- Tiểu nhị.
Gã áo xanh quát lớn một tiếng.
Gã tiểu nhị dẫn ba người lên tầng hai, dọn một phòng ăn sạch sẽ cho ba người. Gã áo xanh không chút khách khí liếc qua cái thực đơn, gọi nhanh liên tiếp bảy, tám món ăn, sau đó phất phất tay kêu tiểu nhị đi chuẩn bị thức ăn.
Từ lúc đi vào tiệm cơm đến giờ, trong mắt Cơ Động vẫn biểu lộ quang mang suy tư, vừa rồi gã áo xanh chỉ đơn giản nói với hắn bốn chữ, thế nhưng chính bốn chữ này lại gây cho Cơ Động sự hứng thú vô cùng, bốn chữ mà hắn nói chính là: Cực Hạn Giáp Mộc.
Bản thân Cơ Động có được Cực Hạn Song Hỏa, khi nghe đến hai chữ cực hạn tự nhiên sao lại không bị hấp dẫn cơ chứ? Hơn nữa lúc trước hắn nhìn thấy quang mang màu xanh ngọc bích trên người gã thanh niên áo xanh kia, trong lòng hắn cũng nảy sinh nghi vấn rất lớn, ma lực Giáp Mộc Hệ mặc dù là màu xanh, thế nhưng tuyệt đối cũng sẽ không có được quang mang màu xanh ngọc bích như thế này. Tuy rằng hắn cũng không có quá quen thuộc với ma lực của Mộc Hệ, thế nhưng vẫn có thể nhận ra. Hơn nữa, lúc cái Tất Sát Kỹ Phượng Vũ Diễm Dương Trùy của hắn bùng nổ, ma lực của nó sinh ra chính là Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa. Phần bên phía Vân Thiên Cơ, hắn đã tận lực khống chế lại ma lực của ma kỹ, hấp thu hết tất cả phần Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, những gì Vân Thiên Cơ thừa nhận chỉ là một chút dư ba còn lại của Bính Hỏa thông thường mà thôi. Nhưng mà những gì gã áo xanh thừa nhận lại chân chính là Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, Hỏa gián tiếp khắc Mộc, hắn ngay cả một chút thương tổn cũng không có, Giáp Mộc ma sư bình thường tuyệt đối không thể nào làm được. Trừ phi đối phương phải có ma lực vượt qua Cơ Động hơn hai mươi cấp mới có được khả năng này.
- Ngươi có Cực Hạn Giáp Mộc?
Gã tiểu nhị vừa mới rời đi, Cơ Động đã lập tức hỏi ngay.
Gã áo xanh khẽ mỉm cười, nói:
- Không hổ là Bính Hỏa Thánh Đồ, quả nhiên tính khí cũng y như lửa vậy.
Cơ Động sửng sốt một chút:

- Cái gì mà Bính Hỏa Thánh Đồ?
Gã áo xanh mỉm cười nói:
- Chúng ta làm quen với nhau trước cái đã, ta tên là Diêu Khiêm Thư. Bốn mươi hai cấp Giáp Mộc Tông Sư.
- Cây rụng tiền?
Cơ Động hơi sửng sốt một chút, bất quá cũng không có ý giễu cợt. Bốn mươi hai cấp? Gã thanh niên áo xanh trước mặt này bất quá chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, đã đạt đến trình độ bốn mươi hai cấp. Cho dù là trong Âm Dương Học Đường, Thiên Can Học Viện cũng tuyệt đối là thuộc tầng lớp cao cấp. Ánh mắt Vân Thiên Cơ đứng kế bên cũng đã đọng lại.
Diêu Khiêm Thư khẽ ho khan một tiếng:
- Không phải là cây rụng tiền, ta họ Diêu, Khiêm trong khiêm tốn, Thư trong sách vở.
- Nghe qua thật sự rất giống như cây rụng tiền.
Vân Thiên Cơ đứng bên cạnh khẽ than thở một câu
- Ta tên là Cơ Động, ba mươi hai cấp Hỏa Hệ Đại sư.
Hắn chỉ nói là Hỏa hệ chứ không phải là Bính Hỏa Hệ, chẳng qua lúc này Vân Thiên Cơ và Diêu Khiêm Thư cũng không có để ý đến.
Diêu Khiêm Thư nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Vừa rồi ma kỹ mà ngươi thi triển lúc đánh chết Thạch Tử Tước khiến cho ta vô cùng kinh ngạc. Có thể tìm được ngươi thật sự là không dễ chút nào a! Ngươi không cần phải cảnh giác với ta làm gì, chúng ta đều cùng là một loại người cả, nhất định sẽ dễ kết thân mà. Hơn nữa, Cực Hạn Dương Hỏa của ngươi trước giờ ta luôn luôn cật lực tìm kiếm. Về sau chúng ta chính là huynh đệ, nếu như ngươi không để ý, cứ gọi ta một tiếng đại ca là được.
Tuy rằng trong tên của hắn có chữ khiêm, thế nhưng hắn tựa hồ như căn bản không biết cái gì gọi là khiêm tốn cả, hơn nữa lại còn là một người rất thích chiếm tiện nghi của người khác.
Thanh âm Cơ Động lạnh lùng:
- Nhưng ta lại rất để ý. Đầu tiên, ta và ngươi không có quan hệ gì với nhau cả, lại càng sẽ không là cùng một loại người với ngươi, hay là người một nhà gì cả. Tiếp theo, ta cũng không có thói quen gọi người khác là đại ca.
Đúng là chuyện đùa, bản thân tâm lý hắn là một người đã hơn ba mươi tuổi, làm sao lại có thể gọi một kẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi là đại ca?
- Ặc…
Diêu Khiêm Thư gãi gãi đầu,có chút xấu hổ nói:

- Xem ra nếu ta còn không có nói rõ mọi chuyện, ngươi cũng không biết được thân phận thực sự của mình. Bất quá chuyện này ta chỉ có thể nói với một mình ngươi mà thôi. Vị huynh đệ kia, ngươi có thể tránh ra chỗ khác một chút được không?
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn sang phía Vân Thiên Cơ đang ngồi kế bên.
Vân Thiên Cơ nhìn về phía Cơ Động, trong mắt toát ra ý hỏi.
Cơ Động nhàn nhạt nói:
- Ngươi vẫn định từ nay về sau sẽ đi theo ta?
Vân Thiên Cơ không chút do dự nói:
- Đương nhiên, dù có chết cũng sẽ đi theo.
Cơ Động nói:
- Được, ta cũng không hỏi qua tuổi của ngươi. Từ nay về sau ngươi là huynh đệ của ta. Đừng gọi ta là chủ nhân, trực tiếp gọi tên của ta là được rồi. Chỉ cần đồng ý điều kiện này ngươi có thể đi theo ta, nếu không, ta không muốn ngươi đi theo, ngươi cũng không cách nào tìm thấy được ta.
Vân Thiên Cơ chần chờ một chút, nói:
- Được rồi, nhưng trong lòng ta vẫn xem ngươi là chủ nhân.
Cơ Động quay sang nhìn về phía Diêu Khiêm Thư:
- Hắn là huynh đệ của ta, bí mật của ta cũng ở trước mặt hắn cũng không tính là bí mật gì, ngươi có thể nói luôn.
Vân Thiên Cơ ngây người một chút, nhìn Cơ Động. Trong mắt của hắn tràn đầy cảm xúc, mặc dù Cơ Động cũng không có đối đãi gì với hắn, nhưng mà, phần tính nhiệm này đủ để làm lòng hắn ấm lên.
Diêu Khiêm Thư cười khổ nói:
- Chuyện này không thể được, chúng ta có quy tắc của chúng ta, chuyện tình quan hệ trọng đại.
Cơ Động khoát tay, nói:
- Vậy ngươi có thể đi rồi.
- Ngươi…

Diêu Khiêm Thư nhìn Cơ Động, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, bình thường là người khác lại cầu xin hắn, chưa bao giờ gặp qua người nào giống như Cơ Động vậy, một lời không hợp đã lập tức đuổi hắn đi. Mà đối mặt với Cơ Động, hắn lại không thể nào phát tác được, với hắn mà nói, sự xuất hiện của Cơ Động quả thật là vô cùng quan trọng.
- Được rồi, được rồi, ta nói là được chứ gì. Bất quá, vị huynh đệ kia…
Vẻ lười nhác trên mặt Diêu Khiêm Thư hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vẻ trịnh trọng, ánh mắt quay sang phía Vân Thiên Cơ, trên mặt có vài phần thần sắc đe dọa.
- Ta tên là Vân Thiên Cơ.
- Được, Vân Thiên Cơ huynh đệ, ta hy vọng ngươi tốt nhất đem hết thảy những chuyện sắp nghe mà quên hết đi. Nếu không, đối với ngươi mà nói cũng không có bất cứ chỗ tốt nào, một khi đã tiết lộ, thậm chí còn có thể mang họa sát thân nữa.
- Chủ nhân…
Vân Thiên Cơ vừa mới nói ra hai chữ, nhất thời nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cơ Động liếc qua, lập tức sửa lời, nói:
- Cơ Động bảo ta nói, ta sẽ nói, còn không bảo ta nói, nửa chữ ta cũng không nói ra.
Diêu Khiêm Thư thở dài một tiếng:
- Được rồi, được rồi, sợ các ngươi luôn. Cơ Động ngươi đã từng nghe qua bốn chữ Thiên Can Thánh Đồ chưa?
Cơ Động lắc lắc đầu, nói:
- Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.
Một tầng quang mang màu xanh ngọc bích chợt từ trên người Diêu Khiêm Thư lan tràn mở rộng ra. Dưới cái nhìn kinh ngạc của Cơ Động, tầng quang mang này đã lan tràn ra khắp mọi ngóc ngách của phòng ăn. Tuy rằng Cơ Động cũng không biết Diêu Khiêm Thư đang muốn làm gì, thế nhưng hắn mơ hồ đoán được tầng hào quang này hẳn có tác dụng ngăn cách âm thanh bên trong. Thông qua việc này, hắn không khỏi một lần nửa đánh giá lại thực lực của Diêu Khiêm Thư. Có thể đem ma lực khống chế ra ở trình độ như thế, nhưng cũng không có phóng thích ra , hắn tự hỏi chính mình không làm được. Tựa hồ như là Diêu Khiêm Thư chỉ dẫn động Giáp Mộc nguyên tố trong không khí đã đạt được hiệu quả như thế. Hơn nữa lúc này là Giáp Mộc Nguyên Tố tự động ngưng tụ lại thành Cực Hạn Giáp Mộc, có khả năng khống chế như vậy, đủ thấy thực lực người này mạnh đến kinh khủng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play