Xuống núi cũng không phải chuyện dễ dàng, Sở Phi thật sự nghĩ không ra nên nói như thế nào với Dịch Mai và Dịch Mộng, các nàng chiếu cố mình nhiều năm như vậy, nàng không thể nói đi là đi. Còn có Lăng Giáng Hồng nữa, nàng nên nói như thế nào đây? Mấy năm nay số lần Lăng Giáng Hồng trở về chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng đâu thể nào một lần trở về, đều ở cùng Sở Phi suốt ngày. Có đôi khi thật sự bất đắc dĩ, Lăng Giáng Hồng sẽ nhường Sở Phi buổi tối ngủ cùng nàng, chính vì để thời gian hai người ở chung nhiều một ít.
Sở Phi biết, nếu đi, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về, sẽ sớm trở thành cảnh còn người mất. Đã nhiều ngày qua nàng luôn rầu rĩ không vui, bị việc này quấy nhiễu trong lòng, ngay cả thở dài cũng nhiều hơn.
Dịch Mộng tâm tư thấu đáo, khéo hiểu lòng người, nhìn ra Sở Phi gần đây có tâm sự nặng nề, tựa hồ không vui vẻ, liền miễn cho Sở Phi hai ngày học luyện cầm, làm Sở Phi càng thêm hổ thẹn.
Nhưng, việc xuống núi thế nào cũng phải làm. Sở Phi cũng nhận thức được, lời nói của Huyền Minh là thật sự, từ trước đến giờ, y thuật của nàng đã đến miệng của cái bình, cho dù đọc nhiều sách thuốc hơn nữa, thật sự cũng chỉ là lý luận suông, không có thực hành lịch lãm, nàng vĩnh viễn không làm được thầy thuốc chân chính.
Sở Phi cắn chặt răng, thu thập xong hành trang, trước khi đi mở thư Huyền Minh giao cho nàng ra. Huyền Minh là một người cẩn thận, phong thư này chỉ nói ở nơi hai người thường gặp có để lại cho nàng đồ vật này nọ. Cũng không nói rõ nơi nào, Sở Phi tự nhiên biết là ở chuồng ngựa.
Huyền Minh là sợ ngày sau vạn nhất Sở Phi có điều không ổn, phong thư này rơi vào tay Thương Trưng Vũ, chỉ cần Sở Phi cắn chặt răng không nói, cũng sẽ không bị khó xử quá mức.
Sở Phi tìm kiếm ở chuồng ngựa, ở cái rãnh phía dưới của cục đá sờ soạng một trận, tìm được một bao vải dầu được bao bọc rất cẩn thận. Sở Phi trở về phòng mở ra, bên trong có một phong thư cùng một quyển y án, là kinh nghiệm Huyền Minh nhiều năm làm nghề y có được, thứ này so sánh với việc đọc sách tốt hơn nhiều, hơn nữa thầy thuốc thông thường cũng không thể có được kiến thức sâu về nghề y như thế này. Sở Phi mừng rỡ trong lòng, càng cảm động Huyền Minh đối với chính mình thật là tốt.
Mở thư ra, những nghi vấn quẩn quanh trong lòng mình nhiều năm nay dần dần sáng tỏ. Cũng làm cho nàng dần dần lâm vào một tầng sương mù khác.
Trong thư, Huyền Minh nói rõ ràng với Sở Phi, gặp được mẹ ruột của mình Lưu Thụ Doanh như thế nào, lại như thế nào kê hai đơn thuốc, độc chết Lưu Thụ Doanh để cứu nàng. Cùng với trong lòng Huyền Minh luôn luôn có áy náy, Huyền Minh còn nhắc tới sau đó quay về Biện Châu tra được một sự tình, phụ thân của Sở Phi chính là thiếu gia Bạch Thỉ tiêu cục cầm đầu ngũ đại tiêu cục ở Biện Châu, gia gia của nàng chính là chủ nhân tiêu cục Sở Thiên Hào. Lưu Thụ Doanh cũng chính là mẫu thân của Sở Phi, năm đó gả cho của cha nàng Sở Hàn Hiền làm thiếp thất. Bởi vì thân phận không rõ ràng của mẫu thân nàng, Bạch Thỉ tiêu cục đối với sự việc này luôn luôn khinh khi, cho đến Sở Phi sinh ra. Người ngoài cũng không ai biết sự tồn tại của nàng, Sở Thiên Hào rất sĩ diện, nên không khả năng đem chuyện Sở Phi ngu dại lưu truyền ra đi.
Thẳng đến Thương Trưng Vũ mang theo Lăng Giáng Hồng chỉ trong vòng một đêm tiêu diệt sạch sẽ Bạch Thỉ tiêu cục. Nhưng lại liên quan tới Quỷ Y môn chí bảo Quỷ môn hạ, mới làm cho Huyền Minh chú ý việc này, một đường tra được Minh Phượng cung, gặp được Sở Phi.
Huyền Minh dặn dò Sở Phi, việc này cùng nàng liên quan rất lớn, lại liên quan tới Minh Phượng cung cùng Quỷ Y môn, nếu có cơ hội, hi vọng nàng có thể điều tra rõ ràng.
Mặt sau của bức thư, đó là đơn giản giới thiệu về Quỷ Y môn, môn hạ có người nào, tính tình như thế nào... Sở Phi xem hết trong phong thư.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, trí nhớ của nàng lúc nhỏ cũng không có quên toàn bộ, nhớ mang máng Lăng Giáng Hồng giết chết một nhi đồng ở trước mặt nàng, cái tiểu hài tử kia là ca ca của nàng. Sau này nghe Dịch Mộng nói qua, đó là lần đầu tiên Lăng Giáng Hồng giết người, là bị Thương Trưng Vũ buộc giết người kia cùng tuổi mình, Sở Hữu An.
Nguyên lai người bên cạnh mình mà mình luôn luôn thân cận nhất, sư phụ, Lăng Giáng Hồng, còn có những người chính mình từng khát khao thân cận cùng sống với nhau, đều làm những việc tổn thương người khác biết bao sâu.
Sở Phi bỗng nhiên trong này không biết nàng có thể tin tưởng ai, Huyền Minh nói, Thương Trưng Vũ cùng Lăng Giáng Hồng vun trồng nàng như vậy, đối với nàng tốt như vậy, chỉ là bởi vì, nàng là đầu cơ kiếm lợi. Nhưng là trước kia đây lúc mình còn là ngốc tử... Tâm tình của các nàng là như thế nào mà ôm nàng ra từ đống hỗn độn kia? Thương Trưng Vũ biết mình họ Sở, biết mình là cháu gái ruột của Sở Thiên Hào, biết rõ nàng là cừu nhân diệt môn của mình, mà vẫn đem mình ôm trở về, trong lòng nàng tồn tại tâm tư gì? Sở Phi không hiểu, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Sở Thiên Hào không nhận mình cháu gái ruột, Sở Hàn Hiền vì con nối dõi mà không để ý tánh mạng của mẫu thân nàng, sư phụ oan uổng mạng người, mà mạng người kia là mẹ ruột của mình, ca ca của mình từ nhỏ không đem mình là người mà đỗi đãi, những tổn thương trên người, những lần đau đớn vì bị gãy xương đều là hắn ban tặng. Đối với người nhà như vậy, nàng lại nên có tâm trạng gì đây?
Thậm chí Lăng Giáng Hồng, biết rõ ý đồ của Thương Trưng Vũ, cũng không ngăn cản...
Trong thư Huyền Minh còn nhắc tới, mẹ ruột của mình đã trúng độc nhiều năm, chất độc này chính là Thập Tam, cho nên ngày đó Huyền Minh nói Sở Phi đặt tên Thập Tam cho mình là thiên ý. Độc này là như thế nào, vì sao mẫu thân còn có thể sống được. Trong thân thể của mình vẫn còn lưu lại độc tố của Thập Tam, nói cách khác, nếu không quá mức gặp được kỳ tích thì nàng, Sở Phi sẽ luôn là người mà một ngày nào đó độc tác phát thì vong, chính nàng lại vĩnh viễn cũng không biết là lúc nào.
Tất cả chuyện này tới quá đột ngột, trong vòng một đêm, mọi chuyện đều thay đổi. Lập tức, trên vai của nàng bị đè ép gánh nặng của rất nhiều người.
Sở Phi ngồi lặng ở đầu giường suốt một đêm, lúc tròi sáng, nàng xem thấy mặt trời mới mọc ở hướng Đông, nếu nàng luôn luôn chính là Si nhi ngây thơ, cái gì cũngkhông biết, hẳn là tốt hơn.
Cũng trong nháy mắt đó, nàng thật sự hạ quyết tâm, ly khai Minh Phượng cung. Trước khi đi để lại cho Dịch Mộng một phong thơ, nói nàng muốn đi ra thế giới bên ngoài ngoài nhìn một cái,có rảnh, sẽ trở về thăm các nàng. Cũng không nói nhiều lời, một là sợ sơ hở, hai là không biết nói thêm cái gì.
Sở Phi một đường thi triển khinh công, rất nhanh đã đi xuống núi, chưa từng chân chính sử dụng qua, lần đầu tiên phát hiện ra nguyên lai khinh công của mình không tồi, ít nhất Lăng Giáng Hồng cũng so với nàng không nhanh bao nhiêu, Sở Phi mỉm cười.
Hiện tại nàng có rất nhiều việc không hiểu, nàng nghĩ ở trốn giang hồ này, cố gắng để có thể tìm được đáp án nàng muốn. Nhưng phải đi nơi nào đây? Sở Phi có chút mờ mịt không biết phương hướng. Cúi đầu nhìn Linh Tê Thạch trên cổ tay mình, Sở Phi nhẹ nhàng gảy vài cái, nghe thanh âm thanh thúy của nó, nở nụ cười: "Không bằng đi Tiên giang tốt lắm, Giáng Hồng ở nơi đó..." Nàng muốn đi xem người thân cận nhất với nàng Lăng Giáng Hồng.
Sở Phi nghĩ thông, tâm tình tốt lên, xuyên qua trấn nhỏ dưới chân núi, hướng tới phương hướng không rõ mà đi. Sáng sớm ở thị trấn nhốn nha nhốn nháo chỉ có vài người, cũng không náo nhiệt. Có thể mọi người đều bị nữ hài tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá, bộ dạng thoát này hấp dẫn, sôi nổi tò mò về lai lịch của Sở Phi.
Sở Phi lần đầu tiên phát hiện nguyên lai của bộ dạng của mình dễ dàng gây chuyện như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy tơ lụa trang mà năm đó Lăng Giáng Hồng đã đi qua, liền nhấc chân đi vào, mua một tấm khăn lụa màu xanh. Sở Phi đội lụa mỏng màu xanh che mặt, cảm thấy tự tại một ít.
"Cô nương, đây là ngân lượng thói lại của ngươi." Lão bản đem mấy khối bạc vụn đưa cho Sở Phi.
"Cám ơn." Sở Phi xoay người rời đi, bỗng nhiên bị lão bản phía sau gọi lại.
"Cô nương dung mạo như thế, che khuất đi, chẳng phải là đáng tiếc sao?"
"Ha ha, lão bản quá khen." Sở Phi ảm đạm cười, nhanh nhẹn rời đi.
Nhường lão bản tơ lụa trang cảm thấy hôm nay vận khí thật tốt, có một thiếu nữ so với thiên tiên còn xinh đẹp hơn, đến mua lụa mỏng màu xanh của nàng. Thật sự là tài nguyên thăng tiến...
Sở Phi ly khai thị trấn, nguyên lai chỗ trấn nhỏ này còn phải đi qua một ngọn núi mới có thể ra ngoài, khó trách nói Minh Phượng cung ở chỗ bí ẩn, nhiều năm qua, trong chốn giang hồ không ai có thể tra được vị trí của Minh Phượng cung. Nhưng mà, tại sao Huyền Minh có thể tìm đến Minh Phượng cung? Sở Phi vỗ vỗ cái trán, suy nghĩ nhiều sự tình, dồn vào đầu đến nỗi cháng váng não, dứt khoát bỏ qua không muốn suy nghĩ nữa. Nhìn thấy núi rừng cây cối, cỏ xanh nước chảy, tâm tình Sở Phi bỗng nhiên vui tươi. Người tốt người xấu gì, đối với nàng tốt hay không tốt, cũng chỉ là khách qua đường lui tới bên người nàng mà thôi, sẽ không có ai chân chính lưu lại, tựa như hiện tại, nàng lại độc thân. Sau này cũng sẽ có nhiều người tới rồi rời đi hơn nữa... Nhưng Sở Phi sẽ vẫn là Sở Phi...
Đoạn đường này, Sở Phi tin tưởng Minh Phượng cung đã không thể tìm được mình, các nàng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được mình sẽ có khinh công, sẽ không tìm xa như vậy, nhất định còn tại phụ cận đỉnh núi tìm mình. Vậy nên cũng chậm lại cước bộ, một đường đi một đường xem xét cảnh sắc tú lệ trong núi, hưởng thụ giờ khắc yên lặng khó được này.
Bay qua đỉnh núi, theo một đường núi nhỏ, Sở Phi bỗng nhiên thấy một gã tiều phu té xỉu ở bên đường. Nàng nghi hoặc đi qua, đưa tay dò xét hơi thở của tiều phu, tuy rằng mỏng manh, nhưng còn thở. Sở Phi đưa tay đặt lên trên cổ tay của tiều phu dò xét mạch đập, khẽ chau mày, liền nhảy qua thân mình của tiều phu, vén ống quần nhỏ trên chân hắn lên.
Quả nhiên trên chân của tiều phu có miệng vết thương màu đen tím, chảy ra máu đặc, còn tản ra một mùi tanh hôi. Sở Phi nâng tiều phu dậy, đưa hắn tới dưới bóng cây bên đường, đưa một lượng chân khí nhập vào trong cơ thể tiều phu.
Một lúc lâu sau tiều phu tỉnh lại, trong mơ hồ nhìn thấy Sở Phi, tuy rằng che diện sa* không thấy rõ bộ dạng, nhưng có thể khẳng định trước mắt hẳn là tuyệt thế dung nhan, hốt hoảng cho là mình đã chết rồi, gặp được tiên nhân.
* khăn che mặt
Sở Phi cười một tiếng: "Vị đại thúc này, ngươi còn chưa có chết, nhưng là trúng độc rắn. Cũng may độc chưa lẫn vào não, cho nên còn có thể cứu."
Tiều phu lặng rồi một hồi lâu mới kịp phản ứng được mình chưa chết, vội giãy giụa đứng lên hướng Sở Phi lạy, hi vọng Sở Phi có thể cứu hắn một mạng.
"Không cần lo lắng, ngươi trước tiên ở trong này nghỉ ngơi, trong tay ta không có dược liệu, ta phải đi hái một ít giải độc thảo dược." Sở Phi đứng lên đi đếnphụ cận, chỉ chốc lát, liền vòng trở lại, trong tay còn cầm vài cọng thảo dược. Hết thẩy địa phương có rắn độc, trong vòng bảy bước tất có dược có thể giải độc này, đây cũng là đạo lý Huyền Minh nói qua với nàng 'thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc'.
Sở Phi hỏi rõ tiều phu chổ hắn bị thương, cho nên rất nhanh liền tìm được thuốc, cũng không cần nghiên cứu xem tiều phu rốt cuộc là bị độc xà gì cắn trúng...
"Xin hỏi cô nương, đây là cây gì?" Tiều phu đã biết Sở Phi không phải là tiên nữ, mà là người qua đường vừa khéo thấy hắn té xỉu ở bên đường.
"Ha ha, này một cành hoa gọi Trọng Lâu, còn cây màu tím nhạt này gọi Quỷ Châm thảo, đây là hai vị thuốc kết hợp lại sử dụng có thể giải được độc rắn." Sở Phi tìm hòn đá, đem thảo dược đập nát, đủ đắp lên chân tiều phu. Ban đầu Sở Phi muốn tìm Tiên Hạc thảo, vị thuốc kia giải độc rắn hữu hiệu hơn, nhưng tìm chung quanh vài lần cũng không có.
Tiều phu mặt đỏ lên, đem chân thu lại: "Trên người của ta rất bẩn, không nhọc phiền cô nương, ta tự mình làm được..."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sau đây sẽ cùng Lăng Giáng Hồng tách ra một chút, phía sau lại có nhân vật mới xuất hiện...
Ngửa mặt lên trời xa mắt... Oán niệm!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT