"Ngươi biết Vân Mặc Tuyên đang ở đâu?"

"Phiêu Miểu Thành."

Tiểu mao cầu kỳ quái hỏi: "Hắn thế nhưng lại trở về Phiêu Miểu Thành?"

"Ta đoán, đây là nơi có nhiều khả năng hắn sẽ đến nhất." Tô Nhiễm Dao thở dài. Lúc này nếu gặp lại Vân Mặc Tuyên, kết cục bất quá cũng như cũ, không cách nào vãn hồi. Chỉ là nàng muốn biết làm thế nào mà Tâm Ma Dẫn lại bám vào người hắn, vì sao oán khí trên Hàn Ảnh kiếm vẫn chưa bị tiêu trừ.

Phiêu Miểu Thành.

Vấn Nhai chân nhân vẫn tự nhốt mình trong phòng, rất lâu rồi không bước chân ra ngoài, trừ khi có việc bất đắc dĩ lắm phải tìm đến Vân Mặc Tuyên.

"Hiện tại càng ngày càng khó sống mà..." Vấn Nhai chân nhân lầm bầm, từ khi Vân Mặc Tuyên trở về, hắn đã phải "trốn" trong phòng cho tới bây giờ rồi.

Ngày ấy, khi Vân Mặc Tuyên ôm Bạch Nghiên đang hôn mê trở về Phiêu Miểu Thành, sát khí trên người vẫn chưa tan, còn ẩn ẩn có một chút ma khí làm cho toàn bộ trên dưới Phiêu Miểu Thành đều khiếp đảm. Có mấy đệ tử phát hiện có điều không ổn muốn ngăn hắn lại, thế nhưng lại không thể nào tới gần hắn được. Ngay cả khi Vấn Nhai chạy tới chưa kịp hỏi gì, thì đã thấy bóng dáng Vân Mặc Tuyên nhanh chóng rời đi.

Vấn Nhai chân nhân cảm thấy mình thật là khổ a, Vân Mặc Tuyên trở về chưa được bao lâu, Phiêu Miểu Thành liền thay đổi một trời một vực so với trước đây. Sự tình phát triển nhanh tới mức đã ngoài tầm dự đoán của hắn. Tuy rằng chưởng môn đã sớm đồng ý, nhưng cứ như vậy liền đem quyền hành giao hết cho Vân Mặc Tuyên, thế nào cũng thấy không ổn. Huống chi trạng thái hiện tại Vân Mặc Tuyên giống như đã nhập ma.

Vấn Nhai không muốn nhìn tương lai của Phiêu Miểu Thành bị hủy trong tay Vân Mặc Tuyên. Hắn cắn răng quyết định 'mắt không thấy, tim không đau, dứt khoát tự mình đi 'trốn'.

Chưởng môn thì luôn bế quan, thời gian xuất hiện ở môn phái chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn tùy ý để Vân Mặc Tuyên 'làm bậy' ở Phiêu Miểu Thành. Tuy trước kia Bạch Nghiên thích ra vẻ thanh cao, không chịu buông bỏ bất kì lợi ích nào, nhưng dù sao cũng coi như có chút thanh tịnh. Kết quả người này sau khi bế quan xong liền đột nhiên thay đổi, quyền lợi gì đó cũng từ bỏ, còn chạy đến Tu trúc cư nói muốn sống một cuộc sống 'dưỡng lão' yên bình. Bây giờ không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại trở về.

"Vẫn là giống như trước kia thì tốt biết bao, không phải mệt tâm suy nghĩ mới là điều tốt nhất. Dù sao cũng là quyết định của chưởng môn, vậy chờ chưởng môn xuất quan giải quyết đi."

Vấn Nhai quyết định, trước đây như thế nào thì cứ tiếp tục như thế đó, hắn vẫn thích mân mê đống đan dược hơn. Tuy rằng trong lòng hắn không hiểu sao vẫn có cảm giác sợ cái người đã quản lý Phiêu Miểu Thành trong 500 năm qua, nhưng hiện tại rốt cuộc có thể quay lại làm 'nghề cũ', chỉ cần Phiêu Miểu Thành không bị Vân Mặc Tuyên quậy hư, hắn cảm thấy chuyện này còn chưa phải là vấn đề gì to tát.

Vấn Nhai là kiểu người 'chuyện gì càng nguy cấp thì càng để nó thuận theo tự nhiên', phong thái tùy tâm này rất giống với chưởng môn Tuyết Vô Trần, mà cái loại phong thái 'độc đáo' này lại truyền tới trên người Bạch Nghiên.

Bên trong gian phòng tối đến nỗi không thể nào phân biệt được ngày hay đêm, cũng không cảm nhận được thời gian đang trôi. Bạch Nghiên dựa vào cửa mà cả một chút âm thanh cũng không nghe được, kết giới này cũng thật 'tốt' a.

Ngay lúc Bạch Nghiên chán tới mức ngủ gục thì cửa đột nhiên mở ra.

Vân Mặc Tuyên còn chưa bước vào, một thân ảnh lao về phía hắn, có ý muốn khống chế hắn.

Đáng tiếc, cuối cùng lại chậm một bước.

"Sư tôn gấp như vậy, là không chờ nổi sao?"

Một bên ôm, một bên cầm tay, Vân Mặc Tuyên xoay người đem Bạch Nghiên cố định trong ngực. Cửa một lần nữa bị đóng lại, ánh sáng mơ hồ trước mắt Bạch Nghiên chợt lóe lên rồi lại tắt.

Bạch Nghiên giãy giụa nói: "Mặc Tuyên, đừng làm loạn, chúng ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện."

Vân Mặc Tuyên hạ mắt, lãnh lẽo nói: "Người cảm thấy ta đang làm loạn?"

"Ta không biết lúc ta ngất đi đã xảy ra chuyện gì, ngươi mang ta đi một lời cũng không nói.....tiếp đó còn nói với ta rằng ngươi đã giết tiểu mao cầu và Tô Nhiễm Dao." Bạch Nghiên thở dài nói "Nhưng ta không tin, hiện tại ta chỉ muốn biết tiểu Ngọc nhi sao rồi, Phương Linh Nguyệt có chữa khỏi cho nàng không? Ngươi đã gặp phải chuyện gì, vì sao bây giờ lại bất ổn như vậy? Việc này có liên quan tới oán niệm của Hàn Ảnh kiếm không?"

Bạch Nghiên cảm giác khi Vân Mặc Tuyên nghe thấy ba chữ tiểu Ngọc nhi, trong nháy mắt tay liền siết chặt, trong lòng hắn hoảng hốt, còn chưa kịp hỏi tiếp liền nghe thấy Vân Mặc Tuyên nói.

"Không có gì, không có chuyện gì xảy ra cả. Ngược lại là sư tôn, vì sao lại muốn rời khỏi chỗ này?"

"Ta chỉ là tạm thời rời đi, muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, cũng có thể gặp lại mà, không phải sao?" Bạch Nghiên cho rằng Vân Mặc Tuyên đang hỏi chính là chuyện hắn một mình rời khỏi Linh Y Cốc.

Nhưng Vân Mặc Tuyên muốn nói chính là chuyện Tô Nhiễm Dao đưa Bạch Nghiên rời khỏi thế giới này, "Sư tôn nói ra thật nhẹ nhàng, kỳ thực cũng không để tâm mấy có đúng không? Đáp án của người chẳng lẽ chính là việc rời đi sao? Cho dù có những chuyện trước đó đi nữa, trong lòng của sư tôn vẫn không chứa nổi ta có đúng không?"

"Không phải, kỳ thật ta.........."

Bạch Nghiên còn chưa dứt lời, tay liền bị Vân Mặc Tuyên đeo lên một vật lạnh lẽo, còn chưa kịp phản ứng thì nó đã biến mất. Cảm giác lạnh lẽo đó tựa như khắc vào trong huyết nhục, theo mạch đập thẳng tới trái tim, cả người run lên, dường như hắn cảm nhận được có một tia liên hệ sâu sắc với người phía sau, từ một giây đó, hai người liền có chung một nhịp đập.

"Ngươi.....đây là cái gì?" Tia lạnh lẽo đã không còn, ngược lại chính là cảm giác ấm ấp truyền tới.

"Vòng sinh tử." Vân Mặc Tuyên cũng có cảm giác như vậy. Trong nháy mắt khi loại cảm giác ràng buộc khắc vào huyết nhục, hắn mới chân chính cảm nhận được cuối cùng mình cũng có được người này.

Vòng tay sinh tử có được sau khi giết hung thú Âm Chỉ, lúc trước Bạch Nghiên thoái thác cũng không nghĩ tới tên hỗn đản này thế nhưng lại dùng vật này lên người hắn. Điều này có nghĩa là nếu hắn chết đi như vậy Vân Mặc Tuyên cũng sẽ.........

"Ngươi điên rồi sao?! Ngươi cũng không phải là không biết tác dụng của cái vòng này."

"Không rời không bỏ, đồng sinh cộng tử." Giọng Vân Mặc Tuyên trầm thấp nhưng rất bình tĩnh.

Bạch Nghiên bị tức tới mức không nói nổi rồi, nhưng Vân Mặc Tuyên lại không biết, kết cục cuối cùng của hắn dù sao cũng là chết, "Vậy ngươi còn...ngươi có biết biện pháp nào có thể cởi bỏ hay không?"

"Sư tôn cứ như vậy liền không muốn có bất cứ liên hệ gì với ta sao?"

Nên nói như thế nào a, trực tiếp nói rằng mình sẽ chết sao?

"Ta, ta một ngày nào đó sẽ....."

"Sẽ chết sao?" Vân Mặc Tuyên ôm chặt lấy Bạch Nghiên, "Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra, sư tôn người đừng nghĩ tới việc rời đi. Người nghĩ chết thì có thể thoát sao? Không có khả năng! Người hiện tại chỉ có thể là của một mình ta, chỉ được nhìn ta. Cho dù ta có chết, ta cũng sẽ tuyệt đối không buông tay."

Vân Mặc Tuyên trở nên kích động, ma khí bị áp dưới đáy lòng lại ngo ngoe rục rịch trỗi dậy 'Xem đi xem đi, hắn đã sớm có ý định muốn chết, cho dù chết hắn cũng muốn rời khỏi ngươi'.

Một lần nữa cảm nhận được trạng thái Vân Mặc Tuyên bất ổn, nhưng bởi vì có vòng sinh tử nên lần này Bạch Nghiên càng thêm rõ ràng cảm nhận nội tâm Vân Mặc Tuyên đang xao động cùng bất an.

"Mặc Tuyên, rốt cuộc ngươi bị sao vậy? Là bị oán niệm của Hàn Ảnh kiếm ảnh hưởng đến ngươi sao?" Bạch Nghiên không biết Tâm Ma Dẫn nên hiện tại điều duy nhất hắn nghĩ tới chính là oán niệm của Hàn Ảnh kiếm mà cốt truyện nhắc tới.

"Ta không sao." Vân Mặc Tuyên kìm nén ý đồ cuồng bạo của tâm ma, buông Bạch Nghiên ra, một lần nữa rời đi.

Lúc này, Tô Nhiễm Dao và tiểu mao cầu đã chờ Vân Mặc Tuyên ở đại điện từ lâu.

Nhìn thấy Vân Mặc Tuyên, Tô Nhiễm Dao vội nói: "Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên hắn......."

"Các ngươi còn dám đến tìm hắn?"

"Nghiên Nghiên hiện tại như thế nào?" Tiểu mao cầu vẫn là lo lắng hỏi.

"Hắn rất tốt. Tốt hơn hết là các ngươi nên rời khỏi đây trước khi ta đổi ý." Vân Mặc Tuyên uy hiếp nói.

Tô Nhiễm Dao bất đắc dĩ nói: "Ta đã biết. Không nói đến Bạch Nghiên, ngươi trước tiên vẫn nên loại bỏ khí tức Tâm Ma Dẫn và oán niệm của Hàn Ảnh kiếm trên người đi."

"Ta tự có chừng mực."

"Tâm Ma Dẫn ta không thể giúp ngươi được bao nhiêu, nhưng oán niệm của Hàn Ảnh kiếm thì ta có biện pháp loại bỏ. Về phần Hàn Ảnh kiếm, ta nghĩ ngươi hẳn là đã có biện pháp ứng phó."

Tô Nhiễm Dao nói tiếp, "Hiện tại ta làm thử một lần có được không?"

Bất luận như thế nào, Tô Nhiễm Dao cũng không hy vọng chuyện Vân Mặc Tuyên đối phó với Phệ Tâm Ma lại xảy ra thêm một cái ngoài ý muốn nào nữa.

Vân Mặc Tuyên do dự một lát, "Có thể."

Loạn hồn linh của Tô Nhiễm Dao vừa vặn có thể ngăn chặn oán khí dây dưa. Hiện tại Vân Mặc Tuyên đã bắt đầu cảm thấy tâm ma nhiễu loạn, hắn không thể để oán khí tới gây trở ngại được.

Loạn hồn linh vang lên những âm thanh nhỏ, xung động xâm nhập vào oán khí trong cơ thể Vân Mặc Tuyên, đồng thời Hàn Ảnh kiếm cũng rung lên. Vân Mặc Tuyên nhíu mày, tùy ý âm thanh lục lạc cùng lúc vận hành linh khí. Oán khí trong cơ thể bị đẩy ra ngoài, chỉ trong chốc lát, âm thanh thê lương ai oán vang lên không dứt, trước mắt Vân Mặc Tuyên hiện các loại hình ảnh hỗn loạn nhưng đều là ly biệt, ly biệt, tất cả đều là ly biệt.

"Thế nào?" Tô Nhiễm Dao thu hồi linh lực, "Ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Không sao." Vân Mặc Tuyên lau đi vết máu nơi khóe miệng, tầm mắt dần rõ ràng hơn.

Tô Nhiễm Dao nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì thì tốt, ta bây giờ chỉ có một điều muốn xác nhận, ngươi vẫn sẽ tiếp tục đối phó với Phệ Tâm Ma, đúng không?"

"Đúng."

"Nếu đã như thế, cũng không uổng công những việc ta đã làm." Tô Nhiễm Dao gật đầu, lại nói, "Bất quá ta còn muốn nói một câu, số mệnh đã định, về phần Bạch Nghiên....chậc, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Dứt lời, Tô Nhiễm Dao nhìn tiểu mao cầu còn đang giương mắt tìm kiếm Bạch Nghiên. Tiểu mao cầu mất mát thu hồi tầm mắt, gật đầu với Tô Nhiễm Dao một cái, rồi cùng nhau rời đi.

Cái gì mà 'Số mệnh đã định, ngươi tự giải quyết cho tốt.' Ha, hắn trở lại cũng chính là do vận mệnh, "Lúc này đây, ta chắc chắn sẽ không buông tay."

Lại không biết đã qua bao lâu, Bạch Nghiên bị Vân Mặc Tuyên nhốt trong phòng âm thầm nghiến răng, tính toán lần tới nhất định phải một kích đắc thủ. Vân Mặc Tuyên cũng không có khả năng lúc nào cũng phản ứng nhanh đi.... Có lẽ là có thật, Bạch Nghiên đỡ trán.

Nhưng vào lúc này, cửa lại bị đẩy ra. Bạch Nghiên nhanh chóng đứng dậy muốn ra tay, chỉ tiếc, người này lại không phải Vân Mặc Tuyên.

"Diệp Phong?" Bạch Nghiên kinh ngạc, Diệp Phong là tiểu nô ở Tu trúc cư lúc trước, hiện tại sao lại ở chỗ này?

"Khụ khụ." Bộ dáng Diệp Phong hoảng sợ, run rẩy quỳ trên mặt đất, "Vấn Thanh chân nhân thứ tội, là tiểu nhân đụng phải người."

"Không sao." Bạch Nghiên thả lỏng tay, "Là Vân Mặc Tuyên kêu ngươi tới?" Cửa cứ như vậy liền dễ dàng bị một bàn tay đẩy ra, Vân Mặc Tuyên không sợ hắn chạy trốn sao?

"Vâng, về sau vẫn là do ta tới chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của người." Giọng Diệp Phong càng nói càng thấp, "Hơn nữa, sư huynh muốn ta nói cho người biết, nếu người rời đi, mạng của ta cũng sẽ không giữ được."

Nghe tới đây Bạch Nghiên liền rõ, Vân Mặc Tuyên đây là dùng mạng của người khác tới uy hiếp hắn. Nhưng là, Vân Mặc Tuyên đoán không sai, dù sao cũng là một mạng người, hắn đúng thật sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

Diệp Phong còn đang run rẩy, Bạch Nghiên muốn an ủi hắn một chút, không nghĩ tới Diệp Phong đột nhiên bắt lấy tay hắn, cầu xin nói, "Vấn Thanh chân nhân, cầu xin người hãy cứu chúng ta."
----------✿byhanako❀-----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play