Cơ Động đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn, hắn cũng không có ngăn cản Vân Thiên Cơ. Sở dĩ khi nãy hắn ra tay can thiệp, là bởi vì trong mắt Vân Thiên Cơ toát ra vẻ bất khuất khi bị bốn gã thanh niên kia bao vây. Lúc này, trên người gã thiếu niên Nhâm Thủy Hệ lại choáng đầy khí tức cuồng dã. Mỗi một quyền hắn đánh ra, đều choáng đầy hận ý vô tận. Hai mắt của hắn lúc này cũng biến thành đỏ như máu.
- Đủ rồi.
Cơ Động khẽ quát nhẹ một tiếng.
Thế nhưng Vân Thiên Cơ dường như không nghe được lời hắn nói, vẫn như trước điên cuồng đánh xuống. Nắm đấm của hắn lúc này đã chậm lại, cũng không còn có lực như trước nữa, bộ giáo phục rách nát trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng hắn cũng không hề có một chút ý tứ ngừng lại.
- Đánh hắn có thể giúp cho người bớt đau khổ trong lòng hay sao? Tuy rằng ta không biết chuyện gì đã xảy ra cho ngươi, chỉ là nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ thù còn chưa kịp báo, bản thân mình cũng đã phát điên lên rồi.
Cơ Động nhàn nhạt nói.
Vân Thiên Cơ đã chuẩn bị đánh tiếp một đấm nữa, nhưng rốt cuộc cũng ngừng lại, nắm tay hắn lúc này đã tứa máu tươi.
Cơ Động cũng không ngại tay hắn bẩn, tiến lên một bước, cầm lấy cánh tay đang giơ lên của hắn mà kéo hắn đứng dậy, đồng thời tay trái đẩy ra, lại thêm một đoàn hỏa diễm đỏ rực phóng xuống, đem thi thể đã bị đánh cho tơi tả của gã thanh niên xấu số kia đốt thành một đám tro tàn.

Nhét một khối Tinh Hạch Nhâm Thủy Hệ cấp hai vào trong bàn tay không ngừng run rẩy của hắn, Cơ Động kéo Vân Thiên Cơ đi đến một bên đường. Sau khi để hắn ngồi xuống, cũng không hỏi han gì thêm, chỉ là ném cho hắn một bình nước, còn có một khối thịt khô, vốn là định lưu lại cho Hỏa Nhi.
Vân Thiên Cơ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cơ Động một cái, màu đỏ trong mắt như trước vẫn còn dày đặc. Tiếng thở dốc lại vang lên kịch liệt, một tay nắm chặt khỏa Tinh Hạch cấp hai, hấp thụ ma lực trong đó, tay kia thì nắm lấy bình nước đưa lên miệng, uống từng ngụm lớn.
Cơ Động đi đến một bên, lựa một chỗ sạch sẽ cách hắn khoảng năm thước ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng ngồi đợi, cũng không có nói thêm cái gì.
Ma lực hai quan tiêu hao rất nhanh, nhưng cũng khôi phục nhanh. Không lâu sau, ma lực của Vân Thiên Cơ đã căn bản khôi phục lại. Khối thịt khô Cơ Động đưa cũng đã nuốt hết vào bụng. Màu đỏ trong mắt cũng đã chậm rãi rút xuống, nhìn về phía Cơ Động, cũng không nói năng gì, chỉ chăm chú nhìn lại.
Hai người cứ ngồi như thế ước chừng khoảng thời gian nửa nén nhang, Cơ Động mới mở hai mắt ra, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Vân Thiên Cơ mà hỏi:
- Thành thị gần nhất là ở hướng nào? Đi khoảng bao xa sẽ tới?
Ánh mắt mơ màng của Vân Thiên Cơ chợt thu liễm, lại trở nên lạnh như băng:
- Đây là những gì mà ngươi muốn hỏi ta à?
Hắn rốt cuộc cũng mở miệng. Thanh âm của hắn rất đặc thù, có vài phần khàn khàn, nhưng lại choáng đầy hàn ý.
Cơ Động liếc mắt nhìn hắn:
- Vậy ngươi muốn ta hỏi gì?
Vân Thiên Cơ đứng lên, đem túi nước cầm trong tay vứt trả lại cho Cơ Động:
- Nếu ngươi đồng ý giúp ta báo thù, từ nay về sau tính mạng của ta sẽ thuộc về ngươi.
Cơ Động lạnh nhạt cười:
- Làm sao ngươi biết là ta có năng lực giúp ngươi báo thù? Cừu nhân của ngươi hẳn cũng không phải đều là hai quan mà thôi.

