"Hoàng thượng, lúc Tự Phi vừa mới bị bệnh ta cũng không xác định đây là bệnh gì. Nếu ta tùy tiện đem sự tình làm lớn lên, sẽ khiến trong cung bị khủng hoảng không cần thiết. Còn nữa, chuyện phát sinh như bây giờ càng không thể để ngoại nhân biết Tự Phi nương nương bị bệnh dịch, nếu không..."
"Được rồi..." Bộc Dương Vinh Thánh cắt đứt lời nói của Sở Phi, "Băn khoăn của ngươi ta hiểu được. Bí mật trong cung sẽ khó giữ nếu bị nhiều người biết, lại không thể thiêu hủy một thôn giống như dân gian." Cũng không thể thiêu cả cái hoàng thành, đại thần và ngay cả hoàng đế đều thiêu cháy.
"Hiện tại ngươi định làm như thế nào?" Bộc Dương Vinh Thánh lại hỏi, "Trước kia nghe nói ngươi trị liệu khỏi một thôn bệnh dịch, bệnh của Tự Phi ngươi thấy thế nào?"
"Hoàng thượng, ngài nên biết mỗi lần bệnh dịch bùng nổ cũng không giống nhau. Tự Phi nương nương và tiểu hoàng tử là những người đầu tiên bị bệnh, nếu các nàng có thể cứu chữa, tất cả mọi người sẽ không có việc gì... Thế nhưng, ta tạm thời vẫn chưa tìm được phương pháp trị liệu bệnh này. Mà bệnh dịch chính là đấu với thời gian, một khi qua thời kỳ khống chế tốt nhất, liền..." Sở Phi biết Bộc Dương Vinh Thánh tâm ngoan, nhưng lúc này đây, nàng chính là cần lợi dụng 'tâm ngoan thủ lạt' của Bộc Dương Vinh Thánh.
"Này..." Bộc Dương Vinh Thánh chắp tay sau lưng dạo bước ở trong viện của Sở Phi. Tự Phi và tiểu hoàng tử là nguyên nhân gây bệnh, các nàng tốt người khác cũng sẽ không sao, vậy nếu các nàng chết?! Có phải loại bệnh dịch này vĩnh viễn không có khả năng lây nhiễm hay không? Hắn giương mắt nhìn Sở Phi, lấy giao tình của Sở Phi và Tự Phi mà nói, Sở Phi có thể đồng ý suy nghĩ của hắn hay không? Hơn nữa nói như thế nào thì Thập nhị hoàng tử cũng là một đứa con nối dõi của mình, hắn chung quy có chút không muốn.
"Hoàng thượng?" Sở Phi kêu Bộc Dương Vinh Thánh một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của hắn. Bộc Dương Vinh Thánh lấy lại tinh thần, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Sở Phi cũng đã tiếp cận với hai người kia, vạn nhất Sở Phi cũng bị lây nhiễm... Hắn lùi về phía sau hai bước.
"Thập Tam, ngươi ở ngoài cung tìm ngự y mới thống lĩnh Thái Y uyển, hắn có thể tiến cung báo cáo để nhận việc chưa?"
Sở Phi trong lòng cười thầm, Bộc Dương Vinh Thánh quả nhiên bị mắc câu, trên mặt dấu diếm thanh sắc nói: "Tùy thời có thể, hoàng thượng cần hắn đến khám và chữa bệnh cho Tự Phi nương nương sao?"
"Ân... Gọi hắn đến xem, không phải nghe đồn hắn không cần bắt mạch, đứng ở rất xa nhìn một cái là biết đối phương bị bệnh gì rồi sao?" Bộc Dương Vinh Thánh cũng đã nghe nói tới Quản Mạc từ sớm, nhưng mà không dự đoán được thầy thuốc tâm cao khí ngạo này cũng bị Sở Phi thuyết phục vào cung làm ngự y, tuy rằng chỉ có ba năm, nhưng hắn ta là kỳ nhân, giữ ở bên người có thể phòng chóng mình bị người dùng độc ám toán.
"Vậy thần đi tìm hắn." Sở Phi xoay người rời đi.
"Khoan đã." Bộc Dương Vinh Thánh gọi Sở Phi lại, "Ngươi ở chỗ này trông coi Tự Phi và tiểu hoàng tử đi, ta đi phái người đi mời."
Trước khi Bộc Dương Vinh Thánh rời đi lại xoay người dặn dò Sở Phi: "Ngươi cũng ở đây đi, dù thế nào cũng không cho đi khỏi."
"Dạ." Sở Phi cúi thấp đầu che dấu ý cười khống chế không nổi trên mặt. Bộc Dương Vinh Thánh quả nhiên mắc mưu, hắn muốn tự mình đi tìm Quản Mạc, là lo lắng cho mình cũng sẽ bị bệnh cuốn vào. Tìm Quản Mạc một là vì chứng thật lời của nàng là thật hay giả, hai là nghĩ biện pháp giải quyết việc này. Bộc Dương Vinh Thánh dù thông minh cũng không ngờ được tính khí không liều lĩnh...không nghĩ tới Quản Mạc cũng sẽ nói dối giúp Sở Phi.
Quản Mạc bị hoàng đế cho truyền, sau khi đến xem Tự Phi và tiểu hoàng tử, quả nhiên nói như phân phó trước đó của Sở Phi, Tự Phi và tiểu hoàng tử bị bệnh dịch, dễ dàng lây bệnh. Quản Mạc giả vờ làm bộ dạng khó khăn, nói mình nhất thời cũng không tìm ra phương pháp trị liệu.
Bộc Dương Vinh Thánh cực lo lắng trong cung cũng xảy ra sự cố: "Vậy hiện tại cũng không thể để cho các nàng trong cung được..."
"Hoàng thượng, không bằng như vậy, để Thập Tam hộ tống các nàng rời khỏi hoàng cung, tạm thời đưa ra ngoài cung để trị liệu. Mấy ngày nay Thập Tam một tấc cũng không rời mẫu tử các nàng, không biết có bị nhiễm bệnh hay không. Để cho các nàng đều đi ra ngoài, như vậy so ra ổn thoả hơn một chút." Quản Mạc trả lời.
Lời này cũng là ý của Bộc Dương Vinh Thánh, hắn gật đầu nói: "Hảo, vậy lập tức để các nàng xuất cung. Ngươi nhất định nhớ kỹ, chuyện này trừ bỏ ba người chúng ta, tuyệt đối không cho phép có người thứ tư biết."
Quản Mạc khom người gật đầu: "Hoàng thượng yên tâm, ta không phải người nói nhiều."
Bộc Dương Vinh Thánh phái Quản Mạc sắp xếp xe ngựa và đồ đạt xong xuôi, để Sở Phi các nàng xuất cung. Sở Phi ngồi trong xe ngựa, một tay ôm tiểu hoàng tử, một tay nắm tay Tự Phi trấn an nói: "Ta biết ngươi rất khó chịu, nhịn một chút nữa đi, một hồi còn có một trận đánh ác liệt, ta đã tìm người tới giúp chúng ta, không có việc gì."
Tự Phi cười cười, giọng nói có chút khàn khàn: "Ta tin ngươi."
Sở Phi buông tay Tự Phi ra, vén lên một bên màn nhìn ra phía ngoài xe ngựa, ở ngã tư đường một bóng người cũng không có, chỉ có âm thanh 'kẽo kẹt kẽo kẹt' của xe ngựa phát ra, bất quá không khí ở bốn phía lại bắt đầu quỷ dị. Sở Phi nheo mắt lại, đã đến rồi.
Một đám sát thủ hắc y nhân che mặt hiện ra ở phía trước xe ngựa, phu xe lặng yên không một tiếng động bị ám khí bắn trúng cổ họng, ngã vào một bên. Sát thủ đem bọn người Sở Phi vây quanh ở trung tâm. Sở Phi dự đoán được Bộc Dương Vinh Thánh sẽ không dễ dàng để các nàng xuất cung, huống chi Tự Phi có bối cảnh làm Bộc Dương Vinh Thánh bất an, hiện tại lại nhiễm bệnh dịch, Bộc Dương Vinh Thánh nhất định sẽ thu dọn nàng ấy. Để nàng đi ra hoàng cung, bất quá cũng chỉ là để cho tiện động thủ, để cho Tự gia sau ngày 7-1 âm lịch không truy cứu được gì, chẳng qua, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha, trong lòng Sở Phi rất tức giận.
Sắc mặt nàng âm trầm, đối với Tiểu Bạch ở một bên vãnh tai lên, nhe răng trợn mắt, một bộ tư thế công kích phân phó nói: "Tiểu Bạch, ngươi ở trong xe đừng đi ra, ai tiến vào ngươi cắn chết kẻ đó."
Trước kia Tiểu Bạch chịu tổn thương, sau đó Sở Phi liền hiểu rằng Tiểu Bạch dù thông minh giảo hoạt cũng chỉ là một con hồ ly, so với kẻ giả dối gian tà kém hơn rất nhiều, trên thực lực càng là như vậy. Tiểu Bạch chỉ thích hợp xuất hiện bất ngờ đánh lén, bởi vậy để Tiểu Bạch lưu lại trên xe ngựa, một phương diện khác cũng là vì bảo hộ Tiểu Bạch không bị thương.
Sở Phi nhảy ra xe ngựa, ánh mắt xẹt qua một đám sát thủ trước mắt, ít nhất cũng có chừng ba mươi người, xem thân thủ cũng không tệ. Sở Phi phỏng chừng đều là đại nội cao thủ số một số hai, thoạt nhìn Bộc Dương Vinh Thánh thật sự rất kiêng kị Tự Phi, cũng quá tôn trọng võ công của Sở Phi nàng. Khó trách Bộc Dương Vinh Thánh có thể giết thân ca ca của mình để trèo lên ngôi vị đế vương, bởi vì hắn cũng đủ thực tế, hôm qua còn nói muốn lập nàng làm hậu, hôm nay cũng bởi vì bệnh dịch có thể uy hiếp tánh mạng của mình mà muốn giết nàng chấm dứt hậu hoạn.
Sở Phi cùng đối phương giằng co một hồi, bất chợt một người hướng về phía Sở Phi thả người nhảy lại, trường kiếm trong tay cũng vung lên đâm về phía nàng. Sở Phi lần này đã có kinh nghiệm, trên người dẫn theo một chuôi trường kiếm phòng thân, lập tức rút ra, 'nghênh liễu thượng khứ' (nghênh đón). Mỗi một chỗ kiếm phong xẹt qua đều nổi lên một cỗ kình khí mạnh mẽ, rất nhiều thích khách bị chấn động, ngực khó chịu, ngay cả chiêu thức cũng chậm lại.
Kiếm pháp của đối phương rất cao, về mặt kiếm thuật, Sở Phi cũng không tinh thông lắm, nhưng ưu thế ở chỗ có nội lực thâm hậu. Nàng đem nội lực truyền vào trường kiếm trong tay, cùng kiếm phong của đối phương chạm nhau trong nháy mắt, nội lực phát ra đả thương đối thủ.
Bất quá trường hợp thế này cũng ứng với lời nói của Lăng Giáng Hồng, càng đánh càng cố hết sức, dù sao một mình nàng đối phó với ba mươi thích khách. Còn phải cố thủ Tự Phi và tiểu hoàng tử trên xe ngựa. Có đôi khi bị bức phải nóng nảy, Sở Phi liền cố lấy một trận nội kình cường đại quét tới phía đối thủ.
Một lúc sau, Sở Phi liền lộ ra vẻ mệt mỏi. Song phương đánh nhau trong thời gian rất ngắn, không tới một khắc, đối phương đã chết hơn mười người. Trên cánh tay Sở Phi mang theo màu máu, nhưng thương thế không nặng, chính là mệt đến muốn ngất đi. Trường kiếm trong tay cũng bị nàng cắt nát. Nàng buồn rầu nhìn kiếm trong tay, là nàng tùy tiện đoạt của một thị vệ tuần tra ban đêm, không nghĩ tới không dùng được như vậy.
Giờ phút này có hai gã thích khách từ bên cạnh công kích tới, Sở Phi nghiêng người uốn éo, tránh được công kích, dùng trường kiếm đã chặt đứt một đoạn trong tay hướng vào bụng của một người trong đó đâm tới. Đối phương giơ kiếm ngăn chặn, đối thủ ở phía sau Sở Phi nhân cơ hội này rút ra chủy thủ ngắn ám toán nàng.
Sở Phi dư quang chợt run sợ, thân mình tránh né, một chưởng đánh vào đối phương, trong lòng bàn tay lập tức tụ một cỗ nội kình, hướng thẳng vào bụng của đối phương đánh tới, người nọ mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, té trên mặt đất. Sở Phi kiểm tra phần eo, có chút ướt dính, đã bị đâm trúng, cũng may chỉ là lưỡi dao xẹt qua, bị thương một chút.
Vốn mục tiêu của nàng chính là phía sau người này, cho nên mới lòng dạ giả dối công kích thích khách ngay trước mặt. Sở Phi nhìn trời, xem xét canh giờ đã ước định với Lăng Giáng Hồng, sợ là không kiên trì đến lúc tụ hợp với nàng ấy, đối phương đã chết một nửa, nhưng mình cũng bị thương.
Đang lúc Sở Phi do dự không biết làm thế nào thì Lăng Giáng Hồng dẫn theo người của Minh Phượng cung chạy đến. Sở Phi lộ sắc mặt vui mừng: "Giáng Hồng."
Lăng Giáng Hồng thi triển khinh công, rất nhanh bay tới trước mặt Sở Phi, vừa nhìn Sở Phi một thân chật vật, còn bị thương, liền tức giận, quay đầu phân phó ám vệ bên người nói: "Một tên cũng không chừa lại!"
"Dạ!" Ám vệ quay người nhảy vào vòng chiến.
"Bị thương? Có nặng hay không?" Lăng Giáng Hồng nhìn Sở Phi từ trên xuống dưới, muốn giúp nàng ấy kiểm tra, nhưng hiện tại có nhiều người như vậy thật sự không tiện.
"Không có việc gì, bị thương ngoài da một chút thôi." Sở Phi đổ một đầu mồ hôi, miệng vết thương mơ hồ đau đớn.
Lăng Giáng Hồng không biết Sở Phi bị thương ở chỗ nào, cả người nàng ấy đầy máu, không dám tùy tiện đụng vào Sở Phi, gấp đến nổi la lên: "Nàng mau nói cho ta biết bị thương ở đâu?"
Sở Phi cầm lấy bàn tay của Lăng Giáng Hồng: "Giáng Hồng, ta không sao, cánh tay bị thương một chút. Trước nên mang mẫu tử Tự Phi rời khỏi nơi này rồi nói sau."
Lăng Giáng Hồng liếc mắt nhìn Sở Phi, thấy sắc mặt nàng ấy coi như cũng bình thường, liền thở dài: "Hảo, bất quá, trước khi đi, ta muốn tự mình giáo huấn bọn không có mắt này." Nàng lo lắng Sở Phi, nên so với thời gian ước định đến trước một lúc, không nghĩ tới đã lâm trận.
Trong lúc Sở Phi và Lăng Giáng Hồng nói chuyện, thích khách chỉ còn lại sáu bảy người. Lăng Giáng Hồng rút kiếm ra, thả người nhảy tới. Ánh mắt Sở Phi nhìn theo Lăng Giáng Hồng, không rõ nàng ấy làm cái gì.
Lăng Giáng Hồng vừa vào vòng chiến, đã bị thích khách vây quanh, nàng gợi lên khóe miệng cười lạnh một tiếng, ám vệ Minh Phượng cung biết ý tứ của chủ tử, sôi nổi lui ra đứng ở một bên. Lăng Giáng Hồng dưới chân vừa động, bóng kiếm ở bầu trời đêm xẹt qua một đạo ngân hồng, vài tiếng va chạm kịch liệt lần lượt thay đổi, mũi kiếm của Lăng Giáng Hồng chậm rãi chảy xuống vài giọt yêu dị màu đỏ tươi. Đã có hai gã thích khách bị đâm trúng, Sở Phi nhìn từ xa xa, bộ vị hai người đó bị thương giống nhau, một kiếm xỏ xuyên qua, là vị trí lá gan.
Mấy tên thích khách còn lại không khỏi đều hít một hơi lãnh khí, những người này đều là đại nội cao thủ Bộc Dương Vinh Thánh phái tới, nhưng không phải trải qua huấn luyện tử sĩ đặc thù.
Vị trí Lăng Giáng Hồng đâm trúng sẽ không lập tức tử vong, nhưng mà sẽ chậm rãi trút hết giọt máu cuối cùng trên người, đây mới là người có máu lạnh, giết người bằng phương pháp tàn khốc nhất.
Lăng Giáng Hồng quơ kiếm trên không trung tìm một tư thế bổ xuống, lạnh lùng nói: "Làm Phi nhi bị thương, hôm nay, các ngươi một người cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này."
Thật ra Lăng Giáng Hồng đã quên mình mới là người tổn thương Sở Phi nặng nhất, truyền thống tốt đẹp hạng nhất của Minh Phượng cung là bao che khuyết điểm. Chính mình khi dễ thì có thể, người khác tuyệt đối không được động vào người của các nàng, huống chi người này là Sở Phi.
Sở Phi thấy còn lại mấy người vì mạng sống đã muốn chém giết không còn để ý tánh mạng, đánh nhau sợ nhất gặp được loại liều mạng như thế này. Sở Phi lo lắng, cho nên muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng bị ám vệ đứng ở một bên bảo hộ an nguy của mình ngăn lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phách Vương là đáng xấu hổ!!! Nắm tay!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT