Trước lúc lần đầu tiên Mộ Tử Chi chân chính thấy Thương Trưng Vũ đã nghe qua tên của nàng ấy. Khi đó nàng mười bốn tuổi, từ trong tay ông nội tiếp nhận vị trí môn chủ Thích Khách môn. Ông nội nói, Thương Trưng Vũ sẽ là một địch nhân rất lớn, nên nàng âm thầm nhớ kỹ. Sau đó lại vào cung, không nghĩ tới ở trong cung nhìn thấy Thương Trưng Vũ cùng nữ tử kia dây dưa không rõ.
Cô gái kia đẹp thì đẹp, nhưng rất nhu nhược, không có khí cương nghị. Mộ Tử Chi xuất thân từ Thích Khách môn, người mà nàng thưởng thức, đúng là loại người như Thương Trưng Vũ, trong nhu có cương, có mềm mại đáng yêu của nữ tử lại có cương nghị nam tử, trên vầng trán lộ ra một cỗ khí kiên nghị.
Lần thứ nhất gặp mặt, Mộ Tử Chi bị Thương Trưng Vũ hoàn toàn coi thường, tiếp tục không cam lòng, nàng thủy chung nhớ nữ tử vô tình lãnh huyết và tư lợi này. Cứu Lưu Thụ Doanh thật ra không phải bởi vì nàng vĩ đại thế nào, hay không muốn Thương Trưng Vũ thương tâm, mà là... Nắm nhược điểm là Lưu Thụ Doanh trong tay, sẽ dễ nắm bắt Thương Trưng Vũ một ít.
Thương Trưng Vũ bị lời nói của Mộ Tử Chi làm kinh hách: "Cái gì?"
Mộ Tử Chi đảo cặp mắt trắng dã, nàng phong tình vạn chủng như vậy, lại là môn chủ mỹ nữ của Thích Khách môn, nếu là người khác còn không kích động đến lập tức dâng hương cho tổ tiên sao? Nhưng hôm nay gặp phải Thương Trưng Vũ không hiểu phong tình này. Trước kia thấy nàng cùng Lưu Thụ Doanh cùng một chỗ, cũng là một đầu gỗ gặp phải vướng mắc. Cũng thế, 'Thương Trưng Vũ, ngươi không hiểu phong tình, ta sẽ giải thích, ta không tin nhiều năm như vậy, ngươi có thể tránh khỏi lòng bàn tay của ta.'
Mộ Tử Chi đến gần vài bước, ôm lấy cổ Thương Trưng Vũ, dùng môi mình đặt lên môi Thương Trưng Vũ, thừa dịp trong chớp mắt Thương Trưng Vũ vẫn còn sững sờ, lập tức đem đầu lưỡi vươn đi vào, lại tiếp tục thừa dịp Thương Trưng Vũ chưa kịp phản ứng, nhanh chóng rút lui đến vị trí an toàn: "Chính là... Ý tứ này..."
"Mộ Tử Chi!" Thương Trưng Vũ còn chưa bị người khác chiếm tiện nghi như vậy, thẹn quá hoá giận xông lên trước chém đối phương một kiếm.
Mộ Tử Chi lui lui cổ, cơn tức lớn như vậy, nhưng trong lòng thật thoải mái. Thương Trưng Vũ luôn luôn không lộ hỉ nộ, có thể làm cho nàng ta thất thố như vậy, nói cách khác, nàng vẫn là có cơ hội. Dưới chân Mộ Tử Chi không biết có quỷ dị gì, Thương Trưng Vũ chém mấy đao cũng chưa đâm trúng nàng. Coi như hiện tại không cần võ công, muốn giết nàng, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Thương Trưng Vũ đã ra mấy chiêu, nhưng ngay cả vạt áo của đối phương cũng chưa đụng tới, bỗng nhiên minh bạch một chút, Mộ Tử Chi này, võ công không thua kém mình là mấy, mới vừa rồi bị bắt, thuần túy là cùng mình ngoạn mà thôi. Mùi vị khổ sở bị người khác đùa giỡn, nhất là người như Thương Trưng Vũ kiêu ngạo tự phụ.
Nếu đã biết, thì cũng không làm trò cười cho người ta xem, lập tức thu kiếm lạnh lùng nói: "Mộ Phi nương nương thật hăng hái." Thương Trưng Vũ cũng không phải ngồi không, nàng nhất thời khinh thường trúng phép khích tướng của địch nhân, hiện tại khích tướng lại, không phải việc gì khó.
Đối với nữ nhân như Mộ Tử Chi mà nói, có nhiều phong tình hơn nữa, các nàng cũng là không sao cả, chỉ khi nào trong lòng có người để ý, sẽ thực để ý quá khứ của mình. Mộ Tử Chi nói thích chính mình, nàng bình tĩnh suy nghĩ rất có thể thật sự, bởi vì mặt này, thật sự không có lý do để lừa mình. Đánh rắn giập đầu, nhược điểm của vị xà mỹ nữ trước mắt này, rất nhanh đã bị Thương Trưng Vũ nắm giữ 'nhất thanh nhị sở' (rõ ràng).
Dù sao mình đối với Mộ Tử Chi không có cảm giác, nàng có thể tận tình lợi dụng tình cảm của Mộ Tử Chi đối với mình để kích thích nàng.
Sắc mặt của Mộ Tử Chi cũng thay đổi: "Mộ Phi nương nương chết sớm, đã theo tiên hoàng chôn cùng."
"Người hoàng gia cho dù chết, vẫn như cũ là người hoàng gia." Thương Trưng Vũ nói rất nghiêm trang, lại làm Mộ Tử Chi tức giận đến cắn răng.
"Thương Trưng Vũ, hôm nay xem như ngươi lợi hại, khoản nợ này chúng ta lưu trữ chậm rãi tính... Không phụng bồi!" Thân mình Mộ Tử Chi chợt lóe, liền phóng ra cửa sổ.
Thương Trưng Vũ nhìn cửa sổ, thầm than khẩu khí, tự nhiên lại lòi ra Thích Khách môn, cũng không biết tương lai sẽ có thể sinh ra sự tình gì.
"Thập Tam, ngươi không thích sao? Đây là son của Thủy Tranh trang, trước kia ở Giang Thành, son bột nước tốt nhất chính là chỗ này làm. Thiên kim quan lại quyền quý đều thích dùng loại này." Võ Kiệt lại hợp thời chạy tới xum xoe, hắn xem ra, nữ nhân sao, không phải đều thích son bột nước, quần áo xinh đẹp sao? Hộp son lớn cỡ bàn tay này chính là hắn tìm và dùng mấy mươi lượng bạc mua được.
Sở Phi thản nhiên nhìn thoáng qua, cũng không tỏ ra vui vẻ: "Cám ơn, bất quá ta thật sự không cần thứ này."
"Sư muội của chúng ta 'thiên sinh lệ chất' cũng không cần son bột nước tục không chịu được này, Thanh Đại, ngươi nói có phải hay không?" Mộc Hương xinh đẹp tựa tại bên người Thanh Đại, lại bị Thanh Đại tức giận đẩy ra.
Bất quá Thanh Đại đối với Võ Kiệt khẩu phật tâm xà này cũng không có ấn tượng hay ho gì, lạnh lùng nói: "Vô sự mà tặng quà, không phải gian sảo thì tức là đạo chích..."
"Ách..." Võ Kiệt bị hai mỹ nữ luân phiên chen nhau bôi nhọ, trên mặt lúc trắng lúc xanh lúc hồng, rất xấu hổ, "Nhị vị chính là hiểu lầm, ta đối tốt với Thập Tam là bởi vì nàng là cháu gái bang chủ, tất nhiên là hòn ngọc quý trên tay Bạch Hổ Bang chúng ta. Bang chủ phân phó ta hảo hảo chiếu cố Thập Tam, ta tất nhiên là cần cẩn thận, tỉ mỉ chu đáo."
"Thế a, như vậy ta và Thanh Đại đã hiểu lầm ngươi?" Mộc Hương 'hừ' một tiếng. Vốn là có một cái Lăng Giáng Hồng đã làm nàng rất không thoải mái, hiện tại lại thêm Võ Kiệt thật chướng mắt. Xem cái hình dáng loè loẹt kia là đã biết không phải thứ gì tốt, bằng hắn cũng có chủ ý với Sở Phi, đến phiên ai cũng không tới phiên hắn nha.
"Không dám không dám, nhị vị cô nương cũng là quan tâm chưởng môn của mình." Võ Kiệt xoa xoa mồ hôi trên trán. Ba bà cô trước mắt này một người cũng không dễ hầu hạ, liền nhìn Sở Phi tuy dễ nói chuyện, nhưng luôn lộ vẻ mặt cự tuyệt người khác, bộ dạng xa cách ngàn dặm.
