Hạ Xuyên lại mơ thấy mặt biển sâu thẳm khẽ gợn cùng với mặt người tái nhợt không ngừng nổi lên. Trong mộng cảnh không ngừng lặp lại, anh vẫn không thấy rõ khuôn mặt của những người đó, cũng vẫn không cẩn thận ngã vào trong biển vội vàng kết thúc tuần hoàn chết tiệt này.
Ý thức dần dần từ cảnh trong mơ còn sót lại chút dọa người bị kéo trở về, tiếng vù vù bên tai chậm rãi giảm bớt cuối cùng biến mất không thấy gì, thay vào đó chính là tiếng nước và tiếng gió rất nhỏ. Anh ở trong hoàn cảnh không ồn ào, thậm chí gần như là im lặng dần mở hai mắt ra.
Ánh nắng đã lâu không thấy từng chút chiếu vào, sáng có chút chói mắt.
Anh híp mắt hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thích ứng, tầm mắt cũng theo đó nhìn thấy phạm vi lớn hơn, dần dần trở nên rõ ràng. Anh nhìn thấy đỉnh đầu có mấy con chim lớn lượn vòng trên trời cao, đồng thời, sờ góc cạnh và tính chất của đá ngầm dưới thân.
Sửng sốt ước chừng vài giây sau, Hạ Xuyên cau mày, chịu đựng cảm giác đau nhức mệt mỏi quá độ của bắp thịt quanh thân, chống trên đá ngầm ngồi dậy. Mắt anh nhìn thấy đầu tiên là biển cả gần như không có giới hạn, cùng với thứ khổng lồ lẳng lặng nổi ở gần mặt biển…
Hạ Xuyên: “…”
Cảnh tượng này quả thực nhìn quen mắt làm cho trái tim người ta nhảy dựng!
Có trong nháy mắt như vậy, Hạ Xuyên giật mình có loại ảo giác “Tất cả đã trải qua đều là giấc mộng hoang đường” —— trên thực tế mình và Dennis còn nằm ở trên khối đá ngầm trong biển, chỉ là bị Thương long đột nhiên xuất hiện dọa cho hôn mê bất tỉnh? Mặc dù trong cuộc đời gần ba mươi năm của anh, xác suất phát sinh loại chuyện “bị dọa ngất” này là không…
Chẳng qua loại ý nghĩ này hiển nhiên chỉ là di chứng do ý thức không quá thanh tỉnh của anh dẫn đến mà thôi, không qua mấy giây đã biến mất không thấy. Cảnh tượng này quả thật nhìn qua vô cùng giống với lần đầu tỉnh lại ở trong biển, chỉ là hiện giờ trên khối đá ngầm này, chỉ ngồi một mình anh, không hề thấy bóng dáng Dennis.
Ngay ở lúc anh có chút ngây người, Thương long khổng lồ từ trong nước chồm lên, sau đó thân thể hơi gập, lại quay đầu lặn về trong biển, bắn tóe lên một mảng lớn bọt nước, giống như muốn giúp Hạ Xuyên tỉnh táo lại, xối từ đầu xuống.
Hạ Xuyên chống trên đá ngầm, thật sự lười động đậy, ngay cả trốn cũng không chỗ trốn đã bị giội cho lạnh thấu tim, sau đó hai mắt dính giọt nước híp nửa, không có biểu tình gì nhìn về phía Thương long đạp nước lung tung trên mặt biển. Không quá bao lâu, đầu Thâm Lam đã chui ra từ trong gợn sóng trùng điệp.
Hắn nâng tay lau nước trên mặt, bơi hai cái bám lên bờ đá ngầm, sau đó trên tay dùng lực khẽ chống, cả người đã từ biển trong trèo lên, sau khi chạm đất, nhấc đầu, vừa vặn cùng Hạ Xuyên đã ướt đẫm đối diện tầm mắt.
Thâm Lam: “…”
“Anh không nhìn được quần áo của tôi khô phải không?” Hạ Xuyên khó khăn nâng mí mắt lên, biểu tình tôi quả thực không muốn nói chuyện với anh.
Thâm Lam với vẻ mặt vô tội lắc đầu: “Không không không, tôi chỉ là thấy cậu đã tỉnh, muốn biểu đạt tâm tình vui mừng một chút thôi.”
Người này nói chuyện luôn trắng ra đến mức quá phận, nghĩ đến đâu nói đến đó, nửa điểm cong đều không biết rẽ, cũng không quản lời này nghe có thể có chút không đúng vị hay không. Hạ Xuyên bị hắn chặn nghẹn, không nghĩ ra có thể đáp trả hắn cái gì, đành phải dời tầm mắt đồng thời chuyển đề tài: “Anh chừng nào thì tỉnh? Những người khác đâu?”
Anh ở trên mặt biển quét một vòng, vừa không thấy cửa động nào, cũng không thấy được đá ngầm khác đủ để người ngồi, rốt cục tin tưởng Dennis bọn họ thật sự không ở đây. Anh nhớ rõ khi anh và Thâm Lam dẫn đầu nhảy vào trong biển, những người khác rõ ràng cũng lớn gan chạy vào vùng biển đó, lại thêm mấy bước là có thể nhảy.
Chẳng lẽ cuối cùng vẫn không dám nhảy vào? Hoặc là không cẩn thận trật phương hướng không thể nhảy vào khu vực chính xác?
Hiển nhiên Thâm Lam cũng không biết rõ tình huống, chỉ lắc đầu nói: “Không biết, tôi tỉnh trước cậu được một lát, khi đó đã không thấy được bóng dáng những người khác.”
Hạ Xuyên nhíu mày lại quét mặt biển một vòng, sau cùng vẫn gật đầu, nói: “Có lẽ thời gian có trước sau, rẽ sang chỗ khác rồi.” Anh là người rất ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài, gặp chuyện dứt khoát quyết đoán quả thực có chút không hợp với đạo làm người. Nhưng trên thực tế anh cũng không phải người lạnh lùng đến mức không có dao động cảm xúc, chỉ là lý tính luôn khiến cho anh quen trước tiên phân tích xong khả năng ở trong đầu mới có kết luận, mà khi đó cảm xúc kích động nhất thường thường đã qua rồi.
Lần này cũng như vậy, so với “không dám nhảy vào trong biển”, Hạ Xuyên cảm thấy lấy tính cách của Dennis bọn họ, không có khả năng lối ra đã xuất hiện ở trước mặt lại bởi vì khiếp đảm nhất thời mà buông tha cho cơ hội, sau khi so sánh các phương diện một lần, anh vẫn cảm thấy bọn họ đều nhảy vào, chỉ là chênh lệch thời gian, cho nên tỉnh lại ở địa phương khác nhau.
Nhưng lần này, mặc dù vô cùng lý tính đẩy dời đi một kết quả có khả năng lớn nhất lại cũng không tính là xấu, Hạ Xuyên vẫn híp hai mắt nhìn mặt biển thất thần hồi lâu.
Lúc Thâm Lam người này nói chuyện với Hạ Xuyên, thích dùng đôi mắt màu xanh đậm nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Xuyên, đa số thời điểm thoạt nhìn đều đặc biệt chân thành, nhưng có khi cũng rất khiến lông tóc dựng đứng. Đương nhiên, dưỡng thành thói quen này, rất có thể là bởi vì vấn đề của ánh mắt hắn quá lớn, tập trung sai vị trí.
Ở trên khối đá ngầm này hắn cũng vẫn không ngoại lệ —— hắn chọn vị trí đối diện với Hạ Xuyên ngồi xếp bằng xuống, dường như là để cho tiện nói chuyện với Hạ Xuyên.
Nhưng mà khối đá ngầm này thật sự có hơi nhỏ, hai người đàn ông cao lớn đồng thời ở bên trên quả thực có chút quá sức. Thâm Lam ngồi xuống như vậy, gần như đầu gối để đầu gối Hạ Xuyên, khoảng cách giữa mặt và mặt cũng chỉ có chừng ba mươi cen-ti-mét, vô cùng đầy đủ ngăn chặn đường nhìn ngẩn người của Hạ Xuyên, xảo diệu chiếm hết toàn bộ tầm mắt của anh.
Hạ Xuyên: “…”
Nếu không xem ở trên phần diện mạo Thâm Lam coi như rửa mắt, anh đã sớm một tát đập tên này trở lại trong biển, miễn cho hắn vội đến chắn sáng.
Bản thân Thâm Lam mắt mù quen rồi, không hiểu được cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm đến mức có chút xấu hổ này của Hạ Xuyên, trái lại vỗ vỗ đầu gối Hạ Xuyên, hỏi: “Cậu sợ biển?” Nói là câu hỏi, kỳ thật âm cuối không hề lên cao chút nào, hoàn toàn là ngữ khí của câu trần thuật.
“Cái gì?” Trong lúc nhất thời Hạ Xuyên không bắt kịp lối suy nghĩ bất chợt nhảy ra của hắn.
“Tôi nói ——” Thâm Lam lập lại một lần, “Cậu có sự sợ hãi đối với biển?”
Hạ Xuyên lặng đi một chút, nói: “Trước kia hàng năm tôi vừa rảnh thì sẽ đi lặn tự do mấy lần, làm sao có thể sợ biển.”
Lặn tự do chính là hoạt động có tính nguy hiểm rất cao—— không mang theo bất luận thiết bị thở nào, chỉ bằng một hơi lặn xuống biển sâu, đạt tới chiều sâu cực hạn có khả năng thừa nhận mới quay đầu lại.
Người có sự sợ hãi đối với biển chơi lặn tự do quả thực là muốn chết.
Nghe xong câu trả lời của Hạ Xuyên, Thâm Lam nhớ tới ánh mắt cùng biểu tình trong nháy mắt cậu rơi xuống nước trước đó, cảm thấy rất có đạo lý, lại dường như có chút mâu thuẫn… Tóm lại, hắn không hình dung ra được.
Bá chủ không làm quá nhiều dây dưa trên vấn đề mà mình nhất thời không lý giải được, vì thế quyết đoán ngậm miệng, tự mình suy nghĩ ở trong lòng.
Mệt mỏi cùng thiếu dưỡng sinh ra trong thế giới khác trước đó vẫn có chút ảnh hưởng, vì thế Hạ Xuyên lại trì hoãn ở trên đá ngầm trong chốc lát, lúc này mới vỗ vỗ Thâm Lam, chỉ về nơi mịt mờ chỉ có thể nhìn thấy một đường thẳng phía xa: “Đi thôi, lên bờ trước đã, sau đó mang anh đi đến nơi tôi trọ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT