Dung, ngươi cứ làm viện trưởng, tuyển lựa những nhân tài của Nam Hỏa Đế Quốc.
- Vâng, sư phụ.
Bình thường khi Chúc Dung và Âm Chiêu Dung ở chung với nhau, rất thường xuyên tranh cãi, thế nhưng khi đối mặt với Âm Triêu Dương, hắn lại giống như một đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn.
Chúc lão nhị lại khẽ nhăn mặt như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Âm Triêu Dương một cái lại thôi, cũng không dám mở miệng.
- Chúc Diễm, ngươi có chuyện gì muốn nói?
Âm Triêu Dương tuy rằng cũng không có mở mắt ra, nhưng tựa hồ vẫn có thể khống chế được hết thảy mọi chuyện phát sinh xung quanh.
Chúc Diễm cười hắc hắc, nói:
- Sư phụ, người xem, huynh đệ Cơ Động của ta cũng đã tìm được rồi, nhưng hiện tại dù sao thực lực của hắn cũng còn chưa đủ, ta định chế tạo cho hắn một bộ vũ khí ma lực. Hơn nữa, nhiều năm như vậy không được gần gũi ngài, ta cũng muốn được nghe ngài dạy bảo thêm. Ngài có thể cho ta cùng đi chung với ngài được không?
Trên mặt Âm Triêu Dương toát ra một tia cười nhẹ:
- Ngươi từ khi nào có lòng cầu tiến như vậy, tưởng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì sao? Muốn nhờ Cơ Động sử dụng Cực Hạn Song Hỏa giúp ngươi luyện chế vũ khí ma lực đúng không?
Chúc Diễm xấu hổ nói:

- Sư phụ mắt sáng như sao, không có chuyện gì gạt được ngài cả.
Âm Triêu Dương suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Vậy ngươi cứ việc đi theo vậy. Ngươi chuyển sang Tử Lôi Diệu Thiên Long của Phất Thụy đi. Chúc Dung, nếu như Nam Hỏa Đế Quốc xảy ra chuyện gì, liền mở ra quyển trục này.
Vừa nói xong, một đạo kim quang nhàn nhạt chợt hiện lên, trong tay Chúc Dung đã có thêm một vật, là một cái quyển trục màu vàng nhỏ, chiều dài chỉ khoảng một gang tay.
Chúc Dung cũng không có hỏi thêm gì nữa, chỉ là quay sang liếc mắt nhìn về phía Âm Chiêu Dung một cái. Âm Chiêu Dung cười hắc hắc, nói:
- Thế nào? Lão đầu tử chết tiệt, không nỡ xa ta à?
Trước mặt Âm Triêu Dương, Chúc Dung cũng không dám phác tác, trừng mắt nhìn Âm Chiêu Dung liếc mắt một cái, quay sang Cơ Động nói:
- Cơ Động, lần này ngươi theo sư tổ tu luyện, mọi việc lấy sức khỏe là chính, chớ nóng lòng cầu tiến mà nguy hiểm.
Bình thường trên người Chúc Dung toát ra là khí tức uy nghiêm, thế nhưng lúc này Cơ Động rõ ràng từ trong mắt hắn thấy được quang mang hiền lành sáng rọi:
- Sư phụ, ta biết rồi.
Chúc Dung hài lòng gật gật đầu, quay sang từ biệt Âm Triêu Dương. Chúc Diễm thì lại cao hứng phấn chấn nhảy phốc lên, dừng lại trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long, ngồi ngay ngắn sau lưng Phất Thụy. Chúc Dung lúc này mới chỉ huy đầu Cửu Giai Hỏa Long dang rộng hai cánh, hướng phương Nam mà bay đi.
Âm Triêu Dương nhàn nhạt nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
- Sư tổ, đợi một chút, ta còn có chuyện cần phải xử lý.

Cơ Động đột nhiên mở miệng.
- Sao? Chuyện gì?
Âm Triêu Dương bình tĩnh hỏi.
Cơ Động nói:
- Ta có một người bạn đang chờ ta ở Thiên Cơ Thành. Lần này nhờ có hắn ta mới có thể ngăn cản được người của Trung Thổ Đế Quốc truy sát. Trong đó có một gã ma sư truy sát còn đang bị chúng ta giam cầm ở nơi đó. Hiện tại mọi chuyện nếu đã chấm dứt, cũng nên đem người kia thả ra.
Âm Triêu Dương nói:
- Ngươi nhờ Phất Thụy lo chuyện này đi. Phất Thụy, Chúc Diễm, các ngươi đi xử lý chuyện này, sau đó đến Đông Hải gặp lại chúng ta. Nơi ta ở các ngươi cũng biết rồi.
Khó khăn lắm mới gặp được Cơ Động, hắn hiển nhiên không có ý để cho Cơ Động thoát khỏi tầm mắt của mình nữa.
Cơ Động mô tả lại cho Phất Thụy và Chúc Diễm bộ dáng của Diêu Khiêm Thư. Vốn còn lại năm người lại một lần nữa tách ra. Hai huynh đệ Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung đồng thời cỡi hai đại thần thú mang theo Cơ Động bay thẳng về phía Đông. Còn Phất Thụy và Chúc Diễm thì cưỡi Tử Lôi Diệu Thiên Long bay về phía Thiên Cơ Thành ở phía Đông Bắc.
Lần này Cơ Động từ Nặc Đinh Sâm Lâm chạy về, lộ trình vốn chỉ cần có ba ngày, nhưng bởi vì lần đầu tiên cấp tốc phi hành trên không trung, lại thêm sau một trận chiến cùng với Hoàng Lê Minh và Mậu Thổ Thiên Sĩ tiêu hao quá nhiều, khiến cho hắn không thể đạt được tốc độ dự đoán. Hơn nữa trên đường về lại gặp phải mấy đầu Phi Hành ma thú làm phiền, khiến cho hắn mất đến năm ngày, ngay tại thời khắc mấu chốt nhất mới về đến Trung Nguyên Thành, tránh cho một trận chiến sinh linh đồ thán. Ngay khi vừa mới tiến vào Trung Nguyên Thành, hắn liền chứng kiến được trong không trung một cảnh cả đời không thể quên được. Bốn đại ma thú, năm đại cường giả, chỉ như thế đã áp chế toàn bộ cường giả của đế quốc đứng đầu đại lục. Cái này, chính là thực lực a.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play