"Ân." Sở Phi gật đầu, vốn tính toán giữ Lưu Anh Đường lại cùng ăn cơm, bất quá thoạt nhìn tới đây nói vài câu thôi nên không giữ lại.
"Được rồi, ta chính là tới thăm con một chút rồi sẽ đi." Lưu Anh Đường quơ quơ tay áo, liền hướng đại môn đi.
"Bang chủ, ta tiễn ngài." Võ Kiệt nhìn Sở Phi, sau đó tiếp đón đi theo Lưu Anh Đường mở đường.
Ra đại môn, đi một lát, Lưu Anh Đường mới lạnh lùng nhìn Võ Kiệt: "Nghe nói gần đây ngươi rất hay chạy tới chỗ Thập Tam?"
"Bang chủ đau lòng cháu gái này, ta chỉ là muốn giúp ngài phân ưu." Trong lòng Võ Kiệt vẫn là rất sợ Lưu Anh Đường. .
truyện tiên hiệp hay"Hừ, sợ là tâm ý của ngươi căn bản không phải nghĩ như vậy!" Lưu Anh Đường hung hăng trừng mắt nhìn Võ Kiệt một cái, trừng đến Võ Kiệt cúi đầu, trong lòng căng thẳng, chột dạ.
"Ngươi nhất định là sợ sau khi Thập Tam xuất hiện sẽ đoạt vị trí bang chủ của ngươi. Nếu ngươi có thể lấy được Thập Tam, như vậy Bạch Hổ Bang ta đây, còn có Quỷ Y môn, đều là của ngươi." Lưu Anh Đường cười lạnh một tiếng, "Về chuyện này ngươi có tâm địa gian giảo, còn có thể lừa gạt được ta sao? Chỉ cần ngươi nhúc nhích ngón tay, ta sẽ biết ngươi muốn làm gì."
Sau lưng Võ Kiệt một trận mồ hôi lạnh, vâng vâng dạ dạ nói: "Bang chủ anh minh, nhưng Thập Tam sư muội ưu tú như vậy, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta thích nàng cũng không có gì đáng trách."
"Vậy sao? Võ Kiệt, ngươi có bao nhiêu cân lượng, ta rõ ràng nhất, Thập Tam sao, đúng vậy, rất nhiều người thích nàng, bất quá, ngươi không xứng." Lưu Anh Đường khinh thường liếc Võ Kiệt một cái, "Ở trong mắt Thập Tam, ngươi bất quá là một tên hề, không có việc gì hay là muốn đi dọa người. Coi như Thập Tam không có mắt thích ngươi, ta cũng sẽ không đem nàng gả cho ngươi."
Võ Kiệt từng là thủ hạ đắc lực của Lưu Anh Đường, bởi vậy mới trở thành Phó bang chủ, nhưng như vậy còn không thỏa mãn, sẽ bị người chán ghét. Võ Kiệt có thể làm một số việc, đáng tiếc không thành công. Tựa như hắn mới vừa nói, người như Sở Phi, Võ Kiệt loại tôm tép nhãi nhép này không xứng với nàng.
Võ Kiệt bị Lưu Anh Đường nói đến trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Lưu Anh Đường nếu tiếp tục nói trực tiếp, chính là hắn Võ Kiệt cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Không thể phát tiết với Lưu Anh Đường, hắn chỉ đành đem khí nhịn xuống: "Dạ, bang chủ, ta hiểu được."
"Ân, nam nhân có chút dã tâm là cần thiết, nhưng mà tối kỵ nhất là không biết tự lượng sức mình." Lưu Anh Đường bỏ lại câu nói đó, một người ly khai.
Võ Kiệt đứng ở tại chỗ, hai tay nắm chặt, nắm đến khung xương phát ra 'lạch cạch lạch cạch' tiếng vang, thầm nghĩ, 'Lưu Anh Đường, hôm nay là ngươi bức ta, không nên hối hận.'
"Phi nhi." Mộc Hương vòng qua bồn hoa, đi lên chòi nghỉ mát, xem Sở Phi vẫn còn đùa nghịch cây đàn Dịch Mộng tặng, ngồi xuống ghế đá ở một bên mới nói, "Võ Kiệt kia giống như chưa từ bỏ ý định với muội."
"Sau ngày hôm nay, hắn sẽ không đến nữa." Sở Phi ngẩng đầu nhìn Mộc Hương mỉm cười.
"Ân?" Dựa vào cái gì?
"Ngoại công." Sở Phi chỉ nói hai chữ, vẻ mặt bí hiểm ôm Tiểu Bạch ly khai.
Mộc Hương vốn là có chút không hiểu ra sao cả, sau đó lại hiểu rồi, thầm nghĩ Sở Phi càng ngày càng thuần thục. Lưu Anh Đường lo lắng xuất phát từ phương diện gì, cũng sẽ không đem Sở Phi giao cho Võ Kiệt.
"Sư tỷ." Thanh Đại không biết khi nào thì đi đến phía sau Mộc Hương.
"Thanh Đại." Mộc Hương quay đầu lại, "Tìm ta có việc?"
"Chưởng môn đã sớm có thể một mình đảm đương, quá nhiều lo lắng và bao che chỉ có thể làm nàng không thể lớn dần. Ngươi xem chưởng môn như vậy mới là lợi hại nhất, đạt tới cảnh giới 'vô chiêu thắng hữu chiêu'."
"Nói như thế nào?" Mộc Hương phát hiện mình rất có hứng thú với Thanh Đại.
"Sư phụ tính khí nóng nảy, làm việc không đủ bình tĩnh quyết đoán, nhưng mà chính bởi vì như vậy, lúc tuyển đồ đệ lại vô tình đi tìm một người có tính cách tương phản hoàn toàn với mình. Chưởng môn lại luyện được nội công cực cao sâu của bổn môn, ngươi ngẫm lại, người luyện đến cảnh giới như chưởng môn, lòng của nàng tất nhiên là vô cùng hờ hững, thanh thản không tranh sự đời. Người giống nàng thích hợp nhất là lấy tỉnh chế động, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nhưng sẽ làm tất cả mọi người quay chung quanh nàng." Thanh Đại dừng lại một chút, tựa hồ tự để mình lấy hơi, mới nói tiếp, "Ngươi xem chưởng môn như vậy, xem thông thấu thế sự và con người, chẳng lẽ không phải nàng sao, không nói, không có nghĩa là nàng không biết."
"Ngươi lại đã phát hiện cái gì?" Mộc Hương biết Thanh Đại sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này.
"Lúc ta giúp chưởng môn xem xét thương thế, chợt phát hiện một ít chân khí rất nhỏ. Ngươi có biết, người bị phong bế tứ hải tuyệt đối không có khả năng có tình huống như vậy. Cho nên... Ta xác định, tứ hải của chưởng môn đã bị nội lực của chính nàng giải khai, hơn nữa bởi vì lần trọng thương này, nội lực của nàng lại tăng lên, đến nỗi kỳ độc tùy thời sẽ phát ra..."
"Thế nào?" Thanh Đại nói mỗi một câu cũng làm cho Mộc Hương kinh ngạc. Khó trách thương thế của Sở Phi khôi phục nhanh như vậy, nguyên lai là nội lực của chính nàng ấy tu luyện, vì cái gì không tự nói với mình? Sau đó tiếp tục tưởng tượng, liền minh bạch rồi, Sở Phi là không muốn cho các nàng thêm phiền toái, cũng không muốn cho mình thêm phiền toái.
Thực phù hợp với tính khí lãnh đạm của Sở Phi, nàng không thích tham dự đến chuyện phân tranh này, mới cố ý vẫn dấu kín mình.
"Hiện tại ta cũng không thể nói rõ ràng. Ta nghiên cứu vô số kỳ độc, cũng không biết được độc này ở trong cơ thể chưởng môn đến tột cùng muốn thế nào." Thanh Đại nhíu mày hồi đáp.
"Ân? Cái gì gọi là độc này muốn như thế nào?" Lời này thật kỳ quái.
"Độc này, trong lúc chưởng môn không làm chuyện gì, luôn luôn ăn mòn thân thể của nàng. Nhưng mà trong lúc chưởng môn gặp được nguy hiểm, lại sẽ tự hành chữa thương cho nàng, giống như là một ký sinh vật thông thường, ta còn cần tiếp tục cẩn thận nghiên cứu." Dù Thanh Đại là cao thủ dùng độc, cũng hiểu được tình huống này thập phần quỷ dị.
"Trước tiên mặc kệ chuyện này đi, y thuật của Thập Tam cũng không thấp, tình huống của bản thân nàng, sợ là nàng so với chúng ta còn rõ ràng hơn, nàng không nói tất là có lý do của nàng. Ngươi nói như vậy, ta nghĩ tới lúc chúng ta đi Tiên Giang, Thập Tam nhất định đã sớm biết Lăng Giáng Hồng sẽ hại nàng, còn chạy đi gặp Lăng Giáng Hồng. Ta xem nàng là đoán chắc Lăng Giáng Hồng cuối cùng sẽ có một khắc mềm lòng. Hiện tại Lăng Giáng Hồng thật sự là bị Thập Tam ăn gắt gao, cái gì cũng đều dựa theo nàng." Mộc Hương an ủi đến Thanh Đại.
"Ân, bất quá ta vẫn là có chút không yên lòng Lăng Giáng Hồng. Quên đi, đều là tự chưởng môn gây ra..." Thanh Đại khẽ thở dài, "Sư tỷ, ta về phòng trước."
"Thanh Đại?"
"Ân?"
"Còn giận ta sao?"
"..." Thanh Đại cúi đầu không nói.
"Ngày ấy ta nói chuyện chính là vô ý mà thôi... ngươi giận ta đã lâu như vậy, cũng nên hết giận đi." Mộc Hương đưa tay lôi kéo Thanh Đại, "Ta nói xin lỗi còn không được sao?"
"Sư tỷ làm gì cần ủy khuất như vậy?" Thanh Đại cao thấp liếc Mộc Hương một cái. Đã hơn một năm này, Mộc Hương thật đúng là vẫn đối với mình 'vâng vâng dạ dạ', mọi chuyện đều nhường cho chính mình, "Ngươi là sư tỷ, theo lễ tiết hẳn là ta tôn kính ngươi, mà không phải ngươi như vậy..."
"Thanh Đại." Mộc Hương từng bước bước đụng chạm, "Giữa ta và ngươi, cũng không có cái gọi là quan niệm 'trưởng ấu tôn ti'*. Ta và ngươi, có lẽ cả đời cũng đi không đến loại quan hệ ngươi muốn, nhưng ngươi thủy chung là sư muội ta thương yêu nhất. Sau khi vào Quỷ Y môn, ngươi là người thân cận nhất với ta, không phải sao?"
*trật tự lớn nhỏ"Vâng." Trong lòng Thanh Đại chua sót, nhưng không cách nào nói ra, bởi vì nàng rất kiềm chế, bởi vì nàng sợ bị Mộc Hương trực tiếp cự tuyệt, chính là lời nói của Mộc Hương, giống như châm đâm vào lòng nàng. Cả đời cũng đi không đến loại quan hệ mà nàng muốn sao? Chỉ có thể làm sư muội của nàng ấy sao...
Ngữ khí của Mộc Hương chầm chậm: "Thanh Đại, ta biết thích một người trong lòng có bao nhiêu đau khổ, rất khó chịu, nhưng ta không muốn lừa dối ngươi. Tuy rằng hiện tại tình cảm ta đối với Thập Tam đã bỏ đi, nhưng mà... Trong lòng ta vẫn là có nàng, ngươi hiểu không, ta không muốn lừa dối ngươi, chuyện này sẽ đối với ngươi không công bằng."
"Tốt lắm, sư tỷ, ta không giận ngươi." Thanh Đại hướng Mộc Hương nở rộ mặt cười bao dung rộng nhất, cố gắng áp chế đau xót trong lòng.
Chính mình thiên tính lãnh mạc, sau khi vào sư môn sẽ không chịu hoan nghênh với đồng môn mới bị phái đi học dụng độc thuật mà ai cũng không muốn lây dính. Sự nghiệp thầy thuốc thống nhất đất nước tự nhiên là học phương thuốc mới có thể xuất đầu. Đệ tử học dụng độc như thế nào, rất nhiều đều là y thuật không tinh thông, hoặc là bị các sư huynh đệ gạt bỏ.
Nhưng chỉ có Mộc Hương, cợt nhả yêu mị vạch người, cả ngày chọc mình làm mình mở tâm. Sau đó Mộc Hương ra ngoài tu tập y thuật của mình, rất nhiều năm không có tái kiến. Lúc gặp lại, cũng chầm chậm thích duy nhất một người đặc biệt, đáng tiếc khi đó nàng đã biết tâm của Mộc Hương không đặt trên người mình.
Mộc Hương đối với đồng môn tuyên bố, nàng thích nữ sắc, yêu thích nữ tử, bởi vậy cũng đã bỏ qua một đoàn người theo đuổi nàng. Nhưng thật ra có không ít sư muội mới nhập môn bị nàng làm khuynh đảo. Nàng không tim không phổi tán tỉnh mọi người, chỉ riêng không trêu chọc mình, đối với mình luôn rất quy củ, bởi vì Mộc Hương thực thông minh, nhìn ra tình cảm của mình đối với nàng không bình thường.
Tiểu sư muội là tình yêu mù quáng của nàng, người mà trên đầu lưỡi luôn có ưu điểm mê hoặc như Mộc Hương mà nàng ấy cũng không bị lay động, nhưng mình là... Như vậy cũng tốt, ít nhất cắt đứt vọng tưởng của mình.
"Cần thật không giận mới tốt a." Mộc Hương híp mắt.
Thanh Đại xem xét nhìn Mộc Hương một cái, nhưng mà chỗ này tối nhìn không rõ, lại vạch ánh mắt người, mới khiến cho mình bị luân hãm. Không khỏi yếu khí, chẳng thèm xem Mộc Hương nữa, trực tiếp trở về phòng.
Mộc Hương nhìn bóng lưng Thanh Đại, hơi hơi thở dài, như vậy, coi như giải quyết xong đi?
Sau khi Sở Phi đem Tiểu Bạch phó thác nhờ Thanh Đại chiếu cố, đi theo Lưu Anh Đường đi Bạch Hổ Bang. Hai người ở trong bang trò chuyện, Lưu Anh Đường kiến thức uyên bác, kinh nghiệm giang hồ phong phú, nói chuyện cũng tư văn hữu lễ, rất có tu dưỡng, không giống những người khác trong bang. Sở Phi cùng hắn nói chuyện phiếm, có thể học được rất nhiều, cũng rất vui khi nói chuyện phiếm lâu như vậy với một người.
"Thập Tam, sau này có tính toán gì không?" Lưu Anh Đường dạo qua một vòng, thấy Sở Phi cùng mọi người trong bang làm quen khá tốt. Một ít lão bang chúng trong bang đều từng tham kiến Lưu Thụ Doanh, thấy Sở Phi lại càng thêm kinh ngạc.
"Ta nghĩ quay về Quỷ Y môn." Sở Phi nhìn Lưu Anh Đường một cái rồi hồi đáp.
"Trở về? Ở chỗ này của ta không tốt sao?" Lưu Anh Đường có chút ngạc nhiên, theo lý thuyết, Sở Phi ở Bạch Hổ Bang lâu một chút, cùng bang chúng tiếp tục nói chuyện một ít, có thể lung lạc tâm rất nhiều người. Nếu hiện tại đi khỏi, thật sự rất không hợp lý.
"Ta là chưởng môn Quỷ Y môn, ta ở bên ngoài phát sinh nhiều chuyện như vậy, không thể công đạo với người nào, không có một cái lý do hợp lý. Về tình về lý, ta đều nên trở về đi." Lời này của Sở Phi nói cũng không sai, nhưng mà Lưu Anh Đường cũng không muốn để nàng đi.
"Cũng tốt, đi xử lý xong việc này, ta hi vọng con trở về, dù sao nơi này là nhà của con." Lưu Anh Đường vỗ vỗ vai Sở Phi," Nguyên bản Bạch Hổ Bang ta không tính lưu lại cho Thụ Doanh, nàng không phải người giang hồ, ta chỉ muốn tìm một nhà khá giả cho nàng, nhưng sau này ta phát hiện được ý tưởng của ta là sai lầm, Thụ Doanh không biết võ công, mới bị người khi dễ. Nữ nhi trong giang hồ này, phương pháp tốt nhất bảo vệ mình chính là làm cho mình trở nên cường đại. Thập Tam, con nghĩ tới cuộc sống yên tĩnh, người khác tất sẽ không cho con đi qua, nhưng mà nếu con đủ lợi hại, thì còn ai dám gây trở ngại với con đây?"
"Ý của ngoại công là?"
"Bạch Hổ Bang, ta tính lưu lại cho con, bất luận phụ thân con là ai thì trên người con cũng có máu của Lưu gia. Sau này con muốn xử lý như thế nào, ta cũng sẽ không quản nhiều." Lưu Anh Đường hơi thở dài một tiếng, "Tương lai sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, nếu ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ít nhất còn con chống đỡ nơi này."