Tác giả: Lê Hạ BăngNhìn bóng lưng to lớn của anh đang vì mình mà loay hoay trong bếp, ánh sáng màu vàng của đèn bếp chiếu vào người anh khiến anh giống như đang phát sáng vậy.

Gulf còn đang ngẩn người nhìn thì Mew quay lại cười với cậu một cái, rồi bưng một cái tô lại quầy đẩy đến trước mặt cậu:“Em ăn thử xem, lần đầu tiên làm món miến trộn này nên không biết em có thích không?”Gulf nhìn anh cười rồi cầm đũa lên.

Mew đứng đối diện cậu đang chống hai tay lên bàn nhìn Gulf, Gulf cười nhưng trong mắt hoàn toàn không có một chút vui vẻ nào cả, toàn bộ là cảm xúc ngổn ngan lộn xộn, anh nhìn mà cảm thấy đau lòng.

Là chuyện gì đã khiến cậu trở nên như vậy? Gulf vốn dĩ là một thiếu niên vô lo vô nghĩ, tại sao bây giờ lại có vô vàn tâm sự như vậy?Cậu đã trưởng thành rồi, có những suy nghĩ riêng của mình rồi.

Nhưng… Mew lại không muốn Gulf trưởng thành một chút nào, anh muốn bảo bọc cậu để cậu có thể mãi vô tư, hồn nhiên như một đứa trẻ.

Không khí trong phòng ngưng động lại, vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh động đũa của Gulf và tiếng hít thở của hai người.

Cả hai đều có những suy nghĩ, tâm sự khác nhau nên cũng không ai nói gì.

Đây là lần đầu tiên hai người ở cùng nhau lại im lặng trong một bầu không khí gượng gạo như vậy.

Gulf như người mất hồn cầm đũa lên mà ăn, có khi cậu còn không biết mình đang ăn cái gì.

Mew nhìn Gulf như vậy, thật sự không thể nào chịu nổi.

Anh nắm lấy tay cậu, làm Gulf dừng đũa, có ăn mà không nhai như vậy cũng đau dạ dày, vậy thì thôi thà đừng làm khó cậu ấy thì hơn.

“Em chưa đói không muốn ăn thì thôi, không kẻo tối lại căng bụng khó ngủ.

”Gulf chỉ im lặng nhìn Mew, nhìn thấy anh quan tâm cậu như vậy làm cậu càng thêm quyết tâm với quyết định của mình hơn.

“Ừm, vậy bây giờ thầy có rảnh không? Em có chút chuyện muốn nói với thầy.

”Chữ ‘Thầy’ này như sét đánh ngang tai Mew vậy, làm anh chấn động đến tay cũng có chút run rẩy.

Tự nhiên anh có chút sợ hãi chuyện Gulf muốn nói vì mặt của Gulf thật sự quá nghiêm túc, phải nói đúng hơn là quyết tiệt, triệt luôn đường lui của bản thân cậu.

Mew im lặng nhìn Gulf, muốn đánh trống lãng nhưng nhìn vào đôi mắt như biết nói kia của Gulf, làm anh không nói câu cự tuyệt được.

“Được rồi, chuyện gì mà em căng thẳng thế? Có chuyện gì thì nói với anh, trời có sập thì cũng có anh chống cho em mà.

”Mew nói xong đi vòng qua bàn đến bên cạnh cậu, Gulf cũng quay qua đối diện với anh.

Nhìn anh ở gần như vậy, lại nghe thấy lời anh nói làm cậu không nhịn được nữa, nhào vào lòng anh ôm lấy anh.

Tối giờ Gulf cứ bận tránh né anh, làm gì có ôm hay hôn gì đâu.

Mew thấy Gulf vòng tay qua eo anh, ôm lấy anh cứng ngắc làm anh có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn nữa là vui mừng.

Anh vội vàng ôm lại cậu, nâng tay lên thật nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, tóc của cậu so với anh mềm hơn rất nhiều.

Đang lâng lâng thì Mew bị câu nói của Gulf làm cho ngẩn người.

“Người yêu cũ của thầy tìm thầy.

”“…”Gulf không nghe thấy Mew nói gì, cũng không thấy tay anh cử động nữa, những Gulf cũng không có can đảm ngẩn đầu lên nhìn anh, càng ôm anh chặt hơn nữa như muốn nhập cả người anh vào người mình.

“Cho nên?”Chờ đến lúc Mew nói chuyện thì anh lại nói ra một câu làm Gulf không biết trả lời như thế nào.

‘Cho nên’ cái gì? Gulf hoang mang ngẩn đầu lên nhìn anh, nhưng tay vẫn đang gài ở trên eo của anh.

Mew nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu của Gulf làm anh càng bất lực, vừa muốn cười vừa muốn đánh mấy cái vào đít cho cậu chừa.

Lê Hạ Băng: Anh xem Gulf là trẻ 2 tuổi đó à >.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play