Sở Phi hiện tại không thể đụng vào, Lăng Giáng Hồng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Nàng sợ, sợ chính mình sẽ giống Thương Trưng Vũ, Sở Phi là độc dược. Tựa như tên của nàng, Thập Tam, có độc, tuyệt mệnh, khó giải. Vứt quan hệ loạn thất bát tao của mình cùng Sở Phi sang một bên, vì tương lai đại cục, không thể đụng vào Sở Phi. Nếu không cẩn thận một cái đùa ra lửa, nói không chừng kết cục so với Thương Trưng Vũ còn tệ hại hơn. Một khi nàng yêu Sở Phi, hết thảy kế hoạch kế tiếp đều bị đánh loạn, nàng không thể tiếp tục phóng túng tình cảm của mình nữa.

Sau khi nghe xong quá khứ của Thương Trưng Vũ và Lưu Thụ Doanh, Lăng Giáng Hồng đã hạ quyết tâm, không cho chuyện tình cảm liên luỵ đến mình. Nàng sợ hãi có vướng bận, sợ hãi có nhược điểm. Bên người vị kỳ độc này, vẫn là cầm đi đầu độc người khác đi.

Lăng Giáng Hồng nhíu mày nhìn vưu vật lom lom dưới thân. Sở Phi nhìn Lăng Giáng Hồng vẻ mặt sương mù che chắn, có khi thật sự không rõ ràng lắm, đầu nhỏ thông minh tuyệt đỉnh của nàng nghĩ cái gì. Bất quá... Ngẫu nhiên vì chính mình tranh thủ một chút phúc lợi, cũng không đủ đi.

Lăng Giáng Hồng thả lỏng thân thể, đem Sở Phi ôm vào trong ngực, thanh âm thực ôn hòa, giống như trước đây hống Sở Phi ngủ: "Phi nhi, không còn sớm, mau ngủ đi."

Sở Phi nhìn Lăng Giáng Hồng nháy mắt mấy cái, tiếp tục nghe lời nhắm lại, cả người nằm trọn trong lòng Lăng Giáng Hồng. Suy nghĩ của Lăng Giáng Hồng nàng đoán không ra, chỉ có thể bắt lấy từng giọt từng giọt ấm áp này. Sở Phi có cảm giác, rất nhanh loại ấm áp này rốt cuộc sẽ thành không – cảm giác.

Từ khi nàng là một cái ngốc tử sinh hoạt tại chuồng ngựa, cùng con ngựa làm bạn lập tức biến thành Sở Phi hiện tại, kỳ thật trong tiềm thức, nàng rất sợ đây là một giấc mộng, chỗ sâu nhất đáy lòng sợ hãi, ngay cả Lăng Giáng Hồng cũng không biết. Từ lần đầu tiên các nàng gặp mặt, Lăng Giáng Hồng đem nàng ôm vào trong ngực, không có ghét bỏ người nàng dơ dáy bẩn thỉu. Có lẽ từ một khắc này bắt đầu, Sở Phi liền không quên được Lăng Giáng Hồng. Quên không được cái ôm ấp kia... Suy nghĩ của Sở Phi chính là, không tiếc hết thảy đại giới, lưu lại ấm áp ngắn ngủi này, chẳng sợ ở trong mộng chỉ dừng lại thêm một khắc, tỉnh lại muộn một chút là tốt rồi.

Tự nhiên, tất cả chuyện đại giới này là chính nàng. Sở Phi là thầy thuốc, thầy thuốc tất nhiên là hiểu được rất nhiều, chuyện tình nam nữ, nàng cố gắng sẽ so với Lăng Giáng Hồng biết còn nhiều hơn. Hơn nữa nàng biết rõ, nữ nhân cùng nữ nhân, cũng có thể cùng một chỗ.

Như vậy Lăng Giáng Hồng đối với nàng làm những chuyện này, nàng điều biết, nhưng mà nàng bắt buộc mình không bắt bẻ. Phi nhi ngốc một ít, dễ khi dễ một ít, Lăng Giáng Hồng mới có thể đối với nàng tốt một ít. Tâm tư của nàng cũng rất đơn giản, chỉ cần Lăng Giáng Hồng còn đối tốt với nàng, nàng còn ở lại bên người Lăng Giáng Hồng, vô luận Lăng Giáng Hồng đối với nàng làm cái gì, nàng cũng không thèm để ý.

Lăng Giáng Hồng cùng Sở Phi ở Biện Châu thành đợi mấy ngày. Trước khi đi, Sở Phi đối với nơi này có chút luyến tiếc. Lăng Giáng Hồng nhìn ra tâm sự của Sở Phi, mang theo nàng đi trước mộ Lưu Thụ Doanh một chuyến.

Sở Phi buông Tiểu Bạch ôm trong lòng ra, để nó tự mình chơi đùa. Liền đi đến trước mộ, cẩn thận lau bia mộ của thân nương, dọn xong hương nến hảo hảo bái tế.

Nương! Sở Phi thầm nghĩ trong lòng. 'Con thực thích, thực thích Giáng Hồng! Con không ly khai nàng, con còn muốn bảo hộ nàng. Nếu có một ngày, con không thể tiếp tục bảo hộ Giáng Hồng, người giúp con bảo hộ nàng được không?'

Sở Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút không ổn, lại nói: 'Vậy người không nên trách nàng được không? Giáng Hồng là có khó xử, nếu con thật lợi hại, sẽ có khả năng giúp nàng phân ưu, cũng không trở thành như thế...'

Sở Phi đối với bia mộ đang xuất thần, lại nghe được một trận tiếng ồn ào. Theo lý thuyết, nàng tìm cho Lưu Thụ Doanh mảnh đất này, hẳn là rất ít có người có thể tìm đến. Lăng Giáng Hồng đứng ở một bên cũng cảm thấy kỳ quái, liền đi tới hỏi thủ hạ bên người: "Sao lại thế này?"

"Bẩm thiếu cung chủ, chúng ta ở bãi tha ma phát hiện một thôn phụ lén lút tế bái mộ phần của Lưu... Lưu cô nương." Mấy người đi theo Lăng Giáng Hồng đều là ám vệ Minh Phượng cung huấn luyện, trong ngày thường trừ bỏ việc phụ trách an toàn của Lăng Giáng Hồng, cũng có thể giúp nàng xử lý một ít việc vặt.

Trước đó vài ngày, Lăng Giáng Hồng làm cho vài người tùy thời giám sát mộ phần trước kia của Lưu Thụ Doanh, nếu có người nào đi bái tế Lưu Thụ Doanh, nhất định phải mang đến gặp nàng. Cử động lần này nguyên bản Lăng Giáng Hồng cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, dù sao người biết Lưu Thụ Doanh an táng ở nơi nào chỉ còn người của Bạch Thỉ tiêu cục. Ngày đó trừ bỏ Sở Phi, những người này đều bị Thương Trưng Vũ giết không còn một bóng.

Lăng Giáng Hồng cảm thấy hơi kỳ quái, cùng Sở Phi đi đến gần nhìn, chỉ là một thôn phụ bình thường không biết võ công, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Sở Phi nhìn phía thôn phụ ngồi chồm hổm trên mặt đất lạnh run, không hiểu sao sinh ra một cảm giác thân thiết, nàng ôn hòa hỏi: "Ngươi không phải sợ, chúng ta sẽ không đả thương ngươi. Ta chỉ là muốn biết ngươi và mẫu thân ta là quan hệ như thế nào? Vì sao ngươi đi bãi tha ma bái tế nàng?"

"Mẫu thân?" Thôn phụ kia vẻ mặt không hiểu, ngẩng đầu nhìn phía Sở Phi, lập tức sợ tới mức kêu to, "Thiếu... Thiếu phu nhân..." Thật đúng là cho rằng giữa ban ngày ban mặt mình gặp...

Lăng Giáng Hồng bị âm thanh bén nhọn này đâm vào tai, cau chặt mày, nàng quả nhiên nhận thức Lưu Thụ Doanh: "Làm sao ngươi nhận thức Lưu cô cô?"

"Thực xin lỗi, chúng ta thật không có ác ý. Bởi vì người ngươi bái tế là mẹ ruột của ta, cho nên chúng ta mới muốn gặp ngươi." Sở Phi thấy đối phương phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ phải ôn nhu an ủi.

Thôn phụ kia thì thào nhìn chằm chằm Sở Phi. Sau một lúc lâu, lại không tin đưa tay đến mặt Sở Phi sờ soạng, xác định ấm áp là người sống, mới giựt mình kinh ngạc nói: "Ngươi thật là Si nhi?"

'Si nhi' tên này đã thật lâu không ai kêu, Sở Phi vừa nghe đến, cũng ngây ra một lúc, nhưng vẫn là hòa thiện cười: "Đúng vậy, là ta."

"Là ngươi sao?" Thôn phụ bỗng nhiên phát giác từ ngữ của mình có chút không ổn, xem Sở Phi ăn mặc và người bên cạnh, tựa hồ sớm không phải ngốc tử bị vứt bỏ năm đó.

"Tại sao ta không ngốc phải không? Bởi vì gặp được một thần y trị bệnh cho ta." Sở Phi đưa tay đỡ cánh tay thôn phụ, đỡ nàng đứng lên.

Thôn phụ ngẩng đầu nhìn Lăng Giáng Hồng một cái. Lăng Giáng Hồng trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lại té xuống. Trừ bỏ Sở Phi nàng, ít nhất người bình thường nhìn thấy Lăng Giáng Hồng, sẽ thấy cổ cảm giác áp bách trên người nàng, chân cũng đều mềm.

Cũng may mắn được Sở Phi giúp đỡ, thôn phụ mới không có trực tiếp ngã trên mặt đất. Vừa rồi nàng ở trên mặt Sở Phi sờ tới sờ lui, Lăng Giáng Hồng đã rất không thoải mái, mặt của Sở Phi là tùy tiện để người khác động vào sao?

"Không có việc gì..." Sở Phi giương mắt hướng Lăng Giáng Hồng cười một cái, mới quay đầu nói, "Ngươi nhận thức ta?"

Thôn phụ gật gật đầu, nguyên lai nàng chính là tỳ nữ luôn chiếu cố Sở Phi từ lúc nàng sinh ra đến khi ba tuổi. Sau đó hồi hương thành thân, mới bỏ lại Sở Phi. Cũng bởi vì chuyện này nên tránh được một kiếp họa sát thân. Nàng luôn đi theo bên người khi Lưu Thụ Doanh còn sống. Bởi vì Lưu Thụ Doanh tính tình ôn hòa, đối với người ngoài hiền lành, mặc dù là hạ nhân, nàng cũng thập phần hòa ái. Cho nên người tỳ nữ này đối với Lưu Thụ Doanh vẫn thực có cảm tình, huống chi một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy có ai lại không thích đâu. Hàng năm nàng sẽ dành thời gian mấy ngày trở về tế bái Lưu Thụ Doanh một chút. Nhiều năm như vậy, mộ phần cô độc không người hỏi thăm cũng chỉ có người tỳ nữ này ngẫu nhiên đến thắp cho Lưu Thụ Doanh nén hương.

Sở Phi nghe xong, nước mắt liên tục rơi xuống. Nếu không có người tỳ nữ này nhất thời hảo tâm, chính mình có thể đã sớm đói chết tại nơi lạnh lẽo kia. Tỳ nữ kia họ Trần, gả cho phu gia họ Ngô, bốn phía quê nhà đều gọi nàng là Ngô tẩu. Sở Phi lập tức liền nhận biết Ngô tẩu này. Ngô tẩu nuôi nàng to lớn, giống như một nửa mẫu thân. Hai người kích động ngồi xuống dưới đất ôn chuyện xưa, đàm về chuyện mấy năm nay trải qua.

Ngô tẩu cũng là người cơ khổ, gả cho một vị hôn phu không đến sáu năm đã bệnh qua đời, cũng không có con dưới gối, hiện tại cô đơn một mình, thấy Sở Phi, nghĩ đến trước đây nàng bộ dạng nhu thuận, liền sinh lòng thích.

Lăng Giáng Hồng buồn bực 'người ta nuôi ngươi ba năm, ta nuôi dưỡng ngươi gần mười năm, như thế nào không gặp ngươi nhận thức ta như bà lão này, hô một tiếng tỷ tỷ cũng không nguyện kêu' mặt đen lên hung hăn kéo Sở Phi: "Nói chuyện nữa là tới hoàng hôn, chúng ta nên lên đường."

"Bà lão... Người đi về trước đi. Chờ ta tìm được địa phương yên ổn, ta tiếp tục đón người qua ở cùng nhau được không? Ta còn muốn nghe người nói chuyện của mẫu thân ta đâu..." Sở Phi mấy ngày gần đây khó được vui vẻ. Trí nhớ lúc nhỏ tuy rằng còn thừa không có là mấy, nhưng mà đột nhiên gặp được ân nhân trước đây mà mình cùng mẹ ruột của mình thân cận như vậy, nàng liền không tự chủ được tới gần.

"Hảo hảo..." Ngô tẩu lau nước mắt, tạm biệt Sở Phi. Trước khi đi, bỗng nhiên nhớ lại cái gì đó lại nói, "Đúng rồi, năm đó Thiếu phu nhân lưu lại vài thứ để ta giao cho con."

"Cái gì?" Sở Phi cùng Lăng Giáng Hồng đều có chút bất ngờ, vẫn cho rằng Lưu Thụ Doanh đi vô thanh vô tức, không nghĩ tới còn lưu lại thứ gì đó.

"Là một cái túi phục, ở nhà ta. Phi nhi nếu có thì giờ rãnh thì trở về, ta đem vật kia trả lại cho con. Thật sự là Thiếu phu nhân trên trời có linh, con gặp quý nhân... Ta còn tưởng rằng kiếp nạn lần đó con cũng đã chết, không nghĩ tới có một ngày những vật này còn có thể trả lại cho nguyên chủ."

"Hảo." Sở Phi đưa tay ôm lấy Ngô tẩu, "Sau khi ta làm xong một ít việc gấp, ta sẽ trở về thăm người."

Ba ngày sau, Lăng Giáng Hồng cùng Sở Phi đi tới địa chỉ Quỷ Y môn mà Mộc Hương lưu lại. Quy mô của Quỷ Y môn so với tưởng tượng của Lăng Giáng Hồng lớn hơn rất nhiều. Chẳng qua là bởi vì môn hạ đệ tử đều đi ra ngoài, rất ít người ở tại môn phái, cho nên người trong giang hồ đều nghĩ đến kia chỉ là một tiểu phái. Trên thực tế, môn hạ đệ tử của bọn hắn truyền mới có trăm người, có thể mỗi đệ tử bên ngoài thu đồ đệ, vậy nên, chậm thì hơn một ngàn, lâu thì mấy vạn. Ngày thường cũng là ẩn vào trong bình dân, nếu sư môn có việc, cũng có thể nhất hô bá ứng. Bọn hắn cũng có liên miên mấy trăm gian nhà bỏ ẩn ở sâu trong dãy núi, so với Minh Phượng cung không nhỏ hơn bao nhiêu.

Lăng Giáng Hồng thầm nghĩ, nếu không phải nàng đi theo Sở Phi đến nơi này, sợ là thật sự xem nhẹ Quỷ Y môn. Các nàng mới là địch nhân che dấu sâu nhất. Tuy nói ăn, mặc, ở, đi lại quan hệ đến dân sinh, nhưng mà người người cũng sẽ sinh bệnh. Thầy thuốc trong thiên hạ này, sợ là hơn bảy phần là truyền nhân của Quỷ Y môn. Trong lòng Lăng Giáng Hồng chán nản, đây cũng là kết cục khinh địch, vô thanh vô tức, liền để đối thủ kiêu ngạo, chính mình còn một đường ngây thơ không biết.

"Thế nào? Cảm thấy coi thường Quỷ Y môn chúng ta đi." Mộc Hương cực kỳ khiêu khích nhìn Lăng Giáng Hồng.

Lăng Giáng Hồng nhẹ nhàng nhấp một miếng trà thơm trên tay, chậm rì rì nói: "Là có chút coi khinh, có thể các ngươi mất nhiều tâm tư như vậy dấu diếm mọi người, sợ là có mưu đồ khác cũng nói không chừng. Chỉ xem mấy trăm gian này khí thế to lớn, chỉ bằng mấy người giang hồ lang trung các ngươi xây ra? Ta xem phòng ốc cũng rất mới, nghĩ đến cũng đúng mới xây không lâu đi."

Sắc mặt của Mộc Hương bỗng nhiên thâm trầm, làm như bị người khác nói trúng tâm sự: "Đây là việc nhà của Quỷ Y môn chúng ta, cũng không tới phiên cung chủ Minh Phượng cung hỏi đến."

"A..." Ngoài miệng Lăng Giáng Hồng chiếm thượng phong, hiểu được thấy tốt mới làm, cùng Mộc Hương đấu, tương lai còn dài, vẫn là đại sự quan trọng hơn, "Nói tình huống hiện tại đi."

"Thập Tam, muội biết được bao nhiêu?" Mộc Hương quay đầu hỏi Sở Phi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tam chương, viên mãn! Giơ lên cao đại kỳ, cự tuyệt Phách Vương! Nắm tay!

(ta chợt phát hiện, kỳ thật Phi nhi cũng có chút phúc hắc = = nàng cái gì cũng biết... Chính là giả ngu mà thôi! Đây là giả trư ăn cọp trong truyền thuyết?? OTZ~)

http://m.lizhi.fm/vod/1839534/2587773392445895174

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play