Vân Thiên Cơ đột nhiên xoay người, nhìn thẳng về phía Cơ Động:
- Ba quan mặc dù không mạnh, thế nhưng ngươi bất quá chỉ ba mươi hai quan, mà lúc ngươi ra tay bốn người bọn họ hoàn toàn không có chút năng lực hoàn thủ. Nếu như vậy mà ta còn không nhìn ra sự đặc biệt của ngươi, ta cũng sẽ không phải là người được đề cử làm Thiên Tế của Thiên Cơ thành.
Cơ Động ra chiều hứng thú nhìn hắn:
- Tính mạng của ngươi rất đáng giá hay sao? Ta cũng không cho rằng điều đó với ta sẽ có ích lợi gì.
Vân Thiên Cơ lạnh lùng nói:
- Ngươi có từng nghe nói đến cái gì gọi là Thiên Cơ không?
Cơ Động lắc lắc đầu.
Vân Thiên Cơ nói:
- Cái gọi là Thiên Cơ chính là nói về năng lực dự cảm. Chỉ có những người trong tòa thành thị gọi là Thiên Cơ Thành mới có được năng lực như vậy. Mỗi một người khi kế thừa chức vị thành chủ ở đây, đều có được tước vị Công tước, ở một toàn thành thị nhỏ bé như vậy, chuyện này tuyệt đối là chuyện không thể tin nổi. Thành chủ Thiên Cơ Thành cũng không giống như ở các tòa thành thị khác, chức vụ cũng không phải được truyền thừa xuống, mà là tuyển chọn. Tuyển chọn ra người có năng lực kế thừa khả năng Thiên Cơ.

Cơ Động lạnh nhạt cười:
- Vậy ngươi chính là người được đề cử trở thành Thành chủ của Thiên Cơ Thành?
Vân Thiên Cơ gật gật đầu:
- Gần như vậy, ta chính là một trong những người được đề cử cho chức vị Thành chủ Thiên Cơ thành đời tiếp theo. Chỉ cần ngươi giúp ta báo thù, ta lập tức từ bỏ cơ hội Thiên Tế tuyển chọn để đi theo ngươi. Bất luận là ngươi muốn ta làm gì, ta cũng chấp nhận cả.
Cơ Động nói:

- Ta cũng không tin vào dự cảm. Ngươi trước tiên phải khiến ta tin mới được.
Vân Thiên Cơ nhìn chăm chú vào Cơ Động, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sáng rọi hơn, so sánh với ánh mắt màu đỏ rực tràn đầy oán hận lúc nãy, lúc này hắn hoàn toàn là một con người khác. Từ trong cặp mắt phát ra quang mang lóng lánh giống như hai viên kim cương rực rỡ, quang nhận trong mắt không ngừng lóe ra, tựa hồ như biến hóa thành các màu sắc khác nhau vậy. Tâm trí Cơ Động trước giờ tuyệt đối là kiên nghị, thế nhưng lúc này nhìn vào cặp mắt của Vân Thiên Cơ, lại vẫn có cảm giác tinh thần mê muội, ánh mắt hoa lên. Từ sâu trong đáy mắt của Vân Thiên Cơ, hắn thậm chí còn cảm nhận được một loại tang thương vĩnh hằng truyền thế.
Thật lâu sau, ánh mắt Vân Thiên Cơ mới trở lại bình thường, nhìn chăm chú vào Cơ Động. Ánh mắt hắn lúc này xuất hiện biến hóa bất thường:
- Ta cũng không có nhìn lầm người, ngươi quả thật là một người phi thường. Ta khi nãy cứ chạy mãi về hướng này, chính là bởi vì đoán trước được ở hướng này sẽ xuất hiện quý nhân giúp ta báo thù. Hiện tại ta có thể khẳng định, ngươi chính là vị quý nhân này. Tiên sinh bị truy nã.
Trong lòng Cơ Động chấn động:
- Ngươi nhìn thấy cái gì?
Vân Thiên Cơ nói:
- Ta nhìn thấy sự cao ngạo, thấy được trên người ngươi nở rộ ra tương lai sáng chói. Thấy được khí tức của tử vong, cũng nhìn thấy được sự khủng bố của ngươi trong tương lai. Đáng tiếc, ta còn chưa phải chính thức là Thiên Cơ đại nhân, ta còn chưa nhìn được tất cả. Duy nhất có thể khẳng định, ngươi chính là một người đang bị truy nã.
Cơ Động cẩn thận nhìn về cặp mắt đã khôi phục bình thường của Vân Thiên Cơ:
- Được rồi, ngươi đã thuyết phục được ta, khiến cho ta có chút tò mò đối với ngươi. Nhưng mà, ngươi còn phải thuyết phục được hai vị quân chủ của ta nữa. Trong cuộc đời của một con người, có hai vị quân chủ khống chế tính mạng của mình, một vị là Đạo Đức, một vị là Lương Tâm. Bọn họ sẽ chưởng quản tất cả mọi ý niệm trong đầu của ta. Nếu như ta phá vỡ quy tắc ràng buộc của bọn họ, ta sẽ không còn xứng đáng làm người nữa. Ngươi đã hiểu rõ ý của ta hay chưa?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play