Đối phương xuất hiện lặng yên không một tiếng động, bất chợt như vậy, đừng nói Dennis, chỉ sợ gan lớn như Hạ Xuyên trong lòng cũng “lộp bộp” một cái, chẳng qua một giây sau anh đã bình tĩnh không ít, bởi vì Thâm Lam còn ở đây.

Anh vẫn nhớ rõ lúc trước Thâm Lam nhắc tới khủng long trong rừng này —— Sa xỉ long mà thôi, hình như là có một con, phần lớn vẫn là thứ khác, không có gì phải sợ.

Lúc ấy anh và Dennis nghe xong còn cảm thấy đau răng, hiện tại đã biết tình huống chân thực của Thâm Lam, chỉ cảm thấy hắn không sợ đám khủng long này quả thực là rất bình thường, cho nên có hắn ở đây, thứ trước mặt này cũng không có gì đáng sợ. Nhưng mà anh đã quên một sự thật…

Ngay lúc Hạ Xuyên và Dennis đều bởi vì Thâm Lam tồn tại mà thoáng thả lỏng, Thâm Lam đột nhiên nâng tay chọc Hạ Xuyên một cái.

Trong rừng ánh mắt con khủng long kia vẫn không nhúc nhích dừng ở trên người bọn họ, cành lá đan xen ngăn chặn hơn phân nửa cái đầu cùng với cơ thể của nó, làm cho người ta nhất thời khó có thể nhận ra nó rốt cuộc là chủng loại gì, tính nguy hiểm có bao nhiêu. Nhưng chỉ nhìn răng nanh trắng dày đặc mà nó hiển lộ ra, Hạ Xuyên đã không dám có động tác lớn dưới mí mắt nó.

Cho nên anh không quay đầu lại, thậm chí cả môi cũng không động, chen ra hai chữ hỏi Thâm Lam: “Sao vậy?” Thanh âm nhỏ đến mức thậm chí cả thì thầm cũng không bằng.

Nhưng mà Thâm Lam vẫn nghe rõ ràng, hắn vốn cách Hạ Xuyên tương đối gần, tay trái vừa vặn bị lưng Hạ Xuyên ngăn trở, cho dù có động tác, chỉ cần biên độ không lớn, đều sẽ không khiến cho con khủng long trong rừng kia chú ý. Vì thế Thâm Lam dùng ngón tay ở sau lưng Hạ Xuyên viết từ đơn, trả lời anh.

Hạ Xuyên: “…”

Đối với người từng trải qua nguy hiểm súng thật đạn thật mà nói, phía sau lưng đều là chỗ rất đặc thù, nơi đó là nơi hạn chế phòng ngự, dễ dàng bị đánh lén. Cho nên bọn họ thông thường đối với động tĩnh phía sau lưng đặc biệt mẫn cảm để ý, Hạ Xuyên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Hành động vô ý này của Thâm Lam đối với Hạ Xuyên mà nói quả thực là khiêu chiến lực nhẫn nại, anh mất sức lực rất lớn mới khắc chế chính mình, không có trong khoảnh khắc đó theo bản năng công kích trở lại. Nhưng lông tơ sau cổ đã không bị khống chế mà dựng lên, tựa như một con mèo tức giận xù lông.

Đơn giản nếu lúc Thâm Lam viết chữ nặng hơn một ít, khí lực lớn hơn một chút, thì miễn cưỡng có thể chịu đựng, cố tình để tránh cho động tác quá rõ ràng, Thâm Lam gần như chỉ động ở cổ tay, đầu ngón tay vạch xuống lực đạo rất nhẹ. Khiến cho lưng Hạ Xuyên căng thẳng, cương thành một cây côn gỗ, mặt than càng thêm lợi hại.

“Tên này không dễ đối phó, tránh đi.” Hạ Xuyên tập trung lực chú ý, từng từ từng từ một nhận biết nét chữ Thâm Lam vạch xuống, hợp lại ra một câu nói như vậy.

Hạ Xuyên: “… Anh sợ nó?” Lúc trước nói câu “Khủng long không có gì phải sợ” kia là quỷ à?

Thâm Lam vừa nghe lời này, nhất thời có chút kích động, lập tức ở trên lưng Hạ Xuyên vạch chữ giải thích.

Hạ Xuyên tự mình đào hầm cho mình nhảy: “…”

“Tôi sẽ sợ? Có khả năng không? Chỉ là tình huống này có chút đặc thù, huống hồ khu vực hoạt động của bọn tôi khác nhau, nó ở trong rừng, tôi ở trong biển, nước giếng không phạm nước sông.”

Lần này Hạ Xuyên không nhiều chuyện nữa, miễn cho Thâm Lam lại ở sau lưng anh viết lên một chuỗi.

Dù sao đối với trạng thái sinh tồn nơi này, Thâm Lam quen thuộc hơn anh nhiều, cho nên nếu Thâm Lam mở miệng, hơn nữa quả thật cũng có lý, vậy đương nhiên không có đạo lý không nghe.

Vì thế Thâm Lam từ phía sau hai người đi về phía trước hai bước, đứng ở trước người hai người ước chừng một mét.

Hắn vừa động, con khủng long trong rừng kia ngẩng mạnh đầu, bước từng bước về phía trước, dẫm nát cỏ cây, phát ra từng tiếng rắc rắc. Theo tiếng cành lá, đầu của nó lộ toàn bộ ra ngoài, vừa lớn vừa cứng, tựa như chất da cứng rắn trực tiếp đắp ở trên khung xương, cái mồm dài nhọn mở ra, răng thú hình nón càng thêm dọa người.

Ngay khoảnh khắc nó cúi đầu muốn xông về hướng Hạ Xuyên bọn họ, Thâm Lam đột nhiên nâng tay, năm ngón tay nhanh chóng động vài cái, giống như đang ra dấu, tiếp theo yết hầu phát ra mấy tiếng cổ quái, thanh âm đó gần như tiếng khò khè của sư tử, lại nhiều hơn chút cảm giác khác.

Con khủng long kia nghe tiếng của hắn, lại do dự nâng lên một cái chân trước, một bộ dáng muốn lui về phía sau.

Thâm Lam vừa phát ra loại thanh âm mà người bình thường không bắt chước nổi này, vừa hướng Hạ Xuyên và Dennis khoát tay, chỉ chỉ hướng rừng cây bên kia, ý bảo bọn họ chạy về phía đó, tránh con khủng long này ra.

Tay trái Hạ Xuyên nắm chủy thủ quân dụng dán ở bên người, thân thể hơi cong, mang theo Dennis đi bước một cẩn thận di động về bên kia, tốc độ không chậm, biên độ động tác lại rất nhỏ.

Dennis tuy rằng nhát gan, nhưng không ngu xuẩn, anh ta vừa nhìn động tĩnh của Thâm Lam và Hạ Xuyên, cho dù chưa nghe Thâm Lam giải thích, cũng đã biết là chuyện gì xảy ra, vì thế cũng bắt chước động tác của Hạ Xuyên, gắt gao ôm lấy hộp đen trong tay, đi bước một cẩn thận theo sát Hạ Xuyên.

Thâm Lam thì vừa dùng phương thức cổ quái “khai thông” với con khủng long kia, vừa duy trì khoảng cách hai mét với Hạ Xuyên bọn họ, cũng di động về phía cánh rừng.

Sau một lát, con khủng long ẩn ở phía sau cây cao, không có ý tứ muốn đuổi theo, Thâm Lam lúc này mới im tiếng buông tay, theo sát phía sau Hạ Xuyên bọn họ vào rừng cây.

Cảm giác ở bên ngoài nhìn về rừng cây nơi xa, cùng với ở trong rừng cây ngửa đầu nhìn hoàn toàn khác nhau, lúc bầu trời tối đen cùng với lúc hừng đông cũng là hai loại cảm thụ. Cánh rừng này so với suy nghĩ đêm qua của bọn họ còn sâu thẳm hơn nhiều, mỗi gốc cây cao đến dọa người, có thể so với mấy chục tầng lầu, ít nhất cao trăm tám mươi mét.

Khủng long khổng lồ như vậy ở trong này đều giống như mãnh thú bình thường, đừng nói tới người.

Tùy tiện một gốc cây nửa lộ bộ rễ ra bên ngoài cũng có thể cao hơn đầu gối của Hạ Xuyên bọn họ, khiến bọn họ càng trông bé nhỏ.

Cho dù vào cánh rừng, Hạ Xuyên vẫn chưa từng thả lỏng tay nắm chủy thủ, thậm chí cầm thật chặt. Ánh mắt của anh vẫn dừng lại nơi đầu khủng long biến mất không thấy, thủy chung có chút đề phòng không bỏ xuống được. Mắt phải anh thình thịch nhảy hai cái, trong lòng cảm giác có chút bất an.

Dennis ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, anh ta thấy con khủng long kia không còn bóng dáng, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, cầm ba lô treo trên cánh tay một đường có hơi vướng bận ra, lại liếc nhìn đường sóng trên hộp đen, xác nhận một chút, sau đó một lần nữa nhét hộp đen vào túi không thấm nước, cất vào trong balô.

Ngay lúc anh ta mới vươn tay qua dây lưng ba lô, định đeo nó lên trên lưng, có thứ gì đó “vụt” xuyên qua, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen.

“Cẩn thận!” Tiếng Hạ Xuyên đột nhiên vang lên.

Dennis còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác cánh tay mình đau xót, ba lô bị thứ gì túm chặt, treo trên cánh tay anh ta, kéo anh ta đi thật xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play