"Ngươi cầu ta a, ngươi cầu ta, ta sẽ nói cho ngươi biết nhà vệ sinh ở đâu." Thương Trưng Vũ cười vô cùng tà ác, chỉ sợ đây là chuyện hoang đường nhất trong đời mà nàng đã làm, nhưng mà tâm tình thật sự rất khoan khoái. Cho Mộ Tử Chi một ít giáo huấn này là vì nói cho nàng ta biết, người đắc tội Thương Trưng Vũ nàng tất nhiên nên vì hành vi của mình trả giá thật nhiều, đồng thời, nàng cũng không phải là dễ khi dễ như vậy.
Trong cuộc đời nàng, có người yêu, có người ngoan tâm, càng nhiều người muốn giết nàng, nhưng cố tình không người nào dám đùa giỡn nàng, Mộ Tử Chi là người đầu tiên.
Nàng viết thư hỏi riêng Lăng Giáng Hồng thuốc gì có thể làm cho người ta đau bụng đến chết đi sống lại, Lăng Giáng Hồng tất nhiên là đến hỏi Sở Phi. Sở Phi cho phương thuốc thực ác liệt, Thương Trưng Vũ sợ gây ra mạng người, giảm phân lượng, không nghĩ tới vẫn là lợi hại như vậy. Lúc này mới vừa uống hết một hồi... liền phát tán.
"Ngươi..." Mộ Tử Chi tức giận phát run, chính là lại nhẫn nhịn vô cùng thống khổ, trong bụng luôn bốc lên, nàng cũng không thể thất thố như vậy ở trước mặt Thương Trưng Vũ liền... Cái này cũng thật mất thể diện, nếu nàng thực thất thố như vậy, chỉ sợ cả đời cho dù chết cũng chưa có mặt đi ra gặp người khác, chỉ phải oán hận nói, "Ta cầu ngươi..."
"Cái gì?" Thương Trưng Vũ cười híp mắt hỏi.
"Cầu ngươi nói cho ta biết... Nhà vệ sinh ở nơi nào..." Mộ Tử Chi nhanh nhịn không nổi nữa rồi, dùng hết khí lực cả người nhịn xuống.
"Ha ha, ngượng ngùng, bởi vì ta không thích ý vị ở nhà vệ sinh, cho nên khoảng cách có chút xa, còn phải phiền toái chính ngươi đi qua hậu viện góc bên trái." Thương Trưng Vũ giống như xem náo nhiệt, cũng không còn gì để làm khó Mộ Tử Chi, bất quá vẫn là làm khó dễ nàng một chút.
Nhưng tình trạng hiện tại của Mộ Tử Chi, muốn động một chút cũng thực gian nan...
Mộ Tử Chi xanh cả mặt, gian nan đi vài bước, liền đau chịu không nổi, ngồi chồm hổm trên mặt đất. Lần đầu tiên nàng biết, thuốc cũng có thể so với độc còn đáng sợ hơn, còn làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Thương Trưng Vũ xem Mộ Tử Chi giống như thật không được nữa rồi, cũng sợ làm phòng của mình bị dơ, liền nắm Mộ Tử Chi đang cuộn tròn thành một đoàn trực tiếp ôm lấy nàng, thi triển khinh công đi thẳng đến nhà vệ sinh, đem Mộ Tử Chi văng đi vào...
Sau một trận phiên giang đảo hải...
...Thương Trưng Vũ nắm cái mũi hướng về phía Mộ Tử Chi trong nhà xí hô: "Uy, ngươi không thể làm động tĩnh nhỏ một chút sao?"
"..." Mộ Tử Chi mặt trướng đến đỏ bừng, vô cùng nhục nhã! 'Thương Trưng Vũ, ngươi xem ta không chỉnh chết ngươi, ta sẽ không gọi là Mộ Tử Chi!'
"Ha ha ha..." Thương Trưng Vũ nín đã lâu, rốt cục nhịn không được cười to lên. Mộ Tử Chi nghe thấy tiếng cười kia, càng thêm thẹn đến muốn chui xuống đất, Thương Trưng Vũ này vẫn chưa rời khỏi.
"Ngươi đi khỏi đây..." Mộ Tử Chi suy yếu hô.
"Không đi!" 'Đi rồi sao có thể chế giễu ngươi?'
Cả đời Thương Trưng Vũ đều ăn nói có ý tứ, chỉ riêng ở trước mặt Mộ Tử Chi là thất thố, nguyên lai thầm nghĩ trả thù nho nhỏ mà thôi, không nghĩ tới hảo ngoạn như vậy. Tựa hồ bởi vì xảy ra dạng này, tuổi trẻ lập tức nổi lên lần nữa, thật thú vị.
Mộ Tử Chi hận chết chính mình, vì sao phải chém giết uống chén trà kia, càng hận Thương Trưng Vũ ác độc, cố ý sai người tìm tin tức của mình, dẫn mình xuất hiện. Sau đó làm bộ như thờ ơ uống trà, kích thích mình cố ý đoạt thứ trong tay nàng ta đang khiến nàng ta chú ý kia.
Nghĩ đến đây, bụng lại nổi lên một trận quặn đau, lại là xui xẻo rầm một trận. Trong lòng nàng lặng lẽ kêu rên một tiếng, nàng đường đường là môn chủ Thích Khách môn, thế nhưng hôm nay lại rơi xuống tình trạng như thế này, thực ứng với một câu, 'hồng nhan họa thủy.'
Ước chừng hai canh giờ sau, Mộ Tử Chi kéo hai chân như nhũn ra, hai mắt biến thành màu đen, ngay cả khí lực đều không có, suy yếu dựa cửa đứng lên. Một chút một chút hướng bên ngoài nhà vệ sinh đi ra, thiếu chút nữa nàng thật sự chết ở trong nhà vệ sinh. Nàng nhận thức tài năng, nhận thức độc ác của Thương Trưng Vũ, biến thái như vậy dùng phương pháp không ai nghĩ ra được. Nàng tình nguyện là một chén Hạc Đỉnh Hồng, cũng không muốn uống loại thuốc xổ ghê tởm này.
Bỗng nhiên dưới chân nhũn xuống, cả người liền ngửa đầu hướng trên mặt đất đập xuống, lại bị Thương Trưng Vũ vừa vặn tiếp được, xuất hiện một cái ôm cái đầy cõi lòng.
Nguyên lai Thương Trưng Vũ luôn không đi, cũng là vì lo lắng Mộ Tử Chi sau khi đi ra không còn khí lực đi đường nên luôn coi chừng dùm, không nghĩ tới chờ tới hai canh giờ.
Thương Trưng Vũ nhíu cái mũi lại: "Hảo thối."
"Ai làm hại?" Mộ Tử Chi đảo cặp mắt trắng dã, khí lực cùng nàng ta tranh cãi cũng bị mất.
Thương Trưng Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Tử Chi một cái, liền giữ im lặng đem Mộ Tử Chi ôm lấy, trực tiếp đi khách phòng, thật ra nàng đã phân phó người giúp Mộ Tử Chi chuẩn bị xong nước ấm. Nhưng không biết nàng khi nào thì đi ra, nước là một lần lại một lần nung đi nung lại.
Thương Trưng Vũ ôm Mộ Tử Chi vào khách phòng, đem nàng ném vào trong thùng nước, lại phân phó người chuẩn bị quần áo sạch sẽ mới rời đi.
Ngay cả quần áo cũng chưa giúp Mộ Tử Chi cởi bỏ, buông người xuống xong rồi sẽ không xen vào nữa. Nàng đâu dễ dàng lo lắng đến Mộ Tử Chi ngay cả đứng cũng khó khăn, như thế nào tắm rửa đây? Kết quả là Mộ Tử Chi ở trong thùng gỗ một đêm, nước đều lạnh thấu.
Ngày hôm sau khi Thương Trưng Vũ đi tới, liền nhìn thấy người ngâm ở trong nước lạnh, sắc mặt Mộ Tử Chi cháy sạch đỏ bừng. Vừa sờ cái trán, bỏng đến dọa người.
Tựa hồ... Chơi đùa hơi quá rồi. Trong lòng Thương Trưng Vũ có một chút cảm thấy bản thân có lỗi, kêu Dịch Thanh mời thầy thuốc tốt nhất đến xem bệnh cho Mộ Tử Chi. Nàng cùng Mộ Tử Chi có chút đối nghịch, nhưng mà với thân phận hiện tại của Mộ Tử Chi, còn không thích hợp động nàng. Vốn cũng chỉ có ý giáo huấn một chút, nàng có thói quen gậy ông đập lưng ông, cho nên đối phó Mộ Tử Chi, không dùng phương pháp tầm thường, không dự đoán được làm lớn như vậy, thiếu chút nữa chơi rụng nửa cái mạng của Mộ Tử Chi. Làm thành như vậy, lại mặc quần áo ở trong nước lạnh một đêm, không nhiễm hàn khí sốt cao mới là lạ.
Bởi vì một chút áy náy, Thương Trưng Vũ mới tự mình bưng thuốc, uy Mộ Tử Chi uống sạch. Phải biết rằng năm đó Lăng Giáng Hồng bị bệnh, nàng còn không làm như vậy. Không phải không muốn, mà là thật sự không biết chiếu cố người khác. Một chén thuốc Mộ Tử Chi uống vào còn không được bao nhiêu, vả lại bị Thương Trưng Vũ làm đổ nhiều hơn.
Dịch Thanh nhịn không được: "Cung chủ, để ta làm đi, thuốc đều đổ rồi."
"Không cần, ta muốn họ Thương uy, nếu đổ như vậy thì uống đủ phân lượng mới thôi, ai kêu nàng biến thái như vậy, thiếu chút nữa chỉnh chết ta!" Mộ Tử Chi là người bệnh, khí lực không đủ, nhưng mấy câu nói đó lại là vang vọng mạnh mẽ.
Thấy vậy Dịch Thanh không khỏi mỉm cười, tình cảnh này là vì Mộ Tử Chi muốn Thương Trưng Vũ làm nha hoàn của nàng, hảo bồi thường cho nàng. Bất quá thấy Thương Trưng Vũ không phản bác, cũng lui ra.
Thương Trưng Vũ mặt lạnh, phần phật hạ xuống, một chén thuốc toàn bộ đều đổ vào trên người, trên chăn của Mộ Tử Chi, nóng đến Mộ Tử Chi vạch cái mền ra, lại phát hiện da thịt dưới chăn nổi bong bóng. Sau khi Thương Trưng Vũ lột quần áo ướt sũng của Mộ Tử Chi, cũng không mặc lại cho nàng, trực tiếp dùng chăn bông bọc lại trên giường. Nói chiếu cố người khác sao? Thương Trưng Vũ cũng là từ nhỏ sống sung sướng quen rồi, thật đúng là cái gì cũng không biết, so với Lăng Giáng Hồng còn không bằng.
Mộ Tử Chi mặt đỏ lên, hướng chân giường thẳng đi: "Thương Trưng Vũ, ngươi ngoan!"
"Bị ngươi thổi phồng, ta thật cao hứng." Thương Trưng Vũ đứng lên dò xét Mộ Tử Chi, bởi vì phát sốt, thân thể Mộ Tử Chi hơi hơi phiếm hồng, lộ ở bên ngoài chăn là hai chân thon dài còn có cánh tay phá lệ phấn nộn. Mộ Tử Chi lớn lên thật đúng là không sai, dưỡng cũng rất tốt, đây là đánh giá của Thương Trưng Vũ.
Nàng muốn lợi dụng Mộ Tử Chi, nhưng nữ nhân này giống như hồ ly vậy, không dễ dàng bị mình lừa như vậy, làm không tốt, có thể mình còn bị đưa vào trong tay nàng. Cho nên thái độ Thương Trưng Vũ đối với Mộ Tử Chi 'vâng, người không đáng ta, ta không phạm ngươi'. Lần này coi như là vì trả thù ngày đó bị trêu đùa đi.
Mộ Tử Chi sẽ không phạm, Thương Trưng Vũ đem nàng gây sức ép đến thảm như vậy, nên hồi báo không phải sao? Lại định rồi, Thương Trưng Vũ phải chiếu cố đến thân thể nàng hoàn toàn khôi phục.
Bất quá là cái bụng không còn phát ra nóng cháy, vì Mộ Tử Chi là người luyện võ, không mấy ngày liền khỏi. Nhưng nàng vẫn là mặt dày mày dạn, chờ đợi ở bên người Thương Trưng Vũ không đi. Tính nhẫn nại của Thương Trưng Vũ không tốt, hai người ở cùng chỗ, nói không đến ba câu liền cãi nhau. Bất đồng chính là Mộ Tử Chi cũng không động thủ, cho tới bây giờ vẫn là Thương Trưng Vũ động thủ.
Dịch Thanh nhìn hai người trước mắt này càng ngày càng quỷ dị, hành vi của Thương Trưng Vũ... So với Sở Phi còn ngây thơ hơn, Thương Trưng Vũ hỉ nộ không lộ, lại bị Mộ Tử Chi chọc giận. Cố tình lại không để cho mình nhúng tay vào chuyện của hai người bọn họ, Dịch Thanh suy nghĩ, Lăng Giáng Hồng có phải hay không không nên phái nàng lại đây, thoạt nhìn cung chủ một chút cũng không cần hỗ trợ.
"Mộ Phi nương nương, ngài cứ rãnh rỗi như vậy, cả ngày chơi xấu Minh Phượng cung ta không đi sao? Thích Khách môn của ngươi không cần môn chủ ngươi sao?" Thương Trưng Vũ lại một lần nữa đối với Mộ Tử Chi mặt dày mày dạn không thể nhịn được nữa.
Ăn một bữa cơm còn muốn cướp đồ ăn với nàng, nữ nhân này cũng không phải không ăn cơm. Không phải cho nàng hạ thuốc xổ sao...
"A... Thương Trưng Vũ, ngươi đừng nghĩ đến ngươi làm ra loại biểu cảm không cam lòng, nguyện không muốn này thì ta không biết ngươi đang có ý đồ gì. Ngươi muốn đuổi ta đi, còn không dễ dàng sao, dung túng ta ở trong này hồ nháo với ngươi, sợ là ngươi đã thầm an bài những thứ gì đi?" Mộ Tử Chi múc canh lên, tà ác trừng mắt nhìn Thương Trưng Vũ một cái.
"Ta cũng không bức ngươi lưu lại, nếu ngươi muốn đi, ta như thế nào ngăn được?" Thương Trưng Vũ cũng học động tác của Mộ Tử Chi, chậm rì ăn canh. Hai người đối chọi một chiêu, tám lạng nửa cân.
"Lại nói tiếp, nữ nhi của ngươi thật không đơn giản, dám lén đi gặp Tĩnh vương. Nàng không sợ bị hoàng đế biết sẽ tìm nàng tính sổ sao? Bất quá nàng cũng thật là có ánh mắt a! Ta nghe nói hoàng đế có một đoạn thời gian cáo ốm không có lâm triều, nhưng thật ra là âm thầm đi Tiên Giang gặp nữ nhi của ngươi. Có thể đem hoàng đế bức đến mọi việc đều đã quyết định, thật là lợi hại..."
Ba!
Thương Trưng Vũ nhanh nhẹn buông một cái: "Ngươi muốn nói gì cứ việc nói thẳng, không cần làm như chúng ta rất quen thuộc. Ta tính kế ngươi, ngươi tính kế ta, nhiều nhất chúng ta chính là hỗ trợ cùng có lợi, không có giao tình gì. Ngươi muốn Giáng Hồng giúp Tĩnh vương, nói thẳng là được rồi!"
"Nếu Thương cung chủ nói trực tiếp như vậy, ta đây cũng nói thẳng tốt lắm. Đúng vậy, có Thích Khách môn và Minh Phượng cung trợ giúp, Tĩnh vương sẽ như hổ mọc thêm cánh. Nói tiếp, nếu chúng ta cùng trận tuyến, cũng không cần phòng tới phòng lui như vậy." Mộ Tử Chi không muốn khởi binh, một khi khởi binh, bị tai ương chính là dân chúng, huống chi là hoàng tộc nội đấu, chuyện này thế nào cũng là một vết bẩn trong tộc sử của Bộc Dương gia. Hoàng tộc không thể có chỗ bẩn, cho nên phương pháp tốt nhất là học Bộc Dương Vinh Thánh, bất tri bất giác diệt trừ dị kỷ, đem hoàng đế thu dọn sạch sẽ.
"Sẽ giống ngươi nói thuận lợi như vậy sao? Quỷ Y môn sẽ là địch nhân lớn nhất của các ngươi. Huống chi trong giang hồ, tứ đại bang phái kia đến tột cùng thay ai làm việc cũng còn là một ẩn số chưa biết. Nói sau, từ xưa đế vương cũng không dễ sống chung, bởi vậy mới nói, gần vua như gần cọp. Hiện tại Bộc Dương Vinh Thánh kiêng kị chúng ta, tương lai Bộc Dương Tĩnh cũng sẽ kiêng kị chúng ta, lợi dụng xong rồi sau đó thu dọn, không phải một mưu đồ thực dễ dàng sao? Hắn có thể thuận lợi lật đổ Bộc Dương Vinh Thánh, tất nhiên cũng có nguyên khí đối phó chúng ta, đến lúc đó còn không phải dễ như trở bàn tay? Cùng các ngươi hợp tác, chúng ta còn gánh vác một phần phân ưu cho Bộc Dương Tĩnh, chúng ta có chỗ tốt gì?" Thương Trưng Vũ cười lạnh một tiếng, nói thật dễ nghe. Lăng Giáng Hồng chỉ đáp ứng tạm thời hợp tác, nhưng cũng không có đáp ứng giúp Bộc Dương Tĩnh đối phó hoàng đế, cho nên tâm tư liền động đến ở đây đã biết rõ. .
Kiếm Hiệp HayThương Trưng Vũ thừa dịp đã nhiều ngày đem một ít cao thủ trong Minh Phượng cung chậm rãi rút khỏi Biện Châu. Tựa hồ trận phân tranh này, nàng chỉ tính toán để nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
"Thương cung chủ, ngươi thật có thể không đếm xỉa đến sao, Minh Phượng cung có thể không đếm xỉa đến sao? Nếu ngươi không giúp chúng ta, Bộc Dương Vinh Thánh cũng đem bọn ngươi làm pháo hôi. Cùng chúng ta đấu tới 'lưỡng bại câu thương' (đôi bên đều bất lợi), ta biết đã nhiều ngày ngươi đang ở đây rút khỏi thế lực của Minh Phượng cung, hữu dụng sao? Tĩnh vương thua, các ngươi sẽ rơi vào tội danh bảo hộ bất lực. Tĩnh vương thắng, các ngươi chính là phần tử xấu của tiền triều, càng phải chết..." Mộ Tử Chi biết thuyết phục Thương Trưng Vũ cũng không dễ dàng, nhưng là thật sự thuyết phục được, đối với mình rất có lợi.
Editor: Thương nữ vương lầy lội dễ sợ ^_^!