Sau đó ở Minh Phượng cung luôn tràn đầy không khí vui mừng... Lăng Giáng Hồng vì muốn thuận lợi thành thân với Sở Phi, rất nhiều việc đều 'thân lực thân vi'*, mỗi ngày còn rút ra thời gian ở cùng Sở Phi, nhưng mà vẫn vội vàng rất nhiều, nên Sở Phi cũng có nhiều ngày chỉ có một mình.
*tự mình làm, cố hết sức để làm
Ở trong phòng buồn chán, nàng đẩy cửa phòng ra, tính toán đi ra ngoài dạo một chút, vừa vặn gặp Thanh Đại đang đi qua.
"Phi nhi." Thanh Đại thấy gần đây tâm tình Sở Phi không tệ, tựa hồ quên đi chuyện tình đối với nàng ảnh hưởng không lớn, cũng dần dần yên tĩnh, quyết tâm, "Muội muốn đi đâu?."
"Ta ra ngoài đi dạo một chút, ở trong phòng rất buồn, còn tỷ?" Sở Phi tùy tay đóng kín cửa, cùng Thanh Đại song hành.
"Mộc Hương hơi đói, ta đi làm chút đồ ăn cho nàng." Thanh Đại nghiêng đầu, hướng Sở Phi cười cười.
"Sư tỷ thật sự là hảo phúc khí! Trước kia ta luôn hi vọng các tỷ hạnh phúc, bây giờ nhìn thấy các tỷ như vậy, ta cũng vui vẻ dùm các tỷ." Sở Phi kéo cánh tay Thanh Đại, "Ta cùng đi được chứ, dù sao cũng nhàm chán."
"Ân." Thanh Đại cười gật đầu.
Hai người tới phòng bếp, Thanh Đại chuẩn bị nguyên liệu, định làm cho Mộc Hương một ít điểm tâm tinh xảo, và làm cho Mộc Hương thức ăn vặt... Đừng nhìn Mộc Hương lớn lên gầy teo nho nhỏ, nhưng mà rất dễ đói, ngày thường, ba bữa căn bản không thỏa mãn được sức ăn của nàng.
"Phi nhi." Thanh Đại tuy rằng không ngừng việc trong tay lại, nhưng mà thả chậm động tác, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Có cái gì không thể nói thẳng sao?" Sở Phi ngồi xổm một bên cười hỏi.
"Muội cùng Lăng Giáng Hồng sắp thành hôn..."
"Ân." Sở Phi ngẩng đầu, chờ lời nói tiếp theo của Thanh Đại.
"Muội không sợ... Vạn nhất ngày nào đó muội nhớ ra mọi chuyện đã xảy ra trước kia sao? Vạn nhất muội hối hận quyết định bây giờ... Ta không có ý gì khác, ta chỉ sợ hai người bọn muội đều bị tổn thương." Thanh Đại có chút do dự, nhưng vẫn là nói ra, lời nói này luôn phải có người hỏi.
"Có lẽ ta lựa chọn quên đi, căn bản chính là vì luyến tiếc Giáng Hồng... Gánh vác lấy trầm trọng cừu hận thì không thể tự tại ở bên cạnh nàng..." Sở Phi oai quá, giúp Thanh Đại chuyển lấy nguyên liệu trong tay, 'ha ha' cười nói, "...Cho nên vẫn là coi trọng trước mắt đi. Ta muốn cùng nàng, mặc kệ chuyện đã qua như thế nào. Hiện tại ta muốn cùng một chỗ với nàng. Bắt đầu từ lần đầu tiên tỉnh lại, mở mắt ra thấy nàng ôm lấy ta, trong lòng ta liền có ý nghĩ manh động này, nhất định, nhất định phải luôn luôn được người này ôm vào trong lòng."
"Cho nên... Muội thật sự quyết định sao?" Thanh Đại ngược lại nhẹ nhàng thở ra, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác Sở Phi ở trước mắt này đã thay đổi, trưởng thành, chân chính trưởng thành, rất thành thục.
"Ân." Sở Phi kiên định gật đầu, "Quyết định, Giáng Hồng nói, ký ức thiếu sót của ta, nàng sẽ lấp đầy một lần nữa, ta tin nàng!"
"Phi nhi, có đôi khi ta thật sự vô cùng bội phục muội, luôn luôn kiên cường như thế... Được muội yêu là dữ dội may mắn, khó trách lúc trước Mộc Hương si mê muội như vậy. Nếu ta sớm nhận thức muội, nói không chừng, ta cũng sẽ bị muội hấp dẫn." Thanh Đại cười nói.
"Ta không tốt như tỷ nói đâu. Ta chỉ là một người thường, muốn có được người ta thích mà thôi. Hơn nữa, trên thế gian này, không có nếu, không phải sao?" Sở Phi xoay người lại tìm nguyên liệu nấu ăn, "Không biết Giáng Hồng thích ăn những thứ gì? Sau khi tỉnh lại ở chung với nàng lâu như vậy, thế nhưng ta cũng không biết sở thích của nàng, cũng không biết của mọi người."
"Chỉ cần là muội làm, mọi người sẽ thích!" Thanh Đại cười nhạo Sở Phi.
"Vậy sao?!" Sở Phi nheo mắt lại, cười vô cùng sáng lạn. Tuy rằng nàng quên Lăng Giáng Hồng, nhưng có những chuyện khác nàng không có quên, chính là một thân hảo trù nghệ của nàng.
Nghĩ nghĩ, Lăng Giáng Hồng gần đây bận nhiều việc về hôn sự của hai người, có chút mệt mõi làm phát sốt, nàng xoay người xuất môn, hướng phía hoa viên chạy tới.
Lăng Giáng Hồng mới vừa hỏi chuyện lễ vật, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, không nghĩ tới thành thân phiền toái như vậy. Ngẩng đầu lên thì gặp được Sở Phi bưng cái chén trong tay, cười cười nhìn mình, thì mỏi mệt gì cũng đều tiêu thất.
Cười đứng lên, kéo Sở Phi qua: "Hôm nay làm sao tới gặp ta bây giờ vậy?"
"Ha ha, vừa mới cùng Thanh Đại đi phòng bếp, nghĩ muốn làm cho ngươi một ít thức ăn, cũng không biết ngươi thích ăn cái gì, ta lại là thầy thuốc, am hiểu thuốc thiện, cho nên làm cho ngươi canh hoa cúc thanh tâm hạ hoả" Sở Phi đưa chén canh trong tay, đặt lên bàn thư án của Lăng Giáng Hồng, kéo ghế dựa qua nói, "Nếm thử xem."
Lăng Giáng Hồng vạch chén nhỏ ở trên mâm, phát hiện trong món đồ sứ màu trắng trên bàn hiện lên một vòng đóa hoa màu hổ phách thẳng tắp xếp thành từng hàng, thông thấu sáng ngời, mơ hồ còn có thể thấy vài đóa hoa cúc sáng bóng chìm nổi ở bên trong, nhưng không biết Sở Phi dùng phương pháp gì, đóa hoa vẫn bảo trì tươi sống, phong ấn tại mấy đóa hoa cúc như còn ở trên cây.
"Thật xinh đẹp! Canh hoa cúc này và lúc trước ta ăn cũng không giống nhau, sao có thể như vậy?" Dĩ vãng Lăng Giáng Hồng ăn canh hoa cúc đều là được điều chế ở một cái chén nhỏ tinh xảo, dùng thìa múc lấy mà ăn.
"Ta thay đổi một chút, đem đóa hoa cúc làm đọng lại trước, đem chúng nó đặt ở trong thùng mình đã làm tốt, chờ sau khi làm lạnh, thật cẩn thận lấy ra, chế biến. Đương nhiên, những đóa hoa này cũng là trước đó ta điều chế rồi bỏ vào. Hơn nữa đây là thuốc thiện, cho nên cùng ngày thường ngươi ăn không giống nhau." Nói tới chỗ này, Sở Phi có chút nho nhỏ đắc ý.
"Một món lót dạ nho nhỏ cũng bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, ta sợ nàng mệt. Đối với chuyện ăn uống ta không quá khắc khe." Lăng Giáng Hồng sờ sờ đầu Sở Phi, sủng nịch nói.
"Vì làm cho ngươi nên ta thích." Sở Phi cẩn thận dùng thìa múc lên một mảnh cánh hoa cúc, đút vào miệng Lăng Giáng Hồng.
"Thế nào?" Sở Phi nóng lòng muốn biết kết quả.
"Ân..." Lăng Giáng Hồng thỏa mãn khẽ 'hừ' một tiếng, trước kia không biết trù nghệ của Sở Phi cao như vậy, biết nàng xưa nay thích ngọt, thế nhưng canh hoa cúc nhẹ nhàng ngon miệng, trơn mà không ngáy, thực hợp khẩu vị của mình, thoạt nhìn, Sở Phi đã bỏ một phen tâm tư nghiền ngẫm sở thích của 'người lạ' nàng.
Kỳ thật thân là thầy thuốc, đa số cũng là am hiểu trù nghệ. Dù sao thực vật trong sinh hoạt cũng có thể làm thuốc, bọn hắn đối với mấy thứ này hết sức quen thuộc, huống chi năm đó Sở Phi ở hoàng cung ba năm, địa phương đi tới nhiều nhất chính là ngự thiện phòng. Nàng tốt bụng nên tất cả ngự trù đều thích nàng, cũng không có ý giữ nghề, cho nên nàng đem bổn sự của ngự trù học đến mười phần mười, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.
"Ngươi thích là tốt rồi! Ta dùng nước mơ ngâm hoa cúc nên có chút vị chua, nấu trong canh thang (nước hầm thịt, xương), đạm mà không béo, sẽ không cảm thấy quá ngán, có tác dụng khai vị và trợ tiêu, ăn hết cái này và dùng cơm thì không còn gì tốt hơn." Sở Phi rất hài lòng phản ứng của Lăng Giáng Hồng, lại múc một miếng đút cho Lăng Giáng Hồng, cảm giác đã nhiều ngày nay Lăng Giáng Hồng ăn uống không tốt, cơm cũng hay bỏ ăn, mỗi ngày chỉ ăn vài ngụm cơm, nàng thấy đều đau lòng, hao hết tâm tư làm một món lót dạ này.
Kinh ngạc vì Sở Phi cẩn thận săn sóc, vốn tưởng rằng sau khi trải qua đau xót như vậy, Sở Phi sẽ không bao giờ... đối tốt với mình như trước nữa. Lăng Giáng Hồng rất kích động, liền khuynh người tới phía trước, ôm chặt lấy Sở Phi: "Phi nhi, có thể lấy được nàng thật đúng là hạnh phúc... Nàng vừa ôn nhu lại vừa hiền thục, còn có tay nghề làm thức ăn ngon."
"Cho nên... Giáng Hồng sẽ không buông tay đi?" Trên mặt Sở Phi hơi nghi hoặc. Nàng tuyệt đỉnh thông minh, chỉ cần thời gian ngắn ngủn ở chung này, nàng đã mơ hồ đoán được đầu đuôi sự tình.
"Sẽ không!" Lăng Giáng Hồng cúi đầu, nhìn môi mỏng khéo léo kia của Sở Phi, tựa hồ so với canh hoa cúc thanh nhã này còn hấp dẫn nàng hơn, nhịn không được cúi người ngậm vào, đặt vào trong miệng của mình, ma xát, mang theo mùi thơm ngát của canh hoa cúc, kích thích lòng hai người gợn sóng.
"Ngô..." Sở Phi hé mở miệng, Lăng Giáng Hồng liền lập tức thừa cơ mà vào, khắng khít trong chốc lát làm tâm của hai người đều nhẹ nhàng, thật lâu thật lâu chưa có cảm thụ cảm giác tuyệt vời như vậy.
Nhiệt độ cơ thể của Sở Phi dần dần lên cao, hơi thở cũng rối loạn rất nhiều. Hai tay nàng dời đi, vây quanh cổ Lăng Giáng Hồng, kéo cổ nàng về phía mình. Lăng Giáng Hồng lảo đảo nghiêng về phía trước, vừa vặn đem Sở Phi đặt ở trên ghế, tư thế của hai người rất mờ ám, sắc mặt cả hai cũng đỏ vô cùng.
"Phi... Phi nhi..." Lăng Giáng Hồng hơi kéo khoảng cách của hai người ra một chút, nàng muốn khoảnh khắc đẹp nhất là vào đêm hai người động phòng hoa chúc, cho nên hiện tại, lý trí vẫn thoáng chiếm thượng phong. Sở Phi là trân bảo nàng muốn tỉ mỉ che chở, nhưng Lăng Giáng Hồng không muốn rời đi làm nàng ấy thương tổn. Tự đoạn kinh mạch là chuyện tan vỡ cỡ nào, Lăng Giáng Hồng không có dũng khí lại tiếp nhận một lần nữa.
"Ta hiểu..." Sở Phi dùng cái trán để trên trán Lăng Giáng Hồng, ổn định khí tức của mình, nhẹ giọng nói.
Cái gì gọi là lá lành đùm lá rách, cái gì gọi là lòng có Linh Tê, chỉ có tình cảm thực sự mới kiên cố, không phá vỡ nổi. Lăng Giáng Hồng đột nhiên cảm thấy buồn cười, dĩ vãng mình và Sở Phi đều truy đuổi một bóng dáng hư ảo, thế cho nên đem lòng mình che lại.
Nguyên lai, cuối cùng mọi người đều về nơi bắt đầu...
"Không quấy rầy các ngươi đi?" Đột nhiên vang lên một âm thanh tràn ngập ý cười nhạo, làm Lăng Giáng Hồng luôn bình tĩnh kiềm chế cũng phải đỏ mặt.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Thương Trưng Vũ vẫn giả bộ trấn định, giọng nói che dấu không được sự oán trách: "Nương, sao người trở về cũng không nói con biết một tiếng?"
Thương Trưng Vũ nhìn nữ nhi của mình bày ra tiểu bộ dáng khó chịu, thật sự là không thích không được mà, dù sao Lăng Giáng Hồng từ nhỏ đến lớn chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế, nhịn không được trêu chọc nàng: "Ta nghĩ đến đây nói, nhưng thấy các con rất nhập tâm nha, căn bản không chú ý đến ta."
"Cung... Cung chủ..." Bây giờ đến phiên Sở Phi ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, phối thêm ánh mắt đáng thương của nàng, mặc cho ai thấy đều không thể ngoan tâm khi dễ nàng.
Thương Trưng Vũ thở dài, đi tới trước mặt Sở Phi, sờ đầu của nàng: "Cũng thế, các con như vậy rất tốt, ít nhất so với ta năm đó may mắn hơn rất nhiều."
"Nương, cám ơn người!" Lăng Giáng Hồng thấy Thương Trưng Vũ trở về, trong đáy lòng rất cảm động, không có Thương Trưng Vũ, cũng không có Lăng Giáng Hồng ngày hôm nay.
Huống hồ đến lúc này, lại để cho mẹ ruột của mình ở bên ngoài vất vả bôn ba, mà mình thì ở nơi này hưởng thụ nhu hương.
Tựa hồ nhìn thấu tâm sự của Lăng Giáng Hồng, Thương Trưng Vũ cười nói: "Đứa nhỏ kia, ai kêu ta là mẫu thân của con chứ? Người khác muốn cũng không thể có phúc khí này đâu."
"Ân..." Lăng Giáng Hồng hiểu được ý của Thương Trưng Vũ, cũng thanh thản hưởng thụ sự chiếu cố của mẫu thân mình, "Tình huống bên ngoài như thế nào?"
"Mấy ngày nữa con sẽ cùng Phi nhi thành thân, chuyện khác cũng đừng có phiền lòng. Có ta ở đây, con vẫn chưa yên tâm sao... Hơn nữa còn có yêu tinh Mộ Phi kia hỗ trợ đâu." Thương Trưng Vũ lắc đầu, ý bảo Lăng Giáng Hồng đừng đa nghi.
"Con chỉ là lo lắng mẫu thân sẽ mệt mỏi, huống chi dù sao Mộ Tử Chi vẫn là người của Tĩnh vương. Tới bây giờ nàng cũng chưa từng nói sẽ hoàn toàn đứng về phía chúng ta. Nương, nàng giúp chúng ta không ít, nhưng mà con không muốn người bị tổn thương." Lăng Giáng Hồng đối với Sở Phi rất ôn nhu, cũng hoàn toàn tín nhiệm Sở Phi, nhưng đối với người khác, nàng vẫn tàn nhẫn cùng với lãnh mạc. Hiện tại là thời kì đặc thù, phản bội đều là trí mạng.
Thương Trưng Vũ gật đầu: "Tự mình nắm chắc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT