Thương Trưng Vũ xuất thần ngồi ở đầu giường, không biết đang suy nghĩ gì, sách trong tay cuộn lại cũng không có tâm tư tiếp tục nghiên cứu. Bất quá, thoạt nhìn Thương Trưng Vũ như vậy, thiếu cổ nhuệ khí của lúc trước, cũng tiêu tan không ít sợ hãi của Sở Phi.

"Ngươi đã đến rồi?" Lúc Thương Trưng Vũ ngẩng đầu thấy Sở Phi, nàng ngây ra một lúc mới nói.

"Cung chủ, Giáng Hồng nói người có việc muốn gặp ta?"

"Không có việc gì thì không thể gặp ngươi sao?" Thương Trưng Vũ hỏi ngược lại.

"..." Sở Phi xấu hổ, vội hỏi, "Ta chỉ thấy cung chủ bề bộn nhiều việc, hẳn là không thời gian nhàn hạ, thoải mái quản việc nhỏ của ta."

Thương Trưng Vũ lắc đầu: "Không, ngươi nói như vậy là bởi vì ngươi sợ ta."

"Một... Một chút." Sở Phi cũng là thành thật. Lăng Giáng Hồng thông minh lanh lợi thành như vậy, nàng tin chắc về điểm đạo hạnh này của mình ở trước mặt Thương Trưng Vũ không đáng nhắc tới.

"Bản thân ta thật là muốn biết từ khi ngươi đến Minh Phượng cung đến giờ, ta tựa hồ chưa bao giờ trách phạt ngươi một câu, vì cái gì sợ ta như vậy đây? Ngươi ngay cả Giáng Hồng tiểu lão hổ kia còn không sợ, lại sợ ta lão hổ không răng này làm cái gì?" Lời nói của Thương Trưng Vũ làm Sở Phi nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười.

Không khí giữa hai người cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Cung chủ nói đùa."

"Ngươi lại đây." Thương Trưng Vũ chỉ vào bên kia giường, "Ngồi xuống đi."

Sở Phi theo lời đi qua, không rõ ràng lắm Thương Trưng Vũ muốn làm cái gì. Vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Thương Trưng Vũ, chỉ thấy Thương Trưng Vũ từ đầu giường lấy ra bao vải Lưu Thụ Doanh để lại, mở ra, lấy ra một món đồ đưa cho Sở Phi.

"Đây là?" Sở Phi nhìn thấy trong tay Thương Trưng Vũ là một món đồ trang sức đã cũ.

"Khóa trường mệnh." Thương Trưng Vũ giải thích nói, "Mẫu thân ngươi để lại cho ngươi. Lúc ngươi chưa được sinh ra, nàng không biết ngươi là nam hay là nữ, bất quá trong tiềm thức của nàng, hi vọng ngươi có thể là nữ hài tử, cho nên ngay trên mặt khóa khắc một đôi Phượng Hoàng, lại sợ vạn nhất ngươi không phải nữ hài tử, ở mặt trái khắc một hình rồng, bất quá tựa hồ không cần."

Biết là đồ của mẫu thân lưu lại cho mình, trong lòng Sở Phi thực kích động, tiếp nhận khóa trường mệnh, cẩn thận để ở trong tay vuốt phẳng.

Thương Trưng Vũ nhìn chằm chằm Sở Phi một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Nếu Thụ Doanh còn ở đây, thấy ngươi nàng nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Cung chủ nói như vậy, nhất định là như vậy." Sở Phi ngẩng đầu hướng Thương Trưng Vũ mỉm cười, hồi đáp.

"Nga?" Thương Trưng Vũ cảm thấy thú vị, "Vì sao?"

"Các người từng là người thân mật nhất, không phải sao? Người hiểu rõ mẫu thân nhất, nhất định là người."

"A... Đáng tiếc, ta làm ngươi thất vọng rồi."

"Cũng không phải." Lá gan của Sở Phi cũng dần dần lớn lên, không hề e ngại Thương Trưng Vũ nữa, "Tính tình của mẫu thân nhìn như nhu nhược, kỳ thật hẳn là rất quật cường. Chuyện nàng đã quyết định thì cho dù là cung chủ cũng chưa chắc có thể thay đổi, huống chi là người không biết rõ tình hình gì đâu. Ta thường tự trách, nếu như không có ta, mẫu thân sẽ không phải chết, nhưng mà hiện tại ta đã nghĩ thông. Ta duy nhất có thể làm đúng là hảo hảo sống sót, để mẫu thân thấy cuộc sống của ta rất tốt."

"Ngươi so với Giáng Hồng còn thông suốt hơn rất nhiều." Thương Trưng Vũ sờ sờ đầu Sở Phi, rất có cảm khái. Nữ nhi Lăng Giáng Hồng kia, thông minh thì rất thông minh, nhưng mà không thân cận với mình. Nó còn đặc biệt tức giận, tự trách bản thân mình, ngay cả Sở Phi cũng làm liên lụy vào tình thế phức tạp.

Mặc dù nói con gái của mình đúng, nhưng Thương Trưng Vũ vẫn không biết công đạo như thế nào với Lưu Thụ Doanh.

"Nếu cung chủ muốn linh hồn mẫu thân vui vẻ và được an ủi, cũng không cần chờ đợi, áy náy, tùy tâm mà trôi qua thôi." Sở Phi lắc đầu, có nữ nhi như Lăng Giáng Hồng, người làm mẫu thân nào không bớt lo đây?

"Vốn muốn an ủi ngươi một chút, trái lại để ngươi tới dỗ dành ta. Ta không sao, đã trôi qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn nghĩ không có lối thoát sao?" Thương Trưng Vũ mỉm cười nhìn Sở Phi, "Có muốn biết chuyện trước kia của mẫu thân ngươi không?"

"Ân." Sở Phi hai mắt tỏa sáng, Lưu Thụ Doanh trong mắt mọi người, chỉ sợ không có hấp dẫn như Lưu Thụ Doanh trong mắt Thương Trưng Vũ nha.

Tuy Lưu Thụ Doanh đã chết sớm, nhưng từ đầu đến cuối đều ở trong tâm của mọi người, không thể không nói, đây mới thực sự là mị lực.

Thương Trưng Vũ cùng Sở Phi nói rất nhiều. Từ trong miệng người khác nghe tới Lưu Thụ Doanh, đến chính bản thân nàng, nhìn thấy nghe thấy nhiều vô số nói hết cho Sở Phi nghe. Sở Phi cũng càng nghe càng xuất thần, thỉnh thoảng đưa ra một ít nghi vấn. Thế cho nên hai người nói chuyện lâu lắm, đến nổi quên ăn cơm, Lăng Giáng Hồng cũng không đi quấy rầy các nàng. Hai người kia, trong lòng đều chứa một người trọng yếu nhất, có rất nhiều đề tài.

Chờ đợi Sở Phi kịp phản ứng, sắc trời đã muốn đen lại, nàng ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Thực... Thực xin lỗi, chậm trễ cung chủ ăn cơm chiều!"

"Không cần giữ lễ tiết như vậy, một chút thôi không có gì, bất quá chỉ muộn một ít." Thương Trưng Vũ ôn hòa lắc đầu, "Phi nhi, con thích Giáng Hồng, đó là phúc khí của Giáng Hồng. Ta biết tính tình của Giáng Hồng đứa bé kia, không có mấy ngườicó thể chấp nhận nàng. Con có thiên tính dày rộng, nhân nghĩa và hoà nhã, thế nên đối với nàng tha thứ nhiều một chút đi. Giáng Hồng có đôi khi làm việc không quá nghĩ đến hậu quả, nếu là làm con bị thương, ta không thể yêu cầu con đừng hận nàng, chính là mong con thông cảm cho nàng. Nàng cũng không dễ dàng, từ nhỏ nàng đã gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy. Ta thấy nàng từ lúc còn nhỏ đã vậy, liền cho rằng nàng kỳ thật không cần ta giúp đỡ cũng có thể dựa vào bản thân mà đi rất xa. Kết quả quan hệ của chúng ta càng ngày càng xa cách, có chuyện cũng không thể nói thẳng. Sau đó con xuất hiện, ta xem Giáng Hồng đối với con tìm đủ mọi cách yêu thương, ta mới biết được nguyên lai tình cảm của Giáng Hồng phong phú như vậy, không phải là nhi đồng lãnh lãnh đạm đạm trong mắt ta."

"Cung chủ..." Sở Phi thực cảm động, tình cảm của Thương Trưng Vũ đối với Lăng Giáng Hồng bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh. Nàng cũng rất vui vẻ vì Lăng Giáng Hồng có mẫu thân yêu thương như vậy, "Kỳ thật Giáng Hồng đều biết rõ, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào."

"Con cũng vậy, con là nữ nhi của Thụ Doanh, Thụ Doanh đem con phó thác cho ta. Hiện tại con lại cùng Giáng Hồng ở bên nhau, cũng coi như hài tử của ta. Sau này thấy ta, không cần sợ hãi như vậy. Sau này ta là thân nhân của con được không?" Thương Trưng Vũ không phải là người có tình cảm phong phú, nàng yêu thương Sở Phi cũng chỉ để ở trong lòng, cho nên tuyệt đối không có khả năng nói ra nàng xem Sở Phi như nữ nhi thân sinh của mình. Bất quá thân cận như vậy đã muốn rất khó có được.

Sở Phi nhếch miệng cười: "Cám ơn cung chủ."

"Có đói bụng không?" Thương Trưng Vũ đột nhiên hỏi.

"Vẫn còn hoàn hảo." Sở Phi sờ sờ bụng, giống như không quá đói.

"Đi tìm Giáng Hồng, cơ hội để các con ở chung không nhiều lắm, hảo hảo họp gặp, thuận tiện nhường phòng bếp làm điểm tâm, ăn xong rồi hãy đi." Thương Trưng Vũ đứng lên, tính toán đi phân phó hạ nhân làm việc.

Sở Phi nhìn bóng lưng của Thương Trưng Vũ, cẩn thận sờ sờ khóa trường mệnh ở trong lòng, trong lòng dị thường ấm áp.

Lúc Sở Phi hồi cung đã muộn, cửa cung cũng đóng lại. Nàng ôm Tiểu Bạch thi triển khinh công trèo tường mà vào, trở lại chỗ ở của mình liền nhìn thấy có ánh sáng mỏng manh lóe lên.

Sở Phi cảm thấy nghi hoặc, đi lên trước: "Tự Phi nương nương?"

Tự Phi bị lạnh nên có chút cứng ngắc, nhìn thấy Sở Phi nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.

Sở Phi đi lên trước, đem Tự Phi kéo vào phòng của mình, giật chăn mền của mình đắp lên người Tự Phi. Trở về muộn, ấm lô trong phòng cũng chưa đốt lên. Dưới tình thế cấp bách, nàng đem Tiểu Bạch dúi vào trong lòng Tự Phi. Tự Phi bị lạnh đến nổi cả người giống như khối băng, kết quả kích thích Tiểu Bạch quắc quắc cái đuôi bỏ chạy.

"Thật không có nghĩa khí!" Sở Phi trừng Tiểu Bạch rồi bĩu môi, kéo qua tay Tự Phi, nắm trong lòng bàn tay của mình, "Sao ngươi lại tới đây, cũng không đi vào trong đợi. Hiện tại cũng là vào đông, ngày rét, ngươi hơn nửa đêm ở bên ngoài, muốn chết cóng a."

Lập tức nghĩ đến Tự Phi không mang tùy tùng, nhất định là có việc gấp gì đó, đến đây để nhờ mình giúp.

"Tiểu hoàng tử..." Tự Phi run rẩy nói ra một câu.

"Tiểu hoàng tử làm sao vậy?" Sở Phi nhíu mày lại.

"Tiểu hoàng tử hai ngày trước nhiễm phong hàn, nhưng mà Chiêu Nghi chiếu cố hắn không nói ra. Ta mỗi tháng chỉ có thể thấy tiểu hoàng tử hai ba lần mà thôi nên không biết. Vú nuôi nói cho ta biết, hiện tại phong hàn tái phát, sốt cao không lùi, nhưng các nàng không cho ta truyền thái y." Tự Phi cắn chặt hàm răng, hy vọng có thể đem sự tình nói rõ ràng hơn một ít, "Ta thật sự không có biện pháp mới đến cầu ngươi, nhưng mà ngươi đi vắng, ta chỉ có thể chờ."

"Tại sao có thể như vậy... Hoàng thượng không biết chuyện này sao?" Đây là mạng người, hơn nữa liên quan đến hoàng tử, đám người kia cũng quá lớn gan rồi.

"Ngươi biết là ta cũng không được sủng ái, bình thường không thấy được hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng làm sao chịu nghe lời của ta. Tiểu hoàng tử nhiễm phong hàn vốn là hắn cho người chiếu cố, có một lần sẽ còn có lần nữa, ta lại không thể nhiều lần đều đi tìm hoàng thượng." Tự Phi thở dài, sắc mặt lo lắng nhìn Sở Phi, "Thập Tam, chỉ có ngươi có thể giúp ta."

Sở Phi cúi đầu nghĩ một lát rồi nói: "Đêm nay như vậy, chúng ta đi đòi người, nhất định sẽ kinh động một trận. Đến lúc đó kéo dài bệnh tình của tiểu hoàng tử cũng không hay. Tiểu hài tử phát sốt, nếu là xử lý không tốt, tương lai rất có thể để lại di chứng ngu dại. Ngươi ở chỗ này chờ ta. Ta đi trộm, đem tiểu hoàng tử ôm ra, mang tới chỗ của ta khám và chữa bệnh. Chuyện khác chờ tiểu hoàng tử hết bệnh rồi chúng ta tiếp tục bàn bạc kỹ hơn."

"Nhưng mà..." Tự Phi còn muốn nói điều gì.

Sở Phi bắt lấy cổ tay Tự Phi: "Ai ya, ngươi ở chỗ này đừng có chạy lung tung. Ta không sao, trên người của ta có ngọc bội hoàng đế cho, không ai dám đụng đến ta, hơn nữa, dựa vào võ công của ta, muốn làm khó ta cũng phải xem bọn hắn có bản lãnh này hay không, nhưng thật ra là ngươi, ngàn vạn lần đừng có chạy lung tung."

"Ân, ta chờ ngươi trở về." Tự Phi gật đầu, "Thập Tam, cám ơn ngươi!"

"Ha ha... Ngươi quên ta có hứa hẹn đối với tiểu hoàng tử sao?" Sở Phi nói xong, liền đóng cửa đi ra ngoài.

Sở Phi biết được nơi gởi nuôi tiểu hoàng tử, vào sân, bên trong cũng không có truyền ra tiếng khóc rống của trẻ con. Sở Phi trong lòng bất an, sợ tiểu hoàng tử bị sốt đến mơ hồ, ngay cả khóc rống cũng không có.

Nàng nhẹ nhàng, rón ra rón rén vào phòng tiểu hoàng tử. Trong phòng có mấy vú nuôi và ngay cả Chiêu Nghi thay mặt Tự Phi chiếu cố tiểu hoàng tử cũng ở đó. Đám người kia thoạt nhìn không giống như đang chăm sóc người bệnh, mà lại rất giống chờ coi khi nào tiểu hoàng tử chết.

Sở Phi đợi một hồi, mơ hồ nghe được Chiêu Nghi đang nói chuyện: "Nếu ngày mai tiểu hài này lại không được, các ngươi nhớ rõ đem hắn giao cho Tự Phi, hoàng tử chết ở trong tay nàng, không hề liên quan đến chúng ta."

Sở Phi trong lòng phẫn nộ, dù tàn nhẫn như thế nào đi nữa, cũng không thể đối với một nhi đồng còn trong tã lót như vậy. Nàng lấy thuốc bột đã mang đến ra, lặng lẽ sái nhập vào trong không khí. Rất nhanh, tất cả mọi người trong phòng đều bị hôn mê, nàng mới thả người nhảy xuống, ôm lấy nhi đồng của Tự Phi, dò xét độ nóng trên trán, bắt lấy tay nhỏ sờ mạch ở cổ tay, nhíu mày, lại tìm một cái áo khoác đem nhi đồng bao kín lại, chui ra ngoài, biến mất ở trong bóng đêm.

"Tự Phi..." Lúc Sở Phi trở lại phòng mình, Tự Phi đã đốt đèn trong phòng lên, còn đốt ấm lô, hiện tại đã ấm áp rất nhiều so với vừa rồi.

"Nhi đồng thế nào?" Tự Phi đã bất chấp thân phận của tiểu hoàng tử, hiện tại đứa trẻ sốt cao hôn mê này là con của nàng.

"Nóng rất lợi hại! Hiện tại hắn ngủ mơ mơ màng màng, ta xem cho dù dùng thuốc cũng không thể lui sốt nhanh như vậy, nhưng nếu tiếp tục sốt, chỉ sợ không tới hừng đông sẽ..." Sở Phi một mặt cởi bỏ áo khoác ngoài, một bên giải thích với Tự Phi.

'Phanh' Đột nhiên vang lên một tiếng vang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play