Sau khi thương thế của Sở Phi chuyển biến tốt đẹp, hắn đã tới vài lần, mỗi lần tới đều tặng nàng đồ quý hiếm. Lưu Anh Đường thích thu thập các loại quý hiếm, Võ Kiệt cũng đi theo dưỡng thành loại mê thích này. Thứ có thể lấy được đến tay, đều đưa tới, nhưng Sở Phi cũng không nhìn một cái.
Hắn nào biết rằng, thứ nhất, bản thân Sở Phi đối với những thứ này không cảm thấy hứng thú. Thứ hai, từ nhỏ Sở Phi lớn lên ở Minh Phượng cung, ăn, dùng, hay mặc đều là thứ tốt nhất. Chính nàng cũng không để ý qua, có thể đồ vật này nọ gì đó, sợ là lấy ra so sánh, sự so sánh này liền hiện ra chênh lệch như mức nước của lòng sông so với mặt biển.
Võ Kiệt tặng đều là đồ quý hiếm, nhưng hắn cùng Lưu Anh Đường lại kém rất nhiều, cho nên vơ vét được thứ gì đó, Sở Phi cũng không để vào mắt, ngay cả Mộc Hương và Thanh Đại cũng có chút khinh thường. Trước đó vài ngày Võ Kiệt đưa tới rất nhiều dược liệu trân quý, đã bị Mộc Hương hung hăng 'khách sáo' trả về, nghĩ đến muốn nàng nhúng tay vào dùng thân phận đệ tử Quỷ Y môn còn thiếu mấy thứ này sao?
Võ Kiệt càng mất mặt hơn, vốn là nên buông tha, nhưng hắn không cam lòng, nhìn thấy Sở Phi dễ dàng cướp đi mọi thứ nhiều năm qua hắn chiến đấu vất vả như vậy, hắn nuốt không trôi cơn tức này. Đến đây vài lần, càng ngày càng là bộ dạng thèm thuồng Sở Phi nhỏ dãi, hắn thường đi thanh lâu, nhưng cái gọi là hoa khôi cũng kém Sở Phi rất rất nhiều.
Ban đầu Sở Phi cũng chỉ là thản nhiên xã giao, nghe nói người này là trợ thủ đắc lực của ngoại công mình, mới không có tuyệt tình. Nhưng trước khi Lăng Giáng Hồng đi đã đặc biệt cảnh cáo, Sở Phi rất cố ý giữ khoảng cách với Võ Kiệt. Lăng Giáng Hồng tức giận cũng không phải đơn giản nha.
Sở Phi cúi đầu nhìn Tiểu Bạch quơ cái đuôi ngồi xổm trước mắt nàng, móng vuốt luôn bán rũ xuống trên không trung, treo ở nơi đó, tựa như lúc trước nó mới bị thương, tư thế giơ móng vuốt lên rất giống nhau. Sở Phi biết là tiểu hồ ly này lại muốn mình ôm lấy nó. Cười cúi người, đem Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, quay đầu nhìn Võ Kiệt: "Đa tạ Vũ sư huynh quan tâm, bất quá thương thế của ta đã tốt hơn rất nhiều, những dược liệu kia không cần mang đến. Còn nữa... Ta cũng không dùng loại son bột nước này, cho nên sau này không cần lại vì những thứ này làm phiền hà."
Võ Kiệt thấy Tiểu Bạch thì ngây ra một lúc. Hắn thích vơ vét thứ quý hiếm, ngay cả động vật cũng không buông tha, nhưng hồ ly xinh đẹp như Tiểu Bạch là lần đầu tiên nhìn thấy, thần kỳ nhất chính là, Tiểu Bạch thực dịu ngoan, một chút cũng không có đặc thù của loài thú.
"Tiểu hồ ly này thật khá..." Võ Kiệt khen, đưa tay muốn kiểm tra Tiểu Bạch.
Sở Phi khẽ nhíu mày, nàng không thích tay của Võ Kiệt đụng tới Tiểu Bạch. Nào biết Tiểu Bạch phản ứng so với Sở Phi còn lớn hơn, thình lình há mồm hung hăng cắn vào tay Võ Kiệt một ngụm. Võ Kiệt rụt tay lại không kịp, bị cắn nên vùng vẫy, nhất thời máu tươi tuôn ra, hốt ha hốt hoảng liều mạng vung tay, hồ ly nảy sinh tính ác độc, cũng có thể cắn đứt cổ tay a.
"Tiểu Bạch, buông ra!" Sở Phi cũng hoảng sợ, trong ngày thường nhiều nhất Tiểu Bạch chỉ đối với người khác nhe răng trợn mắt rống hai tiếng, cũng không thấy nó cắn người.
Tiểu Bạch đòi tiện nghi, cũng không nhanh dừng lại, sau đó mới chịu buông miệng ra, xông vào bụi cỏ chạy không thấy tung tích.
Sở Phi nhìn vết thương của Võ Kiệt, hơi thấy có lỗi, vội tìm một ít kim sang dược giao cho Võ Kiệt. Võ Kiệt bị cắn một cái cũng không lấy lại tinh thần, Sở Phi dặn dò hắn nhanh đi về xử lý miệng vết thương, nên đành vội vàng rời đi.
"Tiểu Bạch... Đi ra đây..." Sở Phi có chút tức giận, Tiểu Bạch vậy mà sẽ cắn người.
Tiểu Bạch mang theo cái đuôi, sợ hãi rụt rè từ trong bụi cỏ chui cái đầu ra, nước mắt uông uông nhìn Sở Phi. Mộc Hương thấy Tiểu Bạch như vậy thật đáng thương, hơn nữa người bị cắn là Võ Kiệt, nàng cũng sớm không vừa mắt hắn, Tiểu Bạch làm vậy không thể nghi ngờ là trút giận cho các nàng.
"Đi ra!" Sở Phi lạnh mặt, lần đầu tiên hung dữ với Tiểu Bạch như vậy, "Nó là loài thú, nghe thấy huyết tinh sẽ có ngỗ ngược. Bình thường ngay cả thịt tươi ta cũng không cho nó ăn, nhưng hiện tại nó lại cắn người, lại càng dễ kích thích thú tính, không thể nuôi tại bên người..." Sở Phi khổ sở không phải vì Tiểu Bạch cắn người, mà là sợ tương lai không thể không để Tiểu Bạch đi.
"Phi nhi..."
Sở Phi nghe thấy âm thanh, sửng sốt quay đầu, liền nhìn thấy Lăng Giáng Hồng không biết khi nào đã đứng phía sau mình.
"Giáng Hồng?" Sở Phi nhìn ngoài cửa, lại nhìn Lăng Giáng Hồng, vừa mừng vừa sợ, "Sao nàng lại tới đây?" Vẫn là giữa ban ngày ban mặt tới đây.
"Ta tới để thương lượng một số chuyện với ngoại công nàng, thuận đường nên tới thăm nàng. Bây giờ ngoại công nàng có việc, một hồi cũng lại đây, cho nên ta đợi một chút." Lăng Giáng Hồng đem một màn vừa rồi thu hết vào mắt, sờ sờ đầu Sở Phi, "Phi nhi, Tiểu Bạch là hồ ly, không phải con thỏ. Nó đã lớn như vậy, nàng không thể ngăn cản nó dần dần hiển lộ bản tính. Bình thường nó ngoan như vậy, cũng chỉ có gặp được người có thể sẽ làm bị thương đến nàng mới nảy sinh tính hung hãn, có thể thấy được nó thực lo cho chủ. Kỳ thật, nàng không cần để ý chuyện này, coi như nuôi một con ngao khuyển trung thành thì tốt rồi, đừng làm cho Tiểu Bạch tiếp cận với bọn họ là được."
Sở Phi vừa nhìn thấy Lăng Giáng Hồng xuất hiện, trong lòng tràn đầy vui mừng, từ ngày hai người thổ lộ với nhau, đã rất nhiều ngày không gặp mặt. Tuy rằng lần này gặp mặt ngắn ngủi, nhưng Lăng Giáng Hồng cũng là không sợ phiền toái, đặc biệt từ vòng luẩn quẩn chạy tới thăm nàng.
"Nhưng mà..." Sở Phi nhìn sang Tiểu Bạch, nó ủy khuất lui thành một đoàn, xào xạc nhìn Sở Phi, bộ dáng kia thật làm cho người ta không đành lòng tiếp tục trách cứ.
"Chính nàng là thầy thuốc, tất nhiên không hi vọng Tiểu Bạch đả thương người khác, bất quá ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Tiểu Bạch cũng có thể bảo hộ nàng nha. Nó phạm sai lầm có thể giáo, dù sao nó cũng thông minh như vậy." Lăng Giáng Hồng nói chuyện, phân lượng tự nhiên không giống người thường, nói mấy câu, cũng hợp tình hợp lý, đã khuyên được Sở Phi không còn ý niệm trách cứ Tiểu Bạch trong đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhường... Thiên hạ Đại Đồng đi!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT