*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơm no rượu say, Thẩm Kiều loạng choạng đi thanh toán.

Triệu Tân Nguyệt vốn dĩ muốn đi cùng, miễn cho anh ta trong lúc mơ màng lại gây thêm rắc rối. Nhưng Tống Dung Tự cũng có vẻ hơi say, một tay ôm đầu, tay kia nắm lấy tay áo của cô.

“Đừng đi, tôi chóng mặt. ” Dường như lo lắng lời nói của mình không đủ phân lượng, lại thêm cách xưng hô tán tỉnh, “… Đừng đi, tỷ tỷ”.

Triệu Tân Nguyệt: “…” Cô còn có thể đi đâu nữa?  Chỉ có thể vươn tay đỡ lấy hắn, dìu hắn dựa lên người mình.

Thẩm Kiều thanh toán xong, cả ba người đi đến bên đường đón taxi.

“Triệu Tân Nguyệt, em về nhà trước đi, anh, anh, anh …” Thẩm Kiều líu lưỡi, “Anh tiễn Tống Dung Tự, anh biết cậu ấy sống ở đâu.”

Triệu Tân Nguyệt thở dài: “Nhà của cậu ta ở đâu không quan trọng, quan trọng là anh có nhớ nhà của mình ở đâu không?”

Thẩm Kiều: “Đương nhiên là nhớ! Ngải Hoa Thịnh Cảnh Nhất Kì, anh còn khoản nợ mười tám năm, làm sao có thể quên địa chỉ được?”

Thẩm Kiều vừa nói liền sụt sịt mũi, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, Triệu Tân Nguyệt vội vàng gọi taxi, nói cho ông chủ taxi biết địa chỉ rồi tiễn anh ta đi.

Tống Dung Tự ở bên cạnh thấp giọng cười, như thể cảm thấy rất thú vị.

Triệu Tân Nguyệt liếc nhìn hắn, càng đau đầu hơn. Mặc dù cô biết Tống Dung Tự tửu lượng rất tốt, uống chút rượu này sẽ không say, nhưng vì hắn muốn giả vờ nên cô chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền diễn cùng hắn.

Tống Dung Tự vẫn đang kéo ống tay áo của cô, Triệu Tân Nguyệt kéo tay áo của mình ra khỏi tay hắn, hỏi một câu: “Nhà cậu có xa không?”

“Cũng không xa lắm.” Tống Dung Tự dừng một lúc, sau đó lại nắm chặt tay áo cô, nhỏ giọng nói, “Đi bộ về khoảng hai mươi phút.”

Vì vậy Triệu Tân Nguyệt chỉ có thể để hắn nắm lấy tay áo mình, dẫn đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ mà hắn chỉ.

Trên đường đi, nghe thấy Tống Dung Tự cười.

“ Chị giống như mẹ tôi vậy.” Hắn nói, “Khi tôi còn nhỏ, mẹ đã dẫn tôi đi dạo như thế này”.

Triệu Tân Nguyệt: “…” Cô bắt đầu có chút nghi ngờ phán đoán của mình, Tống Dung Tự không nhẽ say thật sao?

“Đừng nháo.” Cô vỗ vỗ cánh tay hắn, đúng lúc trước mắt xuất hiện một hiệu thuốc nhỏ, liền dẫn hắn đi mua băng cá nhân, để hắn ngồi trên bậc thang bên ngoài hiệu thuốc, giúp hắn dán lên vết thương trên ngón tay.

“Còn đau không?” Triệu Tân Nguyệt kiểm tra các ngón tay khác của Tống Dung Tự, phát hiện không còn chỗ nào bị thương mới yên tâm.

Ông chủ hiệu thuốc dường như nhận ra hai người họ, ở trong quầy thu ngân nhìn một lượt, sau khi xác nhận thân phận xong, thậm chí còn lấy điện thoại ra nhắm vào bọn họ.

Triệu Tân Nguyệt lập tức lật mũ trùm đầu lên, đỡ Tống Dung Tự dậy, nhanh chóng đi vào màn đêm.

Khi quay lại khu dân cư nơi Tống Dung Tự chỉ, hắn lại dừng bước.

Triệu Tân Nguyệt đã mất bình tĩnh, cô thở dài hỏi: “Lại sao nữa vậy?”

Tống Dung Tự không nói chuyện, thất thần nhìn tấm biển huỳnh quang bên đường. Triệu Tân Nguyệt nhìn sang, chỉ thấy tấm biển có ghi “Ưu đãi hấp dẫn, bánh bẩn* giảm nửa giá, bánh cuộn matcha mua 1 tặng 1, giảm ngay 10% cho đơn bánh sinh nhật.”

*Bánh bẩn/脏脏包/:Ở Bắc Kinh, đây là món ăn rất được ưa chuộng, chiếc bánh này là dạng bánh croissant phủ nhiều lớp sốt socola cả trong lẫn ngoài. Các lớp bánh mỏng, mềm được quyện với kem socola và custard, phủ thêm một lớp bột cacao thật dày bên ngoài. ( Có ai cũng mê làm bánh giống tui ko><)



Triệu Tân Nguyệt quay đầu nhìn, thấy hắn không giải thích hành vi khó hiểu của mình, chỉ có thể lấy điện thoại ra search Baidu, phát hiện hôm nay cũng không phải là sinh nhật hắn.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Triệu Tân Nguyệt sức lực đều đã mệt mỏi, chỉ có thể sờ sờ mũi của mình, thử đoán suy nghĩ của hắn như đoán suy nghĩ của một đứa trẻ “ Có phải vừa rồi ăn không đủ no nên bây giờ muốn ăn tráng miệng không?”

Bởi vì chênh lệch chiều cao, Tống Dung Tự rũ lông mi nhìn cô, một lúc lâu sau mới “ừm” một tiếng.

Như thế này cũng quá giống trẻ con rồi.

Triệu Tân Nguyệt bảo hắn đợi ở đây, tự mình bước vào tiệm bánh, chọn một cái bánh kem trái cây đẹp mắt trong những chiếc bánh chủ tiệm làm. Khi ra ngoài lần nữa, còn thuận tay xách theo hai hộp bánh cuộn matcha.

Cô nhét hộp bánh cuộn matcha vào lòng hắn, nhân tiện nắm lấy tay áo hắn: “Về nhà rồi hẵng ăn, ăn bánh xong tôi sẽ nấu canh giải rượu cho cậu, nếu không ngày mai tỉnh dậy sẽ đau đầu.”

Tống Dung Tự cúi đầu, nhìn hai ngón tay đang nắm tay áo của mình, ngoan ngoãn đi theo cô.

Quẹt thẻ vào cửa, đợi thang máy, lên thang máy, nhập mật khẩu mở cửa, đến khi cửa chống trộm đóng lại “cạch” một tiếng, tay của Triệu Tân Nguyệt mới rời khỏi tay áo hắn, sau đó đem hắn ấn vào sofa.

“Nhà bếp ở đâu vậy?” Triệu Tân Nguyệt hỏi.

Tống Dung Tự thuận tay chỉ hướng, trông có vẻ mệt mỏi nhưng lại rất nghe lời.

Triệu Tân Nguyệt bước vào nhà bếp, không ngạc nhiên chút nào khi thấy trong tủ lạnh chứa đủ các loại rượu và thức ăn nhanh.

Sinh hoạt của cô cũng không được coi là lành mạnh, cho nên cũng không đủ tư cách nói Tống Dung Tự sống sa đọa.

Cô nghĩ nghĩ một lúc, lấy trong tủ lạnh một hộp quýt chưa mở nắp, đun sôi nước, cho quýt vào đun đến khi sôi ùng ục, thêm chút đường là thành món canh giải rượu đơn giản.

“Triệu Tân Nguyệt, giúp tôi với.” Tống Dung Tự ngồi trên sofa gọi tên cô. Cô vừa đáp, vừa bưng chén canh giải nhiệt ra. Lại thấy hắn đã ngồi trên sofa, xé tan tành ruy-băng rườm rà và bao bì bên ngoài hộp bánh rồi.

“Để tôi làm cho, cậu thổi canh trước đi, khi nào nguội thì uống.”

Triệu Tân Nguyệt nói xong, cẩn thận mở hộp bánh ra, lấy ra đĩa giấy và dao cắt bánh. Tống Dung Tự lặng lẽ quan sát động tác của cô, cho đến khi nhìn thấy mọi thứ trong hộp mới thấp giọng nói: “Không có nến.”

Triệu Tân Nguyệt ngước mắt nhìn hắn: “Bởi vì không có ai sinh nhật hết. Tôi xem trên Baidu, hôm nay không phải là sinh nhật của cậu …” Cô nói, giọng nói nhỏ dần, “A, chẳng lẽ …”

Sinh nhật của minh tinh trên Baidu là một ngày, nhưng sự thật lại là một ngày khác, đây thực sự không phải là điều gì hiếm lạ.   

Khóe môi Tống Dung Tự nở nụ cười, nhưng có vẻ không hứng thú lắm. Hắn khẽ nõi: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Cửa sổ trong nhà không đóng, rèm cũng không kéo. Những đám mây trong đêm lặng lẽ trở mình, mang theo một vài cơn mưa. Làn gió lạnh thổi vào cũng là lúc Triệu Tân Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, cô liền mở điện thoại và tìm ứng dụng nến sinh nhật.

“Không sao, có nến ở đây.” Cô nói, nhìn hắn cười cười, “Tôi sẽ hát cho cậu bài hát chúc mừng sinh nhật nhé! Happy birthday to you,  happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you~~ Chúc mừng sinh nhật Tống Dung Tự ~”

Hát xong liền đưa màn hình điện thoại đến trước mặt hắn thúc giục: “Mau ước đi,  ước xong rồi thì thổi nến.”

Tống Dung Tự rũ hàng mi, nhìn người con gái trước mặt, cô ngẩng cao đầu nhìn hắn, từ góc độ của hắn, khuôn mặt cô vô cùng mềm mại.

Sinh nhật đau thương trong ký ức của hắn dường như mờ đi một chút, những lời mắng nhiếc của mẹ trong ký ức dường như xa đang dần, làm hắn bỗng nhiên cũng bắt đầu tham vọng những điều mà trước đây hắn chưa từng có.

Hắn nhẹ nhàng thổi nến, nhìn sang Triệu Tân Nguyệt đang vỗ tay nhiệt tình, rồi lại cắt một miếng bánh kem trái cây đưa đến trước mặt hắn.

Hắn ăn thử một miếng, bánh kem giảm giá bọc trong hộp quýt rẻ tiền, nhưng thật không ngờ lại không làm hắn chán ghét.

“ Tân Nguyệt tỷ tỷ.” Hắn đột nhiên gọi cô, “Chị có thể tặng tôi quà sinh nhật được không?”

“Hả?” Triệu Tân Nguyệt đang cắt bánh kem vô thức ngẩng đầu lên, như đang hỏi hắn muốn tặng món quà gì.

Tống Dung Tự cúi người, hướng về phía môi cô, khẽ nói: “Nhắm mắt lại.”

Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Triệu Tân Nguyệt, rồi dường như đã hiểu ra gì đó. Cô không né tránh, mà ngẩn ra một lúc, xong lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Bầu không khí vô cùng ái muội, ngón tay hắn nâng lấy cằm cô, không hề dùng sức nhưng vô cùng vững vàng.

Hơi thở ấm nóng lướt nhẹ qua gò má cô, dường như cô có thể đoán được môi hai người gần đến mức nào.

Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy đôi môi đó chạm vào, Triệu Tân Nguyệt mở mắt ra, thấy Tống Dung Tự đang nhìn cô chăm chú, khuôn mặt nở một nụ cười tà mị.

“Cậu…” Triệu Tân Nguyệt lộ ra biểu tình có chút xấu hổ buồn bực, chỉ thốt ra được một chữ, không nhịn được vươn tay đẩy hắn ra.

Lại nghe thấy Tống Dung Tự vừa cười vừa giải thích: “Tỷ tỷ nghe đã nào, tôi không phải không hôn chị, mà đột nhiên nhớ ra, lúc nãy tôi vừa mới ăn quýt.”

Hành động của Triệu Tân Nguyệt dừng lại, lúc này mới nhớ ra, hình như trong chương trình hình tượng của cô là một người ghét ăn quýt.

Cô trầm mặc hai giây, ngẩng đầu nhìn Tống Dung Tự, sau đó xiên một miếng quýt nhỏ trước mặt hắn cho vào miệng nhai.

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Tống Dung Tự, cô khẽ giải thích: “Thực ra, tôi cũng không ghét quýt cho lắm, nói thế nào nhỉ, thật ra tôi cảm thấy quýt rất ngon.”

Tống Dung Tự sững sờ, một lúc sau, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng hắn, khiến cho người nghe như tê dại.  

Hắn lần nữa tiến lại gần, Triệu Tân Nguyệt liền nhắm mắt lại, nếm hương vị ngọt ngào của quýt từ hắn.

Rất ngọt, lại giống như mang theo cuồng phong bão táp, nhấn chìm cô với những kỹ năng cực kì tuyệt vời.

********

Thẩm Kiều gọi đến là mười giờ sáng hôm sau.

Nhưng không đợi Triệu Tân Nguyệt bắt máy, Thẩm Kiều đã dập máy, đổi lại gọi videocall WeChat.

Triệu Tân Nguyệt nhận videocall, cô chưa kịp nói thì đã nghe thấy Thẩm Kiều hét lên: “Triệu Tân Nguyệt em điên rồi!!! Em tối qua đưa người về nhà xong, tại sao lại ở trong nhà cậu ta luôn hả! Paparazi ngồi rình cả buổi sáng mà không thấy em ra?! “

Triệu Tân Nguyệt  “À” một tiếng: “Bởi vì thực sự quá muộn, em trở về rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm cái gì, em …” Lời nói của Thẩm Kiều nghẹn trong cổ họng, hắn nhìn Triệu Tân Nguyệt hồi lâu, đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Em đang mặc đồ ngủ của ai vậy?”

Triệu Tân Nguyệt kéo chiếc áo sơ mi trên người cô đưa cho hắn xem: “Không phải đồ ngủ. Anh xem, là áo của Tống Dung Tự.”

Thẩm Kiều tức ứa máu: “Em muốn làm anh tức chết sao? Bọn em tối qua làm gì vậy, không phải cảm thấy “high” rồi thì… thì lấy chuối đâm vào kiwi chứ?”

… Cái ẩn dụ quỷ quái gì đây.

Triệu Tân Nguyệt im lặng vài giây, sau đó lắc đầu.

Thẩm Kiều thở dài, xoa xoa trán: “Thôi quên đi, thật không làm gì thì tốt. Hai ngày nay đừng lên Weibo, anh gửi em kịch bản, em nghiên cứu chút đi.”

Thẩm Kiều nói xong, như trút bỏ được gánh nặng, thuận tay cúp video.

Một lúc sau, điện thoại rung lên, một tài liệu gửi đến.

Kịch bản phim “Logic của mèo quýt